Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-6
Nếu còn có thể yêu anh - Chương 6: Không quen anh
Sau khi từ trên lầu đi xuống, tôi liền một mực như đi vào cõi thần tiên, Đôi mắt luôn luôn không thể khống chế nhìn lên trên lầu.
Ngày đó lúc rời khỏi khách sạn, tôi vì phép lịch sự gửi một cái tin nhắn, nhưng Lục Chu Thừa không trả lời.
Tôi nghĩ hẳn là lần gặp cuối cùng của chúng tôi, dù sao chúng tôi không phải người cùng một thế giới, nên không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở nơi làm việc.
Cô gái kia hẳn là bạn gái anh đi!
Đàn ông quả nhiên đều là thị giác động vật, chuyên yêu loại khỉ mặt đỏ này.
Từ nhà vệ sinh rửa mặt đi ra, không nghĩ tới lại đụng phải Lục Chu Thừa, hình như anh mới nôn, tựa vào trên hành lang nghỉ ngơi.
Tôi đang đang suy nghĩ là quay lại nhà vệ sinh hoặc là làm bộ không biết, đã thấy anh đột nhiên nở nụ cười, "Là cô?"
Lục Chu Thừa lung lay thoáng động đi tới, không lễ phép đánh giá quần áo làm việc của tôi, "Công việc mới? Cực kỳ thích hợp với cô."
"Không liên quan tới anh." Tôi thẹn quá thành giận đẩy anh ra.
Buổi tối tôi đi làm thời gian là bảy giờ đến mười một giờ, nhìn thời gian còn có nửa giờ là tan tầm, khách ở quán bar trái lại càng ngày càng nhiều rồi.
"Thẩm Thanh, phòng 19 lầu hai gọi phục vụ, cô đi xem xem."
Nghe được là phòng 19 lầu hai, tôi lập tức chừa lại đường lui, nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Dạ dày tôi không quá thoải mái, cô có thể giúp tôi đi xem không?"
Khả năng tôi hành động quá kém, đồng nghiệp liếc mắt một cái liền nhìn thấu tôi, "Quen biết?"
Tôi cười cười xấu hổ, không phủ nhận.
Khi trở về, anh thông cảm nhìn tôi, sau đó lắc đầu nói: "Tôi tất phải cực kỳ có trách nhiệm nói cho cô, cô không biết diễn rồi."
Tôi vội vã bãi bắt đầu giải thích không phải như anh nghĩ, nhưng cảm thấy được anh không tin.
Giao ban, tôi thay xong quần áo rời đi từ cửa sau, đi bộ đến trạm xe buýt đi chuyến xe cuối cùng về nhà.
Mới vừa đi đến trạm xe buýt, điện thoại quán bar liền gọi tới, nói là có việc gấp bảo tôi trở về một chuyến.
Chờ tôi chạy về, nhìn người nằm úp bò trên quầy bar, chỉ cảm thấy đầu đau lợi hại.
"Thẩm Thanh, đây là bạn cô nhỉ! Uống đến không đi được, cô nghĩ cách mang người đi."
"Không phải, tôi không quen anh ta!"
Tôi nói tôi không quen Lục Chu Thừa, nhưng căn bản không ai nghe tôi giải thích, tôi hết đường chối cãi, chỉ có thể kéo người từ quán bar ra.
"Nặng quá!"
Người đàn ông này nhìn cũng không béo, sao lại nặng như vậy?
Tôi nâng anh mệt đến mức gần chết, rốt cục ở ven đường gọi được một chiếc xe.
Người này say bất tỉnh nhân sự, tôi lại không biết nhà anh chỗ nào, vì thế liền đưa anh đến khách sạn, ai ngờ người này ra ngoài vậy mà không mang theo chứng minh thư.
Không vào được khách sạn, lại không thể ném anh ở trên đường, đành phải cố mà mang về nhà.
Ban đêm tôi mất ngủ, bởi vì trong nhà có thêm đàn ông.
Về sau rất không dễ dàng mới ngủ thiếp đi, mà lại bị ác mộng dọa tỉnh.
Mở to mắt nhìn cánh tay để ngang ngực, tôi cảm thấy não có phần thiếu không khí.
Từ từ quay đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, cả người tôi đều đơ ra rồi.
Người này sao lại ở trong này, anh không phải ngủ ở trên ghế sofa sao?
Tôi vô cùng nghi ngờ người này nửa đêm mộng du, vừa muốn đẩy cánh tay anh ra, ai ngờ anh đột nhiên chuyển người lại, ôm cả người tôi vào trong ngực.
Tôi cho rằng anh còn chưa tỉnh, cho nên một cử động cũng không dám, mãi đến khi cảm giác được trên thân thể của anh biến hóa, tôi mới ý thức được mình lại bị đùa giỡn rồi!
"Anh buông ra!"
Tôi vung một cái tát qua, nhưng vào lúc anh mở to mắt mà dừng lại, bởi vì lá gan không đủ lớn.
Sau đó, tôi nhìn thấy khóe miệng anh cong lên, tim đập đột nhiên bắt đầu không thể khống chế.
"Bảo bối, buổi sáng tốt lành!"
Phải nói rằng Lục Chu Thừa người này thật sự cực kỳ biến thái, tôi hỏi anh vì sao nửa đêm lại trèo lên giường tôi, anh nói không biết.
Hỏi anh vì sao động chân động tay với tôi, anh thế mà dõng dạc nói quen rồi.
Quen cái em gái nhà anh ấy!
Người này da mặt dày đòi bữa sáng, lúc đi rồi lại vẫn giả làm tình thánh, hôn ngón tay tôi nói: "Yên tâm, tôi sẽ báo đáp cô."
Tôi lạnh lùng đóng cửa lại, bên tai rốt cục yên tĩnh rồi.
Kỳ thật tôi muốn hỏi anh, ngày hôm qua rõ ràng ở một chỗ với bạn gái, sao cuối cùng uống rượu giải quyết xong không ai quản?
Còn về Lục Chu Thừa nói báo đáp, tôi vốn không coi là quan trọng, nhưng vào lúc ban đêm, tôi nhận được điện thoại của Triệu Bân.
"Tình cũ của tôi, hạng mục không có, tiền thưởng cũng không, lần này cô vừa lòng chưa?"
Tôi trầm mặc một lát, ném cho anh ta hai chữ, "Xứng đáng!"
Sau đó tôi lại nghĩ đến Lục Chu Thừa, chẳng lẽ anh nói báo đáp chính là cái này?
Tôi biết đơn phương hủy hợp đồng nghĩa là cái gì, chữ kí kia lấy giá trị con người của tôi, đừng nói ngủ hai lần, dù là ngủ hai trăm lần đều không đền nổi.
Do dự thật lâu, tôi lấy hết can đảm gọi điện thoại cho anh, vốn muốn biểu đạt tấm lòng thành kính cảm kích, kết quả người kia một chút cũng không khách khí.
"Muốn cảm ơn tôi? Hiện tại liền có một cơ hội, tôi ở gần quán bar cô làm việc, tới đây đón tôi."
"Không được, tôi còn đang làm việc, alo? Alo?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Sau khi từ trên lầu đi xuống, tôi liền một mực như đi vào cõi thần tiên, Đôi mắt luôn luôn không thể khống chế nhìn lên trên lầu.
Ngày đó lúc rời khỏi khách sạn, tôi vì phép lịch sự gửi một cái tin nhắn, nhưng Lục Chu Thừa không trả lời.
Tôi nghĩ hẳn là lần gặp cuối cùng của chúng tôi, dù sao chúng tôi không phải người cùng một thế giới, nên không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở nơi làm việc.
Cô gái kia hẳn là bạn gái anh đi!
Đàn ông quả nhiên đều là thị giác động vật, chuyên yêu loại khỉ mặt đỏ này.
Từ nhà vệ sinh rửa mặt đi ra, không nghĩ tới lại đụng phải Lục Chu Thừa, hình như anh mới nôn, tựa vào trên hành lang nghỉ ngơi.
Tôi đang đang suy nghĩ là quay lại nhà vệ sinh hoặc là làm bộ không biết, đã thấy anh đột nhiên nở nụ cười, "Là cô?"
Lục Chu Thừa lung lay thoáng động đi tới, không lễ phép đánh giá quần áo làm việc của tôi, "Công việc mới? Cực kỳ thích hợp với cô."
"Không liên quan tới anh." Tôi thẹn quá thành giận đẩy anh ra.
Buổi tối tôi đi làm thời gian là bảy giờ đến mười một giờ, nhìn thời gian còn có nửa giờ là tan tầm, khách ở quán bar trái lại càng ngày càng nhiều rồi.
"Thẩm Thanh, phòng 19 lầu hai gọi phục vụ, cô đi xem xem."
Nghe được là phòng 19 lầu hai, tôi lập tức chừa lại đường lui, nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Dạ dày tôi không quá thoải mái, cô có thể giúp tôi đi xem không?"
Khả năng tôi hành động quá kém, đồng nghiệp liếc mắt một cái liền nhìn thấu tôi, "Quen biết?"
Tôi cười cười xấu hổ, không phủ nhận.
Khi trở về, anh thông cảm nhìn tôi, sau đó lắc đầu nói: "Tôi tất phải cực kỳ có trách nhiệm nói cho cô, cô không biết diễn rồi."
Tôi vội vã bãi bắt đầu giải thích không phải như anh nghĩ, nhưng cảm thấy được anh không tin.
Giao ban, tôi thay xong quần áo rời đi từ cửa sau, đi bộ đến trạm xe buýt đi chuyến xe cuối cùng về nhà.
Mới vừa đi đến trạm xe buýt, điện thoại quán bar liền gọi tới, nói là có việc gấp bảo tôi trở về một chuyến.
Chờ tôi chạy về, nhìn người nằm úp bò trên quầy bar, chỉ cảm thấy đầu đau lợi hại.
"Thẩm Thanh, đây là bạn cô nhỉ! Uống đến không đi được, cô nghĩ cách mang người đi."
"Không phải, tôi không quen anh ta!"
Tôi nói tôi không quen Lục Chu Thừa, nhưng căn bản không ai nghe tôi giải thích, tôi hết đường chối cãi, chỉ có thể kéo người từ quán bar ra.
"Nặng quá!"
Người đàn ông này nhìn cũng không béo, sao lại nặng như vậy?
Tôi nâng anh mệt đến mức gần chết, rốt cục ở ven đường gọi được một chiếc xe.
Người này say bất tỉnh nhân sự, tôi lại không biết nhà anh chỗ nào, vì thế liền đưa anh đến khách sạn, ai ngờ người này ra ngoài vậy mà không mang theo chứng minh thư.
Không vào được khách sạn, lại không thể ném anh ở trên đường, đành phải cố mà mang về nhà.
Ban đêm tôi mất ngủ, bởi vì trong nhà có thêm đàn ông.
Về sau rất không dễ dàng mới ngủ thiếp đi, mà lại bị ác mộng dọa tỉnh.
Mở to mắt nhìn cánh tay để ngang ngực, tôi cảm thấy não có phần thiếu không khí.
Từ từ quay đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, cả người tôi đều đơ ra rồi.
Người này sao lại ở trong này, anh không phải ngủ ở trên ghế sofa sao?
Tôi vô cùng nghi ngờ người này nửa đêm mộng du, vừa muốn đẩy cánh tay anh ra, ai ngờ anh đột nhiên chuyển người lại, ôm cả người tôi vào trong ngực.
Tôi cho rằng anh còn chưa tỉnh, cho nên một cử động cũng không dám, mãi đến khi cảm giác được trên thân thể của anh biến hóa, tôi mới ý thức được mình lại bị đùa giỡn rồi!
"Anh buông ra!"
Tôi vung một cái tát qua, nhưng vào lúc anh mở to mắt mà dừng lại, bởi vì lá gan không đủ lớn.
Sau đó, tôi nhìn thấy khóe miệng anh cong lên, tim đập đột nhiên bắt đầu không thể khống chế.
"Bảo bối, buổi sáng tốt lành!"
Phải nói rằng Lục Chu Thừa người này thật sự cực kỳ biến thái, tôi hỏi anh vì sao nửa đêm lại trèo lên giường tôi, anh nói không biết.
Hỏi anh vì sao động chân động tay với tôi, anh thế mà dõng dạc nói quen rồi.
Quen cái em gái nhà anh ấy!
Người này da mặt dày đòi bữa sáng, lúc đi rồi lại vẫn giả làm tình thánh, hôn ngón tay tôi nói: "Yên tâm, tôi sẽ báo đáp cô."
Tôi lạnh lùng đóng cửa lại, bên tai rốt cục yên tĩnh rồi.
Kỳ thật tôi muốn hỏi anh, ngày hôm qua rõ ràng ở một chỗ với bạn gái, sao cuối cùng uống rượu giải quyết xong không ai quản?
Còn về Lục Chu Thừa nói báo đáp, tôi vốn không coi là quan trọng, nhưng vào lúc ban đêm, tôi nhận được điện thoại của Triệu Bân.
"Tình cũ của tôi, hạng mục không có, tiền thưởng cũng không, lần này cô vừa lòng chưa?"
Tôi trầm mặc một lát, ném cho anh ta hai chữ, "Xứng đáng!"
Sau đó tôi lại nghĩ đến Lục Chu Thừa, chẳng lẽ anh nói báo đáp chính là cái này?
Tôi biết đơn phương hủy hợp đồng nghĩa là cái gì, chữ kí kia lấy giá trị con người của tôi, đừng nói ngủ hai lần, dù là ngủ hai trăm lần đều không đền nổi.
Do dự thật lâu, tôi lấy hết can đảm gọi điện thoại cho anh, vốn muốn biểu đạt tấm lòng thành kính cảm kích, kết quả người kia một chút cũng không khách khí.
"Muốn cảm ơn tôi? Hiện tại liền có một cơ hội, tôi ở gần quán bar cô làm việc, tới đây đón tôi."
"Không được, tôi còn đang làm việc, alo? Alo?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook