-
Chương 2: Chương 2
tôi cố tắm cho nhanh, 20 phút, và đi ra ngoài khi trời đã ko còn chút nắng nào, 7g rồi.
Vân ngồi huyên thuyên nói với anh chàng khôi ngô.
anh chàng lạnh lùng vẫn chỉ lắng nghe và quan sát…
“chị xong rồi ^-^ cảm ơn 2 anh, gặp lại sau nhé”
“này, chị em tên gì, anh chỉ mới biết tên em.. có phải Thuý Kiều ko?^o^”
“anh muốn biết thì hỏi chị ấy nè!!”
anh chàng khôi ngô đưa mắt nhìn tôi mỉm cười làm quen, tôi cũng gượng cười đáp lại…
“tên Yên. Hồng Yên”
“hi, tôi tên Thắng.”
“vậy còn anh?”
tôi hỏi người còn lại 1 cách mau lẹ, như thể đó là điều duy nhất mà tôi quan tâm…
ko hiểu tại sao tôi bị cái vẻ im ỉm của anh ta thu hút.
“hắn là Quốc Khải. hắn bị câm! ^_^”
“hả?”
bị câm? phải ko vậy…
như để trả lời vẻ thắc mắc của tôi, anh chàng tên Khải mới chịu mở miệng.
“ko thích nói nhiều như nó chứ ko phải là câm.”
đó là 1 chất giọng nam tính và cực kỳ mạnh mẽ…
giống ba tôi…….rất giống……….
…………
buổi tối tôi ko sao ngủ được, tôi nhận ra tôi bị ám ảnh giọng nói của anh ta, Quốc Khải..
Thuý Vân vẫn đang “chong đèn” học bài.
“chị sao vậy? mất ngủ hả?”
“ko biết nữa…tự nhiên khó dỗ giấc quá.”
“vậy đọc…sách Triết học của em nè, ngủ liền luôn ^_^”
tôi phì cười, nó cũng nhe răng ra, cái thời sinh viên nhồi nhét mấy môn học đó, tôi ngán lắm rồi…
“em thức khuya quá, ko sợ nổi mụn à?”
“ko, em quen rồi. mai còn thi môn cuối..”
“học để giành giải vô địch hay sao mà chăm thế?”
“lấy học bổng mà chị, bớt được 1 khoản tiền lớn chứ ít sao, heheh”
Vân học báo chí, rất giỏi.
hầu như học kỳ nào nó cũng giành học bổng của Khoa..
nó còn khá đẹp, tóc ngang vai sole hay bới bằng cây bút chì,
trông rất quyến rũ…
nếu có gì đó khiếm khuyết, là nó quá hung dữ T___T
nó có thể cãi suốt ngày ko mệt mỏi với cái giọng oang oang..
“thôi, để em cũng đi ngủ, chắc do đèn của em làm chị trằn trọc”
“ko sao, em cứ..”
tôi chưa nói dứt câu thì Vân đã tắt đèn, lăn xuống cạnh tôi, cái phòng bé xíu nên bàn học của nó với chỗ nằm ngủ chỉ cách có 1 bước chân.
cạnh bên là cái tủ đầy sách của tôi và nó…
rất nhiều sách..
………………………
sư phụ chìa cho tôi 1 tấm namecard có ghi tên John Quân gì đó Chereston Hotel…Ballad Restaurant..
chef..
là sao?
“cuối tháng nghỉ ở đây, qua đó làm đi”
“gì ạ??? sư phụ…?”
“con ở đây hoài sao khá nổi.”
“con ko….”
“đừng cãi nhiều lời… vậy đi”
sư phụ bỏ đi vào sau bếp và bỏ mặc tôi ngơ ngác với tấm card trên tay…
Chereston Hotel? khách sạn 5 sao..
thiên đường của các đầu bếp.. tôi cũng vẫn hằng khao khát, được có 1 chân bếp phụ trong ấy..
nhưng..
“còn đứng đó làm gì??”
“sao thầy đuổi con…hichic…”
“đồ ngốc, đuổi con sang chỗ tốt hơn.. gặp thằng Quân nhờ nó hỗ trợ thêm”
“Quân nào… con ko thèm…con muốn làm với sư phụ…”
“con có tài, sang đó sẽ có cơ hội..”
và đó là lý do chính mà sư phụ bắt tôi 1 mực sang đó.
okay… nếu là vậy, thì tôi đi.
dù sao bây giờ cuộc sống của tôi cũng chẳng phải lo bị ai quản thúc nữa,
4 tháng trước ba đã tống tôi ra đường vì tôi đòi đi làm đầu bếp rồi +___+
mẹ nhét cho vài triệu, thuê 1 căn phòng trọ xong là gần sạch vì đóng tiền cọc, tháng đầu toàn ăn nợ ở quán cơm bà Ba..
anh Hai thì lén đưa cho cái điện thoại để liên lạc, ngoài ra, tôi chẳng có cái gì mang theo hết.
cả tủ quần áo , đầm váy, giày dép tôi cũng bỏ lại cho con Út.
“nếu cho là nghề đó có thể nuôi sống mày thì hãy tự lo đi!”
câu cuối cùng tôi nghe từ ba là câu ấy, tôi đã bồng bột bỏ đi và tự dặn lòng sẽ cho ba thấy, cái ngày tôi làm bếp trưởng nhà hàng!!
1 tuần sau khi ra đi, tôi mới biết mình sai lầm, ko phải vì con đường đầu bếp đã chọn, mà là..
sống xa nhà ko hề đơn giản.
tôi nhớ mẹ, nhớ anh Hai, chị dâu, con Út và bữa cơm gia đình, tôi nhớ con mèo Mon của tôi nữa……
23 tuổi, tôi mới hiểu sống tự lập là như thế nào.
nhiều người ao ước được tách khỏi gia đình vì cuộc sống như tôi, nhưng thực sự tôi ko thích nó, thậm chí tôi ghét phải sống như vậy.
ko ai lo lắng chờ cửa, muốn đi đâu thì đi, bữa cơm ăn tùm lum giờ, thích ăn thì ăn, ko ăn thì nhịn, chả sao cả.
mà lại vô cùng bơ vơ. con thuyền có neo vẫn tốt hơn.
……………
“hey… Hồng Yên!!”
Thắng cưỡi chiếc xe máy Daehan dừng ở cổng khu nhà trọ, gọi tôi và tươi cười… vai đeo chéo cái túi đen..
tôi đoán anh ta nhỏ hơn tôi vì hình như còn đi học.
“lên đi tôi chở vô!”
“thôi, có mấy bước..”
“ngại gì… hàng xóm cả.
Vân ngồi huyên thuyên nói với anh chàng khôi ngô.
anh chàng lạnh lùng vẫn chỉ lắng nghe và quan sát…
“chị xong rồi ^-^ cảm ơn 2 anh, gặp lại sau nhé”
“này, chị em tên gì, anh chỉ mới biết tên em.. có phải Thuý Kiều ko?^o^”
“anh muốn biết thì hỏi chị ấy nè!!”
anh chàng khôi ngô đưa mắt nhìn tôi mỉm cười làm quen, tôi cũng gượng cười đáp lại…
“tên Yên. Hồng Yên”
“hi, tôi tên Thắng.”
“vậy còn anh?”
tôi hỏi người còn lại 1 cách mau lẹ, như thể đó là điều duy nhất mà tôi quan tâm…
ko hiểu tại sao tôi bị cái vẻ im ỉm của anh ta thu hút.
“hắn là Quốc Khải. hắn bị câm! ^_^”
“hả?”
bị câm? phải ko vậy…
như để trả lời vẻ thắc mắc của tôi, anh chàng tên Khải mới chịu mở miệng.
“ko thích nói nhiều như nó chứ ko phải là câm.”
đó là 1 chất giọng nam tính và cực kỳ mạnh mẽ…
giống ba tôi…….rất giống……….
…………
buổi tối tôi ko sao ngủ được, tôi nhận ra tôi bị ám ảnh giọng nói của anh ta, Quốc Khải..
Thuý Vân vẫn đang “chong đèn” học bài.
“chị sao vậy? mất ngủ hả?”
“ko biết nữa…tự nhiên khó dỗ giấc quá.”
“vậy đọc…sách Triết học của em nè, ngủ liền luôn ^_^”
tôi phì cười, nó cũng nhe răng ra, cái thời sinh viên nhồi nhét mấy môn học đó, tôi ngán lắm rồi…
“em thức khuya quá, ko sợ nổi mụn à?”
“ko, em quen rồi. mai còn thi môn cuối..”
“học để giành giải vô địch hay sao mà chăm thế?”
“lấy học bổng mà chị, bớt được 1 khoản tiền lớn chứ ít sao, heheh”
Vân học báo chí, rất giỏi.
hầu như học kỳ nào nó cũng giành học bổng của Khoa..
nó còn khá đẹp, tóc ngang vai sole hay bới bằng cây bút chì,
trông rất quyến rũ…
nếu có gì đó khiếm khuyết, là nó quá hung dữ T___T
nó có thể cãi suốt ngày ko mệt mỏi với cái giọng oang oang..
“thôi, để em cũng đi ngủ, chắc do đèn của em làm chị trằn trọc”
“ko sao, em cứ..”
tôi chưa nói dứt câu thì Vân đã tắt đèn, lăn xuống cạnh tôi, cái phòng bé xíu nên bàn học của nó với chỗ nằm ngủ chỉ cách có 1 bước chân.
cạnh bên là cái tủ đầy sách của tôi và nó…
rất nhiều sách..
………………………
sư phụ chìa cho tôi 1 tấm namecard có ghi tên John Quân gì đó Chereston Hotel…Ballad Restaurant..
chef..
là sao?
“cuối tháng nghỉ ở đây, qua đó làm đi”
“gì ạ??? sư phụ…?”
“con ở đây hoài sao khá nổi.”
“con ko….”
“đừng cãi nhiều lời… vậy đi”
sư phụ bỏ đi vào sau bếp và bỏ mặc tôi ngơ ngác với tấm card trên tay…
Chereston Hotel? khách sạn 5 sao..
thiên đường của các đầu bếp.. tôi cũng vẫn hằng khao khát, được có 1 chân bếp phụ trong ấy..
nhưng..
“còn đứng đó làm gì??”
“sao thầy đuổi con…hichic…”
“đồ ngốc, đuổi con sang chỗ tốt hơn.. gặp thằng Quân nhờ nó hỗ trợ thêm”
“Quân nào… con ko thèm…con muốn làm với sư phụ…”
“con có tài, sang đó sẽ có cơ hội..”
và đó là lý do chính mà sư phụ bắt tôi 1 mực sang đó.
okay… nếu là vậy, thì tôi đi.
dù sao bây giờ cuộc sống của tôi cũng chẳng phải lo bị ai quản thúc nữa,
4 tháng trước ba đã tống tôi ra đường vì tôi đòi đi làm đầu bếp rồi +___+
mẹ nhét cho vài triệu, thuê 1 căn phòng trọ xong là gần sạch vì đóng tiền cọc, tháng đầu toàn ăn nợ ở quán cơm bà Ba..
anh Hai thì lén đưa cho cái điện thoại để liên lạc, ngoài ra, tôi chẳng có cái gì mang theo hết.
cả tủ quần áo , đầm váy, giày dép tôi cũng bỏ lại cho con Út.
“nếu cho là nghề đó có thể nuôi sống mày thì hãy tự lo đi!”
câu cuối cùng tôi nghe từ ba là câu ấy, tôi đã bồng bột bỏ đi và tự dặn lòng sẽ cho ba thấy, cái ngày tôi làm bếp trưởng nhà hàng!!
1 tuần sau khi ra đi, tôi mới biết mình sai lầm, ko phải vì con đường đầu bếp đã chọn, mà là..
sống xa nhà ko hề đơn giản.
tôi nhớ mẹ, nhớ anh Hai, chị dâu, con Út và bữa cơm gia đình, tôi nhớ con mèo Mon của tôi nữa……
23 tuổi, tôi mới hiểu sống tự lập là như thế nào.
nhiều người ao ước được tách khỏi gia đình vì cuộc sống như tôi, nhưng thực sự tôi ko thích nó, thậm chí tôi ghét phải sống như vậy.
ko ai lo lắng chờ cửa, muốn đi đâu thì đi, bữa cơm ăn tùm lum giờ, thích ăn thì ăn, ko ăn thì nhịn, chả sao cả.
mà lại vô cùng bơ vơ. con thuyền có neo vẫn tốt hơn.
……………
“hey… Hồng Yên!!”
Thắng cưỡi chiếc xe máy Daehan dừng ở cổng khu nhà trọ, gọi tôi và tươi cười… vai đeo chéo cái túi đen..
tôi đoán anh ta nhỏ hơn tôi vì hình như còn đi học.
“lên đi tôi chở vô!”
“thôi, có mấy bước..”
“ngại gì… hàng xóm cả.
Bình luận facebook