Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-44
Chương 44
Mỗi một từ anh nói, dường như đều mang theo đau đớn và thống khổ, trong lòng Tần Thanh Thủy thấy rất khó chịu, lắc đầu khóc: “Anh không cần nói gì nữa. Chúng ta đợi xe cấp cấp đến, anh sẽ không sao đâu!”
Ngón tay của Lục Ngôn run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của cô, nhìn cô: “Bây giờ, em còn muốn đi nữa không?”
Nước mắt của Tần Thanh Thủy che mờ tầm mắt, nhìn không rõ biểu cảm lúc này của anh, nhưng giọng của anh lại sát bên tai, lộ ra sự thỉnh cầu, nghe thế trái tìm cô đau từng cơn, cô chỉ biết nức nở mà nói không lên lời.
Lục Ngôn chưa từng hèn mọn như vậy? Tất cả đều là vì cô.
“Ở lại, có được không?” Lục Ngôn lần nữa thỉnh cầu.
Đợi một lúc, không nghe thấy Tần Thanh Thủy nói chuyện, hy vọng trong mắt anh dần tắt đi, đột nhiên mỉm cười tự giễu: “Em bây giờ muốn đi, anh cũng không cản được em nữa. Bỏ đi, em đi đi, đi tìm anh ta…”
Nói đến đó, anh đẩy tay của cô ra, hình như động vào vết thương, đau đớn khiến anh rên lên một tiếng.
Tần Thanh Thủy trong nháy mắt trở nên bàng hoàng, cô vội vàng nắm lấy tay của anh, trả lời: “Em không đi, em ở lại, cũng sẽ không đi nữa.”
Cô không thể ích kỷ như thế, không thể vì sự ích kỷ của mình mà dẫn các con rời đi, khiến chúng rời xa gia đình thuộc về chúng. Càng huống hồ, lớn lên ở nhà họ Lục, cuộc sống của chúng bất luật trên phương diện vật chất hay tinh thần đều sẽ tốt hơn rất nhiều.
Quan trọng là… Cô vẫn yêu anh, không thể buông được.
Nhận được đáp án như mong muốn, Lục Ngôn không có động đậy nữa, khóe môi dần dần cong lên, môi hơi mấp máy nhưng không phát ra tiếng, mắt bèn nhắm lại.
“Lục Ngôn!” Tiếng của xe cấp cứu từ xa vọng tới, Tần Thanh Thủy nắm chặt tay của anh, hội hận lan ra, nước mắt của cô cứ thế rơi xuống, càng lúc càng nhiều.
Anh không có phát ra được tiếng, nhưng cô lại nhìn rõ, anh vừa nói… Anh yêu em.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Tần Thanh Thủy vội vàng đi đến hỏi bác sĩ: “Anh ấy như thế nào rồi?”
“Chấn động não nhẹ, còn lại chỉ là vết thương ngoài da, không tính là nghiêm trọng. Lát nữa chắc có thể tỉnh lại.”
Tảng đá trong lòng Tần Thanh Thủy cuối cùng cũng bỏ xuống được, cả người ngây dại ngồi trên băng ghế.
Khả Khả và Mai Mai ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
Mai Mai ôm cánh tay của Tần Thanh Thủy, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Mẹ không khóc. Chú quái dị tiêm xong sẽ khỏi.”
Tần Thanh Thủy ôm cô bé, trong lòng càng cảm động, cô xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Đó không phải chú quái dị, đó là ba của các con. Lát nữa ba tỉnh lại, con với anh cùng gọi ba, có được không?”
Mai Mai mặt mày hơi do dự, nhưng nhìn thấy sự dịu dàng trên mặt Tần Thanh Thủy, cô bé không tình nguyện lắm mà gật đầu.
Gọi chú quái dị là ba thì mẹ sẽ không khóc nữa.
Lục Ngôn quả thực không bao lâu sau thì tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt nhất thời có chút mê mang, ý thức còn chưa thanh tỉnh thì nghe thấy giọng nói non nớt của cô bé: “Mẹ, chú quái dị tỉnh rồi!”
Giọng nói khẽ này khiến lông mi của Lục Ngôn hơi lay động.
Tần Thanh Thủy vội vàng ngồi bên cạnh giường, thấy Lục Ngôn quả thực đã mở mắt thì trong lòng rất kích động, vui mừng: “Anh cảm thấy như thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?”
Lục Ngôn khẽ lắc đầu, cơ thể hơi nhúc nhích, bỗng muốn ngồi dậy.
Tần Thanh Thủy vội vàng đỡ anh: “Muốn uống nước không?”
Lục Ngôn chậm rãi gật đầu.
Tần Thanh Thủy đang muốn rót nước cho anh thì Lục Ngôn lại đưa tay giữ cô lại, mắt nhìn thẳng vào cô.
Tần Thanh Thủy bất lực, nói: “Em không đi nữa, em đi rót nước cho anh.”
Lục Ngôn nhìn cô vài giây, sau đó mới buông cô ra.
Đợi Tần Thanh Thủy rót nước trở lại cho anh thì thấy Lục Ngôn và hai đứa trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô bỗng ra hiệu cho các con.
Khả Khả mím môi, không nói.
Mai Mai nhìn Lục Ngôn, do dự một lúc mới dẩu miệng gọi: “Ba.”
Động tác uống nước của Lục Ngôn khựng lại, vội vàng đặt ly nước xuống, ánh mắt phát sáng nhìn Mai Mai, biểu cảm có chút không tin: “Mai Mai gọi ba là gì?”
Mai Mai liếc trộm sang Tần Thanh Thủy, đối diện với ánh mắt khích lệ của cô, giọng của cô bé lớn hơn một chút: “Ba.”
“Gọi thêm lần nữa.”
“Ba!” Giọng nói này lại là Khả Khả gọi.
Tần Thanh Thủy thấy Lục Ngôn lộ ra ý cười hớn hở.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, lông mày cũng cong lên.
Cô nhìn anh, ánh mắt rất dịu dàng.
Nếu như cuộc đời còn lại của họ có nhiều điều tốt đẹp, trải qua sự đau khổ trong quá khứ, cuối cùng có thể biến thành bong bóng rồi.
Một nhà bốn người không có chú ý đến, bên ngoài cửa có người đang nhìn bọn họ.
Nhìn một hồi, người này không có tiến vào, mà quay người rời đi.
Cố Thành Danh xuống máy bay bèn nhận được tin tức Lục Ngôn xảy ra tai nạn xe thì vội vàng chạy tới đấy, nhưng không ngờ nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc vui vẻ của gia đình họ.
Anh không cần bước vào hỏi thì cũng đã biết đáp án rồi.
Đứng ở cửa bệnh viện, nhìn dòng người đi lại, anh đột nhiên thấy nhẹ lòng.
Con người nếu trải qua một lần mất mát mới hiểu được bản thân thật sự muốn cái gì. Đây là sự lựa chọn của Tần Thanh Thủy, anh tôn trọng cô.
Cố Thành Danh lại đến sân bay, trước khi lên máy bay, anh gửi một tin nhắn cho Tần Thanh Thủy: “Thủy, nếu đã yêu anh ta thì ở lại đi. Anh tôn trọng sự lựa chọn của em, cũng chúc em hạnh phúc, em và anh sau này có duyên thì sẽ gặp lại.”
Ngưng một lát, anh lại gửi một tin: Hai năm qua, là ngày tháng anh cảm thấy vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.
Tin nhắn thành công gửi đi, Cố Thành Danh tắt máy, rút sim điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào chiếc sim, sau đó vứt vào thùng rác, rồi xoay người rời đi.
Có một loại yêu, gọi là thành toàn.
Mỗi một từ anh nói, dường như đều mang theo đau đớn và thống khổ, trong lòng Tần Thanh Thủy thấy rất khó chịu, lắc đầu khóc: “Anh không cần nói gì nữa. Chúng ta đợi xe cấp cấp đến, anh sẽ không sao đâu!”
Ngón tay của Lục Ngôn run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của cô, nhìn cô: “Bây giờ, em còn muốn đi nữa không?”
Nước mắt của Tần Thanh Thủy che mờ tầm mắt, nhìn không rõ biểu cảm lúc này của anh, nhưng giọng của anh lại sát bên tai, lộ ra sự thỉnh cầu, nghe thế trái tìm cô đau từng cơn, cô chỉ biết nức nở mà nói không lên lời.
Lục Ngôn chưa từng hèn mọn như vậy? Tất cả đều là vì cô.
“Ở lại, có được không?” Lục Ngôn lần nữa thỉnh cầu.
Đợi một lúc, không nghe thấy Tần Thanh Thủy nói chuyện, hy vọng trong mắt anh dần tắt đi, đột nhiên mỉm cười tự giễu: “Em bây giờ muốn đi, anh cũng không cản được em nữa. Bỏ đi, em đi đi, đi tìm anh ta…”
Nói đến đó, anh đẩy tay của cô ra, hình như động vào vết thương, đau đớn khiến anh rên lên một tiếng.
Tần Thanh Thủy trong nháy mắt trở nên bàng hoàng, cô vội vàng nắm lấy tay của anh, trả lời: “Em không đi, em ở lại, cũng sẽ không đi nữa.”
Cô không thể ích kỷ như thế, không thể vì sự ích kỷ của mình mà dẫn các con rời đi, khiến chúng rời xa gia đình thuộc về chúng. Càng huống hồ, lớn lên ở nhà họ Lục, cuộc sống của chúng bất luật trên phương diện vật chất hay tinh thần đều sẽ tốt hơn rất nhiều.
Quan trọng là… Cô vẫn yêu anh, không thể buông được.
Nhận được đáp án như mong muốn, Lục Ngôn không có động đậy nữa, khóe môi dần dần cong lên, môi hơi mấp máy nhưng không phát ra tiếng, mắt bèn nhắm lại.
“Lục Ngôn!” Tiếng của xe cấp cứu từ xa vọng tới, Tần Thanh Thủy nắm chặt tay của anh, hội hận lan ra, nước mắt của cô cứ thế rơi xuống, càng lúc càng nhiều.
Anh không có phát ra được tiếng, nhưng cô lại nhìn rõ, anh vừa nói… Anh yêu em.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Tần Thanh Thủy vội vàng đi đến hỏi bác sĩ: “Anh ấy như thế nào rồi?”
“Chấn động não nhẹ, còn lại chỉ là vết thương ngoài da, không tính là nghiêm trọng. Lát nữa chắc có thể tỉnh lại.”
Tảng đá trong lòng Tần Thanh Thủy cuối cùng cũng bỏ xuống được, cả người ngây dại ngồi trên băng ghế.
Khả Khả và Mai Mai ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
Mai Mai ôm cánh tay của Tần Thanh Thủy, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Mẹ không khóc. Chú quái dị tiêm xong sẽ khỏi.”
Tần Thanh Thủy ôm cô bé, trong lòng càng cảm động, cô xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Đó không phải chú quái dị, đó là ba của các con. Lát nữa ba tỉnh lại, con với anh cùng gọi ba, có được không?”
Mai Mai mặt mày hơi do dự, nhưng nhìn thấy sự dịu dàng trên mặt Tần Thanh Thủy, cô bé không tình nguyện lắm mà gật đầu.
Gọi chú quái dị là ba thì mẹ sẽ không khóc nữa.
Lục Ngôn quả thực không bao lâu sau thì tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt nhất thời có chút mê mang, ý thức còn chưa thanh tỉnh thì nghe thấy giọng nói non nớt của cô bé: “Mẹ, chú quái dị tỉnh rồi!”
Giọng nói khẽ này khiến lông mi của Lục Ngôn hơi lay động.
Tần Thanh Thủy vội vàng ngồi bên cạnh giường, thấy Lục Ngôn quả thực đã mở mắt thì trong lòng rất kích động, vui mừng: “Anh cảm thấy như thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?”
Lục Ngôn khẽ lắc đầu, cơ thể hơi nhúc nhích, bỗng muốn ngồi dậy.
Tần Thanh Thủy vội vàng đỡ anh: “Muốn uống nước không?”
Lục Ngôn chậm rãi gật đầu.
Tần Thanh Thủy đang muốn rót nước cho anh thì Lục Ngôn lại đưa tay giữ cô lại, mắt nhìn thẳng vào cô.
Tần Thanh Thủy bất lực, nói: “Em không đi nữa, em đi rót nước cho anh.”
Lục Ngôn nhìn cô vài giây, sau đó mới buông cô ra.
Đợi Tần Thanh Thủy rót nước trở lại cho anh thì thấy Lục Ngôn và hai đứa trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô bỗng ra hiệu cho các con.
Khả Khả mím môi, không nói.
Mai Mai nhìn Lục Ngôn, do dự một lúc mới dẩu miệng gọi: “Ba.”
Động tác uống nước của Lục Ngôn khựng lại, vội vàng đặt ly nước xuống, ánh mắt phát sáng nhìn Mai Mai, biểu cảm có chút không tin: “Mai Mai gọi ba là gì?”
Mai Mai liếc trộm sang Tần Thanh Thủy, đối diện với ánh mắt khích lệ của cô, giọng của cô bé lớn hơn một chút: “Ba.”
“Gọi thêm lần nữa.”
“Ba!” Giọng nói này lại là Khả Khả gọi.
Tần Thanh Thủy thấy Lục Ngôn lộ ra ý cười hớn hở.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, lông mày cũng cong lên.
Cô nhìn anh, ánh mắt rất dịu dàng.
Nếu như cuộc đời còn lại của họ có nhiều điều tốt đẹp, trải qua sự đau khổ trong quá khứ, cuối cùng có thể biến thành bong bóng rồi.
Một nhà bốn người không có chú ý đến, bên ngoài cửa có người đang nhìn bọn họ.
Nhìn một hồi, người này không có tiến vào, mà quay người rời đi.
Cố Thành Danh xuống máy bay bèn nhận được tin tức Lục Ngôn xảy ra tai nạn xe thì vội vàng chạy tới đấy, nhưng không ngờ nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc vui vẻ của gia đình họ.
Anh không cần bước vào hỏi thì cũng đã biết đáp án rồi.
Đứng ở cửa bệnh viện, nhìn dòng người đi lại, anh đột nhiên thấy nhẹ lòng.
Con người nếu trải qua một lần mất mát mới hiểu được bản thân thật sự muốn cái gì. Đây là sự lựa chọn của Tần Thanh Thủy, anh tôn trọng cô.
Cố Thành Danh lại đến sân bay, trước khi lên máy bay, anh gửi một tin nhắn cho Tần Thanh Thủy: “Thủy, nếu đã yêu anh ta thì ở lại đi. Anh tôn trọng sự lựa chọn của em, cũng chúc em hạnh phúc, em và anh sau này có duyên thì sẽ gặp lại.”
Ngưng một lát, anh lại gửi một tin: Hai năm qua, là ngày tháng anh cảm thấy vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.
Tin nhắn thành công gửi đi, Cố Thành Danh tắt máy, rút sim điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào chiếc sim, sau đó vứt vào thùng rác, rồi xoay người rời đi.
Có một loại yêu, gọi là thành toàn.
Bình luận facebook