Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 19. MÓN ĐỒ CHƠI - THẾ THÂN
CHƯƠNG 19. MÓN ĐỒ CHƠI - THẾ THÂN
Trần Mạnh Sơn đặt môi lên cổ tôi, hắn ta hết liếm lại cắn, tuy động tác rất nhẹ, nhưng thế vẫn khiến tôi cảm thấy hắn ta có thể cắn đứt động mạch cổ khiến máu bắn tung tóe bất kỳ lúc nào,.
Nụ hôn của hắn dần dần chuyển xuống, hiển nhiên là lo lắng của tôi không hề thừa.
Bàn tay của hắn ta bắt đầu không chịu yên, luồn sâu vào trong áo len tôi, bàn tay lạnh như băng đặt lên bụng tôi, hơi lạnh ngấm vào cơ thể, tôi cảm thấy xương cốt mình cũng lạnh cóng.
Bàn tay trong áo tôi bắt đầu di chuyển lên trên, tôi cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
“Không phải anh đói rồi à, tôi đang nấu cơm đây!” Mấy ngày trước vừa đi đặt vòng, bụng dưới còn chưa ổn hẳn, hơn nữa tối qua tôi còn chịu khổ như thế, tôi thực sự không muốn làm chuyện đó vào lúc này.
Nhưng tên nào đó sẽ không thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Hắn bế tôi dậy, ra khỏi phòng bếp, cúi đầu cười đểu cáng, “Tôi đói, nhưng không phải dạ dày đói mà là…”
Hắn ta còn chưa dứt lời đã quăng tôi lên giường trong phòng ngủ, nhanh chóng đè lên người tôi, hắn ta cầm tay tôi ấn lên chỗ đó của hắn, “Là chỗ này đói, cho nó ăn no trước quan trọng hơn.”
Trần Mạnh Dương đã từng ngủ trên chiếc giường này, chúng tôi từng ôm siết lấy nhau, hôn nhau, vuốt ve nhau ngay ở đây.
Nhưng lần nào cũng chỉ dừng lại ở việc vuốt ve và hôn mà thôi. Anh ta nói, còn chưa kết hôn nên không nỡ chiếm lấy tôi, nhưng anh ta có thể tùy tiện chơi tình một đêm, tôi không hiểu rốt cuộc đàn ông đang nghĩ gì, hay là tôi không quyến rũ bằng Nguyễn Nhung?
“Đang nghĩ gì vậy?” Trần Mạnh Sơn nhìn chằm chằm vào mắt tôi hỏi.
Bàn tay của hắn ta đã bắt đầu chạm đến quần lót của tôi, “Cô đang thất thần, có phải là đang nghĩ đến người đàn ông khác từng ngủ trên chiếc giường này không?”
Tôi túm tay hắn lại, “Tôi không biết anh đang nói linh tinh cái gì, anh không đói tôi đói, tôi đi nấu cơm, anh đứng dậy.”
Chiếc giường mà tôi và Trần Mạnh Dương từng nằm chung, giờ lại bị Trần Mạnh Sơn đè lên, trong lòng tôi rất khổ sở.
Tôi đẩy cơ thể của Trần Mạnh Sơn ra, Trần Mạnh Sơn cao 1m87, lại thường xuyên tập thể dục, người hắn ta không hề nhẹ, tôi không đẩy nổi, tức giận lườm hắn ta, “Anh đứng dậy cho tôi.”
Trần Mạnh Sơn kệ cho tôi giãy dụa ở dưới hắn ta, đợi tôi giãy mệt rồi, hắn ta mới túm lấy cằm tôi. Hắn ta túm mạnh, tôi đau đến mức tưởng cằm mình sắp rớt ra đến nơi.
“Lý Minh Thư, có phải cô đã quên thân phận của mình rồi không, dám từ chối tôi à?” Trần Mạnh Sơn giả vờ ga lăng nửa ngày cuối cùng cũng hiện nguyên hình.
Tôi nói: “Có thế chứ, đây mới là dáng vẻ của Trần Mạnh Sơn nên có chứ?”
Ánh mắt của Trần Mạnh Sơn lúc này nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù giết cha cướp vợ của hắn ta không bằng.
Quần lót của tôi vẫn còn vướng trên mắt cá chân, hắn giật ra, hai tay tách chân tôi ra.
Đột nhiên xông vào…
Tôi đau đến mức hét toáng lên.
Tiếp sau đó là cuộc xâm lược không thèm ngó ngàng đến tôi.
Thật sự là chẳng biết thương hương tiếc ngọc chút nào, nằm dưới thân gã này tôi chẳng có cảm giác gì, chỉ có đau đớn, vô cùng đau đớn.
Ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà đã ngả vàng.
Gà đàn ông nằm trên tôi vẫn đang lên lên xuống xuống, nước mắt tôi lại một lần nữa không nghe lời trào ra ướt đẫm gối.
Tôi nhớ lúc Trần Mạnh Dương đến thăm tôi, hôm đó anh ta kiên quyết ngủ sô ha, tôi làm nũng, cuối cùng cũng chịu lên giường với tôi, hôm đó tôi cố ý ăn mặc thật mát mẻ, bên trong không mặc gì, nằm bò trên người Trần Mạnh Dương, khiêu khích anh ta, anh ta bị tôi chọc đến mức chịu không nổi ấn tôi xuống dưới, vuốt ve gương mặt tôi, hôn lên trán và sống mũi tôi.
Anh rất dịu dàng, chúng tôi không ngừng hôn nhau, cuối cùng cả hai đều bùng cháy ham muốn, anh lại thả tôi ra nói: “Minh Thư, anh không nỡ.”
Bây giờ anh trai của anh ta, Trần Mạnh Sơn lại thô lỗ đối xử với tôi như vậy, anh có biết không? Nếu như có một ngày anh biết được, anh có hối hận vì lúc đó đã không nỡ không?
Động tác của Trần Mạnh Sơn càng ngày càng quá đáng, hắn lật úp người tôi lại, bắt tôi quỳ xuống…
Tư thế sỉ nhục như thế này.
Tôi không biết hắn ta đã thử bao nhiêu tư thế trên người tôi, giờ tôi đã không còn cảm giác gì nữa, chỗ đó từ đau đớn đã trở thành tê dại.
Cuối cùng anh ta đặt tôi lên giường, phủ phục lên người tôi, nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên môi tôi, chúng tôi đã lên giường với nhau vài lần, anh ta chưa bao giờ hôn tôi.
Trần Mạnh Dương rất thích hôn tôi, anh ta nói, người đàn ông thích hôn lên môi một cô gái, một là vì yêu, hai là vì ham muốn.
Trần Mạnh Dương là kẻ đầu tiên, mà anh trai của anh ta lại là kẻ thứ hai.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi đưa tay vòng lên cổ Trần Mạnh Sơn, hiển nhiên là cả người Trần Mạnh Sơn sững ra một lúc, sau đó nụ hôn của hắn càng nóng rực.
Chìm trong nụ hôn say đắm, đầu óc tôi đã hoàn toàn đánh mất lý trí, tôi khẽ gọi: “Anh hai, em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh.”
Người đàn ông phía trên tôi đột nhiên ngừng lại, buông tôi ra, tôi nheo mắt, ngây ngô nhìn Trần Mạnh Sơn thành Trần Mạnh Dương.
Tôi nghĩ chắc mình đã quá nhớ, Trần Mạnh Sơn và Trần Mạnh Dương vốn đã có phần giống nhau thế nên tôi mới nhận nhầm.
Tôi tưởng Trần Mạnh Dương lại rời xa tôi lần nữa, tôi đưa tay ôm cổ Trần Mạnh Sơn kéo hắn ta vào lòng mình, hôn lên gương mặt hắn ta, dịu dàng nói, “Anh hai, chiếm lấy em đi, em xin anh chiếm lấy em đi, chiếm lấy Minh Thư, được không.”
“Bốp!”
Một cái tát nặng nề giáng xuống khiến mặt tôi đau rát!
Cũng đánh tỉnh con người đáng thương đang mê muội là tôi, tôi mở mắt nhìn người đàn ông phía trên mình, không phải là anh hai, vậy mà không phải là anh hai!!
Nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Gương mặt Trần Mạnh Sơn lúc này lạnh lẽo như mùa đông, có thể khiến người ta đông cứng trong giây lát.
Hai mắt hắn ta đỏ cạch, dường như sắp nhỏ máu đến nơi, hắn ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn ta, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi. Lúc tỉnh lại, nhìn thấy người trước mắt là Trần Mạnh Sơn, vẻ thất vọng rõ mồn một hiện trên gương mặt tôi càng khiến hắn ta bị kích thích.
Hắn túm lấy mái tóc dài của tôi, nhấc đầu tôi lên, tôi cảm thấy da đầu mình như bị hắn xé tung ra đến nơi.
Hắn ta từ trước đến nay có bao giờ dịu dàng với tôi đâu, vì bị giật tóc, nên gương mặt tôi đầy dữ tợn nhìn hắn ta.
Hắn như một con sư tử đói sắp chết muốn ăn thịt người, giọng hắn lạnh như băng, “Con khốn này, cô vừa mới gọi ai, có giỏi gọi lại lần nữa tôi nghe xem.”
Chỗ đó đau rát cho tôi biết tôi đã bị xâm phạm rất nhiều lần.
Lúc này tôi kích động đến mức muốn bình mẻ thì cho sứt luôn, ánh mắt tôi nhìn hắn ta lúc này đã chật vật lắm rồi, vậy mà lúc này tôi vẫn còn cười được.
Tôi cười như ma trong đêm tối – đáng sợ.
“Tôi gọi anh hai đấy, anh hai mà tôi yêu, Trần Mạnh Sơn thực ra anh trông rất giống anh hai, anh có biết không? Nhìn anh tôi như thể nhìn thấy anh hai mà tôi yêu, mỗi lần thân mật với anh tôi đều coi anh thành anh ta, như thế tôi liền cảm thấy vui vẻ.”
Tôi biết hậu quả khi nói ra những lời này là gì, tôi không sợ, dù sao chỉ lại một trận hành hạ nữa, dù gì tôi cũng nói đã mồm, kích thích được hắn ta.
Tôi biết Trần Mạnh Sơn rất yêu quý Trần Mạnh Dương, hắn ta không thể nào vì một câu nói của tôi mà trút giận lên Trần Mạnh Dương, hắn ta sẽ chỉ càng đối xử biến thái với tôi hơn mà thôi.
Quả nhiên hắn ta bị kích thích không nhẹ, hắn giơ tay lên cao, tôi biết lại một cái tát nữa sắp giáng xuống, chắc chắn rất đau, tôi nhìn hắn ta, cười khẽ nói, “Anh nói tôi là đồ chơi của anh, anh đâu biết anh cũng là thế thân của người tôi yêu đâu.”
“Tôi là món đồ chơi, anh là thế thân, ha ha…”
Tôi cười điên cuồng.
Cái tát của Trần Mạnh Sơn cuối cùng cũng không giáng xuống mặt tôi, mà đổi thảnh một cú đấm nện lên bức tường trên đầu giường, tôi cảm tưởng cả bức tường như đang rung lên.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, ánh mắt không ngừng thay đổi, tôi đã không phân biệt nối rốt cuộc trong mắt hắn ta là thất vọng, phẫn nộ, hay là chán chường nữa.
Hắn ta lặng lẽ xuống giường.
Không bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, Trần Mạnh Sơn đi rồi, hắn ta đi rồi, thật tốt, thế giới của tôi lại trở nên yên tĩnh rồi?
Tôi nhặt chăn rơi trên đất lên, che đậy thân thể lõa lồ của mình, nghẹn ngào khóc.
Số mệnh gì thế này, ha ha…
Tôi nằm trên cái giường bẩn thỉu ngủ từ chiều đến sáng hôm sau, tôi đói quá chẳng còn chút sức lực nào, trên ga giường còn có vết máu khô cạn, hôm qua Trần Mạnh Sơn quá thô lỗ đã gây tổn thương đến tôi.
Lúc xuống giường tôi ngã quỵ trên mặt đất, chỗ đó đau rát khôn kể.
Tôi miễn cưỡng đứng lên, run rẩy đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng, cá và cua hôm qua tôi đều vứt đi hết, một mình tôi không có tâm trạng làm, chỉ úp một gói mì, thư ký Văn Dao của Trần Mạnh Sơn gọi điện đến chất vấn tại sao tôi không đi làm.
Tôi bảo tôi đã xin tổng giám đốc Trần nghỉ rồi, Văn Dao nói, chính tổng giám đốc bảo cô ta gọi điện thúc tôi đi làm, bao nhiêu bản thiết kế cần phải hoàn thiện trước tết, mà tôi là nhà thiết kế quan trọng lại không đi làm, thế còn ra cái gì.
Trần Mạnh Sơn làm gì với tôi chẳng lẽ hắn không rõ, bây giờ đến đi lại còn khó khăn vậy mà hắn bắt tôi đi làm?
Bộ dáng này của tôi như thể bị con súc vật nào đó tàn phá, sao có thể gặp ai được.
Cúp điện thoại của Văn Dao, tôi gọi thẳng cho Trần Mạnh Sơn, bên kia chuông reo mấy hồi mới có người nhấc máy, giọng nói mất kiên nhẫn của Trần Mạnh Sơn vang lên ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì?”
Tôi nói, “Tôi muốn xin nghỉ mấy ngày.”
Trần Mạnh Sơn nghe thế liền hét lên, “Lý Minh Thư, công ty là nhà cô à? Cô muốn đi là đi muốn đến là đến, cô coi công ty là cái gì, khách sạn à?”
Tôi giơ cái điện thoại ra xa, mấy giây sau mới thản nhiên đáp, “Công ty không phải là nhà tôi, ngay đến nhà tôi còn không có lấy đâu ra mà nhà tôi, tôi biết công ty là của anh thế nên mới gọi điện cho anh xin nghỉ, tôi bị thương rồi, viêm nhiễm, sốt cao, phải đi bệnh viện tiếp tục truyền nước, nếu như anh còn chút hứng thú với món đồ chơi này, thì cho phép tôi nghỉ mấy ngày.”
Tôi không nói rõ là nghỉ mấy ngày, chỗ đó đau vô cùng, chắc chắn là viêm rồi, trán cũng nóng lại sốt nữa.
Trần Mạnh Sơn im lặng một lúc lâu liền nói, “Vẫn đến bệnh viện hôm qua sao?”
Hắn ta luôn có cách như thế, tổn thương tôi sâu sắc, qua một đêm lại coi như chẳng có gì.
Hôm trước cũng thế, hôm qua cũng thế.
Tôi nói: “Không phải, đến bệnh viện phụ sản.”
Giọng Trần Mạnh Sơn đột nhiên cao lên: “Cô lại mang thai? Lại phá?”
Không thể không nói, người đàn ông này rất biết tưởng tượng, đến bện viện phụ sản chỉ để phá thai thôi đấy?
Tôi cười lạnh, “Cũng nhờ phúc của anh, chỗ đó bị thương rồi, thế nên phải đến khám xem.”
Không biết là vì vừa đặt vòng, bụng dưới âm ỉ đau mãi, nên phải đến bệnh viện xem thế nào.
Giọng nói của Trần Mạnh Sơn bình tĩnh hơn nhiều, anh ta nói: “Vậy thì đi đi, hôm sau nhớ đến công ty tham dự tiệc tất niên.”
Tôi nói xong liền cúp máy, đến bệnh viện bị bác sĩ mắng cho một trận không biết kiềm chế, sao mà một phụ nữ lại có ham muốn nhiều thế, đáng đời bị như thế này.
Truyền xong mấy bình nước, lấy thuốc bôi ngoài da, sau một đêm liền khá hơn nhiều, tôi nghĩ bản thảo nhiều như thế, tôi không đi làm thì công việc dồn hết lên đầu Kiều Lục.
Kiều Lục đối xử với tôi không tồi, làm người không thể mặt dày mãi được, nghỉ hai hôm rồi tôi lại đi làm.
Trần Mạnh Sơn thấy tôi đi làm, tò mò hỏi, “Cô xin nghỉ mấy ngày cơ mà, sao mới nghỉ có một ngày mà đã đi làm rồi.”
Tôi cầm bản thảo sửa, không nghĩ nhiều liền nói, “Tôi không đến thì công việc dồn hết cho Kiều Lục, tôi không nhẫn tâm.”
“Hừ!” Trần Mạnh Sơn bất mãn hừ một tiếng.
Tôi tò mò nhìn hắn ta, xong lại cúi xuống sửa bản thảo tiếp.
“Quan hệ giữa cô và Kiều Lục cũng không tồi nhỉ?” Trần Mạnh Sơn hỏi với giọng u ám.
Trần Mạnh Sơn sẽ không làm gì Trần Mạnh Dương, nhưng với Kiều Lục thì không nhất định, tôi sợ làm hại Kiều Lục.
“Đồng nghiệp với nhau, hỗ trợ cho nhau mà thôi.”
Trần Mạnh Sơn ngồi trước bàn làm việc mãi không chịu đi, tôi cảm thấy khả năng ghi nhớ của hắn không tốt, mấy hôm trước vừa chiến tranh với tôi, hôm nay hăn lại có thể ngồi xem tôi làm việc như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi một lúc, eo lưng rất đau, đứng dậy vặn eo chính lúc đó nhìn thấy Trần Mạnh Sơn vẫn đang chống cằm nhìn tôi.
Tôi cố ý trêu hắn: “Trần Mạnh Sơn, anh nhìn tôi như thế sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích tôi đấy.”
Trần Mạnh Sơn hơi đỏ mặt, mấy lần định mở miệng muốn phản bác, cuối cùng hắn ta lạnh giọng châm chọc, “Hừ! Thích cô, cô cũng không soi vào gương xem lại mình đi, tôi sao có thể thích loại người như cô được.”
Tôi cố ý cười khanh khách, “Tôi đùa mà thôi, tôi đâu có ngây thơ ngu xuân đến mức đó, nếu như anh có một chút suy nghĩ đó với tôi thì đã chẳng đến mức đưa tôi lên giường của lão già kia.
Tôi nói xong liền nhìn thấy trong mắt Trần Mạnh Sơn thoáng lên vẻ giận dữ, mấy giây sau hắn ta lại diễn trò ngược lại, vươn tay túm lấy cằm tôi, “Thế nên lần sau phải nghe lời, bằng không cứ cẩn thận, sau này còn có cục trưởng B, cục trưởng C đợi cô đấy, lần sau cô không may mắn gặp được Trịnh Thanh cứu cô được nữa đâu.”
Vẻ mặt tôi thoáng cái đã thay đổi, nhanh chóng trở lại với vẻ bất cần đời hằng ngày: “Đúng thế, vậy thì tôi đợi là được, bán cho ai chẳng là bán, lần trước không chuẩn bị tâm lý tốt, trách tôi.”
Tôi để ý đến một bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của Trần Mạnh Sơn, giống như đang cực lực kiềm chế cơn giận dữ.
“Như thế mới đúng, đừng làm đĩ rồi còn đòi bia trinh tiết.”
Tôi nhìn thấy Trần Mạnh Sơn như vậy bất giác buồn cười, ai ngờ được người đàn ông được giới truyền thông ca tụng là ga lăng cao quý, thế mà lại nói những câu thô bỉ như thế với một cô gái.
Trần Mạnh Sơn đặt môi lên cổ tôi, hắn ta hết liếm lại cắn, tuy động tác rất nhẹ, nhưng thế vẫn khiến tôi cảm thấy hắn ta có thể cắn đứt động mạch cổ khiến máu bắn tung tóe bất kỳ lúc nào,.
Nụ hôn của hắn dần dần chuyển xuống, hiển nhiên là lo lắng của tôi không hề thừa.
Bàn tay của hắn ta bắt đầu không chịu yên, luồn sâu vào trong áo len tôi, bàn tay lạnh như băng đặt lên bụng tôi, hơi lạnh ngấm vào cơ thể, tôi cảm thấy xương cốt mình cũng lạnh cóng.
Bàn tay trong áo tôi bắt đầu di chuyển lên trên, tôi cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
“Không phải anh đói rồi à, tôi đang nấu cơm đây!” Mấy ngày trước vừa đi đặt vòng, bụng dưới còn chưa ổn hẳn, hơn nữa tối qua tôi còn chịu khổ như thế, tôi thực sự không muốn làm chuyện đó vào lúc này.
Nhưng tên nào đó sẽ không thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Hắn bế tôi dậy, ra khỏi phòng bếp, cúi đầu cười đểu cáng, “Tôi đói, nhưng không phải dạ dày đói mà là…”
Hắn ta còn chưa dứt lời đã quăng tôi lên giường trong phòng ngủ, nhanh chóng đè lên người tôi, hắn ta cầm tay tôi ấn lên chỗ đó của hắn, “Là chỗ này đói, cho nó ăn no trước quan trọng hơn.”
Trần Mạnh Dương đã từng ngủ trên chiếc giường này, chúng tôi từng ôm siết lấy nhau, hôn nhau, vuốt ve nhau ngay ở đây.
Nhưng lần nào cũng chỉ dừng lại ở việc vuốt ve và hôn mà thôi. Anh ta nói, còn chưa kết hôn nên không nỡ chiếm lấy tôi, nhưng anh ta có thể tùy tiện chơi tình một đêm, tôi không hiểu rốt cuộc đàn ông đang nghĩ gì, hay là tôi không quyến rũ bằng Nguyễn Nhung?
“Đang nghĩ gì vậy?” Trần Mạnh Sơn nhìn chằm chằm vào mắt tôi hỏi.
Bàn tay của hắn ta đã bắt đầu chạm đến quần lót của tôi, “Cô đang thất thần, có phải là đang nghĩ đến người đàn ông khác từng ngủ trên chiếc giường này không?”
Tôi túm tay hắn lại, “Tôi không biết anh đang nói linh tinh cái gì, anh không đói tôi đói, tôi đi nấu cơm, anh đứng dậy.”
Chiếc giường mà tôi và Trần Mạnh Dương từng nằm chung, giờ lại bị Trần Mạnh Sơn đè lên, trong lòng tôi rất khổ sở.
Tôi đẩy cơ thể của Trần Mạnh Sơn ra, Trần Mạnh Sơn cao 1m87, lại thường xuyên tập thể dục, người hắn ta không hề nhẹ, tôi không đẩy nổi, tức giận lườm hắn ta, “Anh đứng dậy cho tôi.”
Trần Mạnh Sơn kệ cho tôi giãy dụa ở dưới hắn ta, đợi tôi giãy mệt rồi, hắn ta mới túm lấy cằm tôi. Hắn ta túm mạnh, tôi đau đến mức tưởng cằm mình sắp rớt ra đến nơi.
“Lý Minh Thư, có phải cô đã quên thân phận của mình rồi không, dám từ chối tôi à?” Trần Mạnh Sơn giả vờ ga lăng nửa ngày cuối cùng cũng hiện nguyên hình.
Tôi nói: “Có thế chứ, đây mới là dáng vẻ của Trần Mạnh Sơn nên có chứ?”
Ánh mắt của Trần Mạnh Sơn lúc này nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù giết cha cướp vợ của hắn ta không bằng.
Quần lót của tôi vẫn còn vướng trên mắt cá chân, hắn giật ra, hai tay tách chân tôi ra.
Đột nhiên xông vào…
Tôi đau đến mức hét toáng lên.
Tiếp sau đó là cuộc xâm lược không thèm ngó ngàng đến tôi.
Thật sự là chẳng biết thương hương tiếc ngọc chút nào, nằm dưới thân gã này tôi chẳng có cảm giác gì, chỉ có đau đớn, vô cùng đau đớn.
Ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà đã ngả vàng.
Gà đàn ông nằm trên tôi vẫn đang lên lên xuống xuống, nước mắt tôi lại một lần nữa không nghe lời trào ra ướt đẫm gối.
Tôi nhớ lúc Trần Mạnh Dương đến thăm tôi, hôm đó anh ta kiên quyết ngủ sô ha, tôi làm nũng, cuối cùng cũng chịu lên giường với tôi, hôm đó tôi cố ý ăn mặc thật mát mẻ, bên trong không mặc gì, nằm bò trên người Trần Mạnh Dương, khiêu khích anh ta, anh ta bị tôi chọc đến mức chịu không nổi ấn tôi xuống dưới, vuốt ve gương mặt tôi, hôn lên trán và sống mũi tôi.
Anh rất dịu dàng, chúng tôi không ngừng hôn nhau, cuối cùng cả hai đều bùng cháy ham muốn, anh lại thả tôi ra nói: “Minh Thư, anh không nỡ.”
Bây giờ anh trai của anh ta, Trần Mạnh Sơn lại thô lỗ đối xử với tôi như vậy, anh có biết không? Nếu như có một ngày anh biết được, anh có hối hận vì lúc đó đã không nỡ không?
Động tác của Trần Mạnh Sơn càng ngày càng quá đáng, hắn lật úp người tôi lại, bắt tôi quỳ xuống…
Tư thế sỉ nhục như thế này.
Tôi không biết hắn ta đã thử bao nhiêu tư thế trên người tôi, giờ tôi đã không còn cảm giác gì nữa, chỗ đó từ đau đớn đã trở thành tê dại.
Cuối cùng anh ta đặt tôi lên giường, phủ phục lên người tôi, nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên môi tôi, chúng tôi đã lên giường với nhau vài lần, anh ta chưa bao giờ hôn tôi.
Trần Mạnh Dương rất thích hôn tôi, anh ta nói, người đàn ông thích hôn lên môi một cô gái, một là vì yêu, hai là vì ham muốn.
Trần Mạnh Dương là kẻ đầu tiên, mà anh trai của anh ta lại là kẻ thứ hai.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi đưa tay vòng lên cổ Trần Mạnh Sơn, hiển nhiên là cả người Trần Mạnh Sơn sững ra một lúc, sau đó nụ hôn của hắn càng nóng rực.
Chìm trong nụ hôn say đắm, đầu óc tôi đã hoàn toàn đánh mất lý trí, tôi khẽ gọi: “Anh hai, em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh.”
Người đàn ông phía trên tôi đột nhiên ngừng lại, buông tôi ra, tôi nheo mắt, ngây ngô nhìn Trần Mạnh Sơn thành Trần Mạnh Dương.
Tôi nghĩ chắc mình đã quá nhớ, Trần Mạnh Sơn và Trần Mạnh Dương vốn đã có phần giống nhau thế nên tôi mới nhận nhầm.
Tôi tưởng Trần Mạnh Dương lại rời xa tôi lần nữa, tôi đưa tay ôm cổ Trần Mạnh Sơn kéo hắn ta vào lòng mình, hôn lên gương mặt hắn ta, dịu dàng nói, “Anh hai, chiếm lấy em đi, em xin anh chiếm lấy em đi, chiếm lấy Minh Thư, được không.”
“Bốp!”
Một cái tát nặng nề giáng xuống khiến mặt tôi đau rát!
Cũng đánh tỉnh con người đáng thương đang mê muội là tôi, tôi mở mắt nhìn người đàn ông phía trên mình, không phải là anh hai, vậy mà không phải là anh hai!!
Nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Gương mặt Trần Mạnh Sơn lúc này lạnh lẽo như mùa đông, có thể khiến người ta đông cứng trong giây lát.
Hai mắt hắn ta đỏ cạch, dường như sắp nhỏ máu đến nơi, hắn ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn ta, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi. Lúc tỉnh lại, nhìn thấy người trước mắt là Trần Mạnh Sơn, vẻ thất vọng rõ mồn một hiện trên gương mặt tôi càng khiến hắn ta bị kích thích.
Hắn túm lấy mái tóc dài của tôi, nhấc đầu tôi lên, tôi cảm thấy da đầu mình như bị hắn xé tung ra đến nơi.
Hắn ta từ trước đến nay có bao giờ dịu dàng với tôi đâu, vì bị giật tóc, nên gương mặt tôi đầy dữ tợn nhìn hắn ta.
Hắn như một con sư tử đói sắp chết muốn ăn thịt người, giọng hắn lạnh như băng, “Con khốn này, cô vừa mới gọi ai, có giỏi gọi lại lần nữa tôi nghe xem.”
Chỗ đó đau rát cho tôi biết tôi đã bị xâm phạm rất nhiều lần.
Lúc này tôi kích động đến mức muốn bình mẻ thì cho sứt luôn, ánh mắt tôi nhìn hắn ta lúc này đã chật vật lắm rồi, vậy mà lúc này tôi vẫn còn cười được.
Tôi cười như ma trong đêm tối – đáng sợ.
“Tôi gọi anh hai đấy, anh hai mà tôi yêu, Trần Mạnh Sơn thực ra anh trông rất giống anh hai, anh có biết không? Nhìn anh tôi như thể nhìn thấy anh hai mà tôi yêu, mỗi lần thân mật với anh tôi đều coi anh thành anh ta, như thế tôi liền cảm thấy vui vẻ.”
Tôi biết hậu quả khi nói ra những lời này là gì, tôi không sợ, dù sao chỉ lại một trận hành hạ nữa, dù gì tôi cũng nói đã mồm, kích thích được hắn ta.
Tôi biết Trần Mạnh Sơn rất yêu quý Trần Mạnh Dương, hắn ta không thể nào vì một câu nói của tôi mà trút giận lên Trần Mạnh Dương, hắn ta sẽ chỉ càng đối xử biến thái với tôi hơn mà thôi.
Quả nhiên hắn ta bị kích thích không nhẹ, hắn giơ tay lên cao, tôi biết lại một cái tát nữa sắp giáng xuống, chắc chắn rất đau, tôi nhìn hắn ta, cười khẽ nói, “Anh nói tôi là đồ chơi của anh, anh đâu biết anh cũng là thế thân của người tôi yêu đâu.”
“Tôi là món đồ chơi, anh là thế thân, ha ha…”
Tôi cười điên cuồng.
Cái tát của Trần Mạnh Sơn cuối cùng cũng không giáng xuống mặt tôi, mà đổi thảnh một cú đấm nện lên bức tường trên đầu giường, tôi cảm tưởng cả bức tường như đang rung lên.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, ánh mắt không ngừng thay đổi, tôi đã không phân biệt nối rốt cuộc trong mắt hắn ta là thất vọng, phẫn nộ, hay là chán chường nữa.
Hắn ta lặng lẽ xuống giường.
Không bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, Trần Mạnh Sơn đi rồi, hắn ta đi rồi, thật tốt, thế giới của tôi lại trở nên yên tĩnh rồi?
Tôi nhặt chăn rơi trên đất lên, che đậy thân thể lõa lồ của mình, nghẹn ngào khóc.
Số mệnh gì thế này, ha ha…
Tôi nằm trên cái giường bẩn thỉu ngủ từ chiều đến sáng hôm sau, tôi đói quá chẳng còn chút sức lực nào, trên ga giường còn có vết máu khô cạn, hôm qua Trần Mạnh Sơn quá thô lỗ đã gây tổn thương đến tôi.
Lúc xuống giường tôi ngã quỵ trên mặt đất, chỗ đó đau rát khôn kể.
Tôi miễn cưỡng đứng lên, run rẩy đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng, cá và cua hôm qua tôi đều vứt đi hết, một mình tôi không có tâm trạng làm, chỉ úp một gói mì, thư ký Văn Dao của Trần Mạnh Sơn gọi điện đến chất vấn tại sao tôi không đi làm.
Tôi bảo tôi đã xin tổng giám đốc Trần nghỉ rồi, Văn Dao nói, chính tổng giám đốc bảo cô ta gọi điện thúc tôi đi làm, bao nhiêu bản thiết kế cần phải hoàn thiện trước tết, mà tôi là nhà thiết kế quan trọng lại không đi làm, thế còn ra cái gì.
Trần Mạnh Sơn làm gì với tôi chẳng lẽ hắn không rõ, bây giờ đến đi lại còn khó khăn vậy mà hắn bắt tôi đi làm?
Bộ dáng này của tôi như thể bị con súc vật nào đó tàn phá, sao có thể gặp ai được.
Cúp điện thoại của Văn Dao, tôi gọi thẳng cho Trần Mạnh Sơn, bên kia chuông reo mấy hồi mới có người nhấc máy, giọng nói mất kiên nhẫn của Trần Mạnh Sơn vang lên ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì?”
Tôi nói, “Tôi muốn xin nghỉ mấy ngày.”
Trần Mạnh Sơn nghe thế liền hét lên, “Lý Minh Thư, công ty là nhà cô à? Cô muốn đi là đi muốn đến là đến, cô coi công ty là cái gì, khách sạn à?”
Tôi giơ cái điện thoại ra xa, mấy giây sau mới thản nhiên đáp, “Công ty không phải là nhà tôi, ngay đến nhà tôi còn không có lấy đâu ra mà nhà tôi, tôi biết công ty là của anh thế nên mới gọi điện cho anh xin nghỉ, tôi bị thương rồi, viêm nhiễm, sốt cao, phải đi bệnh viện tiếp tục truyền nước, nếu như anh còn chút hứng thú với món đồ chơi này, thì cho phép tôi nghỉ mấy ngày.”
Tôi không nói rõ là nghỉ mấy ngày, chỗ đó đau vô cùng, chắc chắn là viêm rồi, trán cũng nóng lại sốt nữa.
Trần Mạnh Sơn im lặng một lúc lâu liền nói, “Vẫn đến bệnh viện hôm qua sao?”
Hắn ta luôn có cách như thế, tổn thương tôi sâu sắc, qua một đêm lại coi như chẳng có gì.
Hôm trước cũng thế, hôm qua cũng thế.
Tôi nói: “Không phải, đến bệnh viện phụ sản.”
Giọng Trần Mạnh Sơn đột nhiên cao lên: “Cô lại mang thai? Lại phá?”
Không thể không nói, người đàn ông này rất biết tưởng tượng, đến bện viện phụ sản chỉ để phá thai thôi đấy?
Tôi cười lạnh, “Cũng nhờ phúc của anh, chỗ đó bị thương rồi, thế nên phải đến khám xem.”
Không biết là vì vừa đặt vòng, bụng dưới âm ỉ đau mãi, nên phải đến bệnh viện xem thế nào.
Giọng nói của Trần Mạnh Sơn bình tĩnh hơn nhiều, anh ta nói: “Vậy thì đi đi, hôm sau nhớ đến công ty tham dự tiệc tất niên.”
Tôi nói xong liền cúp máy, đến bệnh viện bị bác sĩ mắng cho một trận không biết kiềm chế, sao mà một phụ nữ lại có ham muốn nhiều thế, đáng đời bị như thế này.
Truyền xong mấy bình nước, lấy thuốc bôi ngoài da, sau một đêm liền khá hơn nhiều, tôi nghĩ bản thảo nhiều như thế, tôi không đi làm thì công việc dồn hết lên đầu Kiều Lục.
Kiều Lục đối xử với tôi không tồi, làm người không thể mặt dày mãi được, nghỉ hai hôm rồi tôi lại đi làm.
Trần Mạnh Sơn thấy tôi đi làm, tò mò hỏi, “Cô xin nghỉ mấy ngày cơ mà, sao mới nghỉ có một ngày mà đã đi làm rồi.”
Tôi cầm bản thảo sửa, không nghĩ nhiều liền nói, “Tôi không đến thì công việc dồn hết cho Kiều Lục, tôi không nhẫn tâm.”
“Hừ!” Trần Mạnh Sơn bất mãn hừ một tiếng.
Tôi tò mò nhìn hắn ta, xong lại cúi xuống sửa bản thảo tiếp.
“Quan hệ giữa cô và Kiều Lục cũng không tồi nhỉ?” Trần Mạnh Sơn hỏi với giọng u ám.
Trần Mạnh Sơn sẽ không làm gì Trần Mạnh Dương, nhưng với Kiều Lục thì không nhất định, tôi sợ làm hại Kiều Lục.
“Đồng nghiệp với nhau, hỗ trợ cho nhau mà thôi.”
Trần Mạnh Sơn ngồi trước bàn làm việc mãi không chịu đi, tôi cảm thấy khả năng ghi nhớ của hắn không tốt, mấy hôm trước vừa chiến tranh với tôi, hôm nay hăn lại có thể ngồi xem tôi làm việc như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi một lúc, eo lưng rất đau, đứng dậy vặn eo chính lúc đó nhìn thấy Trần Mạnh Sơn vẫn đang chống cằm nhìn tôi.
Tôi cố ý trêu hắn: “Trần Mạnh Sơn, anh nhìn tôi như thế sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích tôi đấy.”
Trần Mạnh Sơn hơi đỏ mặt, mấy lần định mở miệng muốn phản bác, cuối cùng hắn ta lạnh giọng châm chọc, “Hừ! Thích cô, cô cũng không soi vào gương xem lại mình đi, tôi sao có thể thích loại người như cô được.”
Tôi cố ý cười khanh khách, “Tôi đùa mà thôi, tôi đâu có ngây thơ ngu xuân đến mức đó, nếu như anh có một chút suy nghĩ đó với tôi thì đã chẳng đến mức đưa tôi lên giường của lão già kia.
Tôi nói xong liền nhìn thấy trong mắt Trần Mạnh Sơn thoáng lên vẻ giận dữ, mấy giây sau hắn ta lại diễn trò ngược lại, vươn tay túm lấy cằm tôi, “Thế nên lần sau phải nghe lời, bằng không cứ cẩn thận, sau này còn có cục trưởng B, cục trưởng C đợi cô đấy, lần sau cô không may mắn gặp được Trịnh Thanh cứu cô được nữa đâu.”
Vẻ mặt tôi thoáng cái đã thay đổi, nhanh chóng trở lại với vẻ bất cần đời hằng ngày: “Đúng thế, vậy thì tôi đợi là được, bán cho ai chẳng là bán, lần trước không chuẩn bị tâm lý tốt, trách tôi.”
Tôi để ý đến một bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của Trần Mạnh Sơn, giống như đang cực lực kiềm chế cơn giận dữ.
“Như thế mới đúng, đừng làm đĩ rồi còn đòi bia trinh tiết.”
Tôi nhìn thấy Trần Mạnh Sơn như vậy bất giác buồn cười, ai ngờ được người đàn ông được giới truyền thông ca tụng là ga lăng cao quý, thế mà lại nói những câu thô bỉ như thế với một cô gái.