Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 28 TRẦN MẠNH SƠN
CHƯƠNG 28: TRẦN MẠNH SƠN
Tôi nhìn cô gái nhỏ đã ngủ trong vòng tay mình mà lòng dạ rối bời. Từng vết thương giày xéo trên cơ thể cô ấy khiến tim tôi như bị dao cứa vậy.
Nếu chuyện này xảy ra cách đây một năm thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy hả hê vô cùng. Nhưng hiện giờ, đây không phải là những gì mà tôi muốn nhìn thấy.
Cô ấy khóc và nói với tôi rằng: Tôi sợ lắm, cầu xin anh đừng đối xử với tôi như thế nữa, có được không?
Lần đầu tiên, giọt nước mắt của cô ấy khiến trái tim tôi đau đớn.
Tôi có một bí mật đáng xấu hổ, đó là từ khi trưởng thành, tôi thường nằm mơ những giấc mộng vô cùng kỳ quặc, có thể gọi là “mộng xuân”. Trong mơ tôi thấy một cô gái trẻ ân ái cùng mình. Dù chẳng thấy rõ gương mặt cô ấy nhưng vết bớt đỏ thắm trước ngực cô ấy lại hằn sâu trong tâm trí tôi. Trong một lần vô tình kéo áo Lý Minh Thư xuống, tôi đã thấy vết bớt đỏ thắm đó. Tôi giật nảy mình, không thể tin vào mắt mình được nữa. Chẳng lẽ Lý Minh Thư chính là cô gái trong mơ của tôi bao năm qua sao?
Lúc tôi mười tám tuổi, cô ấy cũng chỉ mới mười tuổi thôi. Sao có thể chứ?
Lạ lùng thay, ngay đêm hôm đó, tôi lại nằm mơ thấy giấc mộng kia. Trong mơ, tôi nhìn thấy gương mặt cô gái ấy hiện lên dáng vẻ của Lý Minh Thư. Điều này khiến tôi đang nằm mơ cũng phải chảy mồ hôi lạnh. Nào có thể ngờ được rằng, người con gái trong mơ khiến tôi say đắm ấy lại là Lý Minh Thư mà mình ghét cay ghét đắng chứ?
Thật lòng tôi không thể chấp nhận được sự thật này. Giống như việc rõ ràng bạn rất ghét một món ăn, nhưng bây giờ lại có người nói với bạn rằng món ăn đó bạn đã từng ăn không chỉ một lần. Nó chính là cảm giác “thốn” đến mức khó có thể chấp nhận được!
Chẳng qua tôi không có quá nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này. Lúc đến phòng Mạnh Dương để bàn chuyện, tôi thấy Lý Minh Thư gửi tin nhắn cho Mạnh Dương, gọi nó đến khách sạn tìm cô ấy.
Ngày mai Mạnh Dương sẽ kết hôn rồi, cô ấy lại hẹn Mạnh Dương đến khách sạn vào đêm trước lễ cưới? Cô ấy là có ý gì? Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai phá hoại gia đình của đứa em tôi yêu thương nhất, nhất là một ả đàn bà như cô ấy!
Mãi cho đến nhiều năm về sau, tôi mới biết được rằng bản thân mình đều viện cớ “muốn tốt cho Mạnh Dương” mà thôi. Trên thực tế tôi chỉ muốn chia rẽ họ và chiếm lấy cô gái tên Lý Minh Thư kia.
Sau khi đọc được tin nhắn, tôi đã về phòng nốc một bình rượu mạnh. Quả nhiên men cay khiến người ta trở nên phóng túng. Tôi bèn lái xe đến khách sạn đã hẹn. Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp như cô dâu trong lễ cưới, tôi chẳng thể dằn nổi lòng mình muốn chiếm đoạt người phụ nữ mà mình đã hờn ghét hơn chục năm qua.
Sau khi xong việc, một câu “uống say” bâng quơ, say rượu làm loạn là biện hộ cho mọi hành động. Thực ra tôi biết rõ bản thân hoàn toàn tỉnh táo.
Chẳng qua là mượn cớ uống say để chiếm lấy cô ấy mà thôi. Tôi muốn biết hương vị của cô ấy có tuyệt vời như trong giấc mơ của tôi hay không.
Trên thực tế, nó còn tuyệt vời hơn trong mơ hàng vạn lần.
Trước kia khi cô ấy vẫn còn ở trong giấc mơ của tôi, tôi còn có thể dùng những ả đàn bà khác để giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân. Nhưng từ khi chạm vào cô ấy bằng xương bằng thịt thì tôi đã không còn hứng thú với những người phụ nữ khác nữa. Tôi chỉ cần dùng chút thủ đoạn, cô ấy đã trở thành người tình của tôi.
Đôi khi tôi nghĩ rằng, tôi và cô ấy chắc hẳn là duyên trời đã định. Cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của tôi mười mấy năm, ân ái giao hoan có thiếu gì, không ngờ ngay cả nhóm máu cũng giống nhau.
Sau này tôi còn mơ thấy mình và cô ấy có với nhau một bé trai kháu khỉnh. Cho nên khi tôi biết cô ấy mang trong mình giọt máu của mình thì đứa bé đã có hình hài rồi. Ấy vậy mà cô ấy thẳng tay phá bỏ chẳng mảy may do dự.
Tôi nổi cơn tam bành, kích động đến mức mất kiểm soát trước mặt cô ấy. Cô ấy lại dùng giọng điệu bỡn cợt tôi rằng: Trần Mạnh Sơn, có phải anh đã thích tôi rồi không?
Trước mặt cô ấy, tôi vẫn luôn là một người kẻ kiêu ngạo. Rõ ràng coi thường là thế thì làm sao có chuyện phải lòng ở đây?
Sau này tôi mới biết được không phải là mình không thích, mà là không muốn thừa nhận tình cảm ấy.
Trên thế giới này, hai người mà tôi yêu nhất chính là bà nội và Mạnh Dương. Bà nội bị thương, nhân chứng vật chứng đều chĩa mũi nhọn về cô ấy. Trong lòng tôi vẫn còn căm hận cô ấy, cũng biết rõ nỗi hận thù của mình đã biến chất từ lâu rồi. Tôi hận cô ấy, rõ ràng là đã trở thành người tình của tôi rồi, nhưng vì sao trong lòng vẫn luôn thương nhớ Mạnh Dương? Mỗi khi lén lút trộm nhìn Mạnh Dương, ánh mắt cô ấy luôn đong đầy tình yêu nồng nàn và quyến luyến. Nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt đó chỉ toàn căm hận và chán ghét.
Tôi biết cô ấy cố ý làm bộ dịu dàng trước mặt tôi, cũng cố ý lấy lòng khiến tôi vui vẻ. Ban đầu tôi còn rất hưởng thụ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ánh lên yêu thương dạt dào cô ấy dành cho Mạnh Dương, tôi thật sự chỉ muốn tự tay xé nát cô ấy!
Cho nên, khi bố gọi cảnh sát đến, tôi ngầm đồng ý cho cảnh sát bắt cô ấy đi. Chuyện xảy ra ở Anh lại quá cấp bách, mà cô ấy nào có quan trọng gì cho cam. Ít nhất là khi đó, trong lòng tôi, cô ấy còn chưa quan trọng bằng sự nghiệp và bà nội.
Thực ra tôi cũng nghi ngờ lời nói của bà nội. Tôi nghĩ cô ấy có to gan đến mấy cũng không dám làm xằng làm bậy như vậy. Tôi vốn định giải quyết chuyện ở Anh xong sẽ về nước xử lý chuyện của cô ấy. Trước đó để cô ấy trong trại tam giam chừng mười ngày nửa tháng để dạy cô ấy một bài học cái đã. Đồng thời để cô ấy biết rằng, một khi chọc giận tôi thì quên chuyện sống yên ổn đi.
Nhưng tôi không ngờ rằng bố mình lại hành động mau lẹ như thế. Cô ấy nhanh chóng bị kết án. Buổi sáng hôm trở về từ Anh, tôi chợt nhớ tới cô ấy vẫn bị nhốt ở trại tạm giam, bèn hỏi thư ký, gần đây Lý Minh Thư sao rồi.
Thư ký gọi mấy cuộc điện thoại rồi cau mày nói với tôi: “Sếp Trần, cô Lý đã xảy ra chuyện rồi.”
Nhìn vẻ mặt của thư ký, trong lòng tôi chợt nảy ra một dự cảm chẳng lành. Tôi mau chóng hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thư ký nói: “Cô Lý tự sát rồi.”
Lúc đó đầu óc tôi trở nên trống rỗng, bên tai vang vọng mãi hai chữ tự sát. Sau đó thư ký phải hỏi rõ cô ta đang ở bệnh viện nào để tôi trực tiếp từ sân bay đến thẳng bệnh viện đó. Trên đường đi, tôi thấy một chiếc xe cảnh sát đi cùng với một chiếc xe cấp cứu.
Tôi nhìn chằm chằm vào xe cấp cứu, nghĩ rằng có khi nào cô ấy đang ở trong đó không nhỉ?
Xe của tôi và xe cấp cứu đến bệnh viện cùng một lúc. Tôi nhìn cai tù và y tá khiêng cô ấy xuống. Mặt cô ấy trắng bệch như vôi, nằm im trên cáng như thể không còn hít thở nữa. Tôi muốn đến gần xác nhận xem đây rốt cuộc có phải là sự thật hay không. Chưa bước được mấy bước thì hai chân đã mềm nhũn, thư ký và tài xế phải chạy tới đỡ tôi dậy.
Bác sĩ mau chóng đưa cô ấy vào phòng cấp cứu. Tôi nhìn khuôn mặt cô ấy ở khoảng cách gần, nó tái nhợt tới mức gần như trong suốt.
Y tá liên tục lấy túi máu vào phòng cấp cứu. Có một y tá cằn nhằn: “Tù nhân tự sát thì cứu làm cái gì? Nhất là tù nhân có nhóm máu RH hiếm thấy như thế này. Bệnh viện lớn như chúng ta cũng đâu đủ máu để cung cấp.”
Tôi thật sự rất muốn bước tới bóp chết cô ả đã nói mấy lời vớ vẩn kia đi. Cũng chính giây phút đó, tôi mới ý thức được rằng người phụ nữ này đã chiếm giữ vị trí rất quan trọng trong lòng tôi. Tôi hoàn toàn không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì.
Y tá nói cô ấy mất máu quá nhiều, kho máu đã cạn kiệt rồi, không thể tiếp tục truyền máu, có lẽ sau này sẽ gặp rất nhiều di chứng.
Tôi nhớ ra mình cũng thuộc nhóm máu RH. Tôi nói với y tá rằng, lấy máu của tôi đi.
Y tá nhanh chóng lấy máu xét nghiệm cho tôi. Tôi bị đưa vào phòng phẫu thuật. Sau khi cắm hai ống truyền máu vào, tôi thấy máu mình chảy vào trong cơ thể của cô ấy.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, mong cho cô ấy bình an vô sự.
Ngày giỗ của mẹ hằng năm cũng chính là lúc mà tôi hận cô ấy nhất. Tôi nghĩ rất nhiều cách khiến cô ấy sống không bằng chết. Ví dụ như hủy hoại khuôn mặt như hoa như ngọc của cô ấy, thuê kẻ nào làm bẩn sự trong sạch của cô ấy.
Những chuyện đó trước kia tôi đều từng làm rồi. Nhưng cô ấy như thể được ông trời thiên vị vậy, bao nhiêu lần vẫn trốn thoát khỏi tay tôi.
Tôi thừa nhận tôi là một kẻ thiếu sót về tính cách. Đối với cô ấy, tôi thừa nhận bản chính chính là tu la đến từ địa ngục, tàn nhẫn tới mức khiến người ta căm phẫn. Nếu không phải vì mẹ cô ấy xuất hiện thì mẹ tôi cũng sẽ không mắc căn bệnh đó mà chết. Tôi hận mẹ con cô ấy vô cùng.
Mỗi lần thấy cô ấy cười với Mạnh Dương, vô hình trung khiến mối thù của tôi lại càng trở nên sâu sắc. Dần dà, ánh mắt của tôi luôn bị cô ấy hấp dẫn trong vô thức. Cô ấy học trường cấp ba nào, thi đậu đại học nào, ngay cả khi lén lút yêu đương với Mạnh Dương, tôi đều biết hết.
Tôi nhìn cô gái nhỏ đã ngủ trong vòng tay mình mà lòng dạ rối bời. Từng vết thương giày xéo trên cơ thể cô ấy khiến tim tôi như bị dao cứa vậy.
Nếu chuyện này xảy ra cách đây một năm thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy hả hê vô cùng. Nhưng hiện giờ, đây không phải là những gì mà tôi muốn nhìn thấy.
Cô ấy khóc và nói với tôi rằng: Tôi sợ lắm, cầu xin anh đừng đối xử với tôi như thế nữa, có được không?
Lần đầu tiên, giọt nước mắt của cô ấy khiến trái tim tôi đau đớn.
Tôi có một bí mật đáng xấu hổ, đó là từ khi trưởng thành, tôi thường nằm mơ những giấc mộng vô cùng kỳ quặc, có thể gọi là “mộng xuân”. Trong mơ tôi thấy một cô gái trẻ ân ái cùng mình. Dù chẳng thấy rõ gương mặt cô ấy nhưng vết bớt đỏ thắm trước ngực cô ấy lại hằn sâu trong tâm trí tôi. Trong một lần vô tình kéo áo Lý Minh Thư xuống, tôi đã thấy vết bớt đỏ thắm đó. Tôi giật nảy mình, không thể tin vào mắt mình được nữa. Chẳng lẽ Lý Minh Thư chính là cô gái trong mơ của tôi bao năm qua sao?
Lúc tôi mười tám tuổi, cô ấy cũng chỉ mới mười tuổi thôi. Sao có thể chứ?
Lạ lùng thay, ngay đêm hôm đó, tôi lại nằm mơ thấy giấc mộng kia. Trong mơ, tôi nhìn thấy gương mặt cô gái ấy hiện lên dáng vẻ của Lý Minh Thư. Điều này khiến tôi đang nằm mơ cũng phải chảy mồ hôi lạnh. Nào có thể ngờ được rằng, người con gái trong mơ khiến tôi say đắm ấy lại là Lý Minh Thư mà mình ghét cay ghét đắng chứ?
Thật lòng tôi không thể chấp nhận được sự thật này. Giống như việc rõ ràng bạn rất ghét một món ăn, nhưng bây giờ lại có người nói với bạn rằng món ăn đó bạn đã từng ăn không chỉ một lần. Nó chính là cảm giác “thốn” đến mức khó có thể chấp nhận được!
Chẳng qua tôi không có quá nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này. Lúc đến phòng Mạnh Dương để bàn chuyện, tôi thấy Lý Minh Thư gửi tin nhắn cho Mạnh Dương, gọi nó đến khách sạn tìm cô ấy.
Ngày mai Mạnh Dương sẽ kết hôn rồi, cô ấy lại hẹn Mạnh Dương đến khách sạn vào đêm trước lễ cưới? Cô ấy là có ý gì? Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai phá hoại gia đình của đứa em tôi yêu thương nhất, nhất là một ả đàn bà như cô ấy!
Mãi cho đến nhiều năm về sau, tôi mới biết được rằng bản thân mình đều viện cớ “muốn tốt cho Mạnh Dương” mà thôi. Trên thực tế tôi chỉ muốn chia rẽ họ và chiếm lấy cô gái tên Lý Minh Thư kia.
Sau khi đọc được tin nhắn, tôi đã về phòng nốc một bình rượu mạnh. Quả nhiên men cay khiến người ta trở nên phóng túng. Tôi bèn lái xe đến khách sạn đã hẹn. Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp như cô dâu trong lễ cưới, tôi chẳng thể dằn nổi lòng mình muốn chiếm đoạt người phụ nữ mà mình đã hờn ghét hơn chục năm qua.
Sau khi xong việc, một câu “uống say” bâng quơ, say rượu làm loạn là biện hộ cho mọi hành động. Thực ra tôi biết rõ bản thân hoàn toàn tỉnh táo.
Chẳng qua là mượn cớ uống say để chiếm lấy cô ấy mà thôi. Tôi muốn biết hương vị của cô ấy có tuyệt vời như trong giấc mơ của tôi hay không.
Trên thực tế, nó còn tuyệt vời hơn trong mơ hàng vạn lần.
Trước kia khi cô ấy vẫn còn ở trong giấc mơ của tôi, tôi còn có thể dùng những ả đàn bà khác để giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân. Nhưng từ khi chạm vào cô ấy bằng xương bằng thịt thì tôi đã không còn hứng thú với những người phụ nữ khác nữa. Tôi chỉ cần dùng chút thủ đoạn, cô ấy đã trở thành người tình của tôi.
Đôi khi tôi nghĩ rằng, tôi và cô ấy chắc hẳn là duyên trời đã định. Cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của tôi mười mấy năm, ân ái giao hoan có thiếu gì, không ngờ ngay cả nhóm máu cũng giống nhau.
Sau này tôi còn mơ thấy mình và cô ấy có với nhau một bé trai kháu khỉnh. Cho nên khi tôi biết cô ấy mang trong mình giọt máu của mình thì đứa bé đã có hình hài rồi. Ấy vậy mà cô ấy thẳng tay phá bỏ chẳng mảy may do dự.
Tôi nổi cơn tam bành, kích động đến mức mất kiểm soát trước mặt cô ấy. Cô ấy lại dùng giọng điệu bỡn cợt tôi rằng: Trần Mạnh Sơn, có phải anh đã thích tôi rồi không?
Trước mặt cô ấy, tôi vẫn luôn là một người kẻ kiêu ngạo. Rõ ràng coi thường là thế thì làm sao có chuyện phải lòng ở đây?
Sau này tôi mới biết được không phải là mình không thích, mà là không muốn thừa nhận tình cảm ấy.
Trên thế giới này, hai người mà tôi yêu nhất chính là bà nội và Mạnh Dương. Bà nội bị thương, nhân chứng vật chứng đều chĩa mũi nhọn về cô ấy. Trong lòng tôi vẫn còn căm hận cô ấy, cũng biết rõ nỗi hận thù của mình đã biến chất từ lâu rồi. Tôi hận cô ấy, rõ ràng là đã trở thành người tình của tôi rồi, nhưng vì sao trong lòng vẫn luôn thương nhớ Mạnh Dương? Mỗi khi lén lút trộm nhìn Mạnh Dương, ánh mắt cô ấy luôn đong đầy tình yêu nồng nàn và quyến luyến. Nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt đó chỉ toàn căm hận và chán ghét.
Tôi biết cô ấy cố ý làm bộ dịu dàng trước mặt tôi, cũng cố ý lấy lòng khiến tôi vui vẻ. Ban đầu tôi còn rất hưởng thụ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ánh lên yêu thương dạt dào cô ấy dành cho Mạnh Dương, tôi thật sự chỉ muốn tự tay xé nát cô ấy!
Cho nên, khi bố gọi cảnh sát đến, tôi ngầm đồng ý cho cảnh sát bắt cô ấy đi. Chuyện xảy ra ở Anh lại quá cấp bách, mà cô ấy nào có quan trọng gì cho cam. Ít nhất là khi đó, trong lòng tôi, cô ấy còn chưa quan trọng bằng sự nghiệp và bà nội.
Thực ra tôi cũng nghi ngờ lời nói của bà nội. Tôi nghĩ cô ấy có to gan đến mấy cũng không dám làm xằng làm bậy như vậy. Tôi vốn định giải quyết chuyện ở Anh xong sẽ về nước xử lý chuyện của cô ấy. Trước đó để cô ấy trong trại tam giam chừng mười ngày nửa tháng để dạy cô ấy một bài học cái đã. Đồng thời để cô ấy biết rằng, một khi chọc giận tôi thì quên chuyện sống yên ổn đi.
Nhưng tôi không ngờ rằng bố mình lại hành động mau lẹ như thế. Cô ấy nhanh chóng bị kết án. Buổi sáng hôm trở về từ Anh, tôi chợt nhớ tới cô ấy vẫn bị nhốt ở trại tạm giam, bèn hỏi thư ký, gần đây Lý Minh Thư sao rồi.
Thư ký gọi mấy cuộc điện thoại rồi cau mày nói với tôi: “Sếp Trần, cô Lý đã xảy ra chuyện rồi.”
Nhìn vẻ mặt của thư ký, trong lòng tôi chợt nảy ra một dự cảm chẳng lành. Tôi mau chóng hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thư ký nói: “Cô Lý tự sát rồi.”
Lúc đó đầu óc tôi trở nên trống rỗng, bên tai vang vọng mãi hai chữ tự sát. Sau đó thư ký phải hỏi rõ cô ta đang ở bệnh viện nào để tôi trực tiếp từ sân bay đến thẳng bệnh viện đó. Trên đường đi, tôi thấy một chiếc xe cảnh sát đi cùng với một chiếc xe cấp cứu.
Tôi nhìn chằm chằm vào xe cấp cứu, nghĩ rằng có khi nào cô ấy đang ở trong đó không nhỉ?
Xe của tôi và xe cấp cứu đến bệnh viện cùng một lúc. Tôi nhìn cai tù và y tá khiêng cô ấy xuống. Mặt cô ấy trắng bệch như vôi, nằm im trên cáng như thể không còn hít thở nữa. Tôi muốn đến gần xác nhận xem đây rốt cuộc có phải là sự thật hay không. Chưa bước được mấy bước thì hai chân đã mềm nhũn, thư ký và tài xế phải chạy tới đỡ tôi dậy.
Bác sĩ mau chóng đưa cô ấy vào phòng cấp cứu. Tôi nhìn khuôn mặt cô ấy ở khoảng cách gần, nó tái nhợt tới mức gần như trong suốt.
Y tá liên tục lấy túi máu vào phòng cấp cứu. Có một y tá cằn nhằn: “Tù nhân tự sát thì cứu làm cái gì? Nhất là tù nhân có nhóm máu RH hiếm thấy như thế này. Bệnh viện lớn như chúng ta cũng đâu đủ máu để cung cấp.”
Tôi thật sự rất muốn bước tới bóp chết cô ả đã nói mấy lời vớ vẩn kia đi. Cũng chính giây phút đó, tôi mới ý thức được rằng người phụ nữ này đã chiếm giữ vị trí rất quan trọng trong lòng tôi. Tôi hoàn toàn không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì.
Y tá nói cô ấy mất máu quá nhiều, kho máu đã cạn kiệt rồi, không thể tiếp tục truyền máu, có lẽ sau này sẽ gặp rất nhiều di chứng.
Tôi nhớ ra mình cũng thuộc nhóm máu RH. Tôi nói với y tá rằng, lấy máu của tôi đi.
Y tá nhanh chóng lấy máu xét nghiệm cho tôi. Tôi bị đưa vào phòng phẫu thuật. Sau khi cắm hai ống truyền máu vào, tôi thấy máu mình chảy vào trong cơ thể của cô ấy.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, mong cho cô ấy bình an vô sự.
Ngày giỗ của mẹ hằng năm cũng chính là lúc mà tôi hận cô ấy nhất. Tôi nghĩ rất nhiều cách khiến cô ấy sống không bằng chết. Ví dụ như hủy hoại khuôn mặt như hoa như ngọc của cô ấy, thuê kẻ nào làm bẩn sự trong sạch của cô ấy.
Những chuyện đó trước kia tôi đều từng làm rồi. Nhưng cô ấy như thể được ông trời thiên vị vậy, bao nhiêu lần vẫn trốn thoát khỏi tay tôi.
Tôi thừa nhận tôi là một kẻ thiếu sót về tính cách. Đối với cô ấy, tôi thừa nhận bản chính chính là tu la đến từ địa ngục, tàn nhẫn tới mức khiến người ta căm phẫn. Nếu không phải vì mẹ cô ấy xuất hiện thì mẹ tôi cũng sẽ không mắc căn bệnh đó mà chết. Tôi hận mẹ con cô ấy vô cùng.
Mỗi lần thấy cô ấy cười với Mạnh Dương, vô hình trung khiến mối thù của tôi lại càng trở nên sâu sắc. Dần dà, ánh mắt của tôi luôn bị cô ấy hấp dẫn trong vô thức. Cô ấy học trường cấp ba nào, thi đậu đại học nào, ngay cả khi lén lút yêu đương với Mạnh Dương, tôi đều biết hết.
Bình luận facebook