Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25 TUYỆT VỌNG
CHƯƠNG 25: TUYỆT VỌNG
Tôi vừa nói xong, vẻ mặt Trần Mạnh Dương hoàn toàn thay đổi. Có lẽ anh ấy cũng không ngờ tôi từng yêu anh ấy đến vậy mà lúc này lại nói chữ “Không”.
"Minh Thư, anh... anh biết mình có lỗi với em, em có thể tha thứ cho anh không?"
Ánh mắt hi vọng của anh ấy khiến tôi xót lòng. Tôi biết mình nhất định phải quyết tâm, không thể vì sự ích kỷ của bản thân khiến mối quan hệ ba người rơi vào ngõ cụt.
"Không, tổn thương chính là tổn thương, nào có chuyện dễ dàng tha thứ như vậy." Đây có lẽ là lời nói nhẫn tâm nhất của tôi với anh ấy từ trước tới giờ! Trước kia tôi nào dám thốt ra những lời làm tổn thương trái tim anh ấy như thế chứ?
Trần Mạnh Dương đau lòng nhìn tôi, tay của anh ấy định vuốt ve gương mặt tôi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không dám. Anh ấy nhìn tôi, lo lắng nói: "Vậy em muốn thế nào, phải thế nào em mới tha thứ cho anh."
Tôi biết lúc này mình phải dứt khoát, chỉ một mình tôi đau khổ là đủ rồi, không thể để người tôi yêu cùng chịu khổ với tôi.
"Không thế nào cả, anh tránh xa tôi một chút, tôi đã có bạn trai, tuy rằng chúng ta là anh em nhưng dù sao cũng không có quan hệ ruột thịt, nếu cứ gần gũi quá, bạn trai tôi biết sẽ không vui." Lúc bịa đặt ra những lời này, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy vì sợ bị phát hiện.
Một bóng đen chắn đi tầm mắt tôi, Tần Mạnh Dương vẫn ngồi xổm dưới đất nãy giờ bỗng đứng lên. Anh ấy run rẩy lùi về sau, cười tự giễu: "Nhanh thế à, tốt quá rồi, em cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc tính chuyện yêu đương rồi, sau này anh hai sẽ không làm phiền em nữa."
Nước mắt tôi tuôn rơi tí tách xuống mu bàn tay, đáy lòng tôi chỉ còn sự lạnh lẽo,. Bóng lưng vốn thẳng tắp của anh ấy bây giờ hơi gù xuống, tôi đã làm tổn thương anh ấy.
Đau dài không bằng đau ngắn, sau này anh ấy sẽ vui vẻ lại thôi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Mạnh Dương không hề xuống ăn, vẻ mặt Trần Mạnh Sơn thì sa sầm, tôi cúi đầu không dám nhìn hắn một cái, mẹ tôi thì trước sau vẫn hầu hạ Trần Nguyên Đông giống như nô tỳ của ông ta.
Trên bàn cơm, bà cụ Trần kéo tay Trần Mạnh Sơn: "Chưa đến nửa tháng nữa là cháu đã 32 tuổi rồi đấy. Đến bây giờ nhà họ Trần vẫn chưa có người nối dõi, thời gian trước bà đã bàn với mẹ Thanh Uyên rồi. Tháng sau có thời gian thì đính hôn trước, tháng sáu tổ chức đám cưới, cháu thấy thế nào."
Thanh Uyên chính là vị hôn thê của Trần Mạnh Sơn, lớn hơn tôi hai tuổi. Học xong tiến sĩ sẽ kết hôn với Trần Mạnh Sơn, học cao như vậy rồi lại đi lấy Trần Mạnh Sơn, làm bà chủ trong gia đình thì còn có ý nghĩa gì nữa. Thật không hiểu nổi mấy người có tiền này nghĩ thế nào.
Trần Mạnh Sơn có vẻ không vui lắm, dường như hắn hơi mất kiên nhẫn: "Chuyện này để sau hẵng nói, dự án ở thành phố C vẫn là nỗi lo lắng trong lòng cháu, nếu còn chưa giải quyết xong nó, cháu làm gì có hơi sức và thời gian đâu mà bàn chuyện cưới vợ sinh con. Bà nội chịu khó chờ một chút, đừng thúc giục cháu nữa." Trần Mạnh Sơn nói xong bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu như kẻ trộm vậy.
Bà cụ Trần lại oán trách: "Em trai cháu gây chuyện khiến bà mất đi một thằng cháu trai ngoan. Cháu lại mãi không chịu kết hôn, không ôm được chắt, bà chết cũng không có mặt mũi nào gặp ông nội và mẹ cháu."
Trần Mạnh Sơn có vẻ phiền não vô cùng, giọng nói hơi cất cao: "Chuyện của công ty đã khiến cháu sứt đầu mẻ trán rồi, bà có thể đừng làm phiền cháu vì chuyện này không?"
Trong trí nhớ của tôi, Trần Mạnh Sơn rất hiếu thuận với bà cụ Trần, rất hiếm khi ăn nói kiểu này với bà. Bà cụ Trần nhìn hắn với ánh mắt tủi thân.
Trần Mạnh Sơn cũng ý thức được mình hơi quá, vội vàng nói xin lỗi.
Bà cụ Trần nhìn cháu đích tôn mà mình quý nhất, lại nói: "Bà không ép cháu, chỉ là mai là năm mới rồi, cháu đón Thanh Uyên đến nhà mình cùng ăn cơm tất niên, tránh để nhà họ Lâm cảm thấy nhà mình không coi trọng con gái nhà bọn họ."
Trần Mạnh Sơn không muốn cãi lời bà nội nữa, bèn đáp: "Vâng!"
Sản nghiệp của nhà họ Trần rất nhiều, bây giờ gần như đều do Trần Mạnh Sơn quản lý, Trần Mạnh Dương thì chỉ làm chuyện mình thích.
Tôi chưa bao giờ gặp Lâm Thanh Uyên, không phải bởi vì cô ta chưa từng tới nhà họ Trần, trái lại cô ta tới rất thường xuyên, chẳng qua tôi một năm chỉ ở lại nhà họ Trần vài ngày.
Ăn tối xong, tôi đến phòng vệ sinh của người giúp việc để tắm rửa, lúc định trèo lên giường trùm chăn ngủ thì điện thoại của tôi đổ chuông. Trần Mạnh Sơn gửi cho tôi một tin nhắn, bảo tôi đi ra ngoài.
Trời lạnh thế này, bụng đau gần chết, tôi coi như không thấy tin nhắn này, tiếp tục vùi mình trong chăn.
Tôi còn chưa đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên tiếp, là Trần Mạnh Sơn gọi đến. Tôi giả vờ như ngủ thiếp đi, tắt âm điện thoại, không bắt máy.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng của tôi bị người ta mở từ bên ngoài, tôi thừa biết người bước vào là Trần Mạnh Sơn nhưng tôi vẫn giật thót.
Hắn dần dần đi đến gần giường tôi, tôi nhắm chặt mắt lại, biết lần này mình lành ít dữ nhiều.
Tôi cố gắng trấn an chính mình, giả vờ ngủ. Trần Mạnh Sơn ngồi trên đầu giường tôi, trái tim tôi cũng giật thót theo hành động bật đèn ngủ của hắn.
Trần Mạnh Sơn nắm lấy cằm tôi: "Mí mắt còn giật giật, cô ngủ cũng có cảm giác à?" Hắn châm chọc tôi.
Tôi giả bộ khó chịu mở mắt ra, ra vẻ tỉnh giấc vì bị hắn làm phiền, tươi cười nịnh nọt: "Sao anh cả vẫn chưa nghỉ thế?"
Trần Mạnh Sơn cười sâu xa, ngón tay hắn vuốt ve môi tôi: "Hôm nay Mạnh Dương nói với tôi, nó rất thích cô, muốn đến với cô, van xin tôi tác thành cho hai người. Còn cô, cô cũng thích nó, cũng muốn đến với nó sao?"
Nụ cười của Trần Mạnh Sơn khiến da đầu tôi tê dại, vẻ âm hiểm của hắn tựa ác quỷ, tôi nghĩ có lẽ chỉ một giây sau thôi, bàn tay của hắn sẽ trượt xuống, hung tàn bóp cổ tôi.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, tôi càng ngày càng hiểu rõ về con người Trần Mạnh Sơn. Quả nhiên bàn tay to của hắn bóp chặt cổ tôi, lực tay càng lúc càng mạnh, nụ cười trên mặt hắn tắt dần, hô hấp của tôi càng lúc càng yếu.
"Có phải rất muốn đến với nó phải không. Lý Minh Thư, nếu cô nói cô muốn, biết đâu tôi lại tác thành cho hai người thật?" Hắn chính là tên ác quỷ đến từ địa ngục.
Tôi vẫn chưa muốn chết, hai tay lôi kéo tay Trần Mạnh Sơn, muốn hắn buông tôi ra. Cảm giác không thể hít thở rất đau đớn, như thể sắp chết đến nơi. Nước mắt tôi tràn mi, tôi cố gắng nói với hắn là tôi không hề nghĩ như vậy, tôi không muốn đến với Trần Mạnh Dương nữa.
Vào lúc tôi tưởng chừng mình sắp chết vì nghẹt thở, Trần Mạnh Sơn mới chịu thả tôi ra. Tôi nằm vật xuống giường, ho khan khù khụ, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Tôi thở hổn hển nhìn Trần Mạnh Sơn, vừa tủi thân vừa oán hận vừa tuyệt vọng: "Tôi không muốn đến với anh ta, anh thường nói với tôi, phải tự biết thân biết phận mình. Tôi biết rõ thân phận của mình là gì, nhà họ Trần cao không thể chạm tới, tôi chẳng bao giờ dám mơ tưởng hão huyền. Anh yên tâm đi, tôi đã nói rõ với anh ta rồi, tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, tôi như nghe thấy tiếng trái tim mình rơi vỡ nát trên mặt đất. Trái tim bằng thủy tinh của tôi đã sớm vỡ vụn, rốt cuộc còn phải rơi vỡ thêm mấy lần nữa đây. Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn, vì sao hắn luôn tàn nhẫn với tôi như vậy. Tôi rất muốn hét lên, tôi cũng là người, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau, trái tim tôi cũng sẽ chảy máu kia mà.
Nhưng tôi biết hết thảy đều phí công cả thôi, điều tôi chỉ có thể làm là nuốt hết nỗi đau vào tim.
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi, đôi mắt thoáng qua vẻ âm hiểm độc ác: "Sao tôi phải tin cô, lỡ cô chơi đểu tôi thì sao. Cô cũng biết đấy, Mạnh Dương là em trai duy nhất của tôi, cũng là người tôi yêu nhất trên đời này, tôi không muốn một con ti tiện như cô làm tổn thương nó. Lý Minh Thư, dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng cô. Hừ!"
Trần Mạnh Dương đột ngột túm tóc tôi, kéo tôi đến trước mặt hắn. Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, đều có thể thấy vẻ quyết tuyệt trong mắt đối phương.
Tôi khịt mũi: "Chỉ dựa vào tôi từng phá thai, chỉ dựa vào tôi là bồ nhí của Trần Mạnh Sơn anh, chỉ dựa vào tôi là người phụ nữ bẩn thỉu..." Cuối cùng tôi thì thào như hết hơi!
"Chỉ dựa vào tôi yêu anh ta. Một Lý Minh Thư trong trắng còn không xứng với anh ta, huống chi là một Lý Minh Thư đã lấm bẩn. Trần Mạnh Sơn, anh không có lý do gì để không tin cả, anh ta là người mà anh yêu nhất trên thế giới này, cũng là người duy nhất mà tôi yêu trên thế giới này." Tôi yêu anh ta nhường nào đến ông trời cũng biết!”
Nói xong, tôi khóc nức nở. Tôi nghĩ cả đời này sẽ chẳng còn yêu được ai nữa! Tôi đã trao tất cả tình yêu của mình cho anh ta, nên tôi sẽ không bao giờ yêu ai được nữa.
Trần Mạnh Sơn buông tôi ra, tôi như con búp bê nằm chết lặng trên giường.
Trần Mạnh Sơn đứng dậy đi ra đến cửa thì quay đầu lại lạnh lùng nói: "Ngay cả yêu nó, cô cũng không xứng!"
Sau đó là tiếng cửa bị đóng lại. Tôi lau nước mắt, đúng vậy, tôi không xứng yêu anh ấy, Lý Minh Thư tôi không hề xứng!
Cả đêm sốt cao, người tôi toàn là mồ hôi, căn phòng nhỏ này của tôi khiến người ta phải xót xa, hơn nữa còn không có nhà vệ sinh riêng. Tôi bật chiếc quạt sưởi mà buổi chiều Trần Mạnh Dương đem đến khiến căn phòng lập tức ấm áp lên rất nhiều.
Chịu đựng hết nửa đêm, lúc buổi sáng mẹ tôi tới gõ cửa gọi tôi dậy làm việc, tôi lại lên cơn sốt, cả người rét run cầm cập. Tôi tìm hai chiếc áo len, lại khoác thêm chiếc áo phao thật dày màu đen, quấn mình như một bà thím vậy.
Lúc ra ngoài, tôi tình cờ gặp Trần Mạnh Dương vẫn mặt mày nhăn nhó như trước.
Tôi cất giọng khàn khàn chào hỏi anh ta: "Chào buổi sáng anh hai!"
Anh ấy chỉ gật đầu với tôi, không lên tiếng. Trần Mạnh Sơn cũng vừa bước ra khỏi phòng, có lẽ thấy tôi ăn mặc như bà thím thì tỏ vẻ cực kỳ ngứa mắt.
Ở thành phố A thường ăn cơm tất niên vào lúc bảy giờ tối, buổi trưa Trần Mạnh Sơn ăn cơm xong phải đến nhà họ Lâm đón vị hôn thê của mình về nhà ăn mừng năm mới.
Tôi vào bếp giúp đỡ người giúp việc, trong lúc đầu óc quay cuồng, dì Vương quản gia hỏi tôi: "Minh Thư, có phải cháu ốm không, dì thấy mắt cháu đỏ lắm!"
Tôi lắc đầu: "Không đâu, có lẽ tối qua nghịch điện thoại muộn quá thôi!"
"Ừ, không sao thì cháu đem đồ bên ngoài đi giặt đi. Năm mới nhiều người giúp việc đều nghỉ, quần áo của cậu cả, cậu hai đều phải giặt bằng tay, còn quần áo của bà cụ Trần, ông Trần và mẹ cháu đã giặt rồi, giờ cháu chỉ việc giặt đồ của hai cậu ấy thôi!"
Tôi gật đầu nói vâng. Trước đây tôi cũng từng giặt quần áo cho người nhà họ Trần, chỉ là chưa giặt đồ của Trần Mạnh Sơn mà thôi.
Tôi ra phòng giặt đồ bên ngoài, quần áo của Trần Mạnh Sơn và Trần Mạnh Dương chia ra ở hai chậu, tôi xả chút nước ấm để ngâm, sau đó ngồi xổm xuống giặt đồ của Trần Mạnh Dương.
Tôi giặt chưa được bao lâu thì cửa phòng giặt đột nhiên bị mở ra. Trần Mạnh Dương đi vào, trực tiếp nhấc chậu quần áo trước mặt tôi đi: "Dì Vương bảo em đang giặt đồ. Em đừng giặt quần áo của anh nữa, chúng ta không phải anh em ruột, tránh để bạn trai em biết sẽ tức giận."
Trần Mạnh Dương nói xong thì bưng chậu ra ngoài, chẳng hiểu sao Trần Mạnh Sơn đã đứng ở ngoài cửa, nói với Trần Mạnh Dương: "Cô ta có khác gì người giúp việc đâu, em là chủ nhà, cô ta giặt quần áo cho em là lẽ đương nhiên còn gì?"
"Anh, em đã nói với anh bao lần rồi, Minh Thư không phải là người giúp việc, cô ấy chẳng nợ nhà họ Trần cái gì cả." Trần Mạnh Dương nói xong thì mang đồ đi.
Tôi đem đồ đang ngâm trong chậu còn lại đến giặt, là đồ mà Trần Mạnh Sơn tắm rửa thay ra tối hôm qua, gồm một chiếc quần lót, áo sơ mi và một chiếc áo nỉ nữa.
Bởi vì sốt nên tôi chẳng có sức lực gì, đành phải ra sức vò quần áo dày cộm của hắn. Trần Mạnh Sơn đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi đang chiến đấu với đống quần áo.
"Bạn trai, cô có bạn trai à, sao tôi không biết nhỉ?"
Tôi liếc hắn: "Anh biết cả rồi, cần gì hỏi nữa?" Nói xong, tôi lại vò cái quần lót của hắn trong chậu. Tôi từng giặt quần lót cho Trần Mạnh Dương, nhưng quần của Trần Mạnh Sơn, tôi giặt mà cảm thấy ghê tởm.
Trần Mạnh Sơn tựa vào bồn rửa tay, xem tôi giặt quần áo cho mình: "Cô coi đống quần áo này như là tôi nên mới mạnh tay như vậy, chỉ hận không thể vò đi vò lại."
Tôi bỏ chiếc quần lót đã giặt xong sang chiếc chậu sạch bên cạnh, sau đó giặt chiếc áo sơ mi trắng, nhìn đám bong bóng liên tiếp được tạo ra và vỡ tan tựa như sinh mệnh, cái này vỡ tan cái kia lại sinh sôi.
Sinh mệnh của tôi cũng sẽ giống như đám bong bóng này, vỡ rất nhanh, không tìm được dấu vết từng tồn tại.
Giặt xong đồ, tôi lấy nước nóng định giũ sạch mấy lần nhưng lại không có nước. Người tôi đang sốt cao, trong mùa đông lạnh giá này, không có nước nóng thì tôi sẽ bị lạnh đến đổ bệnh mất.
Tôi đành chờ nước nóng bằng được.
"Sao chỉ có mấy lần nước thôi thế, cô cho nhiều nước giặt như vậy nhưng lại không có nước giũ, cô muốn tôi bị dị ứng da sao?" Trần Mạnh Sơn nhìn tôi và nói.
"Không có nước nóng."
"Vậy thì dùng nước lạnh!"
Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại tôi, ánh mắt như muốn nói: Nếu cô không dùng nước lạnh thì đừng hòng bước ra khỏi phòng giặt đồ này.
Tôi lấy một cái chậu đến, đặt dưới vòi và xả nước lạnh, sau đó bỏ quần áo hắn vào trong. Tôi nhúng tay xuống, cơn lạnh đến thấu xương từ bàn tay tôi truyền khắp toàn thân.
Bụng tôi bắt đầu đau đớn khó chịu, tôi tự nhủ với mình phải cố chịu đựng, dáng vẻ đáng thương của mình chỉ khiến hắn vui sướng hơn mà thôi.
Lúc ở thành phố C, hắn còn đưa tôi đến bệnh viện khám phụ khoa, vậy mà bây giờ biết rõ tôi đến tháng mà còn cố ý để tôi chạm vào nước lạnh. Tính cách hắn đúng là thất thường, dù tôi nhượng bộ hay cứng rắn thì kết quả đều như nhau cả, tên Trần Mạnh Sơn này thay đổi như chong chóng, lúc thì tốt lúc thì xấu.
Khi hiểu rõ những điều này, tôi đã đau đến mức đứng không vững. Tôi dốc hết sức lực cuối cùng phơi đồ của hắn lên. Đối mặt với Trần Mạnh Sơn đang khoanh tay thưởng thức dáng vẻ khốn khổ của tôi, tôi cố gắng nở nụ cười yếu ớt: "Tôi đã giặt sạch rồi, ra ngoài trước đây."
Trần Mạnh Sơn không gây khó khăn gì cho tôi nữa. Hắn đi ra ngoài trước, tôi vịn cầu thang leo lên căn phòng nhỏ của mình ở tầng ba. Tôi ngả người nằm lên giường, ôm bụng, cuối cùng không chịu nổi nữa, đau đớn rên rỉ thành tiếng.
Lúc ăn cơm tất niên buổi tối, bởi vì có Lâm Thanh Uyên ở đây nên bữa cơm thịnh soạn hơn năm ngoái một chút. Trên bàn cơm, tôi được thấy quý ông Trần Mạnh Sơn lịch lãm trong truyền thuyết, hắn dịu dàng ga lăng với vị hôn thê của mình, vừa ăn cơm vừa chu đáo trò chuyện.
Cơm nước xong xuôi, bà cụ Trần và Trần Nguyên Đông đều cho Lâm Thanh Uyên một bao lì xì to, Trần Mạnh Sơn cũng lì xì cho cô ta, tiện thể lì xì cho cả Trần Mạnh Dương.
Lâm Thanh Uyên vui vẻ rúc vào lòng Trần Mạnh Sơn, hờn dỗi nói: "Em lớn thế này rồi, cả nhà còn mừng tuổi cho em, em ngại quá."
Trần Mạnh Dương yêu chiều xoa đầu Lâm Thanh Uyên: "Em có lớn bao nhiêu thì trước mặt mọi người, em vẫn là cô bé thôi."
Câu nói của Trần Mạnh Sơn khiến mọi người cười xòa, Lâm Thanh Uyên ngượng ngùng vùi mặt trong lòng Trần Mạnh Sơn, dáng vẻ giống như cô bé yêu kiểu.
Nói thật tôi rất hâm mộ cô ấy, có người thương có người yêu và có người thích, đây là những điều mà tôi không có.
Tôi đã sống như đàn ông, sống như một con gia súc bao lâu nay, tôi cũng muốn có người cưng chiều tôi, yêu tôi, thích tôi, tôi cũng muốn nhận được tiền mừng tuổi từ người khác như Lâm Thanh Uyên.
Vậy thì tốt quá!
Kết thúc buổi tiệc đón giao thừa, Trần Mạnh Sơn đưa Lâm Thanh Uyên về phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Tôi trở về căn phòng nhỏ của mình, Trần Mạnh Dương đã đứng đợi tôi ở đầu cầu thang. Tôi nhìn anh ấy, mặt Trần Mạnh Dương hơi hồng hồng, cúi đầu không nhìn tôi.
Anh ấy lấy một bao lì xì từ trong ví ra, nhét vào tay tôi: "Minh Thư, chúc mừng năm mới."
Vành mắt tôi lập tức đỏ hoe, tôi còn chưa kịp nói câu cảm ơn thì anh ấy đã lên tầng.
Tôi về phòng, liên tục hôn hít bao lì xì kia, như thể trên bao lì xì này còn vương hơi thở của anh ấy vậy.
Tôi mở bao ra, bên trong có mấy tờ tiền, tổng cộng 66 đồng. Tết năm ngoái, anh ấy cũng tặng tôi một chậu xương rồng nho nhỏ. Anh bảo tôi giống như cây xương rồng, có sức sống mãnh liệt.
Trên tờ tiền có viết mấy chữ: An khang, hạnh phúc.
Anh là người duy nhất trên thế giới này quan tâm tôi có an khang hạnh phúc hay không, nhưng dường như tôi càng ngày càng cách xa từ An khang hạnh phúc ấy.
Tôi đút lại tiền vào bao lì xì, sau đó nhét bao lì xì bảo bối vào ngăn ví.
Bên ngoài vẫn còn pháo hoa, bây giờ đã hơn hai giờ sáng. Tôi bật dậy khỏi giường, nhoài người trên cửa sổ ngắm pháo hoa rực rỡ. Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh. Một người hiếm khi chia sẻ tâm trạng với bạn bè trên trang xã hội như tôi đột nhiên nổi hứng: "Nghe nói ngắm pháo hoa xinh đẹp có thể khiến người ta quên hết tất cả đau khổ. Giờ phút này Lý Minh Thư không hề đau khổ!
(Về sau tôi đến Đức, có thể thường xuyên trông thấy màn pháo hoa như ở nhà họ Trần).
Tôi vừa nói xong, vẻ mặt Trần Mạnh Dương hoàn toàn thay đổi. Có lẽ anh ấy cũng không ngờ tôi từng yêu anh ấy đến vậy mà lúc này lại nói chữ “Không”.
"Minh Thư, anh... anh biết mình có lỗi với em, em có thể tha thứ cho anh không?"
Ánh mắt hi vọng của anh ấy khiến tôi xót lòng. Tôi biết mình nhất định phải quyết tâm, không thể vì sự ích kỷ của bản thân khiến mối quan hệ ba người rơi vào ngõ cụt.
"Không, tổn thương chính là tổn thương, nào có chuyện dễ dàng tha thứ như vậy." Đây có lẽ là lời nói nhẫn tâm nhất của tôi với anh ấy từ trước tới giờ! Trước kia tôi nào dám thốt ra những lời làm tổn thương trái tim anh ấy như thế chứ?
Trần Mạnh Dương đau lòng nhìn tôi, tay của anh ấy định vuốt ve gương mặt tôi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không dám. Anh ấy nhìn tôi, lo lắng nói: "Vậy em muốn thế nào, phải thế nào em mới tha thứ cho anh."
Tôi biết lúc này mình phải dứt khoát, chỉ một mình tôi đau khổ là đủ rồi, không thể để người tôi yêu cùng chịu khổ với tôi.
"Không thế nào cả, anh tránh xa tôi một chút, tôi đã có bạn trai, tuy rằng chúng ta là anh em nhưng dù sao cũng không có quan hệ ruột thịt, nếu cứ gần gũi quá, bạn trai tôi biết sẽ không vui." Lúc bịa đặt ra những lời này, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy vì sợ bị phát hiện.
Một bóng đen chắn đi tầm mắt tôi, Tần Mạnh Dương vẫn ngồi xổm dưới đất nãy giờ bỗng đứng lên. Anh ấy run rẩy lùi về sau, cười tự giễu: "Nhanh thế à, tốt quá rồi, em cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc tính chuyện yêu đương rồi, sau này anh hai sẽ không làm phiền em nữa."
Nước mắt tôi tuôn rơi tí tách xuống mu bàn tay, đáy lòng tôi chỉ còn sự lạnh lẽo,. Bóng lưng vốn thẳng tắp của anh ấy bây giờ hơi gù xuống, tôi đã làm tổn thương anh ấy.
Đau dài không bằng đau ngắn, sau này anh ấy sẽ vui vẻ lại thôi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Mạnh Dương không hề xuống ăn, vẻ mặt Trần Mạnh Sơn thì sa sầm, tôi cúi đầu không dám nhìn hắn một cái, mẹ tôi thì trước sau vẫn hầu hạ Trần Nguyên Đông giống như nô tỳ của ông ta.
Trên bàn cơm, bà cụ Trần kéo tay Trần Mạnh Sơn: "Chưa đến nửa tháng nữa là cháu đã 32 tuổi rồi đấy. Đến bây giờ nhà họ Trần vẫn chưa có người nối dõi, thời gian trước bà đã bàn với mẹ Thanh Uyên rồi. Tháng sau có thời gian thì đính hôn trước, tháng sáu tổ chức đám cưới, cháu thấy thế nào."
Thanh Uyên chính là vị hôn thê của Trần Mạnh Sơn, lớn hơn tôi hai tuổi. Học xong tiến sĩ sẽ kết hôn với Trần Mạnh Sơn, học cao như vậy rồi lại đi lấy Trần Mạnh Sơn, làm bà chủ trong gia đình thì còn có ý nghĩa gì nữa. Thật không hiểu nổi mấy người có tiền này nghĩ thế nào.
Trần Mạnh Sơn có vẻ không vui lắm, dường như hắn hơi mất kiên nhẫn: "Chuyện này để sau hẵng nói, dự án ở thành phố C vẫn là nỗi lo lắng trong lòng cháu, nếu còn chưa giải quyết xong nó, cháu làm gì có hơi sức và thời gian đâu mà bàn chuyện cưới vợ sinh con. Bà nội chịu khó chờ một chút, đừng thúc giục cháu nữa." Trần Mạnh Sơn nói xong bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu như kẻ trộm vậy.
Bà cụ Trần lại oán trách: "Em trai cháu gây chuyện khiến bà mất đi một thằng cháu trai ngoan. Cháu lại mãi không chịu kết hôn, không ôm được chắt, bà chết cũng không có mặt mũi nào gặp ông nội và mẹ cháu."
Trần Mạnh Sơn có vẻ phiền não vô cùng, giọng nói hơi cất cao: "Chuyện của công ty đã khiến cháu sứt đầu mẻ trán rồi, bà có thể đừng làm phiền cháu vì chuyện này không?"
Trong trí nhớ của tôi, Trần Mạnh Sơn rất hiếu thuận với bà cụ Trần, rất hiếm khi ăn nói kiểu này với bà. Bà cụ Trần nhìn hắn với ánh mắt tủi thân.
Trần Mạnh Sơn cũng ý thức được mình hơi quá, vội vàng nói xin lỗi.
Bà cụ Trần nhìn cháu đích tôn mà mình quý nhất, lại nói: "Bà không ép cháu, chỉ là mai là năm mới rồi, cháu đón Thanh Uyên đến nhà mình cùng ăn cơm tất niên, tránh để nhà họ Lâm cảm thấy nhà mình không coi trọng con gái nhà bọn họ."
Trần Mạnh Sơn không muốn cãi lời bà nội nữa, bèn đáp: "Vâng!"
Sản nghiệp của nhà họ Trần rất nhiều, bây giờ gần như đều do Trần Mạnh Sơn quản lý, Trần Mạnh Dương thì chỉ làm chuyện mình thích.
Tôi chưa bao giờ gặp Lâm Thanh Uyên, không phải bởi vì cô ta chưa từng tới nhà họ Trần, trái lại cô ta tới rất thường xuyên, chẳng qua tôi một năm chỉ ở lại nhà họ Trần vài ngày.
Ăn tối xong, tôi đến phòng vệ sinh của người giúp việc để tắm rửa, lúc định trèo lên giường trùm chăn ngủ thì điện thoại của tôi đổ chuông. Trần Mạnh Sơn gửi cho tôi một tin nhắn, bảo tôi đi ra ngoài.
Trời lạnh thế này, bụng đau gần chết, tôi coi như không thấy tin nhắn này, tiếp tục vùi mình trong chăn.
Tôi còn chưa đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên tiếp, là Trần Mạnh Sơn gọi đến. Tôi giả vờ như ngủ thiếp đi, tắt âm điện thoại, không bắt máy.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng của tôi bị người ta mở từ bên ngoài, tôi thừa biết người bước vào là Trần Mạnh Sơn nhưng tôi vẫn giật thót.
Hắn dần dần đi đến gần giường tôi, tôi nhắm chặt mắt lại, biết lần này mình lành ít dữ nhiều.
Tôi cố gắng trấn an chính mình, giả vờ ngủ. Trần Mạnh Sơn ngồi trên đầu giường tôi, trái tim tôi cũng giật thót theo hành động bật đèn ngủ của hắn.
Trần Mạnh Sơn nắm lấy cằm tôi: "Mí mắt còn giật giật, cô ngủ cũng có cảm giác à?" Hắn châm chọc tôi.
Tôi giả bộ khó chịu mở mắt ra, ra vẻ tỉnh giấc vì bị hắn làm phiền, tươi cười nịnh nọt: "Sao anh cả vẫn chưa nghỉ thế?"
Trần Mạnh Sơn cười sâu xa, ngón tay hắn vuốt ve môi tôi: "Hôm nay Mạnh Dương nói với tôi, nó rất thích cô, muốn đến với cô, van xin tôi tác thành cho hai người. Còn cô, cô cũng thích nó, cũng muốn đến với nó sao?"
Nụ cười của Trần Mạnh Sơn khiến da đầu tôi tê dại, vẻ âm hiểm của hắn tựa ác quỷ, tôi nghĩ có lẽ chỉ một giây sau thôi, bàn tay của hắn sẽ trượt xuống, hung tàn bóp cổ tôi.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, tôi càng ngày càng hiểu rõ về con người Trần Mạnh Sơn. Quả nhiên bàn tay to của hắn bóp chặt cổ tôi, lực tay càng lúc càng mạnh, nụ cười trên mặt hắn tắt dần, hô hấp của tôi càng lúc càng yếu.
"Có phải rất muốn đến với nó phải không. Lý Minh Thư, nếu cô nói cô muốn, biết đâu tôi lại tác thành cho hai người thật?" Hắn chính là tên ác quỷ đến từ địa ngục.
Tôi vẫn chưa muốn chết, hai tay lôi kéo tay Trần Mạnh Sơn, muốn hắn buông tôi ra. Cảm giác không thể hít thở rất đau đớn, như thể sắp chết đến nơi. Nước mắt tôi tràn mi, tôi cố gắng nói với hắn là tôi không hề nghĩ như vậy, tôi không muốn đến với Trần Mạnh Dương nữa.
Vào lúc tôi tưởng chừng mình sắp chết vì nghẹt thở, Trần Mạnh Sơn mới chịu thả tôi ra. Tôi nằm vật xuống giường, ho khan khù khụ, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Tôi thở hổn hển nhìn Trần Mạnh Sơn, vừa tủi thân vừa oán hận vừa tuyệt vọng: "Tôi không muốn đến với anh ta, anh thường nói với tôi, phải tự biết thân biết phận mình. Tôi biết rõ thân phận của mình là gì, nhà họ Trần cao không thể chạm tới, tôi chẳng bao giờ dám mơ tưởng hão huyền. Anh yên tâm đi, tôi đã nói rõ với anh ta rồi, tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, tôi như nghe thấy tiếng trái tim mình rơi vỡ nát trên mặt đất. Trái tim bằng thủy tinh của tôi đã sớm vỡ vụn, rốt cuộc còn phải rơi vỡ thêm mấy lần nữa đây. Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn, vì sao hắn luôn tàn nhẫn với tôi như vậy. Tôi rất muốn hét lên, tôi cũng là người, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau, trái tim tôi cũng sẽ chảy máu kia mà.
Nhưng tôi biết hết thảy đều phí công cả thôi, điều tôi chỉ có thể làm là nuốt hết nỗi đau vào tim.
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi, đôi mắt thoáng qua vẻ âm hiểm độc ác: "Sao tôi phải tin cô, lỡ cô chơi đểu tôi thì sao. Cô cũng biết đấy, Mạnh Dương là em trai duy nhất của tôi, cũng là người tôi yêu nhất trên đời này, tôi không muốn một con ti tiện như cô làm tổn thương nó. Lý Minh Thư, dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng cô. Hừ!"
Trần Mạnh Dương đột ngột túm tóc tôi, kéo tôi đến trước mặt hắn. Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, đều có thể thấy vẻ quyết tuyệt trong mắt đối phương.
Tôi khịt mũi: "Chỉ dựa vào tôi từng phá thai, chỉ dựa vào tôi là bồ nhí của Trần Mạnh Sơn anh, chỉ dựa vào tôi là người phụ nữ bẩn thỉu..." Cuối cùng tôi thì thào như hết hơi!
"Chỉ dựa vào tôi yêu anh ta. Một Lý Minh Thư trong trắng còn không xứng với anh ta, huống chi là một Lý Minh Thư đã lấm bẩn. Trần Mạnh Sơn, anh không có lý do gì để không tin cả, anh ta là người mà anh yêu nhất trên thế giới này, cũng là người duy nhất mà tôi yêu trên thế giới này." Tôi yêu anh ta nhường nào đến ông trời cũng biết!”
Nói xong, tôi khóc nức nở. Tôi nghĩ cả đời này sẽ chẳng còn yêu được ai nữa! Tôi đã trao tất cả tình yêu của mình cho anh ta, nên tôi sẽ không bao giờ yêu ai được nữa.
Trần Mạnh Sơn buông tôi ra, tôi như con búp bê nằm chết lặng trên giường.
Trần Mạnh Sơn đứng dậy đi ra đến cửa thì quay đầu lại lạnh lùng nói: "Ngay cả yêu nó, cô cũng không xứng!"
Sau đó là tiếng cửa bị đóng lại. Tôi lau nước mắt, đúng vậy, tôi không xứng yêu anh ấy, Lý Minh Thư tôi không hề xứng!
Cả đêm sốt cao, người tôi toàn là mồ hôi, căn phòng nhỏ này của tôi khiến người ta phải xót xa, hơn nữa còn không có nhà vệ sinh riêng. Tôi bật chiếc quạt sưởi mà buổi chiều Trần Mạnh Dương đem đến khiến căn phòng lập tức ấm áp lên rất nhiều.
Chịu đựng hết nửa đêm, lúc buổi sáng mẹ tôi tới gõ cửa gọi tôi dậy làm việc, tôi lại lên cơn sốt, cả người rét run cầm cập. Tôi tìm hai chiếc áo len, lại khoác thêm chiếc áo phao thật dày màu đen, quấn mình như một bà thím vậy.
Lúc ra ngoài, tôi tình cờ gặp Trần Mạnh Dương vẫn mặt mày nhăn nhó như trước.
Tôi cất giọng khàn khàn chào hỏi anh ta: "Chào buổi sáng anh hai!"
Anh ấy chỉ gật đầu với tôi, không lên tiếng. Trần Mạnh Sơn cũng vừa bước ra khỏi phòng, có lẽ thấy tôi ăn mặc như bà thím thì tỏ vẻ cực kỳ ngứa mắt.
Ở thành phố A thường ăn cơm tất niên vào lúc bảy giờ tối, buổi trưa Trần Mạnh Sơn ăn cơm xong phải đến nhà họ Lâm đón vị hôn thê của mình về nhà ăn mừng năm mới.
Tôi vào bếp giúp đỡ người giúp việc, trong lúc đầu óc quay cuồng, dì Vương quản gia hỏi tôi: "Minh Thư, có phải cháu ốm không, dì thấy mắt cháu đỏ lắm!"
Tôi lắc đầu: "Không đâu, có lẽ tối qua nghịch điện thoại muộn quá thôi!"
"Ừ, không sao thì cháu đem đồ bên ngoài đi giặt đi. Năm mới nhiều người giúp việc đều nghỉ, quần áo của cậu cả, cậu hai đều phải giặt bằng tay, còn quần áo của bà cụ Trần, ông Trần và mẹ cháu đã giặt rồi, giờ cháu chỉ việc giặt đồ của hai cậu ấy thôi!"
Tôi gật đầu nói vâng. Trước đây tôi cũng từng giặt quần áo cho người nhà họ Trần, chỉ là chưa giặt đồ của Trần Mạnh Sơn mà thôi.
Tôi ra phòng giặt đồ bên ngoài, quần áo của Trần Mạnh Sơn và Trần Mạnh Dương chia ra ở hai chậu, tôi xả chút nước ấm để ngâm, sau đó ngồi xổm xuống giặt đồ của Trần Mạnh Dương.
Tôi giặt chưa được bao lâu thì cửa phòng giặt đột nhiên bị mở ra. Trần Mạnh Dương đi vào, trực tiếp nhấc chậu quần áo trước mặt tôi đi: "Dì Vương bảo em đang giặt đồ. Em đừng giặt quần áo của anh nữa, chúng ta không phải anh em ruột, tránh để bạn trai em biết sẽ tức giận."
Trần Mạnh Dương nói xong thì bưng chậu ra ngoài, chẳng hiểu sao Trần Mạnh Sơn đã đứng ở ngoài cửa, nói với Trần Mạnh Dương: "Cô ta có khác gì người giúp việc đâu, em là chủ nhà, cô ta giặt quần áo cho em là lẽ đương nhiên còn gì?"
"Anh, em đã nói với anh bao lần rồi, Minh Thư không phải là người giúp việc, cô ấy chẳng nợ nhà họ Trần cái gì cả." Trần Mạnh Dương nói xong thì mang đồ đi.
Tôi đem đồ đang ngâm trong chậu còn lại đến giặt, là đồ mà Trần Mạnh Sơn tắm rửa thay ra tối hôm qua, gồm một chiếc quần lót, áo sơ mi và một chiếc áo nỉ nữa.
Bởi vì sốt nên tôi chẳng có sức lực gì, đành phải ra sức vò quần áo dày cộm của hắn. Trần Mạnh Sơn đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi đang chiến đấu với đống quần áo.
"Bạn trai, cô có bạn trai à, sao tôi không biết nhỉ?"
Tôi liếc hắn: "Anh biết cả rồi, cần gì hỏi nữa?" Nói xong, tôi lại vò cái quần lót của hắn trong chậu. Tôi từng giặt quần lót cho Trần Mạnh Dương, nhưng quần của Trần Mạnh Sơn, tôi giặt mà cảm thấy ghê tởm.
Trần Mạnh Sơn tựa vào bồn rửa tay, xem tôi giặt quần áo cho mình: "Cô coi đống quần áo này như là tôi nên mới mạnh tay như vậy, chỉ hận không thể vò đi vò lại."
Tôi bỏ chiếc quần lót đã giặt xong sang chiếc chậu sạch bên cạnh, sau đó giặt chiếc áo sơ mi trắng, nhìn đám bong bóng liên tiếp được tạo ra và vỡ tan tựa như sinh mệnh, cái này vỡ tan cái kia lại sinh sôi.
Sinh mệnh của tôi cũng sẽ giống như đám bong bóng này, vỡ rất nhanh, không tìm được dấu vết từng tồn tại.
Giặt xong đồ, tôi lấy nước nóng định giũ sạch mấy lần nhưng lại không có nước. Người tôi đang sốt cao, trong mùa đông lạnh giá này, không có nước nóng thì tôi sẽ bị lạnh đến đổ bệnh mất.
Tôi đành chờ nước nóng bằng được.
"Sao chỉ có mấy lần nước thôi thế, cô cho nhiều nước giặt như vậy nhưng lại không có nước giũ, cô muốn tôi bị dị ứng da sao?" Trần Mạnh Sơn nhìn tôi và nói.
"Không có nước nóng."
"Vậy thì dùng nước lạnh!"
Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại tôi, ánh mắt như muốn nói: Nếu cô không dùng nước lạnh thì đừng hòng bước ra khỏi phòng giặt đồ này.
Tôi lấy một cái chậu đến, đặt dưới vòi và xả nước lạnh, sau đó bỏ quần áo hắn vào trong. Tôi nhúng tay xuống, cơn lạnh đến thấu xương từ bàn tay tôi truyền khắp toàn thân.
Bụng tôi bắt đầu đau đớn khó chịu, tôi tự nhủ với mình phải cố chịu đựng, dáng vẻ đáng thương của mình chỉ khiến hắn vui sướng hơn mà thôi.
Lúc ở thành phố C, hắn còn đưa tôi đến bệnh viện khám phụ khoa, vậy mà bây giờ biết rõ tôi đến tháng mà còn cố ý để tôi chạm vào nước lạnh. Tính cách hắn đúng là thất thường, dù tôi nhượng bộ hay cứng rắn thì kết quả đều như nhau cả, tên Trần Mạnh Sơn này thay đổi như chong chóng, lúc thì tốt lúc thì xấu.
Khi hiểu rõ những điều này, tôi đã đau đến mức đứng không vững. Tôi dốc hết sức lực cuối cùng phơi đồ của hắn lên. Đối mặt với Trần Mạnh Sơn đang khoanh tay thưởng thức dáng vẻ khốn khổ của tôi, tôi cố gắng nở nụ cười yếu ớt: "Tôi đã giặt sạch rồi, ra ngoài trước đây."
Trần Mạnh Sơn không gây khó khăn gì cho tôi nữa. Hắn đi ra ngoài trước, tôi vịn cầu thang leo lên căn phòng nhỏ của mình ở tầng ba. Tôi ngả người nằm lên giường, ôm bụng, cuối cùng không chịu nổi nữa, đau đớn rên rỉ thành tiếng.
Lúc ăn cơm tất niên buổi tối, bởi vì có Lâm Thanh Uyên ở đây nên bữa cơm thịnh soạn hơn năm ngoái một chút. Trên bàn cơm, tôi được thấy quý ông Trần Mạnh Sơn lịch lãm trong truyền thuyết, hắn dịu dàng ga lăng với vị hôn thê của mình, vừa ăn cơm vừa chu đáo trò chuyện.
Cơm nước xong xuôi, bà cụ Trần và Trần Nguyên Đông đều cho Lâm Thanh Uyên một bao lì xì to, Trần Mạnh Sơn cũng lì xì cho cô ta, tiện thể lì xì cho cả Trần Mạnh Dương.
Lâm Thanh Uyên vui vẻ rúc vào lòng Trần Mạnh Sơn, hờn dỗi nói: "Em lớn thế này rồi, cả nhà còn mừng tuổi cho em, em ngại quá."
Trần Mạnh Dương yêu chiều xoa đầu Lâm Thanh Uyên: "Em có lớn bao nhiêu thì trước mặt mọi người, em vẫn là cô bé thôi."
Câu nói của Trần Mạnh Sơn khiến mọi người cười xòa, Lâm Thanh Uyên ngượng ngùng vùi mặt trong lòng Trần Mạnh Sơn, dáng vẻ giống như cô bé yêu kiểu.
Nói thật tôi rất hâm mộ cô ấy, có người thương có người yêu và có người thích, đây là những điều mà tôi không có.
Tôi đã sống như đàn ông, sống như một con gia súc bao lâu nay, tôi cũng muốn có người cưng chiều tôi, yêu tôi, thích tôi, tôi cũng muốn nhận được tiền mừng tuổi từ người khác như Lâm Thanh Uyên.
Vậy thì tốt quá!
Kết thúc buổi tiệc đón giao thừa, Trần Mạnh Sơn đưa Lâm Thanh Uyên về phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Tôi trở về căn phòng nhỏ của mình, Trần Mạnh Dương đã đứng đợi tôi ở đầu cầu thang. Tôi nhìn anh ấy, mặt Trần Mạnh Dương hơi hồng hồng, cúi đầu không nhìn tôi.
Anh ấy lấy một bao lì xì từ trong ví ra, nhét vào tay tôi: "Minh Thư, chúc mừng năm mới."
Vành mắt tôi lập tức đỏ hoe, tôi còn chưa kịp nói câu cảm ơn thì anh ấy đã lên tầng.
Tôi về phòng, liên tục hôn hít bao lì xì kia, như thể trên bao lì xì này còn vương hơi thở của anh ấy vậy.
Tôi mở bao ra, bên trong có mấy tờ tiền, tổng cộng 66 đồng. Tết năm ngoái, anh ấy cũng tặng tôi một chậu xương rồng nho nhỏ. Anh bảo tôi giống như cây xương rồng, có sức sống mãnh liệt.
Trên tờ tiền có viết mấy chữ: An khang, hạnh phúc.
Anh là người duy nhất trên thế giới này quan tâm tôi có an khang hạnh phúc hay không, nhưng dường như tôi càng ngày càng cách xa từ An khang hạnh phúc ấy.
Tôi đút lại tiền vào bao lì xì, sau đó nhét bao lì xì bảo bối vào ngăn ví.
Bên ngoài vẫn còn pháo hoa, bây giờ đã hơn hai giờ sáng. Tôi bật dậy khỏi giường, nhoài người trên cửa sổ ngắm pháo hoa rực rỡ. Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh. Một người hiếm khi chia sẻ tâm trạng với bạn bè trên trang xã hội như tôi đột nhiên nổi hứng: "Nghe nói ngắm pháo hoa xinh đẹp có thể khiến người ta quên hết tất cả đau khổ. Giờ phút này Lý Minh Thư không hề đau khổ!
(Về sau tôi đến Đức, có thể thường xuyên trông thấy màn pháo hoa như ở nhà họ Trần).