Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 30 HỌC HÀNH CHO ĐÀNG HOÀNG
CHƯƠNG 30: HỌC HÀNH CHO ĐÀNG HOÀNG
Sau khi tôi trả lời, khuôn mặt Trần Mạnh Sơn trở nên vô cảm. Hắn nhấc tôi xuống để tôi đứng trên đất, sau đó đứng dậy: "Tôi vào phòng làm việc đây."
Sau khi Trần Mạnh Sơn đi, tôi thu lại khuôn mặt dối trá này trong gương, đã không nhìn thấy gương mặt lúc trước nữa.
Tôi ngồi lên giường, quanh quẩn nghĩ xem Trần Mạnh Sơn muốn làm chuyện gì. Cuộc đấu thầu quan trọng như vậy mà hắn không chuẩn bị cho kỹ càng lại dẫn tôi tới Anh chơi. Tôi tự thấy mình không có sức nặng lớn như kiểu lời tôi nói, hắn lại xem như chuyện quan trọng đặt ở trong lòng. Tôi nghĩ tới nứt óc cũng không ra thông não được, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, thôi thì binh đến tướng chặn!
Nghĩ mình cũng rảnh rỗi thế này, nếu mai phải tới Anh cùng hắn, chi bằng thu dọn hành lý đi! Thu dọn xong của mình rồi, tôi nhìn một vali hành lý màu xám bạc khác, bèn nghĩ liệu hành lý của Trần Mạnh Sơn có cần sắp xếp luôn không. Nhưng tôi sợ bản thân làm như vậy, không những chẳng lấy lòng hắn được, còn khiến hắn ác cảm. Khi tôi đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Trần Mạnh Sơn đi vào. Hắn nhìn thấy phòng quần áo hơi lộn xộn thì hỏi tôi: "Cô đang làm gì đấy?"
Tôi đáp: "Không phải anh nói sáng sớm mai đi sao, tôi đi sắp xếp mấy bộ quần áo."
Trần Mạnh Sơn khoanh tay trước ngực nhìn tôi, tôi bị hắn nhìn tới mức không biết nên làm gì, bèn hỏi hắn: "Hành lý của anh có cần tôi sắp xếp hộ không."
Trần Mạnh Sơn buông tay, xoay bước vào phòng quần áo, nói: "Cẩn thận một chút, đừng làm lộn xộn tủ quần áo của tôi. Cô xem tủ quần áo của một đứa con gái như cô có bừa bộn giống cái chuồng lợn không."
Nghe hắn quở trách, tôi nhìn tủ quần áo quả thực bừa bộn như cái chuồng lợn mà đỏ cả mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi định đợi chút nữa sẽ thu dọn."
Trần Mạnh Sơn không phải người cung Xử Nữ nhưng lại có thói xấu y chang cung Xử Nữ, đó là sạch sẽ, hắn vô cùng sạch sẽ. Mỗi ngày, người làm đều phải sắp xếp quét dọn phòng quần áo của hắn. Thật ra, tủ quần áo của hắn căn bản không lộn xộn, nhưng mà hắn không thể chứa được bất cứ thứ gì bừa bộn trong mắt.
Ngược lại tôi không phải là người quá thích sạch sẽ. Tôi chỉ cần đảm bảo không bẩn là được, bừa bộn chút xíu cũng chẳng sao.
Tôi mở vali hành lý to đùng của hắn ra, đặt trên tấm thảm lông cừu.
Trần Mạnh Sơn chỉ vào ngăn kéo dưới chiếc tủ âm tường nói: "Quần lót, bít tất ở trong này."
Tôi ậm ừ gật đầu. Tính thời gian, đi ba ngày, tôi cho ba chiếc quần lót và ba đôi tất vào trong cái túi nhỏ.
Tôi hỏi hắn lấy mấy đôi giày, có cần mang theo một bộ vest không?
Hắn nói một đôi giày thể thao đế bằng màu trắng, quần áo dễ vận động thì lấy vài bộ là được rồi, đi chơi chứ không phải đi làm việc, không cần đem theo vest.
Tôi gấp quần áo hắn thật cẩn thận, từ trước tới nay tôi chưa từng làm chuyện gì nghiêm túc đến vậy, chỉ sợ mình gây ra một nếp nhăn trên quần áo sẽ khiến hắn tức giận.
Cuối cùng, sau khi tôi sắp xếp xong dao cạo râu và sữa rửa mặt, đóng vali hành lý lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Sau khi lau lớp mồ hôi trên trán, tôi ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạnh Sơn thì thấy nét dịu dàng phảng phất trên khuôn mặt hắn. Chỉ là khi thấy tôi nhìn, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt không chút biểu cảm.
"Làm xong rồi." Tôi nói có chút tranh công.
Trần Mạnh Sơn ừm một tiếng, rồi nói với tôi: "Xuống tầng ăn cơm thôi!"
Tôi theo hắn xuống tầng, bỗng hắn quay người lại, tôi bước theo quán tính khiến trán mình đập vào lòng hắn. Lúc tôi muốn rụt đầu về, cánh tay hắn đã đè trên đỉnh đầu tôi. Tôi nghe hắn nói: "Cô thấp thật đấy, còn chưa tới cằm tôi."
Tôi nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt này, lên tiếng có phần không phục: "Không phải tôi thấp, được không nào? Là anh quá cao đấy. Tôi 1m65, cao hơn khối đứa con gái khác rồi đấy."
Trần Mạnh Sơn cao 1m87, đi thêm đôi giày tầm tầm nữa cũng 1m9 rồi. Tôi không mang giày cao gót, đứng trước mặt hắn quả thực là một đứa lùn.
Trần Mạnh Sơn kéo người tôi ra, đánh giá cẩn thận: "Con gái nên cao 1m7 mới hợp, cô lùn quá."
Tôi nghe xong mà muốn phun máu. Con gái bây giờ 1m6 đã là cao lắm rồi, trên dưới 1m55 cũng không gọi là thấp. Tôi đây 1m65 còn bị chê lùn.
Quả thực không có lẽ trời!
Tôi nhớ tới Lâm Thanh Uyên nhìn bề ngoài còn không cao bằng tôi, không biết đầu óc chập mạch chỗ nào lại thốt ra miệng: "Vậy cô Lâm còn không cao bằng tôi thì sao, anh cũng chê cô ấy thấp à?"
"Cô xứng so sánh với cô ấy sao?" Trần Mạnh Sơn nhướng mày hỏi lại tôi.
"Tôi... tôi..." Sắc mặt tôi lập tức đỏ lên giống như gan heo tôi ăn mỗi ngày.
"Tôi đâu có xứng chứ!" Tôi cười ảm đạm. Tôi và Lâm Thanh Uyên quả thực khác nhau một trời một vực. Cô ta là cô chủ cành vàng lá ngọc ngồi trên ngôi cao hưởng muôn vàn yêu thương. Còn tôi, là một đứa khố rách áo ôm, ăn nhờ ở đậu nhà người ta mười mấy năm trời, bất cứ ai cũng có thể bắt nạt.
Thế nên, tôi có chỗ nào xứng đáng để đem so sánh với một cô chủ cành vàng lá ngọc đây?
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi một lúc, không nói gì nữa mà quay người đi xuống tầng, giống như là ngầm thừa nhận.
Nói thật, tôi buồn không phải vì thái độ của Trần Mạnh Sơn, mà là tôi phát hiện, bản thân rất hâm mộ Lâm Thanh Uyên. Cô ta cái gì cũng có, sự cưng chiều của người yêu, niềm thương yêu của ba mẹ, tiền tiêu không hết. Cô ta là nàng công chúa nhỏ sống trong tòa tháp Ivory. Mà tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cái tôi có là một đám người không muốn tôi sống yên ổn qua ngày.
Trên bàn cơm có tôi và Trần Mạnh Sơn. Trần Mạnh Sơn là người thực hiện lễ nghi trên bàn ăn thành thục nhất mà tôi từng nhìn thấy, ăn cơm không hề phát ra tiếng động nào. Có dạo, tôi cảm thấy hắn là quỷ, tôi ăn cơm với hắn mà giống như đi ăn trộm, nhai nuốt nhẹ nhàng, không dám tạo chút tiếng động, sợ làm hắn nổi giận.
Sau khi bữa tối kết thúc, Trần Mạnh Sơn kéo tôi tới phòng làm việc. Tôi thấy rất lạ, bỗng nhiên hắn dẫn tôi tới phòng làm việc làm gì chứ.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Sau khi hắn mở máy tính của mình ra, gõ một tên miền, vượt tường lửa tới một trang web nước ngoài.
Đó là một trang web sex. Tôi không ngờ người giống như Trần Mạnh Sơn cũng phải vượt tường lửa vào web sex để xem loại phim này.
Quả thực là nằm ngoài tưởng tượng của tôi. Một người giống như hắn, nếu thực sự muốn thì tìm cô gái xinh đẹp nào tới giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý mà chẳng được. Còn phải dựa vào loại phim này để xả sao?
Trần Mạnh Sơn ôm tôi ngồi trên đùi hắn. Nơi đó của hắn “ngóc” lên đâm vào mông tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng hắn biết tôi tới kỳ kinh nguyệt mà còn xem loại phim này, hắn là kẻ có khuynh hướng tự ngược à?
Phim được mở ra, rất nhanh đã truyền đến tiếng a a ưm ưm kia. Tôi nghe mà lông tóc dựng ngược.
Loại phim này không phải tôi chưa xem. Lúc trước, khi phải đau đầu nhức óc nghĩ xem làm sao để dụ Trần Mạnh Sơn lên giường mình, tôi đã lén lút trốn ở trong chăn xem. Chỉ có điều, khi ấy tôi vẫn là một cô bé ngây thơ, hơn nữa phim tôi xem là hàng trong nước, ba nơi tư mật không bị phô bày ra ngoài. Nhưng đây là phim nước ngoài, đúng là mở rộng tầm mắt. Tôi lập tức nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng nhớ tới một áng văn cổ hồi trung học phổ thông “Kinh Kha đâm Tần Vương”
Đóng chặt tai mắt của mình, cái gì cũng không nghe không thấy.
"Mở to mắt mà nhìn cho kỹ. Đây là dạy học. Cô xem, cô ở trên giường nằm giống như con cá chết vậy. Hay là quen được tôi phục vụ rồi, quên mất thân phận của mình sao?"
Hình như Trần Mạnh Sơn không vui khi tôi nhắm mắt.
Tôi bị ép đến mức đành phải mở mắt ra, nhìn mấy hình ảnh khó coi kia.
Thật tởm lợm...
"Học hành đàng hoàng vào, biết chưa? Ưm!"
Trần Mạnh Sơn nói rồi bắt đầu vừa sờ mó vừa hôn tôi.
Sau khi tôi trả lời, khuôn mặt Trần Mạnh Sơn trở nên vô cảm. Hắn nhấc tôi xuống để tôi đứng trên đất, sau đó đứng dậy: "Tôi vào phòng làm việc đây."
Sau khi Trần Mạnh Sơn đi, tôi thu lại khuôn mặt dối trá này trong gương, đã không nhìn thấy gương mặt lúc trước nữa.
Tôi ngồi lên giường, quanh quẩn nghĩ xem Trần Mạnh Sơn muốn làm chuyện gì. Cuộc đấu thầu quan trọng như vậy mà hắn không chuẩn bị cho kỹ càng lại dẫn tôi tới Anh chơi. Tôi tự thấy mình không có sức nặng lớn như kiểu lời tôi nói, hắn lại xem như chuyện quan trọng đặt ở trong lòng. Tôi nghĩ tới nứt óc cũng không ra thông não được, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, thôi thì binh đến tướng chặn!
Nghĩ mình cũng rảnh rỗi thế này, nếu mai phải tới Anh cùng hắn, chi bằng thu dọn hành lý đi! Thu dọn xong của mình rồi, tôi nhìn một vali hành lý màu xám bạc khác, bèn nghĩ liệu hành lý của Trần Mạnh Sơn có cần sắp xếp luôn không. Nhưng tôi sợ bản thân làm như vậy, không những chẳng lấy lòng hắn được, còn khiến hắn ác cảm. Khi tôi đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Trần Mạnh Sơn đi vào. Hắn nhìn thấy phòng quần áo hơi lộn xộn thì hỏi tôi: "Cô đang làm gì đấy?"
Tôi đáp: "Không phải anh nói sáng sớm mai đi sao, tôi đi sắp xếp mấy bộ quần áo."
Trần Mạnh Sơn khoanh tay trước ngực nhìn tôi, tôi bị hắn nhìn tới mức không biết nên làm gì, bèn hỏi hắn: "Hành lý của anh có cần tôi sắp xếp hộ không."
Trần Mạnh Sơn buông tay, xoay bước vào phòng quần áo, nói: "Cẩn thận một chút, đừng làm lộn xộn tủ quần áo của tôi. Cô xem tủ quần áo của một đứa con gái như cô có bừa bộn giống cái chuồng lợn không."
Nghe hắn quở trách, tôi nhìn tủ quần áo quả thực bừa bộn như cái chuồng lợn mà đỏ cả mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi định đợi chút nữa sẽ thu dọn."
Trần Mạnh Sơn không phải người cung Xử Nữ nhưng lại có thói xấu y chang cung Xử Nữ, đó là sạch sẽ, hắn vô cùng sạch sẽ. Mỗi ngày, người làm đều phải sắp xếp quét dọn phòng quần áo của hắn. Thật ra, tủ quần áo của hắn căn bản không lộn xộn, nhưng mà hắn không thể chứa được bất cứ thứ gì bừa bộn trong mắt.
Ngược lại tôi không phải là người quá thích sạch sẽ. Tôi chỉ cần đảm bảo không bẩn là được, bừa bộn chút xíu cũng chẳng sao.
Tôi mở vali hành lý to đùng của hắn ra, đặt trên tấm thảm lông cừu.
Trần Mạnh Sơn chỉ vào ngăn kéo dưới chiếc tủ âm tường nói: "Quần lót, bít tất ở trong này."
Tôi ậm ừ gật đầu. Tính thời gian, đi ba ngày, tôi cho ba chiếc quần lót và ba đôi tất vào trong cái túi nhỏ.
Tôi hỏi hắn lấy mấy đôi giày, có cần mang theo một bộ vest không?
Hắn nói một đôi giày thể thao đế bằng màu trắng, quần áo dễ vận động thì lấy vài bộ là được rồi, đi chơi chứ không phải đi làm việc, không cần đem theo vest.
Tôi gấp quần áo hắn thật cẩn thận, từ trước tới nay tôi chưa từng làm chuyện gì nghiêm túc đến vậy, chỉ sợ mình gây ra một nếp nhăn trên quần áo sẽ khiến hắn tức giận.
Cuối cùng, sau khi tôi sắp xếp xong dao cạo râu và sữa rửa mặt, đóng vali hành lý lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Sau khi lau lớp mồ hôi trên trán, tôi ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạnh Sơn thì thấy nét dịu dàng phảng phất trên khuôn mặt hắn. Chỉ là khi thấy tôi nhìn, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt không chút biểu cảm.
"Làm xong rồi." Tôi nói có chút tranh công.
Trần Mạnh Sơn ừm một tiếng, rồi nói với tôi: "Xuống tầng ăn cơm thôi!"
Tôi theo hắn xuống tầng, bỗng hắn quay người lại, tôi bước theo quán tính khiến trán mình đập vào lòng hắn. Lúc tôi muốn rụt đầu về, cánh tay hắn đã đè trên đỉnh đầu tôi. Tôi nghe hắn nói: "Cô thấp thật đấy, còn chưa tới cằm tôi."
Tôi nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt này, lên tiếng có phần không phục: "Không phải tôi thấp, được không nào? Là anh quá cao đấy. Tôi 1m65, cao hơn khối đứa con gái khác rồi đấy."
Trần Mạnh Sơn cao 1m87, đi thêm đôi giày tầm tầm nữa cũng 1m9 rồi. Tôi không mang giày cao gót, đứng trước mặt hắn quả thực là một đứa lùn.
Trần Mạnh Sơn kéo người tôi ra, đánh giá cẩn thận: "Con gái nên cao 1m7 mới hợp, cô lùn quá."
Tôi nghe xong mà muốn phun máu. Con gái bây giờ 1m6 đã là cao lắm rồi, trên dưới 1m55 cũng không gọi là thấp. Tôi đây 1m65 còn bị chê lùn.
Quả thực không có lẽ trời!
Tôi nhớ tới Lâm Thanh Uyên nhìn bề ngoài còn không cao bằng tôi, không biết đầu óc chập mạch chỗ nào lại thốt ra miệng: "Vậy cô Lâm còn không cao bằng tôi thì sao, anh cũng chê cô ấy thấp à?"
"Cô xứng so sánh với cô ấy sao?" Trần Mạnh Sơn nhướng mày hỏi lại tôi.
"Tôi... tôi..." Sắc mặt tôi lập tức đỏ lên giống như gan heo tôi ăn mỗi ngày.
"Tôi đâu có xứng chứ!" Tôi cười ảm đạm. Tôi và Lâm Thanh Uyên quả thực khác nhau một trời một vực. Cô ta là cô chủ cành vàng lá ngọc ngồi trên ngôi cao hưởng muôn vàn yêu thương. Còn tôi, là một đứa khố rách áo ôm, ăn nhờ ở đậu nhà người ta mười mấy năm trời, bất cứ ai cũng có thể bắt nạt.
Thế nên, tôi có chỗ nào xứng đáng để đem so sánh với một cô chủ cành vàng lá ngọc đây?
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi một lúc, không nói gì nữa mà quay người đi xuống tầng, giống như là ngầm thừa nhận.
Nói thật, tôi buồn không phải vì thái độ của Trần Mạnh Sơn, mà là tôi phát hiện, bản thân rất hâm mộ Lâm Thanh Uyên. Cô ta cái gì cũng có, sự cưng chiều của người yêu, niềm thương yêu của ba mẹ, tiền tiêu không hết. Cô ta là nàng công chúa nhỏ sống trong tòa tháp Ivory. Mà tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cái tôi có là một đám người không muốn tôi sống yên ổn qua ngày.
Trên bàn cơm có tôi và Trần Mạnh Sơn. Trần Mạnh Sơn là người thực hiện lễ nghi trên bàn ăn thành thục nhất mà tôi từng nhìn thấy, ăn cơm không hề phát ra tiếng động nào. Có dạo, tôi cảm thấy hắn là quỷ, tôi ăn cơm với hắn mà giống như đi ăn trộm, nhai nuốt nhẹ nhàng, không dám tạo chút tiếng động, sợ làm hắn nổi giận.
Sau khi bữa tối kết thúc, Trần Mạnh Sơn kéo tôi tới phòng làm việc. Tôi thấy rất lạ, bỗng nhiên hắn dẫn tôi tới phòng làm việc làm gì chứ.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Sau khi hắn mở máy tính của mình ra, gõ một tên miền, vượt tường lửa tới một trang web nước ngoài.
Đó là một trang web sex. Tôi không ngờ người giống như Trần Mạnh Sơn cũng phải vượt tường lửa vào web sex để xem loại phim này.
Quả thực là nằm ngoài tưởng tượng của tôi. Một người giống như hắn, nếu thực sự muốn thì tìm cô gái xinh đẹp nào tới giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý mà chẳng được. Còn phải dựa vào loại phim này để xả sao?
Trần Mạnh Sơn ôm tôi ngồi trên đùi hắn. Nơi đó của hắn “ngóc” lên đâm vào mông tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng hắn biết tôi tới kỳ kinh nguyệt mà còn xem loại phim này, hắn là kẻ có khuynh hướng tự ngược à?
Phim được mở ra, rất nhanh đã truyền đến tiếng a a ưm ưm kia. Tôi nghe mà lông tóc dựng ngược.
Loại phim này không phải tôi chưa xem. Lúc trước, khi phải đau đầu nhức óc nghĩ xem làm sao để dụ Trần Mạnh Sơn lên giường mình, tôi đã lén lút trốn ở trong chăn xem. Chỉ có điều, khi ấy tôi vẫn là một cô bé ngây thơ, hơn nữa phim tôi xem là hàng trong nước, ba nơi tư mật không bị phô bày ra ngoài. Nhưng đây là phim nước ngoài, đúng là mở rộng tầm mắt. Tôi lập tức nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng nhớ tới một áng văn cổ hồi trung học phổ thông “Kinh Kha đâm Tần Vương”
Đóng chặt tai mắt của mình, cái gì cũng không nghe không thấy.
"Mở to mắt mà nhìn cho kỹ. Đây là dạy học. Cô xem, cô ở trên giường nằm giống như con cá chết vậy. Hay là quen được tôi phục vụ rồi, quên mất thân phận của mình sao?"
Hình như Trần Mạnh Sơn không vui khi tôi nhắm mắt.
Tôi bị ép đến mức đành phải mở mắt ra, nhìn mấy hình ảnh khó coi kia.
Thật tởm lợm...
"Học hành đàng hoàng vào, biết chưa? Ưm!"
Trần Mạnh Sơn nói rồi bắt đầu vừa sờ mó vừa hôn tôi.