Không nhận được hồi âm của Dĩ Nặc, Lam Tang cũng không bất ngờ, liên lạc với đàn anh Trịnh Nhược Hạo cùng nhau ăn cơm, tình cờ nhắc đến Dĩ Nặc. Còn tưởng rằng chỉ là người trùng tên, kết quả thật không thể ngờ, nhìn thấy tấm hình đồng nghiệp của bọn họ chụp chung với nhau, gương mặt ấy đã vài năm không gặp nhưng chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra. Muốn xin số điện thoại của Dĩ Nặc, suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn cho anh ta.
Lam Tang là đàn em chung khoa của Trịnh Nhược Hạo, hai còn cùng làm trong tổ chức từ thiện, cho nên quan hệ vẫn luôn rất tốt. Trịnh Nhược Hạo cũng không phải là người thích dò xét chuyện người khác, nhưng cũng biết được chút chuyện của cô, cũng có người hỏi anh tin đồn cô được bao nuôi có phải là thật không, Nhược Hạo một mực phủ nhận, khi đó, anh thấy Lam Tang là một đàn em khả ái, làm việc kỹ lưỡng, những việc còn lại anh không hề quan tâm.
Rất lâu không có liên lạc với nhau, hai người tán gẫu tình hình gần đây, Lam Tang nói lúc trước mình ra nước ngoài một thời gian, bây giờ trở về, muốn kiên quyết làm công việc mình thích. Nhược Hạo là người hiểu rõ năng lực của cô nhất, cô muốn tìm một công việc tốt là hoàn toàn không có vấn đề gì, vì vậy hòi cô có phải đã thu xếp mọi việc ổn thỏa hết rồi không.
Lam Tang không trả lời trực tiếp câu hỏi đó, mà chỉ nói trước tiên ở chỗ một người bạn, muốn đi tìm một người, đồ đạc cũng không nhiều, sau khi tìm được công việc rồi mới tính tiếp.
Vốn dĩ cô đang độ tuổi tươi đẹp như hoa nở, vậy mà giờ lại có chút tang thương, Nhược Hạo không cần nghĩ cũng biết, nhất định hai năm qua cô đã trải qua biến cố khó lường. Anh cười với Lam Tang: “Nếu như em có chuyện gì, đều có thể đến tìm anh.”
Trong mắt cô ngoài sự ưu buồn còn có mệt mỏi khó mà che giấu được, Lam Tang cũng cười: “Thật ra thì đây cũng chính là nguyên nhân em đến tìm đàn anh, cũng biết anh thân với em nhất mà.”
Mặc dù Trịnh Nhược Hạo không có hứng thú với chuyện riêng của người khác, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tiêu Nhiên, thì lại luôn khác biệt. Anh hỏi Lam Tang: “Sao em quen biết Dĩ Nặc?”
Cô ngẩn người, khẽ thở dài, “Bọn em là bạn học cao trung.”
“Vậy chắc em cũng biết Tiêu Nhiên?” Đột nhiên có cách khác để hiểu rõ cô ấy, mặc dù không thể làm nhưng anh vẫn hy vọng có thể hiểu cô nhiều hơn một chút.
Nghe đến cái tên này, Lam Tang khẽ chun mũi, vẫn cười: “Sao anh biết cô ấy?”
Nhược Hạo nhún nhún vai, “Rất tình cờ, cô ấy đã từng là bạn gái của anh, mặc dù đã chia tay, nhưng bọn anh vẫn là bạn tốt.”
Đây cũng là việc làm Lam Tang bất ngờ, đàn anh luôn đầu cao hơn đỉnh, lúc đại học, có không ít người theo đuổi anh ấy, nhưng lại luôn thấy anh như một vị vương tử độc lai độc vãng, quan hệ giữa cô và đàn anh tốt hơn một chút, cũng đã từng bị người ta suy đoán có phải là một đôi hay không. Chẳng qua, lúc đó cô đã quen với người khác, cho nên tin đồn cũng tự động bị dập tắt.
Phương Tiêu Nhiên, cái tên này làm cô thích không được mà hận cũng không xong. Vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, từ lúc cao trung đã xem nhau như chị em. Lúc trước khi đang quen nhau với Dĩ Nặc, cô đã từng hỏi cô ấy có thích Dĩ Nặc không, cô ấy nói không thích. Nhưng lúc Lam Tang và Dĩ Nặc quen nhau, cô ấy lại thường làm kỳ đà cản mũi, mặc dù Phương Tiêu Nhiên cũng có scandal, nhưng Lam Tang lại thấy bất an là, Dĩ Nặc có quan tâm bất thường với cô ấy, và Phương Tiêu Nhiên cũng vậy.
Cũng may, cả hai người bọn họ đều không ý thức được vấn đề này, cho nên cô tìm mọi cách để ngăn chặn mọi thứ ngay từ khi còn là hạt giống, Dĩ Nặc là bạn trai của cô, làm sao có thể để cho người khác hưởng lợi.
Nhưng Dĩ Nặc lại đối xử với cô rất tốt, chẳng qua anh ấy rất thích hoạt động tập thể, cho dù hai người hẹn hò cũng sẽ trở thành một đám người tụ tập, cô cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhịn, ai bảo mình thích người đàn ông này làm chi. Thời gian quen biết càng nhiều thì cô càng cảm thấy Tiêu Nhiên là người rất tốt, thành kiến của mình với cô ấy cũng dần phai nhạt
Sau khi lên đại học, chính cô ở nơi đất khách không có chút lòng tin với cuộc tình này, ở nơi đó Dĩ Nặc được bao nhiêu nữ sinh mơ ước, làm sao mà cô có thể yên tâm cho được. Chỉ là Dĩ Nặc lại rất có lòng tin, nên cô cũng cố gắng thử một lần.
Nhưng mà mọi chuyện thật khó mà đoán được. Mặc dù sau này cô có lỗi với Dĩ Nặc, nhưng cô không hề hối hận. Cô yêu người đàn ông kia, sau đó muốn chia tay với Dĩ Nặc, nhưng thật không ngờ Dĩ Nặc lại vô cùng kiên trì. Cuối cùng anh nhìn thấy cô và người đàn ông kia ở bên nhau thì mới chết tâm. Vì vậy cô vẫn luôn muốn nói xin lỗi với Dĩ Nặc, hiện tại cô thảm hại trở về, cũng có thể xem là bị trừng phạt rồi.
“Cô ấy là một người rất tốt, chẳng qua khi lên đại học thì ít gặp cô ấy, không biết hiện giờ hình dáng cô ấy thay đổi thế nào rồi.” Lam Tang bắt đầu nhớ lại, “Tiêu Nhiên là thành phần tiêu biểu của trường, ở trong hội học sinh, học rất giỏi, thể dục cũng tốt, đối xử nhiệt tình với mọi người, là một người mà cả giáo viên lẫn học sinh đều yêu mến.”
Thì ra cô đã từng có dáng vẻ như thế. Khóe miệng Trịnh Nhược Hạo xuất hiện một nụ cười, Lam Tang nhìn ánh mắt anh, không khỏi sửng sốt, trong lòng cũng đã hiểu tâm tư của người nào đó. “Bây giờ cô ấy đang làm ở đâu? Vẫn tốt chứ?”
“Cô ấy làm trong một tòa soạn lớn, anh cảm thấy cô ấy rất ổn.” Nhược Hạo trả lời đúng trọng tâm câu hỏi. “Cô ấy chính là bạn gái của Dĩ Nặc đó.”
Thì ra quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng hai người họ vẫn ở bên nhau. Điều này làm trong lòng Lam Tang có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt, nói với Nhược Hạo, “Chúng ta đi thôi, em ăn no rồi.”
Trịnh Nhược Hạo không phải người ngu, làm sao anh có thể không nhìn ra Lam Tang và Dĩ Nặc chỉ là bạn học cao trung đơn giản như thế, thì ra giữa bọn họ có mối quan hệ tay ba như thế, hôm nay mình cho Lam Tang số điện thoại của Dĩ Nặc như thế này có thể có vấn đề gì không đây…… Anh lắc đầu một cái, mình xem phim Mỹ quá nhiều rồi, cũng đã trở nên quá đa nghi rồi……
Sáng hôm sau, tin nhắn Dĩ Nặc được gửi đến như thường lệ, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng, ấm áp sáng ngời, đèn nén lo lắng vào tận đáy lòng, Tiêu Nhiên nhìn mình trong gương, mỉm cười, chỉ mong tất cả đều sẽ qua.
Công ty MKC.
Sau khi Nhược Hạo báo cáo dự án xong, đặc biệt đi đường vòng qua bên tổ dự án của Dĩ Nặc, không thấy anh ngồi trên ghế, xoay người muốn rời khỏi, lại phát hiện Dĩ Nặc đúng lúc xuất hiện trước mặt mình, vì vậy anh gọi Dĩ Nặc, “Hôm qua, tôi ăn cơm với đàn em Lam Tang, trùng hợp cô ấy nói biết cậu, nên muốn xin số điện thoại của cậu.”
Quả nhiên! Mình không nhìn lầm, bóng lưng đó chính là Lam Tang. Sắc mặt Dĩ Nặc khẽ biến, miễn cưỡng làm ra vẻ không có việc gì, gật đầu một cái, “Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cao trung, đã lâu không gặp cô ấy rồi.”
Nhược Hạo gật đầu. “Thì ra là vậy. Không có việc gì nữa thì tôi đi trước.” Thông báo một tiếng là việc nên làm, những chuyện còn lại không phải là chuyện anh nên xen vào.
Dĩ Nặc gọi anh lại, “Có thể ra bên ngoài nói vài câu được không?”
Hai người đi ra ngoài khu vực nghỉ ngơi công cộng.
Nhược Hạo tựa vào cửa sổ sát đất nhìn Dĩ Nặc, lần đâu tiên anh nhìn thấy Dĩ Nặc cau mày, vẻ mặt nặng nề, cho dù dự án có xảy ra vấn đề gì, người hậu bối này vẫn luôn bình tĩnh, ung dung. Xem ra chuyện anh nghĩ chắc chắn là đúng rồi.
“Lam Tang…… Hiện tại cô ấy thế nào?” Dĩ Nặc thận trọng hỏi Nhược Hạo.
Anh gật đầu, “Cậu cũng biết, sau khi cô ấy tốt nghiệp thì ra nước ngoài, bây giờ mới trở về. Tôi cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm.”
Tốt nghiệp hơn một năm, cô ấy đều ở nước ngoài sao? Là người đàn ông đó mang cô đi ư? Dĩ Nặc hỏi tiếp: “Bây giờ cô ấy vẫn còn độc thân sao?”
Nhược Hạo lắc đầu, “Hôm qua tôi quên hỏi chuyện này rồi, bởi vì hàn huyên tới cậu và Tiêu Nhiên nên tôi hỏi thêm mấy câu.” Lúc này anh mới ý thức được mình nói hớ, lại bổ sung thêm: “Cảm thấy thật thần kỳ, không ngờ các người lại là bạn cao trung.”
Dĩ Nặc cười gượng, gật đầu một cái, hít sâu một hơi, cười cười với Nhược Hạo, “Vậy thì…… Không có gì, cảm ơn anh.”
Mặc dù không muốn làm như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Dĩ Nặc, anh cảm thấy không thể nhịn được nữa, phải nhắc nhở một câu, “Hai người không sao chứ?”
Dĩ Nặc không hiểu lắm, nhìn Nhược Hạo.
Nhược Hạo thở dài, “Ý tôi là cậu và Tiêu Nhiên vẫn ổn đúng không?”
“À, không có việc gì, sao lại hỏi như thế?” Dĩ Nặc còn tưởng Nhược Hạo hỏi anh và Lam Tang, nghe thấy là hỏi anh và Tiêu Nhiên thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vỗ vỗ vai anh, “Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy cậu có vẻ quan tâm đến chuyện của Lam Tang, dĩ nhiên có thể là cảm giác của tôi bị sai, Tiêu Nhiên là một cô gái tốt.”
Nhược Hạo nhấn mạnh, Dĩ Nặc nheo mắt nhìn anh, “Đương nhiên tôi biết chuyện này.”
Người nào đó lướt qua, để lại một câu, “Vậy thì tốt.” Người còn lại đứng nguyên tại chỗ vẫn còn đang buồn bực.
**
Không nhận được tin trả lời của Dĩ Nặc, Lam Tang cũng không bất ngờ, một mình đi trở về căn phòng trọ cũ kỹ nằm trong một khu dân cư ở gần bệnh viện thành phố, phòng ốc đã rất cũ, nhưng bên trong cũng có thể xem như sạch sẽ, nhà chủ thì ở đối diện, là hai vợ chồng đã lớn tuổi, bác gái là người rất nhiệt tình, rảnh rỗi sẽ gọi cô sang ăn cơm, giúp bà vứt rác.
Chậm rãi đi lên cầu thang, Lam Tang không còn hơi sức bước đi, hôm nay đi tìm việc không hề thuận lợi, không có công việc mình thích. Mặc dù hiện nay tình hình kinh tế của cô không ổn nhưng cũng không muốn làm những việc mà mình không thích.
Dường như dạ dày truyền đến cảm giác không được tốt lắm, tay cô ôm bụng, không lẽ là do mấy hôm nay ăn uống không điều độ, nên bệnh viêm dạ dày lại tái phát? Cô cau mày, lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Tình cờ bà chủ nhà mở của ra, nhìn thấy cô, “Tiểu Thượng đó à, con mới về sao? Đã ăn cơm tối chưa?”
Lam Tang lễ phép quay đầu lại, miễn cường cời với bà, nói: “Dạ, là con, con vừa mới về, bác đã ăn chưa?”
Nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt, bà bác lại gần quan sát cô một chút, “Cô bé, sắc mặt con nhìn thoáng qua không ổn lắm, thấy không thoải mái sao? Có cần bác dẫn con đi bệnh viện không?”
Lam Tang lắc đầu khẽ run rẩy mở cửa, “Không cần đâu ạ, con có thuốc rồi, chỉ là bệnh cũ thôi.”
“Thế nào? Có nghiêm trọng không?” Bà bác đặt đồ trong tay xuống, cầm túi giúp cô, vừa lo lắng quan sát sắc mặt cô.
Rốt cuộc cửa cũng đã mở ra, cô đi vào trước, “Là viêm dạ dày mãn tính, có lúc sẽ đau, cũng đã vài năm rồi.”
Giúp cô đặt túi lên kệ, bà bác lắc đầu nói, “Haizz, mấy người trẻ tuổi này, mới có tí tuổi đã làm cho cả người đầy bệnh, bác đây thì ngược lại, tuổi đã cao mà thân thể vẫn luôn khỏe mạnh. Con không cần nấu cơm, một lát bác sẽ mang qua cho con chút cháu, con bị viêm dạ dày, không thể ăn mấy món nhiều dầu mỡ, cũng không nên ăn cơm, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Được bà chủ nhà chăm sóc, Lam Tang mê man nằm trên giường, dạ dày càng lúc càng khó chịu, cô miễn cưỡng ngồi dậy, tìm được thuốc dùng nước suối uống vào.
Cảm thấy miệng khô, tim đập loạn, mạch đập nhanh, Lam Tang cảm thấy dạ dày của mình vô cùng khó chịu.
Vừa đúng lúc bà chủ nhà đi tới, nhìn thấy tình hình của cô càng lúc càng nghiêm trọng, có chút gấp gáp, “Tiểu Thượng, hay là đi bệnh viện đi, bác thấy con như thế, không phải chỉ cần nằm nghỉ là có thể khỏe được đâu.”
Lúc này Lam Tang đã ngất đi, bà chủ nhà bị dọa sợ vội vàng gọi 120, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại của cô, tùy tiện bấm phím số một.
Lam Tang đặt phím tắt số một là, Dĩ Nặc.
Thấy Lam Tang gọi điện đến, vẻ mặt Dĩ Nặc cứng đờ, anh và Tiêu Nhiên đang ăn cơm, Tiêu Nhiên vừa đi vệ sinh, còn anh thì đang chuẩn bị tính tiền.
Do dự một lát, anh vẫn nhận điện thoại.
Nghe thấy bà chủ nói tình hình hơi hỗn loạn, mặt Dĩ Nặc càng u ám hơn. Lam Tang như thế này là sao? Tại sao không có ai chăm sóc cô? Sao cô phải thuê phòng ở một mình? Còn mẹ của cô đâu?
Không nghỉ nhiều được nữa, anh gọi phục vụ tính tiền, sau đó lo lắng đứng chờ Tiêu Nhiên.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dĩ Nặc thì vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Dĩ Nặc nhanh chóng lấy túi của Tiêu Nhiên và đồ đạc của mình, nói với cô: “Hình như Lam Tang bệnh không nhẹ, xe cấp cứu đã đưa vào bệnh viện rồi, anh mới vừa nhận được điện thoại, dường như cô ấy chỉ có một mình, chúng ta qua đó xem một lát.”
Tiêu Nhiên gật đầu, cũng không so đo tính toán gì nhiều, hai người nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, chạy xe đến bệnh viện.
Đến nơi, hỏi quầy tiếp tân, biết được Lam Tang vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, vừa đưa vào phòng bệnh.
Tìm được phòng bệnh của Lam Tang, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, chỉ có hai cái giường bệnh. Có một cô gái đang nằm trên chiếc giường gần cửa sổ.
Đẩy cửa vào, có một đôi vợ chồng già đang ở bên cạnh giường Lam Tang. Ngẩng đầu lên, thấy bọn họ đến, bà bác vôi vàng đúng lên, :Các người là bạn của Tiểu Thượng đúng không?”
Dĩ Nặc gật đầu, bà bác vẫn còn sợ hãi nói: “Bác sĩ nói dạ dạy con bé chảy máu, thật may là đã kịp thời gọi cấp cứu, nếu không đã nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà bây giờ ổn rồi, con bé vừa mới ngủ.”
Tiêu Nhiên gật đầu, nói với bà bác: “Cảm ơn bác, bọn con sẽ ờ lại, đã làm phiền bác rồi, bác về nghỉ trước đi.”
Bà chủ nhà gật đầu, “Vậy chúng tôi về trước, nếu có chuyện gì, thì cô gọi cho chúng tôi.” Tiêu Nhiên để lại số điện thoại của mình, hai ông bà ra về.
Nhìn cô gái thanh tú nhợt nhạt nằm trên giường, lúc ngủ nhìn thật yên bình.
Hai người liếc nhìn nhau, không nói tiếng nào. Tiêu Nhiên xoay người muốn đi ra ngoài, Dĩ Nặc kéo cô lại, khẩn trương hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tiêu Nhiên nhìn anh một lát, “Em đi tìm bác sĩ, hỏi tình trạng của cô ấy, bà bác ấy bị dọa sợ chưa chắc đã nói chính xác.”
Dĩ Nặc nghe cô nói vậy thì gật đầu một cái, “Vậy em đi nhanh về nhanh.”
Liếc anh một cái, suýt chút nữa Tiêu Nhiên đã bật cười, từ lúc nhỏ Dĩ Nặc đã ghét bệnh viện, nếu như không phải trời sắp sập xuống, tuyệt đối không đến bệnh viện, không ngờ đã lớn thế này mà vẫn còn sợ bệnh viện. Vì vậy cô khẽ gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.
Nói chuyện với bác sĩ về tình hình của Lam Tang, bác sĩ nói là do cảm xúc không ổn định trong một thời gian dài lại thêm ăn uống không điều độ nên đã sinh ra chứng viêm dạ dày mãn tính dẫn đến xuất huyết. Tiêu Nhiên vửa đi trở về phòng bệnh vừa suy nghĩ miên man. Là Lam Tang chủ động chia tay với Dĩ Nặc, làm sao lại có thể cảm xúc không ổn định? Mấy năm nay, cô ấy trải qua không được tốt sao?
Đẩy của phòng bệnh ra, nhìn thấy Dĩ Nặc hơi lo lắng nhìn Lam Tang, mặc dù cô biết chỉ là bạn bè quan tâm nhau, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu, tự khinh bỉ chính mình xong, sau đó bước nhanh vào.
Dĩ Nặc thấy Tiêu Nhiên trở lại, nắm lấy tay cô, hỏi: “Như thế nào?”
“Bác sĩ nói, do cô ấy ăn uống không điều độ và cảm xúc không tốt trong một thời gian dài nên mới bị xuất huyết dạ dày, phải điều trị cho thật tốt.” Tiêu Nhiên nhìn gương mặt gầy gò của Lam Tang, đoán chừng thời gian gần đây cô ấy sống không được tốt.
Dĩ Nặc nhíu mày, chẳng lẽ người đàn ông kia đối xử không tốt với cô sao? Lại có thể ăn uống thất thường.
Tiêu Nhiên hỏi Dĩ Nặc: “Vậy hôm nay anh muốn ở lại chăm sóc cô ấy hả?” Cô không biết mình mong chờ đáp án gì, trong lòng cô thật sự rất mâu thuẫn.
Ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiên, lại nhìn Lam Tang, “Anh nhờ mẹ tìm hộ lý rồi, chắc một lát nữa mới đến, có muốn anh đưa em về trước không?”
Cô lắc đầu, “Không cần đâu, em ở đây với anh, hôm nay em đến nhà anh cũng được, nếu không thì quá phiền phức rồi.”
Hai người cùng nhau yên lặng trông chừng Lam Tang, bầu không khí quỷ dị thế này quả thật có chút xấu hổ.
Tựa vào cạnh giường, Tiêu Nhiên mơ màng ngủ thiếp đi, Dĩ Nặc thấy cô đã ngủ, cởi áo khoác của mình xuống, choàng lên người cô, sau đó ngồi bên cạnh cô. Anh sợ Tiêu Nhiên sẽ nghĩ lung tung, nhưng cô lại bình tĩnh và cũng rất tự nhiên chăm sóc Lam Tang như một người bạn bình thường.
Chẳng qua cô có thể rộng lượng như vậy, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bạn bè gặp chuyện, cô luôn rất lo lắng, trái tim luôn mềm hơn người khác, đây chính là Tiêu Nhiên của anh.
Chỉ là, sợ rằng cả anh và Tiêu Nhiên đều không yên tầm về một vấn đề, đó chính là, phím tắt số một trong điện thoại của Lam Tang lại là số của anh.
Bình luận facebook