Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
- Cậu nói thì mình mới nghĩ ra, mình mới chỉ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp chứ chưa nghĩ đến nên xin việc ở chỗ nào.
Vương Nhã Đồng nghe thế thì bỗng lắc đầu ngán ngẩm:
- Cậu nói muốn tự tách ra khỏi Hạ Quân Dật, không muốn dựa dẫm vào anh ta mà ngay đến chuyện tìm việc cũng chưa nghĩ đến nữa. Mình nên nhận xét về cậu thế nào nhỉ?
- Nhưng mà cậu yên tâm đi. Hiện nay cũng có nhiều công ty đang xét tuyển, mình sẽ xem xét rồi gửi hồ sơ cho bọn họ. À đúng rồi, thế cậu muốn xin đi làm giáo viên hay làm phiên dịch viên?
Nghe đến đây thì Vương Nhã Đồng lại thở dài. Cô ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một cốc nước rồi nói:
- Mình thích cả giáo viên lẫn phiên dịch viên. Nhưng cậu cũng biết đấy, mình là người thích tự do, lại không thích bị ép buộc thời gian. Thế nên thích hợp nhất có lẽ là phiên dịch viên thôi.
- Ừ. Cậu giỏi như thế chắc là nhiều chỗ sẽ nhận cậu thôi. Nhưng nếu cậu còn muốn dịch bài cộng tác như hồi mới vào đại học thì cũng hay đấy. Thích làm lúc nào thì làm.
- Ý kiến hay đấy. Mình sẽ thử suy nghĩ việc này.
Vương Nhã Đồng có thể thấy ánh mắt buồn của Lương Vũ Tranh khi cô nhìn dì Lương. Cô cũng biết, cô không thể giúp gì nhiều cho Lương Vũ Tranh, chỉ có thể ở bên động viên cô mà thôi.
- Vũ Tranh, dì Lương chắc chắn sẽ biết niềm hy vọng của cậu. Dì ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
- Ừ.
Tiếng “ừ” này của Lương Vũ Tranh như có như không. Lương Vũ Tranh mặc dù rất hy vọng mẹ cô có thể tỉnh lại nhưng điều này dường như là rất khó.
- Yên tâm, mình sẽ luôn ở bên cậu.
- Cảm ơn cậu.
Mặc dù vẫn cười nhưng có thể thấy rõ, nụ cười của Lương Vũ Tranh không hoàn toàn vui vẻ gì.
...
Sau khi thăm mẹ xong, Lương Vũ Tranh lập tức trở về Minh viên theo yêu cầu của Hạ Quân Dật. Lúc trở về thì cô nghe Tiểu Hoa nói, Hạ Quân Dật vẫn chưa về nhà. Mọi hôm thì tầm này anh đã về, nhưng hôm nay chắc lại bận hoặc đi dự tiệc ở đâu đó.
- Lương tiểu thư, em dọn cơm ra cho cô luôn hay cô định đợi tiên sinh trở về ạ?
- Em cứ dọn ra luôn đi.
- Vâng.
Lương Vũ Tranh cũng không hỏi gì thêm về Hạ Quân Dật. Ăn tối xong, cô cũng tự về phòng nghỉ ngơi và bắt đầu đi tìm kiếm công việc.
...
Khi lên kiểm tra forum của trường, Lương Vũ Tranh cũng đã nhìn thấy bài viết đính chính lại tin đồn làm gái bao. Hình ảnh cô đứng trên giảng đường, hình ảnh Triệu Minh Thành đứng ra nói giúp cô cũng được đưa lên. Ở bên dưới, Lương Vũ Tranh đọc được một số bình luận tỏ rõ ý vẫn tin cô thật sự là gái bao. Nhưng cũng rất nhanh chóng, bình luận ấy bị phản bác lại. Nhiều người khác vào bình luận ủng hộ Lương Vũ Tranh, cùng chung một ý rằng không phải cứ có bạn trai giàu thì chính bản thân mình lại trở thành người phụ nữ được bao nuôi.
Tiếng báo hiệu tin nhắn trên trang mạng xã hội DCL vang lên. Lương Vũ Tranh nhìn sang cửa sổ bên cạnh, đó là tin nhắn của Vương Nhã Đồng.
Vương Nhã Đồng: “Cậu lên forum trường chưa? Đã có bài viết đính chính rồi đấy. Kể từ nay thì không lo bị người ta nói này nói nọ. Đám con gái cũng ủng hộ cậu hết mình.”
Lương Vũ Tranh: “Mình vừa đọc rồi, đang rất hả lòng hả dạ đây.”
Vương Nhã Đồng: “Mình cũng vừa tìm mấy công việc ở trên mạng, thấy bảo tập đoàn DCL của Hạ Quân Dật đang tuyển nhân viên cho bộ phận quan hệ công chúng đấy. Sao cậu không bảo Hạ Quân Dật một tiếng nhỉ? Lỡ đâu anh ta lại tuyển thẳng cậu thì sao?”
Đọc đến đây, Lương Vũ Tranh bỗng bật cười. Cô có thể thấy rõ ràng là Vương Nhã Đồng đang đùa mình.
Lương Vũ Tranh: “Ừ, để khi nào anh ta về thì mình sẽ hỏi. Bây giờ công việc tìm khó lắm, có người có thể giúp đỡ thì cứ nên nhờ.”
Vương Nhã Đồng: “Làm thật à?”
Lương Vũ Tranh: “Đùa chút thôi. Mình đi tắm đã, có gì nói sau nhé.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Vương Nhã Đồng, Lương Vũ Tranh lấy quần áo đi tắm. Nhưng cô cũng quên không tắt máy tính.
Không lâu sau đó, Hạ Quân Dật đẩy cửa đi vào. Trên người anh là chiếc áo choàng tắm màu đen cùng mái tóc vẫn còn ướt, chắc anh mới về không lâu. Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, Hạ Quân Dật chỉ mỉm cười.
Bỗng anh nhìn thấy trên máy tính của Lương Vũ Tranh chính là trang forum riêng của trường cô. Bài viết đính chính chuyện tin đồn gái bao kia cô vẫn chưa tắt đi.
Hạ Quân Dật ngồi đọc bài viết, anh bỗng nhíu mày lại.
Vương Nhã Đồng nghe thế thì bỗng lắc đầu ngán ngẩm:
- Cậu nói muốn tự tách ra khỏi Hạ Quân Dật, không muốn dựa dẫm vào anh ta mà ngay đến chuyện tìm việc cũng chưa nghĩ đến nữa. Mình nên nhận xét về cậu thế nào nhỉ?
- Nhưng mà cậu yên tâm đi. Hiện nay cũng có nhiều công ty đang xét tuyển, mình sẽ xem xét rồi gửi hồ sơ cho bọn họ. À đúng rồi, thế cậu muốn xin đi làm giáo viên hay làm phiên dịch viên?
Nghe đến đây thì Vương Nhã Đồng lại thở dài. Cô ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một cốc nước rồi nói:
- Mình thích cả giáo viên lẫn phiên dịch viên. Nhưng cậu cũng biết đấy, mình là người thích tự do, lại không thích bị ép buộc thời gian. Thế nên thích hợp nhất có lẽ là phiên dịch viên thôi.
- Ừ. Cậu giỏi như thế chắc là nhiều chỗ sẽ nhận cậu thôi. Nhưng nếu cậu còn muốn dịch bài cộng tác như hồi mới vào đại học thì cũng hay đấy. Thích làm lúc nào thì làm.
- Ý kiến hay đấy. Mình sẽ thử suy nghĩ việc này.
Vương Nhã Đồng có thể thấy ánh mắt buồn của Lương Vũ Tranh khi cô nhìn dì Lương. Cô cũng biết, cô không thể giúp gì nhiều cho Lương Vũ Tranh, chỉ có thể ở bên động viên cô mà thôi.
- Vũ Tranh, dì Lương chắc chắn sẽ biết niềm hy vọng của cậu. Dì ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
- Ừ.
Tiếng “ừ” này của Lương Vũ Tranh như có như không. Lương Vũ Tranh mặc dù rất hy vọng mẹ cô có thể tỉnh lại nhưng điều này dường như là rất khó.
- Yên tâm, mình sẽ luôn ở bên cậu.
- Cảm ơn cậu.
Mặc dù vẫn cười nhưng có thể thấy rõ, nụ cười của Lương Vũ Tranh không hoàn toàn vui vẻ gì.
...
Sau khi thăm mẹ xong, Lương Vũ Tranh lập tức trở về Minh viên theo yêu cầu của Hạ Quân Dật. Lúc trở về thì cô nghe Tiểu Hoa nói, Hạ Quân Dật vẫn chưa về nhà. Mọi hôm thì tầm này anh đã về, nhưng hôm nay chắc lại bận hoặc đi dự tiệc ở đâu đó.
- Lương tiểu thư, em dọn cơm ra cho cô luôn hay cô định đợi tiên sinh trở về ạ?
- Em cứ dọn ra luôn đi.
- Vâng.
Lương Vũ Tranh cũng không hỏi gì thêm về Hạ Quân Dật. Ăn tối xong, cô cũng tự về phòng nghỉ ngơi và bắt đầu đi tìm kiếm công việc.
...
Khi lên kiểm tra forum của trường, Lương Vũ Tranh cũng đã nhìn thấy bài viết đính chính lại tin đồn làm gái bao. Hình ảnh cô đứng trên giảng đường, hình ảnh Triệu Minh Thành đứng ra nói giúp cô cũng được đưa lên. Ở bên dưới, Lương Vũ Tranh đọc được một số bình luận tỏ rõ ý vẫn tin cô thật sự là gái bao. Nhưng cũng rất nhanh chóng, bình luận ấy bị phản bác lại. Nhiều người khác vào bình luận ủng hộ Lương Vũ Tranh, cùng chung một ý rằng không phải cứ có bạn trai giàu thì chính bản thân mình lại trở thành người phụ nữ được bao nuôi.
Tiếng báo hiệu tin nhắn trên trang mạng xã hội DCL vang lên. Lương Vũ Tranh nhìn sang cửa sổ bên cạnh, đó là tin nhắn của Vương Nhã Đồng.
Vương Nhã Đồng: “Cậu lên forum trường chưa? Đã có bài viết đính chính rồi đấy. Kể từ nay thì không lo bị người ta nói này nói nọ. Đám con gái cũng ủng hộ cậu hết mình.”
Lương Vũ Tranh: “Mình vừa đọc rồi, đang rất hả lòng hả dạ đây.”
Vương Nhã Đồng: “Mình cũng vừa tìm mấy công việc ở trên mạng, thấy bảo tập đoàn DCL của Hạ Quân Dật đang tuyển nhân viên cho bộ phận quan hệ công chúng đấy. Sao cậu không bảo Hạ Quân Dật một tiếng nhỉ? Lỡ đâu anh ta lại tuyển thẳng cậu thì sao?”
Đọc đến đây, Lương Vũ Tranh bỗng bật cười. Cô có thể thấy rõ ràng là Vương Nhã Đồng đang đùa mình.
Lương Vũ Tranh: “Ừ, để khi nào anh ta về thì mình sẽ hỏi. Bây giờ công việc tìm khó lắm, có người có thể giúp đỡ thì cứ nên nhờ.”
Vương Nhã Đồng: “Làm thật à?”
Lương Vũ Tranh: “Đùa chút thôi. Mình đi tắm đã, có gì nói sau nhé.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Vương Nhã Đồng, Lương Vũ Tranh lấy quần áo đi tắm. Nhưng cô cũng quên không tắt máy tính.
Không lâu sau đó, Hạ Quân Dật đẩy cửa đi vào. Trên người anh là chiếc áo choàng tắm màu đen cùng mái tóc vẫn còn ướt, chắc anh mới về không lâu. Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, Hạ Quân Dật chỉ mỉm cười.
Bỗng anh nhìn thấy trên máy tính của Lương Vũ Tranh chính là trang forum riêng của trường cô. Bài viết đính chính chuyện tin đồn gái bao kia cô vẫn chưa tắt đi.
Hạ Quân Dật ngồi đọc bài viết, anh bỗng nhíu mày lại.
Bình luận facebook