Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Phiên tòa xét xử vụ án của bà Lương được mở ra, ngay sát giờ Lương Vũ Tranh mới biết Tống Thừa Huân chính là luật sư đại diện của mình. Tống Thừa Huân khi gặp Lương Vũ Tranh cũng nói rằng, Hạ Quân Dật đã tốn rất nhiều công mới có thể khiến cho anh ta đồng ý đi làm luật sư đại diện cho Lương Vũ Tranh.
Không hiểu sao, Lương Vũ Tranh lại cảm thấy có chút gì đó rất bối rối. Hạ Quân Dật chắc chắn đã biết tình hình lúc này của cô, nếu không anh đã chẳng bảo Tống Thừa Huân đến đây. Lần trước cô đã thẳng thừng cự tuyệt anh, cô đau lòng lắm. Nhưng thật không ngờ lúc này anh lại ra tay cứu cô như vậy.
- Lát nữa ở trên tòa cô không cần nói nhiều đâu, có gì tôi sẽ nói thay cho cô. Yên tâm đi.
- Cảm ơn anh.
- Đừng cảm ơn tôi, tôi không thích cô đâu. Cô nên đi cảm ơn Hạ Quân Dật ấy, cậu ta làm rất nhiều điều vì cô.
Lương Vũ Tranh cúi gằm mặt xuống. Giữa cô và Hạ Quân Dật chỉ có thù hận, tại sao anh lại muốn giúp cô như thế chứ? Anh thật sự đã yêu cô rồi sao? Chuyện đó là sự thật ư?
...
Là một luật sư đã từng trải qua nhiều vụ kiện khác nhau, Tống Thừa Huân nhanh chóng lật ngược được tình thế ở trên tòa, giúp Lương Vũ Tranh nắm được thế chủ động.
Lương Vũ Tranh nhìn về phía Lâm Kiệt, luật sư của anh ta đã đưa ra mấy bản báo cáo chứng minh bà Lâm bị bệnh thần kinh, lời bà nói ra không được tính là sự thật.
- Thưa quan tòa, chúng tôi muốn được muốn được mời bác sĩ Tôn Hạo của bệnh viện trung tâm thành phố cùng với các bác sĩ và giáo sư nghiên cứu về hệ thần kinh lên.
- Tòa chấp thuận.
Tôn Hạo và những người khác nhanh chóng đi lên. Thân phận của họ khiến cho mọi người rất ngạc nhiên. Đều là những bác sĩ tài giỏi và những giáo sư nghiên cứu về hệ thần kinh, những lập luận của họ rất sắc bén và chính xác, có sức thuyết phục cao.
- Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, chúng tôi khẳng định bà Lâm đây sức khỏe hoàn toàn bình thường, không mắc bệnh thần kinh cũng như tiền sử mắc bệnh thần kinh.
Sau một loạt các lập luận đanh thép, cuối cùng Tôn Hạo cũng đưa ra nhận xét quan trọng nhất. Những giấy tờ của Tôn Hạo được đưa lên cho quan tòa xem xét.
Luật sư bên Lâm Kiệt nhanh chóng đứng lên phản biện nhưng không thành, còn bị Tống Thừa Huân chơi một vố đau đớn.
Ngồi quan sát mọi việc đang xảy ra ở trên tòa, khi biết phần thắng đã nằm chắc trong tay, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất nhẹ nhõm và thoải mái. Cô không nghĩ cuối cùng lại có thể thế này.
- Tòa tuyên bố, bị cáo Tô Anh phạm tội giết người, đưa ra chứng cứ giả, phạt tù 30 năm.
Sau cả buổi căng thẳng ngồi nghe xử án, cuối cùng tinh thần của Lương Vũ Tranh cũng đã được thả lỏng. Mẹ cô cuối cùng cũng cũng có thể được yên nghỉ rồi.
...
Phiên tòa kết thúc, Lương Vũ Tranh gặp Tống Thừa Huân và cả Tôn Hạo ở bên ngoài tòa án.
- Kết quả ngày hôm nay, cô cảm thấy vừa lòng chứ Lương tiểu thư? Hung thủ đã bị phán án rồi. – Tống Thừa Huân nhìn Lương Vũ Tranh, nói giọng không nặng cũng không nhẹ.
- Cảm ơn các anh.
- Tôi đã bảo rồi, chuyện này cô không cần cảm ơn chúng tôi, có cảm ơn thì cũng nên cảm ơn Hạ Quân Dật ấy.
- Tôi biết rồi.
Tôn Hạo lúc này mới quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, giọng nói cũng rất bình thản:
- Lương Vũ Tranh, chuyện ngày hôm nay đúng như Thừa Huân nói, cô phải cảm ơn Quân Dật. Nhưng trước khi cô đến gặp Quân Dật cảm ơn, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?
- Có chuyện gì vậy? – Tống Thừa Huân quay sang nhìn Tôn Hạo, cũng khá tò mò nên hỏi.
- Đã gọi là chuyện riêng thì không thể tiết lộ cho ai biết rồi. Lương tiểu thư cảm thấy được không?
Lương Vũ Tranh gật đầu, nói:
- Được.
- Thừa Huân, cậu đi trước đi, mình nói chuyện với Lương tiểu thư đây đã rồi về sau.
Lương Vũ Tranh đi cùng với Tôn Hạo đến một quán café gần tòa án. Còn Tống Thừa Huân cũng nhanh chóng đi về.
Không hiểu sao, Lương Vũ Tranh lại cảm thấy có chút gì đó rất bối rối. Hạ Quân Dật chắc chắn đã biết tình hình lúc này của cô, nếu không anh đã chẳng bảo Tống Thừa Huân đến đây. Lần trước cô đã thẳng thừng cự tuyệt anh, cô đau lòng lắm. Nhưng thật không ngờ lúc này anh lại ra tay cứu cô như vậy.
- Lát nữa ở trên tòa cô không cần nói nhiều đâu, có gì tôi sẽ nói thay cho cô. Yên tâm đi.
- Cảm ơn anh.
- Đừng cảm ơn tôi, tôi không thích cô đâu. Cô nên đi cảm ơn Hạ Quân Dật ấy, cậu ta làm rất nhiều điều vì cô.
Lương Vũ Tranh cúi gằm mặt xuống. Giữa cô và Hạ Quân Dật chỉ có thù hận, tại sao anh lại muốn giúp cô như thế chứ? Anh thật sự đã yêu cô rồi sao? Chuyện đó là sự thật ư?
...
Là một luật sư đã từng trải qua nhiều vụ kiện khác nhau, Tống Thừa Huân nhanh chóng lật ngược được tình thế ở trên tòa, giúp Lương Vũ Tranh nắm được thế chủ động.
Lương Vũ Tranh nhìn về phía Lâm Kiệt, luật sư của anh ta đã đưa ra mấy bản báo cáo chứng minh bà Lâm bị bệnh thần kinh, lời bà nói ra không được tính là sự thật.
- Thưa quan tòa, chúng tôi muốn được muốn được mời bác sĩ Tôn Hạo của bệnh viện trung tâm thành phố cùng với các bác sĩ và giáo sư nghiên cứu về hệ thần kinh lên.
- Tòa chấp thuận.
Tôn Hạo và những người khác nhanh chóng đi lên. Thân phận của họ khiến cho mọi người rất ngạc nhiên. Đều là những bác sĩ tài giỏi và những giáo sư nghiên cứu về hệ thần kinh, những lập luận của họ rất sắc bén và chính xác, có sức thuyết phục cao.
- Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, chúng tôi khẳng định bà Lâm đây sức khỏe hoàn toàn bình thường, không mắc bệnh thần kinh cũng như tiền sử mắc bệnh thần kinh.
Sau một loạt các lập luận đanh thép, cuối cùng Tôn Hạo cũng đưa ra nhận xét quan trọng nhất. Những giấy tờ của Tôn Hạo được đưa lên cho quan tòa xem xét.
Luật sư bên Lâm Kiệt nhanh chóng đứng lên phản biện nhưng không thành, còn bị Tống Thừa Huân chơi một vố đau đớn.
Ngồi quan sát mọi việc đang xảy ra ở trên tòa, khi biết phần thắng đã nằm chắc trong tay, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất nhẹ nhõm và thoải mái. Cô không nghĩ cuối cùng lại có thể thế này.
- Tòa tuyên bố, bị cáo Tô Anh phạm tội giết người, đưa ra chứng cứ giả, phạt tù 30 năm.
Sau cả buổi căng thẳng ngồi nghe xử án, cuối cùng tinh thần của Lương Vũ Tranh cũng đã được thả lỏng. Mẹ cô cuối cùng cũng cũng có thể được yên nghỉ rồi.
...
Phiên tòa kết thúc, Lương Vũ Tranh gặp Tống Thừa Huân và cả Tôn Hạo ở bên ngoài tòa án.
- Kết quả ngày hôm nay, cô cảm thấy vừa lòng chứ Lương tiểu thư? Hung thủ đã bị phán án rồi. – Tống Thừa Huân nhìn Lương Vũ Tranh, nói giọng không nặng cũng không nhẹ.
- Cảm ơn các anh.
- Tôi đã bảo rồi, chuyện này cô không cần cảm ơn chúng tôi, có cảm ơn thì cũng nên cảm ơn Hạ Quân Dật ấy.
- Tôi biết rồi.
Tôn Hạo lúc này mới quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, giọng nói cũng rất bình thản:
- Lương Vũ Tranh, chuyện ngày hôm nay đúng như Thừa Huân nói, cô phải cảm ơn Quân Dật. Nhưng trước khi cô đến gặp Quân Dật cảm ơn, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?
- Có chuyện gì vậy? – Tống Thừa Huân quay sang nhìn Tôn Hạo, cũng khá tò mò nên hỏi.
- Đã gọi là chuyện riêng thì không thể tiết lộ cho ai biết rồi. Lương tiểu thư cảm thấy được không?
Lương Vũ Tranh gật đầu, nói:
- Được.
- Thừa Huân, cậu đi trước đi, mình nói chuyện với Lương tiểu thư đây đã rồi về sau.
Lương Vũ Tranh đi cùng với Tôn Hạo đến một quán café gần tòa án. Còn Tống Thừa Huân cũng nhanh chóng đi về.
Bình luận facebook