Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Tony nhìn Lương Vũ Tranh, anh ta thấy rõ được vẻ sốt ruột và lo lắng của cô lúc này.
- Đó là thời điểm Nhật Bản đang gặp phải động đất lớn, các rada đều mất hết tín hiệu dù nó là loại tốt nhất. Chúng tôi cũng đã nhờ tìm từ rada của Trung Quốc nhưng thật sự không có dấu vết nào.
- Tàng hình sao? Nếu nổ trên bầu trời thì không thể có chuyện không một rada nước nào phát hiện ra. Nguyên nhân là gì? Liệu có bắt cóc hay khủng bố...
Bắt cóc... Khủng bố. Nếu là như vậy còn may mắn hơn chuyện máy bay đã nổ hoặc chìm xuống biển.
...
6 tiếng nữa lại trôi qua, không có lấy một chút tin tức gì.
- Mọi người mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. – Lương Vũ Tranh nói trong bầu không gian yên tĩnh.
- Ừ, cũng muộn rồi. Vũ Tranh, để em đưa chị về nhà nhé? - Hạ Tuyết Dao nhìn Lương Vũ Tranh nói.
- Không sao đâu, đã có tài xế đi cùng chị rồi. Mọi người cũng về nhà đi thôi, mọi chuyện không phải muốn giải quyết là có thể giải quyết. Phải khỏe mạnh mới có thể làm việc được.
Thật sự những lời nói này của Lương Vũ Tranh khiến cho mọi người cảm thấy rất khâm phục. Chuyện xảy ra với Quân Dật như thế nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh xem xét giải quyết công việc một cách tốt nhất.
Bọn họ đang chuẩn bị đi ra thì Tiffany gõ cửa tiến vào.
- Phu nhân, các vị Tổng tài, bên ngoài có rất đông phóng viên, chắc chắn là vì chuyện của Tổng giám đốc.
- Hiện giờ chuyện này đang là chuyện lớn, bọn họ đương nhiên là muốn có tin tức trang đầu rồi. – Hạ Tuyết Tâm nói mỉa mai.
- Có lẽ chúng ta nên tăng thêm lực lượng vệ sĩ đến đây, phải đợi một lát nữa thôi.
Tống Thừa Huân nói xong, gọi điện ngay cho Tống Cường để anh ta cử thêm một lực lượng vệ sĩ lớn đến đợi ở sảnh tập đoàn.
- Tiffany, mọi tài liệu về INN cô đã chuẩn bị giúp tôi chưa?
- Tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Chúng ta cần phải liên lạc với họ, cô hãy liên lạc với bên đó, nói rằng Tổng giám đốc của tập đoàn DCL muốn gặp ông Nakamura ở thành phố B.
- Vâng.
Tiffany lập tức đi ra ngoài, Trình Minh Viễn tiến lại gần cô:
- Được rồi, chúng ta mau xuống thôi.
Lương Vũ Tranh gật đầu.
...
Bọn họ đi xuống đến sảnh, ở bên ngoài có rất nhiều phóng viên, bọn họ bấm máy ảnh, máy quay liên tục. Khi Lương Vũ Tranh vừa bước đến, bọn họ nhanh chóng hỏi:
- “Hạ Phu nhân, Hạ Tổng giám đốc mất tích cùng máy bay hiện giờ đã có thông tin gì chưa?”
- “Lương Vũ Tranh tiểu thư, cô có thể nói thêm về chuyện xảy ra ngày hôm nay với Hạ tiên sinh không?”
- “10 tiếng rồi vẫn không có bất cứ thông tin nào, có phải đã có chuyện không hay xảy ra không?”
- “Cổ phiếu của DCL đang giảm mạnh, là đợt giảm mạnh nhất từ trước đến nay, cô nghĩ như thế nào.”
Lương Vũ Tranh đi giữa Trình Minh Viễn và Tống Thừa Huân, xung quanh là rất nhiều vệ sĩ bảo vệ cho tất cả bọn họ, xe cũng đã chuẩn bị sẵn. Nhưng Lương Vũ Tranh đột nhiên dừng lại, tức giận, giọng nói lạnh lúng:
- Các vị muốn thế nào? Muốn tôi nói gì hả? Chuyện máy bay mất tích này tôi phải giải thích cho các vị ư? Các vị biết người trên máy bay kia là ai không? Là chồng tôi đấy. Tôi không cần biết các vị lấy tin tức ở đâu nhưng làm ơn đừng làm phiền chúng tôi trong những ngày này. Chuyện này đối với tôi đã là một đả kích lớn rồi, các vị muốn tôi phải nhắc đi nhắc lại chuyện ấy sao? Tất cả mọi người còn có lương tâm không? Tôi biết các người làm báo, tin tức đương nhiên sẽ thu hút người đọc, nhưng các người cũng phải có lương tâm một chút chứ?
Nói đến đây, cô nhanh chân hơn bước đến chỗ chiếc xe đã được mở sẵn cửa. Tâm trạng của Lương Vũ Tranh cực kỳ không vui.
Khi xe đã chuyển bánh, phóng viên không còn bám theo được nữa, Lương Vũ Tranh liền thở dài.
...
Ngồi trên xe, Lương Vũ Tranh tựa hẳn đầu vào ghế ngồi, ánh mắt xa xăm nhìn ra cảnh bên ngoài. Để đảm bảo an toàn cho Lương Vũ Tranh, Tống Thừa Huân đã căn dặn Tống Cường phải cho người bảo vệ cô 24/24, không để cho cô xảy ra chuyện gì.
Lương Vũ Tranh cố gắng kìm nước mắt lại, cô biết bây giờ đang là lúc khó khăn nhất, cô không thể nào nản lòng được. Cô tin rồi Hạ Quân Dật sẽ bình an trở về bên cô.
Người tài xế vừa lái xe vừa nhìn Lương Vũ Tranh, anh ta biết cô đang buồn nhưng cũng không dám mở lời an ủi.
- Đó là thời điểm Nhật Bản đang gặp phải động đất lớn, các rada đều mất hết tín hiệu dù nó là loại tốt nhất. Chúng tôi cũng đã nhờ tìm từ rada của Trung Quốc nhưng thật sự không có dấu vết nào.
- Tàng hình sao? Nếu nổ trên bầu trời thì không thể có chuyện không một rada nước nào phát hiện ra. Nguyên nhân là gì? Liệu có bắt cóc hay khủng bố...
Bắt cóc... Khủng bố. Nếu là như vậy còn may mắn hơn chuyện máy bay đã nổ hoặc chìm xuống biển.
...
6 tiếng nữa lại trôi qua, không có lấy một chút tin tức gì.
- Mọi người mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. – Lương Vũ Tranh nói trong bầu không gian yên tĩnh.
- Ừ, cũng muộn rồi. Vũ Tranh, để em đưa chị về nhà nhé? - Hạ Tuyết Dao nhìn Lương Vũ Tranh nói.
- Không sao đâu, đã có tài xế đi cùng chị rồi. Mọi người cũng về nhà đi thôi, mọi chuyện không phải muốn giải quyết là có thể giải quyết. Phải khỏe mạnh mới có thể làm việc được.
Thật sự những lời nói này của Lương Vũ Tranh khiến cho mọi người cảm thấy rất khâm phục. Chuyện xảy ra với Quân Dật như thế nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh xem xét giải quyết công việc một cách tốt nhất.
Bọn họ đang chuẩn bị đi ra thì Tiffany gõ cửa tiến vào.
- Phu nhân, các vị Tổng tài, bên ngoài có rất đông phóng viên, chắc chắn là vì chuyện của Tổng giám đốc.
- Hiện giờ chuyện này đang là chuyện lớn, bọn họ đương nhiên là muốn có tin tức trang đầu rồi. – Hạ Tuyết Tâm nói mỉa mai.
- Có lẽ chúng ta nên tăng thêm lực lượng vệ sĩ đến đây, phải đợi một lát nữa thôi.
Tống Thừa Huân nói xong, gọi điện ngay cho Tống Cường để anh ta cử thêm một lực lượng vệ sĩ lớn đến đợi ở sảnh tập đoàn.
- Tiffany, mọi tài liệu về INN cô đã chuẩn bị giúp tôi chưa?
- Tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Chúng ta cần phải liên lạc với họ, cô hãy liên lạc với bên đó, nói rằng Tổng giám đốc của tập đoàn DCL muốn gặp ông Nakamura ở thành phố B.
- Vâng.
Tiffany lập tức đi ra ngoài, Trình Minh Viễn tiến lại gần cô:
- Được rồi, chúng ta mau xuống thôi.
Lương Vũ Tranh gật đầu.
...
Bọn họ đi xuống đến sảnh, ở bên ngoài có rất nhiều phóng viên, bọn họ bấm máy ảnh, máy quay liên tục. Khi Lương Vũ Tranh vừa bước đến, bọn họ nhanh chóng hỏi:
- “Hạ Phu nhân, Hạ Tổng giám đốc mất tích cùng máy bay hiện giờ đã có thông tin gì chưa?”
- “Lương Vũ Tranh tiểu thư, cô có thể nói thêm về chuyện xảy ra ngày hôm nay với Hạ tiên sinh không?”
- “10 tiếng rồi vẫn không có bất cứ thông tin nào, có phải đã có chuyện không hay xảy ra không?”
- “Cổ phiếu của DCL đang giảm mạnh, là đợt giảm mạnh nhất từ trước đến nay, cô nghĩ như thế nào.”
Lương Vũ Tranh đi giữa Trình Minh Viễn và Tống Thừa Huân, xung quanh là rất nhiều vệ sĩ bảo vệ cho tất cả bọn họ, xe cũng đã chuẩn bị sẵn. Nhưng Lương Vũ Tranh đột nhiên dừng lại, tức giận, giọng nói lạnh lúng:
- Các vị muốn thế nào? Muốn tôi nói gì hả? Chuyện máy bay mất tích này tôi phải giải thích cho các vị ư? Các vị biết người trên máy bay kia là ai không? Là chồng tôi đấy. Tôi không cần biết các vị lấy tin tức ở đâu nhưng làm ơn đừng làm phiền chúng tôi trong những ngày này. Chuyện này đối với tôi đã là một đả kích lớn rồi, các vị muốn tôi phải nhắc đi nhắc lại chuyện ấy sao? Tất cả mọi người còn có lương tâm không? Tôi biết các người làm báo, tin tức đương nhiên sẽ thu hút người đọc, nhưng các người cũng phải có lương tâm một chút chứ?
Nói đến đây, cô nhanh chân hơn bước đến chỗ chiếc xe đã được mở sẵn cửa. Tâm trạng của Lương Vũ Tranh cực kỳ không vui.
Khi xe đã chuyển bánh, phóng viên không còn bám theo được nữa, Lương Vũ Tranh liền thở dài.
...
Ngồi trên xe, Lương Vũ Tranh tựa hẳn đầu vào ghế ngồi, ánh mắt xa xăm nhìn ra cảnh bên ngoài. Để đảm bảo an toàn cho Lương Vũ Tranh, Tống Thừa Huân đã căn dặn Tống Cường phải cho người bảo vệ cô 24/24, không để cho cô xảy ra chuyện gì.
Lương Vũ Tranh cố gắng kìm nước mắt lại, cô biết bây giờ đang là lúc khó khăn nhất, cô không thể nào nản lòng được. Cô tin rồi Hạ Quân Dật sẽ bình an trở về bên cô.
Người tài xế vừa lái xe vừa nhìn Lương Vũ Tranh, anh ta biết cô đang buồn nhưng cũng không dám mở lời an ủi.
Bình luận facebook