Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Chiều hôm đó, Lương Vũ Tranh đi chợ từ sớm mua đồ để nấu nướng. Cũng may có Tiểu Hoa đi cùng nếu không với đống đồ như thế này, Lương Vũ Tranh chẳng thể nào mang nổi về nhà.
- Tiểu thư, cô định nấu món gì cho tiên sinh vậy?
Tiểu Hoa giúp Lương Vũ Tranh bày biện đồ đã mua ra sẵn bàn, vừa làm vừa hỏi.
- Món canh thập cẩm ấy mà. Ngày trước chị với Vương Nhã Đồng, bạn thân của chị ấy, trong lúc đói bụng chẳng biết nấu gì ăn thì đột nhiên “sáng chế” ra món này. Nhưng mà Nhã Đồng nấu ngon hơn chị nhiều. Mà món canh này nhìn trông cũng đơn giản nên đương nhiên chị tin chắc là mình sẽ nấu ngon thôi.
- Tiểu thư có cần em giúp gì không?
- Không cần đâu, em ra ngoài trước đi, có gì chị sẽ gọi.
Tiểu Hoa để đồ ở trong bếp rồi đi ra ngoài. Thấy thím Lý ở ngoài cửa, cô kéo tay bà đi luôn.
...
Vì đã hứa với Lương Vũ Tranh là sẽ về sớm nên dù chưa hết giờ làm việc, anh đã chạy về nhà. Hỏi Tiểu Hoa và thím Lý thì mới biết, Lương Vũ Tranh hiện đang ở trong nhà bếp. Không quá vội vàng, Hạ Quân Dật lên phòng thay một bộ đơn giản rồi đi xuống.
Khi Hạ Quân Dật vừa xuống đến bếp thì thấy Tiểu Hoa và thím Lý ở ngoài, Lương Vũ Tranh ở bên trong với cái nồi trên bếp. Hơn nữa, cô còn đang hắt xì liên tục.
- Em sao vậy?
Lương Vũ Tranh vừa hắt xì vừa quay lưng lại. Hạ Quân Dật nhìn thấy cảnh tượng lúc này chỉ muốn cười cô một trận. Hắt xì, nước mắt giàn dụa, tay cô vẫn cầm gói gì đó.
- Anh về rồi à? Sớm thế? Có thể lấy giúp tôi hộp giấy ở phía sau lưng anh không?
“Hắt xì...”
Hạ Quân Dật nhìn thấy phía sau lưng anh có một hộp giấy, nhanh chóng vào bên trong lấy ra đưa cho Lương Vũ Tranh. Cô bịt mũi lại, lâu hết nước mắt đi.
- Nấu nướng gì để rồi ra nông nỗi này?
- Vì hạt tiêu nặng mùi quá nên mới thế thôi.
Thấy Hạ Quân Dật nhìn ngó nồi canh với ánh mắt đầy nghi ngờ, Lương Vũ Tranh vội nói:
- Nghi ngờ trình độ nấu ăn của tôi hả? Đợi đấy rồi tôi cho anh thấy tôi nấu ăn ngon như thế nào.
- Nhìn em nấu mà cũng ăn được sao? Mau chóng đổ ngay nó đi đi, ăn vào lại đau dạ dày, muốn ăn gì bảo thím Lý làm cho.
Sau đó, Hạ Quân Dật nhìn ra phía cửa, bảo thím Lý:
- Thím Lý, lát nữa cô ấy nấu xong cái món canh gì kia thì thím cùng Tiểu Hoa vào dọn dẹp lại bếp rồi nấu một bữa ăn khác luôn đi.
- Vâng, tiên sinh, tôi biết rồi.
...
Nấu xong món canh, Lương Vũ Tranh nhanh chóng bê ngay ra ngoài phòng ăn. Thím Lý và Tiểu Hoa cũng vào bếp thu xếp lại chiến trường mà cô đã bày biện ra.
Mùi canh nhanh chóng hấp dẫn Hạ Quân Dật, nhưng nhìn bát canh này anh thấy đủ các thể loại. Canh hỗn tạp sao? Có rau có thịt, nhìn giống một món canh bình dân chứ chẳng phải đồ cao cấp gì.
- Anh ăn thử xem tôi nấu thế nào.
- Em học làm cái món canh hỗn tạp này ở đâu vậy? Tôi chưa từng thấy bao giờ.
- Canh hỗn tạp hả? Đây là canh thập cẩm đấy Hạ tổng.
Lương Vũ Tranh thản nhiên ăn. Hạ Quân Dật mãi mới cầm được thìa, đưa một ít canh vào miệng đã vội nhăn mặt.
- Anh sao vậy?
- Đồ ăn của em thật tệ quá đi.
Hạ Quân Dật vội rót ngay cốc nước lọc uống.
- Thật sự là, em cho bao nhiêu tiêu vào trong?
- Hôm nay đặc biệt cao hứng nên lỡ tay đổ quá. Những lần trước nấu cùng với Nhã Đồng đều cho rất vừa.
- Cao hứng đổ quá sao?
- Ừm. Nhưng không sao. Tôi ăn được cay mà.
Anh nhắm mắt, thở dài, nói:
- Em tốt nhất đừng bao giờ ăn những món như thế này hoặc những món cay, ảnh hưởng không tốt đến dạ dày.
- Biết rồi, có phải ngày nào tôi cũng ăn cay đâu.
- Ăn ít thôi, để lát nữa còn ăn bữa tối.
- Ừ.
Vì cay quá nên Hạ Quân Dật không ăn nhiều, anh ngồi đối diện xem Lương Vũ Tranh ăn. Người con gái này, có rất nhiều điểm thú vị khác hẳn với những người phụ nữ đã từng bên anh trước đây.
- Tiểu thư, cô định nấu món gì cho tiên sinh vậy?
Tiểu Hoa giúp Lương Vũ Tranh bày biện đồ đã mua ra sẵn bàn, vừa làm vừa hỏi.
- Món canh thập cẩm ấy mà. Ngày trước chị với Vương Nhã Đồng, bạn thân của chị ấy, trong lúc đói bụng chẳng biết nấu gì ăn thì đột nhiên “sáng chế” ra món này. Nhưng mà Nhã Đồng nấu ngon hơn chị nhiều. Mà món canh này nhìn trông cũng đơn giản nên đương nhiên chị tin chắc là mình sẽ nấu ngon thôi.
- Tiểu thư có cần em giúp gì không?
- Không cần đâu, em ra ngoài trước đi, có gì chị sẽ gọi.
Tiểu Hoa để đồ ở trong bếp rồi đi ra ngoài. Thấy thím Lý ở ngoài cửa, cô kéo tay bà đi luôn.
...
Vì đã hứa với Lương Vũ Tranh là sẽ về sớm nên dù chưa hết giờ làm việc, anh đã chạy về nhà. Hỏi Tiểu Hoa và thím Lý thì mới biết, Lương Vũ Tranh hiện đang ở trong nhà bếp. Không quá vội vàng, Hạ Quân Dật lên phòng thay một bộ đơn giản rồi đi xuống.
Khi Hạ Quân Dật vừa xuống đến bếp thì thấy Tiểu Hoa và thím Lý ở ngoài, Lương Vũ Tranh ở bên trong với cái nồi trên bếp. Hơn nữa, cô còn đang hắt xì liên tục.
- Em sao vậy?
Lương Vũ Tranh vừa hắt xì vừa quay lưng lại. Hạ Quân Dật nhìn thấy cảnh tượng lúc này chỉ muốn cười cô một trận. Hắt xì, nước mắt giàn dụa, tay cô vẫn cầm gói gì đó.
- Anh về rồi à? Sớm thế? Có thể lấy giúp tôi hộp giấy ở phía sau lưng anh không?
“Hắt xì...”
Hạ Quân Dật nhìn thấy phía sau lưng anh có một hộp giấy, nhanh chóng vào bên trong lấy ra đưa cho Lương Vũ Tranh. Cô bịt mũi lại, lâu hết nước mắt đi.
- Nấu nướng gì để rồi ra nông nỗi này?
- Vì hạt tiêu nặng mùi quá nên mới thế thôi.
Thấy Hạ Quân Dật nhìn ngó nồi canh với ánh mắt đầy nghi ngờ, Lương Vũ Tranh vội nói:
- Nghi ngờ trình độ nấu ăn của tôi hả? Đợi đấy rồi tôi cho anh thấy tôi nấu ăn ngon như thế nào.
- Nhìn em nấu mà cũng ăn được sao? Mau chóng đổ ngay nó đi đi, ăn vào lại đau dạ dày, muốn ăn gì bảo thím Lý làm cho.
Sau đó, Hạ Quân Dật nhìn ra phía cửa, bảo thím Lý:
- Thím Lý, lát nữa cô ấy nấu xong cái món canh gì kia thì thím cùng Tiểu Hoa vào dọn dẹp lại bếp rồi nấu một bữa ăn khác luôn đi.
- Vâng, tiên sinh, tôi biết rồi.
...
Nấu xong món canh, Lương Vũ Tranh nhanh chóng bê ngay ra ngoài phòng ăn. Thím Lý và Tiểu Hoa cũng vào bếp thu xếp lại chiến trường mà cô đã bày biện ra.
Mùi canh nhanh chóng hấp dẫn Hạ Quân Dật, nhưng nhìn bát canh này anh thấy đủ các thể loại. Canh hỗn tạp sao? Có rau có thịt, nhìn giống một món canh bình dân chứ chẳng phải đồ cao cấp gì.
- Anh ăn thử xem tôi nấu thế nào.
- Em học làm cái món canh hỗn tạp này ở đâu vậy? Tôi chưa từng thấy bao giờ.
- Canh hỗn tạp hả? Đây là canh thập cẩm đấy Hạ tổng.
Lương Vũ Tranh thản nhiên ăn. Hạ Quân Dật mãi mới cầm được thìa, đưa một ít canh vào miệng đã vội nhăn mặt.
- Anh sao vậy?
- Đồ ăn của em thật tệ quá đi.
Hạ Quân Dật vội rót ngay cốc nước lọc uống.
- Thật sự là, em cho bao nhiêu tiêu vào trong?
- Hôm nay đặc biệt cao hứng nên lỡ tay đổ quá. Những lần trước nấu cùng với Nhã Đồng đều cho rất vừa.
- Cao hứng đổ quá sao?
- Ừm. Nhưng không sao. Tôi ăn được cay mà.
Anh nhắm mắt, thở dài, nói:
- Em tốt nhất đừng bao giờ ăn những món như thế này hoặc những món cay, ảnh hưởng không tốt đến dạ dày.
- Biết rồi, có phải ngày nào tôi cũng ăn cay đâu.
- Ăn ít thôi, để lát nữa còn ăn bữa tối.
- Ừ.
Vì cay quá nên Hạ Quân Dật không ăn nhiều, anh ngồi đối diện xem Lương Vũ Tranh ăn. Người con gái này, có rất nhiều điểm thú vị khác hẳn với những người phụ nữ đã từng bên anh trước đây.
Bình luận facebook