Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Hồ sơ vụ án của bà Lương nhanh chóng được lập, những người có liên quan cũng đã được mời đến thẩm vấn. Mọi tình tiết về vụ án, Thẩm Gia Tuấn đều thông báo hết cho Lương Vũ Tranh.
Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh đang ăn sáng thì anh bỗng nhận được điện thoại.
- Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến sở cảnh sát.
Lương Vũ Tranh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nên hỏi:
- Anh đến sở cảnh sát có việc gì?
- Vì hôm mẹ em xảy ra chuyện, tôi cũng đến bệnh viện. Hôm đó tôi gọi điện cho em không được, gọi về nhà thì thím Lý nói em chưa về. Nghĩ rằng em đang ở bệnh viện nên tôi đến, không ngờ là em cũng chẳng ở đấy. Lúc về thì thấy em đã ở nhà rồi.
- Có thể cho em đi cùng anh không?
- Ừ.
Lương Vũ Tranh không ăn nữa, nhanh chóng trở về phòng thay đồ rồi đi xuống, cùng Hạ Quân Dật đến sở cảnh sát.
...
Trong phòng thẩm vấn, Hạ Quân Dật bình thản ngồi nghe Thẩm Gia Tuấn đặt câu hỏi:
- Hạ tiên sinh, vào khoảng thời gian từ lúc 9 giờ 30 cho đến 10 giờ tối ngày 25/6 anh đã ở đâu?
- Tôi đến bệnh viện tìm Lương Vũ Tranh nhưng cô ấy không có ở đó nên đành về thôi.
- Anh và Lương tiểu thư có quan hệ gì? Yêu đương?
- Có thể nói là như vậy.
Thẩm Gia Tuấn cố gắng nhìn kỹ gương mặt điển trai của Hạ Quân Dật nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi.
- Theo như những gì mà chúng tôi điều tra thì Lương tiểu thư hiện đang là sinh viên năm cuối, lại không đi làm thêm việc gì. Vậy viện phí của bà Lương là do anh chi trả?
- Đúng vậy. Mà tôi nói luôn, anh nghĩ tôi có động cơ gì để giết mẹ của Lương Vũ Tranh đây?
- Tôi nghĩ anh nên tự đưa ra bằng chứng để chứng minh anh vô tội thì tốt hơn đấy Hạ tiên sinh.
Hạ Quân Dật nở một nụ cười như có như không, lắc đầu nói:
- Đội phó Thẩm, anh nói vậy hình như có chút ngược thì phải. Là cảnh sát các anh nên cố gắng tìm bằng chứng để chứng minh tôi có tội chứ không phải là tôi nên tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội. Tôi nghĩ chuyện này cũng không cần phải nói nhiều đúng không?
Thẩm Gia Tuấn đã từng nghe nói, Hạ Quân Dật là thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Và hôm nay, anh đã được lĩnh giáo khả năng ăn nói sắc bén của người đứng đầu tập đoàn DCL rồi.
- Có vẻ như Hạ tiên sinh đây không muốn cùng cảnh sát hợp tác điều tra vụ án của mẹ Lương tiểu thư rồi.
- Không phải là không muốn hợp tác, mà là không nhất thiết phải hợp tác. Đội phó Thẩm chắc là hiểu rõ ý của tôi chứ? Anh không có nổi bằng chứng chứng minh tôi có tội ngoại trừ đoạn video tôi đã tới bệnh viện. Tôi đến bệnh viện, không nhất thiết tôi sẽ giết mẹ của Lương Vũ Tranh. Còn những người không lọt vào tầm ngắm của video, có thể cũng sẽ là hung thủ. Dấu vân tay trên cánh cửa là của tôi, vậy bên anh hãy chứng minh tôi có tội đi?
Hạ Quân Dật lại một lần nữa khiến cho Thẩm Gia Tuấn phải cứng họng. Anh cứ nhìn Hạ Quân Dật chằm chằm, người đàn ông này quả nhiên không thể coi thường.
- Anh có nghĩ đến ai có khả năng muốn hạ sát bà Lương hay không? – Thẩm Gia Tuấn hỏi sang vấn đề khác.
- Tôi không biết.
- Anh nói anh và Lương tiểu thư có quan hệ yêu đương, anh chẳng lẽ không biết gì về cô ấy?
- Tôi không quan tâm nhiều như thế. Tôi đưa tiền cho cô ấy để cô ấy nộp viện phí cho mẹ, thuê y tá chăm sóc cho bà ấy. Những chuyện sâu hơn tôi không để ý và cũng không muốn để ý.
Lúc này, một cảnh sát đẩy cửa phòng vào nói:
- Đội phó, luật sư đại diện của Hạ tiên sinh đã đến rồi, hiện đang làm thủ tục bảo lãnh.
- Tôi biết rồi.
Thẩm Gia Tuấn quay sang nhìn Hạ Quân Dật, nói:
- Hạ tiên sinh, cảm ơn sự hợp tác của anh. Cũng rất mong anh trong thời gian này nên ở lại thành phố B để tiện cho việc điều tra vụ án. Bây giờ anh có thể về rồi.
- Được.
Hạ Quân Dật vừa mới ra đến cửa thì luật sư đại diện của anh – Tống Thừa Huân đã đứng chờ ở đó.
Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh đang ăn sáng thì anh bỗng nhận được điện thoại.
- Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến sở cảnh sát.
Lương Vũ Tranh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nên hỏi:
- Anh đến sở cảnh sát có việc gì?
- Vì hôm mẹ em xảy ra chuyện, tôi cũng đến bệnh viện. Hôm đó tôi gọi điện cho em không được, gọi về nhà thì thím Lý nói em chưa về. Nghĩ rằng em đang ở bệnh viện nên tôi đến, không ngờ là em cũng chẳng ở đấy. Lúc về thì thấy em đã ở nhà rồi.
- Có thể cho em đi cùng anh không?
- Ừ.
Lương Vũ Tranh không ăn nữa, nhanh chóng trở về phòng thay đồ rồi đi xuống, cùng Hạ Quân Dật đến sở cảnh sát.
...
Trong phòng thẩm vấn, Hạ Quân Dật bình thản ngồi nghe Thẩm Gia Tuấn đặt câu hỏi:
- Hạ tiên sinh, vào khoảng thời gian từ lúc 9 giờ 30 cho đến 10 giờ tối ngày 25/6 anh đã ở đâu?
- Tôi đến bệnh viện tìm Lương Vũ Tranh nhưng cô ấy không có ở đó nên đành về thôi.
- Anh và Lương tiểu thư có quan hệ gì? Yêu đương?
- Có thể nói là như vậy.
Thẩm Gia Tuấn cố gắng nhìn kỹ gương mặt điển trai của Hạ Quân Dật nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi.
- Theo như những gì mà chúng tôi điều tra thì Lương tiểu thư hiện đang là sinh viên năm cuối, lại không đi làm thêm việc gì. Vậy viện phí của bà Lương là do anh chi trả?
- Đúng vậy. Mà tôi nói luôn, anh nghĩ tôi có động cơ gì để giết mẹ của Lương Vũ Tranh đây?
- Tôi nghĩ anh nên tự đưa ra bằng chứng để chứng minh anh vô tội thì tốt hơn đấy Hạ tiên sinh.
Hạ Quân Dật nở một nụ cười như có như không, lắc đầu nói:
- Đội phó Thẩm, anh nói vậy hình như có chút ngược thì phải. Là cảnh sát các anh nên cố gắng tìm bằng chứng để chứng minh tôi có tội chứ không phải là tôi nên tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội. Tôi nghĩ chuyện này cũng không cần phải nói nhiều đúng không?
Thẩm Gia Tuấn đã từng nghe nói, Hạ Quân Dật là thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Và hôm nay, anh đã được lĩnh giáo khả năng ăn nói sắc bén của người đứng đầu tập đoàn DCL rồi.
- Có vẻ như Hạ tiên sinh đây không muốn cùng cảnh sát hợp tác điều tra vụ án của mẹ Lương tiểu thư rồi.
- Không phải là không muốn hợp tác, mà là không nhất thiết phải hợp tác. Đội phó Thẩm chắc là hiểu rõ ý của tôi chứ? Anh không có nổi bằng chứng chứng minh tôi có tội ngoại trừ đoạn video tôi đã tới bệnh viện. Tôi đến bệnh viện, không nhất thiết tôi sẽ giết mẹ của Lương Vũ Tranh. Còn những người không lọt vào tầm ngắm của video, có thể cũng sẽ là hung thủ. Dấu vân tay trên cánh cửa là của tôi, vậy bên anh hãy chứng minh tôi có tội đi?
Hạ Quân Dật lại một lần nữa khiến cho Thẩm Gia Tuấn phải cứng họng. Anh cứ nhìn Hạ Quân Dật chằm chằm, người đàn ông này quả nhiên không thể coi thường.
- Anh có nghĩ đến ai có khả năng muốn hạ sát bà Lương hay không? – Thẩm Gia Tuấn hỏi sang vấn đề khác.
- Tôi không biết.
- Anh nói anh và Lương tiểu thư có quan hệ yêu đương, anh chẳng lẽ không biết gì về cô ấy?
- Tôi không quan tâm nhiều như thế. Tôi đưa tiền cho cô ấy để cô ấy nộp viện phí cho mẹ, thuê y tá chăm sóc cho bà ấy. Những chuyện sâu hơn tôi không để ý và cũng không muốn để ý.
Lúc này, một cảnh sát đẩy cửa phòng vào nói:
- Đội phó, luật sư đại diện của Hạ tiên sinh đã đến rồi, hiện đang làm thủ tục bảo lãnh.
- Tôi biết rồi.
Thẩm Gia Tuấn quay sang nhìn Hạ Quân Dật, nói:
- Hạ tiên sinh, cảm ơn sự hợp tác của anh. Cũng rất mong anh trong thời gian này nên ở lại thành phố B để tiện cho việc điều tra vụ án. Bây giờ anh có thể về rồi.
- Được.
Hạ Quân Dật vừa mới ra đến cửa thì luật sư đại diện của anh – Tống Thừa Huân đã đứng chờ ở đó.
Bình luận facebook