Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Cả một ngày xảy ra nhiều chuyện như thế, Lương Vũ Tranh chẳng thể nào ngủ được. Nếu tính theo hiệp ước 2 tháng giữa Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật thì ngày kia đã hết hạn. Nhưng với tình hình hiện nay, việc đi sớm hay đi muộn đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lương Vũ Tranh lấy ra chiếc vali, từ trong tủ xếp gọn quần áo cho vào bên trong. Quần áo của Lương Vũ Tranh cũng không nhiều lắm nên không mất nhiều thời gian sắp xếp. Những chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra rồi, không nên ở lại Minh viên lâu làm gì.
...
Mới 6 giờ sáng, Lương Vũ Tranh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ để rời khỏi Minh viên.
- Lương tiểu thư, cô đi đâu vậy?
Thím Lý và Tiểu Hoa nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang xách vali đi xuống, họ vội chạy ra hỏi.
- Thím Lý, từ nay trở đi cháu sẽ không còn sống ở Minh viên nữa. Thím cùng với Tiểu Hoa và những người khác ở lại thì nhớ bảo trọng. Có thể may mắn chúng ta sẽ gặp lại.
- Tiểu thư, mọi chuyện giữa cô và tiên sinh chẳng phải rất tốt sao? Tại sao lại rời đi như thế?
- Mối quan hệ giữa cháu với Hạ Quân Dật không như mọi người nghĩ đâu. Cháu ở Minh viên, nhưng không thể ở suốt đời được.
Thím Lý thở dài, lại hỏi:
- Lương tiểu thư, cứ bắt buộc phải đi sao?
- Vâng.
- Vậy tiểu thư, cô đi nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.
- Cháu biết rồi. Tạm biệt thím.
- Cô đi cẩn thận.
Chân vẫn tập tễnh nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng mang vali ra khỏi Minh viên. Cô chẳng muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
Từ ban công tầng trên, Hạ Quân Dật nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang xách vali đi ra khỏi Minh viên. Anh cứ đứng đấy cho đến khi cô lên taxi và đi xa. Với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh ra đi lúc này cũng không phải là không tốt.
...
Trở về phòng ngủ, Hạ Quân Dật nhìn thấy mấy chiếc hộp đồ trang sức được xếp gọn để ở trên giường. Từ bộ “Tuyết Dương”, “Tuyết Vũ” cho đến nhưng trang sức bình thường, Lương Vũ Tranh đều để lại hết không mang theo thứ gì. Bên trên nắp hộp của bộ “Tuyết Dương”, Hạ Quân Dật còn nhìn thấy chiếc thẻ vàng mà anh đã đưa cho Lương Vũ Tranh kể từ ngày đầu cô ở bên anh.
Mở tủ quần áo, những bộ đồ đã và chưa mặc cũng được treo gọn ở đấy. Lương Vũ Tranh chỉ mang theo quần áo của cô chứ những bộ đồ mà Hạ Quân Dật mua thì chẳng mang bộ nào.
Cô đến bên anh mang theo những thứ gì thì khi cô ra đi cũng chỉ mang theo những thứ đó.
...
Gần 6 rưỡi, taxi đã đưa Lương Vũ Tranh đến trước cổng nhà Vương Nhã Đồng. Sở dĩ Lương Vũ Tranh đến nhà Vương Nhã Đồng vì lần trước cô có nghe Vương Nhã Đồng nói bố mẹ cô ấy đã đi du lịch, phải tháng sau mới trở về.
- Vũ Tranh, cậu đến rồi à? Mà chân cậu sao lại băng bó như thế kia? Bị làm sao thế?
- Không có gì đâu.
- Nhìn tập tễnh thế kia mà bảo không có gì. Thôi, để mình mang vali giúp cậu.
Lương Vũ Tranh cũng không từ chối yêu cầu của Vương Nhã Đồng, cùng cô ấy đi thẳng vào bên trong.
- Mình đã giúp cậu dọn qua phòng rồi, muốn ở đây bao lâu thì tùy. Cậu cũng biết là bố mẹ mình từ trước đến nay vẫn rất thích cậu, lúc nào cũng nhắc đến cậu đấy.
- Ừ.
- Vũ Tranh, không phải cậu bảo ngày mai mới rời khỏi Minh viên sao? Sao hôm nay đã rời đi rồi?
Lương Vũ Tranh ngồi xuống giường, thở dài. Vương Nhã Đồng cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
- Cậu sao vậy?
- Nhã Đồng, hóa ra từ trước đến nay mắt mình không tốt nên mới nhìn nhầm nhiều người như thế.
- Là như thế nào?
- Mình yêu Lâm Kiệt nhưng anh ta lừa dối mình. Mình biết ơn Hạ Quân Dật nhưng anh ta cũng lừa dối mình. Mình không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai những gì để hai người đàn ông bọn họ lợi dụng mình đến triệt để như thế. Quả nhiên, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Tuy Lương Vũ Tranh không khóc nhưng ánh mắt cô rất buồn. Cô đau khổ kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua. Vương Nhã Đồng nghe vậy chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Lương Vũ Tranh.
Lương Vũ Tranh lấy ra chiếc vali, từ trong tủ xếp gọn quần áo cho vào bên trong. Quần áo của Lương Vũ Tranh cũng không nhiều lắm nên không mất nhiều thời gian sắp xếp. Những chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra rồi, không nên ở lại Minh viên lâu làm gì.
...
Mới 6 giờ sáng, Lương Vũ Tranh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ để rời khỏi Minh viên.
- Lương tiểu thư, cô đi đâu vậy?
Thím Lý và Tiểu Hoa nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang xách vali đi xuống, họ vội chạy ra hỏi.
- Thím Lý, từ nay trở đi cháu sẽ không còn sống ở Minh viên nữa. Thím cùng với Tiểu Hoa và những người khác ở lại thì nhớ bảo trọng. Có thể may mắn chúng ta sẽ gặp lại.
- Tiểu thư, mọi chuyện giữa cô và tiên sinh chẳng phải rất tốt sao? Tại sao lại rời đi như thế?
- Mối quan hệ giữa cháu với Hạ Quân Dật không như mọi người nghĩ đâu. Cháu ở Minh viên, nhưng không thể ở suốt đời được.
Thím Lý thở dài, lại hỏi:
- Lương tiểu thư, cứ bắt buộc phải đi sao?
- Vâng.
- Vậy tiểu thư, cô đi nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.
- Cháu biết rồi. Tạm biệt thím.
- Cô đi cẩn thận.
Chân vẫn tập tễnh nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng mang vali ra khỏi Minh viên. Cô chẳng muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
Từ ban công tầng trên, Hạ Quân Dật nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang xách vali đi ra khỏi Minh viên. Anh cứ đứng đấy cho đến khi cô lên taxi và đi xa. Với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh ra đi lúc này cũng không phải là không tốt.
...
Trở về phòng ngủ, Hạ Quân Dật nhìn thấy mấy chiếc hộp đồ trang sức được xếp gọn để ở trên giường. Từ bộ “Tuyết Dương”, “Tuyết Vũ” cho đến nhưng trang sức bình thường, Lương Vũ Tranh đều để lại hết không mang theo thứ gì. Bên trên nắp hộp của bộ “Tuyết Dương”, Hạ Quân Dật còn nhìn thấy chiếc thẻ vàng mà anh đã đưa cho Lương Vũ Tranh kể từ ngày đầu cô ở bên anh.
Mở tủ quần áo, những bộ đồ đã và chưa mặc cũng được treo gọn ở đấy. Lương Vũ Tranh chỉ mang theo quần áo của cô chứ những bộ đồ mà Hạ Quân Dật mua thì chẳng mang bộ nào.
Cô đến bên anh mang theo những thứ gì thì khi cô ra đi cũng chỉ mang theo những thứ đó.
...
Gần 6 rưỡi, taxi đã đưa Lương Vũ Tranh đến trước cổng nhà Vương Nhã Đồng. Sở dĩ Lương Vũ Tranh đến nhà Vương Nhã Đồng vì lần trước cô có nghe Vương Nhã Đồng nói bố mẹ cô ấy đã đi du lịch, phải tháng sau mới trở về.
- Vũ Tranh, cậu đến rồi à? Mà chân cậu sao lại băng bó như thế kia? Bị làm sao thế?
- Không có gì đâu.
- Nhìn tập tễnh thế kia mà bảo không có gì. Thôi, để mình mang vali giúp cậu.
Lương Vũ Tranh cũng không từ chối yêu cầu của Vương Nhã Đồng, cùng cô ấy đi thẳng vào bên trong.
- Mình đã giúp cậu dọn qua phòng rồi, muốn ở đây bao lâu thì tùy. Cậu cũng biết là bố mẹ mình từ trước đến nay vẫn rất thích cậu, lúc nào cũng nhắc đến cậu đấy.
- Ừ.
- Vũ Tranh, không phải cậu bảo ngày mai mới rời khỏi Minh viên sao? Sao hôm nay đã rời đi rồi?
Lương Vũ Tranh ngồi xuống giường, thở dài. Vương Nhã Đồng cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
- Cậu sao vậy?
- Nhã Đồng, hóa ra từ trước đến nay mắt mình không tốt nên mới nhìn nhầm nhiều người như thế.
- Là như thế nào?
- Mình yêu Lâm Kiệt nhưng anh ta lừa dối mình. Mình biết ơn Hạ Quân Dật nhưng anh ta cũng lừa dối mình. Mình không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai những gì để hai người đàn ông bọn họ lợi dụng mình đến triệt để như thế. Quả nhiên, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Tuy Lương Vũ Tranh không khóc nhưng ánh mắt cô rất buồn. Cô đau khổ kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua. Vương Nhã Đồng nghe vậy chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Lương Vũ Tranh.
Bình luận facebook