Thời khắc này chỉ có thể nén chịu đau khổ, tiếp tục ném ra linh thạch, ba trăm bốn trăm cho đến một ngàn, sắc mặt Mạnh Hạo trắng bệch, tay run run cầm linh thạch.
- Có tận cùng hay không, cái gương phá hoại này, ngươi vừa đoạt lấy biết bao linh thạch của ta.
Mạnh Hào nghiến răng, vừa ném đi hơn một ngàn linh thạch hắn không thể từ bỏ được, mắt đỏ lên, tiếp tục ném linh thạch cho đến hai ngàn, đột nhiên gương đồng bỗng phát ra ánh sáng bảy màu sáng chói, tia sáng này chưa bao giờ xuất hiện trong lúc phục chế, Mạnh Hạo như chết lặng, ngơ ngác nhìn tia sáng bảy màu này tầm nửa nén nhang thì dần dần tiêu tán.
Hào quang tán đi, trên gương xuất hiện hai thanh kiếm gỗ giống nhau như đúc.
Nhìn thấy kiếm gỗ Mạnh Hào mừng rớ chạy tới nhặt lên, khóc không ra nước mắt, đau lòng không chịu được, nhưng chỉ biết tự an ủi chính mình.
- Không sao không sao, chỉ có hai ngàn linh thạch mà thôi, có đáng gì đâu, cũ không đi mới sao tới được, có được hai thanh kiếm gỗ cũng thật đáng giá!
Mạnh Hạo cắn răng thì thào, chua chát nói ra vài lời rồi vội vàng đem gương đồng đi, không liếc mắt nhìn cầm lấy hai thanh kiếm gỗ, tưởng tượng sự kỳ dị của thanh kiếm gỗ, tìm một chỗ ngồi tĩnh tâm rất lâu mới bình thường trở lại.
Thầm nghĩ về sau trước khi phục chế nhất định phải cẩn thận, hồi lâu Mạnh Hạo nhìn hai thanh kiếm gỗ vừa phục chế xong, nhất là thanh thứ hai, Mạnh Hạo nhìn không giống kiếm, mà là hai ngàn linh thạch… Nhất là linh thạch vừa mới lấy ra từ khối linh thạch lớn.
Mạnh Hạo cười gượng gạo khoanh chân ngồi một chỗ, đợi linh khí phủ đầy trong động hai mắt hắn bỗng mở to, lấy ra hạt gạo yêu đan từ trong túi đồ.
- Tuy mới đột phá đến Ngưng Khí tầng năm, nhưng không biết nuốt vào viên yêu đan này tu vi của ta sẽ như thế nào…
Mạnh Hạo tỏ vẻ quyết đoán, ngậm hạt gạo yêu đan vào trong miệng, nhắm mắt lại, thân thể hắn lập tức nổ vang, yêu đan sau khi hòa tan hóa thành một mảng linh khí đậm đặc bao phủ quanh Mạnh Hạo.
Quá trình khuếch tán linh lực khác xa so với những đan dược trước kia của Mạnh Hạo, không thể so sánh được giống như đom đóm với trăng, trong cơ thể Mạnh Hạo nổ tung tràn đầy linh lực quét ngang toàn thân Mạnh Hạo, khiến khóe miệng Mạnh Hạo trào máu, cả người run run nhưng kiên cường đứng một chỗ, đan hồ trong hắn không ngừng mở rộng, nước trong hồ ngày càng nhiều, một lát sau khiến Mạnh Hạo có cảm giác lâng lâng vô bờ bến.
Chỉ là mỗi lần mở rộng đều vô cùng đau nhức, khiến thân mình Mạnh Hạo càng thêm run run, sắc mặt tái nhợt, răng đập vào nhau cầm cập.
Cùng lúc đó, hồ nước càng lúc càng quay cuồng, bên trong ẩn chứa linh lực kinh người khiến Mạnh Hạo càng đau đớn, cảm nhận được tu vi dâng cao, ban đầu là Ngưng Khí tầng năm, thời gian chậm rãi trôi qua không biết đã trôi qua bao lâu, tu vi trong cơ thể hắn sôi trào mãnh liệt, giống như đạt đến điểm cao nhất của Ngưng Khí tầng năm.
Ngay lúc đó, đầu óc Mạnh Hạo oanh lên một tiếng, tu vi của hắn đột phá Ngưng Khí tầng năm, cuối cùng là tiến vào… Ngưng Khí tầng sáu!
Đây dường như cũng không phải sơ kỳ mà là đến Ngưng Khí tầng sáu trung kỳ mớidần dần dừng lại. Y phục trên người Mạnh Hạo hoàn toàn biến thành tro bụi, chỉ còn lại túi đồ, trên thân thể tràn đầy vết bẩn như đang bao quanh lấy toàn thân hắn, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy thân thể hắn trong suốt, lờ mờ có ánh sáng lưu chuyển trông rất siêu phàm.
Tóc của hắn dài ra đến bả vai khiến đầu càng hơi cao, giống như thân thể không phải gầy đi mà là thon dài ra.
Gương mặt tuy vẫn hơi đen nhưng lại có thần thái hơn, tràn đầy khí chất xuất trần bao phủ xung quanh.
Đan hồ quay cuồng tràn ngập khắp cơ thể hắn, ở chỗ sâu nhất đan hồ yêu đan lớn khoảng hạt gạo lắng đọng lại, nhưng không hiểu vì sao không hề hòa tan mà chìm ở trong đó không hề nhúc nhích.
Nếu chỉ có như thế thì cũng không sao, nhưng dường như lúc tu vi Mạnh Hạo đến Ngưng Khí tầng sáu lập tức đầu hắn nổ vang mãnh liệt, ở nơi nổ vang một tia truyền thừa như có như không từ trong yêu đan lan tỏa ra, giống như trực tiếp phóng thẳng vào trong đầu của Mạnh Hạo.
Đây là… huyết mạch trong truyền thuyết đến từ Ứng Long thượng cổ, Ứng Long chết đi không phải là mãnh thú thượng cổ cường hãn còn sống sót, chỉ là ấu thú hậu duệ tương đối nhỏ yếu, nhưng vẫn ẩn chứa truyền thừa bầu trời bao la giống như tổ tiên trước kia, trước khi chết đem truyền thừa ẩn vào yêu đan. Mãng xà kia định sau khi lột da sẽ ăn cắn nuốt yêu đan, Vương Đằng Phi cũng ước muốn tha thiết, dù sao y đã chiếm được máu huyết, y mới được xem là người kế thừa chân chính, nhưng hôm nay... lại bị Mạnh Hạo đạt được.
Mạnh Hạo mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy một mảnh thiên địa thương khung, tại trên trời cao đó hắn đang bay, oai phong trên chín tầng mây, một động thiên địa nổ vang, gió mây cuồn cuộn.
Trên trời cao hắn là bá chủ, tất cả thú có Phi Hành thuật chớp mắt nhìn hắn đều run rẩy như mất đi bản năng bay lượn, mặc cho hắn tàn sát bay qua.
Hắn là Quân chủ bầu trời, chính là sủng nhi của bầu trời, dưới đất vô số sinh linh cúng bái, giống như đây là năm tháng rất xa xưa, vĩnh viễn không đếm được bao nhiêu năm tháng.
Cảm giác bay trên trời khiến Mạnh Hạo thích thú, thậm chí khiến hắn say đắm, hắn không biết bản thân bay trong bao lâu trên đường thấy được bao nhiêu mãnh thú lùi bước, không biết bao nhiêu sinh linh quỳ lạy.
Gió và mặt đất đều dưới chân hắn, chỉ có trời cao giống như cũng không thể vượt qua hắn, giống như hắn cùng trời cao song song tồn tại.
Bay đến một hồ nước, hắn cúi đầu nhìn xuống thấy cơ thể của mình, đó là một con rồng dài chừng mấy vạn trượng, hai cánh to lớn, khiến thoạt nhìn hắn trông tràn ngập khí phách ngang ngược không có thể hình dung.
Đầu trông thật dữ tợn, cái đuôi dài, hết thảy tất cả hình thành một luồng khí chất uy nghiêm chí cao vô thượng, khiến trong tâm thần Mạnh Hạo giống như có tia chớp nổ vang, như xé mở đầu óc hắn tạo nên một âm thanh.
- Ta là Ứng Long, Ứng Long thượng cổ!
Âm thanh từ trong đầu Mạnh Hạo truyền ra khắp thế giới, thiên địa run rẩy, vạn vật gầm nhẹ, đây là Ứng Long thượng cổ, mặc dù hiện tại huyết mạch chân chính đã tiêu tán trong thiên địa, nhưng hậu duệ của nó vẫn còn, dù yếu ớt nhưng truyền thừa này khác với hậu duệ, còn có nội hàm.
Cùng lúc đó, ở Kháo Sơn Tông trong động phủ ở chân Đông Phong, Vương Đằng Phi sắc mặt âm trầm đến tột độ, nội tâm như muốn phát điên, cảm giác thất bại lần này khiến y không chấp nhận được, y không ngừng lấy giọt máu đi cảm ứng vị trí kế thừa nhưng cho đến hiện tại vẫn không có kết quả gì, việc này làm cho y không thể hiểu được.
- Điều tra đến đâu rồi?
Một hồi lâu, Vương Đằng Phi kiềm chế phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt, người này cùng Thượng Quan Tống chính là hai người đi bên cạnh Vương Đằng Phi ngày đó.
Bình luận facebook