Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Thái gia chủ Thái Đạo Mi lúc trước đã từng được Thái Vũ Trì ngầm ra hiệu, cho nên mới phải để cho phu nhân phái nha hoàn Xán Hoa xinh đẹp đi làm “thiếp thân hầu hạ”. Không nghĩ tới vỗ mông ngựa không được lại vỗ phải đùi ngựa. Trải qua chuyện như vậy, thừa dịp hướng Thái Vũ Trì xin chỉ thị về chuyện Tam thanh linh châu quả.
Thái Vũ Trì nhíu nhíu chân mày, cười lạnh: “Họ Lâm cũng quả ngoan độc, thật không phòng bị được ngay. Khó trách hắn dám phái đám quần là áo lượt đi như vậy, thì ra là còn có ngón này, cũng không sợ bị người ta chê cười.”
Thái gia gia chủ dè dặt hỏi: “Vậy chúng ta nên đối phó với hắn ta như thế nào?”
“Hừ , một bại gia tử, trước không cần lo đến hắn. Với thực lực bối cảnh Lâm gia như vậy mà hắn đã ngoài hai mươi nhưng vẫn chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng năm, quả thực đúng là phế vật. Lâm gia chỉ phái hai Tu sĩ Trúc Cơ đi theo bảo vệ, có thể thấy họ cũng không đặt hắn ở trong lòng, chỉ hơi quan tâm đến hắn. Chúng ta tạm thời vẫn không thể cùng Vũ quốc Lâm thị công khai vạch mặt. Lúc trước từng có tin đồn nói chiếc nhẫn gia truyền của Lâm gia rơi vào tay hắn, hoàn toàn là Lâm gia cố tình bố trí nghi trận. Hắc hắc, chiếc nhẫn kia quan hệ đến cơ mật Lâm gia, lão già họ Lâm kia dám giao đồ vật quan trọng như vậy cho một bại gia tử mới là lạ. Chờ sau khi thọ yến kết thúc rồi lên kế hoạch sau.” Thái Vũ Trì dừng lại đề tài này, quay sang phân phó những chuyện khác.
Hai người từ đầu hoàn toàn không nghĩ tới tới ba người này từ đầu đến chân đều là hàng giả, nào có có thể lần ra cao thủ Kết Đan Kỳ đang bảo vệ bên cạnh?
Sau khi trong viện khách không còn người ngoài thì chuyện đầu tiên Chu Chu làm chính là chạy lên túm tay áo “Lâm tam thiếu gia” không chịu buông. Mà “Lâm tam thiếu gia” cũng bỗng nhiên không ghét nữ nhân, cúi đầu nhìn nàng khẽ cười cười, lại còn chủ động cầm tay nàng.
Nam tu sĩ bên cạnh Lâm tam thiếu cười nói: “Có muốn ta và Ánh Lục tránh trước một chút hay không?” Giọng nói kia chính là của Cơ U Cốc. May là có Yêu Hồ đưa cho Chu Chu một đôi mặt nạ huyễn hình mới, nếu không hắn cùng với Thạch Ánh Lục muốn qua mặt hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Kết Đan Kỳ như Thái Vũ Trì, Thái Đạo Mi như vậy còn khó hơn lên trời.
Doãn Tử Chương có thể trước bao nhiêu con mắt che giấu tu vi chân chính của mình, biến thành tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm, cũng chính là nhờ Huyễn Mị linh thạch do Yêu Hồ tặng.
Chu Chu bị Cơ U Cốc nói liền đỏ mặt, Thạch Ánh Lục bước sang bên này, vui vẻ nói: “Chúng ta vừa mới nghĩ tối làm sao để gặp mặt được bây giờ, không ngờ muội đã tới rồi.”
Chu Chu gật đầu. Nàng cũng cảm thấy lúc này thật là thuận lợi ngoài ý muốn. Đè lại các “tế bào” vui mừng, nàng chợt nhớ tới cái gì đó, giơ tay Doãn Tử Chương lên nhìn nhìn, lại thấy trên tay trống không: “Nhẫn của huynh đâu?”
“Cất đi rồi, tránh gây chuyện.” mặc dù chiếc nhẫn trên tay hắn khiến cho người ta xác nhận hắn chính là Lâm gia tam thiếu. Nhưng cũng dễ dàng chuốc lấy rắc rối. Đối với những bí mật trong nhẫn, hắn còn chưa tìm hiểu cặn kẽ, nhưng có thể đoán được nó vô cùng quan trọng với Lâm gia .
Chu Chu thở phào nhẹ nhỏm, đem tin tức mấy ngày nay mình nghe được cùng với chuyện chiếc nhẫn tỉ mỉ nói một lượt.
Cơ U Cốc trầm ngâm: “Nói như vậy, Tam Thanh linh châu quả có thể sinh trưởng trong bảo khố ở dưới lòng đất, chính là dựa vào Long Cốt Tinh La Bàn hấp thu ánh trăng. Tìm được Tam Thanh linh châu quả thì đương nhiên cũng có thể tìm được Long Cốt Tinh La Bàn. . . . . . Bảo khố Thái gia rốt cục là như thế nào chúng ta không biết gì cả. Có bọn Tả Hoa Bình đánh chủ ý lên bảo khố này cũng tốt, chúng ta vừa lúc có thể làm Hoàng Tước. May là có tiểu sư muội đi trước dò đường.”
Chu Chu nháy nháy ánh mắt nhìn về Doãn Tử Chương, khiến người ta trong lòng buồn cười, đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng coi như là khen ngợi.
Kế tiếp không nói chuyện của nàng nữa. Để tránh chọc người nghi ngờ, nàng vô cùng đàng hoàng ở trong sân làm tiểu nha hoàn. Ngoài mặt biểu hiện thô thiển khiến nàng chẳng khác gì nha hoàn Thúy Hoa.
Thái gia trên dưới cũng biết các nàng là bởi vì lớn lên quá “nát” nên mới có thể ở lại viện khách hầu hạ, vì vậy cũng chẳng có người đố kỵ hoặc cố ý làm khó các nàng, ngược lại thu hoạch được không ít ánh mắt đồng tình. Lâm gia tam thiếu bên ngoài biểu hiện quả thực như pháo nổ vậy, cậy mạnh hung ác, hơn nữa đối với nữ nhân xinh đẹp lại càng giống như thấy cừu nhân, những người khác không dám trêu chọc Lâm thị, tránh hắn như hồng thủy mãnh thú.
Những ngày kế tiếp, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục tình cờ có cơ hội sai khiến Chu Chu và Thúy Hoa đi ra ngoài làm chân chạy, để cho Chu Chu nhân cơ hội cẩn thận cảm ứng đại khái địa hình và sự bố trí thủ vệ ở Thái gia. Trọng điểm đương nhiên là trung tâm vườn hoa, ở bảo khố dưới lòng đất. Mấy ngày xuống đó Chu Chu đã đại khái có thể vẽ ra bản đồ phòng vệ.
Thời điểm Chu Chu không có ở đây, Thạch Ánh Lục thay nàng coi chừng gốc cây Ngọc Lan Hoa song sinh kia. Năng lực cảm ứng đối với cỏ cây của Thạch Ánh Lục mặc dù không bằng Chu Chu, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cảm ứng được đại khái. Hai người luân phiên cẩn thận thu thập tin tức bên trong sơn trang.
Mà Cơ U Cốc lại cùng Doãn Tử Chương hỏi thăm các loại tin tức về bảo tàng Thái gia, cùng với chủ tớ Tả Hoa Bình, cũng có một chút thu hoạch rất khá
Sau một thời gian chuẩn bị rùm beng y như trong kế hoạch, ngày thọ yến Thái Vũ Trì rốt cục cũng đến.
Tất cả nhân vật quan trọng có thể tới của Phồn Kiếm Tông gần như đều đến đủ, cũng không thiếu Chưởng môn, trưởng lão của các tông môn nhỏ chi nhánh cũng đích thân đến, các môn phái thế gia quy phục dưới trướng Đan quốc hoặc cùng Phồn Kiếm tông có quan hệ tốt cũng phái người mình đến. Cả trang viên Thái gia toàn người là người, còn khu cử hành yến hội ở phía Đông dùng từ tấp nập để hình dung cũng không quá đáng.
Trưởng lão Kết Đan Lưu Nguyên Đồng của phái Thánh Trí mang theo Đề Thiện Thượng trình diện. Ông cũng không biết kế hoạch trộm cắp của bọn Đề Thiện Thượng, nở nụ cười chân thành cùng với các tân khách khác nói chuyện xã giao.
Mặc dù người Phồn Kiếm tông đầy bụng khó chịu đối với phái Thánh Trí chỉ phái trưởng lão tới chúc thọ, nhưng cũng không đến nỗi trước mặt mọi người làm khó dễ. Hai phái ngoài mặt còn có tình đồng tông, không thể trước mặt mọi người gây sự khiến cho người người chế giễu.
Mà Đề Thiện Thượng bên này lại đang yên lặng tính toán thời gian. Cơ U Cốc hôm qua thừa dịp ra ngoài đã cùng hắn giao hẹn, chỉ chờ thời gian vừa đến, liền nghĩ biện pháp ở phía trước gây ra chút chuyện, đời đi lực chú của mọi người ý trong trang. Lúc quan trọng tạo chút hỗn loạn, mấy người kia sẽ hành động dễ dàng hơn.
Đặc sứ Đan quốc cũng ra mặt, là một Luyện Đan Sư lục phẩm râu tóc bạc trắng, ỷ vào thân phận mình đối với người ta cao cao tại thượng. Doãn Tử Chương thân là đệ tử Lâm thị Vũ quốc, mặc dù nhìn qua thực lực không đủ, nhưng còn ra vẻ ngông nghênh hơn cả lão già kia.
Bọn họ là những nhân vật lớn như vậy, đương nhiên không thể nào vẫn đứng ở tiền thính cùng với khách nhân khác xã giao, ngay lập tức được mời đến viện khách nghỉ ngơi, chỉ chờ yến hội buổi tối chính thức bắt đầu rồi đến tham dự là được.
Cơ U Cốc đã cùng Đề Thiện Thượng thương nghị qua, cẩn thận để cho Doãn Tử Chương và Lưu Nguyên Đồng xuất phát không cùng nhau, tránh khỏi chạm mặt vô ích.
Thái gia trang ngoài lỏng trong chặt, nô bộc người phàm như Chu Chu không có chút pháp lực nào ngược lại không bị quản chặt. Nàng mượn cơ hội chuẩn bị trà quả cho Lâm Tam thiếu gia, lôi kéo Thúy Hoa cùng đi một vòng quanh phụ cận vườn hoa, phát hiện thủ hộ ở lối vào bảo khố gấp đôi ngày thường, chừng bốn Tu sĩ Trúc Cơ, cái này không thèm tính, lại còn thêm một gã Kết Đan đến đây trấn giữ.
Chu Chu không khỏi thầm kêu khổ, đồng thời cũng tò mò, mấy người Tả Hoa Bình không biết định hạ thủ như thế nào?
Thái Vũ Trì nhíu nhíu chân mày, cười lạnh: “Họ Lâm cũng quả ngoan độc, thật không phòng bị được ngay. Khó trách hắn dám phái đám quần là áo lượt đi như vậy, thì ra là còn có ngón này, cũng không sợ bị người ta chê cười.”
Thái gia gia chủ dè dặt hỏi: “Vậy chúng ta nên đối phó với hắn ta như thế nào?”
“Hừ , một bại gia tử, trước không cần lo đến hắn. Với thực lực bối cảnh Lâm gia như vậy mà hắn đã ngoài hai mươi nhưng vẫn chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng năm, quả thực đúng là phế vật. Lâm gia chỉ phái hai Tu sĩ Trúc Cơ đi theo bảo vệ, có thể thấy họ cũng không đặt hắn ở trong lòng, chỉ hơi quan tâm đến hắn. Chúng ta tạm thời vẫn không thể cùng Vũ quốc Lâm thị công khai vạch mặt. Lúc trước từng có tin đồn nói chiếc nhẫn gia truyền của Lâm gia rơi vào tay hắn, hoàn toàn là Lâm gia cố tình bố trí nghi trận. Hắc hắc, chiếc nhẫn kia quan hệ đến cơ mật Lâm gia, lão già họ Lâm kia dám giao đồ vật quan trọng như vậy cho một bại gia tử mới là lạ. Chờ sau khi thọ yến kết thúc rồi lên kế hoạch sau.” Thái Vũ Trì dừng lại đề tài này, quay sang phân phó những chuyện khác.
Hai người từ đầu hoàn toàn không nghĩ tới tới ba người này từ đầu đến chân đều là hàng giả, nào có có thể lần ra cao thủ Kết Đan Kỳ đang bảo vệ bên cạnh?
Sau khi trong viện khách không còn người ngoài thì chuyện đầu tiên Chu Chu làm chính là chạy lên túm tay áo “Lâm tam thiếu gia” không chịu buông. Mà “Lâm tam thiếu gia” cũng bỗng nhiên không ghét nữ nhân, cúi đầu nhìn nàng khẽ cười cười, lại còn chủ động cầm tay nàng.
Nam tu sĩ bên cạnh Lâm tam thiếu cười nói: “Có muốn ta và Ánh Lục tránh trước một chút hay không?” Giọng nói kia chính là của Cơ U Cốc. May là có Yêu Hồ đưa cho Chu Chu một đôi mặt nạ huyễn hình mới, nếu không hắn cùng với Thạch Ánh Lục muốn qua mặt hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Kết Đan Kỳ như Thái Vũ Trì, Thái Đạo Mi như vậy còn khó hơn lên trời.
Doãn Tử Chương có thể trước bao nhiêu con mắt che giấu tu vi chân chính của mình, biến thành tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm, cũng chính là nhờ Huyễn Mị linh thạch do Yêu Hồ tặng.
Chu Chu bị Cơ U Cốc nói liền đỏ mặt, Thạch Ánh Lục bước sang bên này, vui vẻ nói: “Chúng ta vừa mới nghĩ tối làm sao để gặp mặt được bây giờ, không ngờ muội đã tới rồi.”
Chu Chu gật đầu. Nàng cũng cảm thấy lúc này thật là thuận lợi ngoài ý muốn. Đè lại các “tế bào” vui mừng, nàng chợt nhớ tới cái gì đó, giơ tay Doãn Tử Chương lên nhìn nhìn, lại thấy trên tay trống không: “Nhẫn của huynh đâu?”
“Cất đi rồi, tránh gây chuyện.” mặc dù chiếc nhẫn trên tay hắn khiến cho người ta xác nhận hắn chính là Lâm gia tam thiếu. Nhưng cũng dễ dàng chuốc lấy rắc rối. Đối với những bí mật trong nhẫn, hắn còn chưa tìm hiểu cặn kẽ, nhưng có thể đoán được nó vô cùng quan trọng với Lâm gia .
Chu Chu thở phào nhẹ nhỏm, đem tin tức mấy ngày nay mình nghe được cùng với chuyện chiếc nhẫn tỉ mỉ nói một lượt.
Cơ U Cốc trầm ngâm: “Nói như vậy, Tam Thanh linh châu quả có thể sinh trưởng trong bảo khố ở dưới lòng đất, chính là dựa vào Long Cốt Tinh La Bàn hấp thu ánh trăng. Tìm được Tam Thanh linh châu quả thì đương nhiên cũng có thể tìm được Long Cốt Tinh La Bàn. . . . . . Bảo khố Thái gia rốt cục là như thế nào chúng ta không biết gì cả. Có bọn Tả Hoa Bình đánh chủ ý lên bảo khố này cũng tốt, chúng ta vừa lúc có thể làm Hoàng Tước. May là có tiểu sư muội đi trước dò đường.”
Chu Chu nháy nháy ánh mắt nhìn về Doãn Tử Chương, khiến người ta trong lòng buồn cười, đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng coi như là khen ngợi.
Kế tiếp không nói chuyện của nàng nữa. Để tránh chọc người nghi ngờ, nàng vô cùng đàng hoàng ở trong sân làm tiểu nha hoàn. Ngoài mặt biểu hiện thô thiển khiến nàng chẳng khác gì nha hoàn Thúy Hoa.
Thái gia trên dưới cũng biết các nàng là bởi vì lớn lên quá “nát” nên mới có thể ở lại viện khách hầu hạ, vì vậy cũng chẳng có người đố kỵ hoặc cố ý làm khó các nàng, ngược lại thu hoạch được không ít ánh mắt đồng tình. Lâm gia tam thiếu bên ngoài biểu hiện quả thực như pháo nổ vậy, cậy mạnh hung ác, hơn nữa đối với nữ nhân xinh đẹp lại càng giống như thấy cừu nhân, những người khác không dám trêu chọc Lâm thị, tránh hắn như hồng thủy mãnh thú.
Những ngày kế tiếp, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục tình cờ có cơ hội sai khiến Chu Chu và Thúy Hoa đi ra ngoài làm chân chạy, để cho Chu Chu nhân cơ hội cẩn thận cảm ứng đại khái địa hình và sự bố trí thủ vệ ở Thái gia. Trọng điểm đương nhiên là trung tâm vườn hoa, ở bảo khố dưới lòng đất. Mấy ngày xuống đó Chu Chu đã đại khái có thể vẽ ra bản đồ phòng vệ.
Thời điểm Chu Chu không có ở đây, Thạch Ánh Lục thay nàng coi chừng gốc cây Ngọc Lan Hoa song sinh kia. Năng lực cảm ứng đối với cỏ cây của Thạch Ánh Lục mặc dù không bằng Chu Chu, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cảm ứng được đại khái. Hai người luân phiên cẩn thận thu thập tin tức bên trong sơn trang.
Mà Cơ U Cốc lại cùng Doãn Tử Chương hỏi thăm các loại tin tức về bảo tàng Thái gia, cùng với chủ tớ Tả Hoa Bình, cũng có một chút thu hoạch rất khá
Sau một thời gian chuẩn bị rùm beng y như trong kế hoạch, ngày thọ yến Thái Vũ Trì rốt cục cũng đến.
Tất cả nhân vật quan trọng có thể tới của Phồn Kiếm Tông gần như đều đến đủ, cũng không thiếu Chưởng môn, trưởng lão của các tông môn nhỏ chi nhánh cũng đích thân đến, các môn phái thế gia quy phục dưới trướng Đan quốc hoặc cùng Phồn Kiếm tông có quan hệ tốt cũng phái người mình đến. Cả trang viên Thái gia toàn người là người, còn khu cử hành yến hội ở phía Đông dùng từ tấp nập để hình dung cũng không quá đáng.
Trưởng lão Kết Đan Lưu Nguyên Đồng của phái Thánh Trí mang theo Đề Thiện Thượng trình diện. Ông cũng không biết kế hoạch trộm cắp của bọn Đề Thiện Thượng, nở nụ cười chân thành cùng với các tân khách khác nói chuyện xã giao.
Mặc dù người Phồn Kiếm tông đầy bụng khó chịu đối với phái Thánh Trí chỉ phái trưởng lão tới chúc thọ, nhưng cũng không đến nỗi trước mặt mọi người làm khó dễ. Hai phái ngoài mặt còn có tình đồng tông, không thể trước mặt mọi người gây sự khiến cho người người chế giễu.
Mà Đề Thiện Thượng bên này lại đang yên lặng tính toán thời gian. Cơ U Cốc hôm qua thừa dịp ra ngoài đã cùng hắn giao hẹn, chỉ chờ thời gian vừa đến, liền nghĩ biện pháp ở phía trước gây ra chút chuyện, đời đi lực chú của mọi người ý trong trang. Lúc quan trọng tạo chút hỗn loạn, mấy người kia sẽ hành động dễ dàng hơn.
Đặc sứ Đan quốc cũng ra mặt, là một Luyện Đan Sư lục phẩm râu tóc bạc trắng, ỷ vào thân phận mình đối với người ta cao cao tại thượng. Doãn Tử Chương thân là đệ tử Lâm thị Vũ quốc, mặc dù nhìn qua thực lực không đủ, nhưng còn ra vẻ ngông nghênh hơn cả lão già kia.
Bọn họ là những nhân vật lớn như vậy, đương nhiên không thể nào vẫn đứng ở tiền thính cùng với khách nhân khác xã giao, ngay lập tức được mời đến viện khách nghỉ ngơi, chỉ chờ yến hội buổi tối chính thức bắt đầu rồi đến tham dự là được.
Cơ U Cốc đã cùng Đề Thiện Thượng thương nghị qua, cẩn thận để cho Doãn Tử Chương và Lưu Nguyên Đồng xuất phát không cùng nhau, tránh khỏi chạm mặt vô ích.
Thái gia trang ngoài lỏng trong chặt, nô bộc người phàm như Chu Chu không có chút pháp lực nào ngược lại không bị quản chặt. Nàng mượn cơ hội chuẩn bị trà quả cho Lâm Tam thiếu gia, lôi kéo Thúy Hoa cùng đi một vòng quanh phụ cận vườn hoa, phát hiện thủ hộ ở lối vào bảo khố gấp đôi ngày thường, chừng bốn Tu sĩ Trúc Cơ, cái này không thèm tính, lại còn thêm một gã Kết Đan đến đây trấn giữ.
Chu Chu không khỏi thầm kêu khổ, đồng thời cũng tò mò, mấy người Tả Hoa Bình không biết định hạ thủ như thế nào?
Bình luận facebook