Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Edit: Tiểu Ngân Beta: Tiểu Ngọc Nhi Ngồi chờ đến khi mặt trời lặn về phía tây, ngay cả Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc cũng bắt đầu ngồi không yên.
Trong thạch động mấy ngày qua linh khí dao động mãnh liệt, hai người đều nghĩ cho dù có tu vi như bọn họ mà ở trong đó hơn nửa cũng không thể chịu nổi, huống chi Doãn Tử Chương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kì?
Không biết hắn dùng phương pháp gì lại khiến bên trong có động tĩnh lớn đến như vậy, chỉ sợ bản thân hắn cũng nguy hiểm vô cùng.
Hai người Bùi Bảo vốn không có tình cảm sâu đậm gì với Doãn Tử Chương, nhưng cũng không muốn nhìn hắn bởi vì tham công liều lĩnh mà tự tổn hại căn cơ, do dự hết lần này tới lần khác, lại thấy Chu Chu vẫn lẳng lặng đứng canh bên ngoài cửa động, nên bọn hắn vẫn không thể xông vào ngăn cản hành vi liều lĩnh của Doãn Tử Chương.
Nếu hắn đang bế quan mà bị cắt đứt giữa chừng thì dù kết quả lớn nhỏ thế nào cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tâm trạng lên xuống không biết bao lâu, Kim Vạn Lượng cũng tự mình đến hỏi thăm một hồi, mà Doãn Tử Chương bên kia vẫn không chút phản ứng nào.
Mắt thấy giờ tý buông xuống, đã qua ngày thứ ba, nếu không có vấn đề gì thì đã tu luyện xong rồi, Chu Chu nhắm mắt lại không ngừng động viên bản thân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra từ cửa đá phía trước, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Nàng từ từ mở mắt, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, Doãn Tử Chương thần thanh khí sảng đứng trước cửa động, Chu Chu ngây ngốc nhìn hắn, miệng không khống chế được thốt ra một câu: “Ta đang đợi huynh ăn cơm, chờ lâu đến nỗi thức ăn đều nguội cả rồi!”
Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc tâm treo suốt một ngày mới vừa thả lỏng, nghe được một câu này của Chu Chu, liền cảm thấy tức cười mà cười ha hả.
Doãn Tử Chương trong lòng ấm áp, đưa tay gõ đầu Chu Chu, cười mắng: “Heo đần! Chỉ có biết ăn thôi!”
Bảo Pháp Hổ định thần nhìn lại Doãn Tử Chương, bỗng nhiên hít sâu một hơi nói: “Chín, chín tầng? ! Luyện Khí kỳ cấp chín?!”
“Cái gì?!” Bùi Cốc nhảy dựng lên, không thể tin tiến tới trước mặt Doãn Tử Chương, nhìn chung quanh, run giọng nói: “Ngươi, ngươi, làm sao ngươi làm được? ! Quá biến thái rồi! Một tháng từ cấp bảy nhảy đến cấp chín! Ngươi là quái vật gì vậy!”
Doãn Tử Chương không trả lời, kéo Chu Chu đi tới bên cạnh bàn cơm.
Thức ăn cũng không nguội lắm, Chu Chu bảo Bùi Cốc làm chút pháp thuật nhỏ, đem toàn bộ nhiệt độ trên bàn ngăn cách với bên ngoài, nên lúc này đồ ăn vẫn tươi mới ngon miệng như lúc vừa bưng lên.
Đám người Bảo Pháp Hổ cũng không hỏi nhiều, vừa thấy Doãn Tử Chương không chút khách khí ngồi xuống ăn, hơn nữa hạ thủ mau lẹ, lập tức không quan tâm tới những thứ khác, giành ăn xong rồi hãy nói.
Sắc trời sẩm tối, Doãn Tử Chương và Chu Chu cũng không vội vàng đi ngay đến núi Ứng Bàng trình diện, mấy người ngồi một chỗ, hỏi thăm tình hình mấy ngày nay của Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương chỉ nói mình cơ duyên xảo hợp có được một viên linh đan, trong đó linh khí cực kỳ dư thừa, hắn ăn song liền đột phá, phá tan Luyện Khí kỳ cấp tám, nhưng dược lực chỉ tiêu hao một chút, nên hắn dứt khoát tu luyện lên Luyện Khí Kỳ cấp chín.
Trong lúc đó đủ loại khó khăn nguy hiểm cùng thống khổ cực hạn mà thân thể phải chịu đựng Doãn Tử Chương không nhắc tới một chữ, nhưng Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc đều là người từng trải nên hiểu được.
Hơn nữa Bảo Pháp Hổ nghe Doãn Tử Chương kể đơn giản như vậy, liền xuất thần một hồi rồi nói: “Ta biết ngươi thời gian cấp bách, nhưng ngươi có biết hay không, như vậy sẽ mang đến cho ngươi nguy hiểm thế nào, cho dù thành công bước vào Luyện Khí kỳ cấp chín, nhưng vẫn sẽ tổn thương căn cơ. Ngươi nghĩ xem một tu sĩ Trúc Cơ hậu kì chưa qua tuổi sáu mươi như ta, vì sao lại tiến nhập Nguyên Thủy Cốc để khổ tu?”
Trong Thánh Trí phái phàm là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có tương lai đều là những nhân tài được các núi cao nhất tranh giành, phần lớn đều ở trên những ngọn núi cao nhất, dày dặc linh khí để tu luyện, hoặc không thì chấp chưởng những nhiệm vụ trọng yếu trong phái. Nguyên Thủy Cốc này thuộc về dải đất bên ngoài, linh khí mỏng manh, chức vụ béo bở cũng ít, chỉ có các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở Thánh Trí phái lăn lộn đã lâu hơn nữa tuổi đã lớn, không còn hi vọng Kết Đan mới lựa chọn ở tại chỗ này.
Tu sĩ bình thường có thể đạt tới Trúc Cơ khi bốn mươi lăm tuổi đã coi như không tệ rồi, 60 tuổi đạt hậu kỳ Trúc Cơ thì coi như thiên tài, thật sự không có lý gì lại ở Nguyên Thủy Cốc “hao tổn thanh xuân’’.
“Năm đó ta bốn mươi ba tuổi đã là tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ, giống như ngươi vậy, nóng lòng cầu thành, dựa vào đan dược mạnh mẽ nâng cao tu vi, hi vọng sớm ngày Kết Đan, thay sư phụ xả giận, kết quả biến khéo thành vụng, tổn hại căn cơ, cảnh giới Trúc Cơ miễn cưỡng tu lên chưa được nửa năm đã bị đánh trở về nguyên trạng, hơn nữa cho tới nay gần hai mươi năm rồi, vô luận thế nào tu vi cũng không thể tăng lên được nữa.’’ Bảo Pháp Hổ nói đến chuyện cũ thì thần sắc ảm đạm.
Hắn đã từng là tinh anh thiên tài được coi trọng trong môn phái, nhưng kết quả bởi vì nhất thời nóng lòng, chẳng những tu vi bị hao tổn, hơn nữa còn nhận đủ sự chê cười, hắn thật không muốn nhìn Doãn Tử Chương rập khuôn theo hắn.
Doãn Tử Chương biết hắn có ý tốt, nên chân thành nói: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở, một năm tới, ta sẽ cẩn thận tu luyện, không nóng lòng cầu toàn như trước nữa, đợi đem căn cơ ổn định xong mới nghĩ đến chuyện Trúc Cơ sau.”
Bùi Cốc nghe vậy cũng góp lời: “Bảo sư đệ, đệ không cần lại vì chuyện cũ phiền não, ăn linh thảo linh thú thêm mấy tháng bồi bổ thân thể, là có thể phục hồi như cũ, về phần Doãn sư đệ thì càng không cần phải lo, có Chu Chu ở bên cạnh, nhiều lắm nửa năm sẽ lại là một gã đệ tử tinh anh, sợ cái gì?!”
Bảo Pháp Hổ liếc nhìn Chu Chu đang ngồi bên cạnh Doãn Tử Chương ngủ gà ngủ gật, trong lòng không khỏi hâm mộ vận khí của hắn.
Đồ ăn Chu Chu làm, đối với người tổn thương căn cơ, không cách nào thừa nhận đan dược cùng dược lực như hắn, quả thật chính là bảo bối cứu mạng, dù Doãn Tử Chương không bệnh không đau, nhưng ngày ngày ăn mỹ vị như vậy vẫn có thể cường thân kiện thể, thân thể chẳng những khỏe mạnh hơn, mà khả năng tiếp nhận linh khí cũng sẽ vượt xa người bình thường.
Hơn nữa dựa theo phương pháp nấu đồ ăn của Chu Chu, loại thức ăn này sau khi ăn xong còn có thể đào thải hết dơ bẩn trong người, thanh trừ hiệu quả độc hại trong cơ thể, khi tu vi thăng cấp, thời điểm tẩy tinh phạt tủy, tốc độ cùng thành công tỷ lệ sẽ tăng đến mức không ngờ.
Chỉ hy vọng Doãn Tử Chương hiểu được quý trọng tiểu cô nương này a.
Một đêm vô sự, ngày thứ hai Doãn Tử Chương nghe theo đề nghị của Chu Chu, đeo chiếc vòng tay tiền đồng của Bảo Pháp Hổ, che dấu đi hai cấp tu vi, để Bùi Cốc đưa tới chân núi Tuệ Lữ nhận thẻ bài mới.
Bùi Cốc đưa bọn họ đưa đến chân núi, chờ người tới đón rồi mới rời đi.
Doãn Tử Chương và Chu Chu đi vào trong điện, chỉ thấy đám tân đệ tử phần lớn đều ở đây, dựa theo các núi tương ứng phân thành 5 đội, theo thứ tự đổi lại thẻ bài mới và đai lưng khắc kí hiệu riêng của từng núi.
Doãn Tử Chương xếp hàng cùng một sân với Hàn Hanh và ba người trong đội ngũ núi Ngẫu Nguyên, Tô Lăng cũng đã ở đó, xa xa trông thấy Chu Chu, mắt ả liền lộ hung quang, Kinh Cát Nhân đứng trong hàng ngũ của núi Muội Viễn nháy mắt tinh nghịch với Chu Chu, bên cạnh hắn còn có người Chu Chu biết, là Nhạc Linh Nhi.
Huynh muội Liêu Vịnh Lân, Liêu Vịnh Kỳ bị phân đến núi Thái Trúc, Lâm Thanh Ba thì ở núi Cương Chủy.
Doãn Tử Chương và Chu Chu vừa đứng lại, đã nghe thấy cửa đại điện có người cười lạnh nói: “Tiểu tử họ Doãn kia, lá gan không nhỏ a! Chúng ta còn tưởng rằng ngươi vẫn núp ở Nguyên Thủy cốc không dám ra gặp người chứ!”
Trong thạch động mấy ngày qua linh khí dao động mãnh liệt, hai người đều nghĩ cho dù có tu vi như bọn họ mà ở trong đó hơn nửa cũng không thể chịu nổi, huống chi Doãn Tử Chương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kì?
Không biết hắn dùng phương pháp gì lại khiến bên trong có động tĩnh lớn đến như vậy, chỉ sợ bản thân hắn cũng nguy hiểm vô cùng.
Hai người Bùi Bảo vốn không có tình cảm sâu đậm gì với Doãn Tử Chương, nhưng cũng không muốn nhìn hắn bởi vì tham công liều lĩnh mà tự tổn hại căn cơ, do dự hết lần này tới lần khác, lại thấy Chu Chu vẫn lẳng lặng đứng canh bên ngoài cửa động, nên bọn hắn vẫn không thể xông vào ngăn cản hành vi liều lĩnh của Doãn Tử Chương.
Nếu hắn đang bế quan mà bị cắt đứt giữa chừng thì dù kết quả lớn nhỏ thế nào cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tâm trạng lên xuống không biết bao lâu, Kim Vạn Lượng cũng tự mình đến hỏi thăm một hồi, mà Doãn Tử Chương bên kia vẫn không chút phản ứng nào.
Mắt thấy giờ tý buông xuống, đã qua ngày thứ ba, nếu không có vấn đề gì thì đã tu luyện xong rồi, Chu Chu nhắm mắt lại không ngừng động viên bản thân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra từ cửa đá phía trước, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Nàng từ từ mở mắt, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, Doãn Tử Chương thần thanh khí sảng đứng trước cửa động, Chu Chu ngây ngốc nhìn hắn, miệng không khống chế được thốt ra một câu: “Ta đang đợi huynh ăn cơm, chờ lâu đến nỗi thức ăn đều nguội cả rồi!”
Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc tâm treo suốt một ngày mới vừa thả lỏng, nghe được một câu này của Chu Chu, liền cảm thấy tức cười mà cười ha hả.
Doãn Tử Chương trong lòng ấm áp, đưa tay gõ đầu Chu Chu, cười mắng: “Heo đần! Chỉ có biết ăn thôi!”
Bảo Pháp Hổ định thần nhìn lại Doãn Tử Chương, bỗng nhiên hít sâu một hơi nói: “Chín, chín tầng? ! Luyện Khí kỳ cấp chín?!”
“Cái gì?!” Bùi Cốc nhảy dựng lên, không thể tin tiến tới trước mặt Doãn Tử Chương, nhìn chung quanh, run giọng nói: “Ngươi, ngươi, làm sao ngươi làm được? ! Quá biến thái rồi! Một tháng từ cấp bảy nhảy đến cấp chín! Ngươi là quái vật gì vậy!”
Doãn Tử Chương không trả lời, kéo Chu Chu đi tới bên cạnh bàn cơm.
Thức ăn cũng không nguội lắm, Chu Chu bảo Bùi Cốc làm chút pháp thuật nhỏ, đem toàn bộ nhiệt độ trên bàn ngăn cách với bên ngoài, nên lúc này đồ ăn vẫn tươi mới ngon miệng như lúc vừa bưng lên.
Đám người Bảo Pháp Hổ cũng không hỏi nhiều, vừa thấy Doãn Tử Chương không chút khách khí ngồi xuống ăn, hơn nữa hạ thủ mau lẹ, lập tức không quan tâm tới những thứ khác, giành ăn xong rồi hãy nói.
Sắc trời sẩm tối, Doãn Tử Chương và Chu Chu cũng không vội vàng đi ngay đến núi Ứng Bàng trình diện, mấy người ngồi một chỗ, hỏi thăm tình hình mấy ngày nay của Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương chỉ nói mình cơ duyên xảo hợp có được một viên linh đan, trong đó linh khí cực kỳ dư thừa, hắn ăn song liền đột phá, phá tan Luyện Khí kỳ cấp tám, nhưng dược lực chỉ tiêu hao một chút, nên hắn dứt khoát tu luyện lên Luyện Khí Kỳ cấp chín.
Trong lúc đó đủ loại khó khăn nguy hiểm cùng thống khổ cực hạn mà thân thể phải chịu đựng Doãn Tử Chương không nhắc tới một chữ, nhưng Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc đều là người từng trải nên hiểu được.
Hơn nữa Bảo Pháp Hổ nghe Doãn Tử Chương kể đơn giản như vậy, liền xuất thần một hồi rồi nói: “Ta biết ngươi thời gian cấp bách, nhưng ngươi có biết hay không, như vậy sẽ mang đến cho ngươi nguy hiểm thế nào, cho dù thành công bước vào Luyện Khí kỳ cấp chín, nhưng vẫn sẽ tổn thương căn cơ. Ngươi nghĩ xem một tu sĩ Trúc Cơ hậu kì chưa qua tuổi sáu mươi như ta, vì sao lại tiến nhập Nguyên Thủy Cốc để khổ tu?”
Trong Thánh Trí phái phàm là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có tương lai đều là những nhân tài được các núi cao nhất tranh giành, phần lớn đều ở trên những ngọn núi cao nhất, dày dặc linh khí để tu luyện, hoặc không thì chấp chưởng những nhiệm vụ trọng yếu trong phái. Nguyên Thủy Cốc này thuộc về dải đất bên ngoài, linh khí mỏng manh, chức vụ béo bở cũng ít, chỉ có các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở Thánh Trí phái lăn lộn đã lâu hơn nữa tuổi đã lớn, không còn hi vọng Kết Đan mới lựa chọn ở tại chỗ này.
Tu sĩ bình thường có thể đạt tới Trúc Cơ khi bốn mươi lăm tuổi đã coi như không tệ rồi, 60 tuổi đạt hậu kỳ Trúc Cơ thì coi như thiên tài, thật sự không có lý gì lại ở Nguyên Thủy Cốc “hao tổn thanh xuân’’.
“Năm đó ta bốn mươi ba tuổi đã là tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ, giống như ngươi vậy, nóng lòng cầu thành, dựa vào đan dược mạnh mẽ nâng cao tu vi, hi vọng sớm ngày Kết Đan, thay sư phụ xả giận, kết quả biến khéo thành vụng, tổn hại căn cơ, cảnh giới Trúc Cơ miễn cưỡng tu lên chưa được nửa năm đã bị đánh trở về nguyên trạng, hơn nữa cho tới nay gần hai mươi năm rồi, vô luận thế nào tu vi cũng không thể tăng lên được nữa.’’ Bảo Pháp Hổ nói đến chuyện cũ thì thần sắc ảm đạm.
Hắn đã từng là tinh anh thiên tài được coi trọng trong môn phái, nhưng kết quả bởi vì nhất thời nóng lòng, chẳng những tu vi bị hao tổn, hơn nữa còn nhận đủ sự chê cười, hắn thật không muốn nhìn Doãn Tử Chương rập khuôn theo hắn.
Doãn Tử Chương biết hắn có ý tốt, nên chân thành nói: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở, một năm tới, ta sẽ cẩn thận tu luyện, không nóng lòng cầu toàn như trước nữa, đợi đem căn cơ ổn định xong mới nghĩ đến chuyện Trúc Cơ sau.”
Bùi Cốc nghe vậy cũng góp lời: “Bảo sư đệ, đệ không cần lại vì chuyện cũ phiền não, ăn linh thảo linh thú thêm mấy tháng bồi bổ thân thể, là có thể phục hồi như cũ, về phần Doãn sư đệ thì càng không cần phải lo, có Chu Chu ở bên cạnh, nhiều lắm nửa năm sẽ lại là một gã đệ tử tinh anh, sợ cái gì?!”
Bảo Pháp Hổ liếc nhìn Chu Chu đang ngồi bên cạnh Doãn Tử Chương ngủ gà ngủ gật, trong lòng không khỏi hâm mộ vận khí của hắn.
Đồ ăn Chu Chu làm, đối với người tổn thương căn cơ, không cách nào thừa nhận đan dược cùng dược lực như hắn, quả thật chính là bảo bối cứu mạng, dù Doãn Tử Chương không bệnh không đau, nhưng ngày ngày ăn mỹ vị như vậy vẫn có thể cường thân kiện thể, thân thể chẳng những khỏe mạnh hơn, mà khả năng tiếp nhận linh khí cũng sẽ vượt xa người bình thường.
Hơn nữa dựa theo phương pháp nấu đồ ăn của Chu Chu, loại thức ăn này sau khi ăn xong còn có thể đào thải hết dơ bẩn trong người, thanh trừ hiệu quả độc hại trong cơ thể, khi tu vi thăng cấp, thời điểm tẩy tinh phạt tủy, tốc độ cùng thành công tỷ lệ sẽ tăng đến mức không ngờ.
Chỉ hy vọng Doãn Tử Chương hiểu được quý trọng tiểu cô nương này a.
Một đêm vô sự, ngày thứ hai Doãn Tử Chương nghe theo đề nghị của Chu Chu, đeo chiếc vòng tay tiền đồng của Bảo Pháp Hổ, che dấu đi hai cấp tu vi, để Bùi Cốc đưa tới chân núi Tuệ Lữ nhận thẻ bài mới.
Bùi Cốc đưa bọn họ đưa đến chân núi, chờ người tới đón rồi mới rời đi.
Doãn Tử Chương và Chu Chu đi vào trong điện, chỉ thấy đám tân đệ tử phần lớn đều ở đây, dựa theo các núi tương ứng phân thành 5 đội, theo thứ tự đổi lại thẻ bài mới và đai lưng khắc kí hiệu riêng của từng núi.
Doãn Tử Chương xếp hàng cùng một sân với Hàn Hanh và ba người trong đội ngũ núi Ngẫu Nguyên, Tô Lăng cũng đã ở đó, xa xa trông thấy Chu Chu, mắt ả liền lộ hung quang, Kinh Cát Nhân đứng trong hàng ngũ của núi Muội Viễn nháy mắt tinh nghịch với Chu Chu, bên cạnh hắn còn có người Chu Chu biết, là Nhạc Linh Nhi.
Huynh muội Liêu Vịnh Lân, Liêu Vịnh Kỳ bị phân đến núi Thái Trúc, Lâm Thanh Ba thì ở núi Cương Chủy.
Doãn Tử Chương và Chu Chu vừa đứng lại, đã nghe thấy cửa đại điện có người cười lạnh nói: “Tiểu tử họ Doãn kia, lá gan không nhỏ a! Chúng ta còn tưởng rằng ngươi vẫn núp ở Nguyên Thủy cốc không dám ra gặp người chứ!”
Bình luận facebook