Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362
“Có người tới! Có thể là tiểu sư muội, chúng ta mau đi tiếp ứng!” Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục đột nhiên cảm giác được một luồng hơi thở mạnh mẽ dị thường, dường như có thể sánh ngang cùng với Diễm Thí Thiên, Tô Đạm Hồng đang từ xa tiến lại, rất nhanh sẽ chạm mặt với Diễm Thí Thiên.
Diễm Thí Thiên còn đang trên đảo, năng lực cảm giác bị ảnh hưởng, lại còn bận chỉ huy Huyền Long mở đường, cho nên đến khi hơi thở tiến tới rất gần mới phát hiện ra.
Hiện tại Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục chẳng những không bị hạn chế còn có thể nhận được sự trợ giúp của Thụ thần chi lực, truyền âm từ xa cho Chu Chu: “Ngăn cản Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng, đừng để cho bọn họ rời khỏi đảo!”
Chu Chu thầm rùng mình. Nàng biết lần này mình rất có thể sẽ phải chính diện chống lại Diễm Thí Thiên, nhưng đến lúc sự việc xảy đến, nàng vẫn thấy thiếu tự tin và nản chí vô cùng.
Cũng đều hấp thu ba loại Thiên Hỏa, nàng không thể sánh bằng thực lực Diễm Thí Thiên. Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội hiếm có lần này, sau này còn muốn đối phó hắn lại càng khó hơn!
Chu Chu cắn răng, liều mạng!
Bóng ảnh Tiểu Trư nhanh chóng hiện lên phía trước người nàng, hướng về Huyền Long há mồm, phun ra một ngọn lửa màu hoàng kim, chính là dung hợp ba loại Thiên Hỏa – Bổn Nguyên Chi Hỏa !
Trong hỏa diễm huy hoàng rực rỡ này ẩn chứa ánh sáng, sinh cơ và tinh khiết, một lần nữa chiếu sáng bầu trời bao la vốn tràn ngập tử khí, người trên đảo Âm Dương bởi vì đại chiến này đột nhiên xuất hiện mà bị làm cho sợ đến tứ tán bôn đào (chạy loạn tứ phía), các tu sĩ xa xa nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng vốn sa sút âm u ở giữ hào quang này mà được hoàn toàn tinh lọc thăng hoa.
Diễm Thí Thiên khẽ nhếch lông mày, cuối cùng hắn cũng được gặp thiếu nữ mỹ lệ mà những năm gần đây hắn vẫn thường nhung nhớ.
Dung mạo nàng càng đẹp hơn ngày xưa, bộ dáng nhìn qua chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, giữa lông mày lại nhiều hơn mấy phần quyến rũ uyển chuyển. Thiếu nữ non nớt ngây ngô năm đó đã dần dần trưởng thành.
Diễm Thí Thiên tham lam nhìn ngắm Chu Chu. Hắn phải thừa nhận đứng trước dung nhan như vậy hắn thật không cách nào kháng cự, nếu không hắn cũng sẽ không vì nàng phí nhiều công sức, thậm chí nuôi hổ gây họa.
Nhưng Chu Chu không có nửa phần tâm tình muốn cùng hắn chơi trò “thâm tình nhìn nhau”, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất —— ngăn cản hắn, giết hắn!
Tiểu Trư phun Bổn Nguyên Chi Hỏa ra trên không trung kịch liệt đụng vào Diệt Thế Chi Hỏa, cũng không bên nào có thể chiếm được tiện nghi.
Diễm Thí Thiên phát hiện bóng hình của Tiểu Trư, lông mày không khỏi chíu chặt. Có thể phun ra Thiên Hỏa không thể nghi ngờ chính là hỏa linh. Nhưng hỏa linh có ngoại hình kì lạ như vậy, quả thực mới thấy lần đầu!
Hắn cũng từng nghe qua Trịnh Quyền phái Thánh Trí thu nữ đệ tử có một linh thú dạng heo biết phóng hỏa, có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược, nhưng hắn chưa bao giờ để ở trong lòng, không nghĩ tới thứ kia căn bản không phải linh thú, mà là hỏa linh!
Hắn cũng nhịn không được bội phục người Đan tộc, bản lãnh che dấu chân tướng như này quả thực đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh *, nếu như không phải chính mình trông thấy, nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ đến sẽ có tu sĩ phân liệt ra hỏa linh là một con heo!
*Lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật….
Hơn nữa người phân liệt ra hỏa linh heo, chính là người đã từng dùng thiên phú tuyệt đỉnh và sự xinh đẹp vô địch để giành vị trí Thánh nữ Đan tộc Đan quốc .
Từng ý niệm ập đến trong lòng Diễm Thí Thiên, nhưng chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt.
Xưa nay Chu Chu rất nghe lời sư huynh… căn bản không chút do dự liền mang theo Tiểu Trư hạ xuống đảo Âm Dương, ngăn cản Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng. Nàng cảm giác được tu vi trong cơ thể sau khi tiến vào phạm vi đảo Âm Dương liền nhanh chóng tụt xuống, nhưng trong lúc Thiên Hỏa hai bên đụng nhau, rất nhanh nàng đã phát hiện Diễm Thí Thiên và nàng nhất định không chênh lệch lắm đâu!
Bọn họ chỉ có hai người, nàng còn có các sư huynh sư tỷ đây! Vừa nghĩ như vậy, lòng tin trong Chu Chu tăng lên gấp bội, toàn tâm toàn ý chỉ huy Tiểu Trư triền đấu với Huyền Long.
Nếu như là trong một trường hợp khác, trên bầu trời có một heo một rồng solo quả thực có thể nói là kỳ cảnh. . . . . . một kỳ cảnh vô cùng khôi hài.
Thân thể Tiểu Trư tròn mập nhưng động tác cũng rất linh hoạt, nhảy lên đáp xuống liên tục, ngọn lửa trong miệng phun ra do thân thể của nó cũng không thay đổi được phương hướng công kích, mà thân thể Huyền Long quá dài bất luận uốn lượn vung vẩy như thế nào cũng không thể đánh trúng Tiểu Trư. Mục tiêu quá nhỏ cũng rất phiền toái.
Hai con thú đốt lên ngọn lửa đen đỏ và hoàng kim, động tác mau lẹ khiến cho người khác không kịp nhìn.
Bàn về tu vi, Diễm Thí Thiên cùng với hỏa linh Huyền Long tự nhiên cao hơn Chu Chu và Tiểu Trư nhiều. Nhưng Mật Tuyền Tịnh Hỏa mà Tiểu Trư hấp thu đã tồn tại nhiều năm cùng Vạn Niên Hợp Hoan thụ, có khả năng chống đỡ tương đối với áp chế của cây thần, ở điểm này bọn họ còn lâu mới bì kịp.
Hơn nữa Cơ U Cốc một đường chạy tới không ngừng thúc giục thần lực của Vạn Niên Hợp Hoan thụ để bày trận đối phó Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng không bị quấy rầy ngăn trở. Bên này so với bên dưới, Chu Chu đang cùng Diễm Thí Thiên chính diện đụng nhau lần thứ nhất thì không bị thiệt thòi gì.
Không có Huyền Long mở đường, Tô Đạm Hồng không cách nào xông phá pháp trận thần lực trên đảo, chỉ có thể dừng ở chỗ cũ giúp Diễm Thí Thiên đối phó Chu Chu. Trong lòng hắn biết Diễm Thí Thiên có ý định khác với Chu Chu cho nên rất nhiều ngoan chiêu không thế thi triển, trong lòng lo lắng không dứt.
Hắn thì bị Chu Chu bên này cản lại, còn Lâm Chấn Kim, Cơ U Cốc, Doãn Tử Chương đã lần lượt chạy tới, mắt thấy sẽ tạo thành thế vây công.
“Thái tử điện hạ, không thể ham chiến!” Tô Đạm Hồng gấp gáp hét lớn, hắn nhìn ra được Diễm Thí Thiên muốn bắt Đan Hoàng đi, cho nên mới rơi vào thế thụ động, bị nàng chặn lại.
Đan Hoàng hôm nay hoàn toàn khác xa với thiếu nữ nhu nhược năm đó. Thái tử muốn bắt nàng sẽ phải phí một phen tâm tư và thời gian, trước mắt tuyệt đối không phải là thời cơ thích hợp.
Diễm Thí Thiên biết hắn nói có lý, hừ nhẹ một tiếng phất ống tay áo một cái, Chu Chu chỉ cảm thấy một sức lực ùn ùn đập vào mặt, không nhịn được đã muốn rút lui ngay lập tức.
Nhưng nếu nàng còn lui sẽ ngăn không được hai người này nữa.
Chu Chu bắt đầu bướng bỉnh, cắn răng không lùi nửa bước, hai chân khựng lại, Mộc Linh trong nháy mắt cắm xuống đất mà sinh sôi. Nàng giơ hai tay lên nhanh chóng kết ấn, Mộc Linh trở nên cứng như thiết thạch, sẵn sàng đón đỡ thế công của Diễm Thí Thiên.
Mắt thấy cự chưởng bén nhọn vô cùng sắp đánh lên người Chu Chu thì trước người của nàng bỗng nhiên ánh sáng xanh chói lóa, rễ cây xanh biếc khổng lồ cao vống lên, cứng rắn đỡ thay nàng một chưởng này.
Là Vạn Niên Hợp Hoan thụ! Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục nhìn thấy một màn này cũng có chút kinh ngạc, bọn họ quả thật chỉ huy cây thần ngăn cản công kích thay Chu Chu, nhưng cây thần phản ứng mãnh liệt như vậy hoàn toàn đã ngoài ý liệu của họ.
Bọn họ còn chưa kịp đỡ thay Chu Chu thì hai Kết Đan trưởng lão cung Thái Hư đã rơi vào tay Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng. thì ra Diễm Thí Thiên công kích Chu Chu chẳng qua chỉ là hư chiêu, mục tiêu thực sự chính là bắt được hai người kia.
Trong mắt Diễm Thí Thiênvà Tô Đạm Hồng, hạ thủ với mấy tên trưởng lão Kết Đan cung Thái Hư này mới là tốt nhất.
Hai người nọ rơi vào tay địch, bị đối phương lấy làm khiên để cản thế công của đám người Lâm Chấn Kim, thậm chí xem bọn họ như rìu để ngăn trở ảo ảnh Cổ Mộc vọt tới trước mặt bọn họ. Cho dù đám người Cơ U Cốc ứng biến thần tốc như thế nào đi chăng nữa cũng khó mà ở nơi này trong chốc lát nghĩ được phương pháp đối ứng.
Bọn Diễm Thí Thiên đi ven theo pháp trận, dùng hai người trên tay như binh khí, chẳng mấy chốc đã ra khỏi đảo Âm Dương, đề khí hóa thành hai đạo hư ảnh, chạy thêm chừng mười trượng nữa.
Diễm Thí Thiên còn đang trên đảo, năng lực cảm giác bị ảnh hưởng, lại còn bận chỉ huy Huyền Long mở đường, cho nên đến khi hơi thở tiến tới rất gần mới phát hiện ra.
Hiện tại Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục chẳng những không bị hạn chế còn có thể nhận được sự trợ giúp của Thụ thần chi lực, truyền âm từ xa cho Chu Chu: “Ngăn cản Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng, đừng để cho bọn họ rời khỏi đảo!”
Chu Chu thầm rùng mình. Nàng biết lần này mình rất có thể sẽ phải chính diện chống lại Diễm Thí Thiên, nhưng đến lúc sự việc xảy đến, nàng vẫn thấy thiếu tự tin và nản chí vô cùng.
Cũng đều hấp thu ba loại Thiên Hỏa, nàng không thể sánh bằng thực lực Diễm Thí Thiên. Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội hiếm có lần này, sau này còn muốn đối phó hắn lại càng khó hơn!
Chu Chu cắn răng, liều mạng!
Bóng ảnh Tiểu Trư nhanh chóng hiện lên phía trước người nàng, hướng về Huyền Long há mồm, phun ra một ngọn lửa màu hoàng kim, chính là dung hợp ba loại Thiên Hỏa – Bổn Nguyên Chi Hỏa !
Trong hỏa diễm huy hoàng rực rỡ này ẩn chứa ánh sáng, sinh cơ và tinh khiết, một lần nữa chiếu sáng bầu trời bao la vốn tràn ngập tử khí, người trên đảo Âm Dương bởi vì đại chiến này đột nhiên xuất hiện mà bị làm cho sợ đến tứ tán bôn đào (chạy loạn tứ phía), các tu sĩ xa xa nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng vốn sa sút âm u ở giữ hào quang này mà được hoàn toàn tinh lọc thăng hoa.
Diễm Thí Thiên khẽ nhếch lông mày, cuối cùng hắn cũng được gặp thiếu nữ mỹ lệ mà những năm gần đây hắn vẫn thường nhung nhớ.
Dung mạo nàng càng đẹp hơn ngày xưa, bộ dáng nhìn qua chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, giữa lông mày lại nhiều hơn mấy phần quyến rũ uyển chuyển. Thiếu nữ non nớt ngây ngô năm đó đã dần dần trưởng thành.
Diễm Thí Thiên tham lam nhìn ngắm Chu Chu. Hắn phải thừa nhận đứng trước dung nhan như vậy hắn thật không cách nào kháng cự, nếu không hắn cũng sẽ không vì nàng phí nhiều công sức, thậm chí nuôi hổ gây họa.
Nhưng Chu Chu không có nửa phần tâm tình muốn cùng hắn chơi trò “thâm tình nhìn nhau”, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất —— ngăn cản hắn, giết hắn!
Tiểu Trư phun Bổn Nguyên Chi Hỏa ra trên không trung kịch liệt đụng vào Diệt Thế Chi Hỏa, cũng không bên nào có thể chiếm được tiện nghi.
Diễm Thí Thiên phát hiện bóng hình của Tiểu Trư, lông mày không khỏi chíu chặt. Có thể phun ra Thiên Hỏa không thể nghi ngờ chính là hỏa linh. Nhưng hỏa linh có ngoại hình kì lạ như vậy, quả thực mới thấy lần đầu!
Hắn cũng từng nghe qua Trịnh Quyền phái Thánh Trí thu nữ đệ tử có một linh thú dạng heo biết phóng hỏa, có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược, nhưng hắn chưa bao giờ để ở trong lòng, không nghĩ tới thứ kia căn bản không phải linh thú, mà là hỏa linh!
Hắn cũng nhịn không được bội phục người Đan tộc, bản lãnh che dấu chân tướng như này quả thực đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh *, nếu như không phải chính mình trông thấy, nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ đến sẽ có tu sĩ phân liệt ra hỏa linh là một con heo!
*Lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật….
Hơn nữa người phân liệt ra hỏa linh heo, chính là người đã từng dùng thiên phú tuyệt đỉnh và sự xinh đẹp vô địch để giành vị trí Thánh nữ Đan tộc Đan quốc .
Từng ý niệm ập đến trong lòng Diễm Thí Thiên, nhưng chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt.
Xưa nay Chu Chu rất nghe lời sư huynh… căn bản không chút do dự liền mang theo Tiểu Trư hạ xuống đảo Âm Dương, ngăn cản Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng. Nàng cảm giác được tu vi trong cơ thể sau khi tiến vào phạm vi đảo Âm Dương liền nhanh chóng tụt xuống, nhưng trong lúc Thiên Hỏa hai bên đụng nhau, rất nhanh nàng đã phát hiện Diễm Thí Thiên và nàng nhất định không chênh lệch lắm đâu!
Bọn họ chỉ có hai người, nàng còn có các sư huynh sư tỷ đây! Vừa nghĩ như vậy, lòng tin trong Chu Chu tăng lên gấp bội, toàn tâm toàn ý chỉ huy Tiểu Trư triền đấu với Huyền Long.
Nếu như là trong một trường hợp khác, trên bầu trời có một heo một rồng solo quả thực có thể nói là kỳ cảnh. . . . . . một kỳ cảnh vô cùng khôi hài.
Thân thể Tiểu Trư tròn mập nhưng động tác cũng rất linh hoạt, nhảy lên đáp xuống liên tục, ngọn lửa trong miệng phun ra do thân thể của nó cũng không thay đổi được phương hướng công kích, mà thân thể Huyền Long quá dài bất luận uốn lượn vung vẩy như thế nào cũng không thể đánh trúng Tiểu Trư. Mục tiêu quá nhỏ cũng rất phiền toái.
Hai con thú đốt lên ngọn lửa đen đỏ và hoàng kim, động tác mau lẹ khiến cho người khác không kịp nhìn.
Bàn về tu vi, Diễm Thí Thiên cùng với hỏa linh Huyền Long tự nhiên cao hơn Chu Chu và Tiểu Trư nhiều. Nhưng Mật Tuyền Tịnh Hỏa mà Tiểu Trư hấp thu đã tồn tại nhiều năm cùng Vạn Niên Hợp Hoan thụ, có khả năng chống đỡ tương đối với áp chế của cây thần, ở điểm này bọn họ còn lâu mới bì kịp.
Hơn nữa Cơ U Cốc một đường chạy tới không ngừng thúc giục thần lực của Vạn Niên Hợp Hoan thụ để bày trận đối phó Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng không bị quấy rầy ngăn trở. Bên này so với bên dưới, Chu Chu đang cùng Diễm Thí Thiên chính diện đụng nhau lần thứ nhất thì không bị thiệt thòi gì.
Không có Huyền Long mở đường, Tô Đạm Hồng không cách nào xông phá pháp trận thần lực trên đảo, chỉ có thể dừng ở chỗ cũ giúp Diễm Thí Thiên đối phó Chu Chu. Trong lòng hắn biết Diễm Thí Thiên có ý định khác với Chu Chu cho nên rất nhiều ngoan chiêu không thế thi triển, trong lòng lo lắng không dứt.
Hắn thì bị Chu Chu bên này cản lại, còn Lâm Chấn Kim, Cơ U Cốc, Doãn Tử Chương đã lần lượt chạy tới, mắt thấy sẽ tạo thành thế vây công.
“Thái tử điện hạ, không thể ham chiến!” Tô Đạm Hồng gấp gáp hét lớn, hắn nhìn ra được Diễm Thí Thiên muốn bắt Đan Hoàng đi, cho nên mới rơi vào thế thụ động, bị nàng chặn lại.
Đan Hoàng hôm nay hoàn toàn khác xa với thiếu nữ nhu nhược năm đó. Thái tử muốn bắt nàng sẽ phải phí một phen tâm tư và thời gian, trước mắt tuyệt đối không phải là thời cơ thích hợp.
Diễm Thí Thiên biết hắn nói có lý, hừ nhẹ một tiếng phất ống tay áo một cái, Chu Chu chỉ cảm thấy một sức lực ùn ùn đập vào mặt, không nhịn được đã muốn rút lui ngay lập tức.
Nhưng nếu nàng còn lui sẽ ngăn không được hai người này nữa.
Chu Chu bắt đầu bướng bỉnh, cắn răng không lùi nửa bước, hai chân khựng lại, Mộc Linh trong nháy mắt cắm xuống đất mà sinh sôi. Nàng giơ hai tay lên nhanh chóng kết ấn, Mộc Linh trở nên cứng như thiết thạch, sẵn sàng đón đỡ thế công của Diễm Thí Thiên.
Mắt thấy cự chưởng bén nhọn vô cùng sắp đánh lên người Chu Chu thì trước người của nàng bỗng nhiên ánh sáng xanh chói lóa, rễ cây xanh biếc khổng lồ cao vống lên, cứng rắn đỡ thay nàng một chưởng này.
Là Vạn Niên Hợp Hoan thụ! Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục nhìn thấy một màn này cũng có chút kinh ngạc, bọn họ quả thật chỉ huy cây thần ngăn cản công kích thay Chu Chu, nhưng cây thần phản ứng mãnh liệt như vậy hoàn toàn đã ngoài ý liệu của họ.
Bọn họ còn chưa kịp đỡ thay Chu Chu thì hai Kết Đan trưởng lão cung Thái Hư đã rơi vào tay Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng. thì ra Diễm Thí Thiên công kích Chu Chu chẳng qua chỉ là hư chiêu, mục tiêu thực sự chính là bắt được hai người kia.
Trong mắt Diễm Thí Thiênvà Tô Đạm Hồng, hạ thủ với mấy tên trưởng lão Kết Đan cung Thái Hư này mới là tốt nhất.
Hai người nọ rơi vào tay địch, bị đối phương lấy làm khiên để cản thế công của đám người Lâm Chấn Kim, thậm chí xem bọn họ như rìu để ngăn trở ảo ảnh Cổ Mộc vọt tới trước mặt bọn họ. Cho dù đám người Cơ U Cốc ứng biến thần tốc như thế nào đi chăng nữa cũng khó mà ở nơi này trong chốc lát nghĩ được phương pháp đối ứng.
Bọn Diễm Thí Thiên đi ven theo pháp trận, dùng hai người trên tay như binh khí, chẳng mấy chốc đã ra khỏi đảo Âm Dương, đề khí hóa thành hai đạo hư ảnh, chạy thêm chừng mười trượng nữa.
Bình luận facebook