Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456
Đề Thiện Thượng hậm hực nói: “Lão tử không âm hiểm giống đệ, trong đầu đầy âm mưu quỷ kế!”
Cơ U Cốc chẳng muốn so đo với hắn, nói với người khác: “Chính thức muốn đả kích khí thế của Diễm Thí Thiên, quan trọng nhất là được dựa vào các vị Đan tộc tại Luyện Đan Sư tụ hội kỳ khai đắc thắng *(thắng ngay từ trận đầu), trước khi đại hội diễn ra thì chúng ta có thể làm một ít công tác chuẩn bị, ví dụ tuyên dương chuyện bảo khố hoàng tộc bị trộm ra ngoài. . .”
“Cái này có cái gì khó đâu, rất nhiều người biết việc này rồi, đệ đây không phải nói nhảm sao?” Đề Thiện Thượng không kiên nhẫn mà ngắt lời nói.
” Rất nhiều người biết rõ bảo khố hoàng tộc Đan Quốc bị trộm, nhưng biết rõ bảo khố bị tổn thất bao nhiêu ngoại trừ chúng ta lại không mấy người.” Cơ U Cốc lạnh nhạt nói.
Bảo khố bị tiểu tặc lẻn vào trộm đi vài món trọng bảo hoàn toàn khác với bảo khố bị trộm hơn bảy phần.
Vế trước mọi người coi như là một cái cọc kỳ văn dị sự đã nghe qua, hoặc kinh ngạc, hoặc tâm động, hoặc nhìn có chút hả hê, hoặc hâm mộ đố kỵ hận mà thôi, vế thứ hai lại sẽ đối với Diễm thị hoàng tộc thanh danh tạo thành đả kích trí mạng.
Hoàng tộc Diễm thị tại trên địa bàn của mình, có hai cái tu sĩ Đại Thừa kỳ tọa trấn, phụ trách thủ hộ bảo khố vẫn là một yêu tu cảnh giới bát giai Đại viên mãn kiêm đại sư trận đạo nổi tiếng, vậy mà bảo khố nhà mình bị người trắng trợn chuyển đi hơn phân nửa, đây quả thực mất mặt ném đến mỗ mỗ gia.
“Ngươi định tuyên dương như thế nào?” Trên đường Phần Bích Thấm nghe Chu Chu kể thoáng qua, có thể làm cho đối thủ cũ mất mặt thì nàng có mười hai vạn phần nhiệt tình.
“Chúng ta có thể thông qua cửa hàng phường thị Đan Quốc cùng với thế lực tương quan của bọn hắn, bán các loại pháp bảo trong bảo khố hơi có lai lịch nhưng hiếm ai biết ra, cũng có thể tìm con đường thủ tiêu tang vật mà không cách nào truy tra đầu nguồn. Các bảo vật có đẳng cấp cao rơi vào tay mấy nhân vật quan trọng của liên minh Đan Quốc, hơn nữa công khai thể hiện thái độ thăm hỏi rồi lại bóc trần lai lịch của bọn nó. Thậm chí có thể thông qua lần này tụ hội Luyện Đan Sư đính tiêm*(đạt trình độ cao nhất) trao đổi trân quý đan dược, linh phẩm trân quý, nhân cơ hội đó thả ra vài đồ cá biệt trong bảo khố hoàng tộc.” Cơ U Cốc nói.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một cái hình ảnh, phụ tử Diễm Thí Thiên vất vất vả vả tổ chức một lần thịnh hội, hội tụ đại lục Tấn Tiềm hầu hết tu sĩ đẳng cấp cao cùng với Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, rồi lại phát hiện nhiều trân tàng của hoàng tộc Diễm thị bị mấy người đồng minh lấy ra đầu cơ trục lợi trao đổi. . .
Của trộm cướp xuất hiện trên tay minh hữu*(bạn kết giao hợp tác), cũng không phải không phải không có hoài nghi. Nhưng danh dự thì nhất định mất sạch rồi.
Người ta bỏ ra giá tiền rất lớn mới có được bảo vật, hoàng tộc Diễm thị cũng không thể buộc bọn hắn không công nộp lên, hay cầm trân phẩm ngang hàng để đi đổi hoặc dứt khoát làm như không thấy, không làm truy cứu. Dù sao cũng đã mất rồi.
Hơn nữa người tu tiên nhiều khi vì tư lợi, một khi chuyện này bị vạch trần, mặc kệ hoàng tộc Diễm thị xử lý như thế nào thì chỉ sợ minh hữu sinh ra một ít khúc mắc với bọn hắn.
Đề Thiện Thượng rốt cục phục rồi. Ngay cả Đan Nhiễm, Đan Nghê cùng với Doãn Tử Chương cũng không khỏi được âm thầm may mắn, khá tốt người nham hiểm gian xảo này là người trong nhà, cũng không có ý xấu với bọn họ, nếu không. . . Thật sự rất đáng sợ.
Chỉ dùng một chiêu mà đã để cho hoàng tộc Diễm thị khó chịu nổi bất đắc dĩ rồi, chứ đừng nói đến vẻ mặt của hắn vẫn chưa thỏa mãn, hiển nhiên còn có chiêu liên hoàn tổn hại khác đang đợi.
“Về phương diện chọn lựa bảo vật thì muốn làm phiền các vị Đan tộc rồi.” Cơ U Cốc nho nhã lễ độ nói.
“Không khách khí, không khách khí. Nên như thế!” Mọi người ngay ngắn gật đầu đáp ứng, thái độ thành khẩn gần như kinh sợ.
Cơ U Cốc nói ra kế hoạch nhưng cụ thể áp dụng lại không đơn giản. Cũng may bọn hắn có quan hệ rất không tồi với Tấn Bảo tông.
Với tư cách là cửa hàng buôn bán các loại trân phẩm vật tư có liên quan tới tu tiên lớn nhất đại lục Tấn Tiềm, bọn hắn hiểu rõ mấy đối thủ cạnh tranh liên minh Đan Quốc hơn bản thân họ nhiều.
Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương tự mình đi tìm Đạo Quân Tận Thiện của Tấn Bảo tông. Mịt mờ mà đề cập đại khái, lập tức đạt được đối phương nhiệt tình hưởng ứng, do Đại chưởng quỹ tổng điếm Tấn Bảo tông dẫn theo mấy đệ tử quản sự đắc lực, chẳng phân biệt được ngày đêm thay bọn hắn kỹ càng chải vuốt tốt con đường thủ tiêu tang vật, nhân mạch cùng với đủ loại công việc hạng mục cần chú ý.
Sau khi Đạo Quân Tế Tường Tế Lập tông nhận được tin tức, đặc biệt phái Tiếu Thủ đưa tới một phần danh sách, trên đó liệt kê tất cả tư liệu về quan tai to mặt lớn trong liên minh Đan Quốc, phần lớn đều là nhân vật đứng đầu thế lực địa phương nào đó hay hoặc tông môn thế gia, ngay cả tính nết, yêu thích cùng tu vị công pháp của bọn hắn đều đánh dấu rõ ràng.
Cơ U Cốc ngầm hiểu mà thu nhận.
Cùng đi với Tiếu Thủ chính là một tu sĩ Nguyên Anh tuổi trẻ lạ hoắc, tuổi không quá 200, trông cao lớn anh tuấn, đứng tại bên cạnh Doãn Tử Chương, Cơ U Cốc cũng không hề thua kém.
Không giống như Doãn Tử Chương lạnh như băng hay Cơ U Cốc tao nhã, người tu sĩ này như một thanh Kim Đao ra khỏi vỏ, toàn thân tản ra nhuệ khí hào quang, bản thân chính là một cái vật sáng, làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Tiếu Thủ giới thiệu nói: “Vị này chính là tân Đạo Quân Pháp Đạt của Tấn Tông Môn chúng ta, vốn tên là Cổ Tuyền. Hai năm trước vẫn là sư huynh của ta, hôm nay đã sư thúc của ta rồi, mấy ngày hôm trước mới xuất quan, Đạo Quân Tế Tường sai ta dẫn hắn đến để làm quen với các ngươi.”
Trong lời nói của hắn có chút hâm mộ, nhưng lại không uể oải như lúc trước khi đối diện với đám người Doãn Tử Chương, dù sao chính hắn chưa đủ trăm tuổi cũng đã là Kết Đan hậu kỳ, hơn một trăm tuổi Kết Anh là hoàn toàn có khả năng đấy.
Những năm này Cổ Tuyền đều đang bế quan trùng kích Nguyên Anh kỳ, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Tử Chương thiên tài trong truyền thuyết.
Đệ tử Tế Lập tông chủ công đều là luyện thể đấu pháp đấy, phần lớn tính tình ngay thẳng, Cổ Tuyền cũng không ngoại lệ, song phương mấy câu xuống cũng đã như là nhiều năm lão hữu, hào khí thật là nhiệt liệt.
Ánh mắt của Cổ Tuyền tại trên người Doãn Tử Chương vòng vo vài vòng, nói: “Thực không dám giấu diếm, tiểu đệ lần này tới là vì làm mai mối cho một vị vãn bối trong gia tộc đấy.”
Những người khác sững sờ, Đề Thiện Thượng nói đầu tiên: “Tiểu Tứ đã có người trong lòng sao các ngươi còn muốn làm mai mối cho hắn?”
Lời nói này nghe ra không được tự nhiên cho lắm? Sắc mặt mọi người đều cổ quái.
Cổ Tuyền lại càng hoảng sợ, vội vàng giải thích nói: “Không phải cho Doãn sư huynh làm mai mối.”
Tất cả mọi người đều nhận định đạo lữ của Doãn Tử Chương chính là Chu Chu, thân phận, dung mạo cùng với thực lực của Chu Chu như vậy, phóng nhãn thiên hạ thật đúng là tìm không thấy, cho dù Tế Lập tông muốn kéo gần quan hệ với hắn thì cũng sẽ không vọng tưởng nhét tiểu tam cho hai người bọn họ người.
Đây không phải là chắp nối, mà là kéo cừu hận rồi.
Đề Thiện Thượng vui vẻ, hưng phấn nói: “Chẳng lẽ thay lão tử làm mai mối, Cổ Tuyền ngươi thật sự là quá thật tinh mắt rồi! Lão tử tuyệt đối là tu sĩ Nguyên Anh có triển vọng tốt nhất đại lục Tấn Tiềm! Lão tử yêu cầu đạo lữ cũng không cao, dung mạo như thiên tiên, ôn nhu hiền thục, biết làm một tay thức ăn ngon là được.”
Hắn hiện tại lại tự đại cũng không có ý tứ nói mình Nguyên Anh vô địch, suy nghĩ thật lâu mới nghĩ đến mới đánh giá chính mình—— triển vọng tốt nhất! Luôn luôn một ngày hắn muốn vượt qua Tứ sư đệ, trở thành người đầu tiên phi thăng Tiên Giới trong đồng môn.
Cơ U Cốc liếc mắt nhìn hắn nói: “Đại sư huynh có triển vọng tốt nhất hay không thì sư đệ ta không dám chắc chắn, nhưng có một điểm, huynh tuyệt đối là tu sĩ Nguyên anh chi nhất đại lục Tấn Tiềm, hơn nữa chưa từng có ai, hơn phân nửa cũng hậu vô lai giả.*( về sau cũng không có ai)”
Cơ U Cốc chẳng muốn so đo với hắn, nói với người khác: “Chính thức muốn đả kích khí thế của Diễm Thí Thiên, quan trọng nhất là được dựa vào các vị Đan tộc tại Luyện Đan Sư tụ hội kỳ khai đắc thắng *(thắng ngay từ trận đầu), trước khi đại hội diễn ra thì chúng ta có thể làm một ít công tác chuẩn bị, ví dụ tuyên dương chuyện bảo khố hoàng tộc bị trộm ra ngoài. . .”
“Cái này có cái gì khó đâu, rất nhiều người biết việc này rồi, đệ đây không phải nói nhảm sao?” Đề Thiện Thượng không kiên nhẫn mà ngắt lời nói.
” Rất nhiều người biết rõ bảo khố hoàng tộc Đan Quốc bị trộm, nhưng biết rõ bảo khố bị tổn thất bao nhiêu ngoại trừ chúng ta lại không mấy người.” Cơ U Cốc lạnh nhạt nói.
Bảo khố bị tiểu tặc lẻn vào trộm đi vài món trọng bảo hoàn toàn khác với bảo khố bị trộm hơn bảy phần.
Vế trước mọi người coi như là một cái cọc kỳ văn dị sự đã nghe qua, hoặc kinh ngạc, hoặc tâm động, hoặc nhìn có chút hả hê, hoặc hâm mộ đố kỵ hận mà thôi, vế thứ hai lại sẽ đối với Diễm thị hoàng tộc thanh danh tạo thành đả kích trí mạng.
Hoàng tộc Diễm thị tại trên địa bàn của mình, có hai cái tu sĩ Đại Thừa kỳ tọa trấn, phụ trách thủ hộ bảo khố vẫn là một yêu tu cảnh giới bát giai Đại viên mãn kiêm đại sư trận đạo nổi tiếng, vậy mà bảo khố nhà mình bị người trắng trợn chuyển đi hơn phân nửa, đây quả thực mất mặt ném đến mỗ mỗ gia.
“Ngươi định tuyên dương như thế nào?” Trên đường Phần Bích Thấm nghe Chu Chu kể thoáng qua, có thể làm cho đối thủ cũ mất mặt thì nàng có mười hai vạn phần nhiệt tình.
“Chúng ta có thể thông qua cửa hàng phường thị Đan Quốc cùng với thế lực tương quan của bọn hắn, bán các loại pháp bảo trong bảo khố hơi có lai lịch nhưng hiếm ai biết ra, cũng có thể tìm con đường thủ tiêu tang vật mà không cách nào truy tra đầu nguồn. Các bảo vật có đẳng cấp cao rơi vào tay mấy nhân vật quan trọng của liên minh Đan Quốc, hơn nữa công khai thể hiện thái độ thăm hỏi rồi lại bóc trần lai lịch của bọn nó. Thậm chí có thể thông qua lần này tụ hội Luyện Đan Sư đính tiêm*(đạt trình độ cao nhất) trao đổi trân quý đan dược, linh phẩm trân quý, nhân cơ hội đó thả ra vài đồ cá biệt trong bảo khố hoàng tộc.” Cơ U Cốc nói.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một cái hình ảnh, phụ tử Diễm Thí Thiên vất vất vả vả tổ chức một lần thịnh hội, hội tụ đại lục Tấn Tiềm hầu hết tu sĩ đẳng cấp cao cùng với Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, rồi lại phát hiện nhiều trân tàng của hoàng tộc Diễm thị bị mấy người đồng minh lấy ra đầu cơ trục lợi trao đổi. . .
Của trộm cướp xuất hiện trên tay minh hữu*(bạn kết giao hợp tác), cũng không phải không phải không có hoài nghi. Nhưng danh dự thì nhất định mất sạch rồi.
Người ta bỏ ra giá tiền rất lớn mới có được bảo vật, hoàng tộc Diễm thị cũng không thể buộc bọn hắn không công nộp lên, hay cầm trân phẩm ngang hàng để đi đổi hoặc dứt khoát làm như không thấy, không làm truy cứu. Dù sao cũng đã mất rồi.
Hơn nữa người tu tiên nhiều khi vì tư lợi, một khi chuyện này bị vạch trần, mặc kệ hoàng tộc Diễm thị xử lý như thế nào thì chỉ sợ minh hữu sinh ra một ít khúc mắc với bọn hắn.
Đề Thiện Thượng rốt cục phục rồi. Ngay cả Đan Nhiễm, Đan Nghê cùng với Doãn Tử Chương cũng không khỏi được âm thầm may mắn, khá tốt người nham hiểm gian xảo này là người trong nhà, cũng không có ý xấu với bọn họ, nếu không. . . Thật sự rất đáng sợ.
Chỉ dùng một chiêu mà đã để cho hoàng tộc Diễm thị khó chịu nổi bất đắc dĩ rồi, chứ đừng nói đến vẻ mặt của hắn vẫn chưa thỏa mãn, hiển nhiên còn có chiêu liên hoàn tổn hại khác đang đợi.
“Về phương diện chọn lựa bảo vật thì muốn làm phiền các vị Đan tộc rồi.” Cơ U Cốc nho nhã lễ độ nói.
“Không khách khí, không khách khí. Nên như thế!” Mọi người ngay ngắn gật đầu đáp ứng, thái độ thành khẩn gần như kinh sợ.
Cơ U Cốc nói ra kế hoạch nhưng cụ thể áp dụng lại không đơn giản. Cũng may bọn hắn có quan hệ rất không tồi với Tấn Bảo tông.
Với tư cách là cửa hàng buôn bán các loại trân phẩm vật tư có liên quan tới tu tiên lớn nhất đại lục Tấn Tiềm, bọn hắn hiểu rõ mấy đối thủ cạnh tranh liên minh Đan Quốc hơn bản thân họ nhiều.
Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương tự mình đi tìm Đạo Quân Tận Thiện của Tấn Bảo tông. Mịt mờ mà đề cập đại khái, lập tức đạt được đối phương nhiệt tình hưởng ứng, do Đại chưởng quỹ tổng điếm Tấn Bảo tông dẫn theo mấy đệ tử quản sự đắc lực, chẳng phân biệt được ngày đêm thay bọn hắn kỹ càng chải vuốt tốt con đường thủ tiêu tang vật, nhân mạch cùng với đủ loại công việc hạng mục cần chú ý.
Sau khi Đạo Quân Tế Tường Tế Lập tông nhận được tin tức, đặc biệt phái Tiếu Thủ đưa tới một phần danh sách, trên đó liệt kê tất cả tư liệu về quan tai to mặt lớn trong liên minh Đan Quốc, phần lớn đều là nhân vật đứng đầu thế lực địa phương nào đó hay hoặc tông môn thế gia, ngay cả tính nết, yêu thích cùng tu vị công pháp của bọn hắn đều đánh dấu rõ ràng.
Cơ U Cốc ngầm hiểu mà thu nhận.
Cùng đi với Tiếu Thủ chính là một tu sĩ Nguyên Anh tuổi trẻ lạ hoắc, tuổi không quá 200, trông cao lớn anh tuấn, đứng tại bên cạnh Doãn Tử Chương, Cơ U Cốc cũng không hề thua kém.
Không giống như Doãn Tử Chương lạnh như băng hay Cơ U Cốc tao nhã, người tu sĩ này như một thanh Kim Đao ra khỏi vỏ, toàn thân tản ra nhuệ khí hào quang, bản thân chính là một cái vật sáng, làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Tiếu Thủ giới thiệu nói: “Vị này chính là tân Đạo Quân Pháp Đạt của Tấn Tông Môn chúng ta, vốn tên là Cổ Tuyền. Hai năm trước vẫn là sư huynh của ta, hôm nay đã sư thúc của ta rồi, mấy ngày hôm trước mới xuất quan, Đạo Quân Tế Tường sai ta dẫn hắn đến để làm quen với các ngươi.”
Trong lời nói của hắn có chút hâm mộ, nhưng lại không uể oải như lúc trước khi đối diện với đám người Doãn Tử Chương, dù sao chính hắn chưa đủ trăm tuổi cũng đã là Kết Đan hậu kỳ, hơn một trăm tuổi Kết Anh là hoàn toàn có khả năng đấy.
Những năm này Cổ Tuyền đều đang bế quan trùng kích Nguyên Anh kỳ, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Tử Chương thiên tài trong truyền thuyết.
Đệ tử Tế Lập tông chủ công đều là luyện thể đấu pháp đấy, phần lớn tính tình ngay thẳng, Cổ Tuyền cũng không ngoại lệ, song phương mấy câu xuống cũng đã như là nhiều năm lão hữu, hào khí thật là nhiệt liệt.
Ánh mắt của Cổ Tuyền tại trên người Doãn Tử Chương vòng vo vài vòng, nói: “Thực không dám giấu diếm, tiểu đệ lần này tới là vì làm mai mối cho một vị vãn bối trong gia tộc đấy.”
Những người khác sững sờ, Đề Thiện Thượng nói đầu tiên: “Tiểu Tứ đã có người trong lòng sao các ngươi còn muốn làm mai mối cho hắn?”
Lời nói này nghe ra không được tự nhiên cho lắm? Sắc mặt mọi người đều cổ quái.
Cổ Tuyền lại càng hoảng sợ, vội vàng giải thích nói: “Không phải cho Doãn sư huynh làm mai mối.”
Tất cả mọi người đều nhận định đạo lữ của Doãn Tử Chương chính là Chu Chu, thân phận, dung mạo cùng với thực lực của Chu Chu như vậy, phóng nhãn thiên hạ thật đúng là tìm không thấy, cho dù Tế Lập tông muốn kéo gần quan hệ với hắn thì cũng sẽ không vọng tưởng nhét tiểu tam cho hai người bọn họ người.
Đây không phải là chắp nối, mà là kéo cừu hận rồi.
Đề Thiện Thượng vui vẻ, hưng phấn nói: “Chẳng lẽ thay lão tử làm mai mối, Cổ Tuyền ngươi thật sự là quá thật tinh mắt rồi! Lão tử tuyệt đối là tu sĩ Nguyên Anh có triển vọng tốt nhất đại lục Tấn Tiềm! Lão tử yêu cầu đạo lữ cũng không cao, dung mạo như thiên tiên, ôn nhu hiền thục, biết làm một tay thức ăn ngon là được.”
Hắn hiện tại lại tự đại cũng không có ý tứ nói mình Nguyên Anh vô địch, suy nghĩ thật lâu mới nghĩ đến mới đánh giá chính mình—— triển vọng tốt nhất! Luôn luôn một ngày hắn muốn vượt qua Tứ sư đệ, trở thành người đầu tiên phi thăng Tiên Giới trong đồng môn.
Cơ U Cốc liếc mắt nhìn hắn nói: “Đại sư huynh có triển vọng tốt nhất hay không thì sư đệ ta không dám chắc chắn, nhưng có một điểm, huynh tuyệt đối là tu sĩ Nguyên anh chi nhất đại lục Tấn Tiềm, hơn nữa chưa từng có ai, hơn phân nửa cũng hậu vô lai giả.*( về sau cũng không có ai)”
Bình luận facebook