Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 464
Vô số tộc nhân Diễm Tộc dùng ánh mắt cuồng nhiệt quỳ xuống dưới chân Diễm Thí Thiên, ở trong mắt bọn hắn, Diễm Thí Thiên là anh hùng là kiêu ngạo của Diễm Tộc, mỗi một người trong bọn hắn đều hết lòng tin tưởng Diễm Thí Thiên sẽ dẫn dắt bọn họ sáng tạo huy hoàng, thống nhất cả đại lục Tấn Tiềm, để cho thiên hạ này trở thành thiên hạ của Diễm thị, để cho nhất tộc Diễm Thị trở thành thị tộc tôn quý nhất cường đại nhất.
Đề Thiện Thượng xì một tiếng khinh miệt, vẻ mặt hâm mộ vừa ghen tị vừa hận: “Tộc nhân của tiểu tử đó thật tiên sư bà ngoại nó, tương lai lão tử tìm được tộc nhân, nhất định phải uy phong hơn hắn!”
“Ơ? Đại sư huynh, huynh không phải cô nhi hay sao? Tộc nhân ở chỗ nào?” Thạch Ánh Lục phục hồi tinh thần tò mò hỏi.
“Đợi tương lai lão tử cưới một đống lão bà, muốn bao nhiêu tộc nhân thì có bấy nhiêu tộc nhân!” Đề Thiện Thượng hùng tâm tráng chí nói.
Mấy đồng môn bên cạnh nghe được hắn tuyên bố “Lời nói hùng hồn” một phen liền hóa đá im lặng, đại sư huynh thật là quá cường đại rồi, suy nghĩ này người bình thường hoàn toàn không thể nghĩ ra được a!
Nhưng hắn náo loạn một phen, áp lực tâm lý Diễm Thí Thiên tạo ra lại vô hình trung bị phá tan hơn phân nửa. Cơ U Cốc vốn chịu ảnh hưởng lớn nhất liếc nhìn thoáng qua Đề Thiện Thượng và Thạch Ánh Lục đã khôi phục lại tình trạng bình thường, khẽ cười khổ: quả nhiên người có tâm tư đơn giản không bị dao động.
Diễm Thí Thiên mặc huyền bào thêu Kim Long, hướng mọi người phía dưới đài phất tay một cái, thu lại uy áp trầm giọng nói: “Đứng dậy đi. Hôm nay Diễm thị cử hành đại hội Luyện Đan Sư đính tiềm đại lục Tấn Tiềm, thỉnh các vị chứng kiến cảnh giới cao nhất của luyện đan chi đạo, cũng hoan nghênh quý vị các vị tham gia đại hội Luyện Đan Sư tỷ thí tài nghệ với nhau, trao đổi kinh nghiệm, mặt khác so đấu cao thấp đồng cấp.”
Lời hắn vừa nói mang nhiều ý nghĩa, vô số ánh mắt lập tức dời về phía mấy tên Luyện Đan Sư trong trận doanh Đan tộc. Trong lòng mọi người có cũng một ý niệm, Diễm Thí Thiên này là muốn trên phương diện luyện đan chi đạo đè ép Đan Tộc. Cũng không biết trong rốt cuộc trong tay hắn có Kim bài gì có thể khiến cho hắn tự tin đến thế.
Đông đảo Luyện Đan Sư Đan Tộc nhìn Huyền Long dưới chân Diễm Thí Thiên thì sắc mặt liền thay đổi, mỗi người bọn họ đều là những chuyên gia khống chế lửa, tất nhiên nhìn ra được hỏa linh này đã hấp thu nhiều loại Thiên Hỏa nhiều lần lên cấp mới có uy thế dọa người như vậy. Hoàng tộc Diễm thị vậy mà lại có một nhân vật lợi hại như vậy, Thánh nữ Đan Hoàng của bọn họ có thể thắng được hắn không?
Ánh mắt Diễm Thí Thiên rơi vào trên người ba người Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm cùng Đan Đính, khẽ cười một tiếng nói: “Tiểu Phượng Nhi đâu? Tiểu mỹ nhân của trẫm lá gan nhỏ như vậy? Thật đáng tiếc.”
Hắn nhắc đến Chu Chu với thái độ ngả ngớn ái muội, không ít tu sĩ Đan Tộc nghe được tức giận không dứt.
Phần Bích Thấm lãnh đạm nói: “Chỉ bằng ngươi một lũ binh tôm tướng cá mà cũng nghĩ muốn khiêu chiến Đan Hoàng, không khỏi quá mức buồn cười! Nói đến luyện đan. Ngoài Diễm Kiếm Địch ra thì Diễm thị nhất tộc các ngươi còn có ai có thể lên được mặt bàn? Đều thả ra đi.”
Một màn mở đầu đầy mùi thuốc súng, các tu sĩ vây bên ngoài tế đàn hưng phấn, bây giờ có trò hay để nhìn.
Không ít tu sĩ thầm giật mình cho Phần Bích Thấm lớn mật. Lại dám khiêu khích Diễm Thí Thiên trước mặt mọi người, hơn nữa thái độ lại giống như trước gọi thẳng kỳ danh Diễm Kiếm Địch tu sĩ Đại Thừa kỳ, khẩu khí to đến dọa người.
Diễm Thí Thiên híp híp mắt. Bỗng nhiên nói: “Ngươi dùng qua Đại Luân Hồi đan? Ngươi là người phương nào?”
Đại Luân Hồi đan ?!
Không chỉ cả người Đan Đằng chấn động. Mắt bắn kỳ quang, nháy mắt vô số ánh mắt của các tu sĩ đứng khắp núi đồi tấp trung đến trên người Phần Bích Thấm.
Nữ tử này thế mà lại ăn quá đan dược trong truyền thuyết có thể khiến tu sĩ chết sống lại bảo tồn được tu vi vốn có hơn nữa còn có được hơn nghìn năm tuổi thọ tiên đan cửu phẩm?
Phần Bích Thấm dặn dò Đan Nhiễm không được nhắc đến chuyện này trước mặt tộc nhân, vì không muốn bọn họ ở phương diện thân phận mà cảm thấy lúng túng, cũng không hề cảm thấy đây là chuyện không thể để cho người khác biết.
Sở dĩ Diễm Thí Thiên có thể nhìn ra được là bởi vì tu vi và sức sống của thân thể hơi thở của Phần Bích Thấm khác biệt quá lớn.
Tu sĩ tu luyện năm trăm năm mới đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, cùng tu sĩ tu luyện một trăm năm đạt tới Nguyên Anh Sơ kỳ tuy rằng tu vi giống nhau. Nhưng lấy “Quan Khí Thuật” cẩn thận quan sát, có thể thấy được khí chất khác biệt giữa hai người, mà thông qua quan sát sinh cơ hơi thở của thân thể kia thì có thể ước chừng đoán được tuổi của tu sĩ này.
Vừa thấy liền biết Phần Bích Thấm đã có mấy trăm năm tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng sinh cơ hơi thở thân thể nàng lại vô cùng dị thường. Giống như một nữ tử không quá ba mươi tuổi lại có hiện tượng quỷ dị này, có lẽ chỉ có dùng qua Đại Luân Hồi đan mới có thể có tình trang dị thường như vậy.
Lần trước Diễm Thí Thiên không nhìn ra được khác biệt của Doãn Tử Chương, cũng bởi vì bản thân hắn còn trẻ tuổi, bàn về tu vi của bản thân thì cũng chỉ có chừng hai mươi năm, cho dù hấp thu tu vi tổ tiên Lâm Thị để lại từ ngàn năm trước trên tháp Vũ Thần cũng không thể thay đổi được khí chất này, cho dù sinh cơ thân thể có nồng nặc như thế nào cũng không kì quái, vốn chính là một thanh niên tầm ba mươi tuổi.
Phần Bích Thấm cười ha ha một tiếng nói: “Không tệ, Đại Luân Hồi đan mà ta ăn chính là đan dược mấy năm trước đích thân Đan Hoàng luyện chế, bàn về thuật luyện đan, Diễm tộc các ngươi ai có thể so được với Đan Hoàng a?”
Lời nàng nói làm người nghe kinh sợ quá mức, trừ Diễm Thí Thiên, Đan Đằng cùng với người bên cạnh Chu Chu, thì không có người nào tin tưởng. Tất cả mọi người ở đây đều cho là Phần Bích Thấm phô trương thanh thế cho Đan Hoàng. Ngay cả Luyện Đan Sư Đan Tộc bên này cũng nửa tin nửa ngờ, lộ vẻ mặt quỷ dị vừa mong đợi vừa sợ bị thương tổn nhìn Phần Bích Thấm.
Diễm Thí Thiên cũng không có hứng thú với Đại Luân Hồi đan, cũng không muốn ở nơi này dây dưa chuyện này, lạnh lùng nói với Phần Bích Thấm: “Trẫm từng lập lời thề, đại hội lần này sẽ không thương hại bất cứ một Luyện Đan Sư nào, sau khi đại hội chấm dứt, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì lời ngươi vừa nói.”
“Ta thật sợ quá! Hoàng tộc Diễm Thị các ngươi lợi hại nhất là dùng đến âm mưu quỷ kế, ám toán uy hiếp, ta quả thật không đấu lại được hèn hạ vô sỉ của các ngươi.” Trong miệng Phần Bích Thấm nhấn mạnh mấy chữ” Âm mưu quỷ kế, ám toán uy hiếp”, kẻ ngu cũng nhận ra được nàng đang châm chọc Hoàng tộc Diễm Thị phá hủy Đan Tộc, sử dụng âm mưu đen tối giam giữ Luyện Đan Sư Đan Tộc.
Những chuyện này cũng không được tính là bí mật, rất nhiều tu sĩ bình thường gần thành Lăng Đan đều biết, nhưng trước mặt mọi người lại dám thống thống khoái khoái nói ra được như vậy, Phần Bích Thấm là người đầu tiên.
Diễm Thí Thiên giận tái mặt, hờ hững nói: “Người Đan Tộc các ngươi không phục, vậy không ngại trước tiên ở thuật luyện đan so tài với tinh anh Diễm Thị ta một lần, sau lại lấy thực lực so với trẫm.”
Phần Bích Thấm thản nhiên nói: “Bàn về thực lực, hiện tại Đan Tộc ta không có người nào là địch thủ của ngươi, ngươi cứ an tâm chờ mà xem, sẽ có một ngày chúng ta tìm ngươi thanh toán nợ cũ cả vốn lẫn lời.”
“Trẫm chờ, hi vọng không nên để trẫm phi thăng rồi mà vẫn chưa chờ được đến lúc đó.” Nói đã đến nước này, không cần thiết nhiều lời nữa, ống tay Diễm Thí Thiên phất một cái, Huyền Long đợi ở dưới chân bay lên trời, nháy mắt liền biến mất trong tầng mây, Diễm Kiếm Địch cũng rời đi theo.
Một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hoàng tộc Diễm Thị xuất hiện ở trên tế đàn Thiên Hỏa, trầm giọng tuyên bố:” Đại hội chính thức bắt đầu, Diễm Hạ Nhạc dẫn theo ba mươi sáu vị Luyện Đan Sư ngũ phẩm Diễm Thị , xin lãnh giáo với các vị đạo hữu.”
Phía trên đài ba mươi sáu Luyện Đan Sư đứng trong trận doanh Diễm Thị chậm rãi bước ra khỏi hàng, Tiền Lang cùng với ba Luyện Đan Sư không liên quan tới Đan quốc cũng tùy theo đi ra phía trước.
Đề Thiện Thượng xì một tiếng khinh miệt, vẻ mặt hâm mộ vừa ghen tị vừa hận: “Tộc nhân của tiểu tử đó thật tiên sư bà ngoại nó, tương lai lão tử tìm được tộc nhân, nhất định phải uy phong hơn hắn!”
“Ơ? Đại sư huynh, huynh không phải cô nhi hay sao? Tộc nhân ở chỗ nào?” Thạch Ánh Lục phục hồi tinh thần tò mò hỏi.
“Đợi tương lai lão tử cưới một đống lão bà, muốn bao nhiêu tộc nhân thì có bấy nhiêu tộc nhân!” Đề Thiện Thượng hùng tâm tráng chí nói.
Mấy đồng môn bên cạnh nghe được hắn tuyên bố “Lời nói hùng hồn” một phen liền hóa đá im lặng, đại sư huynh thật là quá cường đại rồi, suy nghĩ này người bình thường hoàn toàn không thể nghĩ ra được a!
Nhưng hắn náo loạn một phen, áp lực tâm lý Diễm Thí Thiên tạo ra lại vô hình trung bị phá tan hơn phân nửa. Cơ U Cốc vốn chịu ảnh hưởng lớn nhất liếc nhìn thoáng qua Đề Thiện Thượng và Thạch Ánh Lục đã khôi phục lại tình trạng bình thường, khẽ cười khổ: quả nhiên người có tâm tư đơn giản không bị dao động.
Diễm Thí Thiên mặc huyền bào thêu Kim Long, hướng mọi người phía dưới đài phất tay một cái, thu lại uy áp trầm giọng nói: “Đứng dậy đi. Hôm nay Diễm thị cử hành đại hội Luyện Đan Sư đính tiềm đại lục Tấn Tiềm, thỉnh các vị chứng kiến cảnh giới cao nhất của luyện đan chi đạo, cũng hoan nghênh quý vị các vị tham gia đại hội Luyện Đan Sư tỷ thí tài nghệ với nhau, trao đổi kinh nghiệm, mặt khác so đấu cao thấp đồng cấp.”
Lời hắn vừa nói mang nhiều ý nghĩa, vô số ánh mắt lập tức dời về phía mấy tên Luyện Đan Sư trong trận doanh Đan tộc. Trong lòng mọi người có cũng một ý niệm, Diễm Thí Thiên này là muốn trên phương diện luyện đan chi đạo đè ép Đan Tộc. Cũng không biết trong rốt cuộc trong tay hắn có Kim bài gì có thể khiến cho hắn tự tin đến thế.
Đông đảo Luyện Đan Sư Đan Tộc nhìn Huyền Long dưới chân Diễm Thí Thiên thì sắc mặt liền thay đổi, mỗi người bọn họ đều là những chuyên gia khống chế lửa, tất nhiên nhìn ra được hỏa linh này đã hấp thu nhiều loại Thiên Hỏa nhiều lần lên cấp mới có uy thế dọa người như vậy. Hoàng tộc Diễm thị vậy mà lại có một nhân vật lợi hại như vậy, Thánh nữ Đan Hoàng của bọn họ có thể thắng được hắn không?
Ánh mắt Diễm Thí Thiên rơi vào trên người ba người Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm cùng Đan Đính, khẽ cười một tiếng nói: “Tiểu Phượng Nhi đâu? Tiểu mỹ nhân của trẫm lá gan nhỏ như vậy? Thật đáng tiếc.”
Hắn nhắc đến Chu Chu với thái độ ngả ngớn ái muội, không ít tu sĩ Đan Tộc nghe được tức giận không dứt.
Phần Bích Thấm lãnh đạm nói: “Chỉ bằng ngươi một lũ binh tôm tướng cá mà cũng nghĩ muốn khiêu chiến Đan Hoàng, không khỏi quá mức buồn cười! Nói đến luyện đan. Ngoài Diễm Kiếm Địch ra thì Diễm thị nhất tộc các ngươi còn có ai có thể lên được mặt bàn? Đều thả ra đi.”
Một màn mở đầu đầy mùi thuốc súng, các tu sĩ vây bên ngoài tế đàn hưng phấn, bây giờ có trò hay để nhìn.
Không ít tu sĩ thầm giật mình cho Phần Bích Thấm lớn mật. Lại dám khiêu khích Diễm Thí Thiên trước mặt mọi người, hơn nữa thái độ lại giống như trước gọi thẳng kỳ danh Diễm Kiếm Địch tu sĩ Đại Thừa kỳ, khẩu khí to đến dọa người.
Diễm Thí Thiên híp híp mắt. Bỗng nhiên nói: “Ngươi dùng qua Đại Luân Hồi đan? Ngươi là người phương nào?”
Đại Luân Hồi đan ?!
Không chỉ cả người Đan Đằng chấn động. Mắt bắn kỳ quang, nháy mắt vô số ánh mắt của các tu sĩ đứng khắp núi đồi tấp trung đến trên người Phần Bích Thấm.
Nữ tử này thế mà lại ăn quá đan dược trong truyền thuyết có thể khiến tu sĩ chết sống lại bảo tồn được tu vi vốn có hơn nữa còn có được hơn nghìn năm tuổi thọ tiên đan cửu phẩm?
Phần Bích Thấm dặn dò Đan Nhiễm không được nhắc đến chuyện này trước mặt tộc nhân, vì không muốn bọn họ ở phương diện thân phận mà cảm thấy lúng túng, cũng không hề cảm thấy đây là chuyện không thể để cho người khác biết.
Sở dĩ Diễm Thí Thiên có thể nhìn ra được là bởi vì tu vi và sức sống của thân thể hơi thở của Phần Bích Thấm khác biệt quá lớn.
Tu sĩ tu luyện năm trăm năm mới đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, cùng tu sĩ tu luyện một trăm năm đạt tới Nguyên Anh Sơ kỳ tuy rằng tu vi giống nhau. Nhưng lấy “Quan Khí Thuật” cẩn thận quan sát, có thể thấy được khí chất khác biệt giữa hai người, mà thông qua quan sát sinh cơ hơi thở của thân thể kia thì có thể ước chừng đoán được tuổi của tu sĩ này.
Vừa thấy liền biết Phần Bích Thấm đã có mấy trăm năm tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng sinh cơ hơi thở thân thể nàng lại vô cùng dị thường. Giống như một nữ tử không quá ba mươi tuổi lại có hiện tượng quỷ dị này, có lẽ chỉ có dùng qua Đại Luân Hồi đan mới có thể có tình trang dị thường như vậy.
Lần trước Diễm Thí Thiên không nhìn ra được khác biệt của Doãn Tử Chương, cũng bởi vì bản thân hắn còn trẻ tuổi, bàn về tu vi của bản thân thì cũng chỉ có chừng hai mươi năm, cho dù hấp thu tu vi tổ tiên Lâm Thị để lại từ ngàn năm trước trên tháp Vũ Thần cũng không thể thay đổi được khí chất này, cho dù sinh cơ thân thể có nồng nặc như thế nào cũng không kì quái, vốn chính là một thanh niên tầm ba mươi tuổi.
Phần Bích Thấm cười ha ha một tiếng nói: “Không tệ, Đại Luân Hồi đan mà ta ăn chính là đan dược mấy năm trước đích thân Đan Hoàng luyện chế, bàn về thuật luyện đan, Diễm tộc các ngươi ai có thể so được với Đan Hoàng a?”
Lời nàng nói làm người nghe kinh sợ quá mức, trừ Diễm Thí Thiên, Đan Đằng cùng với người bên cạnh Chu Chu, thì không có người nào tin tưởng. Tất cả mọi người ở đây đều cho là Phần Bích Thấm phô trương thanh thế cho Đan Hoàng. Ngay cả Luyện Đan Sư Đan Tộc bên này cũng nửa tin nửa ngờ, lộ vẻ mặt quỷ dị vừa mong đợi vừa sợ bị thương tổn nhìn Phần Bích Thấm.
Diễm Thí Thiên cũng không có hứng thú với Đại Luân Hồi đan, cũng không muốn ở nơi này dây dưa chuyện này, lạnh lùng nói với Phần Bích Thấm: “Trẫm từng lập lời thề, đại hội lần này sẽ không thương hại bất cứ một Luyện Đan Sư nào, sau khi đại hội chấm dứt, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì lời ngươi vừa nói.”
“Ta thật sợ quá! Hoàng tộc Diễm Thị các ngươi lợi hại nhất là dùng đến âm mưu quỷ kế, ám toán uy hiếp, ta quả thật không đấu lại được hèn hạ vô sỉ của các ngươi.” Trong miệng Phần Bích Thấm nhấn mạnh mấy chữ” Âm mưu quỷ kế, ám toán uy hiếp”, kẻ ngu cũng nhận ra được nàng đang châm chọc Hoàng tộc Diễm Thị phá hủy Đan Tộc, sử dụng âm mưu đen tối giam giữ Luyện Đan Sư Đan Tộc.
Những chuyện này cũng không được tính là bí mật, rất nhiều tu sĩ bình thường gần thành Lăng Đan đều biết, nhưng trước mặt mọi người lại dám thống thống khoái khoái nói ra được như vậy, Phần Bích Thấm là người đầu tiên.
Diễm Thí Thiên giận tái mặt, hờ hững nói: “Người Đan Tộc các ngươi không phục, vậy không ngại trước tiên ở thuật luyện đan so tài với tinh anh Diễm Thị ta một lần, sau lại lấy thực lực so với trẫm.”
Phần Bích Thấm thản nhiên nói: “Bàn về thực lực, hiện tại Đan Tộc ta không có người nào là địch thủ của ngươi, ngươi cứ an tâm chờ mà xem, sẽ có một ngày chúng ta tìm ngươi thanh toán nợ cũ cả vốn lẫn lời.”
“Trẫm chờ, hi vọng không nên để trẫm phi thăng rồi mà vẫn chưa chờ được đến lúc đó.” Nói đã đến nước này, không cần thiết nhiều lời nữa, ống tay Diễm Thí Thiên phất một cái, Huyền Long đợi ở dưới chân bay lên trời, nháy mắt liền biến mất trong tầng mây, Diễm Kiếm Địch cũng rời đi theo.
Một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hoàng tộc Diễm Thị xuất hiện ở trên tế đàn Thiên Hỏa, trầm giọng tuyên bố:” Đại hội chính thức bắt đầu, Diễm Hạ Nhạc dẫn theo ba mươi sáu vị Luyện Đan Sư ngũ phẩm Diễm Thị , xin lãnh giáo với các vị đạo hữu.”
Phía trên đài ba mươi sáu Luyện Đan Sư đứng trong trận doanh Diễm Thị chậm rãi bước ra khỏi hàng, Tiền Lang cùng với ba Luyện Đan Sư không liên quan tới Đan quốc cũng tùy theo đi ra phía trước.
Bình luận facebook