Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467
Tiếng tán thưởng hết sức chấn động, một gã Luyện Đan Sư còn sót lại cuối cùng của Đan tộc chậm rãi đứng lên, đan đỉnh trước mặt hắn kim quang chớp động, tròn ba viên đan dược thất phẩm phá đỉnh mà ra!
Tiếng hoan hô của vô số người Diễm Thị ngay lập tức im bặt, không thể tin trân trối nhìn chằm chằm tên Luyện Đan Sư kia, làm sao có thể?!
Rất nhiều người ngay lập tức nhận ra được thân phận của hắn, Đan Độ đại đệ tử nhập thất của Đan Đằng! Hắn là một trong số ít Luyện Đan Sư không có thu thập linh dược của những tu sĩ dưới đài, một vài Luyện Đan Sư cao cấp có thể cảm giác được hắn luyện chế đan dược thất phẩm, nhưng ngay cả mọi người bên phía Đan Tộc cũng không hề cảm thấy hắn có thể thành công.
Nhưng là hắn hết lần này đến lần khác liền thành công rồi, hơn nữa còn dưới tình huống không có sử dụng Đan Hồn phù cùng các loại bảo vật phụ trợ, cũng có được tỷ lệ 30% thành đan.
Bước chuyển hướng này cũng quá mức đột nhiên rồi, nhóm Luyện Đan Sư Đan Tộc ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí quên mất không reo hò.
Trên mặt Đan Độ trắng bệch không có chút huyết sắc, cầm lên ba viên đan dược từng bước từng bước đi tới trước mặt Đan Đằng, hai đầu gối quỳ xuống hướng hắn dập đầu liên tiếp ba cái, nói: “Đây là lần cuối cùng ta gọi ngài một tiếng sư phụ.”
Nói xong để xuống ba viên đan dược thất phẩm, đứng dậy cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía Luyện Đan Sư Đan tộc. Đi tới nửa đường, thân thể bỗng nhiên lung la lung lay ngã nhào trên đất.
Mấy người Luyện Đan Sư Đan tộc bước nhanh xông lên trước xem tình hình của hắn, phát hiện Kim Đan của hắn vỡ vụn—— ba viên đan dược thất phẩm vừa rồi, vậy mà lại là hắn kích thích lấy toàn bộ tu vi của mình trả đại giới để luyện thành!
Vẻ mặt Đan Đằng vặn vẹo, yên lặng thu ba viên đan dược Đan Độ để lại vào trong tay, đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng nhịn không được hai mắt đỏ bừng.
Đan Độ là cháu trai bà con xa của lão, do lão nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn. Tình cảm giữa hai người còn thân cận hơn phụ tử, ngay cả Trịnh Quyền là thiên tài kiêu ngạo như vậy cũng phải thừa nhận tương lai thành tựu của Đan Độ còn vượt xa hắn.
Ba viên đan dược thất phẩm kia chính là Duyên Thọ đan nổi tiếng thiên hạ, mỗi một mai có thể kéo dài thọ nguyên của tu sĩ một trăm năm, nhưng là tài liệu lại hết sức khó có được. Cho dù năm đó Đan Đằng thân là trưởng lão Đan Tộc, cũng không thể thu thập được hết.
Đan Độ từng nói với hắn, sẽ vì hắn thu thập linh dược đích thân luyện chế một lò. Lúc ấy Đan Độ mới chỉ vừa tấn nhập hàng ngũ Luyện Đan Sư tam phẩm.
Đan Đằng cũng chưa từng nghĩ tới đồ đệ lại nhớ kĩ chuyện này, càng không nghĩ đến, người có tiền đồ vô hạn trong mắt mọi người có cơ hội thừa kế y bát của lão. Thậm chí còn là một Luyện Đan Sư ưu tú hơn lão sẽ ở dưới tình huống như thế thực hiện hứa hẹn nhiều năm về trước——- lấy thực lực phá hủy hoàn toàn bản thân trả đại giới để thực hiện hứa hẹn.
Đan Đằng thất hồn lạc phách cầm lấy ba viên đan dược, nhìn phương hướng Đan Độ im lặng thật lâu.
Diễm Thông tiến lên muốn nói lại không thể mở miệng được. Qua một hồi, bi thống trên mặt Đan Đằng từ từ tản đi, phát ống tay áo một cái trở lại tại chỗ khoanh chân ngồi xuống.
Bên phái Đan tộc bởi vì chuyện Đan Độ luyện ra được ba viên đan dược thất phẩm Duyên Thọ đan vượt qua Luyện Đan Sư Diễm thị, nhưng khi nhìn đến bộ dạng của Đan Độ lại không có người nào vui vẻ lên được.
Biến cố này đến quá mức đột nhiên cũng quá mức thảm thiết. Đông đảo tu sĩ trên đài dưới đài không hẹn mà cùng nhau yên tĩnh trở lại.
Tu sĩ Nguyên Anh Diễm Tộc chịu trách nhiệm chỉ trì đại hội đứng lên nói: “Tỷ thí Luyện Đan Sư ngũ phẩm đã kết thúc, kế tiếp liền thỉnh Luyện Đan Sư lục phẩm ra sân.”
Tình thế nghịch chuyển, Luyện Đan Sư Diễm Tộc thua dưới tay Luyện Đan Sư Đan Tộc. Hắn trực tiếp nhảy qua không thông báo kết quả, tuyên bố tỷ thí Luyện Đan Sư lục phẩm bắt đầu.
Luyện Đan Sư lục phẩm Diễm thị. Bao gồm ba người phản bội Đan Tộc chuyển đến đầu quân Diễm thị, tổng cộng có mười một gã, mà Đan Tộc chỉ có bảy người. Hơn nữa thêm hai người của liên minh Đan quốc, cùng với ba người Tam đại tông môn Vũ quốc, nhân số trận này ít hơn trận trước rất nhiều, chỉ có hai mươi ba người, không bằng 1/3.
Luyện Đan Sư Đan Tộc cũng biết người Diễm Thị có Đan Hồn phù trên tay, trong ánh mắt đánh giá của bọn họ không có sợ hãi chút nào, chỉ có nồng đậm sự khinh thường.
Vẻ mặt mấy người Luyện Đan Sư Diễm thị nghiêm túc lạnh nhạt, làm như không thấy.
Ngưu Hồng Hồng đã lùi sang một bên hừ nói: “Đánh cược cả tính mạng mới luyện ra ba viên thất phẩm đan dược, có gì hay mà đắc ý?”
Tiền Lang lạnh lùng nói: “Người không có Đan Hồn phù luyện chế đan dược đồng cấp ngay cả 50% thành đan cũng không làm được, muốn liếm đế giày của người ta cũng không xứng!”
Tỷ thí mới vừa rồi, trên tay Ngưu Hồng Hồng không có Đan Hồn phù, chỉ luyện ra được bốn viên ngũ phẩm đan dược, mà Tiền Lang luyện chế ra sáu viên, trong đó có hai viên là phẩm chất trung đẳng, một ít cỗ ác khí lúc trước thua dưới tay Ngưu Hồng Hồng cuối cùng cũng biến mất chút ít.
Ngưu Hồng Hồng mặt đỏ đến mang tai, giọng căm hận nói: “Chẳng qua vận khí của ngươi tốt thôi.”
“Các ngươi không có Đan Hồn phù, vận khí thật quá kém.” Tiền Lang hắng giọng cười to, hắn cũng không sợ đắc tội người Diễm Thị, dù sao hai bên chính là trong tình trạng như nước với lửa.
Ngưu Hồng Hồng giận dữ, sắc mặt hai gã lúc nãy dùng Đan Hồn phù cũng khó coi, trong lòng họ mơ hồ có chút hối hận, bọn họ có thể được Diễm Thí Thiên chọn lựa, thuật luyện đan của bản thân trong hàng ngũ Luyện Đan Sư ngũ phẩm Diễm Thị cũng là đứng đầu, dựa vào thực lực của chính bản thân cho dù không thể áp được toàn bộ Luyện Đan Sư Đan tộc nhưng cũng không quá kém, tỷ lệ thành đan đan dược lục phẩm tầm khoảng 40-50% bọn họ có thể hoàn toàn làm được.
Thành tích như vậy có thể so sánh cùng với mấy Luyện Đan Sư Đan tộc xuất sắc một lần, coi như thua cũng không bị xem thường thành như vậy!
Trên đài nhóm Luyện Đan Sư Đan Tộc đang rập khuôn máy móc, bắt đầu hướng các tu sĩ phía dưới đài để thu thập linh dược. Mà cuộc so đấu Luyện Đan Sư ngũ phẩm vừa mới kết thúc, nhóm Luyện Đan Sư Đan Tộc đã phân chia đan dược luyện chế được cho các tu sĩ, trong đó có mấy lò luyện đan thất bại, Phần Bích Thấm cũng bổ sung lại một viên đan dược lục phẩm phẩm chất thượng đẳng.
Một đám tu sĩ được đến tay đan dược như nhặt được chí bảo, hưng phấn đến mức trên mặt đỏ lên, đan dược lục phẩm là đan dược cho dù có linh thạch cũng không thể mua được, hơn nữa là phẩm chất thượng đẳng, bọn họ cũng không nỡ sử dụng.
Những tu sĩ bỏ lỡ cơ hội đều đỏ mắt trông mong Luyện Đan Sư Đan tộc ở trên đài, chỉ trông mong bọn hắn muốn linh dược là từ trên tay mình lấy ra.
Sau một vòng rối loạn, trong nhóm Luyện Đan Sư Đan tộc có ba người không có cách nào chuẩn bị được đầy đủ linh dược. Phẩm cấp đan dược càng cao, tài liệu cần dùng đến càng quý hiếm, hàng năm Luyện Đan Sư cao cấp có thể luyện chế được đan dược cao cấp cũng không nhiều, nguyên nhân không phải do thuật luyện đan kém cỏi, mà là không bột đố gột lên hồ.
Vài loại tài liệu bọn họ muốn, mấy người Chu Chu đều có đủ, nhưng muốn bọn hắn đi ra hiến dược, nguy hiểm có chút cao.
Tuy nhiên mấy chuyện nhỏ này mà nói đối với bọn họ lại không tính là khó khăn gì, Cơ U Cốc và Chu Chu, Đề Thiện Thượng đi ra ngoài một vòng, sau khi trở về không lâu đã nghe được Tiền Lang ở trên đài nói: “Trên tay vãn bối có linh dược các vị đại sư cần.”
Vừa nói vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mười mấy hộp ngọc đưa qua.
Một đám tu sĩ trên dưới đài nghẹn họng nhìn trân trối, không phải nói Tây Phương Ngũ Quốc thiếu nhất chính là linh dược hay sao? Làm sao Tiền Lang này lại có thể có bút tích lớn như vậy ?!
Tiền Lang ha hả cười một tiếng nói: “Đây là đồng đạo ở Tụ Bảo Lâu tặng cho, coi như vãn bối mượn hoa hiến Phật đi.”
Thế này mọi người mới thoải mái, Tây Phương Ngũ Quốc và Liên Minh Vũ Quốc đúng là có cùng ý tưởng đen tối, đây chính là mượn cơ hội để lấy lòng Đan Tộc đi. Chỉ có Trịnh Quyền cùng với ba người là cảm thấy có chút không đúng.
Tiếng hoan hô của vô số người Diễm Thị ngay lập tức im bặt, không thể tin trân trối nhìn chằm chằm tên Luyện Đan Sư kia, làm sao có thể?!
Rất nhiều người ngay lập tức nhận ra được thân phận của hắn, Đan Độ đại đệ tử nhập thất của Đan Đằng! Hắn là một trong số ít Luyện Đan Sư không có thu thập linh dược của những tu sĩ dưới đài, một vài Luyện Đan Sư cao cấp có thể cảm giác được hắn luyện chế đan dược thất phẩm, nhưng ngay cả mọi người bên phía Đan Tộc cũng không hề cảm thấy hắn có thể thành công.
Nhưng là hắn hết lần này đến lần khác liền thành công rồi, hơn nữa còn dưới tình huống không có sử dụng Đan Hồn phù cùng các loại bảo vật phụ trợ, cũng có được tỷ lệ 30% thành đan.
Bước chuyển hướng này cũng quá mức đột nhiên rồi, nhóm Luyện Đan Sư Đan Tộc ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí quên mất không reo hò.
Trên mặt Đan Độ trắng bệch không có chút huyết sắc, cầm lên ba viên đan dược từng bước từng bước đi tới trước mặt Đan Đằng, hai đầu gối quỳ xuống hướng hắn dập đầu liên tiếp ba cái, nói: “Đây là lần cuối cùng ta gọi ngài một tiếng sư phụ.”
Nói xong để xuống ba viên đan dược thất phẩm, đứng dậy cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía Luyện Đan Sư Đan tộc. Đi tới nửa đường, thân thể bỗng nhiên lung la lung lay ngã nhào trên đất.
Mấy người Luyện Đan Sư Đan tộc bước nhanh xông lên trước xem tình hình của hắn, phát hiện Kim Đan của hắn vỡ vụn—— ba viên đan dược thất phẩm vừa rồi, vậy mà lại là hắn kích thích lấy toàn bộ tu vi của mình trả đại giới để luyện thành!
Vẻ mặt Đan Đằng vặn vẹo, yên lặng thu ba viên đan dược Đan Độ để lại vào trong tay, đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng nhịn không được hai mắt đỏ bừng.
Đan Độ là cháu trai bà con xa của lão, do lão nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn. Tình cảm giữa hai người còn thân cận hơn phụ tử, ngay cả Trịnh Quyền là thiên tài kiêu ngạo như vậy cũng phải thừa nhận tương lai thành tựu của Đan Độ còn vượt xa hắn.
Ba viên đan dược thất phẩm kia chính là Duyên Thọ đan nổi tiếng thiên hạ, mỗi một mai có thể kéo dài thọ nguyên của tu sĩ một trăm năm, nhưng là tài liệu lại hết sức khó có được. Cho dù năm đó Đan Đằng thân là trưởng lão Đan Tộc, cũng không thể thu thập được hết.
Đan Độ từng nói với hắn, sẽ vì hắn thu thập linh dược đích thân luyện chế một lò. Lúc ấy Đan Độ mới chỉ vừa tấn nhập hàng ngũ Luyện Đan Sư tam phẩm.
Đan Đằng cũng chưa từng nghĩ tới đồ đệ lại nhớ kĩ chuyện này, càng không nghĩ đến, người có tiền đồ vô hạn trong mắt mọi người có cơ hội thừa kế y bát của lão. Thậm chí còn là một Luyện Đan Sư ưu tú hơn lão sẽ ở dưới tình huống như thế thực hiện hứa hẹn nhiều năm về trước——- lấy thực lực phá hủy hoàn toàn bản thân trả đại giới để thực hiện hứa hẹn.
Đan Đằng thất hồn lạc phách cầm lấy ba viên đan dược, nhìn phương hướng Đan Độ im lặng thật lâu.
Diễm Thông tiến lên muốn nói lại không thể mở miệng được. Qua một hồi, bi thống trên mặt Đan Đằng từ từ tản đi, phát ống tay áo một cái trở lại tại chỗ khoanh chân ngồi xuống.
Bên phái Đan tộc bởi vì chuyện Đan Độ luyện ra được ba viên đan dược thất phẩm Duyên Thọ đan vượt qua Luyện Đan Sư Diễm thị, nhưng khi nhìn đến bộ dạng của Đan Độ lại không có người nào vui vẻ lên được.
Biến cố này đến quá mức đột nhiên cũng quá mức thảm thiết. Đông đảo tu sĩ trên đài dưới đài không hẹn mà cùng nhau yên tĩnh trở lại.
Tu sĩ Nguyên Anh Diễm Tộc chịu trách nhiệm chỉ trì đại hội đứng lên nói: “Tỷ thí Luyện Đan Sư ngũ phẩm đã kết thúc, kế tiếp liền thỉnh Luyện Đan Sư lục phẩm ra sân.”
Tình thế nghịch chuyển, Luyện Đan Sư Diễm Tộc thua dưới tay Luyện Đan Sư Đan Tộc. Hắn trực tiếp nhảy qua không thông báo kết quả, tuyên bố tỷ thí Luyện Đan Sư lục phẩm bắt đầu.
Luyện Đan Sư lục phẩm Diễm thị. Bao gồm ba người phản bội Đan Tộc chuyển đến đầu quân Diễm thị, tổng cộng có mười một gã, mà Đan Tộc chỉ có bảy người. Hơn nữa thêm hai người của liên minh Đan quốc, cùng với ba người Tam đại tông môn Vũ quốc, nhân số trận này ít hơn trận trước rất nhiều, chỉ có hai mươi ba người, không bằng 1/3.
Luyện Đan Sư Đan Tộc cũng biết người Diễm Thị có Đan Hồn phù trên tay, trong ánh mắt đánh giá của bọn họ không có sợ hãi chút nào, chỉ có nồng đậm sự khinh thường.
Vẻ mặt mấy người Luyện Đan Sư Diễm thị nghiêm túc lạnh nhạt, làm như không thấy.
Ngưu Hồng Hồng đã lùi sang một bên hừ nói: “Đánh cược cả tính mạng mới luyện ra ba viên thất phẩm đan dược, có gì hay mà đắc ý?”
Tiền Lang lạnh lùng nói: “Người không có Đan Hồn phù luyện chế đan dược đồng cấp ngay cả 50% thành đan cũng không làm được, muốn liếm đế giày của người ta cũng không xứng!”
Tỷ thí mới vừa rồi, trên tay Ngưu Hồng Hồng không có Đan Hồn phù, chỉ luyện ra được bốn viên ngũ phẩm đan dược, mà Tiền Lang luyện chế ra sáu viên, trong đó có hai viên là phẩm chất trung đẳng, một ít cỗ ác khí lúc trước thua dưới tay Ngưu Hồng Hồng cuối cùng cũng biến mất chút ít.
Ngưu Hồng Hồng mặt đỏ đến mang tai, giọng căm hận nói: “Chẳng qua vận khí của ngươi tốt thôi.”
“Các ngươi không có Đan Hồn phù, vận khí thật quá kém.” Tiền Lang hắng giọng cười to, hắn cũng không sợ đắc tội người Diễm Thị, dù sao hai bên chính là trong tình trạng như nước với lửa.
Ngưu Hồng Hồng giận dữ, sắc mặt hai gã lúc nãy dùng Đan Hồn phù cũng khó coi, trong lòng họ mơ hồ có chút hối hận, bọn họ có thể được Diễm Thí Thiên chọn lựa, thuật luyện đan của bản thân trong hàng ngũ Luyện Đan Sư ngũ phẩm Diễm Thị cũng là đứng đầu, dựa vào thực lực của chính bản thân cho dù không thể áp được toàn bộ Luyện Đan Sư Đan tộc nhưng cũng không quá kém, tỷ lệ thành đan đan dược lục phẩm tầm khoảng 40-50% bọn họ có thể hoàn toàn làm được.
Thành tích như vậy có thể so sánh cùng với mấy Luyện Đan Sư Đan tộc xuất sắc một lần, coi như thua cũng không bị xem thường thành như vậy!
Trên đài nhóm Luyện Đan Sư Đan Tộc đang rập khuôn máy móc, bắt đầu hướng các tu sĩ phía dưới đài để thu thập linh dược. Mà cuộc so đấu Luyện Đan Sư ngũ phẩm vừa mới kết thúc, nhóm Luyện Đan Sư Đan Tộc đã phân chia đan dược luyện chế được cho các tu sĩ, trong đó có mấy lò luyện đan thất bại, Phần Bích Thấm cũng bổ sung lại một viên đan dược lục phẩm phẩm chất thượng đẳng.
Một đám tu sĩ được đến tay đan dược như nhặt được chí bảo, hưng phấn đến mức trên mặt đỏ lên, đan dược lục phẩm là đan dược cho dù có linh thạch cũng không thể mua được, hơn nữa là phẩm chất thượng đẳng, bọn họ cũng không nỡ sử dụng.
Những tu sĩ bỏ lỡ cơ hội đều đỏ mắt trông mong Luyện Đan Sư Đan tộc ở trên đài, chỉ trông mong bọn hắn muốn linh dược là từ trên tay mình lấy ra.
Sau một vòng rối loạn, trong nhóm Luyện Đan Sư Đan tộc có ba người không có cách nào chuẩn bị được đầy đủ linh dược. Phẩm cấp đan dược càng cao, tài liệu cần dùng đến càng quý hiếm, hàng năm Luyện Đan Sư cao cấp có thể luyện chế được đan dược cao cấp cũng không nhiều, nguyên nhân không phải do thuật luyện đan kém cỏi, mà là không bột đố gột lên hồ.
Vài loại tài liệu bọn họ muốn, mấy người Chu Chu đều có đủ, nhưng muốn bọn hắn đi ra hiến dược, nguy hiểm có chút cao.
Tuy nhiên mấy chuyện nhỏ này mà nói đối với bọn họ lại không tính là khó khăn gì, Cơ U Cốc và Chu Chu, Đề Thiện Thượng đi ra ngoài một vòng, sau khi trở về không lâu đã nghe được Tiền Lang ở trên đài nói: “Trên tay vãn bối có linh dược các vị đại sư cần.”
Vừa nói vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mười mấy hộp ngọc đưa qua.
Một đám tu sĩ trên dưới đài nghẹn họng nhìn trân trối, không phải nói Tây Phương Ngũ Quốc thiếu nhất chính là linh dược hay sao? Làm sao Tiền Lang này lại có thể có bút tích lớn như vậy ?!
Tiền Lang ha hả cười một tiếng nói: “Đây là đồng đạo ở Tụ Bảo Lâu tặng cho, coi như vãn bối mượn hoa hiến Phật đi.”
Thế này mọi người mới thoải mái, Tây Phương Ngũ Quốc và Liên Minh Vũ Quốc đúng là có cùng ý tưởng đen tối, đây chính là mượn cơ hội để lấy lòng Đan Tộc đi. Chỉ có Trịnh Quyền cùng với ba người là cảm thấy có chút không đúng.
Bình luận facebook