Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478
“Lão phu quả thật rất muốn biết, các hạ đến tột cùng là người phương nào? Với tài nghệ luyện đan cao siêu như vậy của các hạ, không thể nào qua nhiều năm như vậy mà vẫn không có chút tiếng tăm nào.” Đan Nhiễm nhìn tu sĩ áo đen, có chút đăm chiêu nói.
Trong lòng lão đang nghĩ tới một người, nhưng người kia tu vi mới chỉ là Kết Đan hậu kỳ, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy mười năm đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ được?
Kỳ tích phát sinh trên người bọn Chu Chu, Doãn Tử Chương, sở dĩ được gọi là kỳ tích, là bởi vì quá mức hiếm thấy, cơ duyên như vậy cùng với thiên phú riêng của từng người bọn họ gần như là không thể lặp lại.
Tu sĩ áo đen dường như không nghe thấy câu hỏi của ông, xoay người đi tới bên cạnh Diễm Kiếm Địch, Diễm Kiếm Địch thản nhiên nói: “Hắn chỉ là một tên vãn bối trong Diễm thị nhất tộc ta, Đan Nhiễm đại sư không biết cũng là điều dễ hiểu thôi.”
“Trận Luyện Đan Sư Bát phẩm này, hai bên mỗi bên thắng một vòng, chưa phân cao thấp, không biết Đan tộc các vị có còn muốn đấu thêm một vòng nữa không?” Người chủ trì cười nói.
Đối với biểu hiện quá mức giữ quy củ của hai bên trong trận đấu vừa rồi, các tu sĩ đứng ngoài xem đều cảm thấy chưa thỏa mãn, không ít người nhân cơ hội mà ồn ào lên.
Đan Nhiễm cùng Phần Bích Thấm và Trịnh Quyền đưa mắt nhìn nhau, trải qua một vòng vừa rồi, ba người liền cảm thấy có hơi thở âm mưu nồng đậm, nếu tiếp tục đấu nữa, không biết sẽ có cạm bẫy gì đang chờ đợi bọn họ. Dù sao thực lực cũng đã biểu diễn qua, bất kể nói thế nào thì Đan tộc ở trong Đại hội Luyện Đan Sư Đính Tiềm này vẫn chiếm thế thượng phong, không cần thiết phải tiếp tục mạo hiểm.
Đan Nhiễm thấy Phần Bích Thấm và Trịnh Quyền đều khẽ lắc đầu, liền định lên tiếng từ chối, trong không trung bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng cười khẽ, giọng nói của Diễm Thí Thiên xa xôi truyền đến: “Chỉ phân cao thấp thôi thì chẳng có gì thú vị, cho thêm chút tiền đánh cuộc vào mới vui. Chỉ cần vòng tỷ thí tiếp theo các ngươi có thể thắng được Diễm tộc ta, trẫm sẽ thả tất cả tộc nhân Đan tộc các ngươi, để bọn họ bình an rời khỏi thành Lăng Đan, trong vòng bảy ngày trẫm sẽ không phái bất cứ ai đi đối phó các ngươi.”
Một lời này của hắn, khiến cho những Luyện Đan Sư của Đan quốc trên mặt đều lộ ra vẻ kích động. Sở dĩ Diễm thị nhất tộc có thể khống chế được bọn họ, là bởi vì mỗi người bọn họ đều có thân hữu, đồng môn quan trọng bị người của Diễm thị bắt làm con tin.
Bản thân bọn họ mặc dù cường đại, nhưng các tộc nhân bên người lại kém bọn họ quá xa. Hơn nữa Diễm Thí Thiên từng tuyên bố, bọn họ ở đây chỉ cần có một người rời đi, hắn sẽ giết chết bảy người, coi như đó là hình phạt. Những Luyện Đan Sư của Đan tộc này không dám mạo hiểm liên lụy người khác, cho nên mới phải nén giận bị giam lỏng ở bên trong thành Lăng Đan.
Vậy mà, Diễm Thí Thiên hiện giờ lại nói có thể thả cho tất cả tộc nhân của bọn họ bình an rời đi. Mặc dù chỉ có bảy ngày, nhưng dốc toàn lực gấp rút lên đường, cũng miễn cưỡng đủ cho bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh. Bọn họ đã mất đi tự do nhiều năm, nghe được loại tin tức như vậy, sao có thể không kích động.
Phần Bích Thấm ngược lại khá tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Nếu như thua thì thế nào?”
Tên Diễm Thí Thiên này có thể vì lợi ích của mình mà ra tay sát hại tổ phụ. Thậm chí hiến tế linh hồn tu vi cho Huyền Cung dưới lòng đất, để đổi lấy sự hợp tác của Khí Hồn Huyền Cung. Một kẻ máu lạnh vô tình như vậy, sao có thể có lòng tốt tha cho những người Đan tộc rời đi dễ dàng như vậy?
“Thua thì tất cả phải ở lại đây.” Trong tiếng cười của Diễm Thí Thiên tràn đầy ác ý, một màn này hắn đã mưu tính từ rất lâu. Xem tình hình này, những người Đan tộc này căn bản không cách nào cự tuyệt lời đánh cuộc của hắn.
Nếu Đan Hoàng cũng có mặt ở đây, đó là tốt nhất, còn nếu không có, tất cả người Đan tộc đều rơi vào trong tay của hắn rồi, bất luận thế nào nàng ấy cũng sẽ xuất hiện. Hắn phải nhanh chóng bắt được nàng. Tốc độc thăng cấp của nàng quá nhanh, nếu cứ tiếp tục để mặc nàng thoát khỏi sự khống chế của hắn, lần sau gặp lại, chưa chắc hắn đã đối phó được với nàng.
Mấy ngày qua Đan tộc đã chiếm hết phong quang (thể diện, nổi bật). Nếu mấy người Đan Nhiễm lúc này đối với tộc nhân “Thấy chết mà không cứu”, cho dù người Đan tộc không oán hận bọn họ, thì các tu sĩ trên đại lục Tấn Tiềm cũng sẽ xem thường bọn họ. Lúc trước bọn họ càng phong quang hãnh diện bao nhiêu, kế tiếp sẽ càng phải gánh chịu nhiều lời phỉ báng, khinh thường bấy nhiêu.
Đám người Phần Bích Thấm hiểu rõ lợi hại trong chuyện này. Chỉ là, chẳng còn cách nào khác. Bọn họ đã xác định trận chiến kế tiếp này sẽ tuyệt đối không thể dễ dàng giành thắng lợi, thậm chí đến chín phần là bị đánh bại. Nhưng nghĩ đến tự do cùng an nguy của các tộc nhân, bọn họ không thể không đọ sức.
Ngày đó Diễm Thí Thiên đã lập lời thề, trong thời gian diễn ra Đại hội, tất cả Luyện Đan Sư đều được an toàn, tự do, nhưng lại không bao gồm an nguy của các tộc nhân và thân hữu của bọn họ. Nếu lúc này bọn họ cự tuyệt lời đề nghị của Diễm Thí Thiên, hắn sẽ giết chết mấy người của Đan tộc để trút giận, là điều hoàn toàn có thể.
Biết rõ có cạm bẫy, lại không thể không nhảy vào.
Cả người Doãn Tử Chương căng thẳng, nắm thật chặt lấy tay Chu Chu. Mục tiêu chân chính của Diễm Thí Thiên chính là Chu Chu. Cái gọi là một trận chiến cuối cùng, tám chín phần mười là muốn ép Chu Chu hiện thân.
Bọn họ không nên tới đây. Hắn nên sớm biết, bất luận có tránh né như thế nào, che giấu thân phận như thế nào cũng đều vô dụng, một khi bọn họ tới đây, tức là đã rơi vào cạm bẫy của Diễm Thí Thiên. Cho dù Diễm Thí Thiên không bắt được Chu Chu đang ẩn núp trong rất nhiều tu sĩ ngoại lai kia, chỉ cần hắn nắm chặt tính mạng của các tộc nhân Đan tộc trong tay, thì tuyệt đối có quyền chủ động, không lo Chu Chu không xuất hiện.
Chu Chu ngẩng đầu lên nhìn Doãn Tử Chương, trong mắt tràn đầy áy náy cùng cầu khẩn —— nếu quả thật đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, xin hãy để cho nàng đi.
Nàng đã đáp ứng Doãn Tử Chương, không có hắn cho phép, nàng sẽ không bại lộ thân phận, nhưng mà bây giờ. . . . . . Nàng không có sự lựa chọn.
“Ta cùng đi với muội.” Doãn Tử Chương trầm giọng nói.
“Không nên!” “Không được!” Chu Chu và Cơ U Cốc gần như đồng thời phản đối.
Cơ U Cốc nhíu mày nói: “Chúng ta ẩn ở trong bóng tối, sự tình có biến cũng còn có một đường sống. Nếu ngay cả đệ cũng bị bại lộ, đến lúc đó Diễm Thí Thiên trước đi đối phó chúng ta, sau lại dùng chúng ta để uy hiếp tiểu sư muội, đến lúc đó đệ bảo muội ấy phải làm sao?”
Thực lực của bọn họ hợp lại cũng không bằng Diễm Thí Thiên, ra ngoài chỗ sáng chẳng những không giúp được Chu Chu, còn có thể liên lụy nàng. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Doãn Tử Chương hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, sự lo lắng của Cơ U Cốc là hoàn toàn lý, hắn còn chưa đủ mạnh, không có cách nào bảo hộ Chu Chu chu toàn, chỉ có thể hết lần này đến lần khác bỏ mặc nàng một mình đối mặt với kiếp nạn hiểm nguy.
Chu Chu xoay người dùng sức ôm lấy Doãn Tử Chương, khẽ nói: “Muội sẽ không có chuyện gì, muội còn có huynh. A chương, hãy tin muội, muội sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.”
Doãn Tử Chương ôm nàng một lúc rồi mới miễn cưỡng nói: “Được! Muội đi đi.”
Chu Chu ngẩng đầu, bất chấp sự e lệ, lần đầu tiên chủ động hôn một cái ở trên môi Doãn Tử Chương, cố gắng cười nói: “Muội trở về huynh nấu đồ ăn cho muội để làm phần thưởng nhé!”
“Ừ.” Doãn Tử Chương gật đầu, đôi tay ôm Chu Chu từ từ buông lỏng ra.
Chu Chu lặng yên không một tiếng động đứng dậy, rất nhanh lẻn vào trong đám người, biến mất vô tung vô ảnh.
Đề Thiện Thượng nghiến răng nghiến lợi nói : “Mụ nội nó Diễm Thí Thiên, ngươi chờ đấy, nhiều nhất là mười năm nữa thôi, lão tử sẽ vặn đầu ngươi xuống đất để làm cầu đá! Dám ức hiếp sư muội của lão tử à?!”
Cơ U Cốc là người bình tĩnh nhất, im lặng một lát, rồi nói: “Chúng ta mau đi liên lạc với Nhị sư phụ bên kia, xem nên lợi dụng bảy ngày này thế nào để đảm bảo tất cả tộc nhân của Đan tộc có thể an toàn rút lui.”
Lời nói như thế này, tức là đã nhận định chắc chắn, Chu Chu xuất thủ là tất thắng.
“Được!” Đề Thiện Thượng, Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương đồng thanh đáp lời, ý chí chiến đấu sục sôi.
Bi thương tự trách cũng vô dụng, không bằng nghĩ thử xem nên làm thế nào để xoay chuyển tình thế, chỉ như vậy, sự mạo hiểm của Chu Chu mới có ý nghĩa.
Trong lòng lão đang nghĩ tới một người, nhưng người kia tu vi mới chỉ là Kết Đan hậu kỳ, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy mười năm đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ được?
Kỳ tích phát sinh trên người bọn Chu Chu, Doãn Tử Chương, sở dĩ được gọi là kỳ tích, là bởi vì quá mức hiếm thấy, cơ duyên như vậy cùng với thiên phú riêng của từng người bọn họ gần như là không thể lặp lại.
Tu sĩ áo đen dường như không nghe thấy câu hỏi của ông, xoay người đi tới bên cạnh Diễm Kiếm Địch, Diễm Kiếm Địch thản nhiên nói: “Hắn chỉ là một tên vãn bối trong Diễm thị nhất tộc ta, Đan Nhiễm đại sư không biết cũng là điều dễ hiểu thôi.”
“Trận Luyện Đan Sư Bát phẩm này, hai bên mỗi bên thắng một vòng, chưa phân cao thấp, không biết Đan tộc các vị có còn muốn đấu thêm một vòng nữa không?” Người chủ trì cười nói.
Đối với biểu hiện quá mức giữ quy củ của hai bên trong trận đấu vừa rồi, các tu sĩ đứng ngoài xem đều cảm thấy chưa thỏa mãn, không ít người nhân cơ hội mà ồn ào lên.
Đan Nhiễm cùng Phần Bích Thấm và Trịnh Quyền đưa mắt nhìn nhau, trải qua một vòng vừa rồi, ba người liền cảm thấy có hơi thở âm mưu nồng đậm, nếu tiếp tục đấu nữa, không biết sẽ có cạm bẫy gì đang chờ đợi bọn họ. Dù sao thực lực cũng đã biểu diễn qua, bất kể nói thế nào thì Đan tộc ở trong Đại hội Luyện Đan Sư Đính Tiềm này vẫn chiếm thế thượng phong, không cần thiết phải tiếp tục mạo hiểm.
Đan Nhiễm thấy Phần Bích Thấm và Trịnh Quyền đều khẽ lắc đầu, liền định lên tiếng từ chối, trong không trung bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng cười khẽ, giọng nói của Diễm Thí Thiên xa xôi truyền đến: “Chỉ phân cao thấp thôi thì chẳng có gì thú vị, cho thêm chút tiền đánh cuộc vào mới vui. Chỉ cần vòng tỷ thí tiếp theo các ngươi có thể thắng được Diễm tộc ta, trẫm sẽ thả tất cả tộc nhân Đan tộc các ngươi, để bọn họ bình an rời khỏi thành Lăng Đan, trong vòng bảy ngày trẫm sẽ không phái bất cứ ai đi đối phó các ngươi.”
Một lời này của hắn, khiến cho những Luyện Đan Sư của Đan quốc trên mặt đều lộ ra vẻ kích động. Sở dĩ Diễm thị nhất tộc có thể khống chế được bọn họ, là bởi vì mỗi người bọn họ đều có thân hữu, đồng môn quan trọng bị người của Diễm thị bắt làm con tin.
Bản thân bọn họ mặc dù cường đại, nhưng các tộc nhân bên người lại kém bọn họ quá xa. Hơn nữa Diễm Thí Thiên từng tuyên bố, bọn họ ở đây chỉ cần có một người rời đi, hắn sẽ giết chết bảy người, coi như đó là hình phạt. Những Luyện Đan Sư của Đan tộc này không dám mạo hiểm liên lụy người khác, cho nên mới phải nén giận bị giam lỏng ở bên trong thành Lăng Đan.
Vậy mà, Diễm Thí Thiên hiện giờ lại nói có thể thả cho tất cả tộc nhân của bọn họ bình an rời đi. Mặc dù chỉ có bảy ngày, nhưng dốc toàn lực gấp rút lên đường, cũng miễn cưỡng đủ cho bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh. Bọn họ đã mất đi tự do nhiều năm, nghe được loại tin tức như vậy, sao có thể không kích động.
Phần Bích Thấm ngược lại khá tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Nếu như thua thì thế nào?”
Tên Diễm Thí Thiên này có thể vì lợi ích của mình mà ra tay sát hại tổ phụ. Thậm chí hiến tế linh hồn tu vi cho Huyền Cung dưới lòng đất, để đổi lấy sự hợp tác của Khí Hồn Huyền Cung. Một kẻ máu lạnh vô tình như vậy, sao có thể có lòng tốt tha cho những người Đan tộc rời đi dễ dàng như vậy?
“Thua thì tất cả phải ở lại đây.” Trong tiếng cười của Diễm Thí Thiên tràn đầy ác ý, một màn này hắn đã mưu tính từ rất lâu. Xem tình hình này, những người Đan tộc này căn bản không cách nào cự tuyệt lời đánh cuộc của hắn.
Nếu Đan Hoàng cũng có mặt ở đây, đó là tốt nhất, còn nếu không có, tất cả người Đan tộc đều rơi vào trong tay của hắn rồi, bất luận thế nào nàng ấy cũng sẽ xuất hiện. Hắn phải nhanh chóng bắt được nàng. Tốc độc thăng cấp của nàng quá nhanh, nếu cứ tiếp tục để mặc nàng thoát khỏi sự khống chế của hắn, lần sau gặp lại, chưa chắc hắn đã đối phó được với nàng.
Mấy ngày qua Đan tộc đã chiếm hết phong quang (thể diện, nổi bật). Nếu mấy người Đan Nhiễm lúc này đối với tộc nhân “Thấy chết mà không cứu”, cho dù người Đan tộc không oán hận bọn họ, thì các tu sĩ trên đại lục Tấn Tiềm cũng sẽ xem thường bọn họ. Lúc trước bọn họ càng phong quang hãnh diện bao nhiêu, kế tiếp sẽ càng phải gánh chịu nhiều lời phỉ báng, khinh thường bấy nhiêu.
Đám người Phần Bích Thấm hiểu rõ lợi hại trong chuyện này. Chỉ là, chẳng còn cách nào khác. Bọn họ đã xác định trận chiến kế tiếp này sẽ tuyệt đối không thể dễ dàng giành thắng lợi, thậm chí đến chín phần là bị đánh bại. Nhưng nghĩ đến tự do cùng an nguy của các tộc nhân, bọn họ không thể không đọ sức.
Ngày đó Diễm Thí Thiên đã lập lời thề, trong thời gian diễn ra Đại hội, tất cả Luyện Đan Sư đều được an toàn, tự do, nhưng lại không bao gồm an nguy của các tộc nhân và thân hữu của bọn họ. Nếu lúc này bọn họ cự tuyệt lời đề nghị của Diễm Thí Thiên, hắn sẽ giết chết mấy người của Đan tộc để trút giận, là điều hoàn toàn có thể.
Biết rõ có cạm bẫy, lại không thể không nhảy vào.
Cả người Doãn Tử Chương căng thẳng, nắm thật chặt lấy tay Chu Chu. Mục tiêu chân chính của Diễm Thí Thiên chính là Chu Chu. Cái gọi là một trận chiến cuối cùng, tám chín phần mười là muốn ép Chu Chu hiện thân.
Bọn họ không nên tới đây. Hắn nên sớm biết, bất luận có tránh né như thế nào, che giấu thân phận như thế nào cũng đều vô dụng, một khi bọn họ tới đây, tức là đã rơi vào cạm bẫy của Diễm Thí Thiên. Cho dù Diễm Thí Thiên không bắt được Chu Chu đang ẩn núp trong rất nhiều tu sĩ ngoại lai kia, chỉ cần hắn nắm chặt tính mạng của các tộc nhân Đan tộc trong tay, thì tuyệt đối có quyền chủ động, không lo Chu Chu không xuất hiện.
Chu Chu ngẩng đầu lên nhìn Doãn Tử Chương, trong mắt tràn đầy áy náy cùng cầu khẩn —— nếu quả thật đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, xin hãy để cho nàng đi.
Nàng đã đáp ứng Doãn Tử Chương, không có hắn cho phép, nàng sẽ không bại lộ thân phận, nhưng mà bây giờ. . . . . . Nàng không có sự lựa chọn.
“Ta cùng đi với muội.” Doãn Tử Chương trầm giọng nói.
“Không nên!” “Không được!” Chu Chu và Cơ U Cốc gần như đồng thời phản đối.
Cơ U Cốc nhíu mày nói: “Chúng ta ẩn ở trong bóng tối, sự tình có biến cũng còn có một đường sống. Nếu ngay cả đệ cũng bị bại lộ, đến lúc đó Diễm Thí Thiên trước đi đối phó chúng ta, sau lại dùng chúng ta để uy hiếp tiểu sư muội, đến lúc đó đệ bảo muội ấy phải làm sao?”
Thực lực của bọn họ hợp lại cũng không bằng Diễm Thí Thiên, ra ngoài chỗ sáng chẳng những không giúp được Chu Chu, còn có thể liên lụy nàng. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Doãn Tử Chương hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, sự lo lắng của Cơ U Cốc là hoàn toàn lý, hắn còn chưa đủ mạnh, không có cách nào bảo hộ Chu Chu chu toàn, chỉ có thể hết lần này đến lần khác bỏ mặc nàng một mình đối mặt với kiếp nạn hiểm nguy.
Chu Chu xoay người dùng sức ôm lấy Doãn Tử Chương, khẽ nói: “Muội sẽ không có chuyện gì, muội còn có huynh. A chương, hãy tin muội, muội sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.”
Doãn Tử Chương ôm nàng một lúc rồi mới miễn cưỡng nói: “Được! Muội đi đi.”
Chu Chu ngẩng đầu, bất chấp sự e lệ, lần đầu tiên chủ động hôn một cái ở trên môi Doãn Tử Chương, cố gắng cười nói: “Muội trở về huynh nấu đồ ăn cho muội để làm phần thưởng nhé!”
“Ừ.” Doãn Tử Chương gật đầu, đôi tay ôm Chu Chu từ từ buông lỏng ra.
Chu Chu lặng yên không một tiếng động đứng dậy, rất nhanh lẻn vào trong đám người, biến mất vô tung vô ảnh.
Đề Thiện Thượng nghiến răng nghiến lợi nói : “Mụ nội nó Diễm Thí Thiên, ngươi chờ đấy, nhiều nhất là mười năm nữa thôi, lão tử sẽ vặn đầu ngươi xuống đất để làm cầu đá! Dám ức hiếp sư muội của lão tử à?!”
Cơ U Cốc là người bình tĩnh nhất, im lặng một lát, rồi nói: “Chúng ta mau đi liên lạc với Nhị sư phụ bên kia, xem nên lợi dụng bảy ngày này thế nào để đảm bảo tất cả tộc nhân của Đan tộc có thể an toàn rút lui.”
Lời nói như thế này, tức là đã nhận định chắc chắn, Chu Chu xuất thủ là tất thắng.
“Được!” Đề Thiện Thượng, Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương đồng thanh đáp lời, ý chí chiến đấu sục sôi.
Bi thương tự trách cũng vô dụng, không bằng nghĩ thử xem nên làm thế nào để xoay chuyển tình thế, chỉ như vậy, sự mạo hiểm của Chu Chu mới có ý nghĩa.
Bình luận facebook