Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 502
Bên ngoài vô số người có tâm trạng khác nhau nghị luận rối rít, Chu Chu ngồi trong tĩnh thất không nói không động thậm chí còn không cảm giác được hô hấp mạch đập, phảng phất giống như đã hóa thành một pho tượng bằng ngọc, bên trong cơ thể nàng đang nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.*(người mô phỏng đất, đất mô phỏng trời, trời mô phỏng đạo lý, đạo lý mô phỏng thiên nhiên)
Cả người Chu Chu phảng phất như đang đắm chìm ở một vùng mênh mông đại dương mang tên “Đạo”, hằng hà vũ trụ chi đạo, thiên địa pháp tắc cùng thế giới bổn nguyên chí lý lao mạnh về phía tâm kính Thức Hải của nàng, từng điểm từng điểm thông suốt dung hợp lẫn nhau, tạo thành một đạo hoàn toàn mới.
Các loại lực lượng huyền diệu tự nhiên ngưng tụ bên trong thân thể Chu Chu, tâm kính và “Đạo” giao hòa lẫn nhau, cuối cùng huyễn hóa thành Tinh Thần Nhật Nguyệt, Càn Khôn Âm Dương….Một thế giới nho nhỏ bao gồm thiên địa vạn vật theo mỗi ngày lớn dần từ yếu đến mạnh ở bên trong Chu Chu dần dần thành hình.
Mộc Linh Tịnh Liên Ngô Đồng, hỏa linh Tiểu Trư trong cơ thể Chu Chu cũng tiêu tán dung hợp hoàn toàn vào trong thế giới mới, không còn chút tung tích gì nữa…
Ở ngoài động phủ, thời gian cách ngày Chu Chu Kết Anh thành công đã trôi qua bảy ngày, những tu sĩ vây xem ở phụ cận cũng không cảm thấy thời gian mấy ngày này là có gì không đúng, cho dù Chu Chu tiếp tục bế quan mấy tháng, trong mắt bọn họ cũng xem như là bình thường.
Nhưng mà mấy người Doãn Tử Chương lại vô cùng bất an, được chứng kiến tốc độ lên cấp của Chu Chu, bọn họ cảm thấy trong vòng mười ngày là Chu Chu đã ra ngoài rồi mới đúng, tại sao lâu như vậy còn chưa ra?
Doãn Tử Chương đã từng không chỉ một lần suy nghĩ tìm cách vào động phủ mà không làm ảnh hưởng đến Chu Chu để tìm hiểu đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì.
Vốn là hắn có một sợi nguyên thần bám vào trên người Chu Chu, nhưng lần bế quan này của Chu Chu lại không phải chuyện đùa, đừng nói trung gian còn có tẩy kinh phạt tủy lại còn có Lôi Kiếp đang chờ phía sau tùy tiện một đạo cũng có thể đánh tan nguyên thần, cho dù bí pháp của Doãn Tử Chương có lợi hại đến như thế nào. Hắn cũng sợ một ít sợi nguyên thần yếu ớt dao động ở trung gian sẽ quấy nhiễu đến Chu Chu khiến nàng bế quan thất bại.
Cho nên, bọn họ bây giờ chân chính hoàn toàn không biết Chu Chu ở bên trong xảy ra chuyện gì, đúng lúc linh khí dao động mãnh liệt, thần trí bọn họ không có cách nào cảm ứng được tình huống trong động phủ. Chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
“Hình như linh khí đang có biến hóa….” Doãn Tử Chương bỗng nhiên giật mình, nắm chặt quả đấm.
Linh khí từ bốn phương hội tụ về phái bên này rốt cuộc giảm bớt, trong lúc nhất thời không biết có phải linh khí các nơi bị hút khô rồi hay là bên trong động phủ Chu Chu rốt cuộc đã thành công, không cần tiếp tục.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa núi Ứng Bàng kịch liệt lay động. Ở trong động phủ của Vưu Thiên Nhận một cỗ sức mạnh cường đại vô cùng đánh xuống trung tâm tĩnh thất nơi Chu Chu đang ngồi. Bốn phương tám hướng sụp đổ nổ tung, hoàn toàn sụp đổ ở dưới ánh mắt kinh hãi của vô số người, yếu ớt giống như cát trên bờ biển.
Bóng ảnh của Chu Chu xuất hiện ở trên đỉnh núi, cát đã bụi bặm giống như bị lá chắn vô hình ngăn chặn, như vì sao đang bay lên bầu trời.
Mặc dù bản thân Doãn Tử Chương đã là tu sĩ tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng cũng bị sức mạnh bắn ra từ trong động phủ đánh bay ra ngoài mấy dặm.
Mấy người hoảng sợ nhìn bóng ảnh Chu Chu đang trôi nổi giữa không trung, miệng Đề Thiện Thượng đóng đóng mở mở mấy lần, cũng không biết là quá giật mình hay là nguyên nhân gì. Một chữ cũng nói không ra.
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục giống như bị một màn ngoài ý muốn này trấn trụ, Doãn Tử Chương hít sâu một hơi nói: “Chu Chu muội ấy….. đang… đang bước vào…. Đại Thừa kỳ!”
Bọn họ từng chính mắt nhìn thấy tu sĩ có tu vi Đại Thừa kỳ, tự nhiên nhìn ra được trạng thái hiện tại của Chu Chu. Trong thân thể nàng hình như chứa đựng một thế giới hoàn chỉnh, thoạt nhìn bóng ảnh nho nhỏ so với thiên địa vô tận lại càng thêm to lớn ảo diệu.
Chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ mới có hơi thở cùng với cảm giác như vậy. Phảng phất như nàng đã dung hợp nắm trong tay toàn bộ thế giới, cùng thiên địa vạn vật hóa thành nhất thể!
Không gian giữa ban ngày không biết từ lúc nào đã trở lên đen đặc ám trầm, cuồng phong gào thét, vô số lôi điện xuyên qua tầng mây gào thét, một vài cỗ sức mạnh đáng sợ ùn ùn kéo đến, ngay cả Doãn Tử Chương cũng cảm thấy đáy lòng sợ hãi, một cỗ cảm giác nhỏ bé vô lực bao phủ bọn họ.
Chín đạo lôi kiếp của Đại Thừa kỳ đến!
Lần này rốt cuộc lôi kiếp cũng đuổi kịp đến trước thiên tượng.
Ầm!
Đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống, khu vực xung quanh núi Thánh Trí không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ bị chấn ngất trên mặt đất, có một vài tu sĩ Kết Đan kỳ cũng toàn thân phát run, đứng cũng đứng không thẳng, mọi người khoanh chân trên mặt đất lấy ra không ít pháp bảo phòng thân hết sức chống cự.
Đây tột cùng là lôi kiếp gì thế? Làm sao lại đáng sợ như vậy?! Bọn họ còn không phải là mục tiêu chủ yếu lôi kiếp nhắm tới, nữ nhân đang lơ lửng giữa không trung đối mặt độ kiếp quả thực không thể tưởng tượng được.
Hai tay Chu Chu không ngừng kết ấn, trong hư không xuất hiện một đóa hoa sen thánh khiết phóng lên cao, đối đầu cùng với đạo lôi kiếp kia, một tiếng nổ rung trời, hai bên đồng thời nát bấy, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán trên không trung.
Đạo lôi kiếp thứ hai nối gót tới, từng đó hoa sen đối mặt với từng đạo lôi kiếp liền tiêu tán, nhưng từ đầu tới cuối không làm gì được Chu Chu.
Sau bảy đạo lôi kiếp, đạo lôi kiếp thứ tám chậm chạp không có giáng xuống, mây đen trên bầu trời quay cuồng, giống như đang chuẩn bị bộc phát động đất sóng thần mênh mông biển rộng, tạo lên uy thế hủy thiên diệt địa.
Trái tim mấy người Doãn Tử Chương co rút nhanh, bình tĩnh nhìn mảnh bầu trời đen nhánh trên đầu Chu Chu thì không có biện pháp nào cả.
Ầm!
Đạo lôi kiếp thứ tám rốt cuộc cũng giáng xuống, Lôi Đình còn giữa không trung, đỉnh núi Ứng Bàng đã không chịu nổi uy thế đáng sợ, bắt đầu sụp đổ.
Trong lúc này trong thiên địa một mảnh điện quang sáng chói lóa, Doãn Tử Chương nghĩ đến việc thay Chu Chu ngăn cản, còn chưa động thủ đã bị đánh bay ra ngoài.
Ba người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục giống nhau bị đánh bay ra mấy dặm, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, chân nguyên rối loạn, đừng nói đến việc tiến lên hỗ trợ, ngay cả động một chút cũng không làm được.
Mắt thấy một ít đạo lôi kiếp giáng xuống người Chu Chu, hư ảnh một bụi cây Ngô Đồng bỗng nhiên xuất hiện, vững vàng hứng lấy một đạo lôi kiếp hết sức đáng sợ.
Thân cây ngô đồng cao gần vạn trượng, chọc trời mà đứng, cơ hồ giống như xuyên thủng bầu trời, rễ cây phía dưới tàng cây thô to không ngừng vươn về bốn phương tám hướng, Lôi kiếp khổng lồ dọc theo thân cây thế như chẻ tre lao xuống, cuối cùng không tiếng động biến mất trong lòng đất.
Chu Chu không có chuyện gì! Mấy người Doãn Tử Chương còn không kịp thở ra một hơi, đạo lôi kiếp cuối cùng đã giáng xuống.
Kim quang trong cơ thể Chu Chu nổ bắn ra, một con Phượng Hoàng khổng lồ toàn thân lóng lánh hào quang chói mắt từ trong cơ thể nàng vỗ cánh xông thẳng lên trời, trên người Phượng Hoàng thiêu đốt ngọn lửa màu vàng, không chút sợ hãi nghênh đón đạo lôi kiếp thứ chín.
Ầm!
Đạo lôi kiếp cuối cùng triệt để tiêu tán trong ánh mắt không dám tin của mọi người, tan biến trong hư không.
Bầu trời đen đặc bị uy thế tuyệt luân của Phượng Hoàng đánh thủng một lỗ to, ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua mây mù bắn thẳng xuống dưới, chiếu vào trên người Chu Chu.
Phượng Hoàng bay quanh quẩn trong không trung một vòng, vỗ cánh dừng lại trên nhánh cây ngô đồng nghểnh cổ hót vang trời, thanh như tơ trúc, âm như ngọc vang, lan truyền ngàn dặm, phảng phất như hướng tới thiên địa chúng sinh tuyên cáo thắng lợi của mình.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.*(người mô phỏng đất, đất mô phỏng trời, trời mô phỏng đạo lý, đạo lý mô phỏng thiên nhiên)
Cả người Chu Chu phảng phất như đang đắm chìm ở một vùng mênh mông đại dương mang tên “Đạo”, hằng hà vũ trụ chi đạo, thiên địa pháp tắc cùng thế giới bổn nguyên chí lý lao mạnh về phía tâm kính Thức Hải của nàng, từng điểm từng điểm thông suốt dung hợp lẫn nhau, tạo thành một đạo hoàn toàn mới.
Các loại lực lượng huyền diệu tự nhiên ngưng tụ bên trong thân thể Chu Chu, tâm kính và “Đạo” giao hòa lẫn nhau, cuối cùng huyễn hóa thành Tinh Thần Nhật Nguyệt, Càn Khôn Âm Dương….Một thế giới nho nhỏ bao gồm thiên địa vạn vật theo mỗi ngày lớn dần từ yếu đến mạnh ở bên trong Chu Chu dần dần thành hình.
Mộc Linh Tịnh Liên Ngô Đồng, hỏa linh Tiểu Trư trong cơ thể Chu Chu cũng tiêu tán dung hợp hoàn toàn vào trong thế giới mới, không còn chút tung tích gì nữa…
Ở ngoài động phủ, thời gian cách ngày Chu Chu Kết Anh thành công đã trôi qua bảy ngày, những tu sĩ vây xem ở phụ cận cũng không cảm thấy thời gian mấy ngày này là có gì không đúng, cho dù Chu Chu tiếp tục bế quan mấy tháng, trong mắt bọn họ cũng xem như là bình thường.
Nhưng mà mấy người Doãn Tử Chương lại vô cùng bất an, được chứng kiến tốc độ lên cấp của Chu Chu, bọn họ cảm thấy trong vòng mười ngày là Chu Chu đã ra ngoài rồi mới đúng, tại sao lâu như vậy còn chưa ra?
Doãn Tử Chương đã từng không chỉ một lần suy nghĩ tìm cách vào động phủ mà không làm ảnh hưởng đến Chu Chu để tìm hiểu đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì.
Vốn là hắn có một sợi nguyên thần bám vào trên người Chu Chu, nhưng lần bế quan này của Chu Chu lại không phải chuyện đùa, đừng nói trung gian còn có tẩy kinh phạt tủy lại còn có Lôi Kiếp đang chờ phía sau tùy tiện một đạo cũng có thể đánh tan nguyên thần, cho dù bí pháp của Doãn Tử Chương có lợi hại đến như thế nào. Hắn cũng sợ một ít sợi nguyên thần yếu ớt dao động ở trung gian sẽ quấy nhiễu đến Chu Chu khiến nàng bế quan thất bại.
Cho nên, bọn họ bây giờ chân chính hoàn toàn không biết Chu Chu ở bên trong xảy ra chuyện gì, đúng lúc linh khí dao động mãnh liệt, thần trí bọn họ không có cách nào cảm ứng được tình huống trong động phủ. Chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
“Hình như linh khí đang có biến hóa….” Doãn Tử Chương bỗng nhiên giật mình, nắm chặt quả đấm.
Linh khí từ bốn phương hội tụ về phái bên này rốt cuộc giảm bớt, trong lúc nhất thời không biết có phải linh khí các nơi bị hút khô rồi hay là bên trong động phủ Chu Chu rốt cuộc đã thành công, không cần tiếp tục.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa núi Ứng Bàng kịch liệt lay động. Ở trong động phủ của Vưu Thiên Nhận một cỗ sức mạnh cường đại vô cùng đánh xuống trung tâm tĩnh thất nơi Chu Chu đang ngồi. Bốn phương tám hướng sụp đổ nổ tung, hoàn toàn sụp đổ ở dưới ánh mắt kinh hãi của vô số người, yếu ớt giống như cát trên bờ biển.
Bóng ảnh của Chu Chu xuất hiện ở trên đỉnh núi, cát đã bụi bặm giống như bị lá chắn vô hình ngăn chặn, như vì sao đang bay lên bầu trời.
Mặc dù bản thân Doãn Tử Chương đã là tu sĩ tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng cũng bị sức mạnh bắn ra từ trong động phủ đánh bay ra ngoài mấy dặm.
Mấy người hoảng sợ nhìn bóng ảnh Chu Chu đang trôi nổi giữa không trung, miệng Đề Thiện Thượng đóng đóng mở mở mấy lần, cũng không biết là quá giật mình hay là nguyên nhân gì. Một chữ cũng nói không ra.
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục giống như bị một màn ngoài ý muốn này trấn trụ, Doãn Tử Chương hít sâu một hơi nói: “Chu Chu muội ấy….. đang… đang bước vào…. Đại Thừa kỳ!”
Bọn họ từng chính mắt nhìn thấy tu sĩ có tu vi Đại Thừa kỳ, tự nhiên nhìn ra được trạng thái hiện tại của Chu Chu. Trong thân thể nàng hình như chứa đựng một thế giới hoàn chỉnh, thoạt nhìn bóng ảnh nho nhỏ so với thiên địa vô tận lại càng thêm to lớn ảo diệu.
Chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ mới có hơi thở cùng với cảm giác như vậy. Phảng phất như nàng đã dung hợp nắm trong tay toàn bộ thế giới, cùng thiên địa vạn vật hóa thành nhất thể!
Không gian giữa ban ngày không biết từ lúc nào đã trở lên đen đặc ám trầm, cuồng phong gào thét, vô số lôi điện xuyên qua tầng mây gào thét, một vài cỗ sức mạnh đáng sợ ùn ùn kéo đến, ngay cả Doãn Tử Chương cũng cảm thấy đáy lòng sợ hãi, một cỗ cảm giác nhỏ bé vô lực bao phủ bọn họ.
Chín đạo lôi kiếp của Đại Thừa kỳ đến!
Lần này rốt cuộc lôi kiếp cũng đuổi kịp đến trước thiên tượng.
Ầm!
Đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống, khu vực xung quanh núi Thánh Trí không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ bị chấn ngất trên mặt đất, có một vài tu sĩ Kết Đan kỳ cũng toàn thân phát run, đứng cũng đứng không thẳng, mọi người khoanh chân trên mặt đất lấy ra không ít pháp bảo phòng thân hết sức chống cự.
Đây tột cùng là lôi kiếp gì thế? Làm sao lại đáng sợ như vậy?! Bọn họ còn không phải là mục tiêu chủ yếu lôi kiếp nhắm tới, nữ nhân đang lơ lửng giữa không trung đối mặt độ kiếp quả thực không thể tưởng tượng được.
Hai tay Chu Chu không ngừng kết ấn, trong hư không xuất hiện một đóa hoa sen thánh khiết phóng lên cao, đối đầu cùng với đạo lôi kiếp kia, một tiếng nổ rung trời, hai bên đồng thời nát bấy, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán trên không trung.
Đạo lôi kiếp thứ hai nối gót tới, từng đó hoa sen đối mặt với từng đạo lôi kiếp liền tiêu tán, nhưng từ đầu tới cuối không làm gì được Chu Chu.
Sau bảy đạo lôi kiếp, đạo lôi kiếp thứ tám chậm chạp không có giáng xuống, mây đen trên bầu trời quay cuồng, giống như đang chuẩn bị bộc phát động đất sóng thần mênh mông biển rộng, tạo lên uy thế hủy thiên diệt địa.
Trái tim mấy người Doãn Tử Chương co rút nhanh, bình tĩnh nhìn mảnh bầu trời đen nhánh trên đầu Chu Chu thì không có biện pháp nào cả.
Ầm!
Đạo lôi kiếp thứ tám rốt cuộc cũng giáng xuống, Lôi Đình còn giữa không trung, đỉnh núi Ứng Bàng đã không chịu nổi uy thế đáng sợ, bắt đầu sụp đổ.
Trong lúc này trong thiên địa một mảnh điện quang sáng chói lóa, Doãn Tử Chương nghĩ đến việc thay Chu Chu ngăn cản, còn chưa động thủ đã bị đánh bay ra ngoài.
Ba người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục giống nhau bị đánh bay ra mấy dặm, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, chân nguyên rối loạn, đừng nói đến việc tiến lên hỗ trợ, ngay cả động một chút cũng không làm được.
Mắt thấy một ít đạo lôi kiếp giáng xuống người Chu Chu, hư ảnh một bụi cây Ngô Đồng bỗng nhiên xuất hiện, vững vàng hứng lấy một đạo lôi kiếp hết sức đáng sợ.
Thân cây ngô đồng cao gần vạn trượng, chọc trời mà đứng, cơ hồ giống như xuyên thủng bầu trời, rễ cây phía dưới tàng cây thô to không ngừng vươn về bốn phương tám hướng, Lôi kiếp khổng lồ dọc theo thân cây thế như chẻ tre lao xuống, cuối cùng không tiếng động biến mất trong lòng đất.
Chu Chu không có chuyện gì! Mấy người Doãn Tử Chương còn không kịp thở ra một hơi, đạo lôi kiếp cuối cùng đã giáng xuống.
Kim quang trong cơ thể Chu Chu nổ bắn ra, một con Phượng Hoàng khổng lồ toàn thân lóng lánh hào quang chói mắt từ trong cơ thể nàng vỗ cánh xông thẳng lên trời, trên người Phượng Hoàng thiêu đốt ngọn lửa màu vàng, không chút sợ hãi nghênh đón đạo lôi kiếp thứ chín.
Ầm!
Đạo lôi kiếp cuối cùng triệt để tiêu tán trong ánh mắt không dám tin của mọi người, tan biến trong hư không.
Bầu trời đen đặc bị uy thế tuyệt luân của Phượng Hoàng đánh thủng một lỗ to, ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua mây mù bắn thẳng xuống dưới, chiếu vào trên người Chu Chu.
Phượng Hoàng bay quanh quẩn trong không trung một vòng, vỗ cánh dừng lại trên nhánh cây ngô đồng nghểnh cổ hót vang trời, thanh như tơ trúc, âm như ngọc vang, lan truyền ngàn dặm, phảng phất như hướng tới thiên địa chúng sinh tuyên cáo thắng lợi của mình.
Bình luận facebook