Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Tuyệt đại đa số người tu tiên tuyệt đều tôn thờ cường giả vi tôn, tư chất của Tử Chương rất tốt, chưa tới hai mươi đã thành công tấn thăng Trúc Cơ, chỉ cần không lơ là tu luyện, việc Kết Đan trước trăm tuổi gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tất cả nữ đệ tử trẻ tuổi trong ba đại môn phái đều nhìn Doãn Tử Chương bằng ánh mắt chứa vài phần hương vị kiều diễm mộng ảo. Từ trước đến nay, địa vị của nữ tu sĩ rất thấp, phần lớn nữ tu đều không được môn phái coi trọng, tìm một đạo lữ xuất sắc xem như là đã đi đường tắt thành công.
Kỳ thật, trong phát Thánh Trí, nữ đệ tử có ý với Doãn Tử Chương không ít, nhưng hắn bận rộn tu luyện hiếm khi rời khỏi núi Ứng Bàng, ngẫu nhiên gặp thì luôn bày ra bộ dáng lãnh đạm như băng, chọc đến hắn thì mặc kệ là nam hay nữ tất cả đều bị hắn đánh bay, một chút tình cảm cũng không cho, đụng vào hắn như đụng vào cây đinh băng, mọi người đành phải cắt đứt ý niệm, không dám tùy tiện đi trêu chọc hắn.
Doãn Tử Chương đối với những mị nhãn tung bay kia không hề có cảm giác, bái kiến trưởng lão mấy phái xong liền lẳng lặng đứng trở về chỗ cũ.
Đặng trưởng lão vuốt râu mép, mang theo chút ghen tuông thở dài nói: “Đệ tử của Vưu tổ sư quả nhiên ai cũng xuất sắc, khiến chúng ta cực kỳ hâm mộ. Đối với vị trí đứng đầu đại hội lần này, xem ra là nhất định phải được rồi!”
Dương trưởng lão của phái Phách Thiền bên cạnh xen vào nói: “Đệ tử của Vưu tổ sư đương nhiên đều là lương tài mỹ chất kinh tài tuyệt diễm, chắc hẳn đệ tử của Trịnh trưởng lão cũng là nhân trung long phượng.”
Tăng Phát Cố và Kinh Lệ không hẹn mà cùng ho vội một tiếng, quả thực Chu Chu rất tốt, bất kỳ môn phái nào có thể thu nhận một đệ tử như vậy thì đều cảm thấy rất may mắn, nhưng mà… Ai.
Kinh Lệ hắng giọng, quay đầu nhìn về phía sau đám người Doãn Tử Chương nói: “Chu Chu, mau tới bái kiến các vị tiền bối.”
Mấy người sư huynh sư tỷ Đề Thiền Thượng đứng lui ra vài bước, Chu Chu ôm Tiểu Trư lên tiếng ra khỏi hàng.
Phía trước, sáu trưởng lão cùng tất cả các đệ tử tinh anh phía sau bọn họ đều hóa đá… Nhất thời không cách nào thích ứng được sự chênh lệch cực lớn từ vũ mị tuyệt sắc, thiếu niên như ngọc đến nữ tử nông thôn quê mùa này.
Trước mặt mọi người là một gương mặt thuần phác điển hình của một cô gái nông thôn. Sắc mặt vàng như nến, mắt to vô thần, lông mi thưa thớt cái mũi tẹt nhỏ, ném vào trong đống người tạp dịch hạ đẳng nhất định không nhận ra được tiểu nha đầu nảy, vậy mà nàng lại là đệ tử nhập thất của Trịnh Quyền đại danh đỉnh đỉnh – Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh phong? !
Nàng ôm cái gì vậy? Một con heo? !
Phái Thánh Trí tìm cô gái nông thôn thô kệch như thế này ở đâu vậy!
Ánh mắt Trịnh Quyền thật sự… rất đặc biệt!
Đặng trưởng lão kiến thức rộng rãi người lại phúc hậu, khiếp sợ qua đi rất nhanh, đè nén sự khinh miệt không tự nhiên trong lòng xuống, hoà giải nói: “Trịnh trưởng lão nhiều năm chưa từng thu đồ đệ, tiểu cô nương có thể được hắn coi trọng, khẳng định là có chỗ hơn người. Không biết vị cao đồ của Trịnh trưởng lão có tu vi ra sao?”
Nhìn Chu Chu chẳng những bộ dáng vừa xấu xí kém cỏi lại vừa mang dáng vẻ quê mùa, hơn nữa còn không nhìn ra nàng có chút tu vi gì, nhưng chắc chắn trong chuyện này có điều gì đó khác thường! Càng là thoạt nhìn bình thường, lại càng có thể là cao thủ chân chính!
Kinh Lệ không kìm được lại hắng giọng nói: “Chu Chu và Doãn Tử Chương nhập môn cùng nhau. Năm nay mười lăm tuổi… chưa từng tu luyện.”
Tất cả mọi người lại hóa đá lần nữa.
Ánh mắt Dương trưởng lão đảo một vòng, không tin nói: “Kinh trưởng lão nói đùa, ta nghe đệ tử quý phái truyền ra, bản lĩnh luyện đan của sư điệt Chu Chu không kém a.”
Kinh Lệ cười cười, hàm hồ nói: “Từ nhỏ thần hồn của Chu Chu mạnh hơn so với người bình thường một chút. Về phần luyện đan thì nàng dựa vào linh thú hỏa hệ hỗ trợ.” Đây là lời giải thích tiêu chuẩn của Trịnh Quyền, từ trên xuống dưới phái Thánh Trí cũng đã sớm tiếp nhận thuyết pháp này. Mặc dù biết ở trong đó khẳng định còn có bí mật, nhưng Trịnh Quyền không nói, bọn hắn cũng không tiện hỏi thăm.
Trước khi đến đây Kinh Lệ và Tăng Phát Cố đã thương nghị qua với chưởng môn, muốn tận lực che giấu bản lĩnh của Chu Chu. Tránh cho người ba phái khác nghi kỵ, bọn hắn có một Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh phong đã đủ khiến người khác đỏ mắt rồi. Nếu lại thêm một thiếu nữ thiên tài có khả năng luyện ra nhiều đan dược đến mức cơ hồ có thể coi như cơm ăn, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng luyện ra đan dược phẩm chất bình thường, thì chỉ e sẽ kích thích bọn hắn liên thủ gây khó dễ phái Thánh Trí.
“Linh thú?” Dương trưởng lão duỗi tay chỉ vào Tiểu Trư được Chu Chu ôm trong ngực, vui đùa nói: “Không phải là con heo này chứ?”
Mặt Tăng Phát Cố không biểu tình nói: “Đúng vậy!”
Hai vị trưởng lão của phái Thống Chướng vẫn luôn đứng ở bên xem không lên tiếng cũng không nhịn được rồi, lắc đầu nói: “Chẳng lẽ hôm nay Kinh trưởng lão và Tăng trưởng lão muốn lấy chúng ta ra vui đùa hay sao?”
Kinh Lệ buông buông tay nói: “Quả thực như thế, sao chúng ta dám đem thầy trò Trịnh trưởng lão ra nói giỡn chứ?”
Dương trưởng lão của phái Phách Thiền hé mắt nói: “Lão phu cũng có phần hứng thú với việc luyện đan, có thể để linh thú của sư điệt phun ra lửa cho chúng ta mở mang kiến thức một bữa không?”
Kinh Lệ bất đắc dĩ, nhẹ gật đầu với Chu Chu, ra hiệu để nàng cho Tiểu Trư phóng hỏa.
Chu Chu lay tỉnh Tiểu Trư đang ngủ say trong ngực mình, thấp giọng thương lượng với nó: “Ngươi phun lửa để cho mọi người xem được không, không cần quá mạnh.”
Mắt Tiểu Trư vẫn còn mông lung do buồn ngủ, ủy khuất kêu “ư, ừ” hai tiếng, mở miệng ngáp một cái, phun ra một quả cầu lửa… thật sự rất nhỏ, chỉ to cỡ nắm tay.
Gió núi phật qua, hỏa cầu bay bổng rơi trên mặt đất, phịch vài cái, tắt ngúm.
Lửa này ngay cả đun nước nước cũng không nóng a!
Sáu trưởng lão của tam đại môn phái đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn qua, Kinh Lệ và Tăng Phát Cố đều bó tay rồi, chỉ phải cười khô khan hai tiếng làm lành nói: “Có lẽ là do hôm nay trạng thái không tốt lắm… Ồ, môn phái các vị có không ít gương mặt mới, không định giới thiệu một chút sao? Cũng tốt để cho đệ tử phái ta kết giao một phen, biết rõ thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.”
Kỳ thật bọn hắn cũng chưa từng thấy qua Tiểu Trư phóng hỏa như thế nào, nhưng có thể luyện chế nhiều đan dược thượng phẩm như vậy, tất nhiên không phải quả cầu lửa yếu như thế này, Chu Chu không muốn lộ ra, hơn phân nửa là trước đó Trịnh Quyền đã yêu cầu nàng che giấu tài năng của mình, vừa vặn cũng hợp ý bọn hắn.
Chu Chu rất vô tội, dưới tình huống không có mục tiêu, từ trước đến nay Tiểu Trư không thích phóng hỏa, hôm nay phun ra một quả cầu lửa như vậy, đã là rất nể tình rồi.
Mọi người trong tam đại môn phái cảm thấy phái Thánh Trí đang giấu diếm cái gì, nhưng mà người ta khẳng định chắc chắn rằng cô gái nông thôn trước mặt là cao túc (đệ tử) của Trịnh Quyền, một con heo cũng có thể là linh thú hiệp trợ luyện đan, thì bọn hắn có biện pháp nào?
Giao tình giữa phái Thượng Sư và phái Thánh Trí coi như không tệ, Đặng trưởng lão cố tình thay Kinh Lệ giải vây, chỉ vào mấy đệ tử tinh anh mà mình hộ tống đến đây để giới thiệu.
Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương và Chu Chu đều là lần đầu tiên gặp những người này, đương nhiên cảm thấy rất mới lạ. Phải nói, người có linh căn thì tướng mạo sẽ không kém chút nào, thực tế những người có thể được sư trưởng coi trọng đều là đệ tử Trúc Cơ kỳ, trải qua tẩy tinh phạt tủy khi tấn nhập Trúc Cơ, cho dù tướng mạo dù bình thường cũng sẽ thêm vài phần khí chất thanh tú tuấn tú phiêu dật.
Những tinh anh đệ tử này đều dưới 70 tuổi, phần lớn là từ nhỏ đã nhập môn tu luyện, nhìn qua thì dung mạo chỉ mang bộ dáng của người tầm mười, hai mươi tuổi, cho dù thoạt nhìn rất tang thương, nhưng cũng không vượt quá ba mươi, mỗi người đều tuấn mỹ bất phàm.
Đệ tử tinh anh của phái Thượng Sư đều là nam, phái Thống Chướng và phái Phách Thiền chỉ có một nữ đệ tử, tuy không diêm dúa tao nhã bằng Thạch Ánh Lục, nhưng cũng là mỹ nhân khó gặp.
Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương so với bọn họ vẫn cực kì xuất sắc, nhưng Chu Chu đứng trước mặt bọn họ, chênh lệch cực lớn thật sự không có cách nào cân bằng, rõ ràng là một con chim cút đụng vào một bầy chim công.
Tất cả nữ đệ tử trẻ tuổi trong ba đại môn phái đều nhìn Doãn Tử Chương bằng ánh mắt chứa vài phần hương vị kiều diễm mộng ảo. Từ trước đến nay, địa vị của nữ tu sĩ rất thấp, phần lớn nữ tu đều không được môn phái coi trọng, tìm một đạo lữ xuất sắc xem như là đã đi đường tắt thành công.
Kỳ thật, trong phát Thánh Trí, nữ đệ tử có ý với Doãn Tử Chương không ít, nhưng hắn bận rộn tu luyện hiếm khi rời khỏi núi Ứng Bàng, ngẫu nhiên gặp thì luôn bày ra bộ dáng lãnh đạm như băng, chọc đến hắn thì mặc kệ là nam hay nữ tất cả đều bị hắn đánh bay, một chút tình cảm cũng không cho, đụng vào hắn như đụng vào cây đinh băng, mọi người đành phải cắt đứt ý niệm, không dám tùy tiện đi trêu chọc hắn.
Doãn Tử Chương đối với những mị nhãn tung bay kia không hề có cảm giác, bái kiến trưởng lão mấy phái xong liền lẳng lặng đứng trở về chỗ cũ.
Đặng trưởng lão vuốt râu mép, mang theo chút ghen tuông thở dài nói: “Đệ tử của Vưu tổ sư quả nhiên ai cũng xuất sắc, khiến chúng ta cực kỳ hâm mộ. Đối với vị trí đứng đầu đại hội lần này, xem ra là nhất định phải được rồi!”
Dương trưởng lão của phái Phách Thiền bên cạnh xen vào nói: “Đệ tử của Vưu tổ sư đương nhiên đều là lương tài mỹ chất kinh tài tuyệt diễm, chắc hẳn đệ tử của Trịnh trưởng lão cũng là nhân trung long phượng.”
Tăng Phát Cố và Kinh Lệ không hẹn mà cùng ho vội một tiếng, quả thực Chu Chu rất tốt, bất kỳ môn phái nào có thể thu nhận một đệ tử như vậy thì đều cảm thấy rất may mắn, nhưng mà… Ai.
Kinh Lệ hắng giọng, quay đầu nhìn về phía sau đám người Doãn Tử Chương nói: “Chu Chu, mau tới bái kiến các vị tiền bối.”
Mấy người sư huynh sư tỷ Đề Thiền Thượng đứng lui ra vài bước, Chu Chu ôm Tiểu Trư lên tiếng ra khỏi hàng.
Phía trước, sáu trưởng lão cùng tất cả các đệ tử tinh anh phía sau bọn họ đều hóa đá… Nhất thời không cách nào thích ứng được sự chênh lệch cực lớn từ vũ mị tuyệt sắc, thiếu niên như ngọc đến nữ tử nông thôn quê mùa này.
Trước mặt mọi người là một gương mặt thuần phác điển hình của một cô gái nông thôn. Sắc mặt vàng như nến, mắt to vô thần, lông mi thưa thớt cái mũi tẹt nhỏ, ném vào trong đống người tạp dịch hạ đẳng nhất định không nhận ra được tiểu nha đầu nảy, vậy mà nàng lại là đệ tử nhập thất của Trịnh Quyền đại danh đỉnh đỉnh – Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh phong? !
Nàng ôm cái gì vậy? Một con heo? !
Phái Thánh Trí tìm cô gái nông thôn thô kệch như thế này ở đâu vậy!
Ánh mắt Trịnh Quyền thật sự… rất đặc biệt!
Đặng trưởng lão kiến thức rộng rãi người lại phúc hậu, khiếp sợ qua đi rất nhanh, đè nén sự khinh miệt không tự nhiên trong lòng xuống, hoà giải nói: “Trịnh trưởng lão nhiều năm chưa từng thu đồ đệ, tiểu cô nương có thể được hắn coi trọng, khẳng định là có chỗ hơn người. Không biết vị cao đồ của Trịnh trưởng lão có tu vi ra sao?”
Nhìn Chu Chu chẳng những bộ dáng vừa xấu xí kém cỏi lại vừa mang dáng vẻ quê mùa, hơn nữa còn không nhìn ra nàng có chút tu vi gì, nhưng chắc chắn trong chuyện này có điều gì đó khác thường! Càng là thoạt nhìn bình thường, lại càng có thể là cao thủ chân chính!
Kinh Lệ không kìm được lại hắng giọng nói: “Chu Chu và Doãn Tử Chương nhập môn cùng nhau. Năm nay mười lăm tuổi… chưa từng tu luyện.”
Tất cả mọi người lại hóa đá lần nữa.
Ánh mắt Dương trưởng lão đảo một vòng, không tin nói: “Kinh trưởng lão nói đùa, ta nghe đệ tử quý phái truyền ra, bản lĩnh luyện đan của sư điệt Chu Chu không kém a.”
Kinh Lệ cười cười, hàm hồ nói: “Từ nhỏ thần hồn của Chu Chu mạnh hơn so với người bình thường một chút. Về phần luyện đan thì nàng dựa vào linh thú hỏa hệ hỗ trợ.” Đây là lời giải thích tiêu chuẩn của Trịnh Quyền, từ trên xuống dưới phái Thánh Trí cũng đã sớm tiếp nhận thuyết pháp này. Mặc dù biết ở trong đó khẳng định còn có bí mật, nhưng Trịnh Quyền không nói, bọn hắn cũng không tiện hỏi thăm.
Trước khi đến đây Kinh Lệ và Tăng Phát Cố đã thương nghị qua với chưởng môn, muốn tận lực che giấu bản lĩnh của Chu Chu. Tránh cho người ba phái khác nghi kỵ, bọn hắn có một Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh phong đã đủ khiến người khác đỏ mắt rồi. Nếu lại thêm một thiếu nữ thiên tài có khả năng luyện ra nhiều đan dược đến mức cơ hồ có thể coi như cơm ăn, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng luyện ra đan dược phẩm chất bình thường, thì chỉ e sẽ kích thích bọn hắn liên thủ gây khó dễ phái Thánh Trí.
“Linh thú?” Dương trưởng lão duỗi tay chỉ vào Tiểu Trư được Chu Chu ôm trong ngực, vui đùa nói: “Không phải là con heo này chứ?”
Mặt Tăng Phát Cố không biểu tình nói: “Đúng vậy!”
Hai vị trưởng lão của phái Thống Chướng vẫn luôn đứng ở bên xem không lên tiếng cũng không nhịn được rồi, lắc đầu nói: “Chẳng lẽ hôm nay Kinh trưởng lão và Tăng trưởng lão muốn lấy chúng ta ra vui đùa hay sao?”
Kinh Lệ buông buông tay nói: “Quả thực như thế, sao chúng ta dám đem thầy trò Trịnh trưởng lão ra nói giỡn chứ?”
Dương trưởng lão của phái Phách Thiền hé mắt nói: “Lão phu cũng có phần hứng thú với việc luyện đan, có thể để linh thú của sư điệt phun ra lửa cho chúng ta mở mang kiến thức một bữa không?”
Kinh Lệ bất đắc dĩ, nhẹ gật đầu với Chu Chu, ra hiệu để nàng cho Tiểu Trư phóng hỏa.
Chu Chu lay tỉnh Tiểu Trư đang ngủ say trong ngực mình, thấp giọng thương lượng với nó: “Ngươi phun lửa để cho mọi người xem được không, không cần quá mạnh.”
Mắt Tiểu Trư vẫn còn mông lung do buồn ngủ, ủy khuất kêu “ư, ừ” hai tiếng, mở miệng ngáp một cái, phun ra một quả cầu lửa… thật sự rất nhỏ, chỉ to cỡ nắm tay.
Gió núi phật qua, hỏa cầu bay bổng rơi trên mặt đất, phịch vài cái, tắt ngúm.
Lửa này ngay cả đun nước nước cũng không nóng a!
Sáu trưởng lão của tam đại môn phái đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn qua, Kinh Lệ và Tăng Phát Cố đều bó tay rồi, chỉ phải cười khô khan hai tiếng làm lành nói: “Có lẽ là do hôm nay trạng thái không tốt lắm… Ồ, môn phái các vị có không ít gương mặt mới, không định giới thiệu một chút sao? Cũng tốt để cho đệ tử phái ta kết giao một phen, biết rõ thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.”
Kỳ thật bọn hắn cũng chưa từng thấy qua Tiểu Trư phóng hỏa như thế nào, nhưng có thể luyện chế nhiều đan dược thượng phẩm như vậy, tất nhiên không phải quả cầu lửa yếu như thế này, Chu Chu không muốn lộ ra, hơn phân nửa là trước đó Trịnh Quyền đã yêu cầu nàng che giấu tài năng của mình, vừa vặn cũng hợp ý bọn hắn.
Chu Chu rất vô tội, dưới tình huống không có mục tiêu, từ trước đến nay Tiểu Trư không thích phóng hỏa, hôm nay phun ra một quả cầu lửa như vậy, đã là rất nể tình rồi.
Mọi người trong tam đại môn phái cảm thấy phái Thánh Trí đang giấu diếm cái gì, nhưng mà người ta khẳng định chắc chắn rằng cô gái nông thôn trước mặt là cao túc (đệ tử) của Trịnh Quyền, một con heo cũng có thể là linh thú hiệp trợ luyện đan, thì bọn hắn có biện pháp nào?
Giao tình giữa phái Thượng Sư và phái Thánh Trí coi như không tệ, Đặng trưởng lão cố tình thay Kinh Lệ giải vây, chỉ vào mấy đệ tử tinh anh mà mình hộ tống đến đây để giới thiệu.
Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương và Chu Chu đều là lần đầu tiên gặp những người này, đương nhiên cảm thấy rất mới lạ. Phải nói, người có linh căn thì tướng mạo sẽ không kém chút nào, thực tế những người có thể được sư trưởng coi trọng đều là đệ tử Trúc Cơ kỳ, trải qua tẩy tinh phạt tủy khi tấn nhập Trúc Cơ, cho dù tướng mạo dù bình thường cũng sẽ thêm vài phần khí chất thanh tú tuấn tú phiêu dật.
Những tinh anh đệ tử này đều dưới 70 tuổi, phần lớn là từ nhỏ đã nhập môn tu luyện, nhìn qua thì dung mạo chỉ mang bộ dáng của người tầm mười, hai mươi tuổi, cho dù thoạt nhìn rất tang thương, nhưng cũng không vượt quá ba mươi, mỗi người đều tuấn mỹ bất phàm.
Đệ tử tinh anh của phái Thượng Sư đều là nam, phái Thống Chướng và phái Phách Thiền chỉ có một nữ đệ tử, tuy không diêm dúa tao nhã bằng Thạch Ánh Lục, nhưng cũng là mỹ nhân khó gặp.
Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương so với bọn họ vẫn cực kì xuất sắc, nhưng Chu Chu đứng trước mặt bọn họ, chênh lệch cực lớn thật sự không có cách nào cân bằng, rõ ràng là một con chim cút đụng vào một bầy chim công.
Bình luận facebook