Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Chu Chu thu Tiểu Trư về túi đựng linh thú, dùng mũ che kín mặt, dựa vào linh giác mạnh mẽ tránh được cả hộ vệ tuần tra và hạ nhân, thần không biết quỷ không hay rẽ vào đường nhỏ từ cửa sau rời khỏi Thân phủ.
Bước nhanh qua mấy ngõ hẻm, Chu Chu đi tới một góc tối không người, lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc áo choàng có mũ đen nhánh, phủ lên người, đeo thêm mặt nạ, sau đó thả Tiểu Trư ra, ôm nó vào trong ngực, thấp giọng nói: “Nhờ ngươi đấy. . . . . . . . .”
Trịnh Kiến Huy đang nói chuyện cùng đệ tử Thân Cẩu trong động phủ, bỗng nhiên nhướn mày, chợt đứng lên đi ra khỏi động phủ, nhìn về phía Tích thành.
Thân Cẩu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của sư phụ, vội hỏi: “Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bên Tích thành. . . . . . . . . . Đã xảy ra chuyện lớn!”
Cùng lúc đó, tất cả các môn nhân của các tông môn lớn nhỏ và những người Tán tu trong Tích thành, đều cảm thấy tim đập nhanh, không hẹn mà cùng đi tới chỗ cao nhìn về phía Nam thành, nhưng không một ai có can đảm vọng động.
Bên trong Tích thành lẫn lộn cả Tu sĩ và người thường, nắm trong tay quyền lực thế tục chính là hoàng đế trong cung, nhưng người có quyền lực chính thức cao nhất, chính là phái Kim Vanh. Phân nhánh của phái Kim Vanh ở Tích thành thiết lập ở trong một khe sâu ở phía Tây ngoại thành, trấn giữ ở đây chính là Nguyên Anh tổ sư của phái, Hồng Bàn, đồng thời cũng là Luyện khí đại sư thất phẩm nổi tiếng của Tích quốc.
Phía Nam Tích thành chợt phát ra uy áp cường đại, Hồng Bàn dù đang bế quan cũng biết, lão vội vã thu công đi ra ngoài động phủ, hai tu sĩ Kết Đan kỳ đến nghênh đón vội khom mình hành lễ, bọn họ cũng phát hiện tình trạng kỳ lạ ở Tích thành. Hồng Bàn tùy ý gật đầu, ánh sáng dưới chân chợt lóe lên người đã bay đến tận trên trời.
“Cao nhân phương nào? Bổn tọa là Hồng Bàn phái Kim Vanh, thỉnh đạo hữu hiện thân gặp mặt!”Giọng nói của Hồng Bàn không lớn, chậm rã thong thả, giống như thuận miệng nói chuyện cùng bằng hữu, nhưng mọi người trong Tích thành đều nghe thấy rõ, giống như đang có người nói chuyện bên tai mình.
Sau đó hai gã trưởng lão Kết Đan kỳ phái Kim Vanh đuổi đến kịp cảm thấy rùng mình trong lòng, có thể làm cho Nguyên Anh tổ sư cao cao tại thượng trong tông môn của mình nói chuyện khách khí như thế, sợ rằng đối phương có lai lịch không nhỏ.
Một trưởng lão Kết Đan kỳ trong đó không nhịn được hỏi: “Hồng tổ sư, đối phương là. . . . . . .”
Chân mày của Hồng Bàn nhíu chặt lại, nói từng chữ một: “Nguyên Anh hậu kỳ.”
Hai trưởng lão Kết Đan kỳ hoảng sợ nhìn nhau, hiện tại Hồng Bàn cũng mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì cả Tây Phương Ngũ Quốc cũng mới có ba người, một người trong đó là lão tổ trong tông môn bọn họ. Hai người khác thuộc phái Ẩn Hàng và phái Điểm Hâm, hai phái này cũng là nhất lưu tông môn của Tây Phương Ngũ Quốc.
Tích thành là địa bàn của phái Kim Vanh, theo lý mà nói hai vị Nguyên Anh lão tổ kia sẽ không không hỏi mà đã đến như vậy, vậy người kia đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ là địch nhân đến từ Đan quốc?
Ba người bọn họ nghi ngờ đứng ở trên đám mây, không biết “tội khôi họa thủ” (cầm đầu gây họa) so với bọn họ lại càng mất bình tĩnh.
Chu Chu trong lúc vội vã đã hợp thể với Tiểu Trư. Nàng không hề có chút kinh nghiệm nào trong việc không chế lực lượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, chỉ hành động theo bản năng, cũng muốn thu liễm uy áp. Kết quả nàng vừa hợp thể xong, Tu sĩ cả Tích thành đều bị kinh động.
Nàng ngu ngu ngốc ngốc không biết mình đã gây họa, trong lòng chỉ nghĩ đến an nguy của đám người Doãn Tử Chương, thần thức trong nháy mắt đã quét trọn Tích thành một lần, nhanh chóng tìm ra được chỗ của nhóm người Doãn Tử Chương.
Nàng chẳng quan tâm đến người khác, quay người lại bay lên không trung, chớp mắt liền xuất hiện ở một tiểu viện bên trong Đấu Pháp đường.
Bốn người Doãn Tử Chương giờ phút này đang khoanh chân ngồi dưới đất, xung quanh bọn họ có một vòng sương mù đen cuồn cuộn đang chậm rãi thu hẹp vòng vây, tiến gần về phía bọn họ.
Bốn người nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt vặn vẹo giống như phải chịu đựng sự thống khổ khổng lồ.
Trong tiểu viện có ba người, chính là hai người trong Linh hỏa tam quái và Phùng Tiên Cao, Chu Chu vừa nhìn thấy tình cảnh này thì cũng hiểu là ba tên khốn kiếp này hại sư huynh sư tỷ của nàng.
Phùng Tiên Cao nhìn thấy hai huynh đệ Tư Đồ tấn công đã lâu mà chưa thành công thì không ngừng sốt ruột, bỗng nhiên cảm nhận được uy áp cường đại đang tiến tới gần, hai chân như nhũn ra gần như là quỳ rạp xuống đất.
Hắn cực kỳ hoảng sợ giương mắt nhìn về phía uy áp phát ra, chỉ nhìn thấy một người mang mặt nạ, toàn thân trùm trong áo choàng đen giống như ma quỷ xuất hiện ở trên tường.
Huynh đệ Tư Đồ đã sớm cảm thấy không ổn, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua Chu Chu, nhất thời không biết đến tột cùng là nên tiếp tục tấn công hay là rút tay rời đi, từ khi nào mà Tích thành lại có nhân vật lợi hại như thế?
Bọn họ rõ ràng đã tận lực thu liễm động tinh, người này rốt cuộc là đi ngang qua hay là cố ý đến tìm bọn họ?
Không chờ đến khi bọn họ hiểu rõ ràng, giọng nói của Hồng Bàn đã truyền đến, Chu Chu không ngờ lại đả thảo kinh xà sớm như vậy. Dưới tình thế cấp bách này nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong ba tên này.
Đáng tiếc, mặc dù nàng nhìn thấy các sư huynh sư tỷ đấu pháp tỷ thí nhiều lần, nhưng đến phiên nàng thì lại không biết nên làm như thế nào, trong lúc bối rối nàng chỉ nhớ rõ chuyện song chưởng của nàng phóng hỏa đốt cháy hai tay của Vưu Hạo Kiệt ở đại bỉ môn phái, cho nên cũng không nghĩ nữa liền giơ tay lên hướng về phía huynh đệ Tư Đồ.
Có lẽ là chuẩn bị chưa được đầy đủ, có lẽ là nhầm phương pháp rồi, nói tóm lại là nàng làm một động tác không có hiệu quả, hù dọa hai huynh đệ Tư Đồ cả người toàn mồ hôi lạnh, nhưng lại chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lúc này Thạch Ánh Lục bị vây trong đám sương mù đen rốt cục đã không chịu nổi, thân thể run rẩy dữ dội, đám sương mù phía sau nàng liền mạnh mẽ lao tới. Bốn người liên thủ kết trận chống lại sương mù, nếu như phía Thạch Ánh Lục bị ngã xuống, trận pháp phòng hộ sẽ bị phá ngay lập tức, đến lúc đó ba người còn lại cũng không thể nào may mắn thoát khỏi.
Chu Chu nhìn không hiểu những thứ này, chỉ biết là sư tỷ không ổn rồi, lại càng khẩn trương, không thèm quan tâm đến những thứ khác, nhảy đến trước mặt huynh đệ Tư Đồ, giơ tay đánh xuống.
Hai huynh đệ không nghĩ tới “hắn” đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lại không có phẩm giá như vậy không nói một lời đã đột nhiên động thủ, bọn họ ngay cả muốn rút lui né tránh cũng không thể nào nhanh hơn được một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ dùng toàn lực xuất thủ chứ?
Hai huynh đệ không kịp ngẫm nghĩ đột nhiên thu hồi toàn bộ pháp lực hộ thể, cộng thêm pháp bảo hộ thân liều chết ngăn cản.
Nhưng mà hết thảy đều là vô ích, hai người chỉ cảm thấy lực đánh đến pháp bảo hộ thân trên người bọn họ không phải là của hai bàn tay, mà là hai luồng dung nham đủ để hủy diệt tất cả, pháp bảo của bọn hắn chạm vào xong liền biến mất, sau đó là cánh tay của bọn họ, thân thể, kim đan, đỉnh đầu. . . . . . . . .
Hai tu sĩ Kết Đan kỳ thậm chí chưa kịp phát ra nửa tiếng kêu thảm thiết, đã hóa thành tro bụi ngay trước mặt Phùng Tiên Cao!
Phùng Tiên Cao trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ giống như ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ ăn thịt người vậy: “Thiên, Thiên Hỏa? ! Ngươi, ngươi. . . . . . . .”
Chỉ có Thiên Hỏa mới có năng lực đáng sợ như vậy, Phùng Tiên Cao khi ở Đan quốc từng nhìn thấy Thái Tử điện hạ ở trước mặt mọi người dùng Thiên Hỏa từng chút từng chút một thiêu chết một Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không chịu nghe hiệu lệnh của hắn, hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với loại lửa đáng sợ này. Trước mắt ngọn lửa trên tay Chu Chu mặc dù có màu sắc tính chất hơi khác, nhưng loại khí thế hủy diệt tất cả lạnh đến thấu xương này hắn đến chết cũng sẽ không nhận nhầm!
Chu Chu sửng sốt, định đi lên phía trước ngăn hắn tiếp tục ồn ào, Phùng Tiền Cao nhìn thấy ánh mắt của nàng hướng về phía mình, gần như bị dọa vỡ mật tại chỗ, dùng hết sức hét lớn lên.
Cùng lúc đó, Chu Chu cảm thấy có một cỗ hơi thở cường đại khác đang tiến lại gần, nàng đột nhiên nhớ tới sư phụ hết lần này đến lần khác đều dặn dò nàng phải tuyệt đối giữ kín bí mật thân phận của mình, ngay lập tức bị hù dọa cả người toàn mồ hôi lạnh.
Bước nhanh qua mấy ngõ hẻm, Chu Chu đi tới một góc tối không người, lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc áo choàng có mũ đen nhánh, phủ lên người, đeo thêm mặt nạ, sau đó thả Tiểu Trư ra, ôm nó vào trong ngực, thấp giọng nói: “Nhờ ngươi đấy. . . . . . . . .”
Trịnh Kiến Huy đang nói chuyện cùng đệ tử Thân Cẩu trong động phủ, bỗng nhiên nhướn mày, chợt đứng lên đi ra khỏi động phủ, nhìn về phía Tích thành.
Thân Cẩu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của sư phụ, vội hỏi: “Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bên Tích thành. . . . . . . . . . Đã xảy ra chuyện lớn!”
Cùng lúc đó, tất cả các môn nhân của các tông môn lớn nhỏ và những người Tán tu trong Tích thành, đều cảm thấy tim đập nhanh, không hẹn mà cùng đi tới chỗ cao nhìn về phía Nam thành, nhưng không một ai có can đảm vọng động.
Bên trong Tích thành lẫn lộn cả Tu sĩ và người thường, nắm trong tay quyền lực thế tục chính là hoàng đế trong cung, nhưng người có quyền lực chính thức cao nhất, chính là phái Kim Vanh. Phân nhánh của phái Kim Vanh ở Tích thành thiết lập ở trong một khe sâu ở phía Tây ngoại thành, trấn giữ ở đây chính là Nguyên Anh tổ sư của phái, Hồng Bàn, đồng thời cũng là Luyện khí đại sư thất phẩm nổi tiếng của Tích quốc.
Phía Nam Tích thành chợt phát ra uy áp cường đại, Hồng Bàn dù đang bế quan cũng biết, lão vội vã thu công đi ra ngoài động phủ, hai tu sĩ Kết Đan kỳ đến nghênh đón vội khom mình hành lễ, bọn họ cũng phát hiện tình trạng kỳ lạ ở Tích thành. Hồng Bàn tùy ý gật đầu, ánh sáng dưới chân chợt lóe lên người đã bay đến tận trên trời.
“Cao nhân phương nào? Bổn tọa là Hồng Bàn phái Kim Vanh, thỉnh đạo hữu hiện thân gặp mặt!”Giọng nói của Hồng Bàn không lớn, chậm rã thong thả, giống như thuận miệng nói chuyện cùng bằng hữu, nhưng mọi người trong Tích thành đều nghe thấy rõ, giống như đang có người nói chuyện bên tai mình.
Sau đó hai gã trưởng lão Kết Đan kỳ phái Kim Vanh đuổi đến kịp cảm thấy rùng mình trong lòng, có thể làm cho Nguyên Anh tổ sư cao cao tại thượng trong tông môn của mình nói chuyện khách khí như thế, sợ rằng đối phương có lai lịch không nhỏ.
Một trưởng lão Kết Đan kỳ trong đó không nhịn được hỏi: “Hồng tổ sư, đối phương là. . . . . . .”
Chân mày của Hồng Bàn nhíu chặt lại, nói từng chữ một: “Nguyên Anh hậu kỳ.”
Hai trưởng lão Kết Đan kỳ hoảng sợ nhìn nhau, hiện tại Hồng Bàn cũng mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì cả Tây Phương Ngũ Quốc cũng mới có ba người, một người trong đó là lão tổ trong tông môn bọn họ. Hai người khác thuộc phái Ẩn Hàng và phái Điểm Hâm, hai phái này cũng là nhất lưu tông môn của Tây Phương Ngũ Quốc.
Tích thành là địa bàn của phái Kim Vanh, theo lý mà nói hai vị Nguyên Anh lão tổ kia sẽ không không hỏi mà đã đến như vậy, vậy người kia đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ là địch nhân đến từ Đan quốc?
Ba người bọn họ nghi ngờ đứng ở trên đám mây, không biết “tội khôi họa thủ” (cầm đầu gây họa) so với bọn họ lại càng mất bình tĩnh.
Chu Chu trong lúc vội vã đã hợp thể với Tiểu Trư. Nàng không hề có chút kinh nghiệm nào trong việc không chế lực lượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, chỉ hành động theo bản năng, cũng muốn thu liễm uy áp. Kết quả nàng vừa hợp thể xong, Tu sĩ cả Tích thành đều bị kinh động.
Nàng ngu ngu ngốc ngốc không biết mình đã gây họa, trong lòng chỉ nghĩ đến an nguy của đám người Doãn Tử Chương, thần thức trong nháy mắt đã quét trọn Tích thành một lần, nhanh chóng tìm ra được chỗ của nhóm người Doãn Tử Chương.
Nàng chẳng quan tâm đến người khác, quay người lại bay lên không trung, chớp mắt liền xuất hiện ở một tiểu viện bên trong Đấu Pháp đường.
Bốn người Doãn Tử Chương giờ phút này đang khoanh chân ngồi dưới đất, xung quanh bọn họ có một vòng sương mù đen cuồn cuộn đang chậm rãi thu hẹp vòng vây, tiến gần về phía bọn họ.
Bốn người nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt vặn vẹo giống như phải chịu đựng sự thống khổ khổng lồ.
Trong tiểu viện có ba người, chính là hai người trong Linh hỏa tam quái và Phùng Tiên Cao, Chu Chu vừa nhìn thấy tình cảnh này thì cũng hiểu là ba tên khốn kiếp này hại sư huynh sư tỷ của nàng.
Phùng Tiên Cao nhìn thấy hai huynh đệ Tư Đồ tấn công đã lâu mà chưa thành công thì không ngừng sốt ruột, bỗng nhiên cảm nhận được uy áp cường đại đang tiến tới gần, hai chân như nhũn ra gần như là quỳ rạp xuống đất.
Hắn cực kỳ hoảng sợ giương mắt nhìn về phía uy áp phát ra, chỉ nhìn thấy một người mang mặt nạ, toàn thân trùm trong áo choàng đen giống như ma quỷ xuất hiện ở trên tường.
Huynh đệ Tư Đồ đã sớm cảm thấy không ổn, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua Chu Chu, nhất thời không biết đến tột cùng là nên tiếp tục tấn công hay là rút tay rời đi, từ khi nào mà Tích thành lại có nhân vật lợi hại như thế?
Bọn họ rõ ràng đã tận lực thu liễm động tinh, người này rốt cuộc là đi ngang qua hay là cố ý đến tìm bọn họ?
Không chờ đến khi bọn họ hiểu rõ ràng, giọng nói của Hồng Bàn đã truyền đến, Chu Chu không ngờ lại đả thảo kinh xà sớm như vậy. Dưới tình thế cấp bách này nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong ba tên này.
Đáng tiếc, mặc dù nàng nhìn thấy các sư huynh sư tỷ đấu pháp tỷ thí nhiều lần, nhưng đến phiên nàng thì lại không biết nên làm như thế nào, trong lúc bối rối nàng chỉ nhớ rõ chuyện song chưởng của nàng phóng hỏa đốt cháy hai tay của Vưu Hạo Kiệt ở đại bỉ môn phái, cho nên cũng không nghĩ nữa liền giơ tay lên hướng về phía huynh đệ Tư Đồ.
Có lẽ là chuẩn bị chưa được đầy đủ, có lẽ là nhầm phương pháp rồi, nói tóm lại là nàng làm một động tác không có hiệu quả, hù dọa hai huynh đệ Tư Đồ cả người toàn mồ hôi lạnh, nhưng lại chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lúc này Thạch Ánh Lục bị vây trong đám sương mù đen rốt cục đã không chịu nổi, thân thể run rẩy dữ dội, đám sương mù phía sau nàng liền mạnh mẽ lao tới. Bốn người liên thủ kết trận chống lại sương mù, nếu như phía Thạch Ánh Lục bị ngã xuống, trận pháp phòng hộ sẽ bị phá ngay lập tức, đến lúc đó ba người còn lại cũng không thể nào may mắn thoát khỏi.
Chu Chu nhìn không hiểu những thứ này, chỉ biết là sư tỷ không ổn rồi, lại càng khẩn trương, không thèm quan tâm đến những thứ khác, nhảy đến trước mặt huynh đệ Tư Đồ, giơ tay đánh xuống.
Hai huynh đệ không nghĩ tới “hắn” đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lại không có phẩm giá như vậy không nói một lời đã đột nhiên động thủ, bọn họ ngay cả muốn rút lui né tránh cũng không thể nào nhanh hơn được một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ dùng toàn lực xuất thủ chứ?
Hai huynh đệ không kịp ngẫm nghĩ đột nhiên thu hồi toàn bộ pháp lực hộ thể, cộng thêm pháp bảo hộ thân liều chết ngăn cản.
Nhưng mà hết thảy đều là vô ích, hai người chỉ cảm thấy lực đánh đến pháp bảo hộ thân trên người bọn họ không phải là của hai bàn tay, mà là hai luồng dung nham đủ để hủy diệt tất cả, pháp bảo của bọn hắn chạm vào xong liền biến mất, sau đó là cánh tay của bọn họ, thân thể, kim đan, đỉnh đầu. . . . . . . . .
Hai tu sĩ Kết Đan kỳ thậm chí chưa kịp phát ra nửa tiếng kêu thảm thiết, đã hóa thành tro bụi ngay trước mặt Phùng Tiên Cao!
Phùng Tiên Cao trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ giống như ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ ăn thịt người vậy: “Thiên, Thiên Hỏa? ! Ngươi, ngươi. . . . . . . .”
Chỉ có Thiên Hỏa mới có năng lực đáng sợ như vậy, Phùng Tiên Cao khi ở Đan quốc từng nhìn thấy Thái Tử điện hạ ở trước mặt mọi người dùng Thiên Hỏa từng chút từng chút một thiêu chết một Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không chịu nghe hiệu lệnh của hắn, hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với loại lửa đáng sợ này. Trước mắt ngọn lửa trên tay Chu Chu mặc dù có màu sắc tính chất hơi khác, nhưng loại khí thế hủy diệt tất cả lạnh đến thấu xương này hắn đến chết cũng sẽ không nhận nhầm!
Chu Chu sửng sốt, định đi lên phía trước ngăn hắn tiếp tục ồn ào, Phùng Tiền Cao nhìn thấy ánh mắt của nàng hướng về phía mình, gần như bị dọa vỡ mật tại chỗ, dùng hết sức hét lớn lên.
Cùng lúc đó, Chu Chu cảm thấy có một cỗ hơi thở cường đại khác đang tiến lại gần, nàng đột nhiên nhớ tới sư phụ hết lần này đến lần khác đều dặn dò nàng phải tuyệt đối giữ kín bí mật thân phận của mình, ngay lập tức bị hù dọa cả người toàn mồ hôi lạnh.
Bình luận facebook