Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Đại trưởng lão huy động Khí Hồn trong tháp Vũ Thần cùng mình hợp lực, gắt gao bảo vệ thân tháp. Diệt Thế Chi Hỏa của Diễm Thí Thiên thật sự quá lợi hại. Giờ phút này cho dù ông có thể lập tức giết chết tên kia thì cũng không thể vãn hồi được thương tổn đáng sợ mà Diệt Thế Chi Hỏa đã và đang gây ra với thành Sùng Vũ.
Diễm Thí Thiên quả nhiên là một tên vừa điên vừa biến thái. Chỉ hận hai lão già của Tấn Bảo tông và Tế Lập tông kia trong lúc nước sôi lửa bỏng này lại không biết đang ở đâu mà mãi không xuất hiện, dù có Khí Hồn nhưng thời gian ông có thể chống đỡ cũng rất có hạn.
Phải bỏ đi tháp Vũ Thần, hợp lực cùng Khí Hồn giết chết Diễm Thí Thiên, hay tử thủ tháp Vũ Thần đợi Đại trưởng lão hai phái khác đến đây? Thật là một lựa chọn khó khăn!
Hoặc là tháp Vũ Thần bị hủy thì tu sĩ trong tháp bị diệt sạch, hoặc là chỉ trong vài phút nữa thôi toàn bộ thành Sùng Vũ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, dân chúng đều hóa thành xương khô, dù cho Đại trưởng lão là người máu lạnh vô tình như thế nào cũng cảm thấy đau lòng vô cùng.
Chu Chu thấy Diệt Thế Chi Hỏa xuất hiện trong nháy mắt, cũng biết mình không thể trốn nữa, tu vi Đại trưởng lão cộng thêm Khí Hồn tháp Vũ Thần, có lẽ có thể nhất thời bảo vệ tu sĩ trong tháp, nhưng toàn bộ sinh linh trong thành này sẽ thảm vong đầu tiên.
Nếu như viện binh vẫn không tới, cuối cùng người trong tháp vẫn phải đối mặt với cái chết.
Nàng không thể thờ ơ để cho nhiều tính mạng vô tội biến mất ngay trước mắt mình, càng không thể nào chịu được cảnh sư huynh sư tỷ mình chết trong Thiên Hỏa. Đã như vậy thì hành động thôi!
Diễm Thí Thiên cười cười, đứng trên lưng hỏa linh “Huyền Long” thưởng thức kiệt tác của mình: vô số tánh mạng biến mất, hằng hà cung điện, phòng xá đều sụp đổ dưới uy năng của Diệt Thế Chi Hỏa.
Không thể lấy được tháp Vũ Thần khiến hắn có chút tiếc nuối, chẳng qua có thể thấy thành Sùng Vũ bị hủy hoại như thế này cũng coi như huề vốn.
Trong lúc hắn đang hài lòng đắc chí đánh giá vẻ mặt âm trầm của Đại trưởng lão phía trên tháp Vũ Thần thì đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng. Một thứ gì đó khác thường đang khuếch tán ra từ tháp Vũ Thần, mơ hồ chống lại Diệt Thế Chi Hỏa.
Có thể đối kháng với Diệt Thế Chi Hỏa của hắn cũng chỉ có Thiên Hỏa! Diễm Thí Thiên đột nhiên nhớ tới lúc trước từng cảm giác được Trường Sinh Tiên hỏa trong hoàng cung Vũ quốc, ngay lập tức đã xâu chuỗi được các sự việc.
Lúc trước hắn vội vàng leo lên tầng thứ chín tháp Vũ Thần, còn chưa kịp nghiền ngẫm chuyện này, chẳng qua chỉ phỏng đoán có lẽ Đại trưởng lão muốn dùng một người khác có Hỏa linh căn thu phục Trường Sinh Tiên hỏa cho mình dùng, bây giờ nhìn lại Trường Sinh Tiên hỏa này hẳn là sớm đã có chủ, hơn nữa có vẻ như lại trợ giúp Đại trưởng lão!
Một dải ánh sáng xanh tươi ướt át từ từ dâng lên tháp Vũ Thần. Mặc dù không thể xua tan ngọn lửa đỏ sậm kia, nhưng trên đỉnh tháp, Đại trưởng lão cùng với Khí Hồn được ông triệu hồi ra đều cảm thấy áp lực đã giảm rất nhiều.
“Ngươi đi đối phó Diễm Thí Thiên, ta tới trấn giữ tòa tháp này.” Giọng nói của Chu Chu ngưng tụ thành một đường, truyền vào trong tai Đại trưởng lão. Đại trưởng lão mừng như điên, cũng không đi buồn nghiên cứu xem một tiểu cô nương lúc trước còn không có nửa điểm tu vi, sao bỗng nhiên có thể ngưng khí dẫn âm rồi.
Nghĩ đến Doãn Tử Chương đang ở trong tháp, tiểu cô nương này nhất định sẽ không lừa ông, lập tức cắn răng, triệu hồi toàn bộ công lực đang bảo vệ ở tháp Vũ Thần, mang theo Khí Hồn tấn công Diễm Thí Thiên.
Trong lòng Diễm Thí Thiên căm tức vô cùng, lại hướng về phía tháp Vũ Thần cười lạnh: ” Một Trường Sinh Tiên hỏa nho nhỏ cũng dám mang ra ngăn cản Diệt Thế Chi Hỏa của ta? ! Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!”
Chu Chu không trả lời, khoanh chân ngồi ở dưới chân tháp, hai tay vừa hợp thành thủ ấn tức thì một ngọn lửa hiện hình, sắc xanh tươi ngọc bích, sức sống vô tận không ngừng tăng lên, đảo mắt đã bao trùm cả tòa tháp Vũ Thần vào trong nó.
Ngọn lửa xanh biếc không ngừng sinh sôi, mặc dù Diệt Thế Chi Hỏa uy lực phi phàm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào công phá thủ hộ của Trường Sinh Tiên hỏa để tiếp tục ăn mòn thân tháp.
Diễm Thí Thiên đối với cái tên Trình Giảo Kim này hận thấu xương, mắt thấy Đại trưởng lão và Khí Hồn đã công kích đến trước mặt, biết hôm nay sợ rằng khó có thể thành công, trong cơn tức giận khu động Huyền Long hướng tháp Vũ Thần phun ra một ngọn lửa đỏ hơn, lớn hơn nữa, sau đó không chút nào lưu luyến xoay người quay về phía chân trời mà chạy.
Mặc dù bởi vì đối kháng với Diệt Thế Chi Hỏa, Khí Hồn đã tiêu hao rất nhiều, thực lực lớn không bằng trước, nhưng cộng thêm một Đại trưởng lão, hắn quả thật không cách nào thủ thắng. Đối phương tự dưng lại có thêm một trợ thủ nắm trong tay Thiên Hỏa, nếu cứ cố thủ hắn cũng sẽ không có thu hoạch gì quá lớn. Vạn nhất kéo dài tới khi hai Đại trưởng lão Tấn Bảo tông, Tế Lập tông đến đây tương trợ, phiền toái càng lớn hơn nữa.
Chu Chu biết rõ tính tình của Diễm Thí Thiên, đã sớm ở đề phòng hắn lúc sắp bỏ chạy sẽ đánh bất ngờ, Trường Sinh Tiên hỏa bám trên thân tháp bị Diệt Thế Chi Hỏa tách ra hết sức mãnh liệt, phía dưới sắc tím xoay vần, một rừng lửa đỏ tím dâng lên, chật vật chặn lại phản kích hung mãnh bất thình lình.
Ngọn lửa xanh biếc chỉ chốc lát liền “xanh tươi” trở lại, dung hợp cùng ngọn lửa đỏ tím, tia sáng màu cam ấm áp như ánh mặt trời buổi bình mình, tỏa ra quang minh sinh cơ vô tận chiếu khắp toàn thành.
Đây là Vĩnh Sinh Chi Hỏa của Chu Chu . Hôm nay là lần đầu tiên nàng thi triển kĩ năng dung hợp hai Thiên Hỏa.
Ở nơi xa Diễm Thí Thiên dường như phát giác chuyện gì, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về tháp Vũ Thần, bỗng nhiên cười lên ha hả: “Húc–Dương–Minh–Hỏa! Đan Hoàng của ta, tiểu mỹ nhân của ta, cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi sao? Quả nhiên nàng không để cho ta thất vọng, thế mà đã hấp thu hai loại Thiên Hỏa rồi! Tốt! Tốt! Thật sự là quá tốt!”
Giọng nói của hắn ngưng tụ thành một đường nhắm thẳng vào Chu Chu đang xếp bằng dưới chân tháp. Ngón tay của Chu Chu chỉ hơi run lên rồi ngay lập tức khôi phục sự kiên định. Kể từ lúc nàng quyết định bước ra, nàng cũng biết sẽ bị Diễm Thí Thiên phát hiện.
Chỉ cần sư huynh sư tỷ có thể bình an vô sự là tốt rồi, những thứ khác, nói sau đi!
Diệt Thế Chi Hỏa dung hợp ba loại Thiên Hỏa, uy năng tuy mạnh, nhưng Diễm Thí Thiên và Huyền Long đã đi, những ngọn lửa này đều vô lực, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán trước thế công liên tục của Vĩnh Sinh Chi Hỏa.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc cũng từ từ tản đi, một lần nữa lộ ra trời quang.
Khu vực xung quanh quảng trường tháp Vũ Thần đều là cảnh tường lay ngói đổ (nguyên là đồi viên bại ngõa), tu sĩ cấp thấp và dân chúng bình thường tử thương vô số, may mà dân chúng bên ngoài bị ánh sáng của Diệt Thế Chi Hỏa ảnh hưởng ít, nhờ có Vĩnh Sinh Chi Hỏa kịp thời xuất hiện đã khôi phục tâm trí bình thường. Tử khí mà Diệt Thế Chi Hỏa lưu lại cũng bị Vĩnh Sinh Chi Hỏa từ từ hóa giải, không tạo thành thương tổn được nữa .
Đại trưởng lão đi trước truy kích Diễm Thí Thiên, Khí Hồn không thể rời tháp Vũ Thần quá xa, hư ảnh lão nhân bạch y tóc trắng thoáng một cái liền biến mất ở đỉnh tháp.
Chu Chu thấy mấy Nguyên Anh đạo quân của tam đại tông môn bắt đầu thu thập tàn cuộc. Nàng không muốn tiếp xúc với bọn họ để rồi bị bại lộ thân phận nên không chờ bọn họ tới đây, vội đứng lên hướng ngoài sân rộng lao đi, chốc lát liền biến mất trong ngõ nhỏ.
Thân là một gã “cao nhân” , người ta có đặc quyền được chơi mấy trò thần thần bí bí nha. Nhất là mới vừa rồi mấy Đạo Quân Nguyên Anh tận mắt nhìn thấy chính nhờ có”hắn” đột nhiên xuất thủ mới bảo vệ được tháp Vũ Thần để Đại trưởng lão rảnh tay đánh lui ác tặc Diễm Thí Thiên. Vị tu sĩ Nguyên Anh thần bí này quả thực chính là đại ân nhân của Vũ quốc bọn họ. Người ta không muốn để lộ thân phận, bọn họ cũng không thể cưỡng cầu.
Chu Chu tìm một góc tối không người, cùng Tiểu Trư tách ra, cởi hắc bào và huyễn hình mặt nạ xuống, sửa lại y phục trên người, như không có chuyện gì xảy ra trở lại phụ cận quảng trường, tìm được mấy đệ tử Tấn Bảo tông vẫn còn đang ngây ngốc sợ hãi, đi cùng bọn họ trở lại, chực chờ người trên tháp xuống.
Diễm Thí Thiên quả nhiên là một tên vừa điên vừa biến thái. Chỉ hận hai lão già của Tấn Bảo tông và Tế Lập tông kia trong lúc nước sôi lửa bỏng này lại không biết đang ở đâu mà mãi không xuất hiện, dù có Khí Hồn nhưng thời gian ông có thể chống đỡ cũng rất có hạn.
Phải bỏ đi tháp Vũ Thần, hợp lực cùng Khí Hồn giết chết Diễm Thí Thiên, hay tử thủ tháp Vũ Thần đợi Đại trưởng lão hai phái khác đến đây? Thật là một lựa chọn khó khăn!
Hoặc là tháp Vũ Thần bị hủy thì tu sĩ trong tháp bị diệt sạch, hoặc là chỉ trong vài phút nữa thôi toàn bộ thành Sùng Vũ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, dân chúng đều hóa thành xương khô, dù cho Đại trưởng lão là người máu lạnh vô tình như thế nào cũng cảm thấy đau lòng vô cùng.
Chu Chu thấy Diệt Thế Chi Hỏa xuất hiện trong nháy mắt, cũng biết mình không thể trốn nữa, tu vi Đại trưởng lão cộng thêm Khí Hồn tháp Vũ Thần, có lẽ có thể nhất thời bảo vệ tu sĩ trong tháp, nhưng toàn bộ sinh linh trong thành này sẽ thảm vong đầu tiên.
Nếu như viện binh vẫn không tới, cuối cùng người trong tháp vẫn phải đối mặt với cái chết.
Nàng không thể thờ ơ để cho nhiều tính mạng vô tội biến mất ngay trước mắt mình, càng không thể nào chịu được cảnh sư huynh sư tỷ mình chết trong Thiên Hỏa. Đã như vậy thì hành động thôi!
Diễm Thí Thiên cười cười, đứng trên lưng hỏa linh “Huyền Long” thưởng thức kiệt tác của mình: vô số tánh mạng biến mất, hằng hà cung điện, phòng xá đều sụp đổ dưới uy năng của Diệt Thế Chi Hỏa.
Không thể lấy được tháp Vũ Thần khiến hắn có chút tiếc nuối, chẳng qua có thể thấy thành Sùng Vũ bị hủy hoại như thế này cũng coi như huề vốn.
Trong lúc hắn đang hài lòng đắc chí đánh giá vẻ mặt âm trầm của Đại trưởng lão phía trên tháp Vũ Thần thì đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng. Một thứ gì đó khác thường đang khuếch tán ra từ tháp Vũ Thần, mơ hồ chống lại Diệt Thế Chi Hỏa.
Có thể đối kháng với Diệt Thế Chi Hỏa của hắn cũng chỉ có Thiên Hỏa! Diễm Thí Thiên đột nhiên nhớ tới lúc trước từng cảm giác được Trường Sinh Tiên hỏa trong hoàng cung Vũ quốc, ngay lập tức đã xâu chuỗi được các sự việc.
Lúc trước hắn vội vàng leo lên tầng thứ chín tháp Vũ Thần, còn chưa kịp nghiền ngẫm chuyện này, chẳng qua chỉ phỏng đoán có lẽ Đại trưởng lão muốn dùng một người khác có Hỏa linh căn thu phục Trường Sinh Tiên hỏa cho mình dùng, bây giờ nhìn lại Trường Sinh Tiên hỏa này hẳn là sớm đã có chủ, hơn nữa có vẻ như lại trợ giúp Đại trưởng lão!
Một dải ánh sáng xanh tươi ướt át từ từ dâng lên tháp Vũ Thần. Mặc dù không thể xua tan ngọn lửa đỏ sậm kia, nhưng trên đỉnh tháp, Đại trưởng lão cùng với Khí Hồn được ông triệu hồi ra đều cảm thấy áp lực đã giảm rất nhiều.
“Ngươi đi đối phó Diễm Thí Thiên, ta tới trấn giữ tòa tháp này.” Giọng nói của Chu Chu ngưng tụ thành một đường, truyền vào trong tai Đại trưởng lão. Đại trưởng lão mừng như điên, cũng không đi buồn nghiên cứu xem một tiểu cô nương lúc trước còn không có nửa điểm tu vi, sao bỗng nhiên có thể ngưng khí dẫn âm rồi.
Nghĩ đến Doãn Tử Chương đang ở trong tháp, tiểu cô nương này nhất định sẽ không lừa ông, lập tức cắn răng, triệu hồi toàn bộ công lực đang bảo vệ ở tháp Vũ Thần, mang theo Khí Hồn tấn công Diễm Thí Thiên.
Trong lòng Diễm Thí Thiên căm tức vô cùng, lại hướng về phía tháp Vũ Thần cười lạnh: ” Một Trường Sinh Tiên hỏa nho nhỏ cũng dám mang ra ngăn cản Diệt Thế Chi Hỏa của ta? ! Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!”
Chu Chu không trả lời, khoanh chân ngồi ở dưới chân tháp, hai tay vừa hợp thành thủ ấn tức thì một ngọn lửa hiện hình, sắc xanh tươi ngọc bích, sức sống vô tận không ngừng tăng lên, đảo mắt đã bao trùm cả tòa tháp Vũ Thần vào trong nó.
Ngọn lửa xanh biếc không ngừng sinh sôi, mặc dù Diệt Thế Chi Hỏa uy lực phi phàm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào công phá thủ hộ của Trường Sinh Tiên hỏa để tiếp tục ăn mòn thân tháp.
Diễm Thí Thiên đối với cái tên Trình Giảo Kim này hận thấu xương, mắt thấy Đại trưởng lão và Khí Hồn đã công kích đến trước mặt, biết hôm nay sợ rằng khó có thể thành công, trong cơn tức giận khu động Huyền Long hướng tháp Vũ Thần phun ra một ngọn lửa đỏ hơn, lớn hơn nữa, sau đó không chút nào lưu luyến xoay người quay về phía chân trời mà chạy.
Mặc dù bởi vì đối kháng với Diệt Thế Chi Hỏa, Khí Hồn đã tiêu hao rất nhiều, thực lực lớn không bằng trước, nhưng cộng thêm một Đại trưởng lão, hắn quả thật không cách nào thủ thắng. Đối phương tự dưng lại có thêm một trợ thủ nắm trong tay Thiên Hỏa, nếu cứ cố thủ hắn cũng sẽ không có thu hoạch gì quá lớn. Vạn nhất kéo dài tới khi hai Đại trưởng lão Tấn Bảo tông, Tế Lập tông đến đây tương trợ, phiền toái càng lớn hơn nữa.
Chu Chu biết rõ tính tình của Diễm Thí Thiên, đã sớm ở đề phòng hắn lúc sắp bỏ chạy sẽ đánh bất ngờ, Trường Sinh Tiên hỏa bám trên thân tháp bị Diệt Thế Chi Hỏa tách ra hết sức mãnh liệt, phía dưới sắc tím xoay vần, một rừng lửa đỏ tím dâng lên, chật vật chặn lại phản kích hung mãnh bất thình lình.
Ngọn lửa xanh biếc chỉ chốc lát liền “xanh tươi” trở lại, dung hợp cùng ngọn lửa đỏ tím, tia sáng màu cam ấm áp như ánh mặt trời buổi bình mình, tỏa ra quang minh sinh cơ vô tận chiếu khắp toàn thành.
Đây là Vĩnh Sinh Chi Hỏa của Chu Chu . Hôm nay là lần đầu tiên nàng thi triển kĩ năng dung hợp hai Thiên Hỏa.
Ở nơi xa Diễm Thí Thiên dường như phát giác chuyện gì, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về tháp Vũ Thần, bỗng nhiên cười lên ha hả: “Húc–Dương–Minh–Hỏa! Đan Hoàng của ta, tiểu mỹ nhân của ta, cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi sao? Quả nhiên nàng không để cho ta thất vọng, thế mà đã hấp thu hai loại Thiên Hỏa rồi! Tốt! Tốt! Thật sự là quá tốt!”
Giọng nói của hắn ngưng tụ thành một đường nhắm thẳng vào Chu Chu đang xếp bằng dưới chân tháp. Ngón tay của Chu Chu chỉ hơi run lên rồi ngay lập tức khôi phục sự kiên định. Kể từ lúc nàng quyết định bước ra, nàng cũng biết sẽ bị Diễm Thí Thiên phát hiện.
Chỉ cần sư huynh sư tỷ có thể bình an vô sự là tốt rồi, những thứ khác, nói sau đi!
Diệt Thế Chi Hỏa dung hợp ba loại Thiên Hỏa, uy năng tuy mạnh, nhưng Diễm Thí Thiên và Huyền Long đã đi, những ngọn lửa này đều vô lực, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán trước thế công liên tục của Vĩnh Sinh Chi Hỏa.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc cũng từ từ tản đi, một lần nữa lộ ra trời quang.
Khu vực xung quanh quảng trường tháp Vũ Thần đều là cảnh tường lay ngói đổ (nguyên là đồi viên bại ngõa), tu sĩ cấp thấp và dân chúng bình thường tử thương vô số, may mà dân chúng bên ngoài bị ánh sáng của Diệt Thế Chi Hỏa ảnh hưởng ít, nhờ có Vĩnh Sinh Chi Hỏa kịp thời xuất hiện đã khôi phục tâm trí bình thường. Tử khí mà Diệt Thế Chi Hỏa lưu lại cũng bị Vĩnh Sinh Chi Hỏa từ từ hóa giải, không tạo thành thương tổn được nữa .
Đại trưởng lão đi trước truy kích Diễm Thí Thiên, Khí Hồn không thể rời tháp Vũ Thần quá xa, hư ảnh lão nhân bạch y tóc trắng thoáng một cái liền biến mất ở đỉnh tháp.
Chu Chu thấy mấy Nguyên Anh đạo quân của tam đại tông môn bắt đầu thu thập tàn cuộc. Nàng không muốn tiếp xúc với bọn họ để rồi bị bại lộ thân phận nên không chờ bọn họ tới đây, vội đứng lên hướng ngoài sân rộng lao đi, chốc lát liền biến mất trong ngõ nhỏ.
Thân là một gã “cao nhân” , người ta có đặc quyền được chơi mấy trò thần thần bí bí nha. Nhất là mới vừa rồi mấy Đạo Quân Nguyên Anh tận mắt nhìn thấy chính nhờ có”hắn” đột nhiên xuất thủ mới bảo vệ được tháp Vũ Thần để Đại trưởng lão rảnh tay đánh lui ác tặc Diễm Thí Thiên. Vị tu sĩ Nguyên Anh thần bí này quả thực chính là đại ân nhân của Vũ quốc bọn họ. Người ta không muốn để lộ thân phận, bọn họ cũng không thể cưỡng cầu.
Chu Chu tìm một góc tối không người, cùng Tiểu Trư tách ra, cởi hắc bào và huyễn hình mặt nạ xuống, sửa lại y phục trên người, như không có chuyện gì xảy ra trở lại phụ cận quảng trường, tìm được mấy đệ tử Tấn Bảo tông vẫn còn đang ngây ngốc sợ hãi, đi cùng bọn họ trở lại, chực chờ người trên tháp xuống.
Bình luận facebook