Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379
Chu Chu mời mọi người ra khỏi thạch thất, ngồi một mình ở bên cạnh cách Doãn Tử Chương không xa cầm mấy cái ngọc giản lên để nghiên cứu .
“Ngưng Hồn Tụ Phách Thuật” nói chính là đủ loại phương pháp thu thập cô đọng hồn phách thần thức, cơ hồ có thể nói là bao quát tất cả.
Từ chữa trị thần hồn của tu sĩ bị hao tổn, tẩm bổ hồn phách thần thức, đến chết thay người chiêu hồn, rời hồn, đoạt xá.v.v.. hoặc đang hoặc những phương pháp ly kỳ không đàng hoàng, cùng với đem hồn phách thần thức bám vào khôi lỗi, thậm chí trên hoa và cây cảnh vật.v.v.. đều có miêu tả cặn kẽ cùng với giảng giải công pháp tương quan.
Chu Chu chỉ chọn lấy bộ phận tương quan với tình huống trước mắt của Doãn Tử Chương để dụng tâm nhớ kỹ, sau đó liền lấy “Luyện Khôi Kinh” đến xem.
Tuy nói là “Kuyện Khôi Kinh”, nhưng nội dung trong đó cũng không giới hạn cho pháp môn luyện chế khôi lỗi, còn có thêm phương pháp luyện chế thân ngoại hóa thân.
Nói đơn giản chính là một tu sĩ lấy máu huyết của mình luyện chế ra một pháp thân, sau đó đem hồn phách thần thức phân liệt bám vào trên thân thể đó của hắn, phân thể pháp thân cùng huyết mạch nguyên thân tương liên, thần hồn tương thông, tu sĩ có một phân thân như vậy, sẽ tương đương nhiều thêm một người như chính mình, lúc đối địch tất nhiên càng chiếm thượng phong hơn.
Nhưng điều kiện luyện chế thân ngoại hóa thân hà khắc khó khăn rất lớn, kẻ có thể thành công không đến một trên một vạn.
Chu Chu ở trong cuốn ngọc giản này, thế nhưng thấy được bộ phận nội dung về Đại Luân Hồi đan, nhưng đó không phải là luyện chế thân ngoại hóa thân, mà là lợi dụng máu tu sĩ lưu lại để cải tạo pháp thân.
Có Đại Luân Hồi đan, có thể chuyển toàn bộ trí nhớ, tu vi cùng với pháp lực còn nguyên của tu sĩ chết đi chuyển tới pháp thân mới.
Nhưng Đại Luân Hồi đan chính là đan dược cửu phẩm. Muốn thừa nhận loại đan dược này, bản thân tu sĩ phải có tu vi ở Nguyên Anh kỳ trở lên.
Chu Chu nghĩ đến tình huống thực tế của Doãn Tử Chương, nên cũng chỉ khẽ quét qua đoạn nội dung này mà thôi.
Phương pháp thần thức Long Thiệp Lan hiện hình, cũng có nói tới trong “Luyện Khôi Kinh”.
Long cốt … Hài cốt của thần thú chính là tài liệu đứng đầu thiên hạ trong luyện chế Khôi Lỗi, kể cả hài cốt của tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà so sánh được, hồn phách thần thức bám vào trên đó, có thể bảo tồn được lâu nhất, hơn nữa tương đối dễ dàng hiện hình.
Cho nên mới vừa rồi Long Thiệp Lan có thể nói muốn đưa Chu Chu vài đoạn long cốt để hồn phách của Doãn Tử Chương bám vào trên đó.
Chu Chu ghi nhớ rõ ràng từng hạng mục việc cần chú ý. Trong lòng hi vọng vào việc Doãn Tử Chương sống lại tăng thêm mấy phần, nhưng nghĩ đến tu vi của Doãn Tử Chương không cách nào phục hồi như cũ, thì không nhịn được mà thay hắn khổ sở.
Nàng nhìn tận mắt Doãn Tử Chương ngày đêm tu luyện mới có thành tựu xuất sắc như vậy, bởi vì lần ngoài ý muốn này tất cả đều trở về con số không, ngày sau cho dù thật có thể trọng sinh, cũng chưa chắc có thể tiếp tục tu luyện.
Kết quả như thế đừng nói là Doãn Tử Chương, kể cả là nàng cũng cảm thấy khó mà thừa nhận.
Nhưng miễn là còn sống thì còn có hy vọng, trước mắt quan trọng nhất là tận lực thu thập nhiều thần thức của Doãn Tử Chương, như vậy cơ hội ngày sau khôi phục cũng sẽ lớn hơn!
Chu Chu thu hồi ngọc giản điều tức một hồi, đứng lên chuẩn bị lên đường. Nàng đưa tay sửa sang mấy sợi tóc bên tóc mai của Doãn Tử Chương, thấp giọng nói: “Ta nhất định sẽ tìm hồn phách thần thức của huynh trở về, ta đi.”
“Đừng đi. . . . . .”
Chu Chu ngẩn ra, giọng nói này. . . . . . là A Chương? !
Nàng không thể tin được ngắm nhìn mặt của Doãn Tử Chương. Mừng rỡ chợt tràn đầy trái tim, chẳng lẽ huynh ấy còn sống? !
Nhưng nàng xem kỹ hồi lâu, Doãn Tử Chương vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, không có bất cứ động tĩnh gì, nàng chưa từ bỏ ý định mà cảm ứng nhiều lần, trước mặt bộ dạng này thân thể này vẫn không có sinh cơ như vậy.
Chẳng qua là ảo giác sao? Trong nháy mắt tâm tình của Chu Chu ngã xuống đáy cốc. Bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, không biết tình huống kim đan của Doãn Tử Chương như thế nào, cho dù đã bị dịch a-xít hòa tan ăn mòn nhiễm bẩn rồi, nói không chừng nàng cũng có thể dùng linh dịch mà Băng Hinh Hải Liên đã tinh luyện để tinh lọc lại nó.
Có Kim Đan này, ngày sau muốn thay Doãn Tử Chương khôi phục tu vi, hẳn là có thể giảm bớt rất nhiều thời gian.
Chu Chu vội vàng đưa tay đặt vào phần bụng của Doãn Tử Chương, muốn cảm ứng trạng huống Kim Đan của hắn.
Kết quả lại làm cho nàng thất kinh! Bên trong đan điền của Doãn Tử Chương rỗng tuếch. Căn bản không có bóng dáng của Kim Đan!
Sao lại như thế? !
Chu Chu chẳng quan tâm những chuyện khác, cởi bỏ quần áo trên người Doãn Tử Chương, trừ những dấu vết đáng sợ trên lưng do bị dịch a-xít hòa tan ăn mòn, thân thể của hắn hoàn hảo không tổn hao gì, không người nào động vào.
Lường trước tại đây còn lại ba người cũng không đến mức sẽ cảm thấy hứng thú với kim đan của một tu sĩ Kết Đan mà làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi là trộm Kim Đan như thế.
Vậy đến tột cùng kim đan của Doãn Tử Chương đã đi nơi nào?
Chu Chu thay Doãn Tử Chương mặc lại quần áo, cảm giác hình như mình đã quên chuyện quan trọng gì, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Kỳ hạn hồn phách của Doãn Tử Chương hoàn toàn tiêu tán còn dư lại hai ngày, Chu Chu không dám tốn công suy đi nghĩ lại, tất cả nghi vấn đợi nàng từ chỗ Băng Hải Bạch Linh tê thu hồi được phần lớn hồn phách thần thức của Doãn Tử Chương rồi hãy nói.
Chu Chu không chần chờ nữa đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Đừng. . . . . .”
Lần này giọng nói còn yếu ớt hơn, nhưng Chu Chu nghe được rõ ràng, không phải là ảo giác, thật là có người đang nói với nàng, là giọng nói của Doãn Tử Chương!
Chu Chu như bị sét đánh, dùng sức phân biệt rốt cục âm thanh mới vừa rồi đến từ chỗ nào, ánh mắt từ từ dời đến vòng tay bằng đồng nàng đeo ở cổ tay bên trái. . . . . .
“A Chương? ! Có phải huynh hay không? Huynh. . . . . . huynh đang ở trong vòng tay của ta?” Giọng nói của Chu Chu mang theo tiếng khóc, nàng không muốn lại thất vọng, nàng không chịu nổi .
Vòng tay đồng không phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa, nhưng Chu Chu mẫn cảm nhận thấy được có một tia hàn khí yếu ớt từ trên vòng tay rót vào trong da thịt của nàng.
A Chương thật sự ở bên trong!
Hai mắt Chu Chu đẫm lệ mơ hồ, ngã ngồi trên mặt đất, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng từ trong cơ thể phân ra Mộc Linh tiến vào trong vòng tay đồng.
Vòng tay đồng nhìn thì tinh tế khéo léo, nhưng không gian bên trong vô cùng mênh mông, Tịnh Liên Ngô Đồng đột ngột xuất hiện ở trong đó, thu liễm cành lá, thoáng một cái, thân cây trở nên yểu điệu thướt tha, sau đó cả gốc cây đại thụ hoa mỹ liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn một thiếu nữ mặc y phục màu xanh cực đẹp đứng ở chỗ đó.
Người thiếu nữ này tất nhiên là Chu Chu.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, rất nhanh ở phụ cận cách đó không xa phát hiện một đạo hư ảnh nhàn nhạt đang khoanh chân tĩnh tọa.
“A Chương!” Chu Chu hoan hô một tiếng chạy tới.
Đạo hư ảnh nhàn nhạt kia chậm rãi ngẩng đầu, như trút được gánh nặng nhìn về phía Chu Chu, mỉm cười nói: “Heo đần! Cuối cùng muội cũng phát hiện ra ta ở chỗ này rồi.”
Giờ phút này hình thể của Doãn Tử Chương như ẩn như hiện, lộ ra vẻ vô cùng suy yếu, Chu Chu mới nhích tới gần hắn, thân thể của hắn liền lay động một cái sau đó bị thổi bay đi.
Chu Chu sững sờ đứng tại chỗ không biết làm sao, lại nghe Doãn Tử Chương nói: “Thần hồn của ta mới rời khỏi thân thể tương đối suy yếu, nếu như cho Mộc Linh đến quá gần sẽ càng thêm tổn thương hơn.”
“Ta nghĩ huynh giận ta rồi. . . . . .” Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy rất khổ sở, nàng rất muốn, rất muốn nhào vào trong ngực Doãn Tử Chương khóc lớn một trận. Hiện tại tình huống như thế, ngay cả đụng vào hắn một chút nàng cũng không làm được.
Uy áp hơi thở của Nguyên Anh kỳ và Kết Đan Kỳ xê xích quá xa, hiện nay Doãn Tử Chương không có thân thể bảo vệ, Chu Chu cũng không cách nào mượn lực lượng pháp thân thu liễm uy áp hơi thở, khiến thần hồn của Doãn Tử Chương vừa dựa gần vào nàng một chút thì áp lực đột nhiên tăng.
Nhưng có thể nhìn thấy thần hồn của Doãn Tử Chương đầy đủ bình an ở trong vòng tay đồng của nàng, trước mắt đã là tình huống tốt nhất rồi.
“Ngưng Hồn Tụ Phách Thuật” nói chính là đủ loại phương pháp thu thập cô đọng hồn phách thần thức, cơ hồ có thể nói là bao quát tất cả.
Từ chữa trị thần hồn của tu sĩ bị hao tổn, tẩm bổ hồn phách thần thức, đến chết thay người chiêu hồn, rời hồn, đoạt xá.v.v.. hoặc đang hoặc những phương pháp ly kỳ không đàng hoàng, cùng với đem hồn phách thần thức bám vào khôi lỗi, thậm chí trên hoa và cây cảnh vật.v.v.. đều có miêu tả cặn kẽ cùng với giảng giải công pháp tương quan.
Chu Chu chỉ chọn lấy bộ phận tương quan với tình huống trước mắt của Doãn Tử Chương để dụng tâm nhớ kỹ, sau đó liền lấy “Luyện Khôi Kinh” đến xem.
Tuy nói là “Kuyện Khôi Kinh”, nhưng nội dung trong đó cũng không giới hạn cho pháp môn luyện chế khôi lỗi, còn có thêm phương pháp luyện chế thân ngoại hóa thân.
Nói đơn giản chính là một tu sĩ lấy máu huyết của mình luyện chế ra một pháp thân, sau đó đem hồn phách thần thức phân liệt bám vào trên thân thể đó của hắn, phân thể pháp thân cùng huyết mạch nguyên thân tương liên, thần hồn tương thông, tu sĩ có một phân thân như vậy, sẽ tương đương nhiều thêm một người như chính mình, lúc đối địch tất nhiên càng chiếm thượng phong hơn.
Nhưng điều kiện luyện chế thân ngoại hóa thân hà khắc khó khăn rất lớn, kẻ có thể thành công không đến một trên một vạn.
Chu Chu ở trong cuốn ngọc giản này, thế nhưng thấy được bộ phận nội dung về Đại Luân Hồi đan, nhưng đó không phải là luyện chế thân ngoại hóa thân, mà là lợi dụng máu tu sĩ lưu lại để cải tạo pháp thân.
Có Đại Luân Hồi đan, có thể chuyển toàn bộ trí nhớ, tu vi cùng với pháp lực còn nguyên của tu sĩ chết đi chuyển tới pháp thân mới.
Nhưng Đại Luân Hồi đan chính là đan dược cửu phẩm. Muốn thừa nhận loại đan dược này, bản thân tu sĩ phải có tu vi ở Nguyên Anh kỳ trở lên.
Chu Chu nghĩ đến tình huống thực tế của Doãn Tử Chương, nên cũng chỉ khẽ quét qua đoạn nội dung này mà thôi.
Phương pháp thần thức Long Thiệp Lan hiện hình, cũng có nói tới trong “Luyện Khôi Kinh”.
Long cốt … Hài cốt của thần thú chính là tài liệu đứng đầu thiên hạ trong luyện chế Khôi Lỗi, kể cả hài cốt của tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà so sánh được, hồn phách thần thức bám vào trên đó, có thể bảo tồn được lâu nhất, hơn nữa tương đối dễ dàng hiện hình.
Cho nên mới vừa rồi Long Thiệp Lan có thể nói muốn đưa Chu Chu vài đoạn long cốt để hồn phách của Doãn Tử Chương bám vào trên đó.
Chu Chu ghi nhớ rõ ràng từng hạng mục việc cần chú ý. Trong lòng hi vọng vào việc Doãn Tử Chương sống lại tăng thêm mấy phần, nhưng nghĩ đến tu vi của Doãn Tử Chương không cách nào phục hồi như cũ, thì không nhịn được mà thay hắn khổ sở.
Nàng nhìn tận mắt Doãn Tử Chương ngày đêm tu luyện mới có thành tựu xuất sắc như vậy, bởi vì lần ngoài ý muốn này tất cả đều trở về con số không, ngày sau cho dù thật có thể trọng sinh, cũng chưa chắc có thể tiếp tục tu luyện.
Kết quả như thế đừng nói là Doãn Tử Chương, kể cả là nàng cũng cảm thấy khó mà thừa nhận.
Nhưng miễn là còn sống thì còn có hy vọng, trước mắt quan trọng nhất là tận lực thu thập nhiều thần thức của Doãn Tử Chương, như vậy cơ hội ngày sau khôi phục cũng sẽ lớn hơn!
Chu Chu thu hồi ngọc giản điều tức một hồi, đứng lên chuẩn bị lên đường. Nàng đưa tay sửa sang mấy sợi tóc bên tóc mai của Doãn Tử Chương, thấp giọng nói: “Ta nhất định sẽ tìm hồn phách thần thức của huynh trở về, ta đi.”
“Đừng đi. . . . . .”
Chu Chu ngẩn ra, giọng nói này. . . . . . là A Chương? !
Nàng không thể tin được ngắm nhìn mặt của Doãn Tử Chương. Mừng rỡ chợt tràn đầy trái tim, chẳng lẽ huynh ấy còn sống? !
Nhưng nàng xem kỹ hồi lâu, Doãn Tử Chương vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, không có bất cứ động tĩnh gì, nàng chưa từ bỏ ý định mà cảm ứng nhiều lần, trước mặt bộ dạng này thân thể này vẫn không có sinh cơ như vậy.
Chẳng qua là ảo giác sao? Trong nháy mắt tâm tình của Chu Chu ngã xuống đáy cốc. Bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, không biết tình huống kim đan của Doãn Tử Chương như thế nào, cho dù đã bị dịch a-xít hòa tan ăn mòn nhiễm bẩn rồi, nói không chừng nàng cũng có thể dùng linh dịch mà Băng Hinh Hải Liên đã tinh luyện để tinh lọc lại nó.
Có Kim Đan này, ngày sau muốn thay Doãn Tử Chương khôi phục tu vi, hẳn là có thể giảm bớt rất nhiều thời gian.
Chu Chu vội vàng đưa tay đặt vào phần bụng của Doãn Tử Chương, muốn cảm ứng trạng huống Kim Đan của hắn.
Kết quả lại làm cho nàng thất kinh! Bên trong đan điền của Doãn Tử Chương rỗng tuếch. Căn bản không có bóng dáng của Kim Đan!
Sao lại như thế? !
Chu Chu chẳng quan tâm những chuyện khác, cởi bỏ quần áo trên người Doãn Tử Chương, trừ những dấu vết đáng sợ trên lưng do bị dịch a-xít hòa tan ăn mòn, thân thể của hắn hoàn hảo không tổn hao gì, không người nào động vào.
Lường trước tại đây còn lại ba người cũng không đến mức sẽ cảm thấy hứng thú với kim đan của một tu sĩ Kết Đan mà làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi là trộm Kim Đan như thế.
Vậy đến tột cùng kim đan của Doãn Tử Chương đã đi nơi nào?
Chu Chu thay Doãn Tử Chương mặc lại quần áo, cảm giác hình như mình đã quên chuyện quan trọng gì, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Kỳ hạn hồn phách của Doãn Tử Chương hoàn toàn tiêu tán còn dư lại hai ngày, Chu Chu không dám tốn công suy đi nghĩ lại, tất cả nghi vấn đợi nàng từ chỗ Băng Hải Bạch Linh tê thu hồi được phần lớn hồn phách thần thức của Doãn Tử Chương rồi hãy nói.
Chu Chu không chần chờ nữa đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Đừng. . . . . .”
Lần này giọng nói còn yếu ớt hơn, nhưng Chu Chu nghe được rõ ràng, không phải là ảo giác, thật là có người đang nói với nàng, là giọng nói của Doãn Tử Chương!
Chu Chu như bị sét đánh, dùng sức phân biệt rốt cục âm thanh mới vừa rồi đến từ chỗ nào, ánh mắt từ từ dời đến vòng tay bằng đồng nàng đeo ở cổ tay bên trái. . . . . .
“A Chương? ! Có phải huynh hay không? Huynh. . . . . . huynh đang ở trong vòng tay của ta?” Giọng nói của Chu Chu mang theo tiếng khóc, nàng không muốn lại thất vọng, nàng không chịu nổi .
Vòng tay đồng không phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa, nhưng Chu Chu mẫn cảm nhận thấy được có một tia hàn khí yếu ớt từ trên vòng tay rót vào trong da thịt của nàng.
A Chương thật sự ở bên trong!
Hai mắt Chu Chu đẫm lệ mơ hồ, ngã ngồi trên mặt đất, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng từ trong cơ thể phân ra Mộc Linh tiến vào trong vòng tay đồng.
Vòng tay đồng nhìn thì tinh tế khéo léo, nhưng không gian bên trong vô cùng mênh mông, Tịnh Liên Ngô Đồng đột ngột xuất hiện ở trong đó, thu liễm cành lá, thoáng một cái, thân cây trở nên yểu điệu thướt tha, sau đó cả gốc cây đại thụ hoa mỹ liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn một thiếu nữ mặc y phục màu xanh cực đẹp đứng ở chỗ đó.
Người thiếu nữ này tất nhiên là Chu Chu.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, rất nhanh ở phụ cận cách đó không xa phát hiện một đạo hư ảnh nhàn nhạt đang khoanh chân tĩnh tọa.
“A Chương!” Chu Chu hoan hô một tiếng chạy tới.
Đạo hư ảnh nhàn nhạt kia chậm rãi ngẩng đầu, như trút được gánh nặng nhìn về phía Chu Chu, mỉm cười nói: “Heo đần! Cuối cùng muội cũng phát hiện ra ta ở chỗ này rồi.”
Giờ phút này hình thể của Doãn Tử Chương như ẩn như hiện, lộ ra vẻ vô cùng suy yếu, Chu Chu mới nhích tới gần hắn, thân thể của hắn liền lay động một cái sau đó bị thổi bay đi.
Chu Chu sững sờ đứng tại chỗ không biết làm sao, lại nghe Doãn Tử Chương nói: “Thần hồn của ta mới rời khỏi thân thể tương đối suy yếu, nếu như cho Mộc Linh đến quá gần sẽ càng thêm tổn thương hơn.”
“Ta nghĩ huynh giận ta rồi. . . . . .” Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy rất khổ sở, nàng rất muốn, rất muốn nhào vào trong ngực Doãn Tử Chương khóc lớn một trận. Hiện tại tình huống như thế, ngay cả đụng vào hắn một chút nàng cũng không làm được.
Uy áp hơi thở của Nguyên Anh kỳ và Kết Đan Kỳ xê xích quá xa, hiện nay Doãn Tử Chương không có thân thể bảo vệ, Chu Chu cũng không cách nào mượn lực lượng pháp thân thu liễm uy áp hơi thở, khiến thần hồn của Doãn Tử Chương vừa dựa gần vào nàng một chút thì áp lực đột nhiên tăng.
Nhưng có thể nhìn thấy thần hồn của Doãn Tử Chương đầy đủ bình an ở trong vòng tay đồng của nàng, trước mắt đã là tình huống tốt nhất rồi.
Bình luận facebook