Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Thời gian như nước chảy chả mấy chốc mà đã qua một năm.
Tại mùa hè nóng nực này, trời như ngọn lửa, chỉ động đậy một chút đã mồ hôi ròng ròng.
Quán trà ven đường thật ra lại được lời từ thời tiết như thế này, rất đắt khách, người tới không dứt, uống cốc trà mát tán gẫu, vài câu nói chuyện so với bên ngoài trời nắng nóng như điên thì vẫn là sướng hơn
"Cái bồ phiến(tức là cái quạt) này, con mẹ nó dùng thật tốt", một đại hán vai trần quạt quạt vài cái, "chủ quán, cho thêm một bình trà".
Ngồi đối điện hắn là một hán tử cười nói: "A Thủy, thằng nhãi này thật thô lỗ, người dùng bồ phiến uống trà mát do đương kim thiên tử làm ra mà không hề có chút cảm tạ nào sao."
"Ta sao không thế nào là cảm tạ?,"A Thủy vỗ ngực nói: "Ta vốn xuất thân từ gia đình nộ lệ nếu không có thánh ân của thiên tử thì đâu có tự do? Huống hồ thiên tử còn chia đất cho ta làm nông vụ canh tác, thật không biết nghĩ thế nào báo đáp nên chỉ có thể để cảm ân phù trước ngực để nhớ tới đại ân của ngài."
Hán tử ngồi đối điện gật đầu mà bên cạnh là một lão già hít ra một hơi nói: "Thiên tử có thịnh đức, tứ hải đều theo, nhưng mấy năm gần đây sủng ái Diễm phi Tô Đắt Kỷ, trọng dụng Khương Thượng, Phí Trọng mấy kẻ lộng thần, lại giết đại thần, nên công đức có chút hao tổn a."
Một vị trà khách lại nói: "Lão nhân người đừng nói bậy! Thiện hạ đại hạn, chúng ta bị yêu tà hãm hại, thiên tử tại Triều Ca cầu mưa khiến cho Hạo Thiên Thượng đế chiếu cố mà hạ mưa, ngày đó ở trên Trích Tinh Lâu bảy ngày cầu nguyện nên các nơi mới có mưa xuống, nhờ vậy mới hết đại hạn, tại sao đức hạnh lại bị hao tổn?"
"Đừng vội hiểu lầm, tiểu lão nhi cung không dám quên đại ân của thiên tử", lão già từ trong người lấy ra cảm ân phù hướng tới mấy người nói: "nhưng ta không phải nói bậy, ta có một thân quyến tại Triều Ca mở một cái điếm phô, việc này là do hắn khi trở về nhà hương cùng ta nói chuyện, như lời hắn, từ lúc lão Thừa tướng Thương Dung cáo lão về quê, thiên tử cho trùng tu lại Thọ tiên cung nối với Lộc Đài, lại trầm luân sắc đẹp, bỏ bê triều chính, vốn trước còn có Văn Thái sư khuyên thiên tử, nhưng bây giờ tại Sùng thành phương bắc dẹp quỷ phương, không thể trở về, cho nên thiên tử không hề e dè, lại sủng ái thuật sĩ Khương Tử Nha cùng với lộng thần Phí Trọng, để hai người này nắm giữ triều chính, Vương thúc Tỉ Can tuy là thừa tướng, nhưng cũng không thể khuyên gián thiên tử, mà thiên tử lại còn nghe Diễm Phi Đắc Kỷ làm ra Bào Lạc thực đáng sợ…. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://Vietwriter.com
A Thủy tò mỏ hỏi một câu: "Cái Bào Lạc là vật gì vậy?"
Lão già trả lời: "Hình cụ này cao 2 trượng, rộng tám xích. Trên, dưới, giữa dùng ba hỏa môn bằng đồng tạo thành như cột đồng bình thường, một bên có than đốt. Những tên quan nào dám gây hại cho dân, thì sẽ bị lột quan phục mà buộc lên đồng trụ. Tứ chi bị buộc vào Bào Lạc không thể tránh né, bị đốt thành cho bụi xương cốt không còn.
Chư nhân tại quán trà nghe được đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lão nhân kia nói: "Cái Bào Lạc nó khiến cho người ta thập phần sợ hãi, vốn có vài tên chư hầu dám phản kháng tân chánh bị đưa lên Bào Lạc, gân cốt tiêu tùng, sau những quan lại tham ô cũng bị xử tử bằng Bào Lạc, từ đó quần thần kính sợ nơm nớp, không dám làm ra việc gì trái ý Thiên tử".
A Thùy noi: "Nếu không làm tân chánh thì sẽ chết, ta trơ mắt thấy số mệnh của mình bị nắm giữ, những người trong thiên hạ khổ như ta thì như thế nào? Nếu không có thì làm sao ta có ngày hôm nay? Các quan viên gây trở ngại tân chánh hoặc làm trái pháp luật, đánh người lương thiện thì phải dùng Bào Lạc này trừng trị là đúng lắm !".
Lão nhân nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Thiên tử qua nhiên vẫn yêu đân, nghe nói Thọ Tiên cung cùng Lộc Đài có thể hoàn thành nhanh chóng nhưng để tránh nhiễu dân, thiên tử đặc biệt cho phép dùng mười lăm năm mà hoàn thành. Thiên Tử còn nói bất luận xuất thân thể nào chỉ cần có tài cũng có thể tiến vào chiêu hiền quán, nếu mà được chọn thì có thể vào triều mà làm quan."
A Thùy ánh mắt sáng ngời: "Nông nô bần dân cũng khả năng sao? Thật chứ?"
"Việc này tuyệt đối không có sai, tại thôn cao có một người tinh thông thổ mộc thuật hướng tới Triều Ca vào chiêu hiền quán, được chọn vào làm công bộ tương tác sứ, điều khiển được mấy người, uy phong vô cùng."Bên cạnh có nhân chứng thật như lão nhân vừa cười nói chút: "Ngươi có thân thể tráng kiện lại thêm võ nghệ, một người giống như ngươi cũng có thể đến bộ Binh mà làm võ quan."
A Thùy nghe vậy cười hắc hắc gãi đầu khiến cho tất cả mọi người đều cười. Một người lại nói: "Ta vốn chỉ là thảo dân thì hiểu được cái chuyện gì trong triều? Ta chỉ biết ngày ăn ba bữa, vợ con đều có thừa cơm ăn áo mặc, tất cả đều là long ân của thiên tử, ân này có chết cũng không quên. người nói thiên tử như thế nào, nhưng chúng ta mấy năm nay thuế có tăng không? Đất đai có bị tước đoạt không?"
Một người khác nói: "đúng vậy, năm trước đông đến, thiên tử còn tự mình hạ lệnh phân phát tửu thịt cho dân. Hôm nay chúng ta ăn mặc đầy đủ, cuộc sống bình an là tốt lắm rồi, chuyện đại sự trong triều đã có quân thần lo, việc gì đến bình dân chúng ta? Chỉ cần luôn nhớ tới ân huệ của thiên tử là được."
Lời nói vừa ra mọi người đều đồng ý: "Đúng là như thế!"
Vì thế mọi người cũng không nói chuyện chính trị mà chuyển tới đề tài kỳ sự sông Cửu Loan có thủy quái gây hại cho nhân dân. Sông Cửu Loan vốn thông với biển Đông, chẳng hiểu sao gần đây có việc gì mà thủy quái thường xuyên xuất hiện, tất cả các mỹ nữ xinh đẹp đều bị bắt không biết tới nơi nào. Dân chúng địa phương bị quấy nhiễu nên bẩm báo tới tổng binh ải Trần Đường Lý Tịnh. Hắn đem binh mã đi trừ yêu thì yêu quái nọ hoàn toàn không có xuất hiện, im hơi lặng tiếng, binh mã vừa rút thì thủy quái lại hại nhân dân, nhưng khi bọn họ quay lại thì thủy quái biến mất. Điều này lặp đi lặp lại khiến cho tổng binh đại nhân không có biện pháp, chỉ đành lệnh cho dân chúng rời khỏi khu vực sông Cửu Loan.
Nhưng tại chỗ nọ, dân chúng xung quanh cũng phải sống, nên mặc kệ thủy quái như thế nào vẫn phải đi lấy nước, mà nữ tử nếu đi thì bị bắt còn nam tử khi lấy nước thì thành bộ xương khô. Dân chúng bất đắc dĩ phải tuyển ra một mỹ mạo nữ tử cứ mười ngày lại phải tiến cốngcho thủy quái thì mới được lấy nước sông bình an
Một tiểu đồng vừa bước vào quán trà nghe việc này giận dữ đập bàn: "Tại sao lại có việc này! Sông Cửu loan là ở đâu? Ta muốn đến xem tận cùng là cái gì!"
Mọi người nghe thế quay lại nhìn thấy đồng tử chừng bảy tám tuổi, thân mặc đạo bào, trông cực kỳ đáng yêu, một người nói: "Tiểu đạo đồng là con cái nhà nào? Ngay cả tổng binh đại nhân cũng thúc thủ vô sách khộng biện pháp, thôn làng cũng mời pháp sư tới hàng phục nhưng còn bị đánh chết, người như thế nào muốn đi tìm chết?"
Đồng tử không giải thích, chỉ hỏi sông Cửu Loan ở đâu, tất cả mọi người đều là người dân lương thiện nên khẳng định đứa nhỏ đến là mất mạng nên không trả lời cho nó, đều khuyên nó về nhà. Đồng tử không được trả lời, bực bội rời trà quán, tìm một nhà nông dân phụ cận hỏi về sông Cửu Loan, rồi bất chấp mấy tháng không về nhà, lập tức đi thẳng tới hướng sông nọ.
Tại chỗ sông Cửu Loan, nhân dân đang dẫn theo một tấm ván gỗ, trên đó là một nữ tử trẻ tuổi, quả nhiên đúng như lời mọi người ở quán trà nói, bọn họ đang hướng về chỗ sông, đồng tử nọ cũng không có hét lên làm loạn mà chỉ theo sau đội ngũ, thấy dân chúng đặt nàng ở gần bờ sông rồi vội vàng đi mất, nữ tử nọ biết được số phận của mình, không dám đào tẩu, chỉ dám nằm trên tấm ván mà khóc.
Không lâu sau, nước sông như bị rẽ ra, một quái vật chui lên từ dưới nước, quái vật nọ thân hình lớn, mặt như chàm tím, tóc đỏ tựa chu sa, miệng há to ra cười lớn khi nhìn thấy nữ tử, vươn tay định chụp lấy. Nữ tử nọ nhìn thấy cảnh này, hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Nhưng lúc này bỗng nhiên một đạo hồng quang bay thẳng tới cự trảo của quái thú, đúng lúc nó không phòng bị nên bị hồng quang nọ đánh trúng, như bị liệt hỏa thiêu đốt, kêu một tiếng thảm thiết.
Chỉ thấy một tiểu đạo đồng tay cầm trường thương, đứng giữa không trung, đang giận dữ nhìn nó. Quái vật kêu lên: "Ngươi là trẻ con nhà nào? Dám xen vào chuyện của ta!".
Đạo đồng thâm hận quái vật nọ hại dân chúng, quát: "Ta chính là con trai thứ 3 của tổng binh ải Trần Đường Lý Tịnh, tên gọi Lý Na Tra, súc sinh như ngươi sao dám làm hại dân chúng hả?"
Thì ra tiểu đạo động chính là Na Tra, vừa từ Tam Tiên đảo về thăm nhà, ghé qua trà quán nghe chuyện thủy quái sông Cửu Loan nên định tới đây trừ diệt.
Quái vật nghe được nó là con trai tổng binh , không hề úy kị, ngược lại còn cả giận nói: "ta là tướng tuần tra của Long Cung, tên gọi Dạ Xoa, , con trai của một tên tổng binh nho nhỏ mà thôi, sao dám mắng ta là súc sinh?"
Na Tra cười lạnh một tiếng: "Ngươi chính là Đông hải Dạ Xoa sao, vì sao lại giết hại nữ tử dân chúng? Chẳng nhẽ là chủ ý của long vương?sao?"
Quái vật không trả lời được, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng trảo bị thương mà đánh thẳng về hướng Na Tra. Na Tra gặp Dạ Xoa dũng mãnh, thân tựa cơn gió tránh né. Dạ Xoa dùng cự phủ đánh mãi không trúng, ngược lại còn trúng thương không ít, ngoài ra còn bị bị Hỏa sí làm tổn thương nguyên khí, không khỏi chửi mắng liên hồi. Na Tra nhớ tới lại lời đại sư tôn thường ngày dạy dỗ, nói khi đánh nhau phải chiếm được tiên cơ, ngầm lấy ra một vật, ném thẳng vào Dạ Xoa.
Vật nọ tại không trung biến thành hai đạo quang mang tựa như hai con giao long, song long hai bên cao thấp lại có tường vân hộ thệ, đầu như tiễn, đuôi mạnh mẽ quất liên tục ,sau đó tại không trung hướng tới Dạ Xoa nọ mà mạnh mẽ áp xuống.
Dạ Xoa thấy vật đó quá lợi hạ,i lại phóng đến rất nhanh, vội đưa cự phủ ra chống đỡ, tbỗng nhiên cảm thấy một cỗ hơi thở hủy diệt mạnh mẽ đang đánh tới, trong lòng biết không ổn, tránh né không kịp, bị cặp song long nọ xé thành hai mảnh. Máu từ thân thể hắn tuôn ra, đỏ nhuộm một góc sông.
Na Tra thu lại song long cười nói: "tưởng Dạ Xoa ngươi mạnh mẽ thế nào, hóa ra thật yếu ớt, làm nhơ bẩn cả Kim giao tiến của sư tôn cho ta."
Cặp Kim giao tiễn này chính là pháp bảo nổi tiếng uy lực vô cùng, trong nguyên tác, nhân vật tinh anh Xiển giáo như Nhiên Đăng đạo nhân còn thiếu chút bị chết dưới tay cặp tiễn này, ngay cả tọa kỵ hoa mai lộc bị bắn làm hai đoạn, đâu phải loại tiểu tốt như Dạ Xoa có thể đỡ được. Bởi vì cặp Kim giao tiễn này quá bá đạo, cho nên trước khi đi Tam Tiêu nương nương có dặn, không phải gặp chuyện gì quá nguy hiểm đến tính mạng thì không dùng. Na Tra vốn là một tiểu sát tinh, đâu chịu an phận. Hôm nay hắn hận Dạ Xọa cậy sau lưng có long cung giết hại dân lành cho nên tức giận mà rút hẳn Kim giao tiễn lấy mạng Dạ Xoa.
Na Trá thu lại pháp bảo, tìm đến dân làng, nói cho bọn họ thủy quái đã bị giết, không cần lo lắng nữa.
Thôn dân có chút không tin, nhưng khi nhìn thấy nước sông đỏ như máu, lại thấy xác quái vật trôi nổi lềnh bềnh, thì hoan hô hỏi tính danh của "tiên đồng", Na Tra cũng không giấu diếm thân phận, nói mình là tam công tử của Tổng binh tới trừ hại cho dân. Nhân dân cảm ơn vô cùng xuất ra lượng lớn tài vật đưa cho Na Tra, nó vốn muốn giúp dân, đâu chịu nhận lấy mấy thứ này, cuối cùng thôn dân chỉ biết đưa ánh mắt cảm kích tiễn nó rời đi.
Tại Đông hải thủy tinh cung, một gã nam tử trẻ tuổi mặc giáp bạc, đang đi tới đi lui, tựa hồ đang đợi chờ cái gì bỗng nhiên có một binh lính thủy tộc báo lại: "Tam điện hạ, có chuyện rồi! Dạ Xoa Lý bị người ta giết chết trên sông Cửu Loan!".
Nam tử giáp bạc kinh hãi: "Dạ Xoa là tướng tuần tra được Linh tiêu điện ban xuống, kẻ nào dám giết hắn?"
Binh tôm đáp: "là một đạo đồng tự xưng là con trai thứ 3 của Tổng Binh ải Trần Đường Lý Tịnh tên là Na Tra."
Nam tử còn chưa nói gì, một giọng già nua đã truyền đến: "Nghịch tử, ai bảo ngươi học cái tà thuật kia, hôm nay họa sự tới rồi, giờ làm sao thu thập?"
Nam tử giáp bạc vội vàng hướng tới một lão nhân đang đi tới mà giải thích: "phụ vương tha tội, con tuyệt đối không luyện tà thuật, mà nữ tử con cũng không có gia hại, chỉ là Dạ Xoa kia mượn cớ ăn thịt người nên mới gậy họa, dù sao cũng là do hắn gây ra, chết cũng đáng lắm".
Người kia chính là Đông hải long vương, nghe được đứa con trai nói thế cười lạnh một tiếng: "ngươi biết rõ hắn làm như thế, sao lại còn để hắn bắt đàn bà hả?"
Thanh niên giáp bạc bị ánh mắt của phụ vương nhìn vào, cúi đầu không dám nói.
"Thôi!, Ngao Quảng ta thế nào cũng chỉ có một đứa con, chết mấy tên tiện dân kia cũng không phải là chuyện gì quá lớn, bây giờ ngươi phải tu thân dưỡng tinh không được phép tái luyện lại công pháp tà thuật kia nữa".
Ngao Bính cũng không biện hồ "tà thuật" kia nữa, mà chuyển đề tài nói: "Dạ Xoa là vâng mệnh thượng đế xuống đây, nếu cứ để hắn bị người ta chém chết như thế mà không nói gì, thì sau này Thủy Tinh cung lại bị nói là yếu ớt!"
Ngao Quảng gật đầu nói: " Tổng binh ải Trần Đường Lý Tịnh vốn là học đạo ở Tây Côn Lôn, cùng ta cũng có chút giao tình, người này bản lãnh tầm thường không đáng ngại, chỉ cần ta dọa nạt một chút tất sẽ khuất phục."
Ngao Bính mắt sáng lên, biết phụ thân vẫn bảo hộ mình, chỉ cần tên nọ khuất phục, đến lúc đó không phải ta mặc sức mà yêu cầu đàn bà con gái sao? Việc gì phải mất công dọa nạt như trước giờ nữa!.
Tại mùa hè nóng nực này, trời như ngọn lửa, chỉ động đậy một chút đã mồ hôi ròng ròng.
Quán trà ven đường thật ra lại được lời từ thời tiết như thế này, rất đắt khách, người tới không dứt, uống cốc trà mát tán gẫu, vài câu nói chuyện so với bên ngoài trời nắng nóng như điên thì vẫn là sướng hơn
"Cái bồ phiến(tức là cái quạt) này, con mẹ nó dùng thật tốt", một đại hán vai trần quạt quạt vài cái, "chủ quán, cho thêm một bình trà".
Ngồi đối điện hắn là một hán tử cười nói: "A Thủy, thằng nhãi này thật thô lỗ, người dùng bồ phiến uống trà mát do đương kim thiên tử làm ra mà không hề có chút cảm tạ nào sao."
"Ta sao không thế nào là cảm tạ?,"A Thủy vỗ ngực nói: "Ta vốn xuất thân từ gia đình nộ lệ nếu không có thánh ân của thiên tử thì đâu có tự do? Huống hồ thiên tử còn chia đất cho ta làm nông vụ canh tác, thật không biết nghĩ thế nào báo đáp nên chỉ có thể để cảm ân phù trước ngực để nhớ tới đại ân của ngài."
Hán tử ngồi đối điện gật đầu mà bên cạnh là một lão già hít ra một hơi nói: "Thiên tử có thịnh đức, tứ hải đều theo, nhưng mấy năm gần đây sủng ái Diễm phi Tô Đắt Kỷ, trọng dụng Khương Thượng, Phí Trọng mấy kẻ lộng thần, lại giết đại thần, nên công đức có chút hao tổn a."
Một vị trà khách lại nói: "Lão nhân người đừng nói bậy! Thiện hạ đại hạn, chúng ta bị yêu tà hãm hại, thiên tử tại Triều Ca cầu mưa khiến cho Hạo Thiên Thượng đế chiếu cố mà hạ mưa, ngày đó ở trên Trích Tinh Lâu bảy ngày cầu nguyện nên các nơi mới có mưa xuống, nhờ vậy mới hết đại hạn, tại sao đức hạnh lại bị hao tổn?"
"Đừng vội hiểu lầm, tiểu lão nhi cung không dám quên đại ân của thiên tử", lão già từ trong người lấy ra cảm ân phù hướng tới mấy người nói: "nhưng ta không phải nói bậy, ta có một thân quyến tại Triều Ca mở một cái điếm phô, việc này là do hắn khi trở về nhà hương cùng ta nói chuyện, như lời hắn, từ lúc lão Thừa tướng Thương Dung cáo lão về quê, thiên tử cho trùng tu lại Thọ tiên cung nối với Lộc Đài, lại trầm luân sắc đẹp, bỏ bê triều chính, vốn trước còn có Văn Thái sư khuyên thiên tử, nhưng bây giờ tại Sùng thành phương bắc dẹp quỷ phương, không thể trở về, cho nên thiên tử không hề e dè, lại sủng ái thuật sĩ Khương Tử Nha cùng với lộng thần Phí Trọng, để hai người này nắm giữ triều chính, Vương thúc Tỉ Can tuy là thừa tướng, nhưng cũng không thể khuyên gián thiên tử, mà thiên tử lại còn nghe Diễm Phi Đắc Kỷ làm ra Bào Lạc thực đáng sợ…. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://Vietwriter.com
A Thủy tò mỏ hỏi một câu: "Cái Bào Lạc là vật gì vậy?"
Lão già trả lời: "Hình cụ này cao 2 trượng, rộng tám xích. Trên, dưới, giữa dùng ba hỏa môn bằng đồng tạo thành như cột đồng bình thường, một bên có than đốt. Những tên quan nào dám gây hại cho dân, thì sẽ bị lột quan phục mà buộc lên đồng trụ. Tứ chi bị buộc vào Bào Lạc không thể tránh né, bị đốt thành cho bụi xương cốt không còn.
Chư nhân tại quán trà nghe được đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lão nhân kia nói: "Cái Bào Lạc nó khiến cho người ta thập phần sợ hãi, vốn có vài tên chư hầu dám phản kháng tân chánh bị đưa lên Bào Lạc, gân cốt tiêu tùng, sau những quan lại tham ô cũng bị xử tử bằng Bào Lạc, từ đó quần thần kính sợ nơm nớp, không dám làm ra việc gì trái ý Thiên tử".
A Thùy noi: "Nếu không làm tân chánh thì sẽ chết, ta trơ mắt thấy số mệnh của mình bị nắm giữ, những người trong thiên hạ khổ như ta thì như thế nào? Nếu không có thì làm sao ta có ngày hôm nay? Các quan viên gây trở ngại tân chánh hoặc làm trái pháp luật, đánh người lương thiện thì phải dùng Bào Lạc này trừng trị là đúng lắm !".
Lão nhân nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Thiên tử qua nhiên vẫn yêu đân, nghe nói Thọ Tiên cung cùng Lộc Đài có thể hoàn thành nhanh chóng nhưng để tránh nhiễu dân, thiên tử đặc biệt cho phép dùng mười lăm năm mà hoàn thành. Thiên Tử còn nói bất luận xuất thân thể nào chỉ cần có tài cũng có thể tiến vào chiêu hiền quán, nếu mà được chọn thì có thể vào triều mà làm quan."
A Thùy ánh mắt sáng ngời: "Nông nô bần dân cũng khả năng sao? Thật chứ?"
"Việc này tuyệt đối không có sai, tại thôn cao có một người tinh thông thổ mộc thuật hướng tới Triều Ca vào chiêu hiền quán, được chọn vào làm công bộ tương tác sứ, điều khiển được mấy người, uy phong vô cùng."Bên cạnh có nhân chứng thật như lão nhân vừa cười nói chút: "Ngươi có thân thể tráng kiện lại thêm võ nghệ, một người giống như ngươi cũng có thể đến bộ Binh mà làm võ quan."
A Thùy nghe vậy cười hắc hắc gãi đầu khiến cho tất cả mọi người đều cười. Một người lại nói: "Ta vốn chỉ là thảo dân thì hiểu được cái chuyện gì trong triều? Ta chỉ biết ngày ăn ba bữa, vợ con đều có thừa cơm ăn áo mặc, tất cả đều là long ân của thiên tử, ân này có chết cũng không quên. người nói thiên tử như thế nào, nhưng chúng ta mấy năm nay thuế có tăng không? Đất đai có bị tước đoạt không?"
Một người khác nói: "đúng vậy, năm trước đông đến, thiên tử còn tự mình hạ lệnh phân phát tửu thịt cho dân. Hôm nay chúng ta ăn mặc đầy đủ, cuộc sống bình an là tốt lắm rồi, chuyện đại sự trong triều đã có quân thần lo, việc gì đến bình dân chúng ta? Chỉ cần luôn nhớ tới ân huệ của thiên tử là được."
Lời nói vừa ra mọi người đều đồng ý: "Đúng là như thế!"
Vì thế mọi người cũng không nói chuyện chính trị mà chuyển tới đề tài kỳ sự sông Cửu Loan có thủy quái gây hại cho nhân dân. Sông Cửu Loan vốn thông với biển Đông, chẳng hiểu sao gần đây có việc gì mà thủy quái thường xuyên xuất hiện, tất cả các mỹ nữ xinh đẹp đều bị bắt không biết tới nơi nào. Dân chúng địa phương bị quấy nhiễu nên bẩm báo tới tổng binh ải Trần Đường Lý Tịnh. Hắn đem binh mã đi trừ yêu thì yêu quái nọ hoàn toàn không có xuất hiện, im hơi lặng tiếng, binh mã vừa rút thì thủy quái lại hại nhân dân, nhưng khi bọn họ quay lại thì thủy quái biến mất. Điều này lặp đi lặp lại khiến cho tổng binh đại nhân không có biện pháp, chỉ đành lệnh cho dân chúng rời khỏi khu vực sông Cửu Loan.
Nhưng tại chỗ nọ, dân chúng xung quanh cũng phải sống, nên mặc kệ thủy quái như thế nào vẫn phải đi lấy nước, mà nữ tử nếu đi thì bị bắt còn nam tử khi lấy nước thì thành bộ xương khô. Dân chúng bất đắc dĩ phải tuyển ra một mỹ mạo nữ tử cứ mười ngày lại phải tiến cốngcho thủy quái thì mới được lấy nước sông bình an
Một tiểu đồng vừa bước vào quán trà nghe việc này giận dữ đập bàn: "Tại sao lại có việc này! Sông Cửu loan là ở đâu? Ta muốn đến xem tận cùng là cái gì!"
Mọi người nghe thế quay lại nhìn thấy đồng tử chừng bảy tám tuổi, thân mặc đạo bào, trông cực kỳ đáng yêu, một người nói: "Tiểu đạo đồng là con cái nhà nào? Ngay cả tổng binh đại nhân cũng thúc thủ vô sách khộng biện pháp, thôn làng cũng mời pháp sư tới hàng phục nhưng còn bị đánh chết, người như thế nào muốn đi tìm chết?"
Đồng tử không giải thích, chỉ hỏi sông Cửu Loan ở đâu, tất cả mọi người đều là người dân lương thiện nên khẳng định đứa nhỏ đến là mất mạng nên không trả lời cho nó, đều khuyên nó về nhà. Đồng tử không được trả lời, bực bội rời trà quán, tìm một nhà nông dân phụ cận hỏi về sông Cửu Loan, rồi bất chấp mấy tháng không về nhà, lập tức đi thẳng tới hướng sông nọ.
Tại chỗ sông Cửu Loan, nhân dân đang dẫn theo một tấm ván gỗ, trên đó là một nữ tử trẻ tuổi, quả nhiên đúng như lời mọi người ở quán trà nói, bọn họ đang hướng về chỗ sông, đồng tử nọ cũng không có hét lên làm loạn mà chỉ theo sau đội ngũ, thấy dân chúng đặt nàng ở gần bờ sông rồi vội vàng đi mất, nữ tử nọ biết được số phận của mình, không dám đào tẩu, chỉ dám nằm trên tấm ván mà khóc.
Không lâu sau, nước sông như bị rẽ ra, một quái vật chui lên từ dưới nước, quái vật nọ thân hình lớn, mặt như chàm tím, tóc đỏ tựa chu sa, miệng há to ra cười lớn khi nhìn thấy nữ tử, vươn tay định chụp lấy. Nữ tử nọ nhìn thấy cảnh này, hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Nhưng lúc này bỗng nhiên một đạo hồng quang bay thẳng tới cự trảo của quái thú, đúng lúc nó không phòng bị nên bị hồng quang nọ đánh trúng, như bị liệt hỏa thiêu đốt, kêu một tiếng thảm thiết.
Chỉ thấy một tiểu đạo đồng tay cầm trường thương, đứng giữa không trung, đang giận dữ nhìn nó. Quái vật kêu lên: "Ngươi là trẻ con nhà nào? Dám xen vào chuyện của ta!".
Đạo đồng thâm hận quái vật nọ hại dân chúng, quát: "Ta chính là con trai thứ 3 của tổng binh ải Trần Đường Lý Tịnh, tên gọi Lý Na Tra, súc sinh như ngươi sao dám làm hại dân chúng hả?"
Thì ra tiểu đạo động chính là Na Tra, vừa từ Tam Tiên đảo về thăm nhà, ghé qua trà quán nghe chuyện thủy quái sông Cửu Loan nên định tới đây trừ diệt.
Quái vật nghe được nó là con trai tổng binh , không hề úy kị, ngược lại còn cả giận nói: "ta là tướng tuần tra của Long Cung, tên gọi Dạ Xoa, , con trai của một tên tổng binh nho nhỏ mà thôi, sao dám mắng ta là súc sinh?"
Na Tra cười lạnh một tiếng: "Ngươi chính là Đông hải Dạ Xoa sao, vì sao lại giết hại nữ tử dân chúng? Chẳng nhẽ là chủ ý của long vương?sao?"
Quái vật không trả lời được, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng trảo bị thương mà đánh thẳng về hướng Na Tra. Na Tra gặp Dạ Xoa dũng mãnh, thân tựa cơn gió tránh né. Dạ Xoa dùng cự phủ đánh mãi không trúng, ngược lại còn trúng thương không ít, ngoài ra còn bị bị Hỏa sí làm tổn thương nguyên khí, không khỏi chửi mắng liên hồi. Na Tra nhớ tới lại lời đại sư tôn thường ngày dạy dỗ, nói khi đánh nhau phải chiếm được tiên cơ, ngầm lấy ra một vật, ném thẳng vào Dạ Xoa.
Vật nọ tại không trung biến thành hai đạo quang mang tựa như hai con giao long, song long hai bên cao thấp lại có tường vân hộ thệ, đầu như tiễn, đuôi mạnh mẽ quất liên tục ,sau đó tại không trung hướng tới Dạ Xoa nọ mà mạnh mẽ áp xuống.
Dạ Xoa thấy vật đó quá lợi hạ,i lại phóng đến rất nhanh, vội đưa cự phủ ra chống đỡ, tbỗng nhiên cảm thấy một cỗ hơi thở hủy diệt mạnh mẽ đang đánh tới, trong lòng biết không ổn, tránh né không kịp, bị cặp song long nọ xé thành hai mảnh. Máu từ thân thể hắn tuôn ra, đỏ nhuộm một góc sông.
Na Tra thu lại song long cười nói: "tưởng Dạ Xoa ngươi mạnh mẽ thế nào, hóa ra thật yếu ớt, làm nhơ bẩn cả Kim giao tiến của sư tôn cho ta."
Cặp Kim giao tiễn này chính là pháp bảo nổi tiếng uy lực vô cùng, trong nguyên tác, nhân vật tinh anh Xiển giáo như Nhiên Đăng đạo nhân còn thiếu chút bị chết dưới tay cặp tiễn này, ngay cả tọa kỵ hoa mai lộc bị bắn làm hai đoạn, đâu phải loại tiểu tốt như Dạ Xoa có thể đỡ được. Bởi vì cặp Kim giao tiễn này quá bá đạo, cho nên trước khi đi Tam Tiêu nương nương có dặn, không phải gặp chuyện gì quá nguy hiểm đến tính mạng thì không dùng. Na Tra vốn là một tiểu sát tinh, đâu chịu an phận. Hôm nay hắn hận Dạ Xọa cậy sau lưng có long cung giết hại dân lành cho nên tức giận mà rút hẳn Kim giao tiễn lấy mạng Dạ Xoa.
Na Trá thu lại pháp bảo, tìm đến dân làng, nói cho bọn họ thủy quái đã bị giết, không cần lo lắng nữa.
Thôn dân có chút không tin, nhưng khi nhìn thấy nước sông đỏ như máu, lại thấy xác quái vật trôi nổi lềnh bềnh, thì hoan hô hỏi tính danh của "tiên đồng", Na Tra cũng không giấu diếm thân phận, nói mình là tam công tử của Tổng binh tới trừ hại cho dân. Nhân dân cảm ơn vô cùng xuất ra lượng lớn tài vật đưa cho Na Tra, nó vốn muốn giúp dân, đâu chịu nhận lấy mấy thứ này, cuối cùng thôn dân chỉ biết đưa ánh mắt cảm kích tiễn nó rời đi.
Tại Đông hải thủy tinh cung, một gã nam tử trẻ tuổi mặc giáp bạc, đang đi tới đi lui, tựa hồ đang đợi chờ cái gì bỗng nhiên có một binh lính thủy tộc báo lại: "Tam điện hạ, có chuyện rồi! Dạ Xoa Lý bị người ta giết chết trên sông Cửu Loan!".
Nam tử giáp bạc kinh hãi: "Dạ Xoa là tướng tuần tra được Linh tiêu điện ban xuống, kẻ nào dám giết hắn?"
Binh tôm đáp: "là một đạo đồng tự xưng là con trai thứ 3 của Tổng Binh ải Trần Đường Lý Tịnh tên là Na Tra."
Nam tử còn chưa nói gì, một giọng già nua đã truyền đến: "Nghịch tử, ai bảo ngươi học cái tà thuật kia, hôm nay họa sự tới rồi, giờ làm sao thu thập?"
Nam tử giáp bạc vội vàng hướng tới một lão nhân đang đi tới mà giải thích: "phụ vương tha tội, con tuyệt đối không luyện tà thuật, mà nữ tử con cũng không có gia hại, chỉ là Dạ Xoa kia mượn cớ ăn thịt người nên mới gậy họa, dù sao cũng là do hắn gây ra, chết cũng đáng lắm".
Người kia chính là Đông hải long vương, nghe được đứa con trai nói thế cười lạnh một tiếng: "ngươi biết rõ hắn làm như thế, sao lại còn để hắn bắt đàn bà hả?"
Thanh niên giáp bạc bị ánh mắt của phụ vương nhìn vào, cúi đầu không dám nói.
"Thôi!, Ngao Quảng ta thế nào cũng chỉ có một đứa con, chết mấy tên tiện dân kia cũng không phải là chuyện gì quá lớn, bây giờ ngươi phải tu thân dưỡng tinh không được phép tái luyện lại công pháp tà thuật kia nữa".
Ngao Bính cũng không biện hồ "tà thuật" kia nữa, mà chuyển đề tài nói: "Dạ Xoa là vâng mệnh thượng đế xuống đây, nếu cứ để hắn bị người ta chém chết như thế mà không nói gì, thì sau này Thủy Tinh cung lại bị nói là yếu ớt!"
Ngao Quảng gật đầu nói: " Tổng binh ải Trần Đường Lý Tịnh vốn là học đạo ở Tây Côn Lôn, cùng ta cũng có chút giao tình, người này bản lãnh tầm thường không đáng ngại, chỉ cần ta dọa nạt một chút tất sẽ khuất phục."
Ngao Bính mắt sáng lên, biết phụ thân vẫn bảo hộ mình, chỉ cần tên nọ khuất phục, đến lúc đó không phải ta mặc sức mà yêu cầu đàn bà con gái sao? Việc gì phải mất công dọa nạt như trước giờ nữa!.
Bình luận facebook