Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Lang Dã Tiên không hề sợ hãi, giơ tiên diêu trỏ vào Trương Tử Tinh, cười lớn nói: "thực là đại ngôn!, lần trước Hoàng Phi Hổ dẫn quân tới, không phải đã bị Lang nha quân của ta đánh cho đại bại mà chạy hay sao? Ngươi không tự lượng sức, dám tự đem thân tới chịu chết, ta sẽ dùng mau ngươi tế Lang thần!, Thương Thang nhà ngươi giữ giang sơn 600 năm, cũng nên đổi người rồi!".
Quân sĩ Khuyển Nhung thấy đại vương trấn định như vậy, cũng đồng loạt thét lên hưởng ứng, thanh thế cũng tương đối hùng hậu.
Hắc Lang tướng quân muốn đái tội lập công, lập tức xin Lang Dã Tiên ra trận, được phép, liền giục cự lang tọa kị tiến ra, tay cầm hai thanh thiết xoa, hét lớn: "Hắc Lang tướng quân ở đây, kẻ nào dám ra chịu chết?"
Trương Tử Tinh nhìn tả hữu xung quanh: "ai muốn đi giết tên phiên cẩu này lập công đầu?"
Dư Quang con trai Dư Hóa Long chạy ra, tay cầm trường thương hét lớn: "Hổ Liệt tướng quân Dư Quang, tới lấy mạng chó của ngươi!".
Phụ Bật Viễn giơ thiết xoa lên đỡ, đánh được vài hiệp, Dư Quang mượn yên cương bàn đạp, đặt thương xuống, tay cầm Mai Hoa Tiêu gia truyền ném tới Phụ Bật Viễn. Đâu ngờ tiêu này bay đến gần Phụ Bật Viễn, bỗng một tia bạch quang chớp lên, một tiếng kim loại khẽ đinh, không cách nào tiến nhập nẳ phần.
Phụ Bật Viễn cười ha ha: "trò tiểu kỹ mà cũng dám múa may ư?"
Dư Quang kinh hãi, vội cầm lấy thương. Phụ Bật Viễn cố ý không thèm né tránh, bạch quang trên người hiện ra, một thương không sao đâm vào được. Dư Quang đang muốn kéo thương về, Phụ Bật Viễn đã khẽ lắc mình, sau lưng hiện ra bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một tấm gương, từng tấm chiếu ra bạch quang, trói chặt thân hình Dư Quang, không thể động đậy. Phụ Bật Viễn thừa cơ xông lên, một xoa kết liễu tính mạng Dư Quang.
Dư Hóa Long cùng anh em Dư Đức thấy Dư Quang chết thảm, đau đớn vô cùng, đang muốn xuất trận báo thù thì thấy một thớt tọa kỵ xông ra: "tiên phong Đại Thương Trần Kỳ, đặc ý tới báo thù cho Dư Quang tướng quân!".
Phụ Bật Viễn nhìn người này tay cầm Đoản Ma xử, cưỡi một con Kim Tình thú, ắt là loại phi phàm, vội vàng cẩn thận ứng phó. Trần Kỳ được dị nhân bí truyền, luyện thành một đạo hoàng khí trong bụng, hễ là kẻ do tinh huyết sinh thành, có ba hồn bảy vía, gặp phải hơi vàng này sẽ hồn phi phách tán.
Trương Tử Tinh trước lúc ra trận đã dặn dò các tướng, nhắm chuẩn cơ hội thi ngay sát chiêu, tiên hạ thủ vi cường, chớ để đối phương có thời gian làm phép. Dư Quang vừa rồi chính nghe theo ý chỉ hành sự, tiếc là năng lực không đủ, ngược lại gặp độc thủ. Trần Kỳ giờ nhớ rõ lời dặn của Thiên tử, vừa tới đã hướng Phụ Bật Viễn "Hô Ha" một tiếng. Phụ Bật Viễn nhìn thấy hơi vàng, lập tức ngồi không vững, nhào xuống lưng ngựa. Trần Kỳ giơ Đoản Ma xử lên, ba nghìn Phi hổ binh bổn bộ tay cầm dây câu, móc kéo xông lại, như hình trận Trường Xà xông lại, bắt sống Phụ Bật Viễn đem về trong trận.
Trần Kỳ bắt tướng địch xong, cũng lui về bổn trận. Phụ Bật Viễn kia bị trói chặt chân tay, lại thêm đang mê man chưa tình. Lang Dã Tiên thấy hắn bị bắt, hét lên giận dữ, quốc sư đứng bên nhìn vài đạo nhân phía sau nói: "Ma hô đạo hữu, xin phiền ngươi một phen". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ma Hô ứng tiếng xông ra, cưỡi một con bạch mã tới trước trận. Trương Tử Tinh nhìn Ác Lai nói: "quả nhân thấy ngươi nóng ruột muốn ra, cho phép ngươi đánh trận này, cố gắng thi triển bản lĩnh giết chết đạo nhân kia".
Ác Lai là loại thích huyết chiến, thấy chiến trận kịch liệt như vậy đã sôi sục trong người, tiếc là thân làm thủ vệ cấm quân phải hộ vệ Thiên tử, không sao ra được, trong lòng đang buồn bã bỗng giờ nghe Thiên tử ân chuẩn, lập tức mừng rỡ: "đa tạ Bệ hạ, mạt tướng tất sẽ đem đầu tặc đạo kia trở lại!".
Ác Lai nói xong, ngay vũ khí cũng không mang theo, bước bộ ra phía trước. Phi Liêm ở phía sau thầm kêu khổ, nhưng không biết làm sao ngăn lại. Ma Hô đạo nhân thấy một viên bộ tướng đi ra từ trong trận quân Thương, thân hình cao lớn, tướng mạo hung dữ, nhưng lại là tay không, bèn hỏi: "ngươi là người nào, dám tay không tới đối địch với ta?"
Ác Lai quát lên: "chớ lải nhải phế thoại, xem ta làm sao tay không đoạt mạng ngươi".
Ma Hô đạo nhân lộ vẻ coi thường, giục ngựa vung kiếm chém tới Ác Lai. Động tác Ác lai rất nhanh, dễ dàng tránh né qua trường kiếm, đột nhiên chui vào chỗ bụng ngựa, vận thần lực, nhấc bổng cả ngựa cùng Ma Hô đạo nhân lên, quăng tít ra xa. Ngựa kia vốn là loại thường, sao chịu được cú rơi như vậy, tức thì kêu lên một tiếng nằm gục ra đất. Ác Lai bước lại, muốn giết chết đối thủ, nhưng lại không thấy tung tích Ma Hô đạo nhân đâu.
Phi Liêm đứng bên này nhìn thấy rõ, vội hô lớn: "cẩn thận phía sau!".
Ác Lai vội quay đầu, chỉ thấy một đạo bạch khí bốc lên từ dưới đất, bao lấy Ác Lai bên trong. Ác lai tựa như bị cái gì trói buộc, hết sức thống khổ, thân hình cũng dần vặn vẹo. Mắt thấy nguy cơ bị giết, hai mắt Ác Lai chợt hiện hồng quang, thân thể biến thành hình dạng ác ma hung dữ, tức thì vùng vẫy thoát ra được, đưa cự trảo chộp vào một chỗ trong vầng khí trắng.
Bạch khí từ từ lộ ra nguyên hình, thì ra là một con mãng xà to lớn, trông cực kỳ tởm, toàn thân đều là vảy bạc. Mãng xà há miệng máu định nuốt lấy Ác lai, nhưng bị hắn bóp đúng chỗ yếu hại 7 tấc, nhất thời không sao giãy dụa được.
Ác Lai vốn sức lực kinh người, hóa thành ma thân, lực lượng lại càng bạo tăng, giữ cự mãng chặt trong tay, mạnh mẽ quất xuống đất tứ phía, tức thì cát sỏi tung bay, dần theo những cú đập liên hồi của hắn, mặt đất đã hiện ra một vết sâu dài.
Ma Hô đạo nhân không ngờ gặp phải tên trâu điên khắc tinh này, vội hóa thành bạch khí tránh thoát, sau lại hóa ra hình dạng đạo nhân, đầu tóc bê bết rũ rượi, thập phần khổ sở.
"Ác hán kia chớ có đắc ý, xem pháp bảo ta đây!", Ma Hô đạo nhân lấy ra một vật ném tới Ác Lai, ánh vàng chớp động, Ác Lai bị vật đó trói chặt, giãy dụa dưới đất hồi lâu, thì ra là một chiếc dây thừng.
Ma Hô đạo nhân rút bảo kiếm ra muốn kết thúc Ác Lai, bỗng một cơn gió đen bay ra từ trong trận quân Thương, trong gió đen hiện ra một đạo kim quang, hóa thành một chiếc vòng, siết chặt lấy Ma Hô đạo nhân. Bên phía Khuyển Nhung cũng ném ra một đạo tử quang nhắm hướng Ma Hô đạo nhân. Hắc phong này chính là Phi Liêm, hắn tuyệt không luyến chiến, đỡ lấy Ác Lai lui về trong trận.
Lang Dã Tiên thấy độc đấu không thắng được, liền hạ lệnh quân Lang Nha xông lên. Trương Tử Tinh cũng không chịu kém, lệnh đại quân nghênh chiến, song phương tức thì nổ ra một tràng hỗn chiến. Lúc đầu, kỵ thuật của của Lang Nha quân khiến cho quân Thương chịu khổ không ít, thương binh và bộ binh đều tổn thất. Trương Tử Tinh vội hạ lệnh co trận hình lại, lấy ra nỏ xa (xe bắn tên) bắn tới. Lang Nha quân đang tưởng địch nhân rối loạn co cụm lại, bỗng từ phía địch phương bay tới vô số tên nỏ đáng sợ. Nói là tiễn nỏ, không bằng nói là một thanh trường mẫu, từng đợt trường mâu mang theo lực lượng đáng sợ, tầm bắn lại cực xa, không phải sức người có thể bắn được. Trường mâu phối hợp cùng mưa tên đầy trời, tức thì khiến kỵ binh Lang Nha tử thương vô số.
Lang Dã Tiên thấy tình thế không ổn, vội lệnh thu binh rút về trong thành. Trận này hai bên đều có thương vong, bên Thương chiếm lợi thế một chút, xét ra cũng thế lực quân bình.
Lang Dã Tiên lui vào thành, dặn thủ thành tăng cường giới bị, vội vã triệu tập chúng tướng tới đại điện nghị sự.
Lang Dã Tiên than thở: "quân Thương quả nhiên lợi hại!, hôm nay tuy chỉ là trận đầu thăm dò nhưng đã bị rơi xuống hạ phong. Xin hỏi quốc sư có kế sách gì không? Nếu không ổn, ta lại thi độc thuật khiến chúng rơi vào tuyệt cảnh!".
Quốc sư nói: "Đại vương, quân Thương đã có lần thua của Hoàng Phi Hổ, biết thủ đoạn của đại vương, tất đã có phòng bị, kế này tạm thời không được. Huống chi độc thuật kia phạm vào mệnh trời, sát nghiệp rất nặng, không tới lúc vạn bất dắc dĩ chớ có khinh thường sử dụng, tránh nhân quả triêm nhiễm. Mấy ngày nữa ta sẽ mời vài vị đạo hữu ra trận, dùng đạo thuật giết chết tướng lĩnh tinh duệ của chúng, sĩ khí đại giảm, lúc đó thêm vào đại quân tổng lực công kích, liền có thể phá địch".
Lang Dã Tiên cũng biết muốn thi độc đại quy mô phải chọn địa điểm tốt, bày sẵn độc trận mới có thể thành công, giờ này đất này, quả thực không thích hợp, lập tức đồng ý với kế sách của quốc sư.
Trong trại binh Thương, Trương Tử Tinh dồn sự chú ý tới việc thẩm vấn tù binh Phụ Bật Viễn. Pháp thuật của Lang nha tam tướng quân cùng Ma Hô đạo nhân làm hắn có chút cảm giác quen thuộc, phảng phất đã gặp qua ở đâu, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Phụ Bật Viễn dù bị bắt, song cương ngạnh vô cùng, đánh đập hay dụ hoặc thế nào cũng không chịu thổ lộ nửa phần.
Nếu là người khác, có lẽ đã thúc thủ vô sách chỉ đành hạ lệnh chém Phụ Bật Viễn. Nhưng Trương Tử Tinh lại có biện pháp, quả nhiên, dùng thuật thôi miên mê hoặc, Phụ Bật Viễn lập tức mê mê hồ hồ lộ ra khá nhiều tin tình báo.
Quốc sư của Khuyển Nhung gọi là Bất động đạo nhân, là mấy năm trước tới đầu, cũng không biết lai lịch ra sao, nhưng pháp lực tinh thâm, lập tức được Lang Dã Tiên tôn làm quốc sư, còn nhân Lang nha tam tướng quân làm đồ đệ, truyền cho bí thuật tốc thành. Loại bí thuật này tuy lợi hại, nhưng chỉ có thể sử dụng nhất thời, sau này không thể tinh tiến. Quốc sư có rất nhiều đạo hữu giao hảo, đều là người mang dị thuật, tựa hồ còn là đồng môn, tỷ như Ma hô đạo nhân, Dạ xoa đạo nhân, Đế thiên đạo nhân, Tu la đạo nhân mấy người.
Lang Dã Tiên vốn có dã tâm, nhìn đất đai phì nhiêu của Đại Thương đã thèm khát lâu ngày, mấy năm trước dùng một lượng tiền lớn mua được quân giới "tiên tiến" của Đại Thương xong, càng là hùng tâm bộc phát, được quốc sư cổ động, rốt cuộc tiến hành xâm lược. Chư hầu Đại Thương bên này cũng có người ngầm qua lại với Khuyển Nhung, hai vị con trai Tây bá hầu cũng có quan hệ, nhưng cụ thể là người nào thì Phụ Bật Viễn không rõ.
Bất động đạo nhân?, Ma hô đạo nhân?, Dạ xoa đạo nhân?, Đế thiên đạo nhân?, Tu la đạo nhân?, Trương Tử Tinh lẩm bẩm mấy cái tên này, đột nhiên như hiểu ra, chẳng nhẽ là bọn chúng?
Trương Tử Tinh càng nghĩ càng kinh, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu đại khái tình hình Khuyển Nhung xâm lược lần này, vội vàng triệu mấy người Khổng Tuyên, Viên Hồng vào thương nghị, lại lấy ra tín hương của Thân Công Báo đưa cho hắn.
Ngày hôm sau liền có vài gã đạo nhân tới trước trận quân Thương khiêu chiến, chỉ đích danh những dị nhân kỳ sĩ của Đại Thương.
Trương Tử Tinh trầm ngâm hồi lâu, để Trần Kỳ, Ma gia tứ tướng, Viên Hồng xuất trận, lại xin ba vị đệ tử của Lữ Nhạc là Chu Tín, Lý Kỳ, Dương Văn lược trận.
Quân sĩ Khuyển Nhung thấy đại vương trấn định như vậy, cũng đồng loạt thét lên hưởng ứng, thanh thế cũng tương đối hùng hậu.
Hắc Lang tướng quân muốn đái tội lập công, lập tức xin Lang Dã Tiên ra trận, được phép, liền giục cự lang tọa kị tiến ra, tay cầm hai thanh thiết xoa, hét lớn: "Hắc Lang tướng quân ở đây, kẻ nào dám ra chịu chết?"
Trương Tử Tinh nhìn tả hữu xung quanh: "ai muốn đi giết tên phiên cẩu này lập công đầu?"
Dư Quang con trai Dư Hóa Long chạy ra, tay cầm trường thương hét lớn: "Hổ Liệt tướng quân Dư Quang, tới lấy mạng chó của ngươi!".
Phụ Bật Viễn giơ thiết xoa lên đỡ, đánh được vài hiệp, Dư Quang mượn yên cương bàn đạp, đặt thương xuống, tay cầm Mai Hoa Tiêu gia truyền ném tới Phụ Bật Viễn. Đâu ngờ tiêu này bay đến gần Phụ Bật Viễn, bỗng một tia bạch quang chớp lên, một tiếng kim loại khẽ đinh, không cách nào tiến nhập nẳ phần.
Phụ Bật Viễn cười ha ha: "trò tiểu kỹ mà cũng dám múa may ư?"
Dư Quang kinh hãi, vội cầm lấy thương. Phụ Bật Viễn cố ý không thèm né tránh, bạch quang trên người hiện ra, một thương không sao đâm vào được. Dư Quang đang muốn kéo thương về, Phụ Bật Viễn đã khẽ lắc mình, sau lưng hiện ra bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một tấm gương, từng tấm chiếu ra bạch quang, trói chặt thân hình Dư Quang, không thể động đậy. Phụ Bật Viễn thừa cơ xông lên, một xoa kết liễu tính mạng Dư Quang.
Dư Hóa Long cùng anh em Dư Đức thấy Dư Quang chết thảm, đau đớn vô cùng, đang muốn xuất trận báo thù thì thấy một thớt tọa kỵ xông ra: "tiên phong Đại Thương Trần Kỳ, đặc ý tới báo thù cho Dư Quang tướng quân!".
Phụ Bật Viễn nhìn người này tay cầm Đoản Ma xử, cưỡi một con Kim Tình thú, ắt là loại phi phàm, vội vàng cẩn thận ứng phó. Trần Kỳ được dị nhân bí truyền, luyện thành một đạo hoàng khí trong bụng, hễ là kẻ do tinh huyết sinh thành, có ba hồn bảy vía, gặp phải hơi vàng này sẽ hồn phi phách tán.
Trương Tử Tinh trước lúc ra trận đã dặn dò các tướng, nhắm chuẩn cơ hội thi ngay sát chiêu, tiên hạ thủ vi cường, chớ để đối phương có thời gian làm phép. Dư Quang vừa rồi chính nghe theo ý chỉ hành sự, tiếc là năng lực không đủ, ngược lại gặp độc thủ. Trần Kỳ giờ nhớ rõ lời dặn của Thiên tử, vừa tới đã hướng Phụ Bật Viễn "Hô Ha" một tiếng. Phụ Bật Viễn nhìn thấy hơi vàng, lập tức ngồi không vững, nhào xuống lưng ngựa. Trần Kỳ giơ Đoản Ma xử lên, ba nghìn Phi hổ binh bổn bộ tay cầm dây câu, móc kéo xông lại, như hình trận Trường Xà xông lại, bắt sống Phụ Bật Viễn đem về trong trận.
Trần Kỳ bắt tướng địch xong, cũng lui về bổn trận. Phụ Bật Viễn kia bị trói chặt chân tay, lại thêm đang mê man chưa tình. Lang Dã Tiên thấy hắn bị bắt, hét lên giận dữ, quốc sư đứng bên nhìn vài đạo nhân phía sau nói: "Ma hô đạo hữu, xin phiền ngươi một phen". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ma Hô ứng tiếng xông ra, cưỡi một con bạch mã tới trước trận. Trương Tử Tinh nhìn Ác Lai nói: "quả nhân thấy ngươi nóng ruột muốn ra, cho phép ngươi đánh trận này, cố gắng thi triển bản lĩnh giết chết đạo nhân kia".
Ác Lai là loại thích huyết chiến, thấy chiến trận kịch liệt như vậy đã sôi sục trong người, tiếc là thân làm thủ vệ cấm quân phải hộ vệ Thiên tử, không sao ra được, trong lòng đang buồn bã bỗng giờ nghe Thiên tử ân chuẩn, lập tức mừng rỡ: "đa tạ Bệ hạ, mạt tướng tất sẽ đem đầu tặc đạo kia trở lại!".
Ác Lai nói xong, ngay vũ khí cũng không mang theo, bước bộ ra phía trước. Phi Liêm ở phía sau thầm kêu khổ, nhưng không biết làm sao ngăn lại. Ma Hô đạo nhân thấy một viên bộ tướng đi ra từ trong trận quân Thương, thân hình cao lớn, tướng mạo hung dữ, nhưng lại là tay không, bèn hỏi: "ngươi là người nào, dám tay không tới đối địch với ta?"
Ác Lai quát lên: "chớ lải nhải phế thoại, xem ta làm sao tay không đoạt mạng ngươi".
Ma Hô đạo nhân lộ vẻ coi thường, giục ngựa vung kiếm chém tới Ác Lai. Động tác Ác lai rất nhanh, dễ dàng tránh né qua trường kiếm, đột nhiên chui vào chỗ bụng ngựa, vận thần lực, nhấc bổng cả ngựa cùng Ma Hô đạo nhân lên, quăng tít ra xa. Ngựa kia vốn là loại thường, sao chịu được cú rơi như vậy, tức thì kêu lên một tiếng nằm gục ra đất. Ác Lai bước lại, muốn giết chết đối thủ, nhưng lại không thấy tung tích Ma Hô đạo nhân đâu.
Phi Liêm đứng bên này nhìn thấy rõ, vội hô lớn: "cẩn thận phía sau!".
Ác Lai vội quay đầu, chỉ thấy một đạo bạch khí bốc lên từ dưới đất, bao lấy Ác Lai bên trong. Ác lai tựa như bị cái gì trói buộc, hết sức thống khổ, thân hình cũng dần vặn vẹo. Mắt thấy nguy cơ bị giết, hai mắt Ác Lai chợt hiện hồng quang, thân thể biến thành hình dạng ác ma hung dữ, tức thì vùng vẫy thoát ra được, đưa cự trảo chộp vào một chỗ trong vầng khí trắng.
Bạch khí từ từ lộ ra nguyên hình, thì ra là một con mãng xà to lớn, trông cực kỳ tởm, toàn thân đều là vảy bạc. Mãng xà há miệng máu định nuốt lấy Ác lai, nhưng bị hắn bóp đúng chỗ yếu hại 7 tấc, nhất thời không sao giãy dụa được.
Ác Lai vốn sức lực kinh người, hóa thành ma thân, lực lượng lại càng bạo tăng, giữ cự mãng chặt trong tay, mạnh mẽ quất xuống đất tứ phía, tức thì cát sỏi tung bay, dần theo những cú đập liên hồi của hắn, mặt đất đã hiện ra một vết sâu dài.
Ma Hô đạo nhân không ngờ gặp phải tên trâu điên khắc tinh này, vội hóa thành bạch khí tránh thoát, sau lại hóa ra hình dạng đạo nhân, đầu tóc bê bết rũ rượi, thập phần khổ sở.
"Ác hán kia chớ có đắc ý, xem pháp bảo ta đây!", Ma Hô đạo nhân lấy ra một vật ném tới Ác Lai, ánh vàng chớp động, Ác Lai bị vật đó trói chặt, giãy dụa dưới đất hồi lâu, thì ra là một chiếc dây thừng.
Ma Hô đạo nhân rút bảo kiếm ra muốn kết thúc Ác Lai, bỗng một cơn gió đen bay ra từ trong trận quân Thương, trong gió đen hiện ra một đạo kim quang, hóa thành một chiếc vòng, siết chặt lấy Ma Hô đạo nhân. Bên phía Khuyển Nhung cũng ném ra một đạo tử quang nhắm hướng Ma Hô đạo nhân. Hắc phong này chính là Phi Liêm, hắn tuyệt không luyến chiến, đỡ lấy Ác Lai lui về trong trận.
Lang Dã Tiên thấy độc đấu không thắng được, liền hạ lệnh quân Lang Nha xông lên. Trương Tử Tinh cũng không chịu kém, lệnh đại quân nghênh chiến, song phương tức thì nổ ra một tràng hỗn chiến. Lúc đầu, kỵ thuật của của Lang Nha quân khiến cho quân Thương chịu khổ không ít, thương binh và bộ binh đều tổn thất. Trương Tử Tinh vội hạ lệnh co trận hình lại, lấy ra nỏ xa (xe bắn tên) bắn tới. Lang Nha quân đang tưởng địch nhân rối loạn co cụm lại, bỗng từ phía địch phương bay tới vô số tên nỏ đáng sợ. Nói là tiễn nỏ, không bằng nói là một thanh trường mẫu, từng đợt trường mâu mang theo lực lượng đáng sợ, tầm bắn lại cực xa, không phải sức người có thể bắn được. Trường mâu phối hợp cùng mưa tên đầy trời, tức thì khiến kỵ binh Lang Nha tử thương vô số.
Lang Dã Tiên thấy tình thế không ổn, vội lệnh thu binh rút về trong thành. Trận này hai bên đều có thương vong, bên Thương chiếm lợi thế một chút, xét ra cũng thế lực quân bình.
Lang Dã Tiên lui vào thành, dặn thủ thành tăng cường giới bị, vội vã triệu tập chúng tướng tới đại điện nghị sự.
Lang Dã Tiên than thở: "quân Thương quả nhiên lợi hại!, hôm nay tuy chỉ là trận đầu thăm dò nhưng đã bị rơi xuống hạ phong. Xin hỏi quốc sư có kế sách gì không? Nếu không ổn, ta lại thi độc thuật khiến chúng rơi vào tuyệt cảnh!".
Quốc sư nói: "Đại vương, quân Thương đã có lần thua của Hoàng Phi Hổ, biết thủ đoạn của đại vương, tất đã có phòng bị, kế này tạm thời không được. Huống chi độc thuật kia phạm vào mệnh trời, sát nghiệp rất nặng, không tới lúc vạn bất dắc dĩ chớ có khinh thường sử dụng, tránh nhân quả triêm nhiễm. Mấy ngày nữa ta sẽ mời vài vị đạo hữu ra trận, dùng đạo thuật giết chết tướng lĩnh tinh duệ của chúng, sĩ khí đại giảm, lúc đó thêm vào đại quân tổng lực công kích, liền có thể phá địch".
Lang Dã Tiên cũng biết muốn thi độc đại quy mô phải chọn địa điểm tốt, bày sẵn độc trận mới có thể thành công, giờ này đất này, quả thực không thích hợp, lập tức đồng ý với kế sách của quốc sư.
Trong trại binh Thương, Trương Tử Tinh dồn sự chú ý tới việc thẩm vấn tù binh Phụ Bật Viễn. Pháp thuật của Lang nha tam tướng quân cùng Ma Hô đạo nhân làm hắn có chút cảm giác quen thuộc, phảng phất đã gặp qua ở đâu, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Phụ Bật Viễn dù bị bắt, song cương ngạnh vô cùng, đánh đập hay dụ hoặc thế nào cũng không chịu thổ lộ nửa phần.
Nếu là người khác, có lẽ đã thúc thủ vô sách chỉ đành hạ lệnh chém Phụ Bật Viễn. Nhưng Trương Tử Tinh lại có biện pháp, quả nhiên, dùng thuật thôi miên mê hoặc, Phụ Bật Viễn lập tức mê mê hồ hồ lộ ra khá nhiều tin tình báo.
Quốc sư của Khuyển Nhung gọi là Bất động đạo nhân, là mấy năm trước tới đầu, cũng không biết lai lịch ra sao, nhưng pháp lực tinh thâm, lập tức được Lang Dã Tiên tôn làm quốc sư, còn nhân Lang nha tam tướng quân làm đồ đệ, truyền cho bí thuật tốc thành. Loại bí thuật này tuy lợi hại, nhưng chỉ có thể sử dụng nhất thời, sau này không thể tinh tiến. Quốc sư có rất nhiều đạo hữu giao hảo, đều là người mang dị thuật, tựa hồ còn là đồng môn, tỷ như Ma hô đạo nhân, Dạ xoa đạo nhân, Đế thiên đạo nhân, Tu la đạo nhân mấy người.
Lang Dã Tiên vốn có dã tâm, nhìn đất đai phì nhiêu của Đại Thương đã thèm khát lâu ngày, mấy năm trước dùng một lượng tiền lớn mua được quân giới "tiên tiến" của Đại Thương xong, càng là hùng tâm bộc phát, được quốc sư cổ động, rốt cuộc tiến hành xâm lược. Chư hầu Đại Thương bên này cũng có người ngầm qua lại với Khuyển Nhung, hai vị con trai Tây bá hầu cũng có quan hệ, nhưng cụ thể là người nào thì Phụ Bật Viễn không rõ.
Bất động đạo nhân?, Ma hô đạo nhân?, Dạ xoa đạo nhân?, Đế thiên đạo nhân?, Tu la đạo nhân?, Trương Tử Tinh lẩm bẩm mấy cái tên này, đột nhiên như hiểu ra, chẳng nhẽ là bọn chúng?
Trương Tử Tinh càng nghĩ càng kinh, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu đại khái tình hình Khuyển Nhung xâm lược lần này, vội vàng triệu mấy người Khổng Tuyên, Viên Hồng vào thương nghị, lại lấy ra tín hương của Thân Công Báo đưa cho hắn.
Ngày hôm sau liền có vài gã đạo nhân tới trước trận quân Thương khiêu chiến, chỉ đích danh những dị nhân kỳ sĩ của Đại Thương.
Trương Tử Tinh trầm ngâm hồi lâu, để Trần Kỳ, Ma gia tứ tướng, Viên Hồng xuất trận, lại xin ba vị đệ tử của Lữ Nhạc là Chu Tín, Lý Kỳ, Dương Văn lược trận.
Bình luận facebook