Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Lúc trước Hạm Chi Tiên rời đi Triều Ca trở lại Kim Ngao đảo, nhớ câu hứa: "đạo hữu thành đạo lữ", trong lòng lúc nào cũng ngóng Trương Tử Tinh sẽ sớm ngày lên đảo. Giờ thấy hắn đã tới, trái tim không khỏi nhảy loạn lên, nhất thời không còn vẻ mạnh bạo như ngày thường, trốn biệt trong động phủ không dám gặp hắn. Chư tiên Kim Ngao đảo đều là mấy người chỉ sợ không có việc gì nháo, mấy tên cố ý kéo Trương Tử Tinh đi uống rượu cả ngày, không cho hắn đi gặp Hạm Chi Tiên. Trương Tử Tinh tuy nóng ruột trong lòng, nhưng cũng không biết làm sao chỉ đành ra sức ứng phó.
Không bao lâu, Thải Vân đồng tử Vân chạy ra hô: "người nào còn dây dưa với Tiêu Dao ca ca, cấm rượu mười năm!".
Câu này quả nhiên có lực sát thương cực mạnh, mấy tên tửu quỷ kia nghe thấy lập tức không dám dây dưa nữa, mà ngược lại lôi Trương Tử Tinh dậy. Tần thiên quân ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên lè nhè nói: "Tiêu Dao đạo hữu, cái này là ông sai rồi!, Hạm Chi Tiên chờ ông đã mười mấy ngày ông vẫn không chịu đi gặp nàng, lại cùng chúng ta ở đây uống rượu, làm người ai làm thế!".
Bạch thiên quân cũng nói: "chẳng nhẽ đạo hữu muốn làm tên phụ nhân tâm hay sao? Ngài còn không đi đừng trách ta trở mặt thành thù!".
Mấy gã gia hỏa còn lại nhao nhao hùa theo!, Trương Tử Tinh không biết nói gì, trong lòng bỉ mấy vị đạo hữu hư hỏng này một trận, chạy phăm phăm tới động phủ của Hạm Chi Tiên.
Thải Vân Tiên Tử cùng Vân thấy hắn tới, đang muốn li khai, nhưng bị Hạm Chi Tiên đang xấu hổ giữ chặt không rời.
Trước mặt Thải Vân Tiên Tử cùng Vân, Trương Tử Tinh cũng không tiện làm ra động tác thân mật nào, chỉ đành bước lại gần nói: "Hạm Chi đạo hữu, hôm nay ta theo lời hứa ngày trước tới, mong đạo hữu thành toàn cho ta".
Tuy hắn nói rất hàm hồ, nhưng Hạm Chi Tiên cũng hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy trái tim đập loạn, vẻ mạnh mẽ hàng ngày đã không thấy đâu, má đỏ hồng như tao chín, cúi đầu lặng im không nói.
Vân bất mãn nói một câu: "ca ca thực là bại hoại, rõ ràng là cầu Hạm Chi tỷ tỷ làm đạo hữu, còn ra vẻ nói cao siêu như vậy, tỷ tỷ làm sao hiểu nổi?"
Hạm Chi Tiên vừa nghe, cả vành tai cũng đỏ rực. Thải Vân Tiên Tử cười nhẹ bước ra đỡ đạn: "Tiêu Dao đại ca cùng Hạm Chi tỷ tỷ của ngươi hai tình hòa hợp, trong lòng không nói cũng hiểu, chỉ có tiểu quỷ ngươi ngốc nghếch mới nghe không hiểu thôi".
Vân vừa nghe lập tức chu miệng phản biện: "muội có chỗ nào ngốc chứ? lần trước nếu không phải muội thông minh, làm sao đuổi được tên Ngao Bính kia đi…"
Mới nói được một nửa, Vân lập tức bắt gặp ánh mắt liếc xéo của tỷ tỷ, biết mình đã lỡ mồm lập tức đưa tay lên che miệng. Trương Tử Tinh cảm giác có chút kỳ quái, không phải Ngao Bính đã nhận thư của mình sao? Sao còn phải nhờ Thải Vân đồng tử nghĩ cách đuổi hắn đi?
Hắn khó hiểu hỏi một câu: "Vân muội, chuyện Ngao Bính rốt cuộc là sao?"
Vân đưa mắt nhìn tỷ tỷ, chỉ nói không biết, làm vậy càng khiến Trương Tử Tinh tò mò. Hạm Chi Tiên bên này rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút tư thái ngày thường, cười nói: "lần đó Ngao Bính nhìn ta đem thư trở về, vội vàng xin lỗi không dám dây dưa nữa, nhưng hắn lại nhìn trúng Thải Vân đạo hữu…."
Trương Tử Tinh cười khổ lắc đầu: tên gia hỏa Ngao Bính này quả nhiên chịu đổi mục tiêu, chỉ bất quá vẫn loanh quanh trên Kim Ngao đảo này, xem ra Thải Vân Tiên Tử nhất định đã đau đầu không ít.
"Vậy Thải Vân đạo hữu làm sao thoát thân? Vân muội rốt cuộc đã dùng diệu kế gì?"
Hạm Chi Tiên che miệng cười nói: "Vân muội nói…"
Thải Vân Tiên Tử thấy nàng định nói ra chân tướng, vẻ mặt quẫn bách vội kêu lên: "Hạm Chi đạo hữu!".
Vân nghe Tiêu Dao ca ca khen mình có "diệu kế", rốt cuộc nhịn không nổi, chen miệng nói: "muội nói tỷ tỷ cùng Hạm Chi tỷ tỷ giống nhau, đều là đạo lữ của ca ca".
Nha đầu này còn tưởng mình chưa nói rõ, vội bỏ thêm một câu: "tên Ngao Bính kia vừa nghe, tức thì lên cơn giật, dám đánh chủ ý về phía muội. Muội bèn nói muội cùng ca ca đã sớm có ước định, chờ muội lớn cũng sẽ làm đạo lữ của ca ca, lúc đó hắn còn phải gọi muội là sư thúc mẫu cơ!".
Lần này đổi thành Hạm Chi Tiên cười to, còn Thải Vân Tiên Tử mặt đỏ bừng. Thải Vân Tiên Tử vội kéo Vân sang một bên: "con nha đầu ngốc nhà ngươi, biết cái gì đạo lữu với không đạo lữ!, Tiêu Dao đạo hữu cùng Hạm Chi đạo hữu còn có chuyện quan trọng cần bàn, mau theo tỷ rời đi, không được cản trở nữa!".
Vân tuy bị kéo đi, nhưng trong lòng hình như hết sức bất mãn, thanh âm văng vẳng truyền lại: "tỷ tỷ không cần kéo muội, đạo lữ không phải là ở chung một động phủ sao? Muội cũng đã ở phủ của Tiêu Dao đại ca mấy ngày, nếu muội cùng ca ca thực sự làm đạo lữ cũng có sao đâu?"
Thanh âm hai người dần đi xa, Trương Tử Tinh toát mồ hội vội vàng sử ra Tử La Mê Chướng, ngăn đi tạp âm xung quanh.
Hạm Chi Tiên lườm hắn một cái: "ngươi thực là thủ đoạn, tham cả Thải Vân đạo hữu không nói, ngay cả tiêu nha đầu Vân kia cũng không tha!".
Trương Tử Tinh giơ hai tay lên trời ủy khuất nói: "trời đất chứng giám!, ta làm sao dám có chủ ý gì? Rõ ràng là tiểu nha đầu kia tự tác thông minh, vừa rồi Thải Vân Tiên Tử cũng nói, con bé đâu hiểu đạo lữ thực sự nghĩa là gì?"
Trời đất chứng giám, đối với tiểu loli kia hắn thực sự không có ý đồ gì, nhưng Thải Vân Tiên Tử cũng là một vị mỹ nữ hiếm có, nếu nàng tự đưa lên cửa, vậy thì phải xem xét một chút, một chút a…
Hạm Chi Tiên hừ nhẹ một tiếng, đang muốn tiếp tục hạch tội hắn, bất ngờ Trương Tử Tinh tiến lại gần, nắm chặt tay nàng, thân hình nàng không khỏi run lên, nhưng cũng không rụt tay về.
"Hạm Chi, mục đích ta tới Kim Ngao đảo hôm nay nàng hẳn đã rõ. Trước khi nàng đáp ứng ta, có một chuyện ta phải nói rõ: giờ là trong sát kiếp, ta thân phận đặc thù, nếu như không may chỉ sợ khó thoát khỏi kiếp số. Nàng vốn là người thế ngoại ở trên Kim Ngao đảo nhiều năm, tính tình thanh tĩnh, nếu đi theo ta chỉ sợ khó thoát khỏi sát kiếp, nàng hãy nghĩ kỹ đi!". Nguồn: https://Vietwriter.com
Hạm Chi Tiên nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, từng chữ từng chữ chậm rãi: "thiếp đã gửi thân cho chàng, cho dù thân này gặp nạn, hồn phi phách tán cũng không bao giờ hối hận".
Trương Tử Tinh trong lòng cảm động, ôm chặt lấy nàng nhẹ giọng nói: "Hạm Chi, ta là đương kim thiên tử nên không tránh khỏi có nhiều phi tần, lần này tuy kết duyên cùng nàng, nhưng không cách nào sủng ái mình nàng, thực khiến nàng ủy khuất".
"Trong giới tiên nhân, một người có vài vị đạo lữ cũng không phải chuyện hiếm", Hạm Chi Tiên lắc đầu, tỏ vẻ không để ý: "chàng thân làm đế vương thiên hạ, cho dù tính cả yêu nữ Đát Kỷ cũng chỉ có sáu người mà thôi, tính ra hãy còn ít. Huống chi mấy bữa trước thiếp ở chung cùng Duệ phi Thương Thanh Quân rất tốt, từ miệng nàng biết được chàng là người chí tình chí nghĩa, đều hết sức yêu thương mỗi người thê tử. Thiếp có thể được ở cùng chàng cũng là duyên phận và may mắn".
(Trương Tử Tinh hết sức cảm khái: thời cổ đại dù sao cũng thật tốt a, cái gì cũng là hợp lí, nếu giờ lạ hiện tại, chỉ sợ đã bị đập vỡ đầu rồi).
Hắn yêu thương vuốt tóc nàng, mặt có chút xấu hổ: "Hạm Chi, ta thực thẹn với nàng, thực tế ngày đó ta xông vào trận tìm nàng, chủ yếu là vì song tu tâm pháp của Hiên Viên Hoàng Đế kia…"
Hạm Chi Tiên không hề tức giận, ngẩng mặt hỏi: "thế lúc chàng cứu thiếp tại Nam hải cũng là vì thế?"
Trương Tử Tinh vội vàng lắc đầu: "lúc đó ta vốn núp tại một bên nhìn chúng tiên tàn sát, đột nhiên thấy nàng gặp nguy, không biết vì sao chỉ thấy đầu óc nóng lên, cũng không sợ bạo lộ nữa, vội vàng xông ra".
Hạm Chi Tiên trong lòng nổi lên một cảm giác hạnh phúc, lại dựa đầu vào ngực hắn: "chàng lúc đó có tâm ý vậy, xét ra cũng có lương tâm. Lần đó chàng xả thân cứu thiếp xong, thiếp như cả ngày trúng tà thuật của chàng, cả ngày nhung nhớ. Giờ rốt cuộc không trụ nổi, bị chàng lừa bắt rồi…"
Trương Tử Tinh trong lòng nhu tình tràn ngập, hai người ôm nhau siết chặt, hồi lâu không nói.
Đột nhiên Hạm Chi Tiên giật mình kêu một tiếng, cố thoát ra khỏi người Trương Tử Tinh. Thì ra đôi tay người nào đó đã không thành thật, theo tập quán vuốt ve đùi nàng, khiến không khí lãng mạn này tức thì bị phá vỡ.
Hạm Chi Tiên xấu hổ nói: "chàng đúng là đồ háo sắc, chưa gì đã không thành thật khinh bạc người ta!", Trương Tử Tinh cười nhăn nhở ra vẻ sắc lang xông lại: "tiểu nương tử, nàng đã lọt vào tay ta, đừng mong chạy thoát!".
Hạm Chi Tiên khóe miệng vẫn cười, bàn tay đột nhiên có thêm một thanh kiếm, chính là thanh Hắc Sát kiếm nổi tiếng kia, cười nói: "kiếm này chuyên giết mấy tên hư hỏng, chàng có dám thử không?"
Trương Tử Tinh vội dừng bước, mặt mày nhăn nhó nói: "chỉ cần nàng bỏ được ta, phu quân chết cũng không nề gì".
Hạm Chi Tiên vừa nghe thấy hai chữ "phu quân", sắc mặt lập tức đỏ bừng, thu kiếm lại, chun miệng nhìn hắn: "ai không bỏ được chàng? Còn nhớ lần trước ở Tây Kỳ không phải chàng nói còn muốn câu dẫn cả ba vị nương nương Tam Tiên đảo sao?"
Trương Tử Tinh cười hắc hắc: "Hạm Chi bảo bối, nàng thực nhớ dai quá, ta chỉ là vô ý nói ra, không ngờ bị nàng nhớ kỹ".
"Chàng nếu thực sự có bản lĩnh này, thiếp cũng không thèm để ý", Hạm Chi Tiên nghe hắn xưng hô càng ngày càng "khó nghe", biết không đấu lại tên gia hỏa mặt dày này, chỉ đành coi như không nghe thấy cách xưng hô xấu hổ kia, nói: "chỉ có điều Tam Tiêu nương nương là đệ tử thân truyền của giáo chủ thánh nhân, tu vi cao thâm mạc trắc, lại không để lộ diện mạo ra bao giờ, bên người còn có dị bảo giáo chủ ban cho, chỉ sợ từ lâu đã tới cảnh giới Huyền tiên, không dễ bị lừa như tiểu nữ tử ta đây đâu. Làm không cẩn thần, đừng trách có ngày bị Kim Giao tiễn xé làm hai đoạn!".
Ánh mắt Trương Tử Tinh lại sáng lên: "Hạm Chi bảo bối, lời này thực không? Nếu ta đắc thủ nàng sẽ không để ý chứ?"
Hạm Chi Tiên đâu tin hắn có bản lĩnh như vậy, lập tức gật đầu khẳng định. Trương Tử Tinh trong lòng mừng rỡ, cười hắc hắc vài tiếng, thay đổi chủ đề: "Hạm Chi bảo bối, ta và nàng đã định quan hệ, ta có rất nhiều bí mật sẽ không giấu diếm nàng, giờ sẽ kể hết ra, đầu tiên là thân phận quốc sư này…"
Hạm Chi Tiên tò mò trước bí mật của hắn, không khỏi nghe đến nhập thần. Nàng đâu ngờ rằng, trong Tam Tiêu nương nương đã có một vị cũng bị hại như nàng, bị tên này bắt lấy trái tim.
Chư tiên đứng bên ngoài động có ý muốn xem nhiệt náo, chờ rất lâu mới thấy hai người bước ra.
Tần thiên quân đứng đầu cười hi hi ha ha, hô lớn: "hai vị đạo hữu, để chúng ta chờ lâu quá!".
Chỉ nghe giọng nói của tiểu loli vang lên non nớt: "vừa rồi Tiêu Dao ca ca thỉnh Hạm Chi tỷ tỷ làm đạo lữ của ca ca!".
Tần thiên quân tức thì phấn chấn tinh thần, ra vẻ thần bí bá vai Trương Tử Tinh thấp giọng nói: "không biết Hạm Chi đạo hữu có đáp ứng không?"
Trương Tử Tinh gật đầu cười: "may Hạm Chi không chê, đáp ứng lời thỉnh cầu của ta, hôm nay chúng ta sẽ cùng trở về Triều Ca".
Chư tiên nghe thế đều hết sức vui mừng. Chỉ có Viên thiên quân đột nhiên bước ra oang oang: "ngàn vạn lần không thể làm vậy!".
Chúng thiên quân ngạc nhiên, chỉ nghe Viên thiên quân bộ dạng nghiêm túc nói: "Hạm Chi đạo hữu cùng chúng ta nhiều năm thâm giao, tình như huynh muội. Tiêu Dao đạo hữu tuy rất khá, có điều thời gian quen biết không dài, lại có vài vị đạo lữ. Người nói tri nhân tri diện bất tri tâm, giờ đột nhiên mang Hạm Chi đạo hữu đi, nếu Hạm Chi đạo hữu bị ủy khuất gì, chúng ta làm sao giúp được?"
Tần thiên quân không ngờ hắn lại nói Trương Tử Tinh như vậy, chân mày nhíu lại, đang muốn nói thì bị Viên thiên quân đánh mắt. Tần thiên quân cùng hắn giao tình nhiều năm, nghĩ ngợi giây lát lập tức hiểu được ý hắn, cũng ưỡn ngực đạo mạo nói: "Viên đạo hữu nói rất có lý, như ta xem ra, chuyện Hạm Chi đạo hữu cùng Tiêu Dao đạo hữu thành đạo lữ thật đáng mừng, nhưng Hạm Chi đạo hữu phải ở lại trên đảo, tránh bị nàng bị ủy khuất".
Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên cũng ngây ra, mấy tên gia hỏa này vừa rồi còn nói chuyện tử tế, sao đột nhiên lại gây khó dễ như vậy? Kim Quang thánh mẫu bên này thấy thế khó chịu, quát lên: "Tần Hoàn, Viên Giác!, Hạm Chi Tiên lưu lại trên đảo là để giúp các ngươi nấu rượu phải không! Hai tên vô lại các ngươi, vì chút tiên tửu mà định phá chuyện tốt của hai vị đạo hữu hả?"
"Một chút tiên tửu?", Viên thiên quân vẻ mặt ủy khuât nói: "ngươi không biết uống rượu, sao biết được tư vị trong đó!, nếu một ngày ta không được uống tiên tửu này, ngay đứng ngồi cũng không yên!. Nếu Hạm Chi đạo hữu đi Triều Ca, không còn tiên tửu, ta làm sao sống được!".
Tần thiên quân cùng mấy gã mê rượu luôn miệng xưng phải. Tiểu loli Vân thấy cảnh này rất hay, cũng bắt chước hò hét theo, nhưng bị tỷ tỷ lập tức lấy tay che miệng cô bé lại. Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên giờ mới biết vì sao mấy tên gia hỏa này đột nhiên trở mặt, tức thì nhìn nhau cười khổ, cái gì gọi là chọn bạn không cẩn thận? cái gì gọi là quen nhầm kẻ xấu? chính là thế này đây…
Kim Quang thánh mẫu hừ lạnh một tiếng, không để ý mấy tên thiên quân này, mở miệng nói: "Tiêu Dao đạo hữu, ngài tuy cùng Hạm Chi Tiên tình đầu ý hợp, nhưng vừa rồi Viên Giác nói cũng không phải không có lý. Ngài đã có vài vị đạo lữ, làm sao đảm bạo Hạm Chi sau này không phải chịu ủy khuất bị chèn ép? Ngài phải được Kim Ngao đảo chúng ta đồng ý mới có thể dẫn Hạm Chi đi."
Trương Tử Tinh cười khổ nói: "ta biết Hạm Chi cùng các vị giao tình thâm hậu, nhưng không biết làm sao mới được các vị đạo hữu thừa nhận? chẳng nhẽ phải đem hết tiên tửu kia ra hối lộ các vị mới được?"
Mấy gã tửu quỷ hại bạn kia vừa nghe, lập tức mừng rỡ kêu lên: "đúng thế, đúng thế!, tiên tửu dâng lên, Hạm Chi dẫn đi".
Kim Quang thánh mẫu trừng mắt, lấy Kim Quang kiếng ra. Tiểu loli Vân vốn thích rượu, định hùa theo mấy người hô lên, nhưng bị thánh mẫu trừng mắt sợ hãi, vội vàng lùi lại. mấy gã gia hỏa kia thấy nàng định trở mặt, cũng vội vàng ngậm miệng.
Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn Hạm Chi Tiên một cái, cắn răng nói: "tình ý của ta với Hạm Chi có trời đất chứng minh, ta tình nguyện xông vào Thập tuyệt trận để chứng tỏ lòng thành!".
Hạm Chi Tiên kinh hãi, vội vàng ngăn trở. Kim Quang thánh mẫu nhìn hắn một cái, gật đầu một cái tán thành, không tiếp tục làm khó nữa. Nàng vốn định khảo nghiệm thái độ của hắn, nhưng giờ biểu hiện của Trương Tử Tinh đã đủ làm nàng hết sức hài lòng.
Chư tiên vội vàng bước lên, chính thức thi lễ với hai người, thành tâm chúc phúc. Nhưng mọi người lại thấy Tiêu Dao tử đột nhiên vẻ mặt si ngốc, đột nhiên ngây ra, hình như vừa nghĩ ra sự tình trọng yếu gì.
Hồi lâu, Trương Tử Tinh rốt cuộc tỉnh lại, nhìn chư tiên xung quanh, đột nhiên nói ra một chủ ý hết sức to gan.
"Trương Thiệu đạo hữu đã qua đời, tuy là thiên số nhưng cũng thực khiến chúng ta đau lòng. Giờ Thập tuyệt trận không còn hoàn chỉnh, thiếu đi một trận. Tiêu Dao tử tôi tuy bất tài, xong cũng to gan muốn lập một trận cho đủ số Thập tuyệt, không biết các vị đạo hữu có đồng ý không?"
Không bao lâu, Thải Vân đồng tử Vân chạy ra hô: "người nào còn dây dưa với Tiêu Dao ca ca, cấm rượu mười năm!".
Câu này quả nhiên có lực sát thương cực mạnh, mấy tên tửu quỷ kia nghe thấy lập tức không dám dây dưa nữa, mà ngược lại lôi Trương Tử Tinh dậy. Tần thiên quân ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên lè nhè nói: "Tiêu Dao đạo hữu, cái này là ông sai rồi!, Hạm Chi Tiên chờ ông đã mười mấy ngày ông vẫn không chịu đi gặp nàng, lại cùng chúng ta ở đây uống rượu, làm người ai làm thế!".
Bạch thiên quân cũng nói: "chẳng nhẽ đạo hữu muốn làm tên phụ nhân tâm hay sao? Ngài còn không đi đừng trách ta trở mặt thành thù!".
Mấy gã gia hỏa còn lại nhao nhao hùa theo!, Trương Tử Tinh không biết nói gì, trong lòng bỉ mấy vị đạo hữu hư hỏng này một trận, chạy phăm phăm tới động phủ của Hạm Chi Tiên.
Thải Vân Tiên Tử cùng Vân thấy hắn tới, đang muốn li khai, nhưng bị Hạm Chi Tiên đang xấu hổ giữ chặt không rời.
Trước mặt Thải Vân Tiên Tử cùng Vân, Trương Tử Tinh cũng không tiện làm ra động tác thân mật nào, chỉ đành bước lại gần nói: "Hạm Chi đạo hữu, hôm nay ta theo lời hứa ngày trước tới, mong đạo hữu thành toàn cho ta".
Tuy hắn nói rất hàm hồ, nhưng Hạm Chi Tiên cũng hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy trái tim đập loạn, vẻ mạnh mẽ hàng ngày đã không thấy đâu, má đỏ hồng như tao chín, cúi đầu lặng im không nói.
Vân bất mãn nói một câu: "ca ca thực là bại hoại, rõ ràng là cầu Hạm Chi tỷ tỷ làm đạo hữu, còn ra vẻ nói cao siêu như vậy, tỷ tỷ làm sao hiểu nổi?"
Hạm Chi Tiên vừa nghe, cả vành tai cũng đỏ rực. Thải Vân Tiên Tử cười nhẹ bước ra đỡ đạn: "Tiêu Dao đại ca cùng Hạm Chi tỷ tỷ của ngươi hai tình hòa hợp, trong lòng không nói cũng hiểu, chỉ có tiểu quỷ ngươi ngốc nghếch mới nghe không hiểu thôi".
Vân vừa nghe lập tức chu miệng phản biện: "muội có chỗ nào ngốc chứ? lần trước nếu không phải muội thông minh, làm sao đuổi được tên Ngao Bính kia đi…"
Mới nói được một nửa, Vân lập tức bắt gặp ánh mắt liếc xéo của tỷ tỷ, biết mình đã lỡ mồm lập tức đưa tay lên che miệng. Trương Tử Tinh cảm giác có chút kỳ quái, không phải Ngao Bính đã nhận thư của mình sao? Sao còn phải nhờ Thải Vân đồng tử nghĩ cách đuổi hắn đi?
Hắn khó hiểu hỏi một câu: "Vân muội, chuyện Ngao Bính rốt cuộc là sao?"
Vân đưa mắt nhìn tỷ tỷ, chỉ nói không biết, làm vậy càng khiến Trương Tử Tinh tò mò. Hạm Chi Tiên bên này rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút tư thái ngày thường, cười nói: "lần đó Ngao Bính nhìn ta đem thư trở về, vội vàng xin lỗi không dám dây dưa nữa, nhưng hắn lại nhìn trúng Thải Vân đạo hữu…."
Trương Tử Tinh cười khổ lắc đầu: tên gia hỏa Ngao Bính này quả nhiên chịu đổi mục tiêu, chỉ bất quá vẫn loanh quanh trên Kim Ngao đảo này, xem ra Thải Vân Tiên Tử nhất định đã đau đầu không ít.
"Vậy Thải Vân đạo hữu làm sao thoát thân? Vân muội rốt cuộc đã dùng diệu kế gì?"
Hạm Chi Tiên che miệng cười nói: "Vân muội nói…"
Thải Vân Tiên Tử thấy nàng định nói ra chân tướng, vẻ mặt quẫn bách vội kêu lên: "Hạm Chi đạo hữu!".
Vân nghe Tiêu Dao ca ca khen mình có "diệu kế", rốt cuộc nhịn không nổi, chen miệng nói: "muội nói tỷ tỷ cùng Hạm Chi tỷ tỷ giống nhau, đều là đạo lữ của ca ca".
Nha đầu này còn tưởng mình chưa nói rõ, vội bỏ thêm một câu: "tên Ngao Bính kia vừa nghe, tức thì lên cơn giật, dám đánh chủ ý về phía muội. Muội bèn nói muội cùng ca ca đã sớm có ước định, chờ muội lớn cũng sẽ làm đạo lữ của ca ca, lúc đó hắn còn phải gọi muội là sư thúc mẫu cơ!".
Lần này đổi thành Hạm Chi Tiên cười to, còn Thải Vân Tiên Tử mặt đỏ bừng. Thải Vân Tiên Tử vội kéo Vân sang một bên: "con nha đầu ngốc nhà ngươi, biết cái gì đạo lữu với không đạo lữ!, Tiêu Dao đạo hữu cùng Hạm Chi đạo hữu còn có chuyện quan trọng cần bàn, mau theo tỷ rời đi, không được cản trở nữa!".
Vân tuy bị kéo đi, nhưng trong lòng hình như hết sức bất mãn, thanh âm văng vẳng truyền lại: "tỷ tỷ không cần kéo muội, đạo lữ không phải là ở chung một động phủ sao? Muội cũng đã ở phủ của Tiêu Dao đại ca mấy ngày, nếu muội cùng ca ca thực sự làm đạo lữ cũng có sao đâu?"
Thanh âm hai người dần đi xa, Trương Tử Tinh toát mồ hội vội vàng sử ra Tử La Mê Chướng, ngăn đi tạp âm xung quanh.
Hạm Chi Tiên lườm hắn một cái: "ngươi thực là thủ đoạn, tham cả Thải Vân đạo hữu không nói, ngay cả tiêu nha đầu Vân kia cũng không tha!".
Trương Tử Tinh giơ hai tay lên trời ủy khuất nói: "trời đất chứng giám!, ta làm sao dám có chủ ý gì? Rõ ràng là tiểu nha đầu kia tự tác thông minh, vừa rồi Thải Vân Tiên Tử cũng nói, con bé đâu hiểu đạo lữ thực sự nghĩa là gì?"
Trời đất chứng giám, đối với tiểu loli kia hắn thực sự không có ý đồ gì, nhưng Thải Vân Tiên Tử cũng là một vị mỹ nữ hiếm có, nếu nàng tự đưa lên cửa, vậy thì phải xem xét một chút, một chút a…
Hạm Chi Tiên hừ nhẹ một tiếng, đang muốn tiếp tục hạch tội hắn, bất ngờ Trương Tử Tinh tiến lại gần, nắm chặt tay nàng, thân hình nàng không khỏi run lên, nhưng cũng không rụt tay về.
"Hạm Chi, mục đích ta tới Kim Ngao đảo hôm nay nàng hẳn đã rõ. Trước khi nàng đáp ứng ta, có một chuyện ta phải nói rõ: giờ là trong sát kiếp, ta thân phận đặc thù, nếu như không may chỉ sợ khó thoát khỏi kiếp số. Nàng vốn là người thế ngoại ở trên Kim Ngao đảo nhiều năm, tính tình thanh tĩnh, nếu đi theo ta chỉ sợ khó thoát khỏi sát kiếp, nàng hãy nghĩ kỹ đi!". Nguồn: https://Vietwriter.com
Hạm Chi Tiên nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, từng chữ từng chữ chậm rãi: "thiếp đã gửi thân cho chàng, cho dù thân này gặp nạn, hồn phi phách tán cũng không bao giờ hối hận".
Trương Tử Tinh trong lòng cảm động, ôm chặt lấy nàng nhẹ giọng nói: "Hạm Chi, ta là đương kim thiên tử nên không tránh khỏi có nhiều phi tần, lần này tuy kết duyên cùng nàng, nhưng không cách nào sủng ái mình nàng, thực khiến nàng ủy khuất".
"Trong giới tiên nhân, một người có vài vị đạo lữ cũng không phải chuyện hiếm", Hạm Chi Tiên lắc đầu, tỏ vẻ không để ý: "chàng thân làm đế vương thiên hạ, cho dù tính cả yêu nữ Đát Kỷ cũng chỉ có sáu người mà thôi, tính ra hãy còn ít. Huống chi mấy bữa trước thiếp ở chung cùng Duệ phi Thương Thanh Quân rất tốt, từ miệng nàng biết được chàng là người chí tình chí nghĩa, đều hết sức yêu thương mỗi người thê tử. Thiếp có thể được ở cùng chàng cũng là duyên phận và may mắn".
(Trương Tử Tinh hết sức cảm khái: thời cổ đại dù sao cũng thật tốt a, cái gì cũng là hợp lí, nếu giờ lạ hiện tại, chỉ sợ đã bị đập vỡ đầu rồi).
Hắn yêu thương vuốt tóc nàng, mặt có chút xấu hổ: "Hạm Chi, ta thực thẹn với nàng, thực tế ngày đó ta xông vào trận tìm nàng, chủ yếu là vì song tu tâm pháp của Hiên Viên Hoàng Đế kia…"
Hạm Chi Tiên không hề tức giận, ngẩng mặt hỏi: "thế lúc chàng cứu thiếp tại Nam hải cũng là vì thế?"
Trương Tử Tinh vội vàng lắc đầu: "lúc đó ta vốn núp tại một bên nhìn chúng tiên tàn sát, đột nhiên thấy nàng gặp nguy, không biết vì sao chỉ thấy đầu óc nóng lên, cũng không sợ bạo lộ nữa, vội vàng xông ra".
Hạm Chi Tiên trong lòng nổi lên một cảm giác hạnh phúc, lại dựa đầu vào ngực hắn: "chàng lúc đó có tâm ý vậy, xét ra cũng có lương tâm. Lần đó chàng xả thân cứu thiếp xong, thiếp như cả ngày trúng tà thuật của chàng, cả ngày nhung nhớ. Giờ rốt cuộc không trụ nổi, bị chàng lừa bắt rồi…"
Trương Tử Tinh trong lòng nhu tình tràn ngập, hai người ôm nhau siết chặt, hồi lâu không nói.
Đột nhiên Hạm Chi Tiên giật mình kêu một tiếng, cố thoát ra khỏi người Trương Tử Tinh. Thì ra đôi tay người nào đó đã không thành thật, theo tập quán vuốt ve đùi nàng, khiến không khí lãng mạn này tức thì bị phá vỡ.
Hạm Chi Tiên xấu hổ nói: "chàng đúng là đồ háo sắc, chưa gì đã không thành thật khinh bạc người ta!", Trương Tử Tinh cười nhăn nhở ra vẻ sắc lang xông lại: "tiểu nương tử, nàng đã lọt vào tay ta, đừng mong chạy thoát!".
Hạm Chi Tiên khóe miệng vẫn cười, bàn tay đột nhiên có thêm một thanh kiếm, chính là thanh Hắc Sát kiếm nổi tiếng kia, cười nói: "kiếm này chuyên giết mấy tên hư hỏng, chàng có dám thử không?"
Trương Tử Tinh vội dừng bước, mặt mày nhăn nhó nói: "chỉ cần nàng bỏ được ta, phu quân chết cũng không nề gì".
Hạm Chi Tiên vừa nghe thấy hai chữ "phu quân", sắc mặt lập tức đỏ bừng, thu kiếm lại, chun miệng nhìn hắn: "ai không bỏ được chàng? Còn nhớ lần trước ở Tây Kỳ không phải chàng nói còn muốn câu dẫn cả ba vị nương nương Tam Tiên đảo sao?"
Trương Tử Tinh cười hắc hắc: "Hạm Chi bảo bối, nàng thực nhớ dai quá, ta chỉ là vô ý nói ra, không ngờ bị nàng nhớ kỹ".
"Chàng nếu thực sự có bản lĩnh này, thiếp cũng không thèm để ý", Hạm Chi Tiên nghe hắn xưng hô càng ngày càng "khó nghe", biết không đấu lại tên gia hỏa mặt dày này, chỉ đành coi như không nghe thấy cách xưng hô xấu hổ kia, nói: "chỉ có điều Tam Tiêu nương nương là đệ tử thân truyền của giáo chủ thánh nhân, tu vi cao thâm mạc trắc, lại không để lộ diện mạo ra bao giờ, bên người còn có dị bảo giáo chủ ban cho, chỉ sợ từ lâu đã tới cảnh giới Huyền tiên, không dễ bị lừa như tiểu nữ tử ta đây đâu. Làm không cẩn thần, đừng trách có ngày bị Kim Giao tiễn xé làm hai đoạn!".
Ánh mắt Trương Tử Tinh lại sáng lên: "Hạm Chi bảo bối, lời này thực không? Nếu ta đắc thủ nàng sẽ không để ý chứ?"
Hạm Chi Tiên đâu tin hắn có bản lĩnh như vậy, lập tức gật đầu khẳng định. Trương Tử Tinh trong lòng mừng rỡ, cười hắc hắc vài tiếng, thay đổi chủ đề: "Hạm Chi bảo bối, ta và nàng đã định quan hệ, ta có rất nhiều bí mật sẽ không giấu diếm nàng, giờ sẽ kể hết ra, đầu tiên là thân phận quốc sư này…"
Hạm Chi Tiên tò mò trước bí mật của hắn, không khỏi nghe đến nhập thần. Nàng đâu ngờ rằng, trong Tam Tiêu nương nương đã có một vị cũng bị hại như nàng, bị tên này bắt lấy trái tim.
Chư tiên đứng bên ngoài động có ý muốn xem nhiệt náo, chờ rất lâu mới thấy hai người bước ra.
Tần thiên quân đứng đầu cười hi hi ha ha, hô lớn: "hai vị đạo hữu, để chúng ta chờ lâu quá!".
Chỉ nghe giọng nói của tiểu loli vang lên non nớt: "vừa rồi Tiêu Dao ca ca thỉnh Hạm Chi tỷ tỷ làm đạo lữ của ca ca!".
Tần thiên quân tức thì phấn chấn tinh thần, ra vẻ thần bí bá vai Trương Tử Tinh thấp giọng nói: "không biết Hạm Chi đạo hữu có đáp ứng không?"
Trương Tử Tinh gật đầu cười: "may Hạm Chi không chê, đáp ứng lời thỉnh cầu của ta, hôm nay chúng ta sẽ cùng trở về Triều Ca".
Chư tiên nghe thế đều hết sức vui mừng. Chỉ có Viên thiên quân đột nhiên bước ra oang oang: "ngàn vạn lần không thể làm vậy!".
Chúng thiên quân ngạc nhiên, chỉ nghe Viên thiên quân bộ dạng nghiêm túc nói: "Hạm Chi đạo hữu cùng chúng ta nhiều năm thâm giao, tình như huynh muội. Tiêu Dao đạo hữu tuy rất khá, có điều thời gian quen biết không dài, lại có vài vị đạo lữ. Người nói tri nhân tri diện bất tri tâm, giờ đột nhiên mang Hạm Chi đạo hữu đi, nếu Hạm Chi đạo hữu bị ủy khuất gì, chúng ta làm sao giúp được?"
Tần thiên quân không ngờ hắn lại nói Trương Tử Tinh như vậy, chân mày nhíu lại, đang muốn nói thì bị Viên thiên quân đánh mắt. Tần thiên quân cùng hắn giao tình nhiều năm, nghĩ ngợi giây lát lập tức hiểu được ý hắn, cũng ưỡn ngực đạo mạo nói: "Viên đạo hữu nói rất có lý, như ta xem ra, chuyện Hạm Chi đạo hữu cùng Tiêu Dao đạo hữu thành đạo lữ thật đáng mừng, nhưng Hạm Chi đạo hữu phải ở lại trên đảo, tránh bị nàng bị ủy khuất".
Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên cũng ngây ra, mấy tên gia hỏa này vừa rồi còn nói chuyện tử tế, sao đột nhiên lại gây khó dễ như vậy? Kim Quang thánh mẫu bên này thấy thế khó chịu, quát lên: "Tần Hoàn, Viên Giác!, Hạm Chi Tiên lưu lại trên đảo là để giúp các ngươi nấu rượu phải không! Hai tên vô lại các ngươi, vì chút tiên tửu mà định phá chuyện tốt của hai vị đạo hữu hả?"
"Một chút tiên tửu?", Viên thiên quân vẻ mặt ủy khuât nói: "ngươi không biết uống rượu, sao biết được tư vị trong đó!, nếu một ngày ta không được uống tiên tửu này, ngay đứng ngồi cũng không yên!. Nếu Hạm Chi đạo hữu đi Triều Ca, không còn tiên tửu, ta làm sao sống được!".
Tần thiên quân cùng mấy gã mê rượu luôn miệng xưng phải. Tiểu loli Vân thấy cảnh này rất hay, cũng bắt chước hò hét theo, nhưng bị tỷ tỷ lập tức lấy tay che miệng cô bé lại. Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên giờ mới biết vì sao mấy tên gia hỏa này đột nhiên trở mặt, tức thì nhìn nhau cười khổ, cái gì gọi là chọn bạn không cẩn thận? cái gì gọi là quen nhầm kẻ xấu? chính là thế này đây…
Kim Quang thánh mẫu hừ lạnh một tiếng, không để ý mấy tên thiên quân này, mở miệng nói: "Tiêu Dao đạo hữu, ngài tuy cùng Hạm Chi Tiên tình đầu ý hợp, nhưng vừa rồi Viên Giác nói cũng không phải không có lý. Ngài đã có vài vị đạo lữ, làm sao đảm bạo Hạm Chi sau này không phải chịu ủy khuất bị chèn ép? Ngài phải được Kim Ngao đảo chúng ta đồng ý mới có thể dẫn Hạm Chi đi."
Trương Tử Tinh cười khổ nói: "ta biết Hạm Chi cùng các vị giao tình thâm hậu, nhưng không biết làm sao mới được các vị đạo hữu thừa nhận? chẳng nhẽ phải đem hết tiên tửu kia ra hối lộ các vị mới được?"
Mấy gã tửu quỷ hại bạn kia vừa nghe, lập tức mừng rỡ kêu lên: "đúng thế, đúng thế!, tiên tửu dâng lên, Hạm Chi dẫn đi".
Kim Quang thánh mẫu trừng mắt, lấy Kim Quang kiếng ra. Tiểu loli Vân vốn thích rượu, định hùa theo mấy người hô lên, nhưng bị thánh mẫu trừng mắt sợ hãi, vội vàng lùi lại. mấy gã gia hỏa kia thấy nàng định trở mặt, cũng vội vàng ngậm miệng.
Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn Hạm Chi Tiên một cái, cắn răng nói: "tình ý của ta với Hạm Chi có trời đất chứng minh, ta tình nguyện xông vào Thập tuyệt trận để chứng tỏ lòng thành!".
Hạm Chi Tiên kinh hãi, vội vàng ngăn trở. Kim Quang thánh mẫu nhìn hắn một cái, gật đầu một cái tán thành, không tiếp tục làm khó nữa. Nàng vốn định khảo nghiệm thái độ của hắn, nhưng giờ biểu hiện của Trương Tử Tinh đã đủ làm nàng hết sức hài lòng.
Chư tiên vội vàng bước lên, chính thức thi lễ với hai người, thành tâm chúc phúc. Nhưng mọi người lại thấy Tiêu Dao tử đột nhiên vẻ mặt si ngốc, đột nhiên ngây ra, hình như vừa nghĩ ra sự tình trọng yếu gì.
Hồi lâu, Trương Tử Tinh rốt cuộc tỉnh lại, nhìn chư tiên xung quanh, đột nhiên nói ra một chủ ý hết sức to gan.
"Trương Thiệu đạo hữu đã qua đời, tuy là thiên số nhưng cũng thực khiến chúng ta đau lòng. Giờ Thập tuyệt trận không còn hoàn chỉnh, thiếu đi một trận. Tiêu Dao tử tôi tuy bất tài, xong cũng to gan muốn lập một trận cho đủ số Thập tuyệt, không biết các vị đạo hữu có đồng ý không?"
Bình luận facebook