Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383
Nhiên Đăng đạo nhân gần đây có thể xem như vô cùng xui xẻo, thất bại ở Tam Tiên Đảo mà về, còn bị Nguyên Thủy Thiên trách mắng một chút, nguyên nhân là thất lạc mất chí bảo Ngọc Hư Ấn của Ngọc Hư Cung.
Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân cực kỳ bất mãn: Không phải chỉ là một kiện pháp bảo thôi sao? Nói đến chí bảo, Ngọc Hư Ấn sao có thể so sánh với chân chính chí bảo Bàn Cổ Phiên, tam bảo Ngọc Như Ý đây? Hơn nữa, lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn còn nghĩ Côn Lôn tinh ngọc của hắn bị mất, nói rõ lấy Ngọc Hư Ấn để bồi thường, lúc này lại nghiễm nhiên lấy thân phận chủ nhân của Ngọc Hư Ấn trách mắng hắn. Vị chưởng giáo thánh nhân này còn nghĩ đến chuyện Thập Tuyệt Trận của cuộc chiến Tây Kỳ trước kia để chỉ trích!
Có bản lĩnh tự mình xuất trận chỉ huy đi! Chỉ huy không được môn nhân chết càng nhiều!
Nhiên Đăng đạo nhân càng nghĩ càng giận: Nguyên Thủy Thiên Tôn này tự cho mình là thánh nhân chí tôn, độc chiếm đại quyền của Xiển Giáo, cũng không chịu dễ dàng buông tay. Hắn ở Xiển Giáo cũng có tu vi huyền tiên, mặc dù được môn nhân gọi là lão sư, nhưng vẫn không đạt được quyền lực chân chính, sao so được với ba vị giáo chủ và cổ phật của Tây Phương Giáo? Cũng may sớm có tính toán, đã an bài một đường lui, nếu không chẳng lẽ cả đời chỉ có thể tạm nhường người vì lợi ích toàn cục?
Tiêu Dao Tử kia cũng thật đáng hận, lại có thể cùng Tam Tiên ly khai Tam Tiên Đảo, đến khi hắn đem mấy đạo hữu tới để báo thù thì trên đảo chỉ còn lại vài đồng tử. Theo lời đồng tử thì tam nữ hình như đi Bích Du Cung, điều này làm hắn quả thực chán nản – làm sao có thể đem mấy đạo hữu tới Bích Du Cung gặp Thông Thiên Giáo Chủ để chịu chết được.
Nghĩ đến thủ đoạn độc ác kia của Tiêu Dao Tử, Nhiên Đăng đạo nhân liền không nhịn được một trận sởn gai ốc, cũng cố gắng không trút giận lên đồng tử, lập tức cùng mọi người rời đi.
Lần trước ở Tam Tiên Đảo, Nhiên Đăng đạo nhân sau khi được Chuẩn Đề đạo nhân cứu ra, dường như có hứa hẹn hoặc là hiệp định nào đó, lập tức dùng thủ đoạn, thỉnh thoảng mời các môn nhân đi Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động giảng đạo luận đạo. Các môn nhân đều biết tu vi bất phàm của Nhiên Đăng đạo nhân, có thể nghe hắn đàm luận huyền tiên đạo, tất nhiên là cơ duyên tốt, mà cũng cảm thấy mới mẻ đối với phương pháp trao đổi thảo luận, cho nên thường xuyên ở Nguyên Giác Động gặp nhau, số người tham dự cũng càng ngày càng nhiều, giống như một sự kiện bình thường.
Kỳ quái chính là, trong mười hai vị kim tiên, ba người Từ Hàng chân nhân, Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đều tỏ vẻ cự tuyệt đối với lời mời loại này, không đi lần nào.
Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân tất nhiên là biết nguyên do. Từ Hàng chân nhân không chịu tới, mà Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn là bằng hữu tốt nhất của Từ Hàng, chỉ sợ cũng biết một phần nội tình ngày đó ở Tam Tiên Đảo, cho nên mới không muốn tới. Như vậy cũng tốt, để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nhiên Đăng đạo nhân đề xuất:
- Đạo vi tự nhiên, tự nhiên vi đạo. Nhân tại đạo trung, tự nhiên thành đạo.(Đạo là tự nhiên, tự nhiên là đạo. Người ở trong đạo, tự nhiên thành đạo).
Quan niệm căn bản chiếm được sự nhất trí tán thành của đám người Cụ Lưu Tôn, Quảng Thành Tử, liền sau đó chúng môn nhân cùng nhau thảo luận kiểm chứng, cũng có được thu hoạch. Mỗi lần luận đạo là lúc toàn bộ không ít môn nhân tụ tập ở Nguyên Giác Động lắng nghe diệu luận của Nhiên Đăng đạo nhân.
Nguyên Thủy Thiên Tôn biết được việc này của Nhiên Đăng đạo nhân, còn tưởng là hắn bởi vì đánh mất Ngọc Hư Ấn mà lấy công chuộc tội, cũng không để trong lòng, ngược lại còn khen Nhiên Đăng đạo nhân một phen.
Nhưng sau đó trong giảng đạo, người nghe đạo dần dần xảy ra chia rẽ. Một phương phản đối cho rằng rất nhiều đạo lý có xung đột trên căn bản với đạo mà Nguyên Thủy Thiên Tôn từng giảng tại Ngọc Hư Cung. Một phương ủng hộ cho rằng, loại "Đạo" này cũng không có xung đột gì, mà là lý giải và tìm hiểu của đối phương không đúng. Nếu đạo pháp tự nhiên, thì không cần sinh ra hình thức cố định nào đó. Hai bên mỗi bên một ý, thường thường tranh luận đến đỏ mặt tía tai. Đại biểu cho bên phản đối chính là Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử và Thanh Hư Đạo Đức chân quân, mà phái ủng hộ Nhiên Đăng đạo nhân còn lại là Cụ Lưu Tôn, về phần Vân Trung Tử, Hoàng Long chân nhân và Đạo Hành Thiên Tôn thì thuộc phái trung lập.
Loại phái trung lập này mặc dù không cho thấy cụ thể ủng hộ một phương nào, nhưng có đôi khi lại nói rõ chỗ khác nhau giữa lý luận hai bên, do đó khiến cho thảo luận càng kịch liệt, người sôi nổi nhất chính là vị Đạo Hành Thiên Tôn kia.
Bởi vì loại tranh chấp này khiến cho không khí đại hội luận đạo vốn hài hòa thường hay tan rã trong không vui.
Dần dần, đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử cũng không tham gia sự kiện này, Cụ Lưu Tôn và một đám môn nhân vẫn giữ lại như cũ, dường như hình thành một tiểu tập đoàn tương đối độc lập. Càng chính xác ra, toàn bộ Xiển Giáo đã lén lút bị phân chia thành mấy tiểu tập đoàn.
Nhiên Đăng đạo nhân xuất phát từ băn khoăn nào đó, cũng không mời lại đám người Quảng Thành Tử, mà đem ánh mắt nhắm vào phái trung lập, không ngại đích thân tới cửa bái phỏng, có không ít bị hắn thuyết phục.
Xuất phát từ loại tình huống này, Trương Tử Tinh cũng tiến hành điều chỉnh kế hoạch kia cho thích hợp.
Quả nhiên, ngay ở ngày thứ ba Đạo Hành Thiên Tôn mượn Bạch Ngọc, Nhiên Đăng đạo nhân liền "Nhiệt tâm" tìm tới cửa. Điều khiến cho Nhiên Đăng đạo nhân cảm thấy kỳ quái chính là, Đạo Hành Thiên Tôn giống như đang thí nghiệm pháp thuật gì đó, sau khi đồng tử thông báo, được một đoạn thời gian mới mời hắn đi vào. Khi cùng hắn đàm luận, cũng có vẻ không yên lòng, hoàn toàn không có tinh thần của ngày trước. Lời nói có rất nhiều ý tiễn khách, giống như hy vọng Nhiên Đăng mau ly khai.
Nhiên Đăng đạo nhân cảm thấy nghi hoặc, sau một phen thăm dò và quan sát, căn cứ một ít dấu vết hiện trường để lại, rốt cục phát hiện bí mật của Đạo Hành Thiên Tôn. Thì ra, Đạo Hành Thiên Tôn quả nhiên đang thí nghiệm một kiện pháp bảo, mà pháp bảo này đúng là một kiện pháp bảo vẫn canh cánh trong lòng hắn, Côn Lôn tinh ngọc!
Phát hiện này làm cho Nhiên Đăng đạo nhân vừa mừng vừa sợ. Bảo vật này vốn sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn mượn, thi triển thần thông nào đó thì bị thất lạc, không biết tung tích, không thể tưởng tượng được hiện giờ lại ở trong tay của Đạo Hành Thiên Tôn!
Đạo Hành Thiên Tôn biết tinh ngọc này vốn là vật của Nhiên Đăng đạo nhân hắn, chẳng trách cứ che che dấu dấu như vậy! Ngày đó Côn Lôn tinh ngọc mất tích, hắn không dám nhiều lời với Nguyên Thủy Thiên Tôn thánh nhân tôn sư. Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của hắn. Hiện giờ nếu đã biết tinh ngọc kia ở trong tay Đạo Hành Thiên Tôn, tất nhiên là không thể bỏ qua như vậy, lập tức chất vấn Đạo Hành.
Đạo Hành Thiên Tôn mặc dù bị Nhiên Đăng đạo nhân nhìn ra bí mật, tỏ ra có chút bối rối, lại vẫn như cũ cố gắng nói Côn Lôn tinh ngọc này vốn đã thành vật vô chủ, là chính mình dưới cơ duyên khổ cực đoạt được, việc này Ngọc Đỉnh chân nhân ngày trước cũng biết được. Nhiên Đăng đạo nhân mặc dù từng là chủ nhân của tinh ngọc, nhưng do vô duyên mà thất lạc mất tinh ngọc, cho nên tinh ngọc này là vật của Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động, không thể cho Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng đạo nhân thầm nghĩ mình trước mắt dù sao cũng là người của Xiển Giáo, không thể cưỡng đoạt, đành phải xuất ra thủ đoạn, ý muốn lấy bảo vật còn lại trao đổi. Nhưng từ trận chiến ở Tam Tiên Đảo, Càn Khôn Thước, Ngọc Hư Ấn đều mất, mà còn sót lại hộ thân Lung Linh Bảo Tháp muốn mang trao đổi, nhưng cái này giá trị thực dụng không bằng Côn Lôn tinh ngọc. Hai bên cò kè mặc cả một hồi không có kết quả, cuối cùng Đạo Hành Thiên Tôn đáp ứng cho Nhiên Đăng đạo nhân mượn năm ngày "Tham tường" (nghiên cứu), qua năm ngày sẽ mang trả lại.
Nhiên Đăng đạo nhân thầm nghĩ, mặc kệ như thế nào, trước đem tinh ngọc nắm trong tay, sau đó sẽ có kế sách kéo dài thời gian, lập tức đáp ứng, cũng tặng cho Đạo Hành Thiên Tôn mấy khối tiên thạch thượng phẩm.
Đúng lúc này, môn nhân vào báo, Hoàng Long chân nhân và Thanh Hư Đạo Đức chân quân đến. Đạo Hành Thiên Tôn mừng thầm: lần này đến thực đúng lúc!
Sau khi đồng tử dẫn hai người vào Ngọc Ốc Động, hai người nhìn thấy Nhiên Đăng đạo nhân đã ở đây, có chút ngạc nhiên, tiến lên chào hỏi.
Hoàng Long chân nhân và Đạo Hành Thiên Tôn bởi vì gần đây có quan hệ bạn rượu, tỏ vẻ đặc biệt thân thiết, mở miệng liền cười nói:
- Đạo huynh, ta hôm nay không mời mà đến, còn dẫn theo Thanh Hư Đạo Đức chân quân, này nói dông dài, không được trách móc.
Thanh Hư Đạo Đức chân quân cũng cười nói:
- Nghe Hoàng Long đạo hữu nói, đạo huynh có trân nhưỡng mỹ tửu (rượu ủ đặc biệt), cho nên đặc biệt đến quấy rầy.
Đạo Hành Thiên Tôn làm ra vẻ ảo não:
- Ta vừa thấy Hoàng Long đạo hữu, liền biết rượu ngon kia của ta lại có khó khăn, quả nhiên là giao hữu vô ý ! (kết bạn cẩu thả).
Hoàng Long chân nhân hỏi Nhiên Đăng đạo nhân:
- Lão sư lúc này có gì phải làm sao? Hay là cũng đến vì mỹ tửu kia ?
Nhiên Đăng đạo nhân còn chưa mở miệng, Đạo Hành Thiên Tôn lập tức đáp:
- Nhiên Đăng lão sư hôm nay đến đây là vì mượn một bảo vật từ trong tay ta …
Nhiên Đăng đạo nhân không muốn cho hắn lan truyền việc tinh ngọc, đang định vội trở về tìm hiểu ảo diệu của bảo vật đã lâu này, vội vàng ở trong tiên thức truyền âm, làm cho Đạo Hành Thiên Tôn giữ bí mật, trong miệng nói:
- Hôm nay làm phiền đạo hữu cho mượn, vô cùng cảm kích. Ta còn có chuyện quan trọng, sẽ không quấy rầy nhã hứng của ba vị đạo hữu.
Đạo Hành Thiên Tôn được truyền âm của hắn, hiểu ý gật gật đầu, Nhiên Đăng đạo nhân lúc này mới hài lòng rời đi.
Sau khi Nhiên Đăng rời đi, Đạo Hành Thiên Tôn mới lấy ra rượu ngon khoản đãi Hoàng Long chân nhân và Đạo Đức chân quân.
Hoàng Long chân nhân đối với thái độ của Nhiên Đăng đạo nhân có chút tò mò, hỏi:
- Không biết Nhiên Đăng lão sư mượn vật gì?
Đạo Hành Thiên Tôn thở dài:
- Nhiên Đăng lão sư hôm nay đến Ngọc Ốc Động vốn là vì truyền bá đạo của hắn. Ta nghe được đạo này khác nhau một trời một vực so với Ngọc Hư đạo của ta, tất nhiên là không muốn nghe hắn nói nhiều. Lúc này Nhiên Đăng lão sư ngẫu nhiên nhìn thấy vật hôm trước ta nhờ đạo hữu mượn Dương Tiễn, muốn ta cho mượn. Ta nói rõ đây là ta mượn di vật của Kim Hà Động Ngọc Đỉnh đạo hữu, ta vốn mượn dùng để luyện đan, không thể cho mượn, thế nhưng hắn chết cũng không buông. Ta cân nhắc hắn cuối cùng cũng là lão sư đạo hạnh thâm hậu, cho nên miễn cưỡng cho mượn năm ngày, trong lòng lại có chút không vui.
Thanh Hư Đạo Đức chân quân được đề tỉnh của Đạo Hành Thiên Tôn, nói "Đạo" của Nhiên Đăng cực kỳ khác nhau so với bản giáo, không khỏi có chút suy nghĩ. Hoàng Long chân nhân nhíu mày nói:
- Đạo hữu không phải cần Bạch Ngọc kia luyện đan sao? Nhiên Đăng lão sư vì sao lại làm biếng như vậy! Đạo hữu yên tâm, đợi Nhiên Đăng lão sư trả lại, ta lại nói rõ cho Dương Tiễn mượn thêm mấy ngày.
- Nhiên Đăng lão sư gần đây dường như tính tình có biến, mới vừa rồi lời nói cũng hết sức mập mờ. Khi các ngươi đến, ta muốn nói ra việc này, lại bị hắn truyền âm cản trở. Ta là lo lắng sau năm ngày hắn không trả lại ta, đến lúc đó ta thất tín với Dương Tiễn sư điệt, còn gì mặt mũi?
Đạo Hành Thiên Tôn lo lắng nói.
Hoàng Long chân nhân lắc đầu nói:
- Ta cùng với Đạo Đức chân quân sẽ làm chứng cho ngươi, nếu như Nhiên Đăng lão sư thật sự hồ đồ như vậy, cùng lắm thì đến chỗ chưởng giáo sư tôn xin thánh nhân quyết định.
Thanh Hư Đạo Đức chân quân có chút phản cảm đối với "Đạo" của Nhiên Đăng đạo nhân tuyên truyền gần đây, nghe Hoàng Long chân nhân nói như vậy, lập tức gật gật đầu. Đạo Hành Thiên Tôn mừng rỡ, liên tiếp mời rượu hai người. Khi Đạo Đức chân quân thử qua rượu kia, quả nhiên thấy vô cùng tuyệt vời, lập tức thoải mái chè chén, khách và chủ đều chúc tụng hoan hỉ.
Lại nói thời gian này, Dương Tiễn luôn luôn ở trong Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động tĩnh tu, trong đầu vẫn hiện lên việc của sư tôn, mẫu thân mà Đạo Hành Thiên Tôn nói ngày đó, chỉ cảm thấy trong lòng không thể yên tĩnh, muốn mượn Bạch Ngọc lực kia để bình phục, mới nhớ đến đã cho Đạo Hành Thiên Tôn mượn.
Thật vất vả mới qua mười ngày, ngay khi hắn định đi Kim Đình Sơn, bỗng nhiên trong lòng truyền đến một trận cảm giác kỳ quái, giống như bị chia cắt với vật gì trọng yếu. Dương Tiễn chỉ cảm thấy ngực thật là khó chịu, nhanh chóng ngồi xếp bằng điều tức, sau một đoạn thời gian mới hồi phục như cũ. Hắn đột nhiên nhớ tới lúc mới tế luyện pháp bảo Bạch Ngọc, trong lòng biết khác thường, vội vàng đi Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động.
Đợi đến khi đi vào Kim Đình Sơn, vừa lúc đụng người quen môn nhân Hàn Độc Long, Dương Tiễn mới biết được Đạo Hành Thiên Tôn đã đi Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động, dường như phải đòi lại một vật gì đó. Hàn Độc Long được sư tôn phân phó, mời Dương Tiễn ở trong Ngọc Ốc Động ngồi đợi, nói là Đạo Hành Thiên Tôn sẽ nhanh chóng trở về. Dương Tiễn lo lắng việc Bạch Ngọc, trong lòng còn nghi vấn, lại không dám rời đi. Lúc này Hoàng Long chân nhân tới Ngọc Ốc Động, vừa thấy Hàn Độc Long liền hỏi:
- Sư tôn ngươi đi đâu rồi?
Hàn Độc Long nói ra hành tung của Đạo Hành Thiên Tôn, Hoàng Long chân nhân dậm chân nói:
- Không thể tưởng được lại như đạo huynh lo lắng! Nhiên Đăng đạo nhân đường đường huyền tiên, vậy mà vô lại như thế! Chỉ là đạo huynh vì sao không đợi ta cùng đi!
Dương Tiễn vội hỏi:
- Hoàng Long sư thúc, việc ngày đó Đạo Hành từng mượn ta Bạch Ngọc kia …
- Dương Tiễn sư điệt, ngươi tới thật đúng lúc. Bảy ngày trước, Nhiên Đăng đạo nhân kia từ chỗ đạo huynh cường hành mượn đi Bạch Ngọc, ta cùng Thanh Hư Đạo Đức chân quân đều chính mắt nhìn thấy, bảo sau năm ngày trả lại, nhưng vẫn cố ý kéo dài. Đạo huynh vài lần tới cửa muốn đòi, đều bị thoái thác. Hai ngày trước khi nói việc này với ta, đạo huynh cũng là vô cũng tức giận. Hôm nay vốn hẹn cùng đi, không ngờ đạo huynh gấp gáp lại đi trước. Sư điệt, ngươi cùng ta nhanh đi Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động, xem Nhiên Đăng đạo nhân kia còn có gì để nói!
Hoàng Long chân nhân nói xong, liền kéo Dương Tiễn đi.
Dương Tiễn lúc này mới biết Bạch Ngọc kia lại có thể bị Nhiên Đăng đạo nhân mượn đi, hơn nữa còn vô lại như thế, trong lòng tức giận. Bát Cửu Huyền Công và Cửu Chuyển Huyền Công của hắn hiện giờ đã hợp thành một, tác dụng của Bạch Ngọc này đối với công pháp của hắn cũng không phải rất lớn, nhưng là pháp bảo duy nhất của Ngọc Đỉnh chân nhân lưu lại, ý nghĩa khác thường. Mới vừa rồi cảm ứng được dị trạng, trong lòng càng lo lắng, lập tức vội vàng cùng Hoàng Long chân nhân đi tới Linh Thứu.
Sau khi tới khu vực Nguyên Giác Động, lại phát hiện tụ tập không ít đồng môn, dường như có đại sự phát sinh.
Quả nhiên, thấy xa xa trên không trung có hai người đánh nhau, càng đấu càng kịch liệt, xem thân ảnh đúng là Nhiên Đăng đạo nhân và Đạo Hành Thiên Tôn. Đạo Hành Thiên Tôn trường kiếm như gió, thẳng đến những chỗ yếu hại của Nhiên Đăng đạo nhân, Nhiên Đăng đạo nhân bị bức bách rất chặt, trên người suýt nữa trúng kiếm. Chợt nghe Đạo Hành Thiên Tôn mắng:
- Không thể tưởng được ngươi lại vô sỉ như vậy, thất tín bội nghĩa, ham bảo vật, thực là vô sỉ đến cực điểm!
Hoàng Long chân nhân ở dưới đất kêu to:
- Đạo huynh, đừng vội đánh, cùng đến Ngọc Hư Cung xin chưởng giáo thánh nhân phân xử!
Đạo Hành Thiên Tôn nghe được thanh âm của Hoàng Long chân nhân, trong mắt sáng người, cắn răng nói với Nhiên Đăng đạo nhân:
- Đi Ngọc Hư Cung cũng tốt! Chớ có cho là ta không biết ngươi gần đây truyền đạo cho mọi người chính là Tây Phương Giáo kia …
Nhiên Đăng đạo nhân cả kinh, đây không phải là chuyện nhỏ, vội vàng thúc dục kiếm tiên, muốn ép những lời Đạo Hành Thiên Tôn nói trở lại. Hắn tuyên truyền đúng là giáo nghĩa của Tây Phương Giáo đã qua sửa chữa, người bình thường tuyệt không nhìn ra, không ngờ lại bị Đạo Hành Thiên Tôn nhìn ra.
Phía dưới Dương Tiễn bỗng nhiên cảm ứng được điều gì, chau mày, mở con mắt thứ ba ra, nhìn Đạo Hành Thiên Tôn, nhưng lại không nhìn ra manh mối, trong lòng thật là nghi hoặc. Mà Nhiên Đăng đạo nhân đang đối diện Đạo Hành Thiên Tôn chỉ cảm thấy một cỗ sát ý khó hiểu dâng lên trong lòng, lại không áp chế được, trong tay âm thầm lấy ra Linh Lung Tháp, hướng Đạo Hành Thiên Tôn tế đi.
Đạo Hành Thiên Tôn đã sớm âm thầm thi triển thủ đoạn, thấy Nhiên Đăng đạo nhân quả nhiên tế ra pháp bảo, thầm nghĩ:
- Tới thật tốt, đỡ một phen tự bạo!
Chúng nhân chỉ thấy trong tay Nhiên Đăng đạo nhân phóng ra một đạo kim sắc quang hoa giống như tia chớp đánh về phía Đạo Hành Thiên Tôn. Đạo Hành Thiên Tôn làm như sợ ngây người cuối cùng né tránh không kịp, bị đánh trúng đỉnh đầu. Chợt nghe Đạo Hành Thiên Tôn kêu thảm một tiếng, từ trên không trung ngã xuống.
Hoàng Long chân nhân kinh hãi, vội vàng nhảy lên hóa thành một đạo hoàng quang uốn lượn đón lấy Đạo Hành Thiên Tôn.
Chỉ thấy đỉnh đầu của Đạo Hành Thiên Tôn vỡ tan, máu tươi và não tương chảy ra, vô cùng thê thảm, lại dùng hết tiên lực cuối cùng từ trong lòng lấy ra Kim Long Đoản Tạm:
- Ta thất tín với Dương Tiễn sư điệt … Vật này bồi thường cho hắn … Sau này môn hạ của ta, liền xin nhờ đạo hữu lo liệu …
Hoàng Long chân nhân nghe được khóc không thành tiếng, run rẩy lấy ra đan dược rắc lên chỗ vết thương kinh tâm động phách kia, da mới khép lại một chút lại đều bị bung ra, không có hiệu quả. Dương Tiễn nghe Đạo Hành Thiên Tôn dưới loại tình huống này lại không quên lời hứa với mình, cảm động không thôi. Nhất là đối với một câu cuối cùng, khiến Dương Tiễn liên tưởng đến sư tôn Ngọc Đỉnh chân nhân khi mất, trong lòng không nén được đau thương, vốn có mấy phần nghi ngờ đã sớm biến mất.
Chúng môn nhân thấy Nhiên Đăng đạo nhân lại hạ độc thủ với Đạo Hành Thiên Tôn như vậy, không khỏi sợ hãi biến sắc, đều vây quanh lại, Đạo Hành Thiên Tôn cố hết sức chỉ vào Nhiên Đăng đạo nhân trên không trung, cắn răng nói ra di ngôn cuối cùng:
- Hắn … Tây Phương Giáo … Phản nghịch … Nhanh đi bẩm báo sư …
Lời chưa nói xong, đã đột ngột đứt câu. Hoàng Long chân nhân thấy Đạo Hành Thiên Tôn chết đi, trong lòng bi thương vô cùng, ôm xác khóc rống lên.
Nhiên Đăng đạo nhân đứng trong không trung, tuy là lòng dạ của hắn thâm trầm thường hay tính kế, cũng cả kinh không biết làm sao. Đã nhiều ngày hắn cố ý kéo dài, chính là nghĩ làm sao đoạt được tinh ngọc trong tay Đạo Hành Thiên Tôn. Không ngờ hôm nay Đạo Hành Thiên Tôn tiến đến, giọng điệu vô cùng không tốt, ba câu không hài lòng, liền động thủ. Mà mình vừa rồi cũng không biết sao lại thế này, lại ma xui quỷ khiến thi triển ra Linh Lung Bảo Tháp, đánh chết Đạo Hành Thiên Tôn, còn bị đối phương trước khi lâm chung trước mặt đồng môn nói ra bí mật lớn nhất, lập tức không khỏi đại chấn.
Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn Nhiên Đăng đạo nhân trên không trung, trong mắt đột nhiên bắn ra hàn quang.
Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân cực kỳ bất mãn: Không phải chỉ là một kiện pháp bảo thôi sao? Nói đến chí bảo, Ngọc Hư Ấn sao có thể so sánh với chân chính chí bảo Bàn Cổ Phiên, tam bảo Ngọc Như Ý đây? Hơn nữa, lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn còn nghĩ Côn Lôn tinh ngọc của hắn bị mất, nói rõ lấy Ngọc Hư Ấn để bồi thường, lúc này lại nghiễm nhiên lấy thân phận chủ nhân của Ngọc Hư Ấn trách mắng hắn. Vị chưởng giáo thánh nhân này còn nghĩ đến chuyện Thập Tuyệt Trận của cuộc chiến Tây Kỳ trước kia để chỉ trích!
Có bản lĩnh tự mình xuất trận chỉ huy đi! Chỉ huy không được môn nhân chết càng nhiều!
Nhiên Đăng đạo nhân càng nghĩ càng giận: Nguyên Thủy Thiên Tôn này tự cho mình là thánh nhân chí tôn, độc chiếm đại quyền của Xiển Giáo, cũng không chịu dễ dàng buông tay. Hắn ở Xiển Giáo cũng có tu vi huyền tiên, mặc dù được môn nhân gọi là lão sư, nhưng vẫn không đạt được quyền lực chân chính, sao so được với ba vị giáo chủ và cổ phật của Tây Phương Giáo? Cũng may sớm có tính toán, đã an bài một đường lui, nếu không chẳng lẽ cả đời chỉ có thể tạm nhường người vì lợi ích toàn cục?
Tiêu Dao Tử kia cũng thật đáng hận, lại có thể cùng Tam Tiên ly khai Tam Tiên Đảo, đến khi hắn đem mấy đạo hữu tới để báo thù thì trên đảo chỉ còn lại vài đồng tử. Theo lời đồng tử thì tam nữ hình như đi Bích Du Cung, điều này làm hắn quả thực chán nản – làm sao có thể đem mấy đạo hữu tới Bích Du Cung gặp Thông Thiên Giáo Chủ để chịu chết được.
Nghĩ đến thủ đoạn độc ác kia của Tiêu Dao Tử, Nhiên Đăng đạo nhân liền không nhịn được một trận sởn gai ốc, cũng cố gắng không trút giận lên đồng tử, lập tức cùng mọi người rời đi.
Lần trước ở Tam Tiên Đảo, Nhiên Đăng đạo nhân sau khi được Chuẩn Đề đạo nhân cứu ra, dường như có hứa hẹn hoặc là hiệp định nào đó, lập tức dùng thủ đoạn, thỉnh thoảng mời các môn nhân đi Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động giảng đạo luận đạo. Các môn nhân đều biết tu vi bất phàm của Nhiên Đăng đạo nhân, có thể nghe hắn đàm luận huyền tiên đạo, tất nhiên là cơ duyên tốt, mà cũng cảm thấy mới mẻ đối với phương pháp trao đổi thảo luận, cho nên thường xuyên ở Nguyên Giác Động gặp nhau, số người tham dự cũng càng ngày càng nhiều, giống như một sự kiện bình thường.
Kỳ quái chính là, trong mười hai vị kim tiên, ba người Từ Hàng chân nhân, Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đều tỏ vẻ cự tuyệt đối với lời mời loại này, không đi lần nào.
Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân tất nhiên là biết nguyên do. Từ Hàng chân nhân không chịu tới, mà Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn là bằng hữu tốt nhất của Từ Hàng, chỉ sợ cũng biết một phần nội tình ngày đó ở Tam Tiên Đảo, cho nên mới không muốn tới. Như vậy cũng tốt, để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nhiên Đăng đạo nhân đề xuất:
- Đạo vi tự nhiên, tự nhiên vi đạo. Nhân tại đạo trung, tự nhiên thành đạo.(Đạo là tự nhiên, tự nhiên là đạo. Người ở trong đạo, tự nhiên thành đạo).
Quan niệm căn bản chiếm được sự nhất trí tán thành của đám người Cụ Lưu Tôn, Quảng Thành Tử, liền sau đó chúng môn nhân cùng nhau thảo luận kiểm chứng, cũng có được thu hoạch. Mỗi lần luận đạo là lúc toàn bộ không ít môn nhân tụ tập ở Nguyên Giác Động lắng nghe diệu luận của Nhiên Đăng đạo nhân.
Nguyên Thủy Thiên Tôn biết được việc này của Nhiên Đăng đạo nhân, còn tưởng là hắn bởi vì đánh mất Ngọc Hư Ấn mà lấy công chuộc tội, cũng không để trong lòng, ngược lại còn khen Nhiên Đăng đạo nhân một phen.
Nhưng sau đó trong giảng đạo, người nghe đạo dần dần xảy ra chia rẽ. Một phương phản đối cho rằng rất nhiều đạo lý có xung đột trên căn bản với đạo mà Nguyên Thủy Thiên Tôn từng giảng tại Ngọc Hư Cung. Một phương ủng hộ cho rằng, loại "Đạo" này cũng không có xung đột gì, mà là lý giải và tìm hiểu của đối phương không đúng. Nếu đạo pháp tự nhiên, thì không cần sinh ra hình thức cố định nào đó. Hai bên mỗi bên một ý, thường thường tranh luận đến đỏ mặt tía tai. Đại biểu cho bên phản đối chính là Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử và Thanh Hư Đạo Đức chân quân, mà phái ủng hộ Nhiên Đăng đạo nhân còn lại là Cụ Lưu Tôn, về phần Vân Trung Tử, Hoàng Long chân nhân và Đạo Hành Thiên Tôn thì thuộc phái trung lập.
Loại phái trung lập này mặc dù không cho thấy cụ thể ủng hộ một phương nào, nhưng có đôi khi lại nói rõ chỗ khác nhau giữa lý luận hai bên, do đó khiến cho thảo luận càng kịch liệt, người sôi nổi nhất chính là vị Đạo Hành Thiên Tôn kia.
Bởi vì loại tranh chấp này khiến cho không khí đại hội luận đạo vốn hài hòa thường hay tan rã trong không vui.
Dần dần, đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử cũng không tham gia sự kiện này, Cụ Lưu Tôn và một đám môn nhân vẫn giữ lại như cũ, dường như hình thành một tiểu tập đoàn tương đối độc lập. Càng chính xác ra, toàn bộ Xiển Giáo đã lén lút bị phân chia thành mấy tiểu tập đoàn.
Nhiên Đăng đạo nhân xuất phát từ băn khoăn nào đó, cũng không mời lại đám người Quảng Thành Tử, mà đem ánh mắt nhắm vào phái trung lập, không ngại đích thân tới cửa bái phỏng, có không ít bị hắn thuyết phục.
Xuất phát từ loại tình huống này, Trương Tử Tinh cũng tiến hành điều chỉnh kế hoạch kia cho thích hợp.
Quả nhiên, ngay ở ngày thứ ba Đạo Hành Thiên Tôn mượn Bạch Ngọc, Nhiên Đăng đạo nhân liền "Nhiệt tâm" tìm tới cửa. Điều khiến cho Nhiên Đăng đạo nhân cảm thấy kỳ quái chính là, Đạo Hành Thiên Tôn giống như đang thí nghiệm pháp thuật gì đó, sau khi đồng tử thông báo, được một đoạn thời gian mới mời hắn đi vào. Khi cùng hắn đàm luận, cũng có vẻ không yên lòng, hoàn toàn không có tinh thần của ngày trước. Lời nói có rất nhiều ý tiễn khách, giống như hy vọng Nhiên Đăng mau ly khai.
Nhiên Đăng đạo nhân cảm thấy nghi hoặc, sau một phen thăm dò và quan sát, căn cứ một ít dấu vết hiện trường để lại, rốt cục phát hiện bí mật của Đạo Hành Thiên Tôn. Thì ra, Đạo Hành Thiên Tôn quả nhiên đang thí nghiệm một kiện pháp bảo, mà pháp bảo này đúng là một kiện pháp bảo vẫn canh cánh trong lòng hắn, Côn Lôn tinh ngọc!
Phát hiện này làm cho Nhiên Đăng đạo nhân vừa mừng vừa sợ. Bảo vật này vốn sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn mượn, thi triển thần thông nào đó thì bị thất lạc, không biết tung tích, không thể tưởng tượng được hiện giờ lại ở trong tay của Đạo Hành Thiên Tôn!
Đạo Hành Thiên Tôn biết tinh ngọc này vốn là vật của Nhiên Đăng đạo nhân hắn, chẳng trách cứ che che dấu dấu như vậy! Ngày đó Côn Lôn tinh ngọc mất tích, hắn không dám nhiều lời với Nguyên Thủy Thiên Tôn thánh nhân tôn sư. Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của hắn. Hiện giờ nếu đã biết tinh ngọc kia ở trong tay Đạo Hành Thiên Tôn, tất nhiên là không thể bỏ qua như vậy, lập tức chất vấn Đạo Hành.
Đạo Hành Thiên Tôn mặc dù bị Nhiên Đăng đạo nhân nhìn ra bí mật, tỏ ra có chút bối rối, lại vẫn như cũ cố gắng nói Côn Lôn tinh ngọc này vốn đã thành vật vô chủ, là chính mình dưới cơ duyên khổ cực đoạt được, việc này Ngọc Đỉnh chân nhân ngày trước cũng biết được. Nhiên Đăng đạo nhân mặc dù từng là chủ nhân của tinh ngọc, nhưng do vô duyên mà thất lạc mất tinh ngọc, cho nên tinh ngọc này là vật của Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động, không thể cho Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng đạo nhân thầm nghĩ mình trước mắt dù sao cũng là người của Xiển Giáo, không thể cưỡng đoạt, đành phải xuất ra thủ đoạn, ý muốn lấy bảo vật còn lại trao đổi. Nhưng từ trận chiến ở Tam Tiên Đảo, Càn Khôn Thước, Ngọc Hư Ấn đều mất, mà còn sót lại hộ thân Lung Linh Bảo Tháp muốn mang trao đổi, nhưng cái này giá trị thực dụng không bằng Côn Lôn tinh ngọc. Hai bên cò kè mặc cả một hồi không có kết quả, cuối cùng Đạo Hành Thiên Tôn đáp ứng cho Nhiên Đăng đạo nhân mượn năm ngày "Tham tường" (nghiên cứu), qua năm ngày sẽ mang trả lại.
Nhiên Đăng đạo nhân thầm nghĩ, mặc kệ như thế nào, trước đem tinh ngọc nắm trong tay, sau đó sẽ có kế sách kéo dài thời gian, lập tức đáp ứng, cũng tặng cho Đạo Hành Thiên Tôn mấy khối tiên thạch thượng phẩm.
Đúng lúc này, môn nhân vào báo, Hoàng Long chân nhân và Thanh Hư Đạo Đức chân quân đến. Đạo Hành Thiên Tôn mừng thầm: lần này đến thực đúng lúc!
Sau khi đồng tử dẫn hai người vào Ngọc Ốc Động, hai người nhìn thấy Nhiên Đăng đạo nhân đã ở đây, có chút ngạc nhiên, tiến lên chào hỏi.
Hoàng Long chân nhân và Đạo Hành Thiên Tôn bởi vì gần đây có quan hệ bạn rượu, tỏ vẻ đặc biệt thân thiết, mở miệng liền cười nói:
- Đạo huynh, ta hôm nay không mời mà đến, còn dẫn theo Thanh Hư Đạo Đức chân quân, này nói dông dài, không được trách móc.
Thanh Hư Đạo Đức chân quân cũng cười nói:
- Nghe Hoàng Long đạo hữu nói, đạo huynh có trân nhưỡng mỹ tửu (rượu ủ đặc biệt), cho nên đặc biệt đến quấy rầy.
Đạo Hành Thiên Tôn làm ra vẻ ảo não:
- Ta vừa thấy Hoàng Long đạo hữu, liền biết rượu ngon kia của ta lại có khó khăn, quả nhiên là giao hữu vô ý ! (kết bạn cẩu thả).
Hoàng Long chân nhân hỏi Nhiên Đăng đạo nhân:
- Lão sư lúc này có gì phải làm sao? Hay là cũng đến vì mỹ tửu kia ?
Nhiên Đăng đạo nhân còn chưa mở miệng, Đạo Hành Thiên Tôn lập tức đáp:
- Nhiên Đăng lão sư hôm nay đến đây là vì mượn một bảo vật từ trong tay ta …
Nhiên Đăng đạo nhân không muốn cho hắn lan truyền việc tinh ngọc, đang định vội trở về tìm hiểu ảo diệu của bảo vật đã lâu này, vội vàng ở trong tiên thức truyền âm, làm cho Đạo Hành Thiên Tôn giữ bí mật, trong miệng nói:
- Hôm nay làm phiền đạo hữu cho mượn, vô cùng cảm kích. Ta còn có chuyện quan trọng, sẽ không quấy rầy nhã hứng của ba vị đạo hữu.
Đạo Hành Thiên Tôn được truyền âm của hắn, hiểu ý gật gật đầu, Nhiên Đăng đạo nhân lúc này mới hài lòng rời đi.
Sau khi Nhiên Đăng rời đi, Đạo Hành Thiên Tôn mới lấy ra rượu ngon khoản đãi Hoàng Long chân nhân và Đạo Đức chân quân.
Hoàng Long chân nhân đối với thái độ của Nhiên Đăng đạo nhân có chút tò mò, hỏi:
- Không biết Nhiên Đăng lão sư mượn vật gì?
Đạo Hành Thiên Tôn thở dài:
- Nhiên Đăng lão sư hôm nay đến Ngọc Ốc Động vốn là vì truyền bá đạo của hắn. Ta nghe được đạo này khác nhau một trời một vực so với Ngọc Hư đạo của ta, tất nhiên là không muốn nghe hắn nói nhiều. Lúc này Nhiên Đăng lão sư ngẫu nhiên nhìn thấy vật hôm trước ta nhờ đạo hữu mượn Dương Tiễn, muốn ta cho mượn. Ta nói rõ đây là ta mượn di vật của Kim Hà Động Ngọc Đỉnh đạo hữu, ta vốn mượn dùng để luyện đan, không thể cho mượn, thế nhưng hắn chết cũng không buông. Ta cân nhắc hắn cuối cùng cũng là lão sư đạo hạnh thâm hậu, cho nên miễn cưỡng cho mượn năm ngày, trong lòng lại có chút không vui.
Thanh Hư Đạo Đức chân quân được đề tỉnh của Đạo Hành Thiên Tôn, nói "Đạo" của Nhiên Đăng cực kỳ khác nhau so với bản giáo, không khỏi có chút suy nghĩ. Hoàng Long chân nhân nhíu mày nói:
- Đạo hữu không phải cần Bạch Ngọc kia luyện đan sao? Nhiên Đăng lão sư vì sao lại làm biếng như vậy! Đạo hữu yên tâm, đợi Nhiên Đăng lão sư trả lại, ta lại nói rõ cho Dương Tiễn mượn thêm mấy ngày.
- Nhiên Đăng lão sư gần đây dường như tính tình có biến, mới vừa rồi lời nói cũng hết sức mập mờ. Khi các ngươi đến, ta muốn nói ra việc này, lại bị hắn truyền âm cản trở. Ta là lo lắng sau năm ngày hắn không trả lại ta, đến lúc đó ta thất tín với Dương Tiễn sư điệt, còn gì mặt mũi?
Đạo Hành Thiên Tôn lo lắng nói.
Hoàng Long chân nhân lắc đầu nói:
- Ta cùng với Đạo Đức chân quân sẽ làm chứng cho ngươi, nếu như Nhiên Đăng lão sư thật sự hồ đồ như vậy, cùng lắm thì đến chỗ chưởng giáo sư tôn xin thánh nhân quyết định.
Thanh Hư Đạo Đức chân quân có chút phản cảm đối với "Đạo" của Nhiên Đăng đạo nhân tuyên truyền gần đây, nghe Hoàng Long chân nhân nói như vậy, lập tức gật gật đầu. Đạo Hành Thiên Tôn mừng rỡ, liên tiếp mời rượu hai người. Khi Đạo Đức chân quân thử qua rượu kia, quả nhiên thấy vô cùng tuyệt vời, lập tức thoải mái chè chén, khách và chủ đều chúc tụng hoan hỉ.
Lại nói thời gian này, Dương Tiễn luôn luôn ở trong Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động tĩnh tu, trong đầu vẫn hiện lên việc của sư tôn, mẫu thân mà Đạo Hành Thiên Tôn nói ngày đó, chỉ cảm thấy trong lòng không thể yên tĩnh, muốn mượn Bạch Ngọc lực kia để bình phục, mới nhớ đến đã cho Đạo Hành Thiên Tôn mượn.
Thật vất vả mới qua mười ngày, ngay khi hắn định đi Kim Đình Sơn, bỗng nhiên trong lòng truyền đến một trận cảm giác kỳ quái, giống như bị chia cắt với vật gì trọng yếu. Dương Tiễn chỉ cảm thấy ngực thật là khó chịu, nhanh chóng ngồi xếp bằng điều tức, sau một đoạn thời gian mới hồi phục như cũ. Hắn đột nhiên nhớ tới lúc mới tế luyện pháp bảo Bạch Ngọc, trong lòng biết khác thường, vội vàng đi Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động.
Đợi đến khi đi vào Kim Đình Sơn, vừa lúc đụng người quen môn nhân Hàn Độc Long, Dương Tiễn mới biết được Đạo Hành Thiên Tôn đã đi Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động, dường như phải đòi lại một vật gì đó. Hàn Độc Long được sư tôn phân phó, mời Dương Tiễn ở trong Ngọc Ốc Động ngồi đợi, nói là Đạo Hành Thiên Tôn sẽ nhanh chóng trở về. Dương Tiễn lo lắng việc Bạch Ngọc, trong lòng còn nghi vấn, lại không dám rời đi. Lúc này Hoàng Long chân nhân tới Ngọc Ốc Động, vừa thấy Hàn Độc Long liền hỏi:
- Sư tôn ngươi đi đâu rồi?
Hàn Độc Long nói ra hành tung của Đạo Hành Thiên Tôn, Hoàng Long chân nhân dậm chân nói:
- Không thể tưởng được lại như đạo huynh lo lắng! Nhiên Đăng đạo nhân đường đường huyền tiên, vậy mà vô lại như thế! Chỉ là đạo huynh vì sao không đợi ta cùng đi!
Dương Tiễn vội hỏi:
- Hoàng Long sư thúc, việc ngày đó Đạo Hành từng mượn ta Bạch Ngọc kia …
- Dương Tiễn sư điệt, ngươi tới thật đúng lúc. Bảy ngày trước, Nhiên Đăng đạo nhân kia từ chỗ đạo huynh cường hành mượn đi Bạch Ngọc, ta cùng Thanh Hư Đạo Đức chân quân đều chính mắt nhìn thấy, bảo sau năm ngày trả lại, nhưng vẫn cố ý kéo dài. Đạo huynh vài lần tới cửa muốn đòi, đều bị thoái thác. Hai ngày trước khi nói việc này với ta, đạo huynh cũng là vô cũng tức giận. Hôm nay vốn hẹn cùng đi, không ngờ đạo huynh gấp gáp lại đi trước. Sư điệt, ngươi cùng ta nhanh đi Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động, xem Nhiên Đăng đạo nhân kia còn có gì để nói!
Hoàng Long chân nhân nói xong, liền kéo Dương Tiễn đi.
Dương Tiễn lúc này mới biết Bạch Ngọc kia lại có thể bị Nhiên Đăng đạo nhân mượn đi, hơn nữa còn vô lại như thế, trong lòng tức giận. Bát Cửu Huyền Công và Cửu Chuyển Huyền Công của hắn hiện giờ đã hợp thành một, tác dụng của Bạch Ngọc này đối với công pháp của hắn cũng không phải rất lớn, nhưng là pháp bảo duy nhất của Ngọc Đỉnh chân nhân lưu lại, ý nghĩa khác thường. Mới vừa rồi cảm ứng được dị trạng, trong lòng càng lo lắng, lập tức vội vàng cùng Hoàng Long chân nhân đi tới Linh Thứu.
Sau khi tới khu vực Nguyên Giác Động, lại phát hiện tụ tập không ít đồng môn, dường như có đại sự phát sinh.
Quả nhiên, thấy xa xa trên không trung có hai người đánh nhau, càng đấu càng kịch liệt, xem thân ảnh đúng là Nhiên Đăng đạo nhân và Đạo Hành Thiên Tôn. Đạo Hành Thiên Tôn trường kiếm như gió, thẳng đến những chỗ yếu hại của Nhiên Đăng đạo nhân, Nhiên Đăng đạo nhân bị bức bách rất chặt, trên người suýt nữa trúng kiếm. Chợt nghe Đạo Hành Thiên Tôn mắng:
- Không thể tưởng được ngươi lại vô sỉ như vậy, thất tín bội nghĩa, ham bảo vật, thực là vô sỉ đến cực điểm!
Hoàng Long chân nhân ở dưới đất kêu to:
- Đạo huynh, đừng vội đánh, cùng đến Ngọc Hư Cung xin chưởng giáo thánh nhân phân xử!
Đạo Hành Thiên Tôn nghe được thanh âm của Hoàng Long chân nhân, trong mắt sáng người, cắn răng nói với Nhiên Đăng đạo nhân:
- Đi Ngọc Hư Cung cũng tốt! Chớ có cho là ta không biết ngươi gần đây truyền đạo cho mọi người chính là Tây Phương Giáo kia …
Nhiên Đăng đạo nhân cả kinh, đây không phải là chuyện nhỏ, vội vàng thúc dục kiếm tiên, muốn ép những lời Đạo Hành Thiên Tôn nói trở lại. Hắn tuyên truyền đúng là giáo nghĩa của Tây Phương Giáo đã qua sửa chữa, người bình thường tuyệt không nhìn ra, không ngờ lại bị Đạo Hành Thiên Tôn nhìn ra.
Phía dưới Dương Tiễn bỗng nhiên cảm ứng được điều gì, chau mày, mở con mắt thứ ba ra, nhìn Đạo Hành Thiên Tôn, nhưng lại không nhìn ra manh mối, trong lòng thật là nghi hoặc. Mà Nhiên Đăng đạo nhân đang đối diện Đạo Hành Thiên Tôn chỉ cảm thấy một cỗ sát ý khó hiểu dâng lên trong lòng, lại không áp chế được, trong tay âm thầm lấy ra Linh Lung Tháp, hướng Đạo Hành Thiên Tôn tế đi.
Đạo Hành Thiên Tôn đã sớm âm thầm thi triển thủ đoạn, thấy Nhiên Đăng đạo nhân quả nhiên tế ra pháp bảo, thầm nghĩ:
- Tới thật tốt, đỡ một phen tự bạo!
Chúng nhân chỉ thấy trong tay Nhiên Đăng đạo nhân phóng ra một đạo kim sắc quang hoa giống như tia chớp đánh về phía Đạo Hành Thiên Tôn. Đạo Hành Thiên Tôn làm như sợ ngây người cuối cùng né tránh không kịp, bị đánh trúng đỉnh đầu. Chợt nghe Đạo Hành Thiên Tôn kêu thảm một tiếng, từ trên không trung ngã xuống.
Hoàng Long chân nhân kinh hãi, vội vàng nhảy lên hóa thành một đạo hoàng quang uốn lượn đón lấy Đạo Hành Thiên Tôn.
Chỉ thấy đỉnh đầu của Đạo Hành Thiên Tôn vỡ tan, máu tươi và não tương chảy ra, vô cùng thê thảm, lại dùng hết tiên lực cuối cùng từ trong lòng lấy ra Kim Long Đoản Tạm:
- Ta thất tín với Dương Tiễn sư điệt … Vật này bồi thường cho hắn … Sau này môn hạ của ta, liền xin nhờ đạo hữu lo liệu …
Hoàng Long chân nhân nghe được khóc không thành tiếng, run rẩy lấy ra đan dược rắc lên chỗ vết thương kinh tâm động phách kia, da mới khép lại một chút lại đều bị bung ra, không có hiệu quả. Dương Tiễn nghe Đạo Hành Thiên Tôn dưới loại tình huống này lại không quên lời hứa với mình, cảm động không thôi. Nhất là đối với một câu cuối cùng, khiến Dương Tiễn liên tưởng đến sư tôn Ngọc Đỉnh chân nhân khi mất, trong lòng không nén được đau thương, vốn có mấy phần nghi ngờ đã sớm biến mất.
Chúng môn nhân thấy Nhiên Đăng đạo nhân lại hạ độc thủ với Đạo Hành Thiên Tôn như vậy, không khỏi sợ hãi biến sắc, đều vây quanh lại, Đạo Hành Thiên Tôn cố hết sức chỉ vào Nhiên Đăng đạo nhân trên không trung, cắn răng nói ra di ngôn cuối cùng:
- Hắn … Tây Phương Giáo … Phản nghịch … Nhanh đi bẩm báo sư …
Lời chưa nói xong, đã đột ngột đứt câu. Hoàng Long chân nhân thấy Đạo Hành Thiên Tôn chết đi, trong lòng bi thương vô cùng, ôm xác khóc rống lên.
Nhiên Đăng đạo nhân đứng trong không trung, tuy là lòng dạ của hắn thâm trầm thường hay tính kế, cũng cả kinh không biết làm sao. Đã nhiều ngày hắn cố ý kéo dài, chính là nghĩ làm sao đoạt được tinh ngọc trong tay Đạo Hành Thiên Tôn. Không ngờ hôm nay Đạo Hành Thiên Tôn tiến đến, giọng điệu vô cùng không tốt, ba câu không hài lòng, liền động thủ. Mà mình vừa rồi cũng không biết sao lại thế này, lại ma xui quỷ khiến thi triển ra Linh Lung Bảo Tháp, đánh chết Đạo Hành Thiên Tôn, còn bị đối phương trước khi lâm chung trước mặt đồng môn nói ra bí mật lớn nhất, lập tức không khỏi đại chấn.
Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn Nhiên Đăng đạo nhân trên không trung, trong mắt đột nhiên bắn ra hàn quang.
Bình luận facebook