• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần (1 Viewer)

  • Chương 407

Việc mẫu thân là Khương Hoàng Hậu bị trúng độc mà chết, vẫn là tâm bệnh của Ân Giao, giờ đây nghe được mẫu thân còn sống, dĩ nhiên Ân Giao rúng động toàn thân vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi:

"Phụ hoàng! Lời người có thật chăng? Mẫu hậu giờ đang ở nơi nào?"

Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, cũng không trực tiếp trả lời mà cất tiếng hỏi:

"Nếu đúng là lời của Quảng Thành Tử chính là ý trời, thì mẫu hậu của ngươi sao lại có may mắn thoát khỏi tai kiếp?"

Thương Thanh Quân nhìn bộ dáng sốt ruột của Ân Giao bèn nói xen vào:

"Giao nhi, việc này là tuyệt đối chính xác. Cách đây không lâu ta vừa mới trò chuyện với Văn Sắc tỷ tỷ. Không những mẫu hậu của ngươi không việc gì mà ngay cả Lệ phi, Nhu phi hai vị nương nương đều bình yên vô sự"

Ân Giao đang trong cơn kích động lại nghe Trương Tử Tinh nói tiếp:

"Nếu độc kế của Xiển Giáo thành công, Chu hưng Thương diệt, ta, mẫu hậu của ngươi và các vị nương nương cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Đến lúc đó ngươi trở thành cánh hẩu với Xiển Giáo, tính mạng được bảo toàn. Nói không chừng, Cơ Phát kia vì lung lạc lòng người còn có thể phong ngươi làm chư hầu để dẹp yên dư dân của nhà Ân."

Trên thực tế Chu Vũ Vương quả thật đã tiến hành như vậy, đứa con của Trụ Vương vẫn bảo toàn được tính mạng. Sau này khi Cơ Phát băng hà, Võ Canh vừa bị giám thị vừa bị quản thúc, sau đó bị xúi giục liên hợp tạo phản, đáng tiếc bị Chu Công Đán tiêu diệt.

Ân Giao khóc ròng mà nói:

"Nhi thần tình nguyện cũng phụ hoàng và mẫu hậu đồng sinh cộng tử! Cúi mong phụ hoàng ân chuẩn cho nhi thần được gặp mẫu hậu một lần"

"Vậy ngươi có còn muốn giết Tiêu Dao Tử hay không?"


Ân Giao vội vàng lập trọng thệ nói:

"Nhi thần được phụ hoang ân sủng điểm ngộ tự biết lúc trước ngu dốt đi lạc lối, từ nay về sau không bao giờ chịu sự chi phối của Xiển Giáo, nguyện đem sở học, toàn tâm toàn lực phò tá phụ hoàng tiêu diệt phản thần Tây Chu. Nếu có vi phạm sẽ bị trời tru đất diệt!"

Trương Tử Tinh ra hiệu cho Ân Giao đứng lên mà nói:

"Hiện giờ chiến tranh Nhân giới cấm dùng đạo thuật, sở học của người đã không còn đất dụng võ. Ngươi cũng không cần lập thệ, nếu ta không tin ngươi thì sao lại có thể nói rõ mọi chuyện uẩn khúc cho người hay? Ngươi đã lập thệ với Quảng Thành Tử, giờ phải tìm cách hóa giải lời thề kia cho xong.."

Trong lòng Ân Giao dấy lên nỗi xúc động vô bờ bến, chỉ biết gật đầu không nói được gì. Chợt thấy dung mạo Phụ hoàng bỗng có biến hóa, trong phút chốc đã trở thành một khuôn mặt nam tử bình thường trên má có một vết sẹo, chính là người đã từng gặp qua trên triều, mà mình đang truy tìm muốn đỏ cả mắt, quốc sư Tiêu Dao Tử.

"Thật ra khi ngươi không đối phó với Tiêu Dao Tử thì ngươi không chỉ thóat khỏi tiếng xấu là giết cha mà còn tự cứu lấy mạng cho mình!"

Ân Giao nhất thời chấn động, đã thấy Tiêu Dao Tử phất tay, một cỗ lực lượng cường đại bỗng ập đến, ngay cả chính mình cũng không thể động đậy, thậm chí tiên lực trong cơ thể cũng bị dồn ép mạnh mẽ, căn bản là không thể ngưng tụ được.

Trương Tử Tinh lại khẽ phất tay, giải trừ trói buộc trên người Ân Giao, khôi phục lại diện mạo nguyên bản của mình, lắc đầu nói:

"Khi ở Tam Sơn quan, sư phụ của người Quảng Thành Tử từng bị ta bắt sống, Ngọc Đỉnh Chân nhân cũng chết dưới tay ta. Hôm trước ngay cả Tam tiên ở Đông Hải là Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền liên thủ cũng không địch nổi ta. Cho dù chất độc trong tay Ân Hồng có đến từ Thiên giới, ngay cả Dao Trì Kim Mẫu đích thân hạ độc cũng không làm ta tổn thương mảy may. Chỉ là không hiểu tại sao Xiển Giáo lại dùng ngươi đối phó ta. Rốt cuộc là đang mưu tính chuyện gì?? "

Tiêu Dao Tử chính là phụ thân! Sự kinh hãi trong lòng của Ân Giao đã lên đến tột đỉnh, trong phút chốc minh bạch thêm nhiều điều, trong lòng tràn ngập sự khó tin.

Trương Tử Tinh nhìn Ân Giao đang trợn mắt há mồm, thở dài nói:

"Nếu không phải Tiêu Dao Tử là ta, nếu không hiểu được số trời, không định mưu bày kế thì làm sao có thể chuẩn bị chu toàn, lấy phương pháp thế thân cứu mẫu hậu ngươi thóat khỏi họa sát thân? Làm sao có thể duy trì được cục diện Tây Chu đối đấu với Xiển Giáo và Tây Phương Giáo đến giờ này?"

Đến giờ sự kinh ngạc trong lòng Ân Giao đã dần dần chuyển thành kính sợ lẫn sợ hãi, trong lòng thầm than: năm đó phụ hoàng lập ra tam thư, tạo vô số đồ vật lạ, cứu vớt nô lê, dẹp loạn Đông Di, thiên hạ kính phục, sau đó mê luyến Đát Kỷ đắm chìm trong sắc đẹp, tưởng chừng trở thành hôn quân, không ngờ đã biết trước số trời, âm thầm mưu tính. Cũng không ngờ rằng phụ hoàng vẫn quyết tâm chiến đấu đến cùng, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, chẳng hề khiếp sợ dù đối thủ là Tiên nhân, Thánh Nhân. Ân Giao bỗng như trở lại thời niên thiếu, trong lòng nổi lên sự kính sợ và sùng bái khi đối mặt với phụ thân.

Có điều Ân Giao lần này ám sát Tiêu Dao Tử cũng không phải là không có gì làm chỗ dựa. Phiên Thiên Ấn kia đã được Nguyên Thủy THiên Tôn thi triển phù chú đặc biệt, đến lúc mấu chốt còn có thể nổ tung, phát huy sức mạnh đáng sợ.

Trương Tử Tinh nghĩ đến việc suýt bị ám hại dưới Tóai Tinh Trùy của Thân Công Báo mà không khỏi nhíu mày suy nghĩ, nếu Ân Giao dùng Phiên Thiên Ấn để lấy mạng của "Tiêu Dao Tử", đối với Xiển Giáo mà nói quả là một vụ mua bán có lợi. Chẳng trách Quảng Thành Tử lại dốc hết sạch vốn đem bảo vật quý nhất cho Ân Giao. Nhưng cho dù Ân Giao có ra tay, cũng chưa chắc gặm nổi cục xương "Tiêu Dao Tử", rốt cuộc Xiển Giáo đang suy tính chuyện gì?

Mọi chuyện tiếp theo tương đối thuận lợi, Ân Giao lập thệ sẵn sàng quên mình phục vụ vì Trưởng Tử Tinh, còn đem nguyên hồn bổn mạng dâng lên để biểu lộ quyết tâm. Trương Tử Tinh sớm hiểu rõ tâm tính của Ân Giao, hơn nữa dù sao cũng là máu mủ của Khương Văn Sắc, chính mình theo dõi sự lớn lên và trưởng thành của hắn, tuy không phải là thân sinh nhưng tính đi tính lại cũng chẳng phải người ngoài, nên nhất quyết không đáp ứng. Bởi vì Tiêu Dao Tiên Phủ có chút đặc biệt cho nên không thể dùng thông tấn khí để liên hệ, may mà tại hành cung, Tam Tiêu có để lại hiển ảnh tiên kính cũng có tác dụng như một pháp bảo truyền tin.

Ân Giao ở tại căn cứ, thông qua pháp bảo rốt cuộc gặp được mẫu thân xa cách bấy lâu, dĩ nhiên cảm xúc dạt dào. Biết được mẫu thân và các vị di nương không những bình yên vô sự lại được một vị thê tử khác của phụ thân vốn là tiên nhân tương trợ, phục dụng tiên đan đạt đến cảnh giới Kim đan, kéo dài tuổi thọ nên mừng vui khôn xiết, trong lòng càng thêm an tâm, nhất quyết vì Đại Thương mà ra sức. Nhìn vẻ mặt vui mừng đến phát khóc của Khương Văn Sắc, trong lòng Trương Tử Tinh cảm thấy vô cùng đau xót, không đành lòng khiến nàng thương tâm, cố ý tránh đề cập đến Ân Hồng trong lời nói. Dù sao đi nữa, Khương Văn Sắc vẫn còn có Ân Giao.

Từ đó Ân Giao được xem như chính thức thông qua khảo nghiệm còn về phía Ân Hồng thì đã lựa chọn cho chính mình một con đường càng lúc càng xa rời.

Trải qua một tháng khua chiêng gõ trống chuẩn bị, Đại Thương quyết định xuất binh tảo phạt Tây Chu, mười vạn tinh binh rầm rộ xuất phát từ Tỵ Thủy quan. Bên Tây Chu cũng đã sớm chuẩn bị mười vạn quân nghênh tiếp. Bởi vì cuộc chiến lần này cực kỳ quan trọng, cho nên trọng trách thống lĩnh quân Thương dĩ nhiên phải là Văn Thái sư, còn ấn soái phía Tây Chu thì do Thừa tướng Khương Tử Nha nắm giữ.

Hai bên dựng trại đóng quân tại Kim Kê Lĩnh và núi Thủ Dương. Lần trước tại nơi này, quân Chu đã đại bại trước quân Thương, ngay cả trọng kỵ binh niềm tự hào của Cơ Phát cũng suýt chút nữa là toàn quân bị diệt. Hiện giờ thăm lại chốn xưa, tinh thần quân Thương tất nhiên là vô cùng phấn chấn

Hai bên vừa dàn quân hạ trại không lâu, trên không trung bỗng xuất hiện pháp thân của lục thánh. Sáu pháp thân này mang đến một cỗ uy áp khó thể diễn tả được, dường như đó là đại biểu cho cả đất trời, khiến cho trong lòng binh tướng của cả hai bên dấy lên nỗi khiếp sợ, không dám ngẩng đầu, tất cả đều quỳ rạp trên đất, ngay cả ngựa thậm chí chim bay thú chạy ở vùng lân cận cũng không ngoại lệ.

Một pho tượng pháp thân ở giữa râu tóc bạc trắng, mở miệng nói:

- Trận chiến giữa Chu Thương lần này, tiên gia tu sĩ các nơi không được tham dự. Bắt đầu từ hôm nay, chiến trường của hai bên sẽ được thi triển cấm thuật. Bất kể là đạo thuật hay tiên thể đều không có tác dụng. Chiến tranh của Nhân giới phải do Nhân giới tiến hành, nếu có vi phạm, sẽ bị trừng phạt.

Âm thanh ẩn chứa uy áp cường đại vang vọng như rung chuyển cả đất trời. Không chỉ có quân đội hai bên trên chiến trường, toàn bộ Đại Thương, kể cả chư hầu bốn phương cũng nghe rõ mồn một như có người cầm loa kê sát tai mà hét, quân dân ở trong thành vội vã dâng hương quỳ lạy.

Nói xong câu đó, pháp thân của lục tôn biến mất cùng lúc, áp lực rung trời chuyển đất kia cũng theo đó mà tan vào hư không. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://Vietwriter.com

Khương Tử Nha và Văn Trọng đều hiểu rõ pháp thân của lục tôn đại biểu cho ai, trong lòng vô cùng kinh hãi, miệng thốt lên "Xin tuân theo pháp chỉ", rồi ra lệnh cho toàn quân đứng dậy.

Văn Thái sư và một vài thuật sĩ tu đạo trong quân Thương đồng loạt thử, đều phát hiện tiên lực trong cơ thể quả nhiên không thể đề tụ được nữa phần. Hơn nữa tiên lực cũng suy yếu trầm trọng gần như trở thành người bình thường, ngay cả con mắt thứ ba của Văn Trọng cũng lâm vào tình trạng như vậy khiến lão thái sư không khỏi thất kinh.

Cấm thuật lần này là do sáu vị thánh nhân liên thủ ra tay, nên phải nói là cực kỳ hiệu quả, chỉ cần đôi bên giao chiến thì lập tức sinh ra cấm thuật, trận chiến kết thúc thì lại khôi phục như cũ. Nhưng lực cấm chú lần này hơn xa linh phù của Nữ Oa nương nương năm xưa. Linh phù của Nữ Oa nương nương chỉ cấm tu luyện giả dưới mức huyền tiên sử dụng đạo thuật nhưng lực lượng của bản thân vẫn tồn tại. Còn bây giờ là khác hẳn, ngay cả lực lương tiên thể của bản thân cũng không thể sử dụng được. Huống chí, lời răn đe của thánh nhân "Nếu ai vi phạm sẽ chịu hình phạt nặng nề"còn lùng bùng bên tai, tên nào dám uống thuốc liều mà cãi lời.

Làn gió thơm trong không trung dần tan hết, yên bình sắp qua nhường chổ lại cho những hồi mưa máu đầy trời.

Ngày tiếp theo, Văn Thái sư lệnh cho Hồng Cẩm canh giữ Kim Kê Lĩnh, còn mình thì suất lĩnh đại quân tiến đến Thủ Dương Sơn. Khương Tử Nha cũng dẫn binh xuất trận, đôi bên giáp mặt nhau tại mảnh đất mà dấu vết của trận ác chiến lần trước vẫn còn ghi.

Hai quân đối đấu, cờ xí phất phới, khôi giáp sáng ngời. Văn Trọng và Khương Tử Nha dĩ nhiên cũng không thể thiếu màn chào hỏi trước trận chiến, cả hai người giở hết các bài vở học từ các mụ buôn tôm, bán cá mà đối đáp với nhau. Nhưng dù sao Tây Chu cũng là kẻ phản nghịch, cho nên dù muốn lắm nhưng Khương Tử Nha cũng không có cách nào thắng nổi, bèn giở ngón "quân tử động thủ không động khẩu", sai Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ tiến ra khiêu chiến quân Thương.

Giờ đây khi đạo thuật và tiên thuật đã không còn là nhân tố ảnh hưởng lớn thì vũ lực bình thường và sức chiến đấu lại một lần nữa khôi phục địa vị vốn có trong chiến tranh thông thường.

Hoàng Phi Hổ cưỡi Ngũ Sắc Thần Ngưu tiến ra, Song Nguyệt Thần Thương trong tay khẽ rung lên, trỏ vào quân Thương quát lớn:

"Ai dám đánh một trận với ta!!"

Văn Thái sư vễnh râu vung roi chỉ Hoàng Phi Hổ gầm lên như sấm nổ:

"Ai ra bắt tên phản tặc này cho ta?"

Đại tướng Lý Cẩm ở phía sau ứng tiếng trả lời rồi vỗ ngựa xông ra, trường thương trên tay nhắm thẳng Hoàng Phi Hổ mà lao đến. Hoàng Phi Hổ không chút hoang mang, vung thương ứng chiến. Hai người trên ngựa thương đâm giáo đỡ. Khoảng được hai mươi hiệp, Hoàng Phi Hổ nhắm Lý Cẩm đâm mạnh một thương khiến hắn phải né tránh. Ngay thời khắc hai tọa kỵ song song nhau, cán Song Nguyệt Thần Thương phát lực, đánh Lý Cẩm rớt xuống ngựa

Lý Cẩm bị trúng đòn này của Hoàng Phi Hổ cảm giác như ngũ tạng lộn nhào, vừa mới giãy dụa đứng lên thì Ngũ Sắc Thần Ngưu đã quay đầu chạy tới bên cạnh. Song Nguyệt Thần Thương chỉ thẳng vào ngực Lý Cẩm, binh sĩ hai bên áp vào trói chặt Lý Cẩm.

Một viên đại tướng khác của Thương quân là Trương Sơn có kết giao rất thân với Lý Cẩm, thấy hắn bị bắt liền gầm lên vọt ra. Hoàng Phi Hổ không hề sợ hãi, cưỡi thần ngưu ra nghênh đón.

Hai người vừa mới chiến vài hiệp, Hoàng Phi Hổ thầm giật mình. Võ nghệ của Trương Sơn rõ ràng mạnh hơn Lý Cẩm một bậc, cũng không hề kém gì mình, tại sao trước kia ở trong quân Đại Thương mình lại không phát hiện ra kẻ có bản lĩnh như hắn nhỉ!

Cuộc chiến nhân giới lần này bị cấm dùng đạo thuật, tiên lực nên Trương Tử Tinh đã sớm tuyển ra một đám tướng lĩnh. Đám tướng lĩnh này mặc dù không có pháp thuật nhưng "Giá trị vũ lực" lại tương đối bất phàm, trong chiến trận bình thường tất nhiên có thể phát huy tác dụng "Tiên phong" rất lớn.

Trương Sơn chính là một trong những nhân tài kiệt xuất đó. Trương Sơn trong nguyên tác từng đại chiến với danh tướng Đặng Cửu Công, đánh cho Đặng Cửu Công đao pháp tán loạn, may nhờ Đặng Thiền Ngọc dùng ngũ quang thạch tương trợ mới đánh cho Trương Sơn bỏ chạy. Nguyên bản Lý Cẩm cũng không phải kẻ yếu, chỉ vì sốt ruột lập công, không nhận định được chênh lệch thực lực giữa mình và Hoàng Phi Hổ nên mới thất thủ bị bắt.

Võ nghệ của Trương Sơn và Hoàng Phi Hổ cũng tương đồng. Cuộc chiến giữa hai người khác hẳn với Lý Cẩm lúc trước. Hai tọa kỵ đổi chỗ cho nhau mấy lần, hai thanh thương như thêu hoa dệt gấm, đan qua đan lại, thi triển đủ loại thủ đoạn kìm giữ lẫn nhau. Tướng sĩ hai quân đứng xem lớn tiếng hò hét, nổi trống trợ uy rất hăng say, chỉ hy vọng chủ tướng bên mình có thể thắng lợi.

Trương Sơn thầm nghĩ Hoàng Phi Hổ trước đó vừa mới chiến với Lý Cẩm, lại đánh với mình lâu như vậy, khí lực vẫn không hề suy giảm, thanh Song Nguyệt Thần Thương phòng thủ kín mít không chút kẽ hở, sức bền bỉ hơn hẳn mình, không hổ từng là danh tướng số một, số hai của Đại Thương. Lần này nếu đánh lâu thì chính mình sẽ gặp bất lợi, có lẽ phải dùng tuyệt chiêu và mưu kế mới thắng được.

Hoàng Phi Hổ cũng bội phục chiến lực của Trương Sơn, thầm nghĩ cứ chiến như vậy mãi cả trăm hiệp cũng chưa chắc phân thắng bại, cũng có quyết định trá bại để thi triển cung tiễn giết địch.

Trương Sơn hạ quyết tâm xong, lại phóng ngựa vọt tới hướng Hoàng Phi Hổ. Khi chiến mã sắp tới gần Ngũ Sắc Thần Ngưu, Trương Sơn bỗng nhiên dùng tay phải giữ thương ra sức khống chế Song Nguyệt Thần Thương, tay trái rất nhanh đưa ra sau lưng, rút Thủy Ma đồng tiên ra, vừa lúc thân hình hai người đối nhau, vung lên như tia chớp đánh thẳng vào lưng Hoàng Phi Hổ. Một chiêu Thương Lý Giáp Tiên này thực sự đột ngột, Hoàng Phi Hổ bất ngờ không kịp phòng bị, trông có vẻ sắp bị trúng tiên.

Hoàng Phi Hổ dù sao thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đối địch và phản xạ đều hơn xa người thường, bản năng cảm giác nguy cơ liền cái khó ló cái không, liền móc chân vào yên Ngũ Sắc Thần Ngưu, cả người trườn xuống sát bụng thần ngưu như sắp ngã. Đồng tiên hiểm ác sạt qua giáp trụ sau lưng, né thoát một kiếp, thầm hô may mắn.

Trương Sơn không ngờ Hoàng Phi Hổ lại có thể né tránh tuyệt chiêu của mình như vậy, giật mình kinh hãi, nhưng nhìn thấy Hoàng Phi Hổ đã ngã xuống bên sườn Ngũ Sắc Thần Ngưu, nhất thời không thể lên được, cũng không thể thi triển Song Nguyệt Thần Thương, lập tức vội vàng quay ngựa đuổi theo, định thừa có lấy mạng Hoàng Phi Hổ.

Chỉ thấy Hoàng Phi Hổ đột nhiên nhảy lên trên Ngũ Sắc Thần Ngưu, trong tay xuất hiện một bộ cung tiễn, giương cung cài tên, bắn về phía Trương Sơn. Trương Sơn thấy địch thủ đột nhiên nhảy lên tọa kỵ, trong lòng đã thầm cảnh giác. Quả nhiên thấy Hoàng Phi Hổ bắn tên tới, lập tức theo bản năng nằm rạp người xuống lưng ngựa, chiếc lông hồng trên mũ trụ đã bị bắn rơi, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Song phương lần này thi triển các tuyệt chiêu, không hề ngần ngại đối phương, xem như ngang tay. Khương Tử Nha thấy Hoàng Phi Hổ liên tiếp đánh với hai địch thủ, vừa rồi lại ngộ hung hiểm, chỉ sợ có chút sơ suất, liền triệu hồi Hoàng Phi Hổ, phái mãnh tướng Ngụy Bí mới thu nhận ra xuất chiến.

Ngụy Bí vốn là một võ tướng dân gian, xuất thân hèn mọn nhưng võ nghệ cũng thập phần cao cường, từng bắt giữ mãnh tướng Tây Kỳ là Nam Cung Thích, lại gặp phải tình trạng đặc biệt hiện giờ nên được Khương Tử Nha phong làm tiên phong.

Ngụy Bí thân mặc giáp sắt, cưỡi ngựa ô, mang trường thương, sức mạnh vô cùng. Trương Sơn căn bản võ nghệ không thua Ngụy Bí nhưng mới vừa rồi đại chiến với Hoàng Phi Hổ đã tốn rất nhiều thể lực, cho nên thương pháp dần dần tán loạn. Lúc này Phó soái là Khương Văn Hoán thấy Trương Sơn khó có thể duy trì, liền tự mình thúc ngựa ra thay thế cho Trương Sơn.

Ngụy Bí là lần đầu tiên xuất quân, lãnh chức tiên phong, đang muốn bắt Trương Sơn về lập đại công, lại thấy đối thủ lui về trong trận, nhưng nghe thấy địch nhân mới lại là Phó soái Đại Thương liền âm thầm vui mừng, quyết tâm lập công, thúc giục chiến mã, múa thương đâm thẳng tới Khương Văn Hoán.

Khương Văn Hoán vẻ mặt trấn định, đợi cho trường thương của Ngụy Bí sắp tới mới bạt thương, hóa giải công kích hùng hổ của Ngụy Bí. Ngụy Bí thét lớn một tiếng, trường thương như bão táp mưa sa bao phủ lấy Khương Văn Hoán, quả nhiên tài nghệ bất phàm. Nhưng Khương Văn Hoán vẫn trầm ổn dễ dàng hóa giải các thế công của Ngụy Bí, giống như một ngọn núi lớn, bất kể mưa to gió lớn thế nào vẫn sừng sững hiên ngang, không hề suy xuyển.

Chiêu thức của Khương Văn Hoán khiến Hoàng Phi Hổ đứng trong Chu quân đang xem cuộc chiến cũng phải giật mình kinh hãi. Hắn biết võ nghệ và sức lực của Ngụy Bí, bản thân hắn nếu phải đối diện với công kích như vậy cũng phải cố gắng hết sức, tuyệt đối không thể nhàn nhã, thoải mái như Khương Văn Hoán. Chỉ riêng tài năng phòng ngự này là hắn đã cảm thấy không bằng. Năm xưa Hoàng Phi Hổ và Khương Văn Hoán đã từng luận bàn với nhau. Khi đó mặc dù Khương Văn Hoán tinh thông võ nghệ nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, dũng mãnh có thừa nhưng trầm ổn lại không đủ, mà phòng ngự đúng là yếu điểm lớn nhất của hắn. Hiện giờ ngay cả yếu điểm đó cũng như đã được thoát thai hoán cốt, như vậy chẳng phải là Ngụy Bí sẽ gặp phải nguy hiểm sao?

Ngụy Bí thấy mãnh công không có hiệu quả, không khỏi kích động, thế công của trường thương trong tay càng thêm điên cuồng, nhìn qua như có hơn mười mũi thương đang cùng đâm chém, khiến phòng thủ của Khương Văn Hoán có vẻ càng thêm căng thẳng. Chiến khoảng mười hiệp, ngân thương trong tay Khương Văn Hoán bỗng nhiên lóe lên, điểm chính xác vào cổ tay Ngụy Bí, máu tươi lập tức nhiễm đỏ mũi thương. Ngụy Bí bị đòn đau, nhất thời không thể nắm chặt thương, còn chưa kịp phản ứng thì công kích của Khương Văn Hoán đã tới. Lượng Ngân thương vẽ nên một cầu vồng, đâm thẳng vào bụng hắn. Ngụy Bí đang định dùng tay kia cầm thương chống đỡ, cầu vồng kia bỗng nhiên gập lại một cách không thể tin nổi, phóng lên phía trên như tia chớp, xuyên qua cổ họng Ngụy Bí.

Ngụy Bí lộ ra ánh mắt khó có thể tin nổi rồi chầm chậm ngã xuống. Hoàng Phi Hổ nhìn thấy tim đập thình thịch. Khương Văn Hoán vừa rồi phòng ngự chỉ là để rình nhược điểm trong thương pháp của Ngụy Bí, đồng thời cũng là để tránh nhuệ khí của đối thủ, cực kỳ phù hợp với binh pháp như lời Thiên Tử từng nói "Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thêm tiếng nữa mà suy, tiếng thứ ba mà kiệt". Không phát động phản công thì thôi, đã phát động là như sét đánh không kịp bưng tai, mãnh tướng như Ngụy Bí cũng lập tức bị lấy mạng. Như vậy xem ra, võ nghệ của Khương Văn Hoán hiện giờ chỉ sợ đã trên cả Vũ Thành Vương là hắn rồi.

Trong thế giới Phong thần, những mãnh tướng có võ nghệ xuất sắc nhưng không thông pháp thuật có thể nói là không gặp thời, võ nghệ cao tới đâu cũng đánh không nổi một pháp thuật nho nhỏ. Nếu đám người Hoàng Phi Hổ, Khương Văn Hoán sinh ra trong niên đại lịch sử khác như Tam Quốc, Tùy Đường, rất có khả năng sẽ phát huy tác dụng rất lớn, trở thành những nhân vật lừng lẫy lưu danh sử sách, hiện giờ cũng nhờ có cấm thuật trước mặt mới có dịp thể hiện mình.

Chu quân vừa thấy tướng tiên phong của mình ngày thường vẫn uy phong lẫm liệt, vậy mà bị giết ngay tại chỗ, sĩ khí lập tức suy giảm không ít. Khương Tử Nha cũng cực kỳ thương tiếc Ngụy Bí, thầm nghĩ Khương Văn Hoán này võ nghệ rất cao, Hoàng Phi Hổ thì đã đấu hai trận, nhất thời không tìm nổi ai trong Tây Chu có thể địch nổi hắn, chỉ có thể không nên tái đấu để tránh suy giảm sĩ khí. Khương Tử Nha hạ quyết tâm xong, liền rung tiểu kỳ, một loại binh lính tay cầm cự thuẫn chậm rãi tiến lên. Thuẫn kia có diện tích rất lớn, mỗi chiếc phải có ba binh sĩ cường tráng mới nâng nổi, phía sau thuẫn còn có vài người tay cầm trường mâu đi theo.

Sau khi mất đi đạo thuật và pháp lực, Thống soái Thương quân là Văn Trọng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Hắn phát hiện mặc dù Chu quân phái cự thuẫn tiến lên nhưng phía sau dường như vẫn tiếp tục tiến hành điều động. Bình thường Văn Trọng có con mắt thần thứ ba, tất nhiên là rất dễ dàng phát hiện động tĩnh của đối phương, hiện giờ thần lực đã mất, tất nhiên là không thể thấy gì rõ.

Khương Tử Nha đã tự mình lĩnh giáo uy lực của cung kỵ binh Thương quân, hiện giờ lại làm như vậy, phải chăng đã tìm được phương pháp khắc chế cung kỵ binh?

Văn Trọng nhìn thoáng đại đội cung kỵ binh phía sau, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, trong lòng tính toán rất nhanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

NGÃ DỤC PHONG THIÊN
  • Sương Sương
NGÃ DỤC PHONG THIÊN
  • Sương Sương
Ngã Rẽ Hôn Nhân
ÔNG CHỦ, ANH NGÃ NGỰA RỒI
  • Dịch: 火星酒店 - Hoả Tinh Tửu Điếm
Chương 3
Tình Sao Nghiệt Ngã
  • Nguyễn Nhật Thương
Lạnh nhạt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom