Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
"Nàng với ta là vợ chồng, có gì mà không thể nói? Mau mau nói đi".
"Viện muội xuất thân danh môn, đọc sách hiểu lễ, xinh đẹp hiền thục, lại tinh thông y thuật, là một cô gái khó tìm" Khương Văn Sắc ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Nếu bệ hạ có ý đối với nàng, thì có thể đưa vào hậu cung, chúng ta cũng có thêm một người tỷ muội".
Trương Tử Tinh giật mình nói: "Ta đối với Vi Viện nọ cũng không nghĩ gì đến mấy, Văn Sắc vì sao lại có ý niệm đó trong đầu?
"Phu quân chẳng lẻ không không có tâm ý đối với Viện muội?" Dương Cửu cũng góp một câu, "Viện muội thuở nhỏ học y, sau khi đọc "Bách thảo kinh" của phu quân, vẫn ngưỡng mộ tài năng của phu quân, đáng tiếc phu quân không hiểu được phong tình, đối với nàng quá mức lãnh đạm. Nếu phu quân có ý nạp nàng, Cửu nhi nguyện ý đi báo, Viện muội nhất định mừng rỡ vô cùng".
Hoàng Phi Yến cũng mở miệng nói: "Hai vị tỷ tỷ nói cũng có lý, Viện muội tính tình ôn nhu, rất dể hòa đồng, nếu có thể nạp vào, bốn tỷ muội cũng thêm phần tận tâm hầu hạ phu quân".
Trương Tử Tinh có chút nhíu mày, lắc đầu không nói, thầm nghĩ Vi Viện này cũng không biết dùng biện pháp gì, có thể làm cho ba người Khương hậu đều nhất tề khuyên mình nạp phi.
Cha Vi Viện tại triều là lão thần Vi Phiền, Vi Phiền tại thời Đế Ất từng làm chức Á tướng, hựucũng có quan hệ khá thân thiết với Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ, thuocọ bè phái của Vi Tử Khải. Đáng tiếc sau đó Vi Tử Khải chiếm ngôi vị hoàng đế thất bại, Đế Ất lo ngại tiềm lực lớn, sợ bất lợi đối với thái tử, nên đã đưa Vi Phiền xuống hàng đại phu, sau khi Thiên tử mới đăng cơ, càng không được trọng dụng. Vi Phiền có hai cô con gái, trưởng nữ Vi Hiện gả cho Vi Tử Khải làm chánh thất, thứ nữ Vi Viện từ nhỏ đã học y thuật, bái nhiều ngự y làm thầy, một lần ngẫu nhiên đã trị khỏi bênh cho ái thiếp Ngạc Sùng Vũ, được Ngạc Sùng Vũ thu làm nghĩa nữ.
Trương Tử Tinh mặc dù đã đăng cơ Thiên tử, nhưng chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác đối với Vi Tử Khải và Vi Tử Diễn, nhất là Đại hoàng huynh Vi Tử Khải mặt ngoài hiền đức khoan hậu, tâm kế lại thâm trầm vô cùng. Sau khi vua mới đăng cơ, Vi Tử Khải này đã cải biến tác phong thường ngày, xâm nhập đơn giản, dấu diếm khả năng, cùng các chư hầu, đại thần cũng đoạn tuyệt lui tới, bộ dáng không hề có dã tâm. Song tin tức của "Thiên Ảnh" truyền về, Vi Tử Khải tuyệt đối không chịu yên phận như bề ngoài, xem ra hắn đối với ngôi vị Hoàng đế này cũng không hoàn toàn từ bỏ. Bởi vì trước mắt vẫn tìm không được chứng cớ mưu đồ phản nghịch, cho nên Trương Tử Tinh cũng không tiện xuống tay, để tránh tông thất sanh loạn, chỉ là phân phó cho Tôn Ngao gia tăng giám thị, liên tục báo cáo động tĩnh.
Trương Tử Tinh trong lòng rõ ràng, mặt ngoài ổn định phồn vinh, nhưng những âm mưu trong đó cũng đang phát triển mãnh liệt, không chỉ có con cháu tông thất lòng mơ ước đối với ngôi vị hoàng đế vẫn không dứt, tứ đại chư hầu cũng có dị tâm, tuyệt không thể sơ ý. Cũng may lúc đầu] đăng cơ, trước tiên đã nắm vững thế lực quân đội, cai trị nhân đức, bỏ cũ làm mới, đã có được dân tâm, với uy vọng của hắn hiện tại, vô luận trong quân đội hay trong dân gian, chỉ cần hô một tiếng, tất vạn dân ủng hộ. Cho nên cũng không sợ những người này làm được sóng gió gì, ngược lại, hắn lại hy vọng những người này sớm lộ ra cái đuôi hồ ly, như vậy có thể trước khi bắt đầu Phong thần đại chiến danh chánh ngôn thuận mà nhổ tận gốc, hoàn toàn thanh trừ nội hoạn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Vi Viện mặc dù không tệ, nhưng thân phận đặc thù, cha là Vi Phiền càng là nhân vật cáo già, từ chuyện ba người Khương hậu nhất trí khuyên hắn nạp phi cho thấy, chỉ sợ Vi Viện bản mình cũng không phải đơn giản như vậy, nếu cứ vây mà đưa nàng vào hậu cung, e rằng hậu hoạn vô cùng.
"Phu quân là đế vương tôn sư, quân lâm thiên hạ, hậu cung phi tử cũng là không giới hạn, ba tỷ muội chúng ta thêm Nguyệt Cơ muội muội kia nữa cũng chỉ có bốn người mà thôi, thật sự là thần thiếp cũng thất chức, cũng thẹn với sự sủng ái của bệ hạ".
Dương Cửu và Hoàng Phi Yến liếc nhau, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Văn Sắc tỷ tỷ cần gì thế chúng ta che dấu? Trừ tỷ tỷ sinh ra Giao, Hồng hai hoàng tử, tỷ muội chúng ta đến nay vẫn không có gì cả, không cách nào phát triển huyết mạch đế vương, thật sự là thẹn với Thành Thang liệt tổ liệt tông! Xin bệ hạ giáng tội!"
Vào thời này, thê tử không sinh con được là lỗi lầm nghiêm trọng nhất, tại gia đình bình thường, trượng phu đều có thể lấy cớ này để nạp thiếp thậm chí bỏ vợ, đừng nói chi là Hoàng thất. Trương Tử Tinh biết đây là tâm bệnh của các nàng, vội vàng nâng dậy, nói lời an ủi: "Con là một chuyện, chính là do ta không may, cũng không phải là lỗi của ái thê, không cần nghĩ đến. Ngay cả khi cuộc đời này của ta cũng chỉ có hai con, cũng với ái thê ân ái không giảm chút nào!"
Thật sự thì, Trương Tử Tinh cũng từng lo lắng về vấn đề này. Từ góc độ sinh dục học mà nói, dwosi tình huống không hề có dụng cụ tránh thai, dưới thời gian và tần suất mà hắn cùng với ba người vợ hẳn là có thể có thai rồi, nguyên nhân đến nay vãn không có chỉ sợ nguyên nhân là do trên người hắn. Rất có thể là do hắn khi dung hợp với thân thể của Thọ vương thì đã xảy ra biến hóa kỳ lạ nào đó, cũng không cách nào làm cho phụ nữ tại thế giới này hoài thai. Bất quá Trương Tử Tinh đối với chuyện này cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể giải phóng Siêu não, dựa vào kỹ thuật của thế kỷ 24, còn sợ không có con sao?
Ba nữ thấy hắn tình thâm nghĩa trọng như thế, đều cảm động rơi nước mắt, Khương Văn Sắc do dự hỏi: "Vậy việc của Viện muội…"
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: "Việc của Vi Viện đừng vội nhắc lại, ta tự có sắp xếp".
Hoàng Phi Yến cùng Vi Viện giao hảo nhiều năm, nhịn không được nói một câu: "Phu quân có thể nạp nữ nhân ngoại tộc làm phi, vì sao không thể chấp nhận Viện muội?"
"Phi Yến!" Trương Tử Tinh nghe ra trong giọng điệu của nàng có vẻ kỳ thị đối với Nguyệt Cơ, trong lòng xuất hiện lửa giận, ngữ khí trở nên nghiêm khắc, "Nàng trước nay vẫn hiền thục, vì sao đột nhiên lại nói những lời trái tai như vậy!"
Hoàng Phi Yến thấy hắn nổi giận, lại càng hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống: "Thần thiếp có tội!"
Trương Tử Tinh cau mày, lạnh nhạt nói: "Nàng nói là tự biết có tội, vậy hãy nói một chút, là có tội gì?"
Hoàng Phi Yến đâu biết nguyên nhân vì sao Trương Tử Tinh đột nhiên lại sinh tức giận như vậy, chỉ có thể nói: "Phi Yến… Phi Yến làm cho phu quân tức giận, tự có tội…"
"Nàng không biết, ta nói cho nàng nghe, để cho Văn Sắc và Cửu nhi làm công đạo, nếu phu quân trách oan nàng, ta sẽ xin lỗi với nàng! Nàng rõ ràng là nói nữ nhân ngoại tộc, rõ ràng trong tâm có ý niệm kỳ thị, người của Đại Thương và Đông Di không người nào không phải là con của Viêm Hoàng (ý nói bắt nguồn từ loài khỉ đây mà ^^)…"
Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới, vào thời đại này những lời này tuyệt đối là không thể hiểu ra được, Đông Di chính là người của Xi Vưu tộc, mà Xi Vưu là con của Viêm đế lời này cũng không biết là thật hay giả, liền nhanh chóng sửa lời: "Khi thủy tổ của loài người sinh ra, có phân ra Đại Thương Đông Di không? Chúng ta và Đông Di đều cùng tổ tiên, huống hồ hiện nay Đông Di đã thành Đông Tề, đều đã quy phục Đại Thương, đều là con dân của quả nhân, tại sao lại phân biệt? Nếu theo như lời của nàng nói, Hoàng hậu nương nương là người Đông Lỗ, vậy tổ tiên của nàng cũng có huyết mạch của nữ nhân ngoại tộc sao?"
Hoàng Phi Yến liếc mắt nhìn Khương Văn Sắc, lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu không nói, nước mắt chậm rãi từ trên gương mặt chảy xuống. Trương Tử Tinh tâm tình nặng nề, nói tiếp: "Nguyệt Cơ có tình ý đối với ta, cũng không động chạm đến các nàng, ngày đó ta từng có ý đưa nàng về triều, nhưng nàng lại lựa chọn ở lại Đông Tề, thứ nhất là sợ các nàng có thành kiến đối với nàng, thứ hai là giúp ta trông coi Đông Tề. Phi Yến, nàng hay tự hỏi trong tâm, nếu là nếu để nàng ở lại một mình tại man hoang biên cảnh, một năm cũng khó gặp phu quân một lần, nàng sẽ như thế nào? Hôm nay xem ra, cũng may Nguyệt Cơ không có theo ta trở về, nếu không thì cũng không biết sẽ chịu bao nhiêu con mắt lạnh nhạt!"
Hoàng Phi Yến tự biết nếu như Nguyệt Cơ và Trương Tử Tinh cách xa như thế, tuyệt đối không cách nào chịu được cái khổ sở của tịch mịch, trên mặt vẻ xấu hổ không khỏi càng đậm, khóc ròng nói: "Phi Yến biết sai rồi! Phi Yến nguyện cùng với phu quân đi Đông Tề, tự thân bồi tội với Nguyệt Cơ tỷ tỷ!"
Khương Văn Sắc cũng than thở: "Nguyệt Cơ muội muội văn võ song toàn, vì nghiệp lớn của phu quân cam nguyện hy sinh hạnh phúc, trấn thủ Đông Tề, thật sự là "Mẫu tân", phu quân nếu mà khi nào đi đến Đông Tề, nhất định phải đưa Văn Sắc và Cửu Nhi đi cùng, để cho thiếp gặp vị muội muội đáng kính này".
"Mẫu tân" là từ chỉ người vợ Phụ Hảo của tổ tiên nhà Thương là Vũ Đinh. Công lao của tổ tiên nhà Thương Vũ Đinh là lớn nhất. Vũ Đinh thông qua chiến tranh liên tiếp mở rộng bờ cõi ra gấp mấy lần, mà theo Vũ Đinh mang binh đông chinh tây thảo chính là Hoàng hậu Phụ Hảo, Phụ Hảo lập vô số chiến công, chính là tế tự quan trọng nhất của Đại Thương, có trang viên riêng của mình, được hậu nhân tôn xưng là "Mẫu tân".
"Văn Sắc yên tâm, tương lai ta sẽ đưa mọi ngươi cùng đi Đông Tề gặp Nguyệt Cơ" Trương Tử Tinh gật đầu, đỡ Hoàng Phi Yến dậy, thấy nàng khóc thê thảm, trong lòng mềm đi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: "Phi Yến, sai thì có thể sửa, thì chính là thê tử tốt của ta. Chuyện nạp phi, ta tự có ý định, ngày khác nếu gặp duyên phận, thì sẽ tùy duyên mà làm, các nàng đừng vì quá quan tâm mà vội vàng".
"Bệ hạ đã có quyết định, Văn Sắc cũng không nhiều lời nữa," Khương Văn Sắc là người thông minh, không có nói nhiều về chuyện Vi Viện nữa: "Bệ hạ nên nạp thêm một số tỷ muội nữa vào cung, để tránh thế nhân nói Hoàng hậu đố kỵ, không thể dung người khác…"
"Tuân theo ý chỉ của nương nương!" Trương Tử Tinh cố ý lộ vẻ cung kính, làm cho ba nữ đều nở nụ cười, không khí dần dần khôi phục lại như trước. Nhưng thật ra nghe Hoàng hậu nói ra những lời này, trong lòng cũng rất là đắc ý, bởi vì cứ như vậy, sau này có thể danh chánh ngôn thuận mà thêm mấy mỹ nữ nữa, người nào có thể được "Phụng chỉ tán gái" như thé này đây?
Tại thư phòng của Vi phủ, Vi Phiền nghe Vi Viện nói lại, mày cau lại vẫn không có giãn ra.
Vi Viện cắn môi, thấp giọng nói: "Phụ thân đại nhân, nữ nhi tự hỏi bản thân cũng không thua kém Hoàng hậu và các phi, vì sao bệ hạ thủy chung phớt lờ như thế?"
Vi Phiền trầm tư một lúc lâu, lắc đầu nói: "Viện nhi, con hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi".
Vi Viện không nói gì thêm, yên lặng đi ra ngoài, đôi môi anh đào cũng đã bị cắn chảy máu.
Vi Phiền nhìn bóng lưng của nữ nhi, hít một hơi sâu vào, ánh mắt hướng về phía trên nóc của thư phòng, trở nên lạnh lùng hẳn lên.
"Viện muội xuất thân danh môn, đọc sách hiểu lễ, xinh đẹp hiền thục, lại tinh thông y thuật, là một cô gái khó tìm" Khương Văn Sắc ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Nếu bệ hạ có ý đối với nàng, thì có thể đưa vào hậu cung, chúng ta cũng có thêm một người tỷ muội".
Trương Tử Tinh giật mình nói: "Ta đối với Vi Viện nọ cũng không nghĩ gì đến mấy, Văn Sắc vì sao lại có ý niệm đó trong đầu?
"Phu quân chẳng lẻ không không có tâm ý đối với Viện muội?" Dương Cửu cũng góp một câu, "Viện muội thuở nhỏ học y, sau khi đọc "Bách thảo kinh" của phu quân, vẫn ngưỡng mộ tài năng của phu quân, đáng tiếc phu quân không hiểu được phong tình, đối với nàng quá mức lãnh đạm. Nếu phu quân có ý nạp nàng, Cửu nhi nguyện ý đi báo, Viện muội nhất định mừng rỡ vô cùng".
Hoàng Phi Yến cũng mở miệng nói: "Hai vị tỷ tỷ nói cũng có lý, Viện muội tính tình ôn nhu, rất dể hòa đồng, nếu có thể nạp vào, bốn tỷ muội cũng thêm phần tận tâm hầu hạ phu quân".
Trương Tử Tinh có chút nhíu mày, lắc đầu không nói, thầm nghĩ Vi Viện này cũng không biết dùng biện pháp gì, có thể làm cho ba người Khương hậu đều nhất tề khuyên mình nạp phi.
Cha Vi Viện tại triều là lão thần Vi Phiền, Vi Phiền tại thời Đế Ất từng làm chức Á tướng, hựucũng có quan hệ khá thân thiết với Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ, thuocọ bè phái của Vi Tử Khải. Đáng tiếc sau đó Vi Tử Khải chiếm ngôi vị hoàng đế thất bại, Đế Ất lo ngại tiềm lực lớn, sợ bất lợi đối với thái tử, nên đã đưa Vi Phiền xuống hàng đại phu, sau khi Thiên tử mới đăng cơ, càng không được trọng dụng. Vi Phiền có hai cô con gái, trưởng nữ Vi Hiện gả cho Vi Tử Khải làm chánh thất, thứ nữ Vi Viện từ nhỏ đã học y thuật, bái nhiều ngự y làm thầy, một lần ngẫu nhiên đã trị khỏi bênh cho ái thiếp Ngạc Sùng Vũ, được Ngạc Sùng Vũ thu làm nghĩa nữ.
Trương Tử Tinh mặc dù đã đăng cơ Thiên tử, nhưng chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác đối với Vi Tử Khải và Vi Tử Diễn, nhất là Đại hoàng huynh Vi Tử Khải mặt ngoài hiền đức khoan hậu, tâm kế lại thâm trầm vô cùng. Sau khi vua mới đăng cơ, Vi Tử Khải này đã cải biến tác phong thường ngày, xâm nhập đơn giản, dấu diếm khả năng, cùng các chư hầu, đại thần cũng đoạn tuyệt lui tới, bộ dáng không hề có dã tâm. Song tin tức của "Thiên Ảnh" truyền về, Vi Tử Khải tuyệt đối không chịu yên phận như bề ngoài, xem ra hắn đối với ngôi vị Hoàng đế này cũng không hoàn toàn từ bỏ. Bởi vì trước mắt vẫn tìm không được chứng cớ mưu đồ phản nghịch, cho nên Trương Tử Tinh cũng không tiện xuống tay, để tránh tông thất sanh loạn, chỉ là phân phó cho Tôn Ngao gia tăng giám thị, liên tục báo cáo động tĩnh.
Trương Tử Tinh trong lòng rõ ràng, mặt ngoài ổn định phồn vinh, nhưng những âm mưu trong đó cũng đang phát triển mãnh liệt, không chỉ có con cháu tông thất lòng mơ ước đối với ngôi vị hoàng đế vẫn không dứt, tứ đại chư hầu cũng có dị tâm, tuyệt không thể sơ ý. Cũng may lúc đầu] đăng cơ, trước tiên đã nắm vững thế lực quân đội, cai trị nhân đức, bỏ cũ làm mới, đã có được dân tâm, với uy vọng của hắn hiện tại, vô luận trong quân đội hay trong dân gian, chỉ cần hô một tiếng, tất vạn dân ủng hộ. Cho nên cũng không sợ những người này làm được sóng gió gì, ngược lại, hắn lại hy vọng những người này sớm lộ ra cái đuôi hồ ly, như vậy có thể trước khi bắt đầu Phong thần đại chiến danh chánh ngôn thuận mà nhổ tận gốc, hoàn toàn thanh trừ nội hoạn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Vi Viện mặc dù không tệ, nhưng thân phận đặc thù, cha là Vi Phiền càng là nhân vật cáo già, từ chuyện ba người Khương hậu nhất trí khuyên hắn nạp phi cho thấy, chỉ sợ Vi Viện bản mình cũng không phải đơn giản như vậy, nếu cứ vây mà đưa nàng vào hậu cung, e rằng hậu hoạn vô cùng.
"Phu quân là đế vương tôn sư, quân lâm thiên hạ, hậu cung phi tử cũng là không giới hạn, ba tỷ muội chúng ta thêm Nguyệt Cơ muội muội kia nữa cũng chỉ có bốn người mà thôi, thật sự là thần thiếp cũng thất chức, cũng thẹn với sự sủng ái của bệ hạ".
Dương Cửu và Hoàng Phi Yến liếc nhau, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Văn Sắc tỷ tỷ cần gì thế chúng ta che dấu? Trừ tỷ tỷ sinh ra Giao, Hồng hai hoàng tử, tỷ muội chúng ta đến nay vẫn không có gì cả, không cách nào phát triển huyết mạch đế vương, thật sự là thẹn với Thành Thang liệt tổ liệt tông! Xin bệ hạ giáng tội!"
Vào thời này, thê tử không sinh con được là lỗi lầm nghiêm trọng nhất, tại gia đình bình thường, trượng phu đều có thể lấy cớ này để nạp thiếp thậm chí bỏ vợ, đừng nói chi là Hoàng thất. Trương Tử Tinh biết đây là tâm bệnh của các nàng, vội vàng nâng dậy, nói lời an ủi: "Con là một chuyện, chính là do ta không may, cũng không phải là lỗi của ái thê, không cần nghĩ đến. Ngay cả khi cuộc đời này của ta cũng chỉ có hai con, cũng với ái thê ân ái không giảm chút nào!"
Thật sự thì, Trương Tử Tinh cũng từng lo lắng về vấn đề này. Từ góc độ sinh dục học mà nói, dwosi tình huống không hề có dụng cụ tránh thai, dưới thời gian và tần suất mà hắn cùng với ba người vợ hẳn là có thể có thai rồi, nguyên nhân đến nay vãn không có chỉ sợ nguyên nhân là do trên người hắn. Rất có thể là do hắn khi dung hợp với thân thể của Thọ vương thì đã xảy ra biến hóa kỳ lạ nào đó, cũng không cách nào làm cho phụ nữ tại thế giới này hoài thai. Bất quá Trương Tử Tinh đối với chuyện này cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể giải phóng Siêu não, dựa vào kỹ thuật của thế kỷ 24, còn sợ không có con sao?
Ba nữ thấy hắn tình thâm nghĩa trọng như thế, đều cảm động rơi nước mắt, Khương Văn Sắc do dự hỏi: "Vậy việc của Viện muội…"
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: "Việc của Vi Viện đừng vội nhắc lại, ta tự có sắp xếp".
Hoàng Phi Yến cùng Vi Viện giao hảo nhiều năm, nhịn không được nói một câu: "Phu quân có thể nạp nữ nhân ngoại tộc làm phi, vì sao không thể chấp nhận Viện muội?"
"Phi Yến!" Trương Tử Tinh nghe ra trong giọng điệu của nàng có vẻ kỳ thị đối với Nguyệt Cơ, trong lòng xuất hiện lửa giận, ngữ khí trở nên nghiêm khắc, "Nàng trước nay vẫn hiền thục, vì sao đột nhiên lại nói những lời trái tai như vậy!"
Hoàng Phi Yến thấy hắn nổi giận, lại càng hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống: "Thần thiếp có tội!"
Trương Tử Tinh cau mày, lạnh nhạt nói: "Nàng nói là tự biết có tội, vậy hãy nói một chút, là có tội gì?"
Hoàng Phi Yến đâu biết nguyên nhân vì sao Trương Tử Tinh đột nhiên lại sinh tức giận như vậy, chỉ có thể nói: "Phi Yến… Phi Yến làm cho phu quân tức giận, tự có tội…"
"Nàng không biết, ta nói cho nàng nghe, để cho Văn Sắc và Cửu nhi làm công đạo, nếu phu quân trách oan nàng, ta sẽ xin lỗi với nàng! Nàng rõ ràng là nói nữ nhân ngoại tộc, rõ ràng trong tâm có ý niệm kỳ thị, người của Đại Thương và Đông Di không người nào không phải là con của Viêm Hoàng (ý nói bắt nguồn từ loài khỉ đây mà ^^)…"
Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới, vào thời đại này những lời này tuyệt đối là không thể hiểu ra được, Đông Di chính là người của Xi Vưu tộc, mà Xi Vưu là con của Viêm đế lời này cũng không biết là thật hay giả, liền nhanh chóng sửa lời: "Khi thủy tổ của loài người sinh ra, có phân ra Đại Thương Đông Di không? Chúng ta và Đông Di đều cùng tổ tiên, huống hồ hiện nay Đông Di đã thành Đông Tề, đều đã quy phục Đại Thương, đều là con dân của quả nhân, tại sao lại phân biệt? Nếu theo như lời của nàng nói, Hoàng hậu nương nương là người Đông Lỗ, vậy tổ tiên của nàng cũng có huyết mạch của nữ nhân ngoại tộc sao?"
Hoàng Phi Yến liếc mắt nhìn Khương Văn Sắc, lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu không nói, nước mắt chậm rãi từ trên gương mặt chảy xuống. Trương Tử Tinh tâm tình nặng nề, nói tiếp: "Nguyệt Cơ có tình ý đối với ta, cũng không động chạm đến các nàng, ngày đó ta từng có ý đưa nàng về triều, nhưng nàng lại lựa chọn ở lại Đông Tề, thứ nhất là sợ các nàng có thành kiến đối với nàng, thứ hai là giúp ta trông coi Đông Tề. Phi Yến, nàng hay tự hỏi trong tâm, nếu là nếu để nàng ở lại một mình tại man hoang biên cảnh, một năm cũng khó gặp phu quân một lần, nàng sẽ như thế nào? Hôm nay xem ra, cũng may Nguyệt Cơ không có theo ta trở về, nếu không thì cũng không biết sẽ chịu bao nhiêu con mắt lạnh nhạt!"
Hoàng Phi Yến tự biết nếu như Nguyệt Cơ và Trương Tử Tinh cách xa như thế, tuyệt đối không cách nào chịu được cái khổ sở của tịch mịch, trên mặt vẻ xấu hổ không khỏi càng đậm, khóc ròng nói: "Phi Yến biết sai rồi! Phi Yến nguyện cùng với phu quân đi Đông Tề, tự thân bồi tội với Nguyệt Cơ tỷ tỷ!"
Khương Văn Sắc cũng than thở: "Nguyệt Cơ muội muội văn võ song toàn, vì nghiệp lớn của phu quân cam nguyện hy sinh hạnh phúc, trấn thủ Đông Tề, thật sự là "Mẫu tân", phu quân nếu mà khi nào đi đến Đông Tề, nhất định phải đưa Văn Sắc và Cửu Nhi đi cùng, để cho thiếp gặp vị muội muội đáng kính này".
"Mẫu tân" là từ chỉ người vợ Phụ Hảo của tổ tiên nhà Thương là Vũ Đinh. Công lao của tổ tiên nhà Thương Vũ Đinh là lớn nhất. Vũ Đinh thông qua chiến tranh liên tiếp mở rộng bờ cõi ra gấp mấy lần, mà theo Vũ Đinh mang binh đông chinh tây thảo chính là Hoàng hậu Phụ Hảo, Phụ Hảo lập vô số chiến công, chính là tế tự quan trọng nhất của Đại Thương, có trang viên riêng của mình, được hậu nhân tôn xưng là "Mẫu tân".
"Văn Sắc yên tâm, tương lai ta sẽ đưa mọi ngươi cùng đi Đông Tề gặp Nguyệt Cơ" Trương Tử Tinh gật đầu, đỡ Hoàng Phi Yến dậy, thấy nàng khóc thê thảm, trong lòng mềm đi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: "Phi Yến, sai thì có thể sửa, thì chính là thê tử tốt của ta. Chuyện nạp phi, ta tự có ý định, ngày khác nếu gặp duyên phận, thì sẽ tùy duyên mà làm, các nàng đừng vì quá quan tâm mà vội vàng".
"Bệ hạ đã có quyết định, Văn Sắc cũng không nhiều lời nữa," Khương Văn Sắc là người thông minh, không có nói nhiều về chuyện Vi Viện nữa: "Bệ hạ nên nạp thêm một số tỷ muội nữa vào cung, để tránh thế nhân nói Hoàng hậu đố kỵ, không thể dung người khác…"
"Tuân theo ý chỉ của nương nương!" Trương Tử Tinh cố ý lộ vẻ cung kính, làm cho ba nữ đều nở nụ cười, không khí dần dần khôi phục lại như trước. Nhưng thật ra nghe Hoàng hậu nói ra những lời này, trong lòng cũng rất là đắc ý, bởi vì cứ như vậy, sau này có thể danh chánh ngôn thuận mà thêm mấy mỹ nữ nữa, người nào có thể được "Phụng chỉ tán gái" như thé này đây?
Tại thư phòng của Vi phủ, Vi Phiền nghe Vi Viện nói lại, mày cau lại vẫn không có giãn ra.
Vi Viện cắn môi, thấp giọng nói: "Phụ thân đại nhân, nữ nhi tự hỏi bản thân cũng không thua kém Hoàng hậu và các phi, vì sao bệ hạ thủy chung phớt lờ như thế?"
Vi Phiền trầm tư một lúc lâu, lắc đầu nói: "Viện nhi, con hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi".
Vi Viện không nói gì thêm, yên lặng đi ra ngoài, đôi môi anh đào cũng đã bị cắn chảy máu.
Vi Phiền nhìn bóng lưng của nữ nhi, hít một hơi sâu vào, ánh mắt hướng về phía trên nóc của thư phòng, trở nên lạnh lùng hẳn lên.
Bình luận facebook