Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-16
Chương 16: Đã chết chưa?
Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nghĩ thầm, lần này tiêu thật rồi.
Có nên giả vờ đến tháng không?
Nhưng đến tháng thì phải có máu chứ, bây giờ cô làm gì có đâu.
Hay giả vờ đau bụng?
Cố Hạo Đình thông minh như thế, hắn liếc một cái là ra ngay, bị vạch trần thì mình chết chắc!
Hoắc Vi Vũ nghĩ ra rất nhiều phương pháp nhưng đều tự gạch bỏ hết. Thế rồi chẳng biết cô đã về đến nhà họ Cố từ bao giờ.
Thấy Thái Nhã mặt mũi âu sầu, đi đi lại lại ngay trước cửa nhà ra chiều nóng nảy, Hoắc Vi Vũ nhướng mày lên đầy hồ nghi.
Chẳng lẽ cô bộc phát sức mạnh thuở hồng hoang nên có cơ hội xoay chuyển cục diện rồi?
Cố Hạo Đình vừa mới xuống xe thì Thái Nhã đã xông tới, lo lắng: "Hạo Đình, xảy ra chuyện, Mai Lâm tự sát rồi."
Mai Lâm?
Chẳng phải con gái cưng nhà Tướng quân Mai đấy sao?
Cô ấy là vị hôn thê thứ tư của Cố Hạo Đình trong truyền thuyết, chẳng qua kế hoạch bị Hoắc Vi Vũ can thiệp nên người thứ tư đã chuyển thành cô.
Cố Hạo Đình đi vào biệt thự, mặt không đổi sắc, chỉ thờ ơ hỏi: "Đã chết chưa?"
"Chưa chết." Thái Nhã đáp.
Cố Hạo Đình ngồi xuống salon, đanh mắt liếc Thái Nhã như một quân vương: "Bao giờ cô ta chết thì hẵng nói cho con."
Thái Nhã im thin thít.
Cố Hạo Đình ra lệnh cho phụ tá Quách: "Gọi cục trưởng Cục dân chính ra đây được rồi."
"Hạo Đình, con đừng thế. Mai Lâm tự sát là vì con đấy. Bây giờ nhà Tướng quân Mai biết con hủy bỏ hôn ước rồi, ông ấy có thân phận địa vị như thế, mẹ chỉ sợ ông ấy hại con, làm ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của con thôi. Thêm bạn vẫn hơn là kết thù mà." Thái Nhã dốc lòng khuyên nhủ.
Cố Hạo Đình nhếch miệng, lạnh giọng nói: "Người muốn hại con đông như kiến, bọn họ có làm nổi không? Còn nữa, con đồng ý kết hôn với cô ta bao giờ?"
Sắc mặt Thái Nhã tái nhợt.
Chuyện cưới xin này đúng là do bà tự tiện quyết định cho hắn thật. Cố Hạo Đình không tỏ thái độ nên bà cứ thế mà làm, không ngờ Hoắc Vi Vũ lại nhảy ra giữa đường làm kỳ đà cản mũi.
Hoắc Vi Vũ đón ánh nhìn ngập tràn oán hận của Thái Nhã, tròng mắt đảo như rang lạc, ánh mắt loáng qua vẻ gian xảo.
Phải lừa Cố Hạo Đình đi khỏi đây trước đã.
"E rằng chính sự im lặng của anh mới là căn nguyên của hiểu lầm đấy. Tư lệnh Cố, anh không cảm thấy mình có nghĩa vụ giải thích cho rõ ràng sao?" Hoắc Vi Vũ khoanh tay trước ngực, vừa gõ ngón tay vào cánh tay vừa nói.
"Nghĩa vụ?" Cố Hạo Đình cười lạnh rồi nói với vẻ khinh thường: "Tôi chẳng có nghĩa vụ gì với một người không quen biết cả."
"Tôi không muốn chuyện này còn dây dưa đến sau lễ cưới của chúng ta." Hoắc Vi Vũ bày tỏ.
Cố Hạo Đình đứng dậy, áp lực nặng nề tràn ngập cả căn phòng.
Hoắc Vi Vũ vô thức buông tay xuống.
Hắn nhìn cô từ trên cao xuống, trầm giọng nói: "Yêu cầu của cô hợp tình hợp lý, nên bây giờ tôi sẽ đi xử lý sạch sẽ chuyện này. Hi vọng là cô cũng giải quyết cho xong những việc vớ vẩn của cô trước khi cưới."
Cô có thể nói người mà cô muốn "giải quyết" nhất chính là hắn không?
Cố Hạo Đình rảo bước đi ra phía cổng, lúc tới chỗ phụ tá Quách, hắn ra lệnh: "Ở nhà trông chừng cô ấy, nếu còn để cô ấy chạy nữa thì cậu về quê làm ruộng luôn đi, tôi không nuôi đồ vô dụng."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cố Hạo Đình đi rồi mà hơi thở lạnh lẽo của hắn vẫn còn vương nơi đây, khiến tâm trạng mọi người vẫn cứ căng thẳng y như dây cung.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Thái Nhã đang sầm mặt.
"Rốt cuộc cô dùng thủ đoạn gì mà Hạo Đình mặc kệ tiền đồ bị hủy cũng phải dính lấy cô hả? Chị họ của Tướng quân Mai là Phu nhân Tổng thống đấy!" Thái Nhã chất vấn trong cơn tức giận.
"Tôi cũng đang thấy tò mò đây. Bà hỏi Cố Hạo Đình xong thì mách lại cho tôi một câu để tôi tránh thủ đoạn tương tự nhé, hạ giá lắm. Còn nữa..."
Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nghĩ thầm, lần này tiêu thật rồi.
Có nên giả vờ đến tháng không?
Nhưng đến tháng thì phải có máu chứ, bây giờ cô làm gì có đâu.
Hay giả vờ đau bụng?
Cố Hạo Đình thông minh như thế, hắn liếc một cái là ra ngay, bị vạch trần thì mình chết chắc!
Hoắc Vi Vũ nghĩ ra rất nhiều phương pháp nhưng đều tự gạch bỏ hết. Thế rồi chẳng biết cô đã về đến nhà họ Cố từ bao giờ.
Thấy Thái Nhã mặt mũi âu sầu, đi đi lại lại ngay trước cửa nhà ra chiều nóng nảy, Hoắc Vi Vũ nhướng mày lên đầy hồ nghi.
Chẳng lẽ cô bộc phát sức mạnh thuở hồng hoang nên có cơ hội xoay chuyển cục diện rồi?
Cố Hạo Đình vừa mới xuống xe thì Thái Nhã đã xông tới, lo lắng: "Hạo Đình, xảy ra chuyện, Mai Lâm tự sát rồi."
Mai Lâm?
Chẳng phải con gái cưng nhà Tướng quân Mai đấy sao?
Cô ấy là vị hôn thê thứ tư của Cố Hạo Đình trong truyền thuyết, chẳng qua kế hoạch bị Hoắc Vi Vũ can thiệp nên người thứ tư đã chuyển thành cô.
Cố Hạo Đình đi vào biệt thự, mặt không đổi sắc, chỉ thờ ơ hỏi: "Đã chết chưa?"
"Chưa chết." Thái Nhã đáp.
Cố Hạo Đình ngồi xuống salon, đanh mắt liếc Thái Nhã như một quân vương: "Bao giờ cô ta chết thì hẵng nói cho con."
Thái Nhã im thin thít.
Cố Hạo Đình ra lệnh cho phụ tá Quách: "Gọi cục trưởng Cục dân chính ra đây được rồi."
"Hạo Đình, con đừng thế. Mai Lâm tự sát là vì con đấy. Bây giờ nhà Tướng quân Mai biết con hủy bỏ hôn ước rồi, ông ấy có thân phận địa vị như thế, mẹ chỉ sợ ông ấy hại con, làm ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của con thôi. Thêm bạn vẫn hơn là kết thù mà." Thái Nhã dốc lòng khuyên nhủ.
Cố Hạo Đình nhếch miệng, lạnh giọng nói: "Người muốn hại con đông như kiến, bọn họ có làm nổi không? Còn nữa, con đồng ý kết hôn với cô ta bao giờ?"
Sắc mặt Thái Nhã tái nhợt.
Chuyện cưới xin này đúng là do bà tự tiện quyết định cho hắn thật. Cố Hạo Đình không tỏ thái độ nên bà cứ thế mà làm, không ngờ Hoắc Vi Vũ lại nhảy ra giữa đường làm kỳ đà cản mũi.
Hoắc Vi Vũ đón ánh nhìn ngập tràn oán hận của Thái Nhã, tròng mắt đảo như rang lạc, ánh mắt loáng qua vẻ gian xảo.
Phải lừa Cố Hạo Đình đi khỏi đây trước đã.
"E rằng chính sự im lặng của anh mới là căn nguyên của hiểu lầm đấy. Tư lệnh Cố, anh không cảm thấy mình có nghĩa vụ giải thích cho rõ ràng sao?" Hoắc Vi Vũ khoanh tay trước ngực, vừa gõ ngón tay vào cánh tay vừa nói.
"Nghĩa vụ?" Cố Hạo Đình cười lạnh rồi nói với vẻ khinh thường: "Tôi chẳng có nghĩa vụ gì với một người không quen biết cả."
"Tôi không muốn chuyện này còn dây dưa đến sau lễ cưới của chúng ta." Hoắc Vi Vũ bày tỏ.
Cố Hạo Đình đứng dậy, áp lực nặng nề tràn ngập cả căn phòng.
Hoắc Vi Vũ vô thức buông tay xuống.
Hắn nhìn cô từ trên cao xuống, trầm giọng nói: "Yêu cầu của cô hợp tình hợp lý, nên bây giờ tôi sẽ đi xử lý sạch sẽ chuyện này. Hi vọng là cô cũng giải quyết cho xong những việc vớ vẩn của cô trước khi cưới."
Cô có thể nói người mà cô muốn "giải quyết" nhất chính là hắn không?
Cố Hạo Đình rảo bước đi ra phía cổng, lúc tới chỗ phụ tá Quách, hắn ra lệnh: "Ở nhà trông chừng cô ấy, nếu còn để cô ấy chạy nữa thì cậu về quê làm ruộng luôn đi, tôi không nuôi đồ vô dụng."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cố Hạo Đình đi rồi mà hơi thở lạnh lẽo của hắn vẫn còn vương nơi đây, khiến tâm trạng mọi người vẫn cứ căng thẳng y như dây cung.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Thái Nhã đang sầm mặt.
"Rốt cuộc cô dùng thủ đoạn gì mà Hạo Đình mặc kệ tiền đồ bị hủy cũng phải dính lấy cô hả? Chị họ của Tướng quân Mai là Phu nhân Tổng thống đấy!" Thái Nhã chất vấn trong cơn tức giận.
"Tôi cũng đang thấy tò mò đây. Bà hỏi Cố Hạo Đình xong thì mách lại cho tôi một câu để tôi tránh thủ đoạn tương tự nhé, hạ giá lắm. Còn nữa..."
Bình luận facebook