Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141 - Chương 141: Thôi cái trò mèo khóc chuột đi
Editor: Nguyetmai
Cô mơ một giấc mộng rất dài và hỗn loạn.
Trong mơ có Cố Hạo Đình bá đạo, tàn khốc, khát máu. Có mẹ dịu dàng hiền từ, trìu mến vỗ về. Cuối cùng là hình ảnh ba cô trách mắng rồi lìa xa cõi đời.
Đến khi cô về, ba đã được đưa đi hỏa táng. Cô không có cơ hội nhìn mặt người đã nâng niu cô trong lòng bàn tay từ hồi cô còn bé xíu một lần sau cuối.
Nỗi đau tột cùng như dòng lũ dâng trào trong lòng, lan đi khắp nơi, dường như cuốn đi cả hơi thở của cô.
Thế rồi cô giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn Cố Hạo Đình, chưa kịp dứt mình ra khỏi cơn mơ nên đầu óc còn chậm chạp, mắt vẫn tiếp tục rơi lệ.
Nhìn dáng người nhỏ bé run rẩy của cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ và tràn đầy đau buồn ngước nhìn mình với vẻ thật tội nghiệp, hắn thấy tim mình đau nhói rồi như tan ra thành niềm yêu thương vô bờ.
Hắn không nỡ trách cô! Hắn dùng ngón trỏ gạt đi giọt lệ vương bên khóe mi rồi dịu dàng bảo: "Còn đau ở đâu không?"
Dần dần, Hoắc Vi Vũ đã tách biệt được hiện thực và giấc mơ, đôi mắt cũng sáng trong trở lại, không còn mông lung đờ đẫn như trước. Nhớ lại chuyện Cố Hạo Đình đánh mông mình, cơn giận trong cô lại bùng lên, thay thế cho nỗi đau thương.
Cô hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Thôi cái trò mèo khóc chuột đấy đi, bao nhiêu vết thương trên người tôi hầu như toàn anh gây ra còn gì. Anh giết tôi luôn đi cho rồi, dù sao anh cũng là người cao quý quyền uy trên cả luật pháp."
"Em giận tôi chỉ vì tên khốn đó thôi sao!" Cố Hạo Đình nhíu mày, đôi mắt nheo lại đầy lạnh lẽo, ánh lên tia nhìn sắc bén.
"Thừa Ân không phải người như vậy! Đừng có dùng cái thế giới quan méo mó của anh để vấy bẩn tình bạn trong sáng giữa tôi với anh ấy. Người như anh sẽ không bao giờ hiểu được." Hoắc Vi Vũ bực mình quát, rút kim truyền dịch, ngồi dậy định xuống giường.
Cố Hạo Đình túm chặt lấy tay cô: "Thì ra em giận tôi vì Lâm Thừa Ân. Chỉ riêng chuyện cậu ta ôm em đã đủ để tôi chặt tay cậu ta rồi, đánh có một trận cũng là vì nể mặt em."
"Chỉ đánh có một trận?" Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu nhìn hắn, bực bội gắt: "Đánh có một trận mà anh ấy nằm trên giường bệnh thừa sống thiếu chết ư! Anh ấy là bạn tôi, tôi uống say thì anh ấy dìu, có gì không bình thường chứ? Chẳng lẽ vào khách sạn với đàn bà những năm tiếng đồng hồ như anh mới là bình thường à!"
Cố Hạo Đình khựng lại, nắm vai xoay người cô lại, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng, hỏi: "Em biết được gì rồi?"
"Tôi chẳng biết gì hết, cũng không muốn biết. Anh có bao nhiêu đàn bà, bao nhiêu nhân tình tôi không quan tâm, nhưng phiền anh giữ bí mật cho tốt, đừng để người ta chụp được đăng lên mạng mà không biết gì. Anh không cần thể diện nhưng tôi cần, tôi còn chưa muốn để những người quen biết mình lo lắng hoặc cười nhạo." Hoắc Vi Vũ cạy mở tay hắn ra.
Cố Hạo Đình vẫn nhất quyết nắm chặt lấy vai cô, trái tim thắt lại như bị ai đó siết chặt, nhiều lời muốn nói dâng lên cuống họng lại bị đè ép trở lại.
Hắn giải thích nhưng không mấy rõ ràng: "Quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải như em nghĩ đâu. Tôi đưa cô ấy đến khách sạn là vì có nguyên nhân khác, em đừng nghĩ lung tung."
Hoắc Vi Vũ cười khẩy: "Tôi nghĩ thế nào chẳng được, dù sao cũng không thể thay đổi quan hệ giữa anh và tôi. Bây giờ phiền anh bỏ tay ra, tôi muốn về."
"Em đang bệnh thế này thì về kiểu gì?" Cố Hạo Đình bực mình.
"Tôi có tay có chân, đầu óc tỉnh táo, đủ năng lực hành vi, sao mà không về được!" Hoắc Vi Vũ vặn lại, cấu mạnh vào tay Cố Hạo Đình.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình bị cấu đau nhưng vẫn không buông, hơi dùng sức ấn cô ngồi lại giường bệnh. Hoắc Vi Vũ không phục, trừng mắt lườm hắn.
"Đừng ngang bướng nữa, Luật sư sắp mang hợp đồng và giấy tờ quyền sở hữu hòn đảo nhỏ kia tới rồi." Cố Hạo Đình kiên nhẫn dỗ dành.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi khinh bỉ. Hắn định chơi trò cho một cái tát rồi an ủi bằng một quả táo chứ gì.
"Thôi khỏi, cái gì của anh tôi trả lại anh hết, anh thích cho ai thì cho!" Hoắc Vi Vũ nói rất dứt khoát.
Cố Hạo Đình cắn răng, đôi mắt loáng qua ánh nhìn sắc bén, siết chặt lấy vai cô, nói với giọng hơi bực bội: "Không cần máy bay của tôi, không cần đảo của tôi, cũng không cần tôi, vậy rốt cuộc em muốn gì?"
Cô mơ một giấc mộng rất dài và hỗn loạn.
Trong mơ có Cố Hạo Đình bá đạo, tàn khốc, khát máu. Có mẹ dịu dàng hiền từ, trìu mến vỗ về. Cuối cùng là hình ảnh ba cô trách mắng rồi lìa xa cõi đời.
Đến khi cô về, ba đã được đưa đi hỏa táng. Cô không có cơ hội nhìn mặt người đã nâng niu cô trong lòng bàn tay từ hồi cô còn bé xíu một lần sau cuối.
Nỗi đau tột cùng như dòng lũ dâng trào trong lòng, lan đi khắp nơi, dường như cuốn đi cả hơi thở của cô.
Thế rồi cô giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn Cố Hạo Đình, chưa kịp dứt mình ra khỏi cơn mơ nên đầu óc còn chậm chạp, mắt vẫn tiếp tục rơi lệ.
Nhìn dáng người nhỏ bé run rẩy của cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ và tràn đầy đau buồn ngước nhìn mình với vẻ thật tội nghiệp, hắn thấy tim mình đau nhói rồi như tan ra thành niềm yêu thương vô bờ.
Hắn không nỡ trách cô! Hắn dùng ngón trỏ gạt đi giọt lệ vương bên khóe mi rồi dịu dàng bảo: "Còn đau ở đâu không?"
Dần dần, Hoắc Vi Vũ đã tách biệt được hiện thực và giấc mơ, đôi mắt cũng sáng trong trở lại, không còn mông lung đờ đẫn như trước. Nhớ lại chuyện Cố Hạo Đình đánh mông mình, cơn giận trong cô lại bùng lên, thay thế cho nỗi đau thương.
Cô hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Thôi cái trò mèo khóc chuột đấy đi, bao nhiêu vết thương trên người tôi hầu như toàn anh gây ra còn gì. Anh giết tôi luôn đi cho rồi, dù sao anh cũng là người cao quý quyền uy trên cả luật pháp."
"Em giận tôi chỉ vì tên khốn đó thôi sao!" Cố Hạo Đình nhíu mày, đôi mắt nheo lại đầy lạnh lẽo, ánh lên tia nhìn sắc bén.
"Thừa Ân không phải người như vậy! Đừng có dùng cái thế giới quan méo mó của anh để vấy bẩn tình bạn trong sáng giữa tôi với anh ấy. Người như anh sẽ không bao giờ hiểu được." Hoắc Vi Vũ bực mình quát, rút kim truyền dịch, ngồi dậy định xuống giường.
Cố Hạo Đình túm chặt lấy tay cô: "Thì ra em giận tôi vì Lâm Thừa Ân. Chỉ riêng chuyện cậu ta ôm em đã đủ để tôi chặt tay cậu ta rồi, đánh có một trận cũng là vì nể mặt em."
"Chỉ đánh có một trận?" Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu nhìn hắn, bực bội gắt: "Đánh có một trận mà anh ấy nằm trên giường bệnh thừa sống thiếu chết ư! Anh ấy là bạn tôi, tôi uống say thì anh ấy dìu, có gì không bình thường chứ? Chẳng lẽ vào khách sạn với đàn bà những năm tiếng đồng hồ như anh mới là bình thường à!"
Cố Hạo Đình khựng lại, nắm vai xoay người cô lại, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng, hỏi: "Em biết được gì rồi?"
"Tôi chẳng biết gì hết, cũng không muốn biết. Anh có bao nhiêu đàn bà, bao nhiêu nhân tình tôi không quan tâm, nhưng phiền anh giữ bí mật cho tốt, đừng để người ta chụp được đăng lên mạng mà không biết gì. Anh không cần thể diện nhưng tôi cần, tôi còn chưa muốn để những người quen biết mình lo lắng hoặc cười nhạo." Hoắc Vi Vũ cạy mở tay hắn ra.
Cố Hạo Đình vẫn nhất quyết nắm chặt lấy vai cô, trái tim thắt lại như bị ai đó siết chặt, nhiều lời muốn nói dâng lên cuống họng lại bị đè ép trở lại.
Hắn giải thích nhưng không mấy rõ ràng: "Quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải như em nghĩ đâu. Tôi đưa cô ấy đến khách sạn là vì có nguyên nhân khác, em đừng nghĩ lung tung."
Hoắc Vi Vũ cười khẩy: "Tôi nghĩ thế nào chẳng được, dù sao cũng không thể thay đổi quan hệ giữa anh và tôi. Bây giờ phiền anh bỏ tay ra, tôi muốn về."
"Em đang bệnh thế này thì về kiểu gì?" Cố Hạo Đình bực mình.
"Tôi có tay có chân, đầu óc tỉnh táo, đủ năng lực hành vi, sao mà không về được!" Hoắc Vi Vũ vặn lại, cấu mạnh vào tay Cố Hạo Đình.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình bị cấu đau nhưng vẫn không buông, hơi dùng sức ấn cô ngồi lại giường bệnh. Hoắc Vi Vũ không phục, trừng mắt lườm hắn.
"Đừng ngang bướng nữa, Luật sư sắp mang hợp đồng và giấy tờ quyền sở hữu hòn đảo nhỏ kia tới rồi." Cố Hạo Đình kiên nhẫn dỗ dành.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi khinh bỉ. Hắn định chơi trò cho một cái tát rồi an ủi bằng một quả táo chứ gì.
"Thôi khỏi, cái gì của anh tôi trả lại anh hết, anh thích cho ai thì cho!" Hoắc Vi Vũ nói rất dứt khoát.
Cố Hạo Đình cắn răng, đôi mắt loáng qua ánh nhìn sắc bén, siết chặt lấy vai cô, nói với giọng hơi bực bội: "Không cần máy bay của tôi, không cần đảo của tôi, cũng không cần tôi, vậy rốt cuộc em muốn gì?"
Bình luận facebook