Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529 - Chương 529
Chương 529 BÍ MẬT MÀ ĐÀN ÔNG KHÔNG BIẾT
Thứ Sáu.
Hoắc Vi Vũ nghĩ mãi, càng nghĩ càng lo lắng.
Ngày mai là tiệc mừng công của Cố Hạo Đình, nếu lỡ may tên sát thủ kia lẻn vào đó thì sao? Cô đã tận mắt chứng kiến thân thủ của tên sát thủ kia, gã vô cùng tàn nhẫn và độc ác. Cô không sợ chuyện gì to tát, chỉ sợ sẽ có chuyện không may. Cô phải nghĩ cách nhắc nhở Cố Hạo Đình rằng có lẽ Phùng Tri Dao có vấn đề. Nhưng cô không thể dùng điện thoại cũng không được dùng máy tính, bây giờ cô muốn ra ngoài cũng là cả một vấn đề.
“Tôi là bạn của Hoắc Vi Vũ, các người ngăn tôi làm gì, thần kinh à?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ bên ngoài.
“Vào đây đi.” Hoắc Vi Vũ gọi.
“Nghe thấy không? Gọi tôi vào đấy! Còn ngăn nữa cẩn thận tôi đánh cho!” Y Phương Phương nói chẳng hề khách sáo rồi mở cửa ra.
Cô ấy cầm một giỏ hoa quả, cười nói: “Xin chào, bây giờ tôi mới hỏi thăm được phòng bệnh của cô nên đến hơi muộn, xin lỗi nhé.”
Nhìn thấy Y Phương Phương đến, trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hy vọng.
Tay trái của Hoắc Vi Vũ bị thương, không động đậy được, chỉ có thể vươn tay phải nắm tay Y Phương Phương: “Cảm ơn cô đã đến thăm tôi.”
“Chúng ta có duyên mà. Hôm qua lúc cô bị thương, tôi cũng đang làm tóc ở câu lạc bộ tư nhân kia đấy.” Y Phương Phương đặt giỏ hoa quả lên bàn.
Hoắc Vi Vũ liếc ra phía cửa. Cô biết chắc chắn Tổng thống đã cho người canh gác bên ngoài, nhưng chắc hẳn trong phòng bệnh không có camera.
“Đúng dịp quá. Hôm qua bao nhiêu người đến làm tóc, tổng Giám đốc nổi tiếng nhất đã bị hẹn trước từ bao giờ rồi. Ai cắt tóc cho cô thế?” Hoắc Vi Vũ tìm bừa một đề tài. Cô vừa nhìn chằm chằm ra cửa, vừa xé một tờ giấy trên bệnh án bác sĩ để đầu giường rồi nhanh chóng viết chữ lên.
Y Phương Phương thấy thế thì phát hiện ra ngay vấn đề.
“Jane, anh ta là nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất đấy, kiểu tóc của tôi do anh ta thiết kế đây này. À đúng rồi, cô chưa tắm táp gì đúng không? Để tôi giúp cô nhé? Có quần áo thay chưa?” Y Phương Phương hỏi xong thì đi ra cửa, kéo rèm lên, khóa trái cửa phòng lại.
Như thế này thì người bên ngoài không thể nhìn vào từ cửa sổ được.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, cô gái này thật thông minh.
“Có, bệnh viện phát cho đây. Cảm ơn cô.” Hoắc Vi Vũ đưa tờ giấy trong tay cho Y Phương Phương.
Nội dung trên tờ giấy rất ngắn gọn: Nhắc nhở Cố Hạo Đình, có người muốn ám sát anh ấy, Phùng Tri Dao rất khả nghi, đừng bảo là tôi nói.
Y Phương Phương chỉ vào Hoắc Vi Vũ, mấp máy môi như muốn nói: Sao lại thế? Vì sao không được nói là cô?
Hoắc Vi Vũ viết nhanh lên giấy: “Tôi có lý do riêng, tuyệt đối không được để Cố Hạo Đình biết.”
Ngoài cửa bỗng ồn ào, sau đó là tiếng ra lệnh của Tổng thống: “Sao lại khóa cửa? Mở ra!”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nghe thấy tiếng Tổng thống, Y Phương Phương rút tờ giấy trong tay Hoắc Vi Vũ ra, chạy vào toilet, thả xuống bồn cầu, giật nước cho trôi đi rồi mở vòi nước nóng.
Cửa bị mở ra, Tổng thống bước vào, nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ đang ngồi trên giường bệnh với vẻ không vui.
“Nước ấm rồi, tắm được rồi đấy.” Y Phương Phương đi ra từ phòng tắm, thấy Tổng thống đến bèn vẩy nước trên tay rồi nói với vẻ khó chịu: “Tổng thống đến à, đàn bà con gái muốn tắm rửa, ông ở đây mà coi được sao?”
“Cô ra ngoài trước đi, để tôi nói với cô ấy mấy câu đã.” Tổng thống đuổi người.
“À được.” Y Phương Phương nhìn sang Hoắc Vi Vũ rồi đi ra cửa.
“Duật Nghị mất tích rồi, cô có biết chuyện này không? Cô cố ý giật dây nó làm vậy phải không?” Tổng thống nghiêm nghị nói, trông cực kỳ bực dọc. Ông ta thậm chí không thèm che giấu tâm trạng của mình, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng ác độc, như thể muốn giết chết Hoắc Vi Vũ ngay lúc này.
Hoắc Vi Vũ không ngờ Duật Nghị lại mất tích. Nếu ngày mai gã không có mặt trong tiệc mừng công, vậy thì không thể tuyên bố cô là vợ tương lai của gã đúng không? Cô bỗng cảm kích Duật Nghị không để đâu cho hết…
Thứ Sáu.
Hoắc Vi Vũ nghĩ mãi, càng nghĩ càng lo lắng.
Ngày mai là tiệc mừng công của Cố Hạo Đình, nếu lỡ may tên sát thủ kia lẻn vào đó thì sao? Cô đã tận mắt chứng kiến thân thủ của tên sát thủ kia, gã vô cùng tàn nhẫn và độc ác. Cô không sợ chuyện gì to tát, chỉ sợ sẽ có chuyện không may. Cô phải nghĩ cách nhắc nhở Cố Hạo Đình rằng có lẽ Phùng Tri Dao có vấn đề. Nhưng cô không thể dùng điện thoại cũng không được dùng máy tính, bây giờ cô muốn ra ngoài cũng là cả một vấn đề.
“Tôi là bạn của Hoắc Vi Vũ, các người ngăn tôi làm gì, thần kinh à?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ bên ngoài.
“Vào đây đi.” Hoắc Vi Vũ gọi.
“Nghe thấy không? Gọi tôi vào đấy! Còn ngăn nữa cẩn thận tôi đánh cho!” Y Phương Phương nói chẳng hề khách sáo rồi mở cửa ra.
Cô ấy cầm một giỏ hoa quả, cười nói: “Xin chào, bây giờ tôi mới hỏi thăm được phòng bệnh của cô nên đến hơi muộn, xin lỗi nhé.”
Nhìn thấy Y Phương Phương đến, trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hy vọng.
Tay trái của Hoắc Vi Vũ bị thương, không động đậy được, chỉ có thể vươn tay phải nắm tay Y Phương Phương: “Cảm ơn cô đã đến thăm tôi.”
“Chúng ta có duyên mà. Hôm qua lúc cô bị thương, tôi cũng đang làm tóc ở câu lạc bộ tư nhân kia đấy.” Y Phương Phương đặt giỏ hoa quả lên bàn.
Hoắc Vi Vũ liếc ra phía cửa. Cô biết chắc chắn Tổng thống đã cho người canh gác bên ngoài, nhưng chắc hẳn trong phòng bệnh không có camera.
“Đúng dịp quá. Hôm qua bao nhiêu người đến làm tóc, tổng Giám đốc nổi tiếng nhất đã bị hẹn trước từ bao giờ rồi. Ai cắt tóc cho cô thế?” Hoắc Vi Vũ tìm bừa một đề tài. Cô vừa nhìn chằm chằm ra cửa, vừa xé một tờ giấy trên bệnh án bác sĩ để đầu giường rồi nhanh chóng viết chữ lên.
Y Phương Phương thấy thế thì phát hiện ra ngay vấn đề.
“Jane, anh ta là nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất đấy, kiểu tóc của tôi do anh ta thiết kế đây này. À đúng rồi, cô chưa tắm táp gì đúng không? Để tôi giúp cô nhé? Có quần áo thay chưa?” Y Phương Phương hỏi xong thì đi ra cửa, kéo rèm lên, khóa trái cửa phòng lại.
Như thế này thì người bên ngoài không thể nhìn vào từ cửa sổ được.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, cô gái này thật thông minh.
“Có, bệnh viện phát cho đây. Cảm ơn cô.” Hoắc Vi Vũ đưa tờ giấy trong tay cho Y Phương Phương.
Nội dung trên tờ giấy rất ngắn gọn: Nhắc nhở Cố Hạo Đình, có người muốn ám sát anh ấy, Phùng Tri Dao rất khả nghi, đừng bảo là tôi nói.
Y Phương Phương chỉ vào Hoắc Vi Vũ, mấp máy môi như muốn nói: Sao lại thế? Vì sao không được nói là cô?
Hoắc Vi Vũ viết nhanh lên giấy: “Tôi có lý do riêng, tuyệt đối không được để Cố Hạo Đình biết.”
Ngoài cửa bỗng ồn ào, sau đó là tiếng ra lệnh của Tổng thống: “Sao lại khóa cửa? Mở ra!”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nghe thấy tiếng Tổng thống, Y Phương Phương rút tờ giấy trong tay Hoắc Vi Vũ ra, chạy vào toilet, thả xuống bồn cầu, giật nước cho trôi đi rồi mở vòi nước nóng.
Cửa bị mở ra, Tổng thống bước vào, nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ đang ngồi trên giường bệnh với vẻ không vui.
“Nước ấm rồi, tắm được rồi đấy.” Y Phương Phương đi ra từ phòng tắm, thấy Tổng thống đến bèn vẩy nước trên tay rồi nói với vẻ khó chịu: “Tổng thống đến à, đàn bà con gái muốn tắm rửa, ông ở đây mà coi được sao?”
“Cô ra ngoài trước đi, để tôi nói với cô ấy mấy câu đã.” Tổng thống đuổi người.
“À được.” Y Phương Phương nhìn sang Hoắc Vi Vũ rồi đi ra cửa.
“Duật Nghị mất tích rồi, cô có biết chuyện này không? Cô cố ý giật dây nó làm vậy phải không?” Tổng thống nghiêm nghị nói, trông cực kỳ bực dọc. Ông ta thậm chí không thèm che giấu tâm trạng của mình, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng ác độc, như thể muốn giết chết Hoắc Vi Vũ ngay lúc này.
Hoắc Vi Vũ không ngờ Duật Nghị lại mất tích. Nếu ngày mai gã không có mặt trong tiệc mừng công, vậy thì không thể tuyên bố cô là vợ tương lai của gã đúng không? Cô bỗng cảm kích Duật Nghị không để đâu cho hết…
Bình luận facebook