Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 532 - Chương 532
Chương 532 TƯ LỆNH LÀ NGƯỜI MÀ CÔ ẤY YÊU
Cố Hạo Đình cúp điện thoại, quay người vào phòng rồi ra lệnh khẩn cấp: “Chuyện có biến, Vương Đông, mang theo một trăm lính đi với tôi, đến bệnh viện cướp người.”
“A!” Vương Đông hưng phấn: “Binh biến sao? Binh biến!”
“Tuyệt quá! Để tôi đi chuẩn bị máy bay chiến đấu!” Lão Triệu dâng trào nhiệt huyết theo.
“Tôi đi báo cho đội pháo binh và đội xe tăng, phải giết cho chúng không còn mảnh giáp. Ha ha ha, há há há!” Trung tá Thượng dường như cũng trở nên điên cuồng.
Cố Hạo Đình điềm tĩnh quét mắt nhìn bọn họ rồi ra lệnh: “Trừ Vương Đông ra, những người khác tiến hành như kế hoạch đã định.”
Cả gian phòng bỗng lặng phắc như tờ.
“Tư lệnh, nếu bây giờ ngài đi cướp người thì Duật Cẩn sẽ lập tức công bố chuyện ở nước B lên mạng. Chúng ta không tạo phản thì còn đợi đến khi nào? Đạp ngã lão Duật Cẩn cặn bã kia xuống thôi!” Trung tá Thượng đề nghị.
“Anh tung tin ra, hãy nói tín vật của Giang Khả đã nằm trong tay tôi rồi.” Cố Hạo Đình túc trí đa mưu ra lệnh cho Trung tá Thượng.
Trung tá Thượng hiểu rõ: “Tư lệnh anh minh!”
Duật Cẩn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông ta không dám công bố ngay cũng là vì kiêng dè binh lực trong tay Tư lệnh. Nếu bây giờ họ loan tin Tư lệnh đã có được tín vật thì ông ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ lập tức chia nhau hành động.
Cố Hạo Đình ra khỏi văn phòng, lên máy bay, đi thẳng tới bệnh viện quân khu.
Đến phòng bệnh, thấy bên trong không còn một ai, trong đáy mắt hắn đong đầy vẻ hoảng hốt. Hắn túm lấy một y tá, cau mày hỏi: “Cô gái trong phòng này đâu rồi?”
“Hình như bệnh nhân đã xuất viện rồi, sau khi trừ độc xong thì vết thương của cô ấy không đáng ngại nữa ạ.” Thấy sắc mặt Tư lệnh sa sầm đến đáng sợ, y tá trả lời mà lòng nơm nớp lo sợ.
Trung tá Thượng lo lắng hỏi: “Có phải Tổng thống bắt cô ấy đi rồi không?”
“Lập tức tìm kiếm vị trí của Tổng thống, mười phút sau phải gửi tọa độ cụ thể cho tôi.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
“Rõ.” Trung tá Thượng gật đầu.
“Chờ chút đã.” Cố Hạo Đình gọi Trung tá Thượng lại, trầm tư suy nghĩ chốc lát.
Duật Cẩn là một con cáo già, chắc chắn ông ta biết hắn đã theo dõi. Nói không chừng bây giờ quản gia Tăng đang cầm điện thoại của ông ta đi lòng vòng khắp nơi. Ở Ninh Xuyên, Duật Cẩn không có chỗ nào để đi. Đối với ông ta, biện pháp tốt nhất chính là cho cấp dưới lái những chiếc xe giống nhau tỏa ra các đường để phân tán lực lượng của hắn. Nhưng suy cho cùng, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.
“Tìm kiếm kĩ từng góc bệnh viện cho tôi. Chắc hẳn cô ấy vẫn còn trong bệnh viện.” Cố Hạo Đình lạnh giọng ra lệnh.
“Rõ! Người của chúng ta sẽ tới đây trong vòng hai mươi phút nữa.” Trung tá Thượng báo cáo.
Cố Hạo Đình không chờ được hai mươi phút. Hắn nhanh chóng tìm kiếm từng phòng một. Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông, là Tần Duyệt gọi tới. Cố Hạo Đình đành dừng lại để nghe máy. Vietwriter.vn
“Tư lệnh, Y Phương Phương gửi cho tôi một đường link, Tư lệnh mau mở ra xem, Tổng thống và cô Hoắc đang phát trực tiếp.” Báo cáo xong, Tần Duyệt gửi đường link kia cho Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình nhanh chóng mở ra.
“Nghe nói cô và cậu Duật Nghị sắp kết hôn, chuyện này có phải là thật không?” Giọng nói của phóng viên vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn qua ống kính một cách gượng gạo rồi liếc mắt sang phía bên cạnh. Rõ ràng cô đang bị uy hiếp.
“Ban đầu tôi muốn công bố tin này trong tiệc mừng công của Tư lệnh Cố, song Tổng thống cảm thấy làm vậy sẽ giành hết sự chú ý của mọi người trong tiệc mừng công của Tư lệnh, không được hay cho lắm.” Hoắc Vi Vũ rũ mắt đáp.
“Nghe nói lần này cô bị thương vì cậu Duật Nghị, cậu ấy rất cảm động, không biết chuyện bị thương này có làm trì hoãn lễ cưới của hai người hay không?”
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi rồi cất lời sâu xa: “Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, mấy ngày là khỏi. Chỉ cần người tôi yêu bình an vô sự là tốt rồi.”
Người mà em yêu?
Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm vào màn hình, lông mày nhíu chặt lại.
Cố Hạo Đình cúp điện thoại, quay người vào phòng rồi ra lệnh khẩn cấp: “Chuyện có biến, Vương Đông, mang theo một trăm lính đi với tôi, đến bệnh viện cướp người.”
“A!” Vương Đông hưng phấn: “Binh biến sao? Binh biến!”
“Tuyệt quá! Để tôi đi chuẩn bị máy bay chiến đấu!” Lão Triệu dâng trào nhiệt huyết theo.
“Tôi đi báo cho đội pháo binh và đội xe tăng, phải giết cho chúng không còn mảnh giáp. Ha ha ha, há há há!” Trung tá Thượng dường như cũng trở nên điên cuồng.
Cố Hạo Đình điềm tĩnh quét mắt nhìn bọn họ rồi ra lệnh: “Trừ Vương Đông ra, những người khác tiến hành như kế hoạch đã định.”
Cả gian phòng bỗng lặng phắc như tờ.
“Tư lệnh, nếu bây giờ ngài đi cướp người thì Duật Cẩn sẽ lập tức công bố chuyện ở nước B lên mạng. Chúng ta không tạo phản thì còn đợi đến khi nào? Đạp ngã lão Duật Cẩn cặn bã kia xuống thôi!” Trung tá Thượng đề nghị.
“Anh tung tin ra, hãy nói tín vật của Giang Khả đã nằm trong tay tôi rồi.” Cố Hạo Đình túc trí đa mưu ra lệnh cho Trung tá Thượng.
Trung tá Thượng hiểu rõ: “Tư lệnh anh minh!”
Duật Cẩn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông ta không dám công bố ngay cũng là vì kiêng dè binh lực trong tay Tư lệnh. Nếu bây giờ họ loan tin Tư lệnh đã có được tín vật thì ông ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ lập tức chia nhau hành động.
Cố Hạo Đình ra khỏi văn phòng, lên máy bay, đi thẳng tới bệnh viện quân khu.
Đến phòng bệnh, thấy bên trong không còn một ai, trong đáy mắt hắn đong đầy vẻ hoảng hốt. Hắn túm lấy một y tá, cau mày hỏi: “Cô gái trong phòng này đâu rồi?”
“Hình như bệnh nhân đã xuất viện rồi, sau khi trừ độc xong thì vết thương của cô ấy không đáng ngại nữa ạ.” Thấy sắc mặt Tư lệnh sa sầm đến đáng sợ, y tá trả lời mà lòng nơm nớp lo sợ.
Trung tá Thượng lo lắng hỏi: “Có phải Tổng thống bắt cô ấy đi rồi không?”
“Lập tức tìm kiếm vị trí của Tổng thống, mười phút sau phải gửi tọa độ cụ thể cho tôi.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
“Rõ.” Trung tá Thượng gật đầu.
“Chờ chút đã.” Cố Hạo Đình gọi Trung tá Thượng lại, trầm tư suy nghĩ chốc lát.
Duật Cẩn là một con cáo già, chắc chắn ông ta biết hắn đã theo dõi. Nói không chừng bây giờ quản gia Tăng đang cầm điện thoại của ông ta đi lòng vòng khắp nơi. Ở Ninh Xuyên, Duật Cẩn không có chỗ nào để đi. Đối với ông ta, biện pháp tốt nhất chính là cho cấp dưới lái những chiếc xe giống nhau tỏa ra các đường để phân tán lực lượng của hắn. Nhưng suy cho cùng, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.
“Tìm kiếm kĩ từng góc bệnh viện cho tôi. Chắc hẳn cô ấy vẫn còn trong bệnh viện.” Cố Hạo Đình lạnh giọng ra lệnh.
“Rõ! Người của chúng ta sẽ tới đây trong vòng hai mươi phút nữa.” Trung tá Thượng báo cáo.
Cố Hạo Đình không chờ được hai mươi phút. Hắn nhanh chóng tìm kiếm từng phòng một. Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông, là Tần Duyệt gọi tới. Cố Hạo Đình đành dừng lại để nghe máy. Vietwriter.vn
“Tư lệnh, Y Phương Phương gửi cho tôi một đường link, Tư lệnh mau mở ra xem, Tổng thống và cô Hoắc đang phát trực tiếp.” Báo cáo xong, Tần Duyệt gửi đường link kia cho Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình nhanh chóng mở ra.
“Nghe nói cô và cậu Duật Nghị sắp kết hôn, chuyện này có phải là thật không?” Giọng nói của phóng viên vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn qua ống kính một cách gượng gạo rồi liếc mắt sang phía bên cạnh. Rõ ràng cô đang bị uy hiếp.
“Ban đầu tôi muốn công bố tin này trong tiệc mừng công của Tư lệnh Cố, song Tổng thống cảm thấy làm vậy sẽ giành hết sự chú ý của mọi người trong tiệc mừng công của Tư lệnh, không được hay cho lắm.” Hoắc Vi Vũ rũ mắt đáp.
“Nghe nói lần này cô bị thương vì cậu Duật Nghị, cậu ấy rất cảm động, không biết chuyện bị thương này có làm trì hoãn lễ cưới của hai người hay không?”
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi rồi cất lời sâu xa: “Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, mấy ngày là khỏi. Chỉ cần người tôi yêu bình an vô sự là tốt rồi.”
Người mà em yêu?
Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm vào màn hình, lông mày nhíu chặt lại.