Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534 - Chương 534 AI ĐÁNH? MUỐN CHẾT SAO?
Chương 534 AI ĐÁNH? MUỐN CHẾT SAO?
Hoắc Vi Vũ thở hổn hển lườm Tổng thống.
“Hay là chúng ta giết Cố Hạo Đình rồi phán cho hắn tội mưu phản?” Quản gia Tăng cuống quýt nói.
“Trong tình hình này, chúng ta không giết được hắn. Mau gọi người đến chi viện!” Tổng thống ra lệnh.
Quản gia Tăng tức khắc gọi điện điều quân chi viện.
Tổng thống nhíu chặt mày suy tư. Đúng lúc này, Cố Hạo Đình đã mở cửa, đứng nghiêm ở cửa ra vào.
Sau lưng hắn, Vương Đông đã chỉ huy binh sĩ tràn vào, khống chế toàn bộ người của Tổng thống.
“Làm càn! Ngài muốn tạo phản sao?” Quản gia Tăng cuống cuồng quát lớn, mồ hôi lạnh túa ra đẫm mặt.
Ông ta vừa thốt ra câu này, cả gian phòng bỗng chìm trong sát khí nồng nặc. Dường như sau lưng mỗi người đang có đao phủ giơ đao chờ sẵn. Tất cả đều căng thẳng đến nín thở.
Trên trán Tổng thống lấm tấm mồ hôi lạnh. Ông ta kéo Hoắc Vi Vũ ra chắn trước người mình rồi nhìn Cố Hạo Đình bằng ánh mắt âm độc: “Tôi làm việc tận tâm, yêu dân như con, không hề có bất kì sai lầm nào. Nếu bây giờ cậu giết tôi thì nhân dân cả nước sẽ không tha cho cậu. Đừng quên, nước G vẫn đang nhòm ngó nước ta như hổ đói rình mồi, chỉ còn thiếu một lý do để xâm lược mà thôi. Cậu mà giết tôi rồi có ý định cướp vị trí Tổng thống thì nhất định bọn chúng sẽ xuất quân đánh sang, bấy giờ người chịu thiệt là nhân dân ta, mà cậu sẽ gánh tiếng xấu muôn đời. Tôi cũng sẽ bắt ả đàn bà này phải chôn cùng!”
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nòng súng lục sau lưng, cả người cứng đờ.
Cô không sợ chết. Nhưng nếu Duật Cẩn giết cô thì Cố Hạo Đình chắc chắn sẽ tiễn Duật Cẩn chầu trời. Đến lúc đó nước G đánh sang, Tướng quân Mai công kích, trong tay Cố Hạo Đình không có tín vật, hắn không thể ngăn nổi kẻ địch tứ phía.
“Tổng thống đang ở đây, anh không nghĩ mình cần gõ cửa rồi mới vào sao? Cố Hạo Đình, anh làm càn quá rồi đấy.” Hoắc Vi Vũ nói bằng giọng gay gắt.
Cố Hạo Đình liếc nhìn Hoắc Vi Vũ, đáp lại bằng giọng nói còn gay gắt hơn: “Tôi và Tổng thống đang nói chuyện, đến lượt em xen vào sao?”
Hoắc Vi Vũ khựng lại, bắt đầu run run vì khí thế của hắn.
Cố Hạo Đình bước tới trước mặt Duật Cẩn, nét mặt đanh lại, lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói có tin đồn tín vật đang ở chỗ tôi nên phải đến đây để đính chính một chút, chuyện này là giả.”
Duật Cẩn nhìn Cố Hạo Đình đầy phòng bị, nhưng không thể đọc ra được gì từ đáy mắt đen thăm thẳm của hắn. Có điều, hắn đã đưa thang thì ông ta cũng biết điều mà xuống.
“Tôi sẽ không tin tưởng lời đồn vô căn cứ đó. Nếu cậu có tín vật thì chắc chắn sẽ lập tức nộp lại cho quốc gia.” Nói xong, Tổng thống liếc nhìn quản gia Tăng, quát: “Ban nãy ông nói bậy bạ gì đó? Sao ông dám phá hoại quan hệ quân thần như vậy? Vả miệng 100 cái!”
Vietwriter.vn
“Dạ.” Quản gia Tăng vội vàng giơ tay vả miệng bôm bốp.
Tên bợ mông này vừa nãy còn muốn giết Cố Hạo Đình.
“Ông đang vuốt mặt đấy à? Ông hại Tổng thống sợ hãi, còn hại Tư lệnh gánh tội bất nhân bất nghĩa, suýt nữa cả quốc gia cũng nghiêng ngả theo ông rồi, đánh mạnh lên!” Hoắc Vi Vũ cao giọng nói.
Quản gia Tăng ngớ người nhìn Hoắc Vi Vũ: “Vâng.”
Sau đó đánh mạnh hơn hẳn.
Hoắc Vi Vũ quay sang Cố Hạo Đình, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn thì bỗng giật mình.
Cô không thể để cho tình hình chuyển biến xấu đi thêm nữa.
“Tư lệnh à, tôi đã là thái tử phi rồi, anh có thể xem lại livestream trên mạng. Sau này tôi và điện hạ còn phải dựa vào anh bảo vệ quốc gia đấy, mời anh về cho.” Hoắc Vi Vũ dịu giọng nói.
Cố Hạo Đình không những không đi mà còn bước đến bên Hoắc Vi Vũ rồi nhẹ tay nâng cằm cô lên.
Hoắc Vi Vũ run bắn người, nơi bị hắn nắm như có dòng điện chạy qua, khiến cho đáy lòng cô tê dại. Không ngờ hắn dám nâng mặt cô ngay trước mặt Tổng thống. Hoắc Vi Vũ muốn lui lại theo bản năng.
Song Cố Hạo Đình đâu để cho cô làm thế. Thấy vết máu trên mặt cô, đôi mắt sắc bén co lại, khí thế lạnh lùng toát ra, hắn hỏi bằng giọng lạnh lẽo đến buốt xương: “Ai đánh?”
Hoắc Vi Vũ thở hổn hển lườm Tổng thống.
“Hay là chúng ta giết Cố Hạo Đình rồi phán cho hắn tội mưu phản?” Quản gia Tăng cuống quýt nói.
“Trong tình hình này, chúng ta không giết được hắn. Mau gọi người đến chi viện!” Tổng thống ra lệnh.
Quản gia Tăng tức khắc gọi điện điều quân chi viện.
Tổng thống nhíu chặt mày suy tư. Đúng lúc này, Cố Hạo Đình đã mở cửa, đứng nghiêm ở cửa ra vào.
Sau lưng hắn, Vương Đông đã chỉ huy binh sĩ tràn vào, khống chế toàn bộ người của Tổng thống.
“Làm càn! Ngài muốn tạo phản sao?” Quản gia Tăng cuống cuồng quát lớn, mồ hôi lạnh túa ra đẫm mặt.
Ông ta vừa thốt ra câu này, cả gian phòng bỗng chìm trong sát khí nồng nặc. Dường như sau lưng mỗi người đang có đao phủ giơ đao chờ sẵn. Tất cả đều căng thẳng đến nín thở.
Trên trán Tổng thống lấm tấm mồ hôi lạnh. Ông ta kéo Hoắc Vi Vũ ra chắn trước người mình rồi nhìn Cố Hạo Đình bằng ánh mắt âm độc: “Tôi làm việc tận tâm, yêu dân như con, không hề có bất kì sai lầm nào. Nếu bây giờ cậu giết tôi thì nhân dân cả nước sẽ không tha cho cậu. Đừng quên, nước G vẫn đang nhòm ngó nước ta như hổ đói rình mồi, chỉ còn thiếu một lý do để xâm lược mà thôi. Cậu mà giết tôi rồi có ý định cướp vị trí Tổng thống thì nhất định bọn chúng sẽ xuất quân đánh sang, bấy giờ người chịu thiệt là nhân dân ta, mà cậu sẽ gánh tiếng xấu muôn đời. Tôi cũng sẽ bắt ả đàn bà này phải chôn cùng!”
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nòng súng lục sau lưng, cả người cứng đờ.
Cô không sợ chết. Nhưng nếu Duật Cẩn giết cô thì Cố Hạo Đình chắc chắn sẽ tiễn Duật Cẩn chầu trời. Đến lúc đó nước G đánh sang, Tướng quân Mai công kích, trong tay Cố Hạo Đình không có tín vật, hắn không thể ngăn nổi kẻ địch tứ phía.
“Tổng thống đang ở đây, anh không nghĩ mình cần gõ cửa rồi mới vào sao? Cố Hạo Đình, anh làm càn quá rồi đấy.” Hoắc Vi Vũ nói bằng giọng gay gắt.
Cố Hạo Đình liếc nhìn Hoắc Vi Vũ, đáp lại bằng giọng nói còn gay gắt hơn: “Tôi và Tổng thống đang nói chuyện, đến lượt em xen vào sao?”
Hoắc Vi Vũ khựng lại, bắt đầu run run vì khí thế của hắn.
Cố Hạo Đình bước tới trước mặt Duật Cẩn, nét mặt đanh lại, lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói có tin đồn tín vật đang ở chỗ tôi nên phải đến đây để đính chính một chút, chuyện này là giả.”
Duật Cẩn nhìn Cố Hạo Đình đầy phòng bị, nhưng không thể đọc ra được gì từ đáy mắt đen thăm thẳm của hắn. Có điều, hắn đã đưa thang thì ông ta cũng biết điều mà xuống.
“Tôi sẽ không tin tưởng lời đồn vô căn cứ đó. Nếu cậu có tín vật thì chắc chắn sẽ lập tức nộp lại cho quốc gia.” Nói xong, Tổng thống liếc nhìn quản gia Tăng, quát: “Ban nãy ông nói bậy bạ gì đó? Sao ông dám phá hoại quan hệ quân thần như vậy? Vả miệng 100 cái!”
Vietwriter.vn
“Dạ.” Quản gia Tăng vội vàng giơ tay vả miệng bôm bốp.
Tên bợ mông này vừa nãy còn muốn giết Cố Hạo Đình.
“Ông đang vuốt mặt đấy à? Ông hại Tổng thống sợ hãi, còn hại Tư lệnh gánh tội bất nhân bất nghĩa, suýt nữa cả quốc gia cũng nghiêng ngả theo ông rồi, đánh mạnh lên!” Hoắc Vi Vũ cao giọng nói.
Quản gia Tăng ngớ người nhìn Hoắc Vi Vũ: “Vâng.”
Sau đó đánh mạnh hơn hẳn.
Hoắc Vi Vũ quay sang Cố Hạo Đình, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn thì bỗng giật mình.
Cô không thể để cho tình hình chuyển biến xấu đi thêm nữa.
“Tư lệnh à, tôi đã là thái tử phi rồi, anh có thể xem lại livestream trên mạng. Sau này tôi và điện hạ còn phải dựa vào anh bảo vệ quốc gia đấy, mời anh về cho.” Hoắc Vi Vũ dịu giọng nói.
Cố Hạo Đình không những không đi mà còn bước đến bên Hoắc Vi Vũ rồi nhẹ tay nâng cằm cô lên.
Hoắc Vi Vũ run bắn người, nơi bị hắn nắm như có dòng điện chạy qua, khiến cho đáy lòng cô tê dại. Không ngờ hắn dám nâng mặt cô ngay trước mặt Tổng thống. Hoắc Vi Vũ muốn lui lại theo bản năng.
Song Cố Hạo Đình đâu để cho cô làm thế. Thấy vết máu trên mặt cô, đôi mắt sắc bén co lại, khí thế lạnh lùng toát ra, hắn hỏi bằng giọng lạnh lẽo đến buốt xương: “Ai đánh?”
Bình luận facebook