Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 537 - Chương 537
Chương 537 BỊ EM CHỌC TỨC CHẾT RỒI
Hoắc Vi Vũ lùi về phía sau rồi hạ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Sao anh lại không thể ở đây?” Cố Hạo Đình hỏi vặn lại.
“Ngoài cửa toàn người của Tổng thống đó.” Hoắc Vi Vũ lo lắng, sợ rằng hắn sẽ bị phát hiện.
“Thế mà em còn tìm ông ta.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói rồi cắn lên môi cô một cái.
“Đau em.” Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Hạo Đình ra.
Hắn đang nắm chặt eo cô, cô đẩy một cái, chẳng những cô không đẩy được hắn ra mà còn chạm phải lồng ngực hắn.
“Cố Hạo Đình, em không đùa với anh đâu, anh mà ở đây thì sẽ chết đấy. Ban nãy quản gia Tăng muốn giết anh, anh biết không?” Hoắc Vi Vũ nhướng mày nói vội.
“Bây giờ em mới quan tâm đến sống chết của anh có phải là hơi muộn không? Dù sao anh đã bị em chọc tức chết rồi.” Cố Hạo Đình nói với giọng quái gở, hơi thở nóng hầm hập phả lên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ giật thót, nhìn hắn đăm đăm, ngàn vạn lời muốn nói đều nghẹn đắng trong cổ họng.
“Bây giờ thân phận em như thế, tốt nhất là anh đừng nên gặp mặt em.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Cố Hạo Đình chớp đôi mắt sắc lạnh, bàn tay đang nắm eo cô bỗng siết chặt hơn: “Thân phận của em bây giờ là gì hả?”
“Chẳng phải anh biết rồi sao? Tổng thống đã tuyên bố qua cuộc phỏng vấn, bây giờ nhân dân cả nước đều biết em sắp trở thành vợ của Duật Nghị rồi.” Hoắc Vi Vũ bực bội nói, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn Cố Hạo Đình.
Hắn nâng cằm cô lên, giam cầm cô trong ánh mắt giá lạnh: “Hôm qua ở câu lạc bộ tư nhân, sát thủ kia muốn giết anh, đúng không?”
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Anh không tạo phản, cũng không kích động, ván đã đóng thuyền, em thắng rồi. Bây giờ dù sao cũng phải nói cho anh biết trong lòng em có anh hay không chứ.” Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đã đỏ hoe.
“Muốn anh tức chết thì em cứ lừa anh tiếp đi.” Cố Hạo Đình nói thêm một câu.
Hoắc Vi Vũ tháo bỏ hết thảy lớp ngụy trang, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Em không muốn anh mất tất cả, em càng không muốn anh chết.”
Cố Hạo Đình chặn kín bờ môi cô, ghì mạnh gáy cô rồi mút một hơi thật sâu, như thể muốn hút cả linh hồn của cô đi vậy. Khi buông cô ra, giọng nói của hắn đã trở nên cứng rắn mang phần trách móc: “Thế nên em định chết thay anh à? Tình hình hôm qua nguy hiểm như thế, em có bị ngốc không? Sát thủ bình thường làm sao có thể là đối thủ của anh chứ?”
“Em lo hắn thông đồng với Phùng Tri Dao làm anh không kịp trở tay mà. À đúng rồi, tên sát thủ kia chưa thành công, chắc chắn hắn sẽ còn quay lại, trên dao của hắn có độc, anh đến chỗ bác sĩ Hoa lấy huyết thanh của em mà phân tích, điều chế sẵn thuốc giải đi, đề phòng bất trắc.” Hoắc Vi Vũ vội vàng nói.
Cố Hạo Đình nhướng mày, mặt vẫn cau có, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại nồng đượm thương xót: “Rốt cuộc là tình hình của em hay anh nguy hiểm hơn hả?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Bên này em còn kéo dài được một hai tháng, em tin chắc rằng anh có thể cứu em thoát khỏi bể khổ mà.” Hoắc Vi Vũ nói đầy tin tưởng.
“Nếu anh không biết em đang giả vờ thì sao? Nếu anh từ bỏ em thì phải làm sao? Ít nhất em cũng phải nói sự thật với anh đã chứ?” Cố Hạo Đình hơi gắt lên.
Có trời mới biết khi nghĩ đến chuyện từ bỏ cô thì hắn khó chịu biết bao, dù có chết đi cũng chẳng màng.
“Em mà nói sự thật với anh thì anh sẽ đưa em trốn ra nước ngoài, cả ngày sống trong nỗi lo âu bị Duật Cẩn lùng giết, không chăm sóc được người thân, không hiếu thuận được với ông nội, không thể liên hệ được với bạn bè… thất bại thảm hại. Đây đâu phải là điều mà chúng ta muốn.” Hai mắt Hoắc Vi Vũ lại đỏ lên.
Cố Hạo Đình hôn ngấu nghiến đôi môi cô, đẩy cô lên cánh cửa, dùng cả hai tay ghì chặt cô lại, lồng ngực phập phồng dồn dập…
Hoắc Vi Vũ lùi về phía sau rồi hạ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Sao anh lại không thể ở đây?” Cố Hạo Đình hỏi vặn lại.
“Ngoài cửa toàn người của Tổng thống đó.” Hoắc Vi Vũ lo lắng, sợ rằng hắn sẽ bị phát hiện.
“Thế mà em còn tìm ông ta.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói rồi cắn lên môi cô một cái.
“Đau em.” Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Hạo Đình ra.
Hắn đang nắm chặt eo cô, cô đẩy một cái, chẳng những cô không đẩy được hắn ra mà còn chạm phải lồng ngực hắn.
“Cố Hạo Đình, em không đùa với anh đâu, anh mà ở đây thì sẽ chết đấy. Ban nãy quản gia Tăng muốn giết anh, anh biết không?” Hoắc Vi Vũ nhướng mày nói vội.
“Bây giờ em mới quan tâm đến sống chết của anh có phải là hơi muộn không? Dù sao anh đã bị em chọc tức chết rồi.” Cố Hạo Đình nói với giọng quái gở, hơi thở nóng hầm hập phả lên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ giật thót, nhìn hắn đăm đăm, ngàn vạn lời muốn nói đều nghẹn đắng trong cổ họng.
“Bây giờ thân phận em như thế, tốt nhất là anh đừng nên gặp mặt em.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Cố Hạo Đình chớp đôi mắt sắc lạnh, bàn tay đang nắm eo cô bỗng siết chặt hơn: “Thân phận của em bây giờ là gì hả?”
“Chẳng phải anh biết rồi sao? Tổng thống đã tuyên bố qua cuộc phỏng vấn, bây giờ nhân dân cả nước đều biết em sắp trở thành vợ của Duật Nghị rồi.” Hoắc Vi Vũ bực bội nói, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn Cố Hạo Đình.
Hắn nâng cằm cô lên, giam cầm cô trong ánh mắt giá lạnh: “Hôm qua ở câu lạc bộ tư nhân, sát thủ kia muốn giết anh, đúng không?”
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Anh không tạo phản, cũng không kích động, ván đã đóng thuyền, em thắng rồi. Bây giờ dù sao cũng phải nói cho anh biết trong lòng em có anh hay không chứ.” Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đã đỏ hoe.
“Muốn anh tức chết thì em cứ lừa anh tiếp đi.” Cố Hạo Đình nói thêm một câu.
Hoắc Vi Vũ tháo bỏ hết thảy lớp ngụy trang, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Em không muốn anh mất tất cả, em càng không muốn anh chết.”
Cố Hạo Đình chặn kín bờ môi cô, ghì mạnh gáy cô rồi mút một hơi thật sâu, như thể muốn hút cả linh hồn của cô đi vậy. Khi buông cô ra, giọng nói của hắn đã trở nên cứng rắn mang phần trách móc: “Thế nên em định chết thay anh à? Tình hình hôm qua nguy hiểm như thế, em có bị ngốc không? Sát thủ bình thường làm sao có thể là đối thủ của anh chứ?”
“Em lo hắn thông đồng với Phùng Tri Dao làm anh không kịp trở tay mà. À đúng rồi, tên sát thủ kia chưa thành công, chắc chắn hắn sẽ còn quay lại, trên dao của hắn có độc, anh đến chỗ bác sĩ Hoa lấy huyết thanh của em mà phân tích, điều chế sẵn thuốc giải đi, đề phòng bất trắc.” Hoắc Vi Vũ vội vàng nói.
Cố Hạo Đình nhướng mày, mặt vẫn cau có, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại nồng đượm thương xót: “Rốt cuộc là tình hình của em hay anh nguy hiểm hơn hả?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Bên này em còn kéo dài được một hai tháng, em tin chắc rằng anh có thể cứu em thoát khỏi bể khổ mà.” Hoắc Vi Vũ nói đầy tin tưởng.
“Nếu anh không biết em đang giả vờ thì sao? Nếu anh từ bỏ em thì phải làm sao? Ít nhất em cũng phải nói sự thật với anh đã chứ?” Cố Hạo Đình hơi gắt lên.
Có trời mới biết khi nghĩ đến chuyện từ bỏ cô thì hắn khó chịu biết bao, dù có chết đi cũng chẳng màng.
“Em mà nói sự thật với anh thì anh sẽ đưa em trốn ra nước ngoài, cả ngày sống trong nỗi lo âu bị Duật Cẩn lùng giết, không chăm sóc được người thân, không hiếu thuận được với ông nội, không thể liên hệ được với bạn bè… thất bại thảm hại. Đây đâu phải là điều mà chúng ta muốn.” Hai mắt Hoắc Vi Vũ lại đỏ lên.
Cố Hạo Đình hôn ngấu nghiến đôi môi cô, đẩy cô lên cánh cửa, dùng cả hai tay ghì chặt cô lại, lồng ngực phập phồng dồn dập…
Bình luận facebook