Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 567 - Chương 567
Chương 567
CÔ CÓ THỂ THẮNG LÀ BỞI VÌ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY CHƯA XUẤT HIỆN
“Em chỉ không muốn con của chúng mình phải giống như em. Ba em không phải là ba ruột, mẹ em không quan tâm đến em, anh có biết hồi còn bé em đã sống trong cuộc sống bị người ta ghẻ lạnh như thế nào không?” Hoắc Vi Vũ kích động nói hết những uất ức và đớn đau mà cô đã giấu kín trong tận đáy lòng.
Cô không muốn để người khác phát hiện ra nỗi đau ấy, không muốn người ta thương hại và đồng tình, càng không muốn bị kẻ khác xem thường. Cô sĩ diện, kiêu ngạo, kiên cường, tâm tư sâu kín, chưa từng để lộ mặt không tốt của bản thân.
Cô cho rằng nếu mình nói những chuyện không tốt đẹp, không như ý ấy ra chỉ khiến cho người khác bàn ra tán vào, xem thường thương hại, và rồi nó sẽ trở thành lưỡi dao đâm ngược lại cô sau này. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô luôn không nén nổi mà bộc bạch trước mặt Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình cúi xuống hôn lên đôi môi cô, một nụ hôn nhẹ và chóng vánh.
“Chúng ta sẽ không như vậy. Ba của con em là anh, và cũng chỉ có thể là anh. Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ ở bên nhau, con của chúng ta có cha thương mẹ yêu, tuyệt đối sẽ không bị ghẻ lạnh.” Cố Hạo Đình cam đoan.
“Chờ thêm một thời gian nữa được không anh?” Hoắc Vi Vũ van nài, nhìn hắn với ánh mắt cực kì đáng thương.
Cố Hạo Đình không nói gì mà chỉ nhìn lại cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cô nắm lấy cánh tay hắn, dâng đôi môi mình, chủ động hôn hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ viền môi hắn, dịu dàng như nước, đầy vẻ nũng nịu và khẩn cầu.
“Hoắc Vi Vũ, em lo anh không cứu nổi em, còn anh lại lo em khó lòng phòng bị rắp tâm của kẻ khác, chẳng ai thuyết phục được đối phương, vậy thì giao cho ông trời quyết định có được không?” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại: “Giao thế nào?”
Cố Hạo Đình nhấc cô ngồi lên đùi mình bằng tư thế tách rộng hai chân.
“Dùng tư thế này cho em chủ động, ai ra trước thì thua, nhất định phải nghe lời người thắng, được chứ?” Cố Hạo Đình nói cực kì nghiêm túc, vẻ mặt không hề có chút vui đùa.
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng mặt, rũ mắt, chìm vào suy nghĩ. Dù cô khống chế được tốc độ, cường độ và tiết tấu, nhưng Cố Hạo Đình vừa mới ăn một lần, lần thứ hai chắc chắn sẽ rất lâu. Khả năng cô thua là cực kì lớn.
Cô có một sở trường mà trước giờ chưa ai có thể vượt qua, vẫn luôn giữ vững ngôi đầu trên bảng xếp hạng trò chơi trong điện thoại.
“Mình không so cái này, so ghép hình đi. Mười hai ải tất cả, ai nhanh hơn thì thắng, người thua phải nghe lời, thế nào?” Hoắc Vi Vũ muốn thi đấu trò mình am hiểu nhất, như vậy thì phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.
“Được, ghép thế nào?” Cố Hạo Đình hỏi.
“Đưa điện thoại cho em.” Nói xong, Hoắc Vi Vũ tụt xuống khỏi người hắn, ngồi sang chỗ đối diện.
Cố Hạo Đình đưa chiếc điện thoại mới của hắn cho cô.
Hoắc Vi Vũ tải trò chơi ghép hình trên chợ ứng dụng, dùng tài khoản QQ phụ đăng kí một tài khoản cho hắn, đặt tên là Tiểu Đình Đình.
Cô trả điện thoại cho Cố Hạo Đình: “Em đếm đến ba, chúng ta cùng bắt đầu, sau khi hoàn thành mười hai ải sẽ hiện thời gian vượt ải.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình nhận lấy điện thoại của mình, nhìn qua rồi hỏi: “Tên em là gì?”
Hoắc Vi Vũ hơi đỏ mặt: “Tiểu Tiểu Đình.”
Cố Hạo Đình liếc cô một cái đầy thâm ý, có vẻ tâm trạng đã dịu đi so với vừa rồi: “Bắt đầu đi.”
“Một, hai, ba!” Hoắc Vi Vũ đếm rất nhanh rồi lập tức bắt đầu chơi ghép hình.
Vừa chơi, cô vừa len lén quay sang nhìn hắn, thấy hắn mổ cò một ngón thì thở phào nhẹ nhõm, thầm chắc hắn không nhanh bằng cô.
Một lúc sau, Cố Hạo Đình đưa điện thoại ra trước mặt Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ nhìn vào điện thoại của hắn. Hắn đã vượt ải xong rồi, thời gian chỉ có ba mươi sáu giây.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Kỷ lục của cô là 2 phút 45 giây, đang đứng chễm chệ trên bảng xếp hạng kìa, làm sao hắn có thể nhanh đến vậy chứ?
CÔ CÓ THỂ THẮNG LÀ BỞI VÌ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY CHƯA XUẤT HIỆN
“Em chỉ không muốn con của chúng mình phải giống như em. Ba em không phải là ba ruột, mẹ em không quan tâm đến em, anh có biết hồi còn bé em đã sống trong cuộc sống bị người ta ghẻ lạnh như thế nào không?” Hoắc Vi Vũ kích động nói hết những uất ức và đớn đau mà cô đã giấu kín trong tận đáy lòng.
Cô không muốn để người khác phát hiện ra nỗi đau ấy, không muốn người ta thương hại và đồng tình, càng không muốn bị kẻ khác xem thường. Cô sĩ diện, kiêu ngạo, kiên cường, tâm tư sâu kín, chưa từng để lộ mặt không tốt của bản thân.
Cô cho rằng nếu mình nói những chuyện không tốt đẹp, không như ý ấy ra chỉ khiến cho người khác bàn ra tán vào, xem thường thương hại, và rồi nó sẽ trở thành lưỡi dao đâm ngược lại cô sau này. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô luôn không nén nổi mà bộc bạch trước mặt Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình cúi xuống hôn lên đôi môi cô, một nụ hôn nhẹ và chóng vánh.
“Chúng ta sẽ không như vậy. Ba của con em là anh, và cũng chỉ có thể là anh. Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ ở bên nhau, con của chúng ta có cha thương mẹ yêu, tuyệt đối sẽ không bị ghẻ lạnh.” Cố Hạo Đình cam đoan.
“Chờ thêm một thời gian nữa được không anh?” Hoắc Vi Vũ van nài, nhìn hắn với ánh mắt cực kì đáng thương.
Cố Hạo Đình không nói gì mà chỉ nhìn lại cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cô nắm lấy cánh tay hắn, dâng đôi môi mình, chủ động hôn hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ viền môi hắn, dịu dàng như nước, đầy vẻ nũng nịu và khẩn cầu.
“Hoắc Vi Vũ, em lo anh không cứu nổi em, còn anh lại lo em khó lòng phòng bị rắp tâm của kẻ khác, chẳng ai thuyết phục được đối phương, vậy thì giao cho ông trời quyết định có được không?” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại: “Giao thế nào?”
Cố Hạo Đình nhấc cô ngồi lên đùi mình bằng tư thế tách rộng hai chân.
“Dùng tư thế này cho em chủ động, ai ra trước thì thua, nhất định phải nghe lời người thắng, được chứ?” Cố Hạo Đình nói cực kì nghiêm túc, vẻ mặt không hề có chút vui đùa.
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng mặt, rũ mắt, chìm vào suy nghĩ. Dù cô khống chế được tốc độ, cường độ và tiết tấu, nhưng Cố Hạo Đình vừa mới ăn một lần, lần thứ hai chắc chắn sẽ rất lâu. Khả năng cô thua là cực kì lớn.
Cô có một sở trường mà trước giờ chưa ai có thể vượt qua, vẫn luôn giữ vững ngôi đầu trên bảng xếp hạng trò chơi trong điện thoại.
“Mình không so cái này, so ghép hình đi. Mười hai ải tất cả, ai nhanh hơn thì thắng, người thua phải nghe lời, thế nào?” Hoắc Vi Vũ muốn thi đấu trò mình am hiểu nhất, như vậy thì phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.
“Được, ghép thế nào?” Cố Hạo Đình hỏi.
“Đưa điện thoại cho em.” Nói xong, Hoắc Vi Vũ tụt xuống khỏi người hắn, ngồi sang chỗ đối diện.
Cố Hạo Đình đưa chiếc điện thoại mới của hắn cho cô.
Hoắc Vi Vũ tải trò chơi ghép hình trên chợ ứng dụng, dùng tài khoản QQ phụ đăng kí một tài khoản cho hắn, đặt tên là Tiểu Đình Đình.
Cô trả điện thoại cho Cố Hạo Đình: “Em đếm đến ba, chúng ta cùng bắt đầu, sau khi hoàn thành mười hai ải sẽ hiện thời gian vượt ải.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình nhận lấy điện thoại của mình, nhìn qua rồi hỏi: “Tên em là gì?”
Hoắc Vi Vũ hơi đỏ mặt: “Tiểu Tiểu Đình.”
Cố Hạo Đình liếc cô một cái đầy thâm ý, có vẻ tâm trạng đã dịu đi so với vừa rồi: “Bắt đầu đi.”
“Một, hai, ba!” Hoắc Vi Vũ đếm rất nhanh rồi lập tức bắt đầu chơi ghép hình.
Vừa chơi, cô vừa len lén quay sang nhìn hắn, thấy hắn mổ cò một ngón thì thở phào nhẹ nhõm, thầm chắc hắn không nhanh bằng cô.
Một lúc sau, Cố Hạo Đình đưa điện thoại ra trước mặt Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ nhìn vào điện thoại của hắn. Hắn đã vượt ải xong rồi, thời gian chỉ có ba mươi sáu giây.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Kỷ lục của cô là 2 phút 45 giây, đang đứng chễm chệ trên bảng xếp hạng kìa, làm sao hắn có thể nhanh đến vậy chứ?