Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 569 - Chương 569
Chương 569
RỐT CUỘC AI LÀ NGƯỜI MẤT MẶT?
“Thưa Tư lệnh, không xong rồi, thi thể của Giang Khả bị trộm, sáu chiến sĩ của chúng ta đã hy sinh.” Trung tá Thượng vội vàng báo cáo.
“Camera giám sát có quay được kẻ trộm không?” Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
“Không ạ, không thấy gì hết, người của chúng ta cũng không thấy người đó.”
Cố Hạo Đình nhìn đăm đăm vào bóng đêm đen kịt, trầm ngâm một lát rồi nói: “Kẻ đến trộm thi thể của Giang Khả chỉ có thể là người anh em Giang Hạo Trần của gã. Tôi đến ngay đây, anh bảo mọi người chờ tôi ở phòng họp đi.”
“Vâng.”
Cố Hạo Đình cúp điện thoại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
“Anh phải đi sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi. Vì vừa tỉnh ngủ nên giọng cô khàn khàn đầy gợi cảm.
“Ừm, vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.” Cố Hạo Đình đặt lên trán cô một nụ hôn.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn hồi lâu. Hình như ban nãy Cố Hạo Đình có nhắc đến cái tên Giang Hạo Trần. Trước lúc chết, Giang Khả đã nhờ cô giao sợi dây chuyền cho Giang Hạo Trần. Nhưng Giang Hạo Trần là kẻ địch của Cố Hạo Đình, làm sao cô có thể giao dây chuyền cho hắn được đây? Bây giờ chỉ có thể để mặc sợi dây chuyền đó chôn vùi dưới lòng đất mà thôi.
Sau khi Cố Hạo Đình đi rồi, Hoắc Vi Vũ không ngủ nữa. Cô cầm điện thoại lên, thấy đã năm giờ sáng. Cô lên mạng xem tin tức, điểm nóng, tin vỉa hè và một vài tin “bóc phốt”.
Trùng hợp làm sao, Hoắc Vi Vũ lại thấy một tin “bóc phốt” liên quan tới thân thế của những đứa trẻ.
Người con trai không phải con ruột của ông Tạ nào đó, mà là con của vợ ông ta và một người đàn ông khác.
Con gái bảo bối của một nhà nào đó không phải con ruột mà là con hoang của bà vợ và một người đàn ông khác.
Thân phận của mẹ đứa trẻ nhà họ Trần nào đó dần dần được tiết lộ.
Mỗi một tin tức đều như những tảng đá đè nặng đáy lòng Hoắc Vi Vũ. Còn có tin nói chỉ cần mang thai tám tuần là có thể xét nghiệm ADN của thai nhi.
Hoắc Vi Vũ giật thót.
Tám tuần tức là năm mươi sáu ngày, chưa đến hai tháng.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Cố Hạo Đình có thể cứu được cô ra ngoài ư?
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ giật mình, đi ra ngoài, nhìn qua mắt mèo thấy Duật Nghị đứng ngoài thì ngạc nhiên lắm. Cô nói vọng qua cánh cửa: “Sao đến sớm thế? Anh không ngủ à?”
“Cô mở cửa cho tôi vào cái đã. Tôi có chuyện cần nói với cô đây.” Nói xong, Duật Nghị cũng ghé mắt vào mắt mèo.
Hoắc Vi Vũ đóng mắt mèo lại: “Chờ một chút.”
Cô quay vào nhà, thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong mới đi ra.
Duật Nghị cười tí tởn: “Lâu thế, trang điểm xong mới gặp tôi đấy à?”
Hắn nhìn mái tóc còn đang rối bời của Hoắc Vi Vũ, thôi, cứ coi như hắn chưa nói gì đi.
“Có việc thì nói, không có thì biến đi.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng. Nguồn : Vietwriter.vn
“Ba tôi bảo hôm nay phải đưa cô về thủ đô ngay, cô còn gì chưa làm xong thì giải quyết sớm đi.” Duật Nghị nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ chau mày: “Thứ Sáu tôi phải đến nước Z tham dự một buổi đấu giá.”
“Hả?” Duật Nghị bật cười: “Cô cố ý nói với tôi vì muốn tôi đi cùng đúng không? Biết rồi, tôi sẽ đi, tôi đủ tiền mua đồ cho cô mà.”
“Không phải, tạm thời tôi chưa muốn đi, ít nhất cũng phải chờ qua buổi đấu giá đã.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Tôi cũng đoán cô chưa muốn đi nên mới tới đây đấy. Chúng ta cùng nghĩ ra lý do nào đấy để thuyết phục ba tôi cho cô ở lại thêm mấy ngày đi.” Duật Nghị nói thẳng mục đích đến đây.
“Thì anh cứ bảo tôi có việc riêng cần xử lý là được.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Mẹ con nhà Hoắc Thuần kia đối xử với cô chẳng ra gì, cô theo tôi đến thủ đô, chắc còn lâu mới được về, dù sao cũng phải dạy cho bọn họ một bài học đã rồi mới đi được chứ? Phải không?” Duật Nghị vừa nói vừa cười sung sướng, đôi mắt ánh vẻ tinh nghịch, chớp mắt nhìn Hoắc Vi Vũ.
“Anh có ý gì?” Hoắc Vi Vũ bắt đầu mù mờ. Sao cô lại có cảm giác Duật Nghị đã chuẩn bị trước rồi mới đến đây nhỉ?
RỐT CUỘC AI LÀ NGƯỜI MẤT MẶT?
“Thưa Tư lệnh, không xong rồi, thi thể của Giang Khả bị trộm, sáu chiến sĩ của chúng ta đã hy sinh.” Trung tá Thượng vội vàng báo cáo.
“Camera giám sát có quay được kẻ trộm không?” Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
“Không ạ, không thấy gì hết, người của chúng ta cũng không thấy người đó.”
Cố Hạo Đình nhìn đăm đăm vào bóng đêm đen kịt, trầm ngâm một lát rồi nói: “Kẻ đến trộm thi thể của Giang Khả chỉ có thể là người anh em Giang Hạo Trần của gã. Tôi đến ngay đây, anh bảo mọi người chờ tôi ở phòng họp đi.”
“Vâng.”
Cố Hạo Đình cúp điện thoại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
“Anh phải đi sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi. Vì vừa tỉnh ngủ nên giọng cô khàn khàn đầy gợi cảm.
“Ừm, vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.” Cố Hạo Đình đặt lên trán cô một nụ hôn.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn hồi lâu. Hình như ban nãy Cố Hạo Đình có nhắc đến cái tên Giang Hạo Trần. Trước lúc chết, Giang Khả đã nhờ cô giao sợi dây chuyền cho Giang Hạo Trần. Nhưng Giang Hạo Trần là kẻ địch của Cố Hạo Đình, làm sao cô có thể giao dây chuyền cho hắn được đây? Bây giờ chỉ có thể để mặc sợi dây chuyền đó chôn vùi dưới lòng đất mà thôi.
Sau khi Cố Hạo Đình đi rồi, Hoắc Vi Vũ không ngủ nữa. Cô cầm điện thoại lên, thấy đã năm giờ sáng. Cô lên mạng xem tin tức, điểm nóng, tin vỉa hè và một vài tin “bóc phốt”.
Trùng hợp làm sao, Hoắc Vi Vũ lại thấy một tin “bóc phốt” liên quan tới thân thế của những đứa trẻ.
Người con trai không phải con ruột của ông Tạ nào đó, mà là con của vợ ông ta và một người đàn ông khác.
Con gái bảo bối của một nhà nào đó không phải con ruột mà là con hoang của bà vợ và một người đàn ông khác.
Thân phận của mẹ đứa trẻ nhà họ Trần nào đó dần dần được tiết lộ.
Mỗi một tin tức đều như những tảng đá đè nặng đáy lòng Hoắc Vi Vũ. Còn có tin nói chỉ cần mang thai tám tuần là có thể xét nghiệm ADN của thai nhi.
Hoắc Vi Vũ giật thót.
Tám tuần tức là năm mươi sáu ngày, chưa đến hai tháng.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Cố Hạo Đình có thể cứu được cô ra ngoài ư?
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ giật mình, đi ra ngoài, nhìn qua mắt mèo thấy Duật Nghị đứng ngoài thì ngạc nhiên lắm. Cô nói vọng qua cánh cửa: “Sao đến sớm thế? Anh không ngủ à?”
“Cô mở cửa cho tôi vào cái đã. Tôi có chuyện cần nói với cô đây.” Nói xong, Duật Nghị cũng ghé mắt vào mắt mèo.
Hoắc Vi Vũ đóng mắt mèo lại: “Chờ một chút.”
Cô quay vào nhà, thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong mới đi ra.
Duật Nghị cười tí tởn: “Lâu thế, trang điểm xong mới gặp tôi đấy à?”
Hắn nhìn mái tóc còn đang rối bời của Hoắc Vi Vũ, thôi, cứ coi như hắn chưa nói gì đi.
“Có việc thì nói, không có thì biến đi.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng. Nguồn : Vietwriter.vn
“Ba tôi bảo hôm nay phải đưa cô về thủ đô ngay, cô còn gì chưa làm xong thì giải quyết sớm đi.” Duật Nghị nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ chau mày: “Thứ Sáu tôi phải đến nước Z tham dự một buổi đấu giá.”
“Hả?” Duật Nghị bật cười: “Cô cố ý nói với tôi vì muốn tôi đi cùng đúng không? Biết rồi, tôi sẽ đi, tôi đủ tiền mua đồ cho cô mà.”
“Không phải, tạm thời tôi chưa muốn đi, ít nhất cũng phải chờ qua buổi đấu giá đã.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Tôi cũng đoán cô chưa muốn đi nên mới tới đây đấy. Chúng ta cùng nghĩ ra lý do nào đấy để thuyết phục ba tôi cho cô ở lại thêm mấy ngày đi.” Duật Nghị nói thẳng mục đích đến đây.
“Thì anh cứ bảo tôi có việc riêng cần xử lý là được.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Mẹ con nhà Hoắc Thuần kia đối xử với cô chẳng ra gì, cô theo tôi đến thủ đô, chắc còn lâu mới được về, dù sao cũng phải dạy cho bọn họ một bài học đã rồi mới đi được chứ? Phải không?” Duật Nghị vừa nói vừa cười sung sướng, đôi mắt ánh vẻ tinh nghịch, chớp mắt nhìn Hoắc Vi Vũ.
“Anh có ý gì?” Hoắc Vi Vũ bắt đầu mù mờ. Sao cô lại có cảm giác Duật Nghị đã chuẩn bị trước rồi mới đến đây nhỉ?
Bình luận facebook