Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 571 - Chương 571
Chương 571
EM DỄ DÃI ĐẾN THẾ LÀ CÙNG
Hoắc Vi Vũ dậy khỏi giường, mở cửa phòng ngủ, Duật Nghị bị đánh thức, ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài mà hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Mới mấy phút.” Hoắc Vi Vũ đáp.
“Đậu má, thằng ngu nào đến gõ cửa sớm thế? Không để cho người ta ngủ à!” Duật Nghị điên tiết gào lên.
Hoắc Vi Vũ im lặng. Hình như gã còn đến gõ cửa sớm hơn “thằng ngu” ngoài kia mà, bất cẩn chửi luôn cả chính mình rồi.
Chửi xong, Duật Nghị cũng phát hiện ra vấn đề, bèn cười te tởn bảo Hoắc Vi Vũ: “Không tính tôi nhé.”
Hoắc Vi Vũ không để ý đến gã, bật cười bất đắc dĩ rồi ra mở cửa.
Ngụy Ngạn Khang hai mắt đỏ ngầu đứng trước cửa, nhìn cô lom lom rồi chất vấn: “Vì sao em không đến tìm anh?”
“Không cần tìm thì không tìm chứ sao?” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đáp trả.
“Em không muốn biết bà ấy ở đâu à?” Ngụy Ngạn Khang không tin.
Trong ấn tượng của gã, Hoắc Vi Vũ rất mực yêu thương cha mẹ của mình.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Anh tìm được thì nhất định tôi cũng có thể tìm được.”
“Không, em không thể. Nếu không có anh thì em không tìm được bà ấy đâu. Bà ấy không hề ra khỏi nhà, anh chụp được tấm ảnh đó cũng là trong một lần tình cờ thôi.” Ngụy Ngạn Khang nói chắc như đinh đóng cột.
“Thật sao?” Dù chỉ là tình cờ thì cô cũng sẽ không nhờ gã giúp đỡ.
“Tôi biết rồi, anh đi đi.” Hoắc Vi Vũ quả quyết nói rồi đóng sập cửa lại.
Ngụy Ngạn Khang giữ cửa, không cho cô đóng: “Tiểu Vũ, bây giờ anh rất đau khổ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em. Anh không thể nào quên em được, anh sẽ chờ em, chờ đến khi nào em hồi tâm chuyển ý.”
“Tôi cảm thấy anh nên dẹp cái suy nghĩ này đi.” Duật Nghị đâm chọc không chút nể nang.
Bấy giờ Ngụy Ngạn Khang mới nhận ra có một người ngồi trên ghế sofa.
Gã nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ kinh ngạc: “Sao cậu ta lại ở đây? Hai người lên giường với nhau rồi sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên là thế rồi. Cô ấy là vợ tương lai của tôi đấy nhé. Anh không nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô ấy à? Kiệt tác của tôi đó.” Duật Nghị đứng lên, đến bên Hoắc Vi Vũ rồi ôm eo cô kéo vào lòng mình.
Ngụy Ngạn Khang nổi khùng lên: “Sao em dễ dãi thế hả? Lúc thì Cố Hạo Đình, lúc thì Ngụy Tịch Phàm, bây giờ còn gã này nữa! Dù em làm thế để trả thù anh thì bây giờ cũng đủ rồi chứ?”
“Trả thù hả? Anh không đủ tư cách.” Hoắc Vi Vũ uể oải nói, chẳng hề bận lòng vì câu mỉa mai của gã mà đóng sầm cửa lại.
Ngụy Ngạn Khang đá mạnh vào cánh cửa, nắm đấm siết chặt, trong lòng bỗng dấy lên nỗi căm ghét khôn cùng với Hoắc Vi Vũ.
Gã không chiếm được cô thì ai cũng đừng hòng chiếm được. Một ngày nào đó gã sẽ bắt cô phải nằm mình dưới thân mình mà khóc lóc van xin, nài nỉ gã nhẹ tay thương xót, mà gã sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, gã sẽ mạnh hơn, mạnh hơn… Nguồn : Vietwriter.vn
Duật Nghị thấy Ngụy Ngạn Khang đi thì gãi đầu một cái rồi bực bội hỏi: “Rốt cuộc thì cô có bao nhiêu bạn trai hả? Tôi có cảm giác như đang ngồi phi thuyền vũ trụ ấy.”
“Anh có ý gì?” Hoắc Vi Vũ không hiểu.
“Thì tự do qua lại giữa khoảng không mênh mông chứ sao. Bây giờ tôi còn chẳng nhớ được cảm giác ở bên trong cô nữa đây này.” Duật Nghị nói thẳng.
Hoắc Vi Vũ khựng lại ba giây mới hiểu ý tên này. Gã dám chê chỗ đó của cô bị rộng…
Hoắc Vi Vũ tái xám mặt, mở cửa ra, đuổi thẳng cổ: “Cút ra ngoài.”
“Ha ha ha, tôi đùa cô thôi mà. Tôi bị bỏ thuốc thì không nhớ là đúng rồi, đừng giận, đừng giận.” Duật Nghị cười cợt nhả, run bắn cả người trước ánh mắt sắc bén của Hoắc Vi Vũ: “Cô bình tĩnh lại đi, trưa tôi lại tới nhé, phải nhớ xúc động chính là ma quỷ!”
Dứt lời, Duật Nghị chạy biến.
Ở một góc khuất, có một đôi mắt sắc bén lạnh căm đang nhìn chòng chọc nơi này.
EM DỄ DÃI ĐẾN THẾ LÀ CÙNG
Hoắc Vi Vũ dậy khỏi giường, mở cửa phòng ngủ, Duật Nghị bị đánh thức, ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài mà hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Mới mấy phút.” Hoắc Vi Vũ đáp.
“Đậu má, thằng ngu nào đến gõ cửa sớm thế? Không để cho người ta ngủ à!” Duật Nghị điên tiết gào lên.
Hoắc Vi Vũ im lặng. Hình như gã còn đến gõ cửa sớm hơn “thằng ngu” ngoài kia mà, bất cẩn chửi luôn cả chính mình rồi.
Chửi xong, Duật Nghị cũng phát hiện ra vấn đề, bèn cười te tởn bảo Hoắc Vi Vũ: “Không tính tôi nhé.”
Hoắc Vi Vũ không để ý đến gã, bật cười bất đắc dĩ rồi ra mở cửa.
Ngụy Ngạn Khang hai mắt đỏ ngầu đứng trước cửa, nhìn cô lom lom rồi chất vấn: “Vì sao em không đến tìm anh?”
“Không cần tìm thì không tìm chứ sao?” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đáp trả.
“Em không muốn biết bà ấy ở đâu à?” Ngụy Ngạn Khang không tin.
Trong ấn tượng của gã, Hoắc Vi Vũ rất mực yêu thương cha mẹ của mình.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Anh tìm được thì nhất định tôi cũng có thể tìm được.”
“Không, em không thể. Nếu không có anh thì em không tìm được bà ấy đâu. Bà ấy không hề ra khỏi nhà, anh chụp được tấm ảnh đó cũng là trong một lần tình cờ thôi.” Ngụy Ngạn Khang nói chắc như đinh đóng cột.
“Thật sao?” Dù chỉ là tình cờ thì cô cũng sẽ không nhờ gã giúp đỡ.
“Tôi biết rồi, anh đi đi.” Hoắc Vi Vũ quả quyết nói rồi đóng sập cửa lại.
Ngụy Ngạn Khang giữ cửa, không cho cô đóng: “Tiểu Vũ, bây giờ anh rất đau khổ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em. Anh không thể nào quên em được, anh sẽ chờ em, chờ đến khi nào em hồi tâm chuyển ý.”
“Tôi cảm thấy anh nên dẹp cái suy nghĩ này đi.” Duật Nghị đâm chọc không chút nể nang.
Bấy giờ Ngụy Ngạn Khang mới nhận ra có một người ngồi trên ghế sofa.
Gã nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ kinh ngạc: “Sao cậu ta lại ở đây? Hai người lên giường với nhau rồi sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên là thế rồi. Cô ấy là vợ tương lai của tôi đấy nhé. Anh không nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô ấy à? Kiệt tác của tôi đó.” Duật Nghị đứng lên, đến bên Hoắc Vi Vũ rồi ôm eo cô kéo vào lòng mình.
Ngụy Ngạn Khang nổi khùng lên: “Sao em dễ dãi thế hả? Lúc thì Cố Hạo Đình, lúc thì Ngụy Tịch Phàm, bây giờ còn gã này nữa! Dù em làm thế để trả thù anh thì bây giờ cũng đủ rồi chứ?”
“Trả thù hả? Anh không đủ tư cách.” Hoắc Vi Vũ uể oải nói, chẳng hề bận lòng vì câu mỉa mai của gã mà đóng sầm cửa lại.
Ngụy Ngạn Khang đá mạnh vào cánh cửa, nắm đấm siết chặt, trong lòng bỗng dấy lên nỗi căm ghét khôn cùng với Hoắc Vi Vũ.
Gã không chiếm được cô thì ai cũng đừng hòng chiếm được. Một ngày nào đó gã sẽ bắt cô phải nằm mình dưới thân mình mà khóc lóc van xin, nài nỉ gã nhẹ tay thương xót, mà gã sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, gã sẽ mạnh hơn, mạnh hơn… Nguồn : Vietwriter.vn
Duật Nghị thấy Ngụy Ngạn Khang đi thì gãi đầu một cái rồi bực bội hỏi: “Rốt cuộc thì cô có bao nhiêu bạn trai hả? Tôi có cảm giác như đang ngồi phi thuyền vũ trụ ấy.”
“Anh có ý gì?” Hoắc Vi Vũ không hiểu.
“Thì tự do qua lại giữa khoảng không mênh mông chứ sao. Bây giờ tôi còn chẳng nhớ được cảm giác ở bên trong cô nữa đây này.” Duật Nghị nói thẳng.
Hoắc Vi Vũ khựng lại ba giây mới hiểu ý tên này. Gã dám chê chỗ đó của cô bị rộng…
Hoắc Vi Vũ tái xám mặt, mở cửa ra, đuổi thẳng cổ: “Cút ra ngoài.”
“Ha ha ha, tôi đùa cô thôi mà. Tôi bị bỏ thuốc thì không nhớ là đúng rồi, đừng giận, đừng giận.” Duật Nghị cười cợt nhả, run bắn cả người trước ánh mắt sắc bén của Hoắc Vi Vũ: “Cô bình tĩnh lại đi, trưa tôi lại tới nhé, phải nhớ xúc động chính là ma quỷ!”
Dứt lời, Duật Nghị chạy biến.
Ở một góc khuất, có một đôi mắt sắc bén lạnh căm đang nhìn chòng chọc nơi này.