Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 579 - Chương 579
Chương 579
MUA DÂY BUỘC MÌNH, ĐÁNG ĐỜI
“Ba ruột của Hoắc Vi Vũ sao? Mẹ à, sao mẹ lại biết?” Hoắc Thuần cực kì kinh ngạc.
Tần Diệu Ni suy tư, muốn nói lại thôi: “Nhưng mà mẹ cũng không dám chắc.”
“Mẹ nói thế là sao? Ai thế mẹ?” Hoắc Thuần tò mò hỏi.
“Tham mưu trưởng quân khu thủ đô, Lý Tư.” Tần Diệu Ni đáp.
Hoắc Thuần mù mờ: “Sao con chưa nghe thấy mẹ nhắc đến bao giờ?”
“Đó là vì mẹ không nghĩ tới. Trước kia có một chiếc xe từng đến đón mẹ của Hoắc Vi Vũ, bên sườn xe có kí hiệu đặc biệt. Trong bữa tiệc mừng công của Cố Hạo Đình, mẹ lại thấy chiếc xe ấy, hỏi thăm thì biết là của tham mưu Lý. Nếu hai người đó không có quan hệ mờ ám gì với nhau thì sao lại phải bí mật như thế? Mẹ của Hoắc Vi Vũ chỉ ru rú ở trong nhà làm nội trợ, làm sao mà quen biết người quyền cao chức trọng như vậy được?” Tần Diệu Ni phân tích.
“Hoắc Vi Vũ có người cha tai to mặt lớn như vậy sẽ cực kì bất lợi cho chúng ta.” Hoắc Thuần nói với giọng ghen ghét.
“Con bé ngốc này, nếu có thể nhận con nhỏ đó về thì vì sao tham mưu Lý lại không nhận từ trước? Chắc chắn là không thể nhận về rồi. Quân nhân phạm tội ngoại tình bị kỷ luật nặng lắm đấy. Với lại, làm gì có bà vợ nào tha thứ được việc chồng mình có con hoang ở bên ngoài? Mẹ nghe nói vợ của tham mưu trưởng Lý là thượng tá không quân, địa vị cao lắm.” Trong mắt Tần Diệu Ni lóe lên tia sáng.
Hoắc Thuần hiểu ra ngay: “Chúng ta có thể mượn dao giết người, tìm bà Lý kia để đối phó với Hoắc Vi Vũ. Cô ta đến thủ đô là biết mặt ngay.”
“Con gái ngốc của mẹ cuối cùng cũng thông minh ra rồi. À phải rồi, đứa bé trong bụng con là thế nào? Của ai thế?” Tần Diệu Ni nhìn xuống bụng của Hoắc Thuần.
“Của một tên cặn bã. Vốn còn định trèo lên cao rất nhanh nhờ gã, vậy mà trước khi thành công gã đã phá sản mất, con cũng phá thai rồi.” Hoắc Thuần giải thích.
“Con dại quá, sao quan hệ mà không đeo bao?” Tần Diệu Ni mắng một câu, nhưng trong mắt tràn đầy niềm thương xót.
“Mới đầu con còn mong được nhờ đứa bé.”
Tần Diệu Ni thở dài: “Tối nay chúng ta bỏ thuốc cậu Duật Nghị, con nhớ tuyệt đối không được đeo bao, phải giữ lại tinh trùng của cậu ta, bảo đảm sinh bằng được đứa con cho cậu ta, có thế thì chúng ta mới chuyển bại thành thắng được.”
Vietwriter.vn
“Vâng, con chỉ sợ Hoắc Vi Vũ quấy rối thôi.” Hoắc Thuần nói với vẻ lo lắng.
“Chuyện đó thì có khó gì? Hôm nay mình cũng bỏ thuốc nó, sau đó nhốt nó trong phòng, cho nó lên cơn thèm trai một mình trong ấy. Tốt nhất là tìm thằng nào đến chơi tàn nó luôn, xem cậu Duật Nghị có còn muốn cái thứ đàn bà đê tiện ấy nữa hay không.” Tần Diệu Ni càng nói càng hưng phấn.
“Tuyệt quá! Mẹ à, con muốn bắt tay vào thực hiện kế hoạch ngay từ bây giờ rồi đấy. Có họ hàng ở đây, họ có thể làm chứng là cậu Duật Nghị ngủ với con còn Hoắc Vi Vũ bị người ta chà đạp. Chứ đợi đến đêm, nếu cậu Duật Nghị không nhận thì biết phải làm sao?”
“Cũng được, cứ giao cho mẹ. Để mẹ xuống trước, con trốn vào phòng cậu Duật Nghị trước đi.” Tần Diệu Ni tự tin đầy mình.
“Vâng.”
*
Nghe cấp dưới báo cáo xong, Cố Hạo Đình chau mày, ánh mắt sa sầm xuống. Hắn không yên tâm khi để cô ở một mình quả là chính xác. Có kẻ lại muốn giở trò.
“Bảo vệ Hoắc Vi Vũ, mặc kệ những người khác.” Cố Hạo Đình xấu tính ra lệnh.
“Dạ!” Cấp dưới lập tức chấp hành.
*
Bữa tiệc của nhà họ Hoắc được tổ chức trong biệt thự. Tất cả có bốn bàn tiệc, mỗi bàn có món súp tuyết yến được chia riêng mỗi người một bát.
Tần Diệu Ni đứng dậy, len lén vào phòng bếp, bỏ thuốc vào cả năm bát súp. Vệ sĩ của Duật Nghị bước tới, thì thầm gì đó vào tai Duật Nghị.
Duật Nghị nhoẻn miệng cười: “Xử lý cho sạch sẽ đi.”
“Vâng.” Vệ sĩ nhận lệnh rời đi.
MUA DÂY BUỘC MÌNH, ĐÁNG ĐỜI
“Ba ruột của Hoắc Vi Vũ sao? Mẹ à, sao mẹ lại biết?” Hoắc Thuần cực kì kinh ngạc.
Tần Diệu Ni suy tư, muốn nói lại thôi: “Nhưng mà mẹ cũng không dám chắc.”
“Mẹ nói thế là sao? Ai thế mẹ?” Hoắc Thuần tò mò hỏi.
“Tham mưu trưởng quân khu thủ đô, Lý Tư.” Tần Diệu Ni đáp.
Hoắc Thuần mù mờ: “Sao con chưa nghe thấy mẹ nhắc đến bao giờ?”
“Đó là vì mẹ không nghĩ tới. Trước kia có một chiếc xe từng đến đón mẹ của Hoắc Vi Vũ, bên sườn xe có kí hiệu đặc biệt. Trong bữa tiệc mừng công của Cố Hạo Đình, mẹ lại thấy chiếc xe ấy, hỏi thăm thì biết là của tham mưu Lý. Nếu hai người đó không có quan hệ mờ ám gì với nhau thì sao lại phải bí mật như thế? Mẹ của Hoắc Vi Vũ chỉ ru rú ở trong nhà làm nội trợ, làm sao mà quen biết người quyền cao chức trọng như vậy được?” Tần Diệu Ni phân tích.
“Hoắc Vi Vũ có người cha tai to mặt lớn như vậy sẽ cực kì bất lợi cho chúng ta.” Hoắc Thuần nói với giọng ghen ghét.
“Con bé ngốc này, nếu có thể nhận con nhỏ đó về thì vì sao tham mưu Lý lại không nhận từ trước? Chắc chắn là không thể nhận về rồi. Quân nhân phạm tội ngoại tình bị kỷ luật nặng lắm đấy. Với lại, làm gì có bà vợ nào tha thứ được việc chồng mình có con hoang ở bên ngoài? Mẹ nghe nói vợ của tham mưu trưởng Lý là thượng tá không quân, địa vị cao lắm.” Trong mắt Tần Diệu Ni lóe lên tia sáng.
Hoắc Thuần hiểu ra ngay: “Chúng ta có thể mượn dao giết người, tìm bà Lý kia để đối phó với Hoắc Vi Vũ. Cô ta đến thủ đô là biết mặt ngay.”
“Con gái ngốc của mẹ cuối cùng cũng thông minh ra rồi. À phải rồi, đứa bé trong bụng con là thế nào? Của ai thế?” Tần Diệu Ni nhìn xuống bụng của Hoắc Thuần.
“Của một tên cặn bã. Vốn còn định trèo lên cao rất nhanh nhờ gã, vậy mà trước khi thành công gã đã phá sản mất, con cũng phá thai rồi.” Hoắc Thuần giải thích.
“Con dại quá, sao quan hệ mà không đeo bao?” Tần Diệu Ni mắng một câu, nhưng trong mắt tràn đầy niềm thương xót.
“Mới đầu con còn mong được nhờ đứa bé.”
Tần Diệu Ni thở dài: “Tối nay chúng ta bỏ thuốc cậu Duật Nghị, con nhớ tuyệt đối không được đeo bao, phải giữ lại tinh trùng của cậu ta, bảo đảm sinh bằng được đứa con cho cậu ta, có thế thì chúng ta mới chuyển bại thành thắng được.”
Vietwriter.vn
“Vâng, con chỉ sợ Hoắc Vi Vũ quấy rối thôi.” Hoắc Thuần nói với vẻ lo lắng.
“Chuyện đó thì có khó gì? Hôm nay mình cũng bỏ thuốc nó, sau đó nhốt nó trong phòng, cho nó lên cơn thèm trai một mình trong ấy. Tốt nhất là tìm thằng nào đến chơi tàn nó luôn, xem cậu Duật Nghị có còn muốn cái thứ đàn bà đê tiện ấy nữa hay không.” Tần Diệu Ni càng nói càng hưng phấn.
“Tuyệt quá! Mẹ à, con muốn bắt tay vào thực hiện kế hoạch ngay từ bây giờ rồi đấy. Có họ hàng ở đây, họ có thể làm chứng là cậu Duật Nghị ngủ với con còn Hoắc Vi Vũ bị người ta chà đạp. Chứ đợi đến đêm, nếu cậu Duật Nghị không nhận thì biết phải làm sao?”
“Cũng được, cứ giao cho mẹ. Để mẹ xuống trước, con trốn vào phòng cậu Duật Nghị trước đi.” Tần Diệu Ni tự tin đầy mình.
“Vâng.”
*
Nghe cấp dưới báo cáo xong, Cố Hạo Đình chau mày, ánh mắt sa sầm xuống. Hắn không yên tâm khi để cô ở một mình quả là chính xác. Có kẻ lại muốn giở trò.
“Bảo vệ Hoắc Vi Vũ, mặc kệ những người khác.” Cố Hạo Đình xấu tính ra lệnh.
“Dạ!” Cấp dưới lập tức chấp hành.
*
Bữa tiệc của nhà họ Hoắc được tổ chức trong biệt thự. Tất cả có bốn bàn tiệc, mỗi bàn có món súp tuyết yến được chia riêng mỗi người một bát.
Tần Diệu Ni đứng dậy, len lén vào phòng bếp, bỏ thuốc vào cả năm bát súp. Vệ sĩ của Duật Nghị bước tới, thì thầm gì đó vào tai Duật Nghị.
Duật Nghị nhoẻn miệng cười: “Xử lý cho sạch sẽ đi.”
“Vâng.” Vệ sĩ nhận lệnh rời đi.