Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577 - Chương 577
Chương 577
HA HA, TÔI ĐÃ TRỞ VỀ!
“Tôi không kể chuyện buồn của mình để mua vui cho anh đâu.” Hoắc Vi Vũ từ chối mở rộng cửa lòng với Duật Nghị.
Duật Nghị: “…”
“Trước kia cô làm bạn gái Ngụy Ngạn Khang suốt bảy năm, sao về sau lại không yêu tên đó nữa?” Duật Nghị bỗng hỏi.
“Thì đau đến tê dại, hận không thể xóa sạch cả trí nhớ luôn, còn yêu đương gì nữa? Yêu nữa có mà điên à? Hồi trước tôi ngây thơ ngu ngốc, đầu óc bị chập mạch nên mới yêu gã đó.” Hoắc Vi Vũ giải thích bâng quơ.
Cô kể như thể đó không phải là chuyện của mình. Bởi vì cô đã hoàn toàn buông bỏ. Từ nay về sau, mọi chuyện của gã đàn ông kia đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
“Thế bây giờ cô hết chập mạch chưa?” Duật Nghị hỏi với vẻ hoài nghi.
Hoắc Vi Vũ sầm mặt, nhíu mày.
Thấy cô sắp nổi bão, Duật Nghị vội vàng sửa lời: “Tôi chỉ đùa thôi mà, đàn bà con gái các cô nhỏ mọn thế. Ha ha, đi thôi.” Gã đứng lên, đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ mím môi đi theo gã. Hai người đến nhà họ Hoắc.
Từ xa, Hoắc Vi Vũ đã nhìn thấy rất nhiều người đứng ngoài cổng lớn của nhà họ Hoắc. Đông nghìn nghịt!
Ông cụ nhà họ Hoắc ham hư vinh, thích sĩ diện. Hôm nay được đón con trai Tổng thống tới nhà làm khách mới vinh dự làm sao! Đây là chuyện đáng để Hoắc Cương Liệt khoe khoang suốt đời, đương nhiên ông ta sẽ gọi hết họ hàng thân thích và bạn bè đến cùng tham dự.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe môi mỏng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Hễ nhớ đến thái độ của Hoắc Cương Liệt đối với ba, đến cái chết của ba, đến vẻ mặt đáng ghê tởm của đám người Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni là cô lại không muốn khách khí với bọn họ một chút nào.
Lát sau, mấy chiếc xe đồng loạt dừng lại trước cổng lớn của nhà họ Hoắc. Vệ sĩ mở cửa xe cho Duật Nghị. Gã và Hoắc Vi Vũ bước xuống xe.
“Ôi đúng là con trai Tổng thống này, còn kia là Tiểu Vũ thật kìa. Có cô cháu gái xinh đẹp, giỏi giang thế này, ông Hoắc có phúc lắm đây.”
“Tôi thấy Tiểu Vũ thông minh từ nhỏ, năm nào cũng đứng trong top đầu của khóa là biết ngay tiền đồ của con bé sẽ rộng mở mà. Thấy không, giờ con bé là con dâu tương lai của Tổng thống rồi đấy.”
“Tiểu Vũ càng ngày càng đẹp ra, khí chất và phong thái kia đúng là chẳng có cô gái nào sánh bằng.”
Họ hàng thi nhau ca tụng khiến cho Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni mặt mày sa sầm. Hai người liếc nhau một cái, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Vệ sĩ đi trước mở đường. Hoắc Vi Vũ và Duật Nghị sánh vai đi về phía ông cụ Hoắc.
“Ông.” Duật Nghị mỉm cười gọi.
Ông cụ Hoắc cười không khép miệng lại được. Cậu Duật Nghị gọi ông ta là “ông” kìa, thật là vinh dự biết bao! Ông ta hưởng thụ ánh nhìn ghen tị của họ hàng mà vênh mặt lên trời.
“Tiểu Vũ, cháu về nhà ngoại mà đi tay không à?” Tần Diệu Ni đon đả cười hỏi, nhưng giọng điệu rõ ràng là đang kiếm chuyện.
“Ôi, sao có thể đi tay không được? Mọi người đều là người nhà của Tiểu Vũ, tôi phải mang những món quà quý giá nhất đến để tặng cho mọi người chứ.” Duật Nghị liếc nhìn vệ sĩ.
Nguồn : Vietwriter.vn
Các vệ sĩ bắt đầu chuyển những chiếc hộp rất tinh xảo sau cốp xe của họ vào.
Đám họ hàng nghển cổ, muốn ngó xem cậu Duật Nghị mang quà gì tới, tiếc rằng bọn họ chỉ nhìn thấy hộp chứ không biết trong hộp đựng những gì.
“Từ nhỏ tôi đã thích sưu tầm đồ vật quý hiếm trên toàn thế giới. Những vật này quý giá lắm, cả thế giới chỉ có một cái duy nhất thôi. Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là sau này thi thoảng tôi sẽ đến đây ngắm chúng, được chứ?” Duật Nghị hỏi.
“Được chứ, đương nhiên là được rồi.” Hoắc Cương Liệt đồng ý ngay tắp lự.
Hoắc Vi Vũ trộm liếc Duật Nghị. Tuy cô không biết Duật Nghị chuẩn bị quà gì, nhưng cũng đoán được chắc chúng chẳng phải cái gì hay ho.
“Tôi và Tiểu Vũ muốn ở lại đây mấy ngày, không vấn đề gì chứ?” Duật Nghị lại hỏi.
Duật Nghị ở lại trong nhà là một niềm vinh dự lớn lao biết chừng nào!
Hoắc Cương Liệt hớn hở đáp ngay: “Không có vấn đề gì, chắc chắn không có vấn đề gì.”
HA HA, TÔI ĐÃ TRỞ VỀ!
“Tôi không kể chuyện buồn của mình để mua vui cho anh đâu.” Hoắc Vi Vũ từ chối mở rộng cửa lòng với Duật Nghị.
Duật Nghị: “…”
“Trước kia cô làm bạn gái Ngụy Ngạn Khang suốt bảy năm, sao về sau lại không yêu tên đó nữa?” Duật Nghị bỗng hỏi.
“Thì đau đến tê dại, hận không thể xóa sạch cả trí nhớ luôn, còn yêu đương gì nữa? Yêu nữa có mà điên à? Hồi trước tôi ngây thơ ngu ngốc, đầu óc bị chập mạch nên mới yêu gã đó.” Hoắc Vi Vũ giải thích bâng quơ.
Cô kể như thể đó không phải là chuyện của mình. Bởi vì cô đã hoàn toàn buông bỏ. Từ nay về sau, mọi chuyện của gã đàn ông kia đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
“Thế bây giờ cô hết chập mạch chưa?” Duật Nghị hỏi với vẻ hoài nghi.
Hoắc Vi Vũ sầm mặt, nhíu mày.
Thấy cô sắp nổi bão, Duật Nghị vội vàng sửa lời: “Tôi chỉ đùa thôi mà, đàn bà con gái các cô nhỏ mọn thế. Ha ha, đi thôi.” Gã đứng lên, đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ mím môi đi theo gã. Hai người đến nhà họ Hoắc.
Từ xa, Hoắc Vi Vũ đã nhìn thấy rất nhiều người đứng ngoài cổng lớn của nhà họ Hoắc. Đông nghìn nghịt!
Ông cụ nhà họ Hoắc ham hư vinh, thích sĩ diện. Hôm nay được đón con trai Tổng thống tới nhà làm khách mới vinh dự làm sao! Đây là chuyện đáng để Hoắc Cương Liệt khoe khoang suốt đời, đương nhiên ông ta sẽ gọi hết họ hàng thân thích và bạn bè đến cùng tham dự.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe môi mỏng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Hễ nhớ đến thái độ của Hoắc Cương Liệt đối với ba, đến cái chết của ba, đến vẻ mặt đáng ghê tởm của đám người Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni là cô lại không muốn khách khí với bọn họ một chút nào.
Lát sau, mấy chiếc xe đồng loạt dừng lại trước cổng lớn của nhà họ Hoắc. Vệ sĩ mở cửa xe cho Duật Nghị. Gã và Hoắc Vi Vũ bước xuống xe.
“Ôi đúng là con trai Tổng thống này, còn kia là Tiểu Vũ thật kìa. Có cô cháu gái xinh đẹp, giỏi giang thế này, ông Hoắc có phúc lắm đây.”
“Tôi thấy Tiểu Vũ thông minh từ nhỏ, năm nào cũng đứng trong top đầu của khóa là biết ngay tiền đồ của con bé sẽ rộng mở mà. Thấy không, giờ con bé là con dâu tương lai của Tổng thống rồi đấy.”
“Tiểu Vũ càng ngày càng đẹp ra, khí chất và phong thái kia đúng là chẳng có cô gái nào sánh bằng.”
Họ hàng thi nhau ca tụng khiến cho Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni mặt mày sa sầm. Hai người liếc nhau một cái, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Vệ sĩ đi trước mở đường. Hoắc Vi Vũ và Duật Nghị sánh vai đi về phía ông cụ Hoắc.
“Ông.” Duật Nghị mỉm cười gọi.
Ông cụ Hoắc cười không khép miệng lại được. Cậu Duật Nghị gọi ông ta là “ông” kìa, thật là vinh dự biết bao! Ông ta hưởng thụ ánh nhìn ghen tị của họ hàng mà vênh mặt lên trời.
“Tiểu Vũ, cháu về nhà ngoại mà đi tay không à?” Tần Diệu Ni đon đả cười hỏi, nhưng giọng điệu rõ ràng là đang kiếm chuyện.
“Ôi, sao có thể đi tay không được? Mọi người đều là người nhà của Tiểu Vũ, tôi phải mang những món quà quý giá nhất đến để tặng cho mọi người chứ.” Duật Nghị liếc nhìn vệ sĩ.
Nguồn : Vietwriter.vn
Các vệ sĩ bắt đầu chuyển những chiếc hộp rất tinh xảo sau cốp xe của họ vào.
Đám họ hàng nghển cổ, muốn ngó xem cậu Duật Nghị mang quà gì tới, tiếc rằng bọn họ chỉ nhìn thấy hộp chứ không biết trong hộp đựng những gì.
“Từ nhỏ tôi đã thích sưu tầm đồ vật quý hiếm trên toàn thế giới. Những vật này quý giá lắm, cả thế giới chỉ có một cái duy nhất thôi. Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là sau này thi thoảng tôi sẽ đến đây ngắm chúng, được chứ?” Duật Nghị hỏi.
“Được chứ, đương nhiên là được rồi.” Hoắc Cương Liệt đồng ý ngay tắp lự.
Hoắc Vi Vũ trộm liếc Duật Nghị. Tuy cô không biết Duật Nghị chuẩn bị quà gì, nhưng cũng đoán được chắc chúng chẳng phải cái gì hay ho.
“Tôi và Tiểu Vũ muốn ở lại đây mấy ngày, không vấn đề gì chứ?” Duật Nghị lại hỏi.
Duật Nghị ở lại trong nhà là một niềm vinh dự lớn lao biết chừng nào!
Hoắc Cương Liệt hớn hở đáp ngay: “Không có vấn đề gì, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Bình luận facebook