Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 588 - Chương 588
Chương 588
ĐỐI ĐẦU VỚI CẢ THẾ GIỚI, DUY VŨ ĐỘC TÔN
Lúc Hoắc Vi Vũ quay lại nhà họ Hoắc đã là hơn tám giờ tối.
Duật Nghị đang ăn tối, ngồi một mình một bàn. Ông Hoắc với những người khác đứng một bên nhìn gã ăn, sắc mặt trông rất tệ.
Duật Nghị nhìn thấy Hoắc Vi Vũ liền đứng dậy, đi tới chỗ cô, nhìn với vẻ lo lắng: “Sao muộn thế này mới về? Tôi gọi cũng chẳng nghe máy, rốt cuộc cô lạc trôi tận chân trời nào vậy?”
Hoắc Vi Vũ nhoẻn cười biếng nhác, xinh đẹp và đầy mê hoặc, như thể chưa từng bị tổn thương, “Ăn cái gì đấy? Đúng lúc tôi đang đói.”
“Tôi nhờ đầu bếp đặc biệt làm đấy. Cô về đúng lúc lắm, ăn cùng tôi đi.” Duật Nghị cầm tay Hoắc Vi Vũ. Đang giữa ngày hè nóng nực, vậy mà tay cô lại lạnh toát. Gã lấy làm lạ nhìn về phía cô.
Hoắc Vi Vũ không để gã nhìn rõ, đi thẳng tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, nhìn một lượt mấy người đang đứng rồi thờ ơ hỏi: “Họ lại làm gì rồi à?”
“Mấy món quà quý tôi tặng cho họ bị trộm mất rồi. Món nào cũng giá trị bạc triệu, tặng cho họ thì là của họ, nhưng tôi cũng có nói là thỉnh thoảng muốn xem lại, nào ngờ… bây giờ đến cơ hội để xem cũng không có nữa. Thế nên tôi phạt bọn họ đứng một tuần.” Duật Nghị giải thích.
Hoắc Vi Vũ nhìn Hoắc Thuần. Cô ả căm hận trừng cô, ngọn lửa phẫn nộ bị cô châm bùng lên trong mắt, trông như thể chỉ ước gì cô tan thành mây khói, biến mất khỏi thế giới này.
“Tiện nhân, đừng có đắc ý. Cứ chờ xem, sau này tao sẽ làm thịt mày.” Hoắc Thuần dùng khẩu hình nói một câu đầy âm hiểm.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười lạnh nhạt, đôi mắt không có chút hơi ấm nào. Cô tiện tay cầm một đĩa bít tết ném thẳng vào người Hoắc Thuần.
“Á!” Hoắc Thuần gào toáng lên vì đau.
Chiếc đĩa rơi xuống sàn vỡ choang, bít tết cũng trượt xuống đất.
“Hoắc Vi Vũ, cô cố tình!” Hoắc Thuần ôm lấy phần bụng bị đập vào đau nhói rồi quát. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ tiến lên, dùng ngón trỏ và ngón cái túm chặt cằm Hoắc Thuần, bắt ả phải ngẩng đầu lên.
Hoắc Thuần thoáng rùng mình khi nhìn vào cặp mắt lạnh lẽo của Hoắc Vi Vũ. Cái lạnh toát ra từ người cô khiến cô ả sởn da gà. Cô ả cảm thấy Hoắc Vi Vũ lúc này có gì đó khác trước, nhưng lại không biết khác ở đâu.
“Nói cho cô biết, tôi cố ý đấy. Ban nãy cô nói gì hả? Sao bây giờ không nói to cho mọi người biết đi?” Hoắc Vi Vũ cười khỉnh, hỏi.
“Ban nãy tôi không nói gì cả. Rõ ràng là cô điêu ngoa cố tình gây sự.” Hoắc Thuần phủ nhận.
Hoắc Vi Vũ vung tay tát Hoắc Thuần, đứng thẳng lưng, cúi nhìn cô ả: “Dám nói con dâu tương lai của Tổng thống là đồ điêu ngoa, cô cũng to gan gớm nhỉ. Tự vả miệng một trăm lần.”
Tần Diệu Ni đau lòng, nói đỡ: “Tiểu Vũ, cô không thể vô lý như thế được, cô đánh con bé trước nên nó mới nói thế thôi mà.”
“Thế lúc bà bắt tay với Hoắc Thuần hại chết cha tôi có nói lý với tôi không? Nuôi mà không dạy là lỗi của cha mẹ. Bà sẽ là người vả miệng cô ta một trăm lần.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói xong quay trở lại bàn ăn, bình thản dùng bữa tối.
Duật Nghị nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ rồi ra lệnh cho Tần Diệu Ni: “Còn không mau làm đi, hay là muốn để người của tôi ra tay?”
Nếu để vệ sĩ của Duật Nghị đánh thì Hoắc Thuần chết chắc. Tần Diệu Ni xót con nên đành tự mình đánh ả.
Hoắc Vi Vũ vừa nghe tiếng tát bôm bốp vừa ăn cơm với vẻ lạnh nhạt. Cô ăn xong mà tiếng tát vẫn chưa dứt.
Hoắc Vi Vũ đi thẳng về phòng, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài.
Duật Nghị bước vào, nhìn cô với vẻ nghi hoặc, cười hì hì hỏi: “Hình như hôm nay cô có gì đó khang khác nhỉ?”
“Anh định nói là độc địa nhất lòng dạ đàn bà hả?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, nhếch môi cười. “Bản tính vốn thế, nham hiểm ác độc suốt hai mươi lăm năm rồi. Sao nào, có muốn phát bằng khen chiến sĩ thi đua cho tôi không?”
ĐỐI ĐẦU VỚI CẢ THẾ GIỚI, DUY VŨ ĐỘC TÔN
Lúc Hoắc Vi Vũ quay lại nhà họ Hoắc đã là hơn tám giờ tối.
Duật Nghị đang ăn tối, ngồi một mình một bàn. Ông Hoắc với những người khác đứng một bên nhìn gã ăn, sắc mặt trông rất tệ.
Duật Nghị nhìn thấy Hoắc Vi Vũ liền đứng dậy, đi tới chỗ cô, nhìn với vẻ lo lắng: “Sao muộn thế này mới về? Tôi gọi cũng chẳng nghe máy, rốt cuộc cô lạc trôi tận chân trời nào vậy?”
Hoắc Vi Vũ nhoẻn cười biếng nhác, xinh đẹp và đầy mê hoặc, như thể chưa từng bị tổn thương, “Ăn cái gì đấy? Đúng lúc tôi đang đói.”
“Tôi nhờ đầu bếp đặc biệt làm đấy. Cô về đúng lúc lắm, ăn cùng tôi đi.” Duật Nghị cầm tay Hoắc Vi Vũ. Đang giữa ngày hè nóng nực, vậy mà tay cô lại lạnh toát. Gã lấy làm lạ nhìn về phía cô.
Hoắc Vi Vũ không để gã nhìn rõ, đi thẳng tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, nhìn một lượt mấy người đang đứng rồi thờ ơ hỏi: “Họ lại làm gì rồi à?”
“Mấy món quà quý tôi tặng cho họ bị trộm mất rồi. Món nào cũng giá trị bạc triệu, tặng cho họ thì là của họ, nhưng tôi cũng có nói là thỉnh thoảng muốn xem lại, nào ngờ… bây giờ đến cơ hội để xem cũng không có nữa. Thế nên tôi phạt bọn họ đứng một tuần.” Duật Nghị giải thích.
Hoắc Vi Vũ nhìn Hoắc Thuần. Cô ả căm hận trừng cô, ngọn lửa phẫn nộ bị cô châm bùng lên trong mắt, trông như thể chỉ ước gì cô tan thành mây khói, biến mất khỏi thế giới này.
“Tiện nhân, đừng có đắc ý. Cứ chờ xem, sau này tao sẽ làm thịt mày.” Hoắc Thuần dùng khẩu hình nói một câu đầy âm hiểm.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười lạnh nhạt, đôi mắt không có chút hơi ấm nào. Cô tiện tay cầm một đĩa bít tết ném thẳng vào người Hoắc Thuần.
“Á!” Hoắc Thuần gào toáng lên vì đau.
Chiếc đĩa rơi xuống sàn vỡ choang, bít tết cũng trượt xuống đất.
“Hoắc Vi Vũ, cô cố tình!” Hoắc Thuần ôm lấy phần bụng bị đập vào đau nhói rồi quát. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ tiến lên, dùng ngón trỏ và ngón cái túm chặt cằm Hoắc Thuần, bắt ả phải ngẩng đầu lên.
Hoắc Thuần thoáng rùng mình khi nhìn vào cặp mắt lạnh lẽo của Hoắc Vi Vũ. Cái lạnh toát ra từ người cô khiến cô ả sởn da gà. Cô ả cảm thấy Hoắc Vi Vũ lúc này có gì đó khác trước, nhưng lại không biết khác ở đâu.
“Nói cho cô biết, tôi cố ý đấy. Ban nãy cô nói gì hả? Sao bây giờ không nói to cho mọi người biết đi?” Hoắc Vi Vũ cười khỉnh, hỏi.
“Ban nãy tôi không nói gì cả. Rõ ràng là cô điêu ngoa cố tình gây sự.” Hoắc Thuần phủ nhận.
Hoắc Vi Vũ vung tay tát Hoắc Thuần, đứng thẳng lưng, cúi nhìn cô ả: “Dám nói con dâu tương lai của Tổng thống là đồ điêu ngoa, cô cũng to gan gớm nhỉ. Tự vả miệng một trăm lần.”
Tần Diệu Ni đau lòng, nói đỡ: “Tiểu Vũ, cô không thể vô lý như thế được, cô đánh con bé trước nên nó mới nói thế thôi mà.”
“Thế lúc bà bắt tay với Hoắc Thuần hại chết cha tôi có nói lý với tôi không? Nuôi mà không dạy là lỗi của cha mẹ. Bà sẽ là người vả miệng cô ta một trăm lần.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói xong quay trở lại bàn ăn, bình thản dùng bữa tối.
Duật Nghị nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ rồi ra lệnh cho Tần Diệu Ni: “Còn không mau làm đi, hay là muốn để người của tôi ra tay?”
Nếu để vệ sĩ của Duật Nghị đánh thì Hoắc Thuần chết chắc. Tần Diệu Ni xót con nên đành tự mình đánh ả.
Hoắc Vi Vũ vừa nghe tiếng tát bôm bốp vừa ăn cơm với vẻ lạnh nhạt. Cô ăn xong mà tiếng tát vẫn chưa dứt.
Hoắc Vi Vũ đi thẳng về phòng, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài.
Duật Nghị bước vào, nhìn cô với vẻ nghi hoặc, cười hì hì hỏi: “Hình như hôm nay cô có gì đó khang khác nhỉ?”
“Anh định nói là độc địa nhất lòng dạ đàn bà hả?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, nhếch môi cười. “Bản tính vốn thế, nham hiểm ác độc suốt hai mươi lăm năm rồi. Sao nào, có muốn phát bằng khen chiến sĩ thi đua cho tôi không?”
Bình luận facebook