Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 591 - Chương 591
Chương 591
NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ BẬC QUÂN VƯƠNG, CUỐI CÙNG CŨNG GẶP
Hoắc Vi Vũ và Lâm Thừa Ân đáp chuyến bay buổi sáng đến thủ đô của nước Z.
Lâm Thừa Ân giúp Hoắc Vi Vũ cất hành lý, ngồi vào ghế của mình rồi hỏi cô: “Xem phim Đặc khu B13[1] bao giờ chưa?”
[1] Tên tiếng Anh là “District B13”, đây là bộ phim hành động của Pháp lấy bối cảnh năm 2010 kể về khu B13 được mệnh danh là khu vực phức tạp nhất của nước Pháp, nơi tập trung rất nhiều tội phạm và dân xã hội đen.
“Chưa, sao thế?” Hoắc Vi Vũ nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
“Nơi chúng ta sắp đến rất nguy hiểm, núi non trập trùng, thuộc khu vực tự quản, bị coi là thiên đường của tội phạm, tập trung toàn những kẻ tàn ác điên rồ. Anh đã đặt phòng ở khách sạn, tới đó rồi nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng chạy lung tung, biết chưa?” Lâm Thừa Ân nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ gật đầu: “Lần này lại nợ anh một khoản tiền lớn rồi. Sau này em sẽ trả dần.”
“Em là em gái anh, chúng ta là người một nhà. Đã cho em rồi thì anh không định đòi lại, em không cần cảm thấy nặng nề.” Lâm Thừa Ân nói.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn môi cười. Cô thích cụm từ “người một nhà”. Nhưng người cô hy vọng có thể làm người một nhà với mình thì từ nay sẽ không bao giờ về chung một nhà với cô.
Hoắc Vi Vũ thoáng phiền muộn, khép mắt lại nghỉ ngơi.
…
Đến buổi chiều, máy bay hạ cánh xuống thủ đô nước Z.
Vừa xuống máy bay, Lâm Thừa Ân đã có vẻ nghiêm trọng, ánh mắt hơi kỳ lạ. Cậu ta dặn: “Em ra chờ anh ở cửa, anh xử lý xong vài chuyện sẽ gọi cho em.”
“Ừ.” Hoắc Vi Vũ đáp. Cô đoán là Thừa Ân đi gặp bạn.
Lúc ra đến cửa, Hoắc Vi Vũ thấy mười mấy chiếc xe đen đỗ thành bốn hàng chỉnh tề trông rất hoành tráng. Mấy chục gã đàn ông đồng loạt mặc vest đen tay cầm súng dàn trận vây xung quanh xe.
Tất cả các xe đều lắp kính đen nên không nhìn được bên trong. Nhưng có một tấm băng rôn rất lớn ghi dòng chữ bằng tiếng Trung: Hoan nghênh trở về, Ân Ân.
Ân Ân? Chẳng lẽ là Thừa Ân?
Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, Hoắc Vi Vũ quay sang hỏi Lâm Thừa Ân: “Người đó à?”
Lâm Thừa Ân không nói gì, sa sầm mặt mày rồi gật đầu, đi về phía chiếc Hummer đen ở chính giữa.
Con người đôi khi thật kỳ lạ. Ban đầu, Lâm Thừa Ân cũng thích con gái, còn suýt nữa hẹn hò với một “nữ thần”. Nhưng sau khi cậu ta gặp người đó, tất cả đều thay đổi, thậm chí thay đổi luôn cả khuynh hướng tình dục. Từ đó trở đi, Thừa Ân không muốn nhắc đến người đó nữa, cũng không còn liên hệ gì với người ta.
Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa đợi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy Lâm Thừa Ân mở cửa xuống xe. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ thấy sắc mặt cậu ta còn tệ hơn lúc trước, toàn thân như bị bao trùm bởi bầu không khí u buồn.
Cô bỗng có dự cảm chẳng lành, hỏi với vẻ lo lắng: “Không sao chứ? Nếu có chuyện gì thì chúng ta về nước đi, dù sao đối với em, người nhà vẫn quan trọng hơn là di vật.”
Lâm Thừa Ân xoa đầu cô, đeo một sợi dây chuyền mặt cây thánh giá rất đặc biệt lên cổ cô. Giữa cây thánh giá khảm một viên sapphire xanh có một vệt vàng kim tự nhiên ở chính giữa, nhìn thôi đã thấy vô cùng có giá trị. Có lẽ cả thế giới chỉ có một sợi dây chuyền như thế này.
“Anh sẽ ở lại đây hai tháng, không đi cùng em tới Mãnh Tiên được. Người của anh ta sẽ hộ tống em qua đó, nhớ là phải luôn đeo sợi dây chuyền này. Nghe này, ở Mãnh Tiên có hai thế lực lớn với kẻ cầm đầu là Nguyễn Văn Cường và Lê Thế Minh. Tuy hai kẻ này đối nghịch nhau, nhưng đều răm rắp nghe lệnh anh ta, nên chỉ cần em đeo sợi dây chuyền này, bọn họ sẽ nghe lời em, dốc hết sức bảo vệ em.”
Lâm Thừa Ân lại nhét một tấm thẻ tín dụng vào tay Hoắc Vi Vũ, đôi mắt hoe đỏ: “Mật khẩu là sinh nhật của anh.”
“Anh không đi với em sao?” Hoắc Vi Vũ nắm lấy tay Lâm Thừa Ân, nói với vẻ lo lắng.
Lâm Thừa Ân nhếch môi cười buồn: “Ở đây, sự bảo vệ của anh ta hữu ích hơn anh nhiều.”
Mà người anh ta muốn chính là Thừa Ân.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ BẬC QUÂN VƯƠNG, CUỐI CÙNG CŨNG GẶP
Hoắc Vi Vũ và Lâm Thừa Ân đáp chuyến bay buổi sáng đến thủ đô của nước Z.
Lâm Thừa Ân giúp Hoắc Vi Vũ cất hành lý, ngồi vào ghế của mình rồi hỏi cô: “Xem phim Đặc khu B13[1] bao giờ chưa?”
[1] Tên tiếng Anh là “District B13”, đây là bộ phim hành động của Pháp lấy bối cảnh năm 2010 kể về khu B13 được mệnh danh là khu vực phức tạp nhất của nước Pháp, nơi tập trung rất nhiều tội phạm và dân xã hội đen.
“Chưa, sao thế?” Hoắc Vi Vũ nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
“Nơi chúng ta sắp đến rất nguy hiểm, núi non trập trùng, thuộc khu vực tự quản, bị coi là thiên đường của tội phạm, tập trung toàn những kẻ tàn ác điên rồ. Anh đã đặt phòng ở khách sạn, tới đó rồi nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng chạy lung tung, biết chưa?” Lâm Thừa Ân nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ gật đầu: “Lần này lại nợ anh một khoản tiền lớn rồi. Sau này em sẽ trả dần.”
“Em là em gái anh, chúng ta là người một nhà. Đã cho em rồi thì anh không định đòi lại, em không cần cảm thấy nặng nề.” Lâm Thừa Ân nói.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn môi cười. Cô thích cụm từ “người một nhà”. Nhưng người cô hy vọng có thể làm người một nhà với mình thì từ nay sẽ không bao giờ về chung một nhà với cô.
Hoắc Vi Vũ thoáng phiền muộn, khép mắt lại nghỉ ngơi.
…
Đến buổi chiều, máy bay hạ cánh xuống thủ đô nước Z.
Vừa xuống máy bay, Lâm Thừa Ân đã có vẻ nghiêm trọng, ánh mắt hơi kỳ lạ. Cậu ta dặn: “Em ra chờ anh ở cửa, anh xử lý xong vài chuyện sẽ gọi cho em.”
“Ừ.” Hoắc Vi Vũ đáp. Cô đoán là Thừa Ân đi gặp bạn.
Lúc ra đến cửa, Hoắc Vi Vũ thấy mười mấy chiếc xe đen đỗ thành bốn hàng chỉnh tề trông rất hoành tráng. Mấy chục gã đàn ông đồng loạt mặc vest đen tay cầm súng dàn trận vây xung quanh xe.
Tất cả các xe đều lắp kính đen nên không nhìn được bên trong. Nhưng có một tấm băng rôn rất lớn ghi dòng chữ bằng tiếng Trung: Hoan nghênh trở về, Ân Ân.
Ân Ân? Chẳng lẽ là Thừa Ân?
Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, Hoắc Vi Vũ quay sang hỏi Lâm Thừa Ân: “Người đó à?”
Lâm Thừa Ân không nói gì, sa sầm mặt mày rồi gật đầu, đi về phía chiếc Hummer đen ở chính giữa.
Con người đôi khi thật kỳ lạ. Ban đầu, Lâm Thừa Ân cũng thích con gái, còn suýt nữa hẹn hò với một “nữ thần”. Nhưng sau khi cậu ta gặp người đó, tất cả đều thay đổi, thậm chí thay đổi luôn cả khuynh hướng tình dục. Từ đó trở đi, Thừa Ân không muốn nhắc đến người đó nữa, cũng không còn liên hệ gì với người ta.
Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa đợi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy Lâm Thừa Ân mở cửa xuống xe. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ thấy sắc mặt cậu ta còn tệ hơn lúc trước, toàn thân như bị bao trùm bởi bầu không khí u buồn.
Cô bỗng có dự cảm chẳng lành, hỏi với vẻ lo lắng: “Không sao chứ? Nếu có chuyện gì thì chúng ta về nước đi, dù sao đối với em, người nhà vẫn quan trọng hơn là di vật.”
Lâm Thừa Ân xoa đầu cô, đeo một sợi dây chuyền mặt cây thánh giá rất đặc biệt lên cổ cô. Giữa cây thánh giá khảm một viên sapphire xanh có một vệt vàng kim tự nhiên ở chính giữa, nhìn thôi đã thấy vô cùng có giá trị. Có lẽ cả thế giới chỉ có một sợi dây chuyền như thế này.
“Anh sẽ ở lại đây hai tháng, không đi cùng em tới Mãnh Tiên được. Người của anh ta sẽ hộ tống em qua đó, nhớ là phải luôn đeo sợi dây chuyền này. Nghe này, ở Mãnh Tiên có hai thế lực lớn với kẻ cầm đầu là Nguyễn Văn Cường và Lê Thế Minh. Tuy hai kẻ này đối nghịch nhau, nhưng đều răm rắp nghe lệnh anh ta, nên chỉ cần em đeo sợi dây chuyền này, bọn họ sẽ nghe lời em, dốc hết sức bảo vệ em.”
Lâm Thừa Ân lại nhét một tấm thẻ tín dụng vào tay Hoắc Vi Vũ, đôi mắt hoe đỏ: “Mật khẩu là sinh nhật của anh.”
“Anh không đi với em sao?” Hoắc Vi Vũ nắm lấy tay Lâm Thừa Ân, nói với vẻ lo lắng.
Lâm Thừa Ân nhếch môi cười buồn: “Ở đây, sự bảo vệ của anh ta hữu ích hơn anh nhiều.”
Mà người anh ta muốn chính là Thừa Ân.
Bình luận facebook