Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 595 - Chương 595
Chương 595
EM ĐÚNG LÀ LUÔN LÀM NGƯỜI KHÁC BẤT NGỜ
“Bíp bíp bíp.” Ngô Việt mất kiên nhẫn bấm còi inh ỏi.
Vương Đông cũng lo Tư lệnh phát hiện ra Hoắc Vi Vũ. Với tính tình kiêu ngạo của ngài ấy, chắc chắn ngài ấy sẽ không nhận sự giúp đỡ của con gái.
“Đại ca, mau lên xe thôi, lão Thượng sắp không cầm cự được rồi.” Vương Đông nhanh trí thò đầu ra ngoài cửa sổ hô lên.
Cố Hạo Đình nhìn Vương Đông bằng ánh mắt sắc bén, ra lệnh: “Mọi người đi trước đi, phải bảo đảm an toàn tính mạng cho Thượng.”
“Nhưng…”
“Đi.” Cố Hạo Đình đanh giọng thốt ra một chữ đầy uy nghiêm, ánh mắt vô cùng quyết đoán.
Vương Đông chỉ đành rụt đầu về.
Hoắc Vi Vũ thấy xe đã đi rồi mà Cố Hạo Đình vẫn ở lại, còn đang đi về phía mình thì lập tức hốt hoảng, cúi gằm mặt xuống đất.
Cô cảm nhận được một bóng đen phủ xuống đầu mình, còn loáng thoáng nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn. Tất cả làm cô càng không dám ngẩng đầu.
“Em đúng là luôn làm người khác bất ngờ.” Cố Hạo Đình nói bằng giọng điệu lạnh lẽo đến nỗi khiến không gian xung quanh cũng như đóng băng.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đã nhận ra mình đành ngẩng lên nhìn hắn.
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng vẻ mặt vô cảm cùng cặp mắt chết chóc tựa vùng đất hoang quạnh vắng cô liêu. Hắn không nói năng gì, xoay người bước đi.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, muốn gọi tên hắn, nhưng há miệng mấy lần cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Câu nói của Trung tá Thượng cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô.
Nếu yêu hắn thì nên buông tay, để hắn sống dễ chịu hơn một chút. Hắn không còn yêu cô nữa, đến với ai khác cũng tốt hơn ở bên cô.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, hàng mi dài che đi nỗi xót xa muộn phiền nơi đáy mắt.
Cố Hạo Đình, chúc anh bình an hạnh phúc.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng súng liền ngẩng phắt đầu lên.
Cố Hạo Đình nhanh nhẹn lao tới như một con báo săn, cuống cuồng hô lên: “Nằm xuống!”
Hoắc Vi Vũ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ngô Địch đứng chắn trước mặt mình.
Sau bốn tiếng súng nổ đinh tai, tất cả các viên đạn đều găm thẳng vào người anh ta.
Ngô Địch đổ gục xuống đường.
Hoắc Vi Vũ quỳ sụp xuống theo, nhìn máu chảy không dứt bên khóe miệng Ngô Địch. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Anh ta mỉm cười, nói với giọng tiếng Trung trọ trẹ: “Ban nãy tôi có ngầu không?”
Hoắc Vi Vũ nói mà nghẹn ngào, mắt đỏ hoe ứa lệ: “Ngầu, ngầu lắm. Tại sao lại cứu tôi chứ?”
“Nhiệm vụ của tôi là… bảo… bảo vệ… cô.” Vừa nói hết câu, Ngô Địch đã nghiêng đầu sang một bên, mất đi sự sống.
Đây là lần thứ hai Hoắc Vi Vũ thấy có người chết trước mặt mình. Tính mạng con người mới mỏng manh làm sao, chớp mắt đã không còn nữa.
Một tiếng trước, Ngô Địch còn nói nói cười cười với cô, vừa năng nổ vừa nhiệt tình. Nếu mẹ hay vợ con anh ta biết anh ta cứ chết thế này chắc chắn sẽ đau lòng lắm.
“Đi mau.” Cố Hạo Đình kéo cô dậy, chạy hộc tốc về phía trước.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận một cách rõ ràng tốc độ của Cố Hạo Đình đang chậm lại vì bị cô liên lụy.
“Hạo Đình, anh nghe em, em có chết cũng không có gì đáng tiếc. Bây giờ em yểm trợ cho anh, anh mau đi đi. Sau này nhớ phải báo thù cho em đấy, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.” Hoắc Vi Vũ nghĩ một hồi liền giằng tay ra.
“Câm mồm!” Cố Hạo Đình đanh giọng quát, mắt đỏ ngầu vì tức. “Tôi không cần được con gái yểm trợ.”
“Bắt cả hai lại cho tao, không được để chúng thoát.” Người đuổi theo đằng sau hô lên, nhanh chóng lao đến chỗ họ.
Cố Hạo Đình kéo Hoắc Vi Vũ tiếp tục chạy. Cô thấy đám người đằng sau sắp đuổi kịp họ, nhìn sơ qua cũng phải đến năm, sáu chục người. Dù Cố Hạo Đình giỏi giang đến đâu thì hai tay cũng chỉ địch được bốn tay, chưa kể ở đây có hẳn 120 tay, hắn khó mà đấu lại nổi.
Hắn là anh hùng cái thế, là trụ cột tinh thần trong lòng muôn dân. Hắn không nên chết ở đây.
“Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ thốt lên, nhếch môi cười lạnh lùng: “Tôi không còn yêu anh nữa.”
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn cô. Hoắc Vi Vũ chớp lấy thời cơ đó rút tay ra, nhảy xuống vách núi chẳng hề do dự.
EM ĐÚNG LÀ LUÔN LÀM NGƯỜI KHÁC BẤT NGỜ
“Bíp bíp bíp.” Ngô Việt mất kiên nhẫn bấm còi inh ỏi.
Vương Đông cũng lo Tư lệnh phát hiện ra Hoắc Vi Vũ. Với tính tình kiêu ngạo của ngài ấy, chắc chắn ngài ấy sẽ không nhận sự giúp đỡ của con gái.
“Đại ca, mau lên xe thôi, lão Thượng sắp không cầm cự được rồi.” Vương Đông nhanh trí thò đầu ra ngoài cửa sổ hô lên.
Cố Hạo Đình nhìn Vương Đông bằng ánh mắt sắc bén, ra lệnh: “Mọi người đi trước đi, phải bảo đảm an toàn tính mạng cho Thượng.”
“Nhưng…”
“Đi.” Cố Hạo Đình đanh giọng thốt ra một chữ đầy uy nghiêm, ánh mắt vô cùng quyết đoán.
Vương Đông chỉ đành rụt đầu về.
Hoắc Vi Vũ thấy xe đã đi rồi mà Cố Hạo Đình vẫn ở lại, còn đang đi về phía mình thì lập tức hốt hoảng, cúi gằm mặt xuống đất.
Cô cảm nhận được một bóng đen phủ xuống đầu mình, còn loáng thoáng nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn. Tất cả làm cô càng không dám ngẩng đầu.
“Em đúng là luôn làm người khác bất ngờ.” Cố Hạo Đình nói bằng giọng điệu lạnh lẽo đến nỗi khiến không gian xung quanh cũng như đóng băng.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đã nhận ra mình đành ngẩng lên nhìn hắn.
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng vẻ mặt vô cảm cùng cặp mắt chết chóc tựa vùng đất hoang quạnh vắng cô liêu. Hắn không nói năng gì, xoay người bước đi.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, muốn gọi tên hắn, nhưng há miệng mấy lần cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Câu nói của Trung tá Thượng cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô.
Nếu yêu hắn thì nên buông tay, để hắn sống dễ chịu hơn một chút. Hắn không còn yêu cô nữa, đến với ai khác cũng tốt hơn ở bên cô.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, hàng mi dài che đi nỗi xót xa muộn phiền nơi đáy mắt.
Cố Hạo Đình, chúc anh bình an hạnh phúc.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng súng liền ngẩng phắt đầu lên.
Cố Hạo Đình nhanh nhẹn lao tới như một con báo săn, cuống cuồng hô lên: “Nằm xuống!”
Hoắc Vi Vũ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ngô Địch đứng chắn trước mặt mình.
Sau bốn tiếng súng nổ đinh tai, tất cả các viên đạn đều găm thẳng vào người anh ta.
Ngô Địch đổ gục xuống đường.
Hoắc Vi Vũ quỳ sụp xuống theo, nhìn máu chảy không dứt bên khóe miệng Ngô Địch. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Anh ta mỉm cười, nói với giọng tiếng Trung trọ trẹ: “Ban nãy tôi có ngầu không?”
Hoắc Vi Vũ nói mà nghẹn ngào, mắt đỏ hoe ứa lệ: “Ngầu, ngầu lắm. Tại sao lại cứu tôi chứ?”
“Nhiệm vụ của tôi là… bảo… bảo vệ… cô.” Vừa nói hết câu, Ngô Địch đã nghiêng đầu sang một bên, mất đi sự sống.
Đây là lần thứ hai Hoắc Vi Vũ thấy có người chết trước mặt mình. Tính mạng con người mới mỏng manh làm sao, chớp mắt đã không còn nữa.
Một tiếng trước, Ngô Địch còn nói nói cười cười với cô, vừa năng nổ vừa nhiệt tình. Nếu mẹ hay vợ con anh ta biết anh ta cứ chết thế này chắc chắn sẽ đau lòng lắm.
“Đi mau.” Cố Hạo Đình kéo cô dậy, chạy hộc tốc về phía trước.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận một cách rõ ràng tốc độ của Cố Hạo Đình đang chậm lại vì bị cô liên lụy.
“Hạo Đình, anh nghe em, em có chết cũng không có gì đáng tiếc. Bây giờ em yểm trợ cho anh, anh mau đi đi. Sau này nhớ phải báo thù cho em đấy, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.” Hoắc Vi Vũ nghĩ một hồi liền giằng tay ra.
“Câm mồm!” Cố Hạo Đình đanh giọng quát, mắt đỏ ngầu vì tức. “Tôi không cần được con gái yểm trợ.”
“Bắt cả hai lại cho tao, không được để chúng thoát.” Người đuổi theo đằng sau hô lên, nhanh chóng lao đến chỗ họ.
Cố Hạo Đình kéo Hoắc Vi Vũ tiếp tục chạy. Cô thấy đám người đằng sau sắp đuổi kịp họ, nhìn sơ qua cũng phải đến năm, sáu chục người. Dù Cố Hạo Đình giỏi giang đến đâu thì hai tay cũng chỉ địch được bốn tay, chưa kể ở đây có hẳn 120 tay, hắn khó mà đấu lại nổi.
Hắn là anh hùng cái thế, là trụ cột tinh thần trong lòng muôn dân. Hắn không nên chết ở đây.
“Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ thốt lên, nhếch môi cười lạnh lùng: “Tôi không còn yêu anh nữa.”
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn cô. Hoắc Vi Vũ chớp lấy thời cơ đó rút tay ra, nhảy xuống vách núi chẳng hề do dự.