Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 597 - Chương 597
Chương 597
NÀY MẤY NGƯỜI KIA, TÔI Ở ĐÂY
Tiếng chó sủa…
Tim Hoắc Vi Vũ chợt thắt lại.
Nếu có chó thì biện pháp dùng vải màu che mắt của họ sẽ không có tác dụng.
Cố Hạo Đình nhét di động vào tay Hoắc Vi Vũ: “Ở đây chờ người đến cứu.”
“Anh định đi đâu?” Hoắc Vi Vũ cuống lên túm chặt tay Cố Hạo Đình.
“Quân đội phải đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết. Tôi là quân nhân, có nhiệm vụ dốc sức bảo vệ sự an toàn của em. Không cần cảm ơn, nếu muốn hãy cảm ơn quân đội.” Cố Hạo Đình vén vải che lên, lao ra ngoài.
Lời hắn nói khí thế hào hùng mà cũng lạnh lùng xa cách làm sao, dường như đã rũ sạch quan hệ giữa bọn họ.
“Đoàng! Đoàng!”
Cố Hạo Đình bắn hai phát súng gọn gàng dứt khoát, xử lý hai con chó dữ của đối phương. Hắn nhếch môi cười khinh miệt với gã đàn ông cầm đầu rồi xoay người lẩn vào trong rừng, nhanh nhẹn như một con báo.
Gã cầm đầu bị khiêu khích, mắt long lên sòng sọc: “Lên, tất cả đuổi theo cho tao, cần thiết thì giết luôn tại chỗ. Tao không tin Cố Hạo Đình bị như thế còn thoát khỏi bàn tay của chúng ta.”
Hoắc Vi Vũ nghe tiếng súng nối liền không dứt ngoài hang động. Mỗi một tiếng vang lên đều như nện vào lòng cô.
Nếu Cố Hạo Đình chết, cô chắc chắn sẽ không sống tiếp. Nếu đằng nào cũng chết, cô thà liều mình để giúp hắn có một con đường sống.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, động tác quá mạnh làm động đến vết thương ở đùi khiến máu lại túa ra, chảy dọc từ đùi rơi xuống đất. Cô cố nhịn đau, ra khỏi hang động, bình tĩnh hô lên với đám người đằng xa: “Này mấy người kia, tôi ở đây này. Tín vật của Giang Khả đang nằm trong tay tôi, có muốn biết nó ở đâu không?”
Tên cầm đầu chợt khựng lại, quay đầu nhìn Hoắc Vi Vũ đang đứng ở cửa hang.
Cô nhếch môi cười, giữa lúc nhá nhem vẫn đẹp đến nao lòng.
Thật ra cô biết lần này thập tử nhất sinh, nhưng cô biết, chỉ cần bóng đêm kéo đến, Cố Hạo Đình nhất định có thể an toàn rút lui với năng lực của mình.
“Tính sao đây anh?” Một tên thuộc hạ hỏi.
“Để tao gọi cho đại ca đã.” Gã cầm đầu nói rồi rút điện thoại ra gọi: “Đại ca, Hoắc Vi Vũ nói là đang giữ tín vật, nhưng nếu bây giờ không đuổi theo Cố Hạo Đình, hắn nhất định sẽ chạy thoát.”
“Dù mày có đuổi theo Cố Hạo Đình cũng chưa chắc đã bắt được hắn. Vì muốn yểm trợ cho Hoắc Vi Vũ thoát nên gã mới cố tình lộ mặt trước bọn mày. Thôi, tín vật quan trọng hơn tất cả.”
“Dạ.” Gã cầm đầu cúp máy, sai đám đàn em: “Bắt sống Hoắc Vi Vũ.”
Một đám người lại kéo nhau về.
Cố Hạo Đình thấy lũ kia vẫn chưa đuổi kịp nên cố tình chạy chậm lại, nhưng mãi chẳng thấy người đuổi theo. Hắn chợt có dự cảm chẳng lành, nheo mắt lại, tức tốc chạy trở về linh hoạt như một con báo giữa rừng sâu.
Về đến hang động, điện thoại vẫn còn, nhưng Hoắc Vi Vũ đã không thấy đâu.
“Chết tiệt!” Cố Hạo Đình không kìm được phải chửi tục, nằm sấp xuống đất, tập trung lắng nghe tiếng động xung quanh, rồi lao về một hướng theo phán đoán của mình.
Nửa tiếng sau, hắn nấp trong rừng cây, con mắt sắc bén nhìn chằm chằm đường rừng. Mười mấy chiếc xe đang chạy qua, hắn nổ súng không chút do dự.
Đoàng!
Một chiếc xe bị nổ lốp, trượt dài trên đường rồi đâm vào rừng cây.
Cố Hạo Đình tiếp tục nổ súng thêm ba phát nữa.
“Phát hiện ra Cố Hạo Đình rồi, chúng ta có cần xử hắn luôn không?” Một tên đàn em báo cáo.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn phía trước: “Nếu anh ấy chết, các người sẽ không bao giờ có được tín vật.”
Tên cầm đầu nhìn vào cặp mắt vô cùng bình tĩnh và kiêu ngạo của Hoắc Vi Vũ, ra lệnh: “Tăng tốc hết cỡ, dù cho chân hắn có mọc cánh cũng không đuổi kịp ô tô.”
“Rõ!”
Đoàn xe lập tức tăng tốc.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía khu rừng. Cố Hạo Đình đang chạy như bay, chốc chốc lại nhảy vọt từ hốc cây này sang ụ đất khác, cứ như đang bay. Cố Hạo Đình thế này ngầu quá.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười. Cô sẽ không giao tín vật, vì làm thế chắc chắn sẽ gây bất lợi cho hắn sau này. Để đảm bảo hắn được an toàn, cả cô và tín vật sẽ cùng chôn dưới lòng đất… w●ebtruy●enonlin●e●com
NÀY MẤY NGƯỜI KIA, TÔI Ở ĐÂY
Tiếng chó sủa…
Tim Hoắc Vi Vũ chợt thắt lại.
Nếu có chó thì biện pháp dùng vải màu che mắt của họ sẽ không có tác dụng.
Cố Hạo Đình nhét di động vào tay Hoắc Vi Vũ: “Ở đây chờ người đến cứu.”
“Anh định đi đâu?” Hoắc Vi Vũ cuống lên túm chặt tay Cố Hạo Đình.
“Quân đội phải đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết. Tôi là quân nhân, có nhiệm vụ dốc sức bảo vệ sự an toàn của em. Không cần cảm ơn, nếu muốn hãy cảm ơn quân đội.” Cố Hạo Đình vén vải che lên, lao ra ngoài.
Lời hắn nói khí thế hào hùng mà cũng lạnh lùng xa cách làm sao, dường như đã rũ sạch quan hệ giữa bọn họ.
“Đoàng! Đoàng!”
Cố Hạo Đình bắn hai phát súng gọn gàng dứt khoát, xử lý hai con chó dữ của đối phương. Hắn nhếch môi cười khinh miệt với gã đàn ông cầm đầu rồi xoay người lẩn vào trong rừng, nhanh nhẹn như một con báo.
Gã cầm đầu bị khiêu khích, mắt long lên sòng sọc: “Lên, tất cả đuổi theo cho tao, cần thiết thì giết luôn tại chỗ. Tao không tin Cố Hạo Đình bị như thế còn thoát khỏi bàn tay của chúng ta.”
Hoắc Vi Vũ nghe tiếng súng nối liền không dứt ngoài hang động. Mỗi một tiếng vang lên đều như nện vào lòng cô.
Nếu Cố Hạo Đình chết, cô chắc chắn sẽ không sống tiếp. Nếu đằng nào cũng chết, cô thà liều mình để giúp hắn có một con đường sống.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, động tác quá mạnh làm động đến vết thương ở đùi khiến máu lại túa ra, chảy dọc từ đùi rơi xuống đất. Cô cố nhịn đau, ra khỏi hang động, bình tĩnh hô lên với đám người đằng xa: “Này mấy người kia, tôi ở đây này. Tín vật của Giang Khả đang nằm trong tay tôi, có muốn biết nó ở đâu không?”
Tên cầm đầu chợt khựng lại, quay đầu nhìn Hoắc Vi Vũ đang đứng ở cửa hang.
Cô nhếch môi cười, giữa lúc nhá nhem vẫn đẹp đến nao lòng.
Thật ra cô biết lần này thập tử nhất sinh, nhưng cô biết, chỉ cần bóng đêm kéo đến, Cố Hạo Đình nhất định có thể an toàn rút lui với năng lực của mình.
“Tính sao đây anh?” Một tên thuộc hạ hỏi.
“Để tao gọi cho đại ca đã.” Gã cầm đầu nói rồi rút điện thoại ra gọi: “Đại ca, Hoắc Vi Vũ nói là đang giữ tín vật, nhưng nếu bây giờ không đuổi theo Cố Hạo Đình, hắn nhất định sẽ chạy thoát.”
“Dù mày có đuổi theo Cố Hạo Đình cũng chưa chắc đã bắt được hắn. Vì muốn yểm trợ cho Hoắc Vi Vũ thoát nên gã mới cố tình lộ mặt trước bọn mày. Thôi, tín vật quan trọng hơn tất cả.”
“Dạ.” Gã cầm đầu cúp máy, sai đám đàn em: “Bắt sống Hoắc Vi Vũ.”
Một đám người lại kéo nhau về.
Cố Hạo Đình thấy lũ kia vẫn chưa đuổi kịp nên cố tình chạy chậm lại, nhưng mãi chẳng thấy người đuổi theo. Hắn chợt có dự cảm chẳng lành, nheo mắt lại, tức tốc chạy trở về linh hoạt như một con báo giữa rừng sâu.
Về đến hang động, điện thoại vẫn còn, nhưng Hoắc Vi Vũ đã không thấy đâu.
“Chết tiệt!” Cố Hạo Đình không kìm được phải chửi tục, nằm sấp xuống đất, tập trung lắng nghe tiếng động xung quanh, rồi lao về một hướng theo phán đoán của mình.
Nửa tiếng sau, hắn nấp trong rừng cây, con mắt sắc bén nhìn chằm chằm đường rừng. Mười mấy chiếc xe đang chạy qua, hắn nổ súng không chút do dự.
Đoàng!
Một chiếc xe bị nổ lốp, trượt dài trên đường rồi đâm vào rừng cây.
Cố Hạo Đình tiếp tục nổ súng thêm ba phát nữa.
“Phát hiện ra Cố Hạo Đình rồi, chúng ta có cần xử hắn luôn không?” Một tên đàn em báo cáo.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn phía trước: “Nếu anh ấy chết, các người sẽ không bao giờ có được tín vật.”
Tên cầm đầu nhìn vào cặp mắt vô cùng bình tĩnh và kiêu ngạo của Hoắc Vi Vũ, ra lệnh: “Tăng tốc hết cỡ, dù cho chân hắn có mọc cánh cũng không đuổi kịp ô tô.”
“Rõ!”
Đoàn xe lập tức tăng tốc.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía khu rừng. Cố Hạo Đình đang chạy như bay, chốc chốc lại nhảy vọt từ hốc cây này sang ụ đất khác, cứ như đang bay. Cố Hạo Đình thế này ngầu quá.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười. Cô sẽ không giao tín vật, vì làm thế chắc chắn sẽ gây bất lợi cho hắn sau này. Để đảm bảo hắn được an toàn, cả cô và tín vật sẽ cùng chôn dưới lòng đất… w●ebtruy●enonlin●e●com
Bình luận facebook