Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608 - Chương 608 CHIA LY NHƯNG CÀNG NHUNG NHỚ NHIỀU HƠN
Chương 608
CHIA LY NHƯNG CÀNG NHUNG NHỚ NHIỀU HƠN
“Sao vậy?” Hoắc Vi Vũ chau mày hỏi.
“Giữa đường em vào nhà vệ sinh, không biết là trong quân khu không được đi lung tung, thế là vào nhầm phòng triển lãm vũ khí của bọn họ, bị bọn họ bắt được. Em giải thích thế nào cũng không được, họ cứ nói em là gián điệp ấy, chị mau tới cứu em đi.” Tiểu Ba sốt ruột sắp khóc tới nơi.
Hoắc Vi Vũ đã từng đọc một bài báo, trong đó viết có người lén vào quân khu định trộm ít đồ, cuối cùng bị bắn chết ngay tại trận. Trong pháp luật nêu rõ, bất kể ai tự tiện xông vào quân khu cũng có thể bị bắn chết.
Hoắc Vi Vũ không kịp đến chỗ hẹn, đành nói với quản lý Vương: “Phiền quản lý Vương đi tiếp người của bộ phận mua sắm bên xưởng thép đặc biệt giúp tôi, cố gắng chiêu đãi họ cho tốt nhé.”
“Được.” Quản lý Vương vui vẻ đồng ý ngay.
Hoắc Vi Vũ đến doanh trại quân đội đặc chủng Hồng Việt Hải, gọi điện thoại cho người chịu trách nhiệm mua lương thực của họ: “Chào anh, tôi là Hoắc Vi Vũ ở nông trường Hồng Việt Hải. Đồng nghiệp của tôi bất cẩn đi nhầm chỗ, cô ấy còn trẻ, chưa hiểu biết nhiều, chỉ vô tình đi nhầm mà thôi.”
“Cô là cấp trên của cô ta à?” Người chịu trách nhiệm mua lương thực trong ban hậu cần hỏi.
“Vâng, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chịu tránh nhiệm.” Hoắc Vi Vũ nói đầy nghĩa khí.
“Tôi sẽ ra cổng đón cô.” Người kia lại nói.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Vi Vũ đã gặp người chịu trách nhiệm mua lương thực mặc quân phục với sắc mặt lạnh lùng.
“Đã phạm sai lầm thì phải nhận sự trừng phạt đích đáng, cô nghĩ sao?” Đối phương hỏi.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên dự cảm không lành: “Mời anh nói ạ.”
“Nghe nói cô ta đến nâng giá?” Nhân viên hậu cần hỏi tiếp.
“Vì một số nguyên nhân đặc biệt, cho nên tôi muốn thương lượng với các anh một chút.”
“Chúng tôi là bộ đội đặc chủng bảo vệ người dân. Các cô muốn nâng giá với chúng tôi? Nghe có được không? Vì chúng tôi không tham từng cây kim sợi chỉ cho nên muốn mua gì phải dùng tiền, mới trả tiền cho các cô. Nhưng các cô đừng coi chúng tôi là lũ ngốc. Tiền của quốc gia không phải là để cho đám lái buôn như các cô bỏ vào túi riêng.” Nhân viên hậu cần nghiêm nghị nói.
“Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, chúng tôi giác ngộ chưa đủ, sau này sẽ kiểm điểm và học tập thêm.” Hoắc Vi Vũ vội vàng xin lỗi.
Nhân viên hậu cần thấy thái độ của cô khá tốt, bèn nói: “Đi theo tôi, ký tên xong thì đưa đồng nghiệp của cô đi đi.”
“Cảm ơn anh.” Hoắc Vi Vũ cung kính nói, sau đó cúi đầu, đi theo nhân viên hậu cần vào văn phòng của ban hậu cần.
Nhân viên hậu cần đưa một tờ đơn cho Hoắc Vi Vũ điền. Cô ngồi sang một bên, điền rất nghiêm túc.
“Lão Đàm.” Bếp trưởng trong ban hậu cần bước đến, nói với vẻ gấp gáp: “Bây giờ có phái người ra ngoài mua một ít mì sợi đặc biệt về đây được không?”
“Sao thế?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Từ sáng đến giờ Tư lệnh chưa ăn cơm, bảo là muốn ăn mì. Tôi làm đủ các loại mì cho ngài ấy mà ngài ấy chỉ ăn có một miếng rồi thôi. Sau đó ngài ấy viết nguyên liệu nấu mì cho tôi xem, tôi cũng làm theo rồi, vậy mà ngài ấy vẫn không chịu ăn. Tôi lo quá.” Bếp trưởng than thở.
Hoắc Vi Vũ dừng bút. Từ sáng đến giờ Cố Hạo Đình chưa ăn cơm ư? Hắn dặn cô nhất định phải ăn uống đàng hoàng, thế mà chính hắn lại không làm được.
Khóe mắt Hoắc Vi Vũ cay xè. Cô nhẹ giọng hỏi: “Có thể cho tôi xem nguyên liệu nấu ăn được không?”
Bếp trưởng hơi sửng sốt nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ hoài nghi. Ông cũng chẳng còn cách nào, bèn đưa tờ giấy ghi nguyên liệu cho Hoắc Vi Vũ, có bệnh thì vái tứ phương vậy.
Mì, lạp xưởng, cà chua, trứng gà, súp lơ xanh, thịt.
Vừa nhìn thấy nguyên liệu, hai mắt Hoắc Vi Vũ đã đỏ hoe, còn trong lòng thì đau ê ẩm. Nước mắt cô ngân ngấn quanh bờ mi, lấp la lấp lánh.
Mì mà Cố Hạo Đình muốn ăn… là bát mì bị hắn chê khó nuốt mà trước đây cô từng nấu.
CHIA LY NHƯNG CÀNG NHUNG NHỚ NHIỀU HƠN
“Sao vậy?” Hoắc Vi Vũ chau mày hỏi.
“Giữa đường em vào nhà vệ sinh, không biết là trong quân khu không được đi lung tung, thế là vào nhầm phòng triển lãm vũ khí của bọn họ, bị bọn họ bắt được. Em giải thích thế nào cũng không được, họ cứ nói em là gián điệp ấy, chị mau tới cứu em đi.” Tiểu Ba sốt ruột sắp khóc tới nơi.
Hoắc Vi Vũ đã từng đọc một bài báo, trong đó viết có người lén vào quân khu định trộm ít đồ, cuối cùng bị bắn chết ngay tại trận. Trong pháp luật nêu rõ, bất kể ai tự tiện xông vào quân khu cũng có thể bị bắn chết.
Hoắc Vi Vũ không kịp đến chỗ hẹn, đành nói với quản lý Vương: “Phiền quản lý Vương đi tiếp người của bộ phận mua sắm bên xưởng thép đặc biệt giúp tôi, cố gắng chiêu đãi họ cho tốt nhé.”
“Được.” Quản lý Vương vui vẻ đồng ý ngay.
Hoắc Vi Vũ đến doanh trại quân đội đặc chủng Hồng Việt Hải, gọi điện thoại cho người chịu trách nhiệm mua lương thực của họ: “Chào anh, tôi là Hoắc Vi Vũ ở nông trường Hồng Việt Hải. Đồng nghiệp của tôi bất cẩn đi nhầm chỗ, cô ấy còn trẻ, chưa hiểu biết nhiều, chỉ vô tình đi nhầm mà thôi.”
“Cô là cấp trên của cô ta à?” Người chịu trách nhiệm mua lương thực trong ban hậu cần hỏi.
“Vâng, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chịu tránh nhiệm.” Hoắc Vi Vũ nói đầy nghĩa khí.
“Tôi sẽ ra cổng đón cô.” Người kia lại nói.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Vi Vũ đã gặp người chịu trách nhiệm mua lương thực mặc quân phục với sắc mặt lạnh lùng.
“Đã phạm sai lầm thì phải nhận sự trừng phạt đích đáng, cô nghĩ sao?” Đối phương hỏi.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên dự cảm không lành: “Mời anh nói ạ.”
“Nghe nói cô ta đến nâng giá?” Nhân viên hậu cần hỏi tiếp.
“Vì một số nguyên nhân đặc biệt, cho nên tôi muốn thương lượng với các anh một chút.”
“Chúng tôi là bộ đội đặc chủng bảo vệ người dân. Các cô muốn nâng giá với chúng tôi? Nghe có được không? Vì chúng tôi không tham từng cây kim sợi chỉ cho nên muốn mua gì phải dùng tiền, mới trả tiền cho các cô. Nhưng các cô đừng coi chúng tôi là lũ ngốc. Tiền của quốc gia không phải là để cho đám lái buôn như các cô bỏ vào túi riêng.” Nhân viên hậu cần nghiêm nghị nói.
“Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, chúng tôi giác ngộ chưa đủ, sau này sẽ kiểm điểm và học tập thêm.” Hoắc Vi Vũ vội vàng xin lỗi.
Nhân viên hậu cần thấy thái độ của cô khá tốt, bèn nói: “Đi theo tôi, ký tên xong thì đưa đồng nghiệp của cô đi đi.”
“Cảm ơn anh.” Hoắc Vi Vũ cung kính nói, sau đó cúi đầu, đi theo nhân viên hậu cần vào văn phòng của ban hậu cần.
Nhân viên hậu cần đưa một tờ đơn cho Hoắc Vi Vũ điền. Cô ngồi sang một bên, điền rất nghiêm túc.
“Lão Đàm.” Bếp trưởng trong ban hậu cần bước đến, nói với vẻ gấp gáp: “Bây giờ có phái người ra ngoài mua một ít mì sợi đặc biệt về đây được không?”
“Sao thế?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Từ sáng đến giờ Tư lệnh chưa ăn cơm, bảo là muốn ăn mì. Tôi làm đủ các loại mì cho ngài ấy mà ngài ấy chỉ ăn có một miếng rồi thôi. Sau đó ngài ấy viết nguyên liệu nấu mì cho tôi xem, tôi cũng làm theo rồi, vậy mà ngài ấy vẫn không chịu ăn. Tôi lo quá.” Bếp trưởng than thở.
Hoắc Vi Vũ dừng bút. Từ sáng đến giờ Cố Hạo Đình chưa ăn cơm ư? Hắn dặn cô nhất định phải ăn uống đàng hoàng, thế mà chính hắn lại không làm được.
Khóe mắt Hoắc Vi Vũ cay xè. Cô nhẹ giọng hỏi: “Có thể cho tôi xem nguyên liệu nấu ăn được không?”
Bếp trưởng hơi sửng sốt nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ hoài nghi. Ông cũng chẳng còn cách nào, bèn đưa tờ giấy ghi nguyên liệu cho Hoắc Vi Vũ, có bệnh thì vái tứ phương vậy.
Mì, lạp xưởng, cà chua, trứng gà, súp lơ xanh, thịt.
Vừa nhìn thấy nguyên liệu, hai mắt Hoắc Vi Vũ đã đỏ hoe, còn trong lòng thì đau ê ẩm. Nước mắt cô ngân ngấn quanh bờ mi, lấp la lấp lánh.
Mì mà Cố Hạo Đình muốn ăn… là bát mì bị hắn chê khó nuốt mà trước đây cô từng nấu.