Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609 - Chương 609 GẦN ĐÂY TƯ LỆNH RẤT NÓNG TÍNH
Chương 609
GẦN ĐÂY TƯ LỆNH RẤT NÓNG TÍNH
“Tôi…” Cô chỉ nói được một chữ, rồi nấc lên nghẹn ngào.
Sau đó cô hắng giọng một cái, mỉm cười hỏi: “Tôi có thể thử một chút được không?”
“Cô á?” Bếp trưởng hoài nghi.
“Tôi nấu được mì, nhưng đừng nói với Tư lệnh là tôi làm.” Hoắc Vi Vũ yêu cầu.
“Đừng nói là cô nấu chẳng ra gì nhé.” Bếp trưởng lo lắng.
“Tôi không dám làm liên lụy đến bếp trưởng đâu. Các ông là khách hàng quan trọng của nông trường Hồng Việt Hải bọn tôi mà.” Hoắc Vi Vũ bảo đảm.
“Được, cô thử đi, gần đây Tư lệnh ăn uống kém, tính tình cũng nóng nảy hơn. Thằng con tôi vừa bị phạt vác cả bao tải nặng chạy một trăm năm mươi vòng, bây giờ vẫn còn đang nằm bẹp trên giường kia kìa.” Bếp trưởng nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Ông nói Vương Đông ấy hả? Thằng nhóc đó khôn lanh lắm mà.” Nhân viên mua sắm nói.
“Tôn Ngộ Không khôn lanh thì khôn lanh đấy, nhưng Tư lệnh là Phật Tổ Như Lai. Nếu tôi mà còn làm Tư lệnh khó chịu nữa thì… chúng ta phải vĩnh biệt nhau thôi người anh em ạ.” Bếp trưởng lắc đầu rồi đi trước dẫn đường.
Hoắc Vi Vũ điền đơn xong, đưa cho nhân viên hậu cần: “Làm phiền anh bảo đồng nghiệp của tôi ở đây chờ tôi.”
Nhân viên hậu cần thấy Hoắc Vi Vũ nhiệt tình giúp đỡ thì ấn tượng với cô cũng tốt hơn, bèn gật đầu đồng ý.
…
Hoắc Vi Vũ đi vào nhà bếp: “Các ông có mì ăn liền không? Mì vị nấm.”
“May quá, có đây. Nhưng trước đó tôi đã thử rồi mà Tư lệnh có thích đâu.” Bếp trưởng nói với vẻ lo lắng.
“Mì để nấu riêng. Đầu tiên xào thịt cho chín kĩ rồi cho súp lơ xanh vào xào cùng, sau đó đổ cả nước cả cái vào mì, thả thêm lạp xưởng. Cố Hạo Đình không thích ăn chua, đừng cho cà chua vào. Cuối cùng chần hai quả trứng gà đặt lên trên là được.” Hoắc Vi Vũ vừa làm, vừa nói cho bếp trưởng nghe.
Bếp trưởng nhìn cô với vẻ rất đỗi ngạc nhiên: “Sao cô biết Tư lệnh không thích ăn chua? Cô là… Hoắc Vi Vũ?” Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ không ngờ bếp trưởng lại biết tên mình. Cô sững ra.
Bếp trưởng cười: “Tôi đã nghe con trai nhắc đến cô và tô mì này rồi.”
“Đừng nói cho anh ấy biết là tôi làm.” Hoắc Vi Vũ nhắc lại.
Bếp trưởng nhìn cô một cái đầy ẩn ý, khiến cho cô bỗng thấy hoang mang.
Cô không muốn để cho Cố Hạo Đình biết. Hắn sẽ cảm thấy cô dây dưa không dứt rồi lại càng thêm phiền lòng. Cô nên đi sớm thì hơn.
Hoắc Vi Vũ vừa ra khỏi nhà bếp, đi qua thao trường thì thấy một người hình như là sĩ quan đang nổi giận đùng đùng.
“Không có ai xinh xinh một chút sao? Nhìn loại này đến tôi còn chướng mắt nữa là.”
“Thưa đoàn trưởng, lính nhà mình ngày nào cũng dầm mưa dãi nắng luyện tập, các cô ấy đã là những người trắng trẻo nhất rồi.” Đội trưởng đội nữ binh báo cáo.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía những nữ binh kia theo bản năng.
Ôi… Răng và mắt đúng là cũng trắng, nhưng để tóc ngắn, nhìn qua chẳng phân biệt nổi là nam hay nữ.
“Gần đây chúng ta nhận được tin tình báo, ngày mai Hart sẽ gặp người của Giang Hạo Trần. Bọn chúng nhất định sẽ tấn công khủng bố, mục tiêu chính là Tư lệnh, có thể còn cố ý kéo theo những người dân thường vô tội ở khu vực Hồng Việt Hải. Chúng ta phải tìm ra và xử lý Hart trước khi liên minh của bọn chúng được thành lập.” Thượng úy Trần nói với vẻ nôn nóng.
Các binh sĩ đều cúi đầu.
“Hay là chúng ta sang bên bộ đội vũ trang xin điều một đồng chí xinh đẹp đến.” Đội trưởng đội nữ binh đề nghị.
“Xin cũng phải mất mấy ngày. Chúng ta không có thời gian. Trong vòng một tiếng đồng hồ, cô vào thị trấn trưng dụng người đi, cho gia quyến nhà người ta một triệu tiền trấn an.” Đoàn trưởng nói với vẻ nghiêm túc.
“Cô gái bên kia trông được lắm kìa.” Đội trưởng đội nữ binh nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Đoàn trưởng cũng quay đầu nhìn sang… đúng là trông được thật.
“Chọn cô ấy đi.” Đoàn trưởng đi tới chỗ Hoắc Vi Vũ với sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
GẦN ĐÂY TƯ LỆNH RẤT NÓNG TÍNH
“Tôi…” Cô chỉ nói được một chữ, rồi nấc lên nghẹn ngào.
Sau đó cô hắng giọng một cái, mỉm cười hỏi: “Tôi có thể thử một chút được không?”
“Cô á?” Bếp trưởng hoài nghi.
“Tôi nấu được mì, nhưng đừng nói với Tư lệnh là tôi làm.” Hoắc Vi Vũ yêu cầu.
“Đừng nói là cô nấu chẳng ra gì nhé.” Bếp trưởng lo lắng.
“Tôi không dám làm liên lụy đến bếp trưởng đâu. Các ông là khách hàng quan trọng của nông trường Hồng Việt Hải bọn tôi mà.” Hoắc Vi Vũ bảo đảm.
“Được, cô thử đi, gần đây Tư lệnh ăn uống kém, tính tình cũng nóng nảy hơn. Thằng con tôi vừa bị phạt vác cả bao tải nặng chạy một trăm năm mươi vòng, bây giờ vẫn còn đang nằm bẹp trên giường kia kìa.” Bếp trưởng nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Ông nói Vương Đông ấy hả? Thằng nhóc đó khôn lanh lắm mà.” Nhân viên mua sắm nói.
“Tôn Ngộ Không khôn lanh thì khôn lanh đấy, nhưng Tư lệnh là Phật Tổ Như Lai. Nếu tôi mà còn làm Tư lệnh khó chịu nữa thì… chúng ta phải vĩnh biệt nhau thôi người anh em ạ.” Bếp trưởng lắc đầu rồi đi trước dẫn đường.
Hoắc Vi Vũ điền đơn xong, đưa cho nhân viên hậu cần: “Làm phiền anh bảo đồng nghiệp của tôi ở đây chờ tôi.”
Nhân viên hậu cần thấy Hoắc Vi Vũ nhiệt tình giúp đỡ thì ấn tượng với cô cũng tốt hơn, bèn gật đầu đồng ý.
…
Hoắc Vi Vũ đi vào nhà bếp: “Các ông có mì ăn liền không? Mì vị nấm.”
“May quá, có đây. Nhưng trước đó tôi đã thử rồi mà Tư lệnh có thích đâu.” Bếp trưởng nói với vẻ lo lắng.
“Mì để nấu riêng. Đầu tiên xào thịt cho chín kĩ rồi cho súp lơ xanh vào xào cùng, sau đó đổ cả nước cả cái vào mì, thả thêm lạp xưởng. Cố Hạo Đình không thích ăn chua, đừng cho cà chua vào. Cuối cùng chần hai quả trứng gà đặt lên trên là được.” Hoắc Vi Vũ vừa làm, vừa nói cho bếp trưởng nghe.
Bếp trưởng nhìn cô với vẻ rất đỗi ngạc nhiên: “Sao cô biết Tư lệnh không thích ăn chua? Cô là… Hoắc Vi Vũ?” Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ không ngờ bếp trưởng lại biết tên mình. Cô sững ra.
Bếp trưởng cười: “Tôi đã nghe con trai nhắc đến cô và tô mì này rồi.”
“Đừng nói cho anh ấy biết là tôi làm.” Hoắc Vi Vũ nhắc lại.
Bếp trưởng nhìn cô một cái đầy ẩn ý, khiến cho cô bỗng thấy hoang mang.
Cô không muốn để cho Cố Hạo Đình biết. Hắn sẽ cảm thấy cô dây dưa không dứt rồi lại càng thêm phiền lòng. Cô nên đi sớm thì hơn.
Hoắc Vi Vũ vừa ra khỏi nhà bếp, đi qua thao trường thì thấy một người hình như là sĩ quan đang nổi giận đùng đùng.
“Không có ai xinh xinh một chút sao? Nhìn loại này đến tôi còn chướng mắt nữa là.”
“Thưa đoàn trưởng, lính nhà mình ngày nào cũng dầm mưa dãi nắng luyện tập, các cô ấy đã là những người trắng trẻo nhất rồi.” Đội trưởng đội nữ binh báo cáo.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía những nữ binh kia theo bản năng.
Ôi… Răng và mắt đúng là cũng trắng, nhưng để tóc ngắn, nhìn qua chẳng phân biệt nổi là nam hay nữ.
“Gần đây chúng ta nhận được tin tình báo, ngày mai Hart sẽ gặp người của Giang Hạo Trần. Bọn chúng nhất định sẽ tấn công khủng bố, mục tiêu chính là Tư lệnh, có thể còn cố ý kéo theo những người dân thường vô tội ở khu vực Hồng Việt Hải. Chúng ta phải tìm ra và xử lý Hart trước khi liên minh của bọn chúng được thành lập.” Thượng úy Trần nói với vẻ nôn nóng.
Các binh sĩ đều cúi đầu.
“Hay là chúng ta sang bên bộ đội vũ trang xin điều một đồng chí xinh đẹp đến.” Đội trưởng đội nữ binh đề nghị.
“Xin cũng phải mất mấy ngày. Chúng ta không có thời gian. Trong vòng một tiếng đồng hồ, cô vào thị trấn trưng dụng người đi, cho gia quyến nhà người ta một triệu tiền trấn an.” Đoàn trưởng nói với vẻ nghiêm túc.
“Cô gái bên kia trông được lắm kìa.” Đội trưởng đội nữ binh nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Đoàn trưởng cũng quay đầu nhìn sang… đúng là trông được thật.
“Chọn cô ấy đi.” Đoàn trưởng đi tới chỗ Hoắc Vi Vũ với sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Bình luận facebook